Hửng sáng tinh mơ ngày hôm sau, Cừu Thạch và Cổ bang chủ đã phải cấp tốc kiêm trình đi đến Thiếu Thất sơn.
Vừa đi, Cổ bang chủ vừa lầm bầm :
- Rõ là lão trọc Hư Không không biết trời cao đất dày gì hết. Hừ! Vừa thoát chết đó, đã bắn tin thất tung thì cứ tạm thời thất tung đi. Lão ta làm thế này có khác nào bứt dây động rừng, đánh động cho họ Từ lủi trốn mất hay không? Hừ! Tức chết đi được!
Cừu Thạch dù đã hết lời phân giải suốt đêm qua cho Cổ sư huynh nghe. Từ khi hai người tìm được một tửu điếm còn mở cửa vào đêm qua, nhân đó mới nghe được tin Chưởng môn nhân Thiếu Lâm phái và Hư Không thánh tăng phát thiếp mời quần hùng về Thiếu Thất sơn dự một cuộc luận tội. Luận tội ai thì hầu hết những nhân vật giang hồ đều không sao đoán được, nhưng những nhân vật giang hồ đều không sao đoán được, nhưng Cừu Thạch và Cổ bang chủ đã biết. Cũng như chính danh tội phạm là Từ Kinh Nhân cũng đã biết. Dù không biết, hắn cũng phải biết khi được tin người đứng ra phát thiếp gởi quần hùng là Hư Không thánh tăng, nạn nhân trong một vụ mưu hại bất thành của hắn.
Kể từ lúc nghe được tin này, Cổ bang chủ thì luôn nhấm nhẳng, Cừu Thạch thì lại phân bày lợi hại theo nhận định của chàng. Do đó, chuyện liên quan đến đoạn kinh văn bị xóa đã được cả hai quên bẵng đi.
Ngay lúc nghe Cổ bang chủ lại lằng nhằng nữa, Cừu Thạch liền nói :
- Thì đệ đã nói với sư huynh rồi còn gì? Hư Không thánh tăng làm thế cũng là vì lo lắng cho kiếp vận võ lâm sắp xảy đến, phần nữa là do Thánh tăng và Thiếu Lâm phái đã nhận định sai lầm về họ Từ xem thường hắn. Nghĩ là chỉ cần phát động quần hùng xong là sẽ dễ dàng triệt hạ họ Từ. Do đó, chúng ta mới phải gấp rút như thế này. Việc trước mắt là liệu chúng ta có cần che giấu diện mạo không?
Do đang còn trong tâm trạng bực tức nên Cổ bang chủ bèn nói :
- Hừ! Nam nhi đại trượng phu, đầu đội trời chân đạp đất, như ta và ngươi lại phải thụt đầu thụt cổ như gióng rùa đen sao? Sợ gì chứ? Ta còn cầu mong được chạm mặt hắn, giải quyết một lần cho tuyệt hậu hoạn.
- Nhưng tiểu đệ lại cho rằng khi hắn phát hiện chúng ta còn sống, hắn còn nấp lánh kỹ hơn nữa đó chứ? Sư huynh không sợ đả thảo kinh xà à?
Nghe thế Cổ bang chủ mới nhận thức rằng vấn đề đã không còn đơn giản như lão nghĩ :
- Vậy thì sao bây giờ? Ta có biết gì về thuật dịch dung đâu? Ngươi có kế sách nào không?
Cừu Thạch phì cười đáp :
- Vậy là sư huynh đã bằng lòng rồi phải không? Đệ tuy không biết biết dị dung thuật, nhưng bây giờ thì đệ có cách này.
- Cách nào?
- Đệ giả làm khất cái, sư huynh thì biến đổi vẻ ngoài một chút, giả làm một nhân vật nào khác, đại loại giống như mọi người bình thường vậy. Được không?
Ngẫm nghĩ một lúc, Cổ bang chủ liền tán đồng, lão nói :
- Nhưng làm sao có y phục khác cho ta thay đổi đây?
- Chúng ta thay đổi y phục cho nhau thế là xong, tóc tai của sư huynh thì bới gọn lại, gậy đả cẩu thì giấu bên trong áo. Còn đệ thì làm ngược lại.
- Hay! Xem ra ngươi mẫn tiệp thật đó. Nào! Hành động đi!
Một lúc sau, với một ít bùn đất xoa lên mặt và hai tay, Cừu Thạch đã trở thành tên khất cái đúng nghĩa. Còn Cổ bang chủ lại biến thành một lão nhân quắc thước, nghiêm nghị trong y phục sạch sẽ, màu đen tuyền tương phản với râu tóc bạc như bông. Trông thật uy lẫm.
Nhưng như thế thì cả hại lại khó lòng đi chung đường, vì rất chướng mắt. Túng thế, Cừu Thạch bèn đề xuất :
- Hay là sư huynh và đệ chia ra mà đi. Hẹn năm ngày nữa tại Thiếu Thất sơn được không?
Bất đắc dĩ Loạn Pháp Đả Cẩu đành phải đồng ý giải pháp này.
Thế là Cừu Thạch liền vọt mình chạy biến trước.
Cước lực của Cừu Thạch nhanh hơn Cổ sư huynh gấp bội, cho nên thay vì Cừu Thạch đi một mạch không nghỉ, chàng vừa đi vừa suy nghĩ về tám đoạn kinh văn trong Cửu Chuyển động.
Tuy khiếm khuyết mất một phần, nhưng cũng may theo nhận định của Cừu Thạch thì đó không phải là phần quan trọng mấy. Chẳng trách Từ Kinh Nhân tiếng là thu thập được một phần kinh văn của Cửu Chuyển quái khách lưu lại, nhưng do đoạn kinh văn ở phần gần cuối, nên võ học của hắn không được cao thâm bằng Thánh tăng, Tiên kiếm, Loạn pháp, Thần quyền và Tốc Khoái Quyền La minh chủ. Do đó hắn phải sanh tâm, phải dùng mưu toan độc ác chiếm cho bằng được đoạn kinh văn trong tay La minh chủ. Nhờ thế hắn mới đạt được như ngày hôm nay. Cũng may là hắn vẫn chưa biết Tiên kiếm và Tạ lão cũng giữ trong tay một phần kinh văn, bằng không hắn đã chiếm đoạt sau khi ra tay hạ độc thủ với Tùng Hạc lão đạo trưởng Võ Đang Tiên Kiếm và hắn đã giở thủ đoạn với Tạ lão thần quyền rồi. Thánh tăng thì lão chỉ dám kính nhi viễn chi, đứng xa xa lén lút giở trò, còn Loạn pháp thì hắn vốn xem thường.
Do vừa đi vừa ngẫm nghĩ, nên chỉ sau ba ngày đường, Cừu Thạch đã ngộ được nhiều điều. Vì thế nội công của Cừu Thạch tuy không được tịnh tiến mấy nhưng Dương Nhật chưởng và Âm Nguyệt kiếm thì chàng cũng đạt được bảy tám phần.
Đến ngày thứ tư, khi Cừu Thạch đã nhìn thấy ngọn Thiếu Thất sơn thì chàng liền đứng lại, tìm một nơi vắng vẻ để thực luyện Cửu Chuyển Dương Nhật chưởng và Cửu Chuyển Âm Nguyệt kiếm.
Cũng may là gần đó có một số động vắng vẻ, Cừu Thạch bèn lấy đó làm nơi thực nghiệm.
Nghĩ thì khác, đến khi đào luyện thì khác, bởi đó đến gần canh ba đêm đó, Cừu Thạch mới thấy tạm ổn.
Chàng định bỏ đi ngay trong đêm, thì chợt nghe có tiếng chân người tiến dần về cổ động.
Động tâm, Cừu Thạch bèn nép sâu thêm vào bên trong, chờ xem là ai đang đi tới.
Xoạch!
Một hỏa tập được bật sáng lên, sau đó một ngọn đuốc được thắp sáng khiến cho lòng động đang thâm u bừng sáng lên và làm cho Cừu Thạch vừa bất ngờ, vừa dịch người nép kín hơn.
Bất ngờ vì Cừu Thạch đã nhận ra trong bọn người mới đến tuy tất cả đều che kín chân diện nhưng có một người mà thoạt nhìn Cừu Thạch đã thấy ngờ ngợ trông rất giống Mã Độc Cước. Và càng ngờ ngợ hơn khi Cừu Thạch thấy rõ tên này đã dùng ngọn hỏa tập không khác gì ngọn hỏa tập của Cái bang mà Cổ bang chủ đã dùng.
Không được bao lâu thì tên này lên tiếng phát thoại thì Cừu Thạch đã khẳng định xong.
Đúng là tên Mã Độc Cước chứ không ai khác.
Mã Độc Cước nói bằng giọng trầm trầm, có lẽ muốn giữ kín cuộc hội diện bí ẩn này :
- Khải chư vị! Từ khi bản nhân và chư vị được Giáo chủ thương tưởng thu nhận làm giáo đồ Huyết Kỳ giáo cho đến nay, bản nhân và chư vị chưa một lần lập công trạng gì cho bản giáo khiến người giang hồ Trung Nguyên chưa nhận thức được rằng giữa họ đã có sự hiện diện của Huyết Kỳ giáo. Do đó lần xuất mã này là lần đầu tiên Huyết Kỳ giáo chúng ta lộ diện. Và công đầu sẽ thuộc về bản nhân và chư vị nếu chúng ta mã đáo công thành. Vì thế bản nhân ân cần nhắc nhở chư vị phải hết lòng hết dạ trong nhiệm vụ này, và cũng để Giáo chủ đo lường mức độ trung thành của mỗi người trong chúng ta. Bây giờ thân danh là đàn chủ đệ nhất Huyết Kỳ giáo, bản nhân phân phó như sau: Nhị vị này đảm nhiệm phần nội công, phải làm xong phận sự và báo về bản nhân cũng giờ này, ba ngày nữa. Tất cả chư vị còn lại tùy thời gian mà ẩn thân trong bang phái của mình. Đến lúc có dấu hiệu phát ra mà Giáo chủ đã định sẵn, tất cả nhất tề ra thay, rõ cả chưa? Chư vị còn vấn đề gì muốn đề xuất lên Giáo chủ không?
Thấy không ai nói gì trong số đông đứng lố nhố trong lòng cổ động, Mã Độc Cước bèn gằn giọng ban khẩu lệnh :
- Triệt thoái!
Phụp!
Bóng tối vụt trở về ngự trị trong lòng cổ động, trong đó chỉ còn mỗi một Cừu Thạch đang choáng váng.
Chàng nghĩ thầm :
“Lại giáo phái gì đây? Sao danh xưng nghe khủng khiếp thế? Mã Độc Cước rõ là phản đồ của Cái bang rồi khi hắn tự nhận là đàn chủ đệ nhất Huyết Kỳ đàn. Tội này hãy để đấy cho Cổ sư huynh giải quyết, nhưng những gì bọn chúng bàn định với nhau là chúng muốn đối phó với ai? Thiếu Lâm ư? Cũng có thể lắm vì ba ngày nữa là đúng kỳ hạn để quần hùng tụ tập về Thiếu Lâm rồi. Nhưng chúng định làm gì? Âm mưu thế nào mà phải có hai tên lãnh nhiệm vụ nội công một cách gấp rút, trong khi những tên kia thì lại tùy thời mà ngoại kích? Cũng may là ta đã biết trước được việc này và biết tên đầu sai là Mã Độc Cước. Hẵn để đó, ngày mai ta báo cho Cổ sư huynh biết, cứ bắt được họ Mã lo gì không làm rõ thực hư. Hừ! Đáng chết!”.
Duy có một điều mà Cừu Thạch cảm thấy tiếc, đó là bọn che kín chân diện mục kia không tên nào chịu lên tiếng phát thoại cả, bằng không dựa vào âm sắc đó, Cừu Thạch có thể đoán định được đấy là ai, hay ít ra thì cũng đoán được môn phái của kẻ đó. Chỉ có mỗi một mình tên Mã Độc Cước độc thoại suốt từ đầu đến cuối.
Không thể xem thường điều này được, cho nên dù bấy giờ mới chỉ giữa canh tư, Cừu Thạch vẫn lao người vọt đi ngay, chàng hy vọng đến Thiếu Thất sơn sớm, đón Cổ bang chủ lại để báo gấp tin này.
Đến khi trời rạng sáng, từ chân núi Thiếu Thất, Cừu Thạch đã nhận ra bóng dáng vội vã của Cổ Khả Lạc.
Nếu không phải chính mắt chàng nhìn thấy và tự thân đánh đổi y phục cho Cổ bang chủ, thì Cừu Thạch đã không sao nhìn ra được lão.
Còn Cổ bang chủ thì dễ dàng nhận ra chàng, do đó khi đến gần chàng, lão liền nói :
- Phì... phì! Mau lên tiểu tử, sao trong lòng ta mấy ngày nay bỗng cảm thấy bất an lạ. Không khéo bọn Thiếu Lâm đã gặp tai kiếp gì thì sao? Sao còn chưa đi? Ngươi còn chần chừ gì nữa chứ? Hừ! Ngươi đến trước ta, ắt là đã được nghỉ ngơi, thế còn muốn sao nữa nào. Ta tuy mệt, nhưng còn không dám diên trì đây. Đi nào!
Nguyên Cừu Thạch định báo tin đó cho Cổ bang chủ nghe trước khi đến Thiếu Lâm. Nhưng coi bộ lão đang cấp bách thế này, Cừu Thạch bèn thôi, khoan hẵng nói, chờ đến lúc gặp Chưởng môn Phương trượng và Hư Không thánh tăng rồi sẽ nói luôn một thể.
Thế là Cừu Thạch đành phải vội vàng bám gót Cổ sư huynh.
Đến đại môn dẫn vào Đại Hùng điện của Thiếu Lâm, Cổ bang chủ thấy có nhiều tăng nhân đứng cảnh giới một cách uy nghiêm, trong lòng lão liền cảm thấy bất an hơn. Do đó lão đã quên thân phận lão hiện nay không còn giữ dáng vẻ bên ngoài là một Bang chủ của một đại bang là Cái bang nữa, lão đã vội vàng hô hoán lên :
- Mau mau vào báo với Phương trượng Giác Nhân và Hư Không thánh tăng là có Cổ Khả Lạc Cổ bang chủ Cái bang cầu được bái sơn. Còn không mau mau thông báo đi.
Nhìn hàng tăng nhân vẫn đứng dửng dưng như không, Cổ bang chủ đã tức giận hỏi thế, đáp lại một vị tăng nhân vẫn điềm nhiên lên tiếng :
- A di đà Phật! Chốn thiền môn là chốn thanh tịnh, xin lão thí chủ chớ có vọng ngữ đại ngôn. Hết người cho lão thí chủ mạo danh hay sao mà lại mạo nhận mình là Bang chủ Cái bang? A di đà Phật! Thỉnh lão thí chủ lui bước cho. A di đà Phật.
- A di, a di mãi. Tiểu tăng do không biết mặt ta đó đấy thôi. Đây! Đây là cây gậy Đả Cẩu bổng, vật bất ly thân của họ Cổ này. Tiểu tăng đã tin chưa? Vào thông báo với...
- A di đà Phật! Tội nghiệt! Tội nghiệt! Hóa ra lão thí chủ đã giết thác Cổ bang chủ để chiếm tín vật này, bần tăng trông thấy Thái sơn trước mặt mà không biết chứ. Lỗi quá, lỗi quá. Vậy thì chúng tăng xin hầu tiếp với lão thí chủ vậy. Chư tăng huynh mau bày trận nào.
Một loạn chín vị tăng nhân đang đứng bất động và nhắm mắt đó đột nhiên sau câu khẩu lệnh của vị tăng nhân kia, liền động thân nhanh đến không ngờ, khiến cho Cổ bang chủ đủ trăm miệng cũng không sao nói được. Quýnh quáng, lão hô lên :
- Cừu Thạch! Mau mau tìm biện pháp nào đi chứ. La Hán trận này họ Cổ ta không kham nổi đâu.
Biết là do hiểu lầm mà ra, nhưng tình là vậy, còn lý thì sai rành rành, Cừu Thạch cũng chưa biết phải làm sao đây. Bất chợt, chàng nhìn xuống y phục của chàng và nhìn vào cây gậy đả cẩu của Cổ bang chủ, chàng liền nảy sinh một ý. Chàng bèn lớn tiếng bảo :
- Sư huynh, mau ném cây gậy đả cẩu cho đệ nào!
Vù!
Tuy chưa biết Cừu Thạch định làm gì, nhưng Cổ bang chủ vốn tin vào linh trí mẫn tiệp của chàng từ trước, nghe chàng bảo sao, lão liền làm vậy. Do đó, ngay lúc trận La Hán chưa phát động, Cổ bang chủ đã ném gậy đả cẩu ra cho chàng.
Chụp được vào tay, Cừu Thạch bèn nói thêm với với cả song phương :
- Chư vị đại sư xin nhẹ tay cho. Còn sư huynh hãy cố duy trì một lúc nhé.
- Ngươi đi đâu? Ngươi định bỏ ta ở đây một mình à?
Cừu Thạch cười phá lên đáp :
- Thì tiểu đệ đi thỉnh Phương trượng đến đây giải cứu sư huynh chứ còn đi đâu nữa. Bảo trọng nhé sư huynh.
Không cứ gì Cổ Khả Lạc giật mình mà mười mấy vị tăng nhân còn lại bên ngoài cũng phải giật mình khi nghe Cừu Thạch ngang nhiên bảo thế.
Lập tức vị tăng nhân lúc nãy do không xem Cừu Thạch là một tên khất cái trẻ tuổi vào đâu, nên đứng yên nhìn Cừu Thạch và nói :
- A di đà Phật! Bần tăng xin tiểu thí chủ đừng vọng động. Chốn thiền môn tuy là Thánh địa, nhưng tiểu thí chủ đừng lấy thế mà khinh thường. Mỗi bước chân đi là mỗi bước đưa tiểu thí chủ về âm cảnh đó. A dì đà Phật!
Cừu Thạch phải dằn lòng lắm mới không phì cười và mới không nói lời xúc phạm, chàng chỉ đa tạ mà nói :
- Đa tạ đại sư đã nhắc nhở, Cừu Thạch này nào dám có thái độ mục hạ vô nhân. Nhưng tại hạ cũng không dám để Cổ bang chủ phải thất vọng. Đành phải múa búa trước cửa Lỗ Bang thôi. Cáo từ. Hẹn gặp lại nhé.
Tuy vẫn nghe Cừu Thạch nói thế nhưng Cổ bang chủ lúc này không sao thốt được lời can ngăn. Là lão không muốn Cừu Thạch xông xáo lung tung tại Thiếu Lâm thiền viện mà sinh phiền. Nhưng lúc đó La Hán trận đã phát động, chống đỡ còn không xuể nói gì được nữa mà Cổ bang chủ nói chứ.
Thế là sau khi nói xong, Cừu Thạch liền đề khí, tay nâng cao cây gậy đả cẩu nhún người, dùng Cửu Chuyển Thần Long bộ mà cất người phi thân lên cao những năm trượng, nhắm bên trên cổng đại môn mà lao đi nhanh như gió cuốn.
Vị tăng nhân vừa mới nói và hơn mười vị tăng nhân còn lại tuy đã nghe Cừu Thạch báo trước rồi nhưng tất cả đều không ngờ Cừu Thạch lại dám hành động như lời đã nói. Lại càng không ngờ Cừu Thạch lại dám hành động theo lời đã nói. Lại càng không ngờ khi Cừu Thạch lại hành động theo biện pháp không tưởng như thế.
Đại môn của Thiếu Lâm tự bao đời nay là dành cho những nhân vật vào hàng đại thượng thừa đi qua, và đi qua dưới cổng, chứ chưa từng có một ai ngông cuồng như Cừu Thạch cả.
Mà dù cho Cừu Thạch có ngông cuồng đi nữa, thì tất cả đều không ai ngờ thân pháp của Cừu Thạch lại siêu huyền đến thế. Cừu Thạch có thể nào vượt được đại môn cao hơn bảy trượng như thế sao?
Bọn tăng nhân không rõ chưa rõ lắm điều này, nhưng hành vi của Cừu Thạch đúng là không biết trời cao đất dày là gì cả.
Do bất ngờ nên khi nhận ra Cừu Thạch đã tung người lăng không vọt đi, thì vị tăng nhân nọ bèn vội vàng buông lệnh :
- Bắt giữ hắn lại!
Miệng thì hạ lệnh như thế, mà người của vị tăng nhân nọ đã là đà cất lên.
Cừu Thạch khi còn cách đại môn chừng hai trượng, Cừu Thạch nhìn thấy cử chỉ đấy của mấy vị tăng nhân, chàng nhoẻn cười thú vị, cố tình chờ xem thân pháp của vị tăng nhân như thế nào... mà vị tăng nhân đó chừng như muốn đuổi theo chàng?
Ngay lập tức theo lệnh của vị tăng nhân nọ, trong số những tăng nhân còn lại có một vị gầm lên một tiếng, đoạn lăng không lướt đi thật nhanh, hướng về vị tăng nhân đang cất mình lên mà lao tới.
Cừu Thạch nhìn thấy cử động này, nhưng chàng vẫn mỉm cười.
Khi còn cách đại môn chừng một trượng và còn hai trượng chiều cao nữa là Cừu Thạch sẽ vượt qua đại môn, bọn tăng nhân còn lại tưởng rằng Cừu Thạch vô phương vượt qua được đại môn, bèn đồng một lúc lướt người đến bên dưới đại môn, chờ chàng khi hết đà bị rơi xuống thì vây bắt.
Cũng chính lúc đó, bằng khóe mắt Cừu Thạch nhìn thấy vị tăng nhân khi nãy gầm lên bây giờ đã lao đến ngay bên trên đầu của vị tăng nhân thứ nhất, vị tăng nhân bên trên liền điểm nhẹ đầu ngón chân lên đầu vị tăng nhân bên dưới một cái, lại gầm lên, và lúc này, vị tăng nhân bên trên đã như một viên pháp thăng thiên lướt vù vù đến ngay chỗ Cừu Thạch.
Đến lúc đó, Cừu Thạch mới hiểu ra bọn người Thiếu Lâm chẳng những có võ công thâm hậu, mà lại còn có nhiều biện pháp để đối phó với địch nhân xâm nhập cửa thiền. Cừu Thạch không cười được nữa, nhưng sở năng của chàng không phải chỉ có bao nhiêu đó. Cửu Chuyển Thần Long bộ không phải chỉ có thế mà thôi.
Không chậm cũng không nhanh, Cừu Thạch chờ cho thân hình còn cách đại môn chừng nửa trượng, chàng bèn hú lên một tiếng lảnh lót, quẫy nhẹ thân mình một lượt, lập tức thân hình của chàng vượt lên cao thêm đúng hai trượng nữa, để rồi Cừu Thạch bắn người vọt hẳn sang bên kia đại môn.
Kể như toàn thể những vị tăng nhân có mặt ở bên ngoài đại môn, trừ chín vị đang lập trận La Hán họ đều khiếp đảm cho thân pháp tuyệt luân của gã khất cái nhỏ tuổi. Thân pháp như Cừu Thạch đó đến nghe bọn họ còn chưa nghe, nói gì đến việc tận mục sở thị?
Vị tăng nhân đầu lĩnh một hai cả quyết rằng Cổ bang chủ bị mạo danh, thì tên khất cái nọ cũng là do đối phương của người cải dạng ra mà thôi. Bằng không thì làm sao trong Cái bang lại có một tay đại cao thủ như thế này mà không ai nghe nói đến? Do nghĩ thế, nên vị tăng nhân nọ bèn bỏ mặc Cổ bang chủ cho chín vị tăng nhân kia vây hãm, vị tăng nhân bèn thống xuất số còn lại, mở cổng nhỏ của đại môn mà lao vút vào, quyết truy đuổi cho bằng được tên khất cái ngạo mạn kia.
Vút! Vút! Vút! Vút!
Hàng loạt tiếng tăng bào giũ phần phật vào gió theo thân hình chớp động của hơn mười tăng nhân vang lên lồng lộng. Nhưng khi bọn họ chạy dược vào bên trong đại môn thì đã không còn thấy bóng dáng tên khất cái kia đâu cả.
Tất cả lại một phen nữa phải ngơ ngẩn đến xuất thần. Vì từ đại môn đến một chỗ khuất gần nhất cũng ngoài ba mươi trượng, vậy thì Cừu Thạch làm sao ẩn thân kịp khi bọn họ từ bên ngoài qua cửa nhỏ lao vào trong, tất cả không đầy năm lần chớp mắt thế mà Cừu Thạch đã mất dạng?
Là người phàm xác thịt, bản lĩnh có thông huyền đến đâu đi nữa cũng không thể vượt qua đoạn đường ba mươi trượng trong thời gian ngắn ngủi như thế được. Bọn tăng nhân kinh nghi và nhìn quanh. Sau cùng dường như tất cả đều nghĩ rằng Cừu Thạch đang ẩn mình đâu đó bên trên đại môn, vì bề mặt đại môn rộng đến gần một trượng kia mà? Do nghĩ thế, nên tất cả đều ngẩng đầu quan sát bên trên. Được một lúc vẫn không phát hiện Cừu Thạch đâu, bọn họ bèn dụng lực theo pháp Bích hổ đu tường tiến lên những năm người, quyết đánh đuổi Cừu Thạch trở xuống bên dưới.
Lại thêm một ít thời gian nữa trôi qua, và khi năm vị tăng nhân lục soát kỹ bên trên xong, bèn ngơ ngác báo vọng xuống :
- Không có!
Vậy là đã rõ, Cừu Thạch chẳng những thân pháp đã cao mà khinh công cũng thượng thặng, thế là vị tăng nhân đầu lĩnh bèn lấy ra từ trong người cái còi tre và gấp rút thổi lên cấp báo có địch nhân xâm phạm thánh địa.
Toe... Toe... Toe...
Bọn tăng nhân bèn lục đục chạy trở ra bên ngoài, khép cánh cửa nhỏ lại sau lưng, tiếp tục nhiệm vụ cảnh giới bên ngoài đại môn
Tất cả đều trật tự, ngăn nắp. Ai phận sự nấy, không la ó, không gây hỗn độn, tránh sự náo động cho chốn thiền viện và tránh trường hợp địch nhân lợi dụng sự hỗn loạn đó mà lấn sâu vào bên trong.
Trong lúc bọn tăng nhân ở bên ngoài còn đang tìm kiếm Cừu Thạch, thì chàng thực sự đã bằng tuyệt thân pháp biến mất hút ở đằng sau Đại Hùng bảo điện rồi. Chàng tuy chưa từng đặt chân đến Thiếu Lâm tự, nhưng chàng thừa biết qua lời giang hồ đồn đại rằng Đại Hùng bảo điện chỉ là nơi để cúng đàn. Còn chỗ ngụ của tăng nhân thì luôn ở phía sau. Ở phía sau thì lại được phân ra thành nhiều viện, mỗi viện chiếm một dãy gồm Đạt Ma viện, La Hán viện, Hộ Pháp viện, Trưởng Lão viện và Tổ Sư đường, Tàng Kinh các.
Cừu Thạch cứ theo đó mà lướt qua như một cái bóng mờ, đến khi tiếng còi tre từ bên ngoài được nối tiếp dần vào trong, dẫn đến sự xuất hiện của nhiều tăng nhân lo bảo vệ các viện, thì Cừu Thạch đã đến được Tổ Sư đường. Tiếng còi tre đã đề tỉnh hai vị tăng nhân có thân hình cao to như hai vị La Hán hóa thân đứng ngay ngưỡng cửa Tổ sư điện. Cho nên khi hai vị tăng nhân này đột nhiên thấy sự hiện diện của Cừu Thạch ở đây, hai vị tăng nhân bèn đưa phương triện sẵn ra ngáng ngang lối đi vào và ứng tiếng hỏi :
- A di đà Phật! Tiểu thí chủ bằng cách nào mà vào được chốn này? Sao không thấy tri khách tăng đến báo?
Do đã suy tính sẵn, Cừu Thạch vờ ngạc nhiên nâng gậy đả cẩu lên ngang đầu và nói :
- Ủa! Sao lạ vậy nhị vị đại sư? Tiểu cái theo hầu cận Cổ bang chủ, được Cổ bang chủ sai đem gậy đả cẩu này đến cho lão nhân gia, như vậy cũng cần phải có tri khách tăng đưa đường hay sao?
Đại danh của Cổ bang chủ Cái bang thì hai vị tăng nhân này đã từng nghe, nhưng do chỉ là tăng nhân ở vị trí thấp, nên hai vị này không rõ là Cổ bang chủ có mặt ở đây hay là không? Nhưng nếu không có thì làm sao một tên tiểu khất cái lại dám chường mặt ở đây, lại còn có gậy đả cẩu hình thù quái dị mà thoạt nhìn ai lại không biết đấy là vật bấy ly thân của Cổ bang chủ? Huống chi, tuy có tiếng còi tre báo hiệu có địch nhân xâm phạm cửa thiền, nhưng phải là hạng người nào kia kìa, chứ không thể là một gã tiểu khất cái nhỏ tuổi này.
Do nghĩ như thế, nên hai vị tăng nhân hộ pháp nào dám xúc phạm đến oai danh của Cổ bang chủ, có lẽ hiện đang là thượng khách của Phương trượng Chưởng môn, nên cả hai bèn thu phương triện sản lại, ra hiệu cho Cừu Thạch cứ vào.
Mừng như mở cờ trong bụng, Cừu Thạch liền ung dung tiến vào Tổ Sư đường.
Phát hiện một dãy tịnh phòng đóng cửa im ỉm, Cừu Thạch còn chưa biết phải đi lối nào, thì chợt nghe từ trong một tịnh phòng nọ khá lớn, cảnh cửa tuy khép chặt, nhưng lại có tiếng phát thoại từ bên trong vang ra. Cừu Thạch bèn xăm xăm đi đến đấy.
Khi còn cách căn tịnh phòng chừng ba trượng, Cừu Thạch nghe rõ ràng một câu nói khá lớn :
- Phương trượng! Với sự phòng vệ nghiêm ngặt như quý tự vậy mà có địch nhân lại dám xâm nhập là sao? Điều này khó tin thật.
Rồi lại có một tiếng người đáp :
- A di đà Phật! Đó là do Hoa chưởng môn không rõ đấy thôi, đệ tử của tệ tự rất chu đáo trong việc phòng vệ nên khó lòng sai lầm trong việc này. Qua tiếng còi báo động, thì đệ tử cho biết đáy là địch nhân có võ công chưa từng thấy qua. Hoa chưởng môn chờ cho một lúc, thế nào cũng có tin báo tiệp cho xem.
Nghe đến đây, Cừu Thạch liền nhanh chân bước đến bằng cước bộ khá trầm trọng. Quả nhiên vị Phương trượng Chưởng môn Thiếu Lâm tự vừa nói xong đã nghe được tiếng bước chân, liền nhân đó phát thoại hỏi :
- Có tin gì chưa Ngươn Thông?
Cừu Thạch cố nín cười, nhại giọng vị tăng nhân ở ngoài đại môn mà lên tiếng đáp :
- Khải bẩm Phương trượng, có Bang chủ Cái bang xin được bái sơn.
Lập tức Cừu Thạch nghe ở bên trong có hai tiếng của hai người kinh ngạc kêu lên :
- Cái gì...
- Ủa! Cổ... Cổ bang chủ đã đến rồi sao?
Bằng vào hai tiếng kêu kinh ngạc cất lên khá kỳ dị đó, Cừu Thạch liền sanh nghi. Chàng cố tâm nhớ kỹ âm thanh của hai người này vào tâm khảm, để đó hạ hồi phân giải.
Đúng lúc đó, cửa tịnh phòng vụt mở toang ra.
Ngay sau đó, một dãy gồm năm người, đi đầu là một tăng nhân tay cầm thiền trượng là Phương trượng Chưởng môn phái Thiếu Lâm bước ra.
Và cả năm đều kinh ngạc, giương mắt nhìn Cừu Thạch khi thấy chàng không phải là tăng nhân đệ tử Ngươn Thông nào cả, mà là một gã khất cái mặt non choẹt dơ bẩn, tay thì cầm gậy đả cẩu của Bang chủ Cái bang. Kinh ngạc nhất trong năm nhân vật này không ai khác ngoài Chưởng môn Phương trượng. Vì điều này hoàn toàn sai đối với qui của của Thiếu Lâm. Do đó, vị tăng nhân đi đầu liền hỏi trước :
- A di đà Phật! Sao tiểu thí chủ lại có mặt ở đây? Còn Ngươn Thông đệ tử của bản tự đâu? Cổ bang chủ có đúng là đã đến chưa?
Không vội đáp, Cừu Thạch nâng gậy đả cẩu lên hai tay, vái chào Giác Nhân đại sư, sau đó chàng mới nói :
- Bẩm Phương trượng, do tình hình nghiêm trọng, nên tại hạ và Cổ bang chủ đã phải cải trang đến đây. Đây là gậy đả cẩu của Cổ bang chủ. Còn Cổ bang chủ thì còn đang ở bên ngoài đại môn, mong Phương trượng ban lệnh triệu hồi.
- Vậy là sao? Bần tăng không hiểu tiểu thí chủ muốn nói gì? Còn bằng cách nào tiểu thí chủ vào đây được, tiểu thí chủ sao chưa giải thích?
Cừu Thạch nghe vậy bèn thú nhận :
- Phương trượng đại sư! Tại hạ nguyện bó tay cho Phương trượng quản thúc. Chỉ vì người của quý tự không nhìn ra Cổ bang chủ trong lốt y phục khác nên đã dùng La Hán trận vây hãm ở bên ngoài. Vì thế tại hạ đành mạo phạm vượt đại môn vào đây để hầu báo. Tiếng còi báo động lúc nãy Phương trượng nghe chính là nói về tại hạ. Mong Phương trượng rộng lượng cho.
Nói xong Cừu Thạch liền đặt gậy đả cẩu xuống ngay dưới chân chàng, lùi lại ba bước đứng chờ Phương trượng xử lý.
Trong lúc Chưởng môn đại sư đang khó nghĩ về tin này, và về hành động của Cừu Thạch khi chàng bảo là sẵn sàng bó tay chịu trói, thì có một đại hạ tướng mạo gầy ốm, gương mặt thì nham hiểm đã vọt miệng lên tiếng :
- Phương trượng còn chờ gì nữa mà không bắt ngay tiểu tử này lại. Không chừng hắn đã nhặt được cây gậy này ở đâu đó, mạo xưng là đệ tử khất cái để lên vào đây làm gian tế đó đại sư.
Âm thanh này Cừu Thạch đã nghe được lúc nãy, chàng bèn ngấm ngầm dò xét kỹ nhân vật này để xem hắn là người thuộc môn phái nào? Sao hắn và một tên nữa đã ngạc nhiên khi biết Cổ bang chủ đến đây? Hắn chỉ kinh ngạc khi đã nghe ai đó nói là là Cổ bang chủ xem như đã bị diệt trừ. Và đã là người của lão tặc họ Từ là đáng để nghi ngờ.
Sau khi nghe người đó nói như vậy, Chưởng môn Phương trượng bèn hỏi :
- Những điều tiểu thí chủ vừa nói là đúng sự thực à?
- Đúng vậy!
- Và tiểu thí chủ tự nhận là đã xâm nhập bản tự?
- Đúng!
- Vậy thì bần tăng đành phải khất tất tiểu thí chủ thôi.
- Phương trượng cứ ra tay, tại hạ cam chịu, nhưng với một điều kiện.
- Điều kiện gì?
Cừu Thạch chưa kịp đáp thì đã nghe một âm thanh quen tai thứ hai cất lên. Đó là một vị lão niên râu dài giữa ngực, tướng mạo đường đường đáng là một chính nhân quân tử, người này nói :
- Hừ! Đã nói là thúc thủ chịu tội, bây giờ sao lại nói đến điều kiện chứ? Phường này đáng giết, không thể tha thứ!
Đã để tâm dò xét xong, Cừu Thạch bèn vị vào câu nói này mà đáp lời cho Giác Nhân đại sư :
- Đấy! Điều kiện mà tại hạ muốn nói chính là liên quan đến sanh mạng của tại hạ.
Phương trượng đại sư có đồng ý cho tại hạ nói tiếp không?
- Tiểu thí chủ cứ nói.
- Trước khi chưa minh bạch đúng sai, tại hạ đồng ý cho Phương trượng khống chế huyệt đạo, nhưng Phương trượng phải cho tại hạ theo chân Phương trượng ra đến đại môn, cùng đón tiếp Cổ bang chủ. Chỉ vì tại hạ không muốn khi sự việc chưa rõ ràng, lại có ai đó do quá nóng giận đập chết tại hạ thì oan cho tại hạ lắm.
Giác Nhân đại sư thoáng có phần nào kinh ngạc khi nghe Cừu Thạch nói thế. Đại sư vừa khẽ nhíu mày vừa nói :
- Tiểu thí chủ lo sợ điều gì? Hoa chưởng môn đây chỉ thuận miệng nói thế thôi, chứ một khi tiểu thí chủ đã tỏ ra thuận phục, không có ai hại gì đến tiểu thí chủ đâu.
Cừu Thạch vẫn nằng nặc bảo :
- Thì Phương trượng cứ cho tại hạ theo chân, không lẽ điều này khó thi hành lắm sao?
Cũng là bất đắc dĩ, Giác Nhân đại sư đành chìu lòng Cừu Thạch.
Đại sư tiến lại gần Cừu Thạch có phần nào kiêng dè. Giác Nhân đại sư chỉ đưa tay chế trụ huyện đạo của chàng, chỉ là một tiểu ám nhỏ, đủ để Cái bang không vận khởi chân lực được.
Đoạn đại sư xoay lưng đi, định ra ngoài đại môn xem tin báo của Cừu Thạch là thật là hư. Nhưng ngay khi Cừu Thạch khom người xuống định nhặt lấy cây đả cẩu vẫn còn để nằm dài xuống nền phòng thì Hoa chưởng môn - không rõ môn phái nào - đã tiến lại gần, một tay chộp trên tay Cừu Thạch cây gậy đả cẩu, còn một tay đưa ra chế trụ thêm một vài huyệt đạo nữa trên người chàng.
Nghe có tiếng động ở đằng sau, Giác Nhân đại sư quay phắt lại kịp nhìn thấy hành vi của Hoa chưởng môn, Giác Nhân đại sư bèn cau mày lộ vẻ khó chịu :
- Hoa chưởng môn...
Chỉ nói được có thế thì Chưởng môn họ Hoa đã vùng cười lên ba tiếng sau đó lấp liếm :
- Hà... hà... hà... chỉ là đề phòng vạn nhất mà thôi. Chứ Phương trượng đã không nói là gian tế có võ công cao cường sao? Đại sư phải nghĩ đến trường hợp gã này trá ngụy, biết đâu gã biết cách di huyệt thì tiểu ấn của đại sư vừa thi triển biết đâu không chế trụ được gã.
Giác Nhân đại sư mím môi nhẫn nhục, liếc nhìn vẻ căm tức trên gương mặt Cừu Thạch, đoạn quay sang Hoa chưởng môn và ba vị kia nói như phân minh :
- Nhưng Hoa chưởng môn làm thế chẳng khác nào bần tăng bội ước sao? Mà thôi! Cũng là chuyện đã rồi, mong Hoa chưởng môn đừng làm nữa.
Nói xong, không biết nghĩ sao Giác Nhân đại sư bèn tiến đến nắm tay Cừu Thạch, sau đó đại sư bèn khởi khinh pháp thượng thừa Phật môn là Bát Bộ hãn thuyền đưa Cừu Thạch cùng đi.
Cừu Thạch tuy bị chế trụ huyệt đạo, nhưng mắt đâu có mờ, lý trí vẫn còn nguyên vẹn nên chàng đã hết sức kinh sợ khi chứng kiến thân pháp bất phàm này của Giác Nhân đại sư.
Chàng nhìn thật kỹ chỉ thấy Giác Nhân đại sư thong dong bước đi như người tản bộ, nhưng thực ra cước lực lại kinh hồn. Gió cứ sàn sạt ngay bên tai Cừu Thạch khiến Cừu Thạch ngấm ngầm thán phục :
“Chẳng trách Thiếu Lâm phái bao đời nay luôn được xem là Thái Sơn, Bắc đẩu của võ học Trung Nguyên. Công phu này so ra đâu có kém gì Cửu Chuyển Thần Long bộ. Giác Nhân đại sư đã thế thì không hiểu Hư Không thánh tăng còn cao thâm đến mức nào nữa”.
Do công lực tạm thời không còn nên Cừu Thạch không rõ bốn nhân vật kia có đi theo ở đằng sau không? Và liệu tên mặt nham hiểm kia và Hoa chưởng môn tiểu nhân nọ có tính toán gì hại chàng từ phía sau không? Nhưng Cừu Thạch vẫn cảm thấy an lòng vì thấy Giác Nhân đại sư vẫn tiến đều không tỏ vẻ gì là lo lắng cả. Điều này chứng tỏ là không có gì xảy ra bằng không khó lòng mà che giấu được thính giác tinh tường của Giác Nhân đại sư.
Thêm một hiện tượng nữa mà chỉ sau đó, Cừu Thạch mới hiểu. Đó là trên đường đi khi Giác Nhân đại sư thấy đệ tự nào đang lộ vẻ lo âu vì đã không phát hiện được tung tích của kẻ xâm nhập thì Giác Nhân đại sư lại niệm khẽ Phật hiệu, thế là tăng nhân đó liền nhìn Cừu Thạch một cái xong lại cúi đầu chờ cho Phương trượng Chưởng môn đi qua. Điều này chứng tỏ là Giác Nhân đại sư đã có phần nào tin tưởng vào lời chàng nói.
Bằng vào cước lực đó, không bao lâu Cừu Thạch cùng mọi người đã ra đến đại môn. Đến đôi tai lúc này không khác gì thường nhân mà Cừu Thạch vẫn nghe thấy tiếng quát mắng của Cổ sư huynh vọng vào.
Lão mắng không chừa ai cả, lão lôi cả tam đại tên đầu trọc Hư Không ra mà mắng, khiến cho Giác Nhân đại sư vừa nghe được trán liền nhíu lại còn miệng thì có nín lắm bằng không đã phải phì cười ra rồi.
Lúc này Giác Nhân đại sư đã chậm chân lại, nhân đó Cừu Thạch bèn nói khẽ vào tai đại sư :
- Xin đại sư hãy cẩn trọng để phòng tiểu nhân ám toán tại hạ.
Không ừ, không hử. Giác Nhân đại sư chỉ nhẹ gật đầu. Sau đó bước qua cánh cửa nhỏ của Đại Môn, Giác Nhân đại sư đặt Cừu Thạch đứng trước mặt, cùng đứng nhìn cục diện đang đến lúc nguy kịch.
Đó là nói nguy kịch về phía Loạn Pháp Đả Cẩu Cổ bang chủ. Do đang gặp nguy một lúc khá lâu, cho nên đầu tóc của Cổ bang chủ lại xổ trung ra, rối bung lên. Lúc này chỉ cần y phục của họ Cổ rách tơi tả ra thì nhìn qua thì ai cũng nhận ra đó là Bang chủ Cái bang.
Lúc đó Cổ bang chủ chưa nhìn thấy Giác Nhân đại sư đã có mặt nên lão vẫn tiếp tục vừa chống đỡ vừa mắng lên ầm ầm :
- Cái bọn trọc này thật đáng chết. Nếu lão ăn mày ta mà còn trong tay cây gậy đả cẩu thì ta sẽ bọn trọc đầu này nếm mùi Loạn Pháp Đả Cẩu cho biết thân. Bớ Giác Nhân! Bớ Hư Không! Hai bọn ngươi chết hết rồi sao? Bọn ngươi giáo huấn đệ tử sao khéo thế. Hừ! Toàn là bọn vô thiên vô pháp, mục vô tôn trưởng. Cừu Thạch, ngươi chạy đâu rồi? Mau trả lại gậy đánh chó cho ta mau. Ối! Ái chà! Dữ quá! Hung quá! Úy! Đánh hoài vậy?
Nghe được đến đây, và sau khi quan sát kỹ Cổ bang chủ đang rối bời trong La Hán trận, Giác Nhân đại sư bèn dụng công phu Sư Tử hống mà niệm lên :
- A di đà Phật! Cổ thí chủ đừng mắng nữa có được không?
Một lời nói thế này của Giác Nhân đại sư đã mặc nhiên buông lệnh triệt thoái La Hán trận, mặc nhiên công nhân lão già vận y phục tươm tất kia là Bang chủ Cái bang Cổ Khả Lạc.
Thế là mọi việc đã rõ, sau khi La Hán trận ngừng lại, Cổ bang chủ vừa nhìn thấy mặt Giác Nhân đại sư bèn làm mặt giận, tung người nhảy vọt đến đưa tay chỉ vào mặt Giác Nhân đại sư há miệng định mắng, nhưng Cừu Thạch đã vội vàng chạy đến bên lão và kêu lên :
- Sư huynh coi chừng!
Vốn đang giận đó, giờ lại nghe Cừu Thạch bảo coi chừng, Cổ bang chủ càng giận hơn, vì ngỡ Giác Nhân và các vị Chưởng môn kia ra đến đây là để đối phó với lão, nên lão đã nhanh tay gạt Cừu Thạch té sang một bên, còn miệng thì quát lên :
- Giác...
Vù!
Hự!
- Hay cho Giác Nhân!
- A di đà Phật! Hoa chưởng môn hãy dừng tay lại nào. Chúng đệ tử đâu! Giữ chân Hoa chưởng môn lại nào!
- Ha ha ha...
Kể từ khi La Hán trận triệt thoái theo lời thừa nhận của Giác Nhân đại sư, mọi diễn biến xảy ra quá nhanh đến không ai ngờ. Chỉ biết rằng sau cơn náo loạn thì Cừu Thạch đã bị hôn mê do bị cây gậy đả cẩu đập mạnh vào người lúc họ Hoa vờ như vung gậy lên định ném trả cho Cổ bang chủ. Còn Chưởng môn họ Hoa sau khi ám toán Cừu Thạch xong bèn co giò bỏ chạy, ly khai khỏi Thiếu Lâm tự. Theo sau lão họ Hoa là hàng lũ tăng nhân thuộc phái Thiếu Lâm vùn vụt chạy đuổi lão. Trong đó cả hai vị Chưởng môn cùng đi với Giác Nhân đại sư ra đây. Còn lại đương trường là Giác Nhân đại sư cùng Cổ bang chủ chăm sóc cho Cừu Thạch, cạnh đó là tên Chưởng môn có khuôn mặt nham hiểm đang theo dõi.
Lúc này vì phải lo cho Cừu Thạch nên Cổ bang chủ quên đi tất cả mọi việc đã gây rắc rối cho lão. Lão lăng xăng xoa bóp các đại huyệt hòng cứu tỉnh Cừu Thạch.
Còn Giác Nhân đại sư do hối hận vì đã nghĩ lầm về chàng nên đại sư vừa nạp một viên linh đan vào miệng Cừu Thạch, vừa đưa tay giải tiểu công án lúc nãy đại sư đã thi triển trên người Cừu Thạch một cách nhanh nhẹn. Sau đó đại sư còn trút thêm một chút chân nguyên nội lực vào Bách Hội huyệt của Cừu Thạch để sức thuốc mau được dẫn lưu trong nội thể. Giác Nhân đại sư phải làm thế, vì đại sư biết rằng Chưởng môn họ Hoa còn chế trụ một ít huyệt đạo của Cừu Thạch nữa. Nhưng do gấp, phần thì có lẽ gã họ Hoa dùng thủ pháp độc môn, nên đại sư chưa kịp tìm hiểu để giải các cấm chế đó.
Nhờ đó một lúc sau Cừu Thạch đã lần hồi tỉnh lại, tuy vẫn còn nội thương trầm trọng, nhưng khi vừa hé mắt ra, Cừu Thạch nhìn thấy khuôn mặt của tên nham hiểm nọ đang nhìn chằm chằm vào chàng, chàng bèn vờ rên lên khe khẽ và quay mặt đi.
Thấy thế Cổ bang chủ bèn khom xuống, cất giọng bi thương hỏi nhỏ chàng :
- Sư đệ! Sư đệ có làm sao không?
Nhân đó Cừu Thạch cố gượng phụ nhĩ với Cổ bang chủ một câu đứt đoạn :
- Sư huynh... Đưa đệ đến... đến Hư Không đừng... đừng nói gì cả... coi chừng... tai vách... mạch... rừng.
Nói xong Cừu Thạch lại hôn mê tiếp. Riêng Cổ bang chủ vốn đang bi lụy đến thế, nhưng khi nghe xong lời nói của Cừu Thạch lão liền thấy toàn thân nổi gai cả lên. Biết rằng phải là tình hình nghiêm trọng lắm nên Cừu Thạch mới nói thế, huống chi cái gương của chàng đang sờ sờ trước mắt thế này, Cổ bang chủ không thể không nghe theo. Do đó lão bèn bồng Cừu Thạch trên tay, hướng về Giác Nhân đại sư bằng giọng nói cực kỳ khẩn trương, lão nói :
- Theo sư đệ của lão hủ thì chỉ có Hư Không thánh tăng mới cứu chữa được nội thương này, Phương trượng có thể đưa lão hủ đến gặp Hư Không được không?
- Phương trượng! Xin đừng để trúng kể khổ nhục của gian tế.
Tên có bộ mặt nham hiểm nghe Cổ bang chủ nói xong, không để Giác Nhân đại sư đáp lời, thì hắn đã vọt miệng nói thế, khiến cho Giác Nhân đại sư lấy làm khó nghĩ.
Thấy thế, Cổ bang chủ bèn tiếp lời :
- Chuyện xảy ra như thế nào, sư đệ của lão hủ đã nói những gì với Phương trượng, Phương trượng cứ theo đó mà luận. Lão hủ đây hoàn toàn để tùy cho Phương trượng định đoạt lấy.
Nói xong Loạn Pháp Đả Cẩu Cổ bang chủ lại khom người xuống cặp lấy cây gậy đả cẩu ngang dưới thân người Cừu Thạch, đoạn đứng chờ Giác Nhân đại sư quyết định Được một lúc, Giác Nhân đại sư liền quay nhìn tên kia và nói :
- Phiền đại giá Chưởng môn về tịnh phòng an nghỉ. Bần tăng phải đưa Cổ bang chủ đến chỗ đại sư bá mới được.
Nói xong, Giác Nhân đại sư lại ứng tiếng kêu lên :
- Ngươn Trí! Hầu giá Lục chưởng môn nhé. Mời!
Chờ cho vị tăng nhân có pháp hiệu là Ngươn Trí tuân theo lệnh và đưa tên có gương mặt nham hiểm kia gọi là Lục chưởng môn đã đi khuất xong đâu đó, Giác Nhân đại sư mới hỏi Cổ bang chủ :
- Cổ lão thí chủ, vị tiểu đệ này là đồng môn sư huynh đệ? Lúc nãy tiểu thí chủ này đã nói những gì với lão thí chủ, liệu có thể cho bần tăng biết được không?
- Đối với Phương trượng thì lão hủ không dám giấu. Nguyên tệ sư đệ là đồng môn, không những với lão hủ mà còn với quý sư bá là Hư Không thánh tăng nữa. Nếu Phương trượng muốn biết rõ hơn thì hãy chờ quý sư bá nói qua. Còn lúc nãy tệ sư đệ chỉ nói thế này...
Thuật lại câu nói đứt đoạn của Cừu Thạch lúc nãy đã nói cho Giác Nhân đại sư nghe xong, Cổ bang chủ lại nói :
- Tệ sư đệ có trí tuệ hơn người, võ công siêu phàm, không hiểu sao lại bị thế này được nhỉ? Đại sư có rõ nguyên ủy không?
Giác Nhân đại sư chỉ thở dài thườn thượt không đáp vội. Đoạn Giác Nhân đại sư liếc nhìn sắc diện của Cừu Thạch một cái và nói :
- Được rồi! Cổ lão thí chủ hãy đưa tệ sư đệ đi theo bần tăng đã, chờ đại sư bá chuẩn trị xong chúng ta hãy bàn việc này sau. Mời!
Bình thường có lẽ Cổ bang chủ khó thể bỏ qua, nhưng lúc này chưa phải là lúc để làm rõ. Do đó, Cổ bang chủ liền bồng Cừu Thạch động thân đi theo Giác Nhân đại sư.
Khi đến trước một tịnh thất nhỏ thấp thoáng trong một vòng rào toàn là trúc vàng của miền Thiên Trúc xa xôi mang về trồng tại đây, Giác Nhân đại sư liền bảo Cổ bang chủ :
- Cổ lão thí chủ chú ý nhé. Nhớ đi sát với bần tăng vì đây là trận pháp kỳ môn không dễ gì qua được
Đi theo Giác Nhân đại sư qua được kỳ trận này xong, Cổ bang chủ mới nghe từ trong tịnh thất có tiếng Thánh tăng hỏi vọng ra :
- Giác Nhân đó à? Còn ai nữa vậy? Chừng như có người bị nội thương phải không?
Cổ bang chủ còn đang ngấm ngầm thán phục tai mắt linh mẫn của Hư Không thánh tăng thì đã nghe Giác Nhân hồi báo :
- Khải bẩm đại sư bá, có Cổ bang chủ Cái bang và một vị tiểu thí chủ tự nhận là đồng môn sư huynh đệ với đại sư bá muốn được hội kiến.
- Đồng môn à? Với Hư Không này sao? Sao lạ vậy?
Không để cho Giác Nhân đại sư kịp phản ứng, Cổ bang chủ liền vội vàng nói :
- Hư Không đại sư, còn nhận được âm thanh của lão ăn mày không chết này không? Đại sư có biết Cửu Chuyển...
- Được rồi! Giác Nhân hãy đưa nhị vị này vào đi!
Bán tín bán nghi, Giác Nhân đại sư đành phải đưa tay mời :
- Mời Cổ lão thí chủ.
Không cần phải khách sáo nữa, Cổ bang chủ đã nhanh nhẹn bồng Cừu Thạch tiến luôn vào bên trong. Tịnh thất khá nhỏ nhưng lại sạch sẽ, không một tí bụi nào. Giữa tịnh thất là hai miếng bồ đoàn. Một nhỏ, một rộng. Hư Không thánh tăng sắc diện hồng hào đang ngồi trên chiếc bồ đoàn hẹp, ngước mắt nhìn Cổ bang chủ và Cừu Thạch còn đang hôn mê.
Trong thấy sắc diện của chàng thanh niên nọ, Thánh tăng bèn chau mày, ra dấu bảo Cổ bang chủ đặt chàng nằm xuống.
Xem qua một vòng kinh mạch, Hư Không khẽ thở ra một tiếng nhẹ nhõm, nạp vào miệng Cừu Thạch một viên linh đan có màu đỏ ửng. Đoạn Hư Không thánh tăng vừa dùng thuật Thôi Cung Hóa Huyệt xoa khắp người Cừu Thạch vừa cất giọng hỏi :
- Chuyện xảy ra thế nào Giác Nhân?
Nghe đại sư bá hỏi thế, Giác Nhân hiểu là mọi việc đã ổn, bèn đem tất cả thuật lại cho đại sư bá và Cổ bang chủ cùng nghe kể từ lúc Cừu Thạch đột nhiên xuất hiện tại Tổ Sư đường đến lúc bị Chưởng môn phái Hoa Sơn là Hoa Ngãi Tận dùng gậy đả cẩu như ám khí để ám toán chàng.
Càng nghe thì Cổ bang chủ càng sôi giận. Đợi cho Giác Nhân đại sư nói xong, Cổ bang chủ liền nói :
- Giỏi cho tên Hoa Ngãi Tận. Đúng là sư đệ của lão hủ đã phát hiện ra điều gì đó nên hắn định sát nhân diệt khẩu đây mà!
Giác Nhân đại sư cũng phải lên tiếng :
- Cổ lão thí chủ, cái này cũng phải do lỗi bản tăng một phần vì đã không tin lời tiểu thí chủ đây.
- Thôi được rồi. Cổ thí chủ đừng có giận nữa, may mà vị tiểu thí chủ đây trước khi bị Giác Nhân và gã họ Hoa kia chế trụ huyệt đạo đã có đưa nội lực lên toàn thân để hộ vệ kinh mạch và ngũ tạng lục phủ. Điều này là hiếm có. Không chừng chỉ một thời gian nữa là vị tiểu thí chủ này có thể đạt mức kim cang bất hoại nữa không chừng. Chỉ là chút vết thương ngoài thôi, không đáng ngại.
Nghe Hư Không thánh tăng nói thế, Giác Nhân đại sư chỉ biết tròn mắt kinh ngạc và lộ vẻ không tin. Còn Cổ bang chủ thì vẫn tiếp tục hậm hực, nhưng là hậm hực về chuyện khác. Lão nói :
- Tức chết đi. Nếu sư đệ của lão đây đừng thay đổi y phục với lão thì dẫu cho có mười cây gậy như cây này thì cũng không làm gì cho tệ sư đệ được.
Thánh tăng và Giác Nhân đại sư lúc này mới chú ý đến bộ y phục mà Cổ bang chủ đang khoác trên người, nhưng không hiểu nó có ưu điểm gì mà Cổ bang chủ lại nói thế.
Thấy vậy, chừng như cũng đã đến lúc nên Cổ bang chủ liền đưa tay chỉ Cừu Thạch còn đang được Thánh tăng xoa bóp và nói :
- Lão xin giới thiệu với Thánh tăng, hắn đây tên là Cừu Thạch, là truyền nhân đích truyền của Cửu Chuyển quái khách. Còn Thánh tăng, Tiên kiếm, La minh chủ đã quá vãng, lão hủ đây và Tạ lão Thần quyền tuy cũng là truyền nhân của người, nhưng không bằng Cừu Thạch. À, còn điều này nữa, lão quên không nói, ngoài chúng ta còn có tên ác độc Từ Kinh Nhân nữa cũng là truyền nhân như chúng ta. Nhưng lão và tệ sư đệ đã liệt tên ác tặc họ Từ đó vào hàng phản đồ rồi. Hắn đã khi sư diệt tổ, tự xóa đi bút tích của ân sư. Hắn đã hủy diệt huynh đệ đồng môn là La Thái và Tiên kiếm. Cũng như suýt nữa đã lấy luôn tánh mạng của Thánh tăng rồi. Lão nói thế Thánh tăng có rõ không vậy?
Giác Nhân càng nghe càng mù mờ khó hiểu, nhưng vẫn tỏ ra kinh ngạc khôn cùng, còn Thánh tăng thì gật đầu và hỏi tiếp :
- Sao Cổ bang chủ biết rõ vậy? Không lẽ Cổ thí chủ đã tự mình tìm được những ức đoán và giải thích được tất cả sao?
Cổ bang chủ nhân đó liền khởi sự thuật lại mọi việc ngay từ đầu, quanh việc cùng Cừu Thạch về Ngũ Đài sơn và việc bị Từ Kinh Nhân ám hại cho Thánh tăng và Giác Nhân đại sư nghe qua một lượt.
Giác Nhân đại sư nghe mà cứ như người mơ ngủ, còn Thánh tăng nghe xong liền cảm khái nói :
- Việc một người có đến hai hoặc nhiều sư phụ là điều dễ hiểu, nhưng bần tăng không thể cùng một lúc ở cả hai môn phái. Cổ thí chủ hãy hiểu ra. Chà! Hóa ra ân sư chúng ta lại có sự sắp đặt lạ lùng thật. Và bần tăng cũng không thể nào ngờ được là chính Từ Kinh Nhân lại dám làm điều như vậy. Nếu không do chính miệng họ Từ tự nói ra điều này và Cổ thí chủ lại được tai qua nạn khỏi thì bần tăng vẫn không rõ ai là người hạ độc bần tăng. A di đà Phật! Phật tổ từ bi! Cũng may bần tăng nhờ có Võ tướng thần công hỗ trợ, bằng không sinh mạng bé nhỏ này đã không còn nữa rồi. Ngẫm nghĩ lại, đúng là họa kiếp giang hồ đã đến rồi. Không hiểu Cừu thí chủ đây còn phát hiện được điều gì nữa.
Vừa khéo Hư Không thánh tăng vừa nói xong thì Cừu Thạch cũng vừa lúc hồi tỉnh, chàng vẫn nằm mở mắt ra, ngơ ngác nhìn cả ba người. Như đã hiểu ra, Cừu Thạch vội vàng ngồi bật dậy và lên tiếng :
- Nếu vãn bối không lầm thì đây là...
- Phải đấy sư đệ! Đúng là Thánh tăng đấy. Mọi việc trước sau ta đã nói hết cho Thánh tăng và Phương trượng Giác Nhân đại sư rồi. Sư đệ còn điều gì muốn nói không?
Đến lúc đó Cừu Thạch kiểm lại mọi thứ trong đầu thật nhanh và hốt hoảng hỏi :
- Sư huynh! Tiểu đệ ngất được bao lâu rồi?
Khó hiểu trước tình trạng hốt hoảng của Cừu Thạch, Cổ bang chủ vừa nhăn mặt vừa đáp :
- Có điều gì khẩn cấp lắm hay sao? Sư đệ chỉ ngất chừng hai thời thần mà thôi.
- Hai thời thần? Giờ này là giờ gì rồi?
Lúc đó Hư Không thánh tăng mới lên tiếng :
- Đã là giờ Tuất rồi. Tiểu thí chủ lo ngại điều gì? Sao tiểu thí chủ không lo vận công điều tức?
Nghe nói bây giờ đã là giờ Tuất, Cừu Thạch còn tỏ vẻ khẩn trương hơn, chàng nói nhanh :
- Vậy là không kịp rồi. Sư huynh! Mã Độc Cước giờ ở đâu? Sư huynh liệu có thể tìm và câu thúc hắn không?
- Mà là việc gì vậy? Sư đệ hãy giải thích cho rõ đã Cừu Thạch do đã biết tánh tình nóng nảy, muốn biết điều gì là phải biết cho rõ ràng của Cổ bang chủ, không thể không nói, Cừu Thạch bèn vắn tắt nói :
- Đêm qua, tại một ngôi cổ động cách đây chừng hai mươi dặm, chính tai tiểu đệ và chính mắt tiểu đệ đã nghe và đã nhìn thấy Mã Độc Cước và một bọn nữa đông lắm, hội diện cùng nhau. Tất cả đều che kín chân diện mục và đều tự nhận là giáo đồ của Huyết Kỳ giáo. Âm thanh của họ Mã thì tiểu đệ đã nhận ra, qua đó họ Mã đã cắt đặt hai tên trong bọn tiềm nhập vào Thiếu Lâm để hành sự một điều bất lợi gì đó cho quần hùng vào ngày kia. Mà đến nay là hạn kỳ chót cho hai tên đó hành sự xong phải đến gặp họ Mã để báo lại. Muốn biết đây là âm mưu gì thì sư huynh hãy mau mau bắt họ Mã mà tra khảo mới được
Vừa nghe Cừu Thạch nói xong, Cổ bang chủ đành rằng luôn tin tưởng ở chàng, nhưng lão vẫn lấy làm hoang mang, không ngờ Mã Độc Cước lại là một con người tồi tệ đến thế. Do đó Cổ bang chủ ngồi như chết vậy, không biết phải làm gì ngay bây giờ cho kịp.
Đến khi lão hé miệng định gầm lên để phát tiết cơn giận thì cùng một lúc Cừu Thạch và Hư Không thánh tăng không hẹn mà đồng đã đưa tay ra. Một người thì bịt miệng Cổ bang chủ lại không cho lên tiếng, còn một người thì ấn vào đầu vai lão, không cho lão đứng lên.
Ngay khi phát hiện người kia cùng ra tay một lúc với mình, Thánh tăng và Cừu Thạch đưa mắt nhìn nhau xong lại khẽ gật đầu với nhau ra vẻ đã hiểu.
Và trong khi Giác Nhân đại sư và Cổ bang chủ còn đang ngơ ngẩn thần tình chưa hiểu gì hết, thì Hư Không thánh tăng đã hạ thấp giọng nói với Cừu Thạch :
- Dọn dẹp đồ sâu bọ trong vườn nhà là việc của lão nạp, tiểu thí chủ hãy để lão nạp hành động nhé.
Giác Nhân và Cổ Khả Lạc chỉ thấy Cừu Thạch mím môi lại và gật nhẹ đầu, sau đó lại thấy thân hình Thánh tăng vụt chớp động một cái rồi biến mất. Cả hai đưa mắt nhìn Cừu Thạch ý muốn hỏi.
Cừu Thạch bèn thở ra nói :
- Có người lén lút thâm nhập vào tận đây để hành động, Thánh tăng cho là đệ tử của Thiếu Lâm, nên người không cho tiểu đệ ra tay. Nếu đúng tên gian tế đó là người của Thiếu Lâm thì tiểu đệ không sao hiểu được thế lực của Huyết Kỳ giáo rộng đến chừng nào. Chỉ mong đây là một sự lầm lẫn mà thôi.
Nhưng trái với ý muốn của Cừu Thạch, vừa lúc chàng nói xong, thì Hư Không thánh tăng quay lại, trong tay là một vị tăng nhân
Có lẽ Thánh tăng đã nghe được câu nói sau cùng của chàng nên Thánh tăng lên tiếng :
- Rất tiếc đây lại là sự thật. A di đà Phật. Đúng là nghiệt chướng trong cửa thiền!
Nói xong Thánh tăng liền buông vị tăng nhân đó ra, vừa nhìn thấy đã không kiềm được bi phẫn kêu lên :
- Ngươn Quả! Là ngươi sao? Ngươi dám khi sư diệt tổ, làm bại hoại kỷ cương nhà Phật sao?
Tên tăng nhân nọ đúng là Ngươn Quả chừng như đã biết tội, hắn biến sắc dập đầu liền một lúc những mấy cái, vừa dập đầu hắn vừa nói :
- Đệ tử ngu muội đã để cho bọn tà giáo lôi cuốn thật đáng tội chết. Xin Phương trượng và đại sư bá tổ rộng lượng xá tội!
- Hừ! Ngươn Quả! Tội của ngươi nặng bằng non, vậy mà ngươi lại...
Cừu Thạch vội đưa tay ngăn Giác Nhân đại sư lại, sau đó chàng mới nói với Ngươn Quả đại sư :
- Đại sư hãy nghe tại hạ nói đây, có phải đại sư đúng là người của Huyết Kỳ giáo? Có phải đại sư và một người nữa được lệnh của Giáo chủ và đã làm một điều gì đó bất lợi cho Thiếu Lâm phái và quần hùng phải không? Và có phải đêm nay giờ Tý đại sư phải đi bẩm báo lại về nhiệm vụ đã được sai khiến không vậy?
Ngươn Quả đã biến sắc, giờ còn biến sắc trầm trọng hơn khi nghe những lời Cừu Thạch vừa nói. Hắn ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào mặt Cừu Thạch tưởng chừng như vừa hội diện với thần nhân vậy. Hắn kinh hoàng hỏi lại :
- Sao... sao thí chủ lại... lại biết tường tận như vậy? Thí chủ đã nhìn thấy tất cả những gì tiểu tăng đã làm sao?
Cừu Thạch chỉ mỉm cười không đáp, còn ba vị kia thì lại gật đầu nhìn nhau, thán phục cách hành sự của chàng. Có thế Ngươn Quả không bị đánh cũng phải cung khai. Quả nhiên sau đó Ngươn Quả bèn quay sang Giác Nhân và Thánh tăng mà nói hết :
- Phương trượng! Đại sư bá tổ, đệ tử xin chịu tội. Phương trượng cứ chiếu môn qui mà hãy trị tội đệ tử.
- Ngươn Quả! Ngươi đã chịu người ta sai khiến như thế nào? Và ngươi đã làm những gì nào?
Nghĩ là Phương trượng Chưởng môn tuy đã biết rõ, nhưng lại muốn chính mình cung xưng ra để xem là có thành tâm hối lỗi không nên Ngươn Quả liền nói :
- Giáo chủ Huyết Kỳ giáo đã hứa giao cho đệ tử chức vị Phương trượng nếu đệ tử hoàn thành phận sự đ
Vừa đi, Cổ bang chủ vừa lầm bầm :
- Rõ là lão trọc Hư Không không biết trời cao đất dày gì hết. Hừ! Vừa thoát chết đó, đã bắn tin thất tung thì cứ tạm thời thất tung đi. Lão ta làm thế này có khác nào bứt dây động rừng, đánh động cho họ Từ lủi trốn mất hay không? Hừ! Tức chết đi được!
Cừu Thạch dù đã hết lời phân giải suốt đêm qua cho Cổ sư huynh nghe. Từ khi hai người tìm được một tửu điếm còn mở cửa vào đêm qua, nhân đó mới nghe được tin Chưởng môn nhân Thiếu Lâm phái và Hư Không thánh tăng phát thiếp mời quần hùng về Thiếu Thất sơn dự một cuộc luận tội. Luận tội ai thì hầu hết những nhân vật giang hồ đều không sao đoán được, nhưng những nhân vật giang hồ đều không sao đoán được, nhưng Cừu Thạch và Cổ bang chủ đã biết. Cũng như chính danh tội phạm là Từ Kinh Nhân cũng đã biết. Dù không biết, hắn cũng phải biết khi được tin người đứng ra phát thiếp gởi quần hùng là Hư Không thánh tăng, nạn nhân trong một vụ mưu hại bất thành của hắn.
Kể từ lúc nghe được tin này, Cổ bang chủ thì luôn nhấm nhẳng, Cừu Thạch thì lại phân bày lợi hại theo nhận định của chàng. Do đó, chuyện liên quan đến đoạn kinh văn bị xóa đã được cả hai quên bẵng đi.
Ngay lúc nghe Cổ bang chủ lại lằng nhằng nữa, Cừu Thạch liền nói :
- Thì đệ đã nói với sư huynh rồi còn gì? Hư Không thánh tăng làm thế cũng là vì lo lắng cho kiếp vận võ lâm sắp xảy đến, phần nữa là do Thánh tăng và Thiếu Lâm phái đã nhận định sai lầm về họ Từ xem thường hắn. Nghĩ là chỉ cần phát động quần hùng xong là sẽ dễ dàng triệt hạ họ Từ. Do đó, chúng ta mới phải gấp rút như thế này. Việc trước mắt là liệu chúng ta có cần che giấu diện mạo không?
Do đang còn trong tâm trạng bực tức nên Cổ bang chủ bèn nói :
- Hừ! Nam nhi đại trượng phu, đầu đội trời chân đạp đất, như ta và ngươi lại phải thụt đầu thụt cổ như gióng rùa đen sao? Sợ gì chứ? Ta còn cầu mong được chạm mặt hắn, giải quyết một lần cho tuyệt hậu hoạn.
- Nhưng tiểu đệ lại cho rằng khi hắn phát hiện chúng ta còn sống, hắn còn nấp lánh kỹ hơn nữa đó chứ? Sư huynh không sợ đả thảo kinh xà à?
Nghe thế Cổ bang chủ mới nhận thức rằng vấn đề đã không còn đơn giản như lão nghĩ :
- Vậy thì sao bây giờ? Ta có biết gì về thuật dịch dung đâu? Ngươi có kế sách nào không?
Cừu Thạch phì cười đáp :
- Vậy là sư huynh đã bằng lòng rồi phải không? Đệ tuy không biết biết dị dung thuật, nhưng bây giờ thì đệ có cách này.
- Cách nào?
- Đệ giả làm khất cái, sư huynh thì biến đổi vẻ ngoài một chút, giả làm một nhân vật nào khác, đại loại giống như mọi người bình thường vậy. Được không?
Ngẫm nghĩ một lúc, Cổ bang chủ liền tán đồng, lão nói :
- Nhưng làm sao có y phục khác cho ta thay đổi đây?
- Chúng ta thay đổi y phục cho nhau thế là xong, tóc tai của sư huynh thì bới gọn lại, gậy đả cẩu thì giấu bên trong áo. Còn đệ thì làm ngược lại.
- Hay! Xem ra ngươi mẫn tiệp thật đó. Nào! Hành động đi!
Một lúc sau, với một ít bùn đất xoa lên mặt và hai tay, Cừu Thạch đã trở thành tên khất cái đúng nghĩa. Còn Cổ bang chủ lại biến thành một lão nhân quắc thước, nghiêm nghị trong y phục sạch sẽ, màu đen tuyền tương phản với râu tóc bạc như bông. Trông thật uy lẫm.
Nhưng như thế thì cả hại lại khó lòng đi chung đường, vì rất chướng mắt. Túng thế, Cừu Thạch bèn đề xuất :
- Hay là sư huynh và đệ chia ra mà đi. Hẹn năm ngày nữa tại Thiếu Thất sơn được không?
Bất đắc dĩ Loạn Pháp Đả Cẩu đành phải đồng ý giải pháp này.
Thế là Cừu Thạch liền vọt mình chạy biến trước.
Cước lực của Cừu Thạch nhanh hơn Cổ sư huynh gấp bội, cho nên thay vì Cừu Thạch đi một mạch không nghỉ, chàng vừa đi vừa suy nghĩ về tám đoạn kinh văn trong Cửu Chuyển động.
Tuy khiếm khuyết mất một phần, nhưng cũng may theo nhận định của Cừu Thạch thì đó không phải là phần quan trọng mấy. Chẳng trách Từ Kinh Nhân tiếng là thu thập được một phần kinh văn của Cửu Chuyển quái khách lưu lại, nhưng do đoạn kinh văn ở phần gần cuối, nên võ học của hắn không được cao thâm bằng Thánh tăng, Tiên kiếm, Loạn pháp, Thần quyền và Tốc Khoái Quyền La minh chủ. Do đó hắn phải sanh tâm, phải dùng mưu toan độc ác chiếm cho bằng được đoạn kinh văn trong tay La minh chủ. Nhờ thế hắn mới đạt được như ngày hôm nay. Cũng may là hắn vẫn chưa biết Tiên kiếm và Tạ lão cũng giữ trong tay một phần kinh văn, bằng không hắn đã chiếm đoạt sau khi ra tay hạ độc thủ với Tùng Hạc lão đạo trưởng Võ Đang Tiên Kiếm và hắn đã giở thủ đoạn với Tạ lão thần quyền rồi. Thánh tăng thì lão chỉ dám kính nhi viễn chi, đứng xa xa lén lút giở trò, còn Loạn pháp thì hắn vốn xem thường.
Do vừa đi vừa ngẫm nghĩ, nên chỉ sau ba ngày đường, Cừu Thạch đã ngộ được nhiều điều. Vì thế nội công của Cừu Thạch tuy không được tịnh tiến mấy nhưng Dương Nhật chưởng và Âm Nguyệt kiếm thì chàng cũng đạt được bảy tám phần.
Đến ngày thứ tư, khi Cừu Thạch đã nhìn thấy ngọn Thiếu Thất sơn thì chàng liền đứng lại, tìm một nơi vắng vẻ để thực luyện Cửu Chuyển Dương Nhật chưởng và Cửu Chuyển Âm Nguyệt kiếm.
Cũng may là gần đó có một số động vắng vẻ, Cừu Thạch bèn lấy đó làm nơi thực nghiệm.
Nghĩ thì khác, đến khi đào luyện thì khác, bởi đó đến gần canh ba đêm đó, Cừu Thạch mới thấy tạm ổn.
Chàng định bỏ đi ngay trong đêm, thì chợt nghe có tiếng chân người tiến dần về cổ động.
Động tâm, Cừu Thạch bèn nép sâu thêm vào bên trong, chờ xem là ai đang đi tới.
Xoạch!
Một hỏa tập được bật sáng lên, sau đó một ngọn đuốc được thắp sáng khiến cho lòng động đang thâm u bừng sáng lên và làm cho Cừu Thạch vừa bất ngờ, vừa dịch người nép kín hơn.
Bất ngờ vì Cừu Thạch đã nhận ra trong bọn người mới đến tuy tất cả đều che kín chân diện nhưng có một người mà thoạt nhìn Cừu Thạch đã thấy ngờ ngợ trông rất giống Mã Độc Cước. Và càng ngờ ngợ hơn khi Cừu Thạch thấy rõ tên này đã dùng ngọn hỏa tập không khác gì ngọn hỏa tập của Cái bang mà Cổ bang chủ đã dùng.
Không được bao lâu thì tên này lên tiếng phát thoại thì Cừu Thạch đã khẳng định xong.
Đúng là tên Mã Độc Cước chứ không ai khác.
Mã Độc Cước nói bằng giọng trầm trầm, có lẽ muốn giữ kín cuộc hội diện bí ẩn này :
- Khải chư vị! Từ khi bản nhân và chư vị được Giáo chủ thương tưởng thu nhận làm giáo đồ Huyết Kỳ giáo cho đến nay, bản nhân và chư vị chưa một lần lập công trạng gì cho bản giáo khiến người giang hồ Trung Nguyên chưa nhận thức được rằng giữa họ đã có sự hiện diện của Huyết Kỳ giáo. Do đó lần xuất mã này là lần đầu tiên Huyết Kỳ giáo chúng ta lộ diện. Và công đầu sẽ thuộc về bản nhân và chư vị nếu chúng ta mã đáo công thành. Vì thế bản nhân ân cần nhắc nhở chư vị phải hết lòng hết dạ trong nhiệm vụ này, và cũng để Giáo chủ đo lường mức độ trung thành của mỗi người trong chúng ta. Bây giờ thân danh là đàn chủ đệ nhất Huyết Kỳ giáo, bản nhân phân phó như sau: Nhị vị này đảm nhiệm phần nội công, phải làm xong phận sự và báo về bản nhân cũng giờ này, ba ngày nữa. Tất cả chư vị còn lại tùy thời gian mà ẩn thân trong bang phái của mình. Đến lúc có dấu hiệu phát ra mà Giáo chủ đã định sẵn, tất cả nhất tề ra thay, rõ cả chưa? Chư vị còn vấn đề gì muốn đề xuất lên Giáo chủ không?
Thấy không ai nói gì trong số đông đứng lố nhố trong lòng cổ động, Mã Độc Cước bèn gằn giọng ban khẩu lệnh :
- Triệt thoái!
Phụp!
Bóng tối vụt trở về ngự trị trong lòng cổ động, trong đó chỉ còn mỗi một Cừu Thạch đang choáng váng.
Chàng nghĩ thầm :
“Lại giáo phái gì đây? Sao danh xưng nghe khủng khiếp thế? Mã Độc Cước rõ là phản đồ của Cái bang rồi khi hắn tự nhận là đàn chủ đệ nhất Huyết Kỳ đàn. Tội này hãy để đấy cho Cổ sư huynh giải quyết, nhưng những gì bọn chúng bàn định với nhau là chúng muốn đối phó với ai? Thiếu Lâm ư? Cũng có thể lắm vì ba ngày nữa là đúng kỳ hạn để quần hùng tụ tập về Thiếu Lâm rồi. Nhưng chúng định làm gì? Âm mưu thế nào mà phải có hai tên lãnh nhiệm vụ nội công một cách gấp rút, trong khi những tên kia thì lại tùy thời mà ngoại kích? Cũng may là ta đã biết trước được việc này và biết tên đầu sai là Mã Độc Cước. Hẵn để đó, ngày mai ta báo cho Cổ sư huynh biết, cứ bắt được họ Mã lo gì không làm rõ thực hư. Hừ! Đáng chết!”.
Duy có một điều mà Cừu Thạch cảm thấy tiếc, đó là bọn che kín chân diện mục kia không tên nào chịu lên tiếng phát thoại cả, bằng không dựa vào âm sắc đó, Cừu Thạch có thể đoán định được đấy là ai, hay ít ra thì cũng đoán được môn phái của kẻ đó. Chỉ có mỗi một mình tên Mã Độc Cước độc thoại suốt từ đầu đến cuối.
Không thể xem thường điều này được, cho nên dù bấy giờ mới chỉ giữa canh tư, Cừu Thạch vẫn lao người vọt đi ngay, chàng hy vọng đến Thiếu Thất sơn sớm, đón Cổ bang chủ lại để báo gấp tin này.
Đến khi trời rạng sáng, từ chân núi Thiếu Thất, Cừu Thạch đã nhận ra bóng dáng vội vã của Cổ Khả Lạc.
Nếu không phải chính mắt chàng nhìn thấy và tự thân đánh đổi y phục cho Cổ bang chủ, thì Cừu Thạch đã không sao nhìn ra được lão.
Còn Cổ bang chủ thì dễ dàng nhận ra chàng, do đó khi đến gần chàng, lão liền nói :
- Phì... phì! Mau lên tiểu tử, sao trong lòng ta mấy ngày nay bỗng cảm thấy bất an lạ. Không khéo bọn Thiếu Lâm đã gặp tai kiếp gì thì sao? Sao còn chưa đi? Ngươi còn chần chừ gì nữa chứ? Hừ! Ngươi đến trước ta, ắt là đã được nghỉ ngơi, thế còn muốn sao nữa nào. Ta tuy mệt, nhưng còn không dám diên trì đây. Đi nào!
Nguyên Cừu Thạch định báo tin đó cho Cổ bang chủ nghe trước khi đến Thiếu Lâm. Nhưng coi bộ lão đang cấp bách thế này, Cừu Thạch bèn thôi, khoan hẵng nói, chờ đến lúc gặp Chưởng môn Phương trượng và Hư Không thánh tăng rồi sẽ nói luôn một thể.
Thế là Cừu Thạch đành phải vội vàng bám gót Cổ sư huynh.
Đến đại môn dẫn vào Đại Hùng điện của Thiếu Lâm, Cổ bang chủ thấy có nhiều tăng nhân đứng cảnh giới một cách uy nghiêm, trong lòng lão liền cảm thấy bất an hơn. Do đó lão đã quên thân phận lão hiện nay không còn giữ dáng vẻ bên ngoài là một Bang chủ của một đại bang là Cái bang nữa, lão đã vội vàng hô hoán lên :
- Mau mau vào báo với Phương trượng Giác Nhân và Hư Không thánh tăng là có Cổ Khả Lạc Cổ bang chủ Cái bang cầu được bái sơn. Còn không mau mau thông báo đi.
Nhìn hàng tăng nhân vẫn đứng dửng dưng như không, Cổ bang chủ đã tức giận hỏi thế, đáp lại một vị tăng nhân vẫn điềm nhiên lên tiếng :
- A di đà Phật! Chốn thiền môn là chốn thanh tịnh, xin lão thí chủ chớ có vọng ngữ đại ngôn. Hết người cho lão thí chủ mạo danh hay sao mà lại mạo nhận mình là Bang chủ Cái bang? A di đà Phật! Thỉnh lão thí chủ lui bước cho. A di đà Phật.
- A di, a di mãi. Tiểu tăng do không biết mặt ta đó đấy thôi. Đây! Đây là cây gậy Đả Cẩu bổng, vật bất ly thân của họ Cổ này. Tiểu tăng đã tin chưa? Vào thông báo với...
- A di đà Phật! Tội nghiệt! Tội nghiệt! Hóa ra lão thí chủ đã giết thác Cổ bang chủ để chiếm tín vật này, bần tăng trông thấy Thái sơn trước mặt mà không biết chứ. Lỗi quá, lỗi quá. Vậy thì chúng tăng xin hầu tiếp với lão thí chủ vậy. Chư tăng huynh mau bày trận nào.
Một loạn chín vị tăng nhân đang đứng bất động và nhắm mắt đó đột nhiên sau câu khẩu lệnh của vị tăng nhân kia, liền động thân nhanh đến không ngờ, khiến cho Cổ bang chủ đủ trăm miệng cũng không sao nói được. Quýnh quáng, lão hô lên :
- Cừu Thạch! Mau mau tìm biện pháp nào đi chứ. La Hán trận này họ Cổ ta không kham nổi đâu.
Biết là do hiểu lầm mà ra, nhưng tình là vậy, còn lý thì sai rành rành, Cừu Thạch cũng chưa biết phải làm sao đây. Bất chợt, chàng nhìn xuống y phục của chàng và nhìn vào cây gậy đả cẩu của Cổ bang chủ, chàng liền nảy sinh một ý. Chàng bèn lớn tiếng bảo :
- Sư huynh, mau ném cây gậy đả cẩu cho đệ nào!
Vù!
Tuy chưa biết Cừu Thạch định làm gì, nhưng Cổ bang chủ vốn tin vào linh trí mẫn tiệp của chàng từ trước, nghe chàng bảo sao, lão liền làm vậy. Do đó, ngay lúc trận La Hán chưa phát động, Cổ bang chủ đã ném gậy đả cẩu ra cho chàng.
Chụp được vào tay, Cừu Thạch bèn nói thêm với với cả song phương :
- Chư vị đại sư xin nhẹ tay cho. Còn sư huynh hãy cố duy trì một lúc nhé.
- Ngươi đi đâu? Ngươi định bỏ ta ở đây một mình à?
Cừu Thạch cười phá lên đáp :
- Thì tiểu đệ đi thỉnh Phương trượng đến đây giải cứu sư huynh chứ còn đi đâu nữa. Bảo trọng nhé sư huynh.
Không cứ gì Cổ Khả Lạc giật mình mà mười mấy vị tăng nhân còn lại bên ngoài cũng phải giật mình khi nghe Cừu Thạch ngang nhiên bảo thế.
Lập tức vị tăng nhân lúc nãy do không xem Cừu Thạch là một tên khất cái trẻ tuổi vào đâu, nên đứng yên nhìn Cừu Thạch và nói :
- A di đà Phật! Bần tăng xin tiểu thí chủ đừng vọng động. Chốn thiền môn tuy là Thánh địa, nhưng tiểu thí chủ đừng lấy thế mà khinh thường. Mỗi bước chân đi là mỗi bước đưa tiểu thí chủ về âm cảnh đó. A dì đà Phật!
Cừu Thạch phải dằn lòng lắm mới không phì cười và mới không nói lời xúc phạm, chàng chỉ đa tạ mà nói :
- Đa tạ đại sư đã nhắc nhở, Cừu Thạch này nào dám có thái độ mục hạ vô nhân. Nhưng tại hạ cũng không dám để Cổ bang chủ phải thất vọng. Đành phải múa búa trước cửa Lỗ Bang thôi. Cáo từ. Hẹn gặp lại nhé.
Tuy vẫn nghe Cừu Thạch nói thế nhưng Cổ bang chủ lúc này không sao thốt được lời can ngăn. Là lão không muốn Cừu Thạch xông xáo lung tung tại Thiếu Lâm thiền viện mà sinh phiền. Nhưng lúc đó La Hán trận đã phát động, chống đỡ còn không xuể nói gì được nữa mà Cổ bang chủ nói chứ.
Thế là sau khi nói xong, Cừu Thạch liền đề khí, tay nâng cao cây gậy đả cẩu nhún người, dùng Cửu Chuyển Thần Long bộ mà cất người phi thân lên cao những năm trượng, nhắm bên trên cổng đại môn mà lao đi nhanh như gió cuốn.
Vị tăng nhân vừa mới nói và hơn mười vị tăng nhân còn lại tuy đã nghe Cừu Thạch báo trước rồi nhưng tất cả đều không ngờ Cừu Thạch lại dám hành động như lời đã nói. Lại càng không ngờ Cừu Thạch lại dám hành động theo lời đã nói. Lại càng không ngờ khi Cừu Thạch lại hành động theo biện pháp không tưởng như thế.
Đại môn của Thiếu Lâm tự bao đời nay là dành cho những nhân vật vào hàng đại thượng thừa đi qua, và đi qua dưới cổng, chứ chưa từng có một ai ngông cuồng như Cừu Thạch cả.
Mà dù cho Cừu Thạch có ngông cuồng đi nữa, thì tất cả đều không ai ngờ thân pháp của Cừu Thạch lại siêu huyền đến thế. Cừu Thạch có thể nào vượt được đại môn cao hơn bảy trượng như thế sao?
Bọn tăng nhân không rõ chưa rõ lắm điều này, nhưng hành vi của Cừu Thạch đúng là không biết trời cao đất dày là gì cả.
Do bất ngờ nên khi nhận ra Cừu Thạch đã tung người lăng không vọt đi, thì vị tăng nhân nọ bèn vội vàng buông lệnh :
- Bắt giữ hắn lại!
Miệng thì hạ lệnh như thế, mà người của vị tăng nhân nọ đã là đà cất lên.
Cừu Thạch khi còn cách đại môn chừng hai trượng, Cừu Thạch nhìn thấy cử chỉ đấy của mấy vị tăng nhân, chàng nhoẻn cười thú vị, cố tình chờ xem thân pháp của vị tăng nhân như thế nào... mà vị tăng nhân đó chừng như muốn đuổi theo chàng?
Ngay lập tức theo lệnh của vị tăng nhân nọ, trong số những tăng nhân còn lại có một vị gầm lên một tiếng, đoạn lăng không lướt đi thật nhanh, hướng về vị tăng nhân đang cất mình lên mà lao tới.
Cừu Thạch nhìn thấy cử động này, nhưng chàng vẫn mỉm cười.
Khi còn cách đại môn chừng một trượng và còn hai trượng chiều cao nữa là Cừu Thạch sẽ vượt qua đại môn, bọn tăng nhân còn lại tưởng rằng Cừu Thạch vô phương vượt qua được đại môn, bèn đồng một lúc lướt người đến bên dưới đại môn, chờ chàng khi hết đà bị rơi xuống thì vây bắt.
Cũng chính lúc đó, bằng khóe mắt Cừu Thạch nhìn thấy vị tăng nhân khi nãy gầm lên bây giờ đã lao đến ngay bên trên đầu của vị tăng nhân thứ nhất, vị tăng nhân bên trên liền điểm nhẹ đầu ngón chân lên đầu vị tăng nhân bên dưới một cái, lại gầm lên, và lúc này, vị tăng nhân bên trên đã như một viên pháp thăng thiên lướt vù vù đến ngay chỗ Cừu Thạch.
Đến lúc đó, Cừu Thạch mới hiểu ra bọn người Thiếu Lâm chẳng những có võ công thâm hậu, mà lại còn có nhiều biện pháp để đối phó với địch nhân xâm nhập cửa thiền. Cừu Thạch không cười được nữa, nhưng sở năng của chàng không phải chỉ có bao nhiêu đó. Cửu Chuyển Thần Long bộ không phải chỉ có thế mà thôi.
Không chậm cũng không nhanh, Cừu Thạch chờ cho thân hình còn cách đại môn chừng nửa trượng, chàng bèn hú lên một tiếng lảnh lót, quẫy nhẹ thân mình một lượt, lập tức thân hình của chàng vượt lên cao thêm đúng hai trượng nữa, để rồi Cừu Thạch bắn người vọt hẳn sang bên kia đại môn.
Kể như toàn thể những vị tăng nhân có mặt ở bên ngoài đại môn, trừ chín vị đang lập trận La Hán họ đều khiếp đảm cho thân pháp tuyệt luân của gã khất cái nhỏ tuổi. Thân pháp như Cừu Thạch đó đến nghe bọn họ còn chưa nghe, nói gì đến việc tận mục sở thị?
Vị tăng nhân đầu lĩnh một hai cả quyết rằng Cổ bang chủ bị mạo danh, thì tên khất cái nọ cũng là do đối phương của người cải dạng ra mà thôi. Bằng không thì làm sao trong Cái bang lại có một tay đại cao thủ như thế này mà không ai nghe nói đến? Do nghĩ thế, nên vị tăng nhân nọ bèn bỏ mặc Cổ bang chủ cho chín vị tăng nhân kia vây hãm, vị tăng nhân bèn thống xuất số còn lại, mở cổng nhỏ của đại môn mà lao vút vào, quyết truy đuổi cho bằng được tên khất cái ngạo mạn kia.
Vút! Vút! Vút! Vút!
Hàng loạt tiếng tăng bào giũ phần phật vào gió theo thân hình chớp động của hơn mười tăng nhân vang lên lồng lộng. Nhưng khi bọn họ chạy dược vào bên trong đại môn thì đã không còn thấy bóng dáng tên khất cái kia đâu cả.
Tất cả lại một phen nữa phải ngơ ngẩn đến xuất thần. Vì từ đại môn đến một chỗ khuất gần nhất cũng ngoài ba mươi trượng, vậy thì Cừu Thạch làm sao ẩn thân kịp khi bọn họ từ bên ngoài qua cửa nhỏ lao vào trong, tất cả không đầy năm lần chớp mắt thế mà Cừu Thạch đã mất dạng?
Là người phàm xác thịt, bản lĩnh có thông huyền đến đâu đi nữa cũng không thể vượt qua đoạn đường ba mươi trượng trong thời gian ngắn ngủi như thế được. Bọn tăng nhân kinh nghi và nhìn quanh. Sau cùng dường như tất cả đều nghĩ rằng Cừu Thạch đang ẩn mình đâu đó bên trên đại môn, vì bề mặt đại môn rộng đến gần một trượng kia mà? Do nghĩ thế, nên tất cả đều ngẩng đầu quan sát bên trên. Được một lúc vẫn không phát hiện Cừu Thạch đâu, bọn họ bèn dụng lực theo pháp Bích hổ đu tường tiến lên những năm người, quyết đánh đuổi Cừu Thạch trở xuống bên dưới.
Lại thêm một ít thời gian nữa trôi qua, và khi năm vị tăng nhân lục soát kỹ bên trên xong, bèn ngơ ngác báo vọng xuống :
- Không có!
Vậy là đã rõ, Cừu Thạch chẳng những thân pháp đã cao mà khinh công cũng thượng thặng, thế là vị tăng nhân đầu lĩnh bèn lấy ra từ trong người cái còi tre và gấp rút thổi lên cấp báo có địch nhân xâm phạm thánh địa.
Toe... Toe... Toe...
Bọn tăng nhân bèn lục đục chạy trở ra bên ngoài, khép cánh cửa nhỏ lại sau lưng, tiếp tục nhiệm vụ cảnh giới bên ngoài đại môn
Tất cả đều trật tự, ngăn nắp. Ai phận sự nấy, không la ó, không gây hỗn độn, tránh sự náo động cho chốn thiền viện và tránh trường hợp địch nhân lợi dụng sự hỗn loạn đó mà lấn sâu vào bên trong.
Trong lúc bọn tăng nhân ở bên ngoài còn đang tìm kiếm Cừu Thạch, thì chàng thực sự đã bằng tuyệt thân pháp biến mất hút ở đằng sau Đại Hùng bảo điện rồi. Chàng tuy chưa từng đặt chân đến Thiếu Lâm tự, nhưng chàng thừa biết qua lời giang hồ đồn đại rằng Đại Hùng bảo điện chỉ là nơi để cúng đàn. Còn chỗ ngụ của tăng nhân thì luôn ở phía sau. Ở phía sau thì lại được phân ra thành nhiều viện, mỗi viện chiếm một dãy gồm Đạt Ma viện, La Hán viện, Hộ Pháp viện, Trưởng Lão viện và Tổ Sư đường, Tàng Kinh các.
Cừu Thạch cứ theo đó mà lướt qua như một cái bóng mờ, đến khi tiếng còi tre từ bên ngoài được nối tiếp dần vào trong, dẫn đến sự xuất hiện của nhiều tăng nhân lo bảo vệ các viện, thì Cừu Thạch đã đến được Tổ Sư đường. Tiếng còi tre đã đề tỉnh hai vị tăng nhân có thân hình cao to như hai vị La Hán hóa thân đứng ngay ngưỡng cửa Tổ sư điện. Cho nên khi hai vị tăng nhân này đột nhiên thấy sự hiện diện của Cừu Thạch ở đây, hai vị tăng nhân bèn đưa phương triện sẵn ra ngáng ngang lối đi vào và ứng tiếng hỏi :
- A di đà Phật! Tiểu thí chủ bằng cách nào mà vào được chốn này? Sao không thấy tri khách tăng đến báo?
Do đã suy tính sẵn, Cừu Thạch vờ ngạc nhiên nâng gậy đả cẩu lên ngang đầu và nói :
- Ủa! Sao lạ vậy nhị vị đại sư? Tiểu cái theo hầu cận Cổ bang chủ, được Cổ bang chủ sai đem gậy đả cẩu này đến cho lão nhân gia, như vậy cũng cần phải có tri khách tăng đưa đường hay sao?
Đại danh của Cổ bang chủ Cái bang thì hai vị tăng nhân này đã từng nghe, nhưng do chỉ là tăng nhân ở vị trí thấp, nên hai vị này không rõ là Cổ bang chủ có mặt ở đây hay là không? Nhưng nếu không có thì làm sao một tên tiểu khất cái lại dám chường mặt ở đây, lại còn có gậy đả cẩu hình thù quái dị mà thoạt nhìn ai lại không biết đấy là vật bấy ly thân của Cổ bang chủ? Huống chi, tuy có tiếng còi tre báo hiệu có địch nhân xâm phạm cửa thiền, nhưng phải là hạng người nào kia kìa, chứ không thể là một gã tiểu khất cái nhỏ tuổi này.
Do nghĩ như thế, nên hai vị tăng nhân hộ pháp nào dám xúc phạm đến oai danh của Cổ bang chủ, có lẽ hiện đang là thượng khách của Phương trượng Chưởng môn, nên cả hai bèn thu phương triện sản lại, ra hiệu cho Cừu Thạch cứ vào.
Mừng như mở cờ trong bụng, Cừu Thạch liền ung dung tiến vào Tổ Sư đường.
Phát hiện một dãy tịnh phòng đóng cửa im ỉm, Cừu Thạch còn chưa biết phải đi lối nào, thì chợt nghe từ trong một tịnh phòng nọ khá lớn, cảnh cửa tuy khép chặt, nhưng lại có tiếng phát thoại từ bên trong vang ra. Cừu Thạch bèn xăm xăm đi đến đấy.
Khi còn cách căn tịnh phòng chừng ba trượng, Cừu Thạch nghe rõ ràng một câu nói khá lớn :
- Phương trượng! Với sự phòng vệ nghiêm ngặt như quý tự vậy mà có địch nhân lại dám xâm nhập là sao? Điều này khó tin thật.
Rồi lại có một tiếng người đáp :
- A di đà Phật! Đó là do Hoa chưởng môn không rõ đấy thôi, đệ tử của tệ tự rất chu đáo trong việc phòng vệ nên khó lòng sai lầm trong việc này. Qua tiếng còi báo động, thì đệ tử cho biết đáy là địch nhân có võ công chưa từng thấy qua. Hoa chưởng môn chờ cho một lúc, thế nào cũng có tin báo tiệp cho xem.
Nghe đến đây, Cừu Thạch liền nhanh chân bước đến bằng cước bộ khá trầm trọng. Quả nhiên vị Phương trượng Chưởng môn Thiếu Lâm tự vừa nói xong đã nghe được tiếng bước chân, liền nhân đó phát thoại hỏi :
- Có tin gì chưa Ngươn Thông?
Cừu Thạch cố nín cười, nhại giọng vị tăng nhân ở ngoài đại môn mà lên tiếng đáp :
- Khải bẩm Phương trượng, có Bang chủ Cái bang xin được bái sơn.
Lập tức Cừu Thạch nghe ở bên trong có hai tiếng của hai người kinh ngạc kêu lên :
- Cái gì...
- Ủa! Cổ... Cổ bang chủ đã đến rồi sao?
Bằng vào hai tiếng kêu kinh ngạc cất lên khá kỳ dị đó, Cừu Thạch liền sanh nghi. Chàng cố tâm nhớ kỹ âm thanh của hai người này vào tâm khảm, để đó hạ hồi phân giải.
Đúng lúc đó, cửa tịnh phòng vụt mở toang ra.
Ngay sau đó, một dãy gồm năm người, đi đầu là một tăng nhân tay cầm thiền trượng là Phương trượng Chưởng môn phái Thiếu Lâm bước ra.
Và cả năm đều kinh ngạc, giương mắt nhìn Cừu Thạch khi thấy chàng không phải là tăng nhân đệ tử Ngươn Thông nào cả, mà là một gã khất cái mặt non choẹt dơ bẩn, tay thì cầm gậy đả cẩu của Bang chủ Cái bang. Kinh ngạc nhất trong năm nhân vật này không ai khác ngoài Chưởng môn Phương trượng. Vì điều này hoàn toàn sai đối với qui của của Thiếu Lâm. Do đó, vị tăng nhân đi đầu liền hỏi trước :
- A di đà Phật! Sao tiểu thí chủ lại có mặt ở đây? Còn Ngươn Thông đệ tử của bản tự đâu? Cổ bang chủ có đúng là đã đến chưa?
Không vội đáp, Cừu Thạch nâng gậy đả cẩu lên hai tay, vái chào Giác Nhân đại sư, sau đó chàng mới nói :
- Bẩm Phương trượng, do tình hình nghiêm trọng, nên tại hạ và Cổ bang chủ đã phải cải trang đến đây. Đây là gậy đả cẩu của Cổ bang chủ. Còn Cổ bang chủ thì còn đang ở bên ngoài đại môn, mong Phương trượng ban lệnh triệu hồi.
- Vậy là sao? Bần tăng không hiểu tiểu thí chủ muốn nói gì? Còn bằng cách nào tiểu thí chủ vào đây được, tiểu thí chủ sao chưa giải thích?
Cừu Thạch nghe vậy bèn thú nhận :
- Phương trượng đại sư! Tại hạ nguyện bó tay cho Phương trượng quản thúc. Chỉ vì người của quý tự không nhìn ra Cổ bang chủ trong lốt y phục khác nên đã dùng La Hán trận vây hãm ở bên ngoài. Vì thế tại hạ đành mạo phạm vượt đại môn vào đây để hầu báo. Tiếng còi báo động lúc nãy Phương trượng nghe chính là nói về tại hạ. Mong Phương trượng rộng lượng cho.
Nói xong Cừu Thạch liền đặt gậy đả cẩu xuống ngay dưới chân chàng, lùi lại ba bước đứng chờ Phương trượng xử lý.
Trong lúc Chưởng môn đại sư đang khó nghĩ về tin này, và về hành động của Cừu Thạch khi chàng bảo là sẵn sàng bó tay chịu trói, thì có một đại hạ tướng mạo gầy ốm, gương mặt thì nham hiểm đã vọt miệng lên tiếng :
- Phương trượng còn chờ gì nữa mà không bắt ngay tiểu tử này lại. Không chừng hắn đã nhặt được cây gậy này ở đâu đó, mạo xưng là đệ tử khất cái để lên vào đây làm gian tế đó đại sư.
Âm thanh này Cừu Thạch đã nghe được lúc nãy, chàng bèn ngấm ngầm dò xét kỹ nhân vật này để xem hắn là người thuộc môn phái nào? Sao hắn và một tên nữa đã ngạc nhiên khi biết Cổ bang chủ đến đây? Hắn chỉ kinh ngạc khi đã nghe ai đó nói là là Cổ bang chủ xem như đã bị diệt trừ. Và đã là người của lão tặc họ Từ là đáng để nghi ngờ.
Sau khi nghe người đó nói như vậy, Chưởng môn Phương trượng bèn hỏi :
- Những điều tiểu thí chủ vừa nói là đúng sự thực à?
- Đúng vậy!
- Và tiểu thí chủ tự nhận là đã xâm nhập bản tự?
- Đúng!
- Vậy thì bần tăng đành phải khất tất tiểu thí chủ thôi.
- Phương trượng cứ ra tay, tại hạ cam chịu, nhưng với một điều kiện.
- Điều kiện gì?
Cừu Thạch chưa kịp đáp thì đã nghe một âm thanh quen tai thứ hai cất lên. Đó là một vị lão niên râu dài giữa ngực, tướng mạo đường đường đáng là một chính nhân quân tử, người này nói :
- Hừ! Đã nói là thúc thủ chịu tội, bây giờ sao lại nói đến điều kiện chứ? Phường này đáng giết, không thể tha thứ!
Đã để tâm dò xét xong, Cừu Thạch bèn vị vào câu nói này mà đáp lời cho Giác Nhân đại sư :
- Đấy! Điều kiện mà tại hạ muốn nói chính là liên quan đến sanh mạng của tại hạ.
Phương trượng đại sư có đồng ý cho tại hạ nói tiếp không?
- Tiểu thí chủ cứ nói.
- Trước khi chưa minh bạch đúng sai, tại hạ đồng ý cho Phương trượng khống chế huyệt đạo, nhưng Phương trượng phải cho tại hạ theo chân Phương trượng ra đến đại môn, cùng đón tiếp Cổ bang chủ. Chỉ vì tại hạ không muốn khi sự việc chưa rõ ràng, lại có ai đó do quá nóng giận đập chết tại hạ thì oan cho tại hạ lắm.
Giác Nhân đại sư thoáng có phần nào kinh ngạc khi nghe Cừu Thạch nói thế. Đại sư vừa khẽ nhíu mày vừa nói :
- Tiểu thí chủ lo sợ điều gì? Hoa chưởng môn đây chỉ thuận miệng nói thế thôi, chứ một khi tiểu thí chủ đã tỏ ra thuận phục, không có ai hại gì đến tiểu thí chủ đâu.
Cừu Thạch vẫn nằng nặc bảo :
- Thì Phương trượng cứ cho tại hạ theo chân, không lẽ điều này khó thi hành lắm sao?
Cũng là bất đắc dĩ, Giác Nhân đại sư đành chìu lòng Cừu Thạch.
Đại sư tiến lại gần Cừu Thạch có phần nào kiêng dè. Giác Nhân đại sư chỉ đưa tay chế trụ huyện đạo của chàng, chỉ là một tiểu ám nhỏ, đủ để Cái bang không vận khởi chân lực được.
Đoạn đại sư xoay lưng đi, định ra ngoài đại môn xem tin báo của Cừu Thạch là thật là hư. Nhưng ngay khi Cừu Thạch khom người xuống định nhặt lấy cây đả cẩu vẫn còn để nằm dài xuống nền phòng thì Hoa chưởng môn - không rõ môn phái nào - đã tiến lại gần, một tay chộp trên tay Cừu Thạch cây gậy đả cẩu, còn một tay đưa ra chế trụ thêm một vài huyệt đạo nữa trên người chàng.
Nghe có tiếng động ở đằng sau, Giác Nhân đại sư quay phắt lại kịp nhìn thấy hành vi của Hoa chưởng môn, Giác Nhân đại sư bèn cau mày lộ vẻ khó chịu :
- Hoa chưởng môn...
Chỉ nói được có thế thì Chưởng môn họ Hoa đã vùng cười lên ba tiếng sau đó lấp liếm :
- Hà... hà... hà... chỉ là đề phòng vạn nhất mà thôi. Chứ Phương trượng đã không nói là gian tế có võ công cao cường sao? Đại sư phải nghĩ đến trường hợp gã này trá ngụy, biết đâu gã biết cách di huyệt thì tiểu ấn của đại sư vừa thi triển biết đâu không chế trụ được gã.
Giác Nhân đại sư mím môi nhẫn nhục, liếc nhìn vẻ căm tức trên gương mặt Cừu Thạch, đoạn quay sang Hoa chưởng môn và ba vị kia nói như phân minh :
- Nhưng Hoa chưởng môn làm thế chẳng khác nào bần tăng bội ước sao? Mà thôi! Cũng là chuyện đã rồi, mong Hoa chưởng môn đừng làm nữa.
Nói xong, không biết nghĩ sao Giác Nhân đại sư bèn tiến đến nắm tay Cừu Thạch, sau đó đại sư bèn khởi khinh pháp thượng thừa Phật môn là Bát Bộ hãn thuyền đưa Cừu Thạch cùng đi.
Cừu Thạch tuy bị chế trụ huyệt đạo, nhưng mắt đâu có mờ, lý trí vẫn còn nguyên vẹn nên chàng đã hết sức kinh sợ khi chứng kiến thân pháp bất phàm này của Giác Nhân đại sư.
Chàng nhìn thật kỹ chỉ thấy Giác Nhân đại sư thong dong bước đi như người tản bộ, nhưng thực ra cước lực lại kinh hồn. Gió cứ sàn sạt ngay bên tai Cừu Thạch khiến Cừu Thạch ngấm ngầm thán phục :
“Chẳng trách Thiếu Lâm phái bao đời nay luôn được xem là Thái Sơn, Bắc đẩu của võ học Trung Nguyên. Công phu này so ra đâu có kém gì Cửu Chuyển Thần Long bộ. Giác Nhân đại sư đã thế thì không hiểu Hư Không thánh tăng còn cao thâm đến mức nào nữa”.
Do công lực tạm thời không còn nên Cừu Thạch không rõ bốn nhân vật kia có đi theo ở đằng sau không? Và liệu tên mặt nham hiểm kia và Hoa chưởng môn tiểu nhân nọ có tính toán gì hại chàng từ phía sau không? Nhưng Cừu Thạch vẫn cảm thấy an lòng vì thấy Giác Nhân đại sư vẫn tiến đều không tỏ vẻ gì là lo lắng cả. Điều này chứng tỏ là không có gì xảy ra bằng không khó lòng mà che giấu được thính giác tinh tường của Giác Nhân đại sư.
Thêm một hiện tượng nữa mà chỉ sau đó, Cừu Thạch mới hiểu. Đó là trên đường đi khi Giác Nhân đại sư thấy đệ tự nào đang lộ vẻ lo âu vì đã không phát hiện được tung tích của kẻ xâm nhập thì Giác Nhân đại sư lại niệm khẽ Phật hiệu, thế là tăng nhân đó liền nhìn Cừu Thạch một cái xong lại cúi đầu chờ cho Phương trượng Chưởng môn đi qua. Điều này chứng tỏ là Giác Nhân đại sư đã có phần nào tin tưởng vào lời chàng nói.
Bằng vào cước lực đó, không bao lâu Cừu Thạch cùng mọi người đã ra đến đại môn. Đến đôi tai lúc này không khác gì thường nhân mà Cừu Thạch vẫn nghe thấy tiếng quát mắng của Cổ sư huynh vọng vào.
Lão mắng không chừa ai cả, lão lôi cả tam đại tên đầu trọc Hư Không ra mà mắng, khiến cho Giác Nhân đại sư vừa nghe được trán liền nhíu lại còn miệng thì có nín lắm bằng không đã phải phì cười ra rồi.
Lúc này Giác Nhân đại sư đã chậm chân lại, nhân đó Cừu Thạch bèn nói khẽ vào tai đại sư :
- Xin đại sư hãy cẩn trọng để phòng tiểu nhân ám toán tại hạ.
Không ừ, không hử. Giác Nhân đại sư chỉ nhẹ gật đầu. Sau đó bước qua cánh cửa nhỏ của Đại Môn, Giác Nhân đại sư đặt Cừu Thạch đứng trước mặt, cùng đứng nhìn cục diện đang đến lúc nguy kịch.
Đó là nói nguy kịch về phía Loạn Pháp Đả Cẩu Cổ bang chủ. Do đang gặp nguy một lúc khá lâu, cho nên đầu tóc của Cổ bang chủ lại xổ trung ra, rối bung lên. Lúc này chỉ cần y phục của họ Cổ rách tơi tả ra thì nhìn qua thì ai cũng nhận ra đó là Bang chủ Cái bang.
Lúc đó Cổ bang chủ chưa nhìn thấy Giác Nhân đại sư đã có mặt nên lão vẫn tiếp tục vừa chống đỡ vừa mắng lên ầm ầm :
- Cái bọn trọc này thật đáng chết. Nếu lão ăn mày ta mà còn trong tay cây gậy đả cẩu thì ta sẽ bọn trọc đầu này nếm mùi Loạn Pháp Đả Cẩu cho biết thân. Bớ Giác Nhân! Bớ Hư Không! Hai bọn ngươi chết hết rồi sao? Bọn ngươi giáo huấn đệ tử sao khéo thế. Hừ! Toàn là bọn vô thiên vô pháp, mục vô tôn trưởng. Cừu Thạch, ngươi chạy đâu rồi? Mau trả lại gậy đánh chó cho ta mau. Ối! Ái chà! Dữ quá! Hung quá! Úy! Đánh hoài vậy?
Nghe được đến đây, và sau khi quan sát kỹ Cổ bang chủ đang rối bời trong La Hán trận, Giác Nhân đại sư bèn dụng công phu Sư Tử hống mà niệm lên :
- A di đà Phật! Cổ thí chủ đừng mắng nữa có được không?
Một lời nói thế này của Giác Nhân đại sư đã mặc nhiên buông lệnh triệt thoái La Hán trận, mặc nhiên công nhân lão già vận y phục tươm tất kia là Bang chủ Cái bang Cổ Khả Lạc.
Thế là mọi việc đã rõ, sau khi La Hán trận ngừng lại, Cổ bang chủ vừa nhìn thấy mặt Giác Nhân đại sư bèn làm mặt giận, tung người nhảy vọt đến đưa tay chỉ vào mặt Giác Nhân đại sư há miệng định mắng, nhưng Cừu Thạch đã vội vàng chạy đến bên lão và kêu lên :
- Sư huynh coi chừng!
Vốn đang giận đó, giờ lại nghe Cừu Thạch bảo coi chừng, Cổ bang chủ càng giận hơn, vì ngỡ Giác Nhân và các vị Chưởng môn kia ra đến đây là để đối phó với lão, nên lão đã nhanh tay gạt Cừu Thạch té sang một bên, còn miệng thì quát lên :
- Giác...
Vù!
Hự!
- Hay cho Giác Nhân!
- A di đà Phật! Hoa chưởng môn hãy dừng tay lại nào. Chúng đệ tử đâu! Giữ chân Hoa chưởng môn lại nào!
- Ha ha ha...
Kể từ khi La Hán trận triệt thoái theo lời thừa nhận của Giác Nhân đại sư, mọi diễn biến xảy ra quá nhanh đến không ai ngờ. Chỉ biết rằng sau cơn náo loạn thì Cừu Thạch đã bị hôn mê do bị cây gậy đả cẩu đập mạnh vào người lúc họ Hoa vờ như vung gậy lên định ném trả cho Cổ bang chủ. Còn Chưởng môn họ Hoa sau khi ám toán Cừu Thạch xong bèn co giò bỏ chạy, ly khai khỏi Thiếu Lâm tự. Theo sau lão họ Hoa là hàng lũ tăng nhân thuộc phái Thiếu Lâm vùn vụt chạy đuổi lão. Trong đó cả hai vị Chưởng môn cùng đi với Giác Nhân đại sư ra đây. Còn lại đương trường là Giác Nhân đại sư cùng Cổ bang chủ chăm sóc cho Cừu Thạch, cạnh đó là tên Chưởng môn có khuôn mặt nham hiểm đang theo dõi.
Lúc này vì phải lo cho Cừu Thạch nên Cổ bang chủ quên đi tất cả mọi việc đã gây rắc rối cho lão. Lão lăng xăng xoa bóp các đại huyệt hòng cứu tỉnh Cừu Thạch.
Còn Giác Nhân đại sư do hối hận vì đã nghĩ lầm về chàng nên đại sư vừa nạp một viên linh đan vào miệng Cừu Thạch, vừa đưa tay giải tiểu công án lúc nãy đại sư đã thi triển trên người Cừu Thạch một cách nhanh nhẹn. Sau đó đại sư còn trút thêm một chút chân nguyên nội lực vào Bách Hội huyệt của Cừu Thạch để sức thuốc mau được dẫn lưu trong nội thể. Giác Nhân đại sư phải làm thế, vì đại sư biết rằng Chưởng môn họ Hoa còn chế trụ một ít huyệt đạo của Cừu Thạch nữa. Nhưng do gấp, phần thì có lẽ gã họ Hoa dùng thủ pháp độc môn, nên đại sư chưa kịp tìm hiểu để giải các cấm chế đó.
Nhờ đó một lúc sau Cừu Thạch đã lần hồi tỉnh lại, tuy vẫn còn nội thương trầm trọng, nhưng khi vừa hé mắt ra, Cừu Thạch nhìn thấy khuôn mặt của tên nham hiểm nọ đang nhìn chằm chằm vào chàng, chàng bèn vờ rên lên khe khẽ và quay mặt đi.
Thấy thế Cổ bang chủ bèn khom xuống, cất giọng bi thương hỏi nhỏ chàng :
- Sư đệ! Sư đệ có làm sao không?
Nhân đó Cừu Thạch cố gượng phụ nhĩ với Cổ bang chủ một câu đứt đoạn :
- Sư huynh... Đưa đệ đến... đến Hư Không đừng... đừng nói gì cả... coi chừng... tai vách... mạch... rừng.
Nói xong Cừu Thạch lại hôn mê tiếp. Riêng Cổ bang chủ vốn đang bi lụy đến thế, nhưng khi nghe xong lời nói của Cừu Thạch lão liền thấy toàn thân nổi gai cả lên. Biết rằng phải là tình hình nghiêm trọng lắm nên Cừu Thạch mới nói thế, huống chi cái gương của chàng đang sờ sờ trước mắt thế này, Cổ bang chủ không thể không nghe theo. Do đó lão bèn bồng Cừu Thạch trên tay, hướng về Giác Nhân đại sư bằng giọng nói cực kỳ khẩn trương, lão nói :
- Theo sư đệ của lão hủ thì chỉ có Hư Không thánh tăng mới cứu chữa được nội thương này, Phương trượng có thể đưa lão hủ đến gặp Hư Không được không?
- Phương trượng! Xin đừng để trúng kể khổ nhục của gian tế.
Tên có bộ mặt nham hiểm nghe Cổ bang chủ nói xong, không để Giác Nhân đại sư đáp lời, thì hắn đã vọt miệng nói thế, khiến cho Giác Nhân đại sư lấy làm khó nghĩ.
Thấy thế, Cổ bang chủ bèn tiếp lời :
- Chuyện xảy ra như thế nào, sư đệ của lão hủ đã nói những gì với Phương trượng, Phương trượng cứ theo đó mà luận. Lão hủ đây hoàn toàn để tùy cho Phương trượng định đoạt lấy.
Nói xong Loạn Pháp Đả Cẩu Cổ bang chủ lại khom người xuống cặp lấy cây gậy đả cẩu ngang dưới thân người Cừu Thạch, đoạn đứng chờ Giác Nhân đại sư quyết định Được một lúc, Giác Nhân đại sư liền quay nhìn tên kia và nói :
- Phiền đại giá Chưởng môn về tịnh phòng an nghỉ. Bần tăng phải đưa Cổ bang chủ đến chỗ đại sư bá mới được.
Nói xong, Giác Nhân đại sư lại ứng tiếng kêu lên :
- Ngươn Trí! Hầu giá Lục chưởng môn nhé. Mời!
Chờ cho vị tăng nhân có pháp hiệu là Ngươn Trí tuân theo lệnh và đưa tên có gương mặt nham hiểm kia gọi là Lục chưởng môn đã đi khuất xong đâu đó, Giác Nhân đại sư mới hỏi Cổ bang chủ :
- Cổ lão thí chủ, vị tiểu đệ này là đồng môn sư huynh đệ? Lúc nãy tiểu thí chủ này đã nói những gì với lão thí chủ, liệu có thể cho bần tăng biết được không?
- Đối với Phương trượng thì lão hủ không dám giấu. Nguyên tệ sư đệ là đồng môn, không những với lão hủ mà còn với quý sư bá là Hư Không thánh tăng nữa. Nếu Phương trượng muốn biết rõ hơn thì hãy chờ quý sư bá nói qua. Còn lúc nãy tệ sư đệ chỉ nói thế này...
Thuật lại câu nói đứt đoạn của Cừu Thạch lúc nãy đã nói cho Giác Nhân đại sư nghe xong, Cổ bang chủ lại nói :
- Tệ sư đệ có trí tuệ hơn người, võ công siêu phàm, không hiểu sao lại bị thế này được nhỉ? Đại sư có rõ nguyên ủy không?
Giác Nhân đại sư chỉ thở dài thườn thượt không đáp vội. Đoạn Giác Nhân đại sư liếc nhìn sắc diện của Cừu Thạch một cái và nói :
- Được rồi! Cổ lão thí chủ hãy đưa tệ sư đệ đi theo bần tăng đã, chờ đại sư bá chuẩn trị xong chúng ta hãy bàn việc này sau. Mời!
Bình thường có lẽ Cổ bang chủ khó thể bỏ qua, nhưng lúc này chưa phải là lúc để làm rõ. Do đó, Cổ bang chủ liền bồng Cừu Thạch động thân đi theo Giác Nhân đại sư.
Khi đến trước một tịnh thất nhỏ thấp thoáng trong một vòng rào toàn là trúc vàng của miền Thiên Trúc xa xôi mang về trồng tại đây, Giác Nhân đại sư liền bảo Cổ bang chủ :
- Cổ lão thí chủ chú ý nhé. Nhớ đi sát với bần tăng vì đây là trận pháp kỳ môn không dễ gì qua được
Đi theo Giác Nhân đại sư qua được kỳ trận này xong, Cổ bang chủ mới nghe từ trong tịnh thất có tiếng Thánh tăng hỏi vọng ra :
- Giác Nhân đó à? Còn ai nữa vậy? Chừng như có người bị nội thương phải không?
Cổ bang chủ còn đang ngấm ngầm thán phục tai mắt linh mẫn của Hư Không thánh tăng thì đã nghe Giác Nhân hồi báo :
- Khải bẩm đại sư bá, có Cổ bang chủ Cái bang và một vị tiểu thí chủ tự nhận là đồng môn sư huynh đệ với đại sư bá muốn được hội kiến.
- Đồng môn à? Với Hư Không này sao? Sao lạ vậy?
Không để cho Giác Nhân đại sư kịp phản ứng, Cổ bang chủ liền vội vàng nói :
- Hư Không đại sư, còn nhận được âm thanh của lão ăn mày không chết này không? Đại sư có biết Cửu Chuyển...
- Được rồi! Giác Nhân hãy đưa nhị vị này vào đi!
Bán tín bán nghi, Giác Nhân đại sư đành phải đưa tay mời :
- Mời Cổ lão thí chủ.
Không cần phải khách sáo nữa, Cổ bang chủ đã nhanh nhẹn bồng Cừu Thạch tiến luôn vào bên trong. Tịnh thất khá nhỏ nhưng lại sạch sẽ, không một tí bụi nào. Giữa tịnh thất là hai miếng bồ đoàn. Một nhỏ, một rộng. Hư Không thánh tăng sắc diện hồng hào đang ngồi trên chiếc bồ đoàn hẹp, ngước mắt nhìn Cổ bang chủ và Cừu Thạch còn đang hôn mê.
Trong thấy sắc diện của chàng thanh niên nọ, Thánh tăng bèn chau mày, ra dấu bảo Cổ bang chủ đặt chàng nằm xuống.
Xem qua một vòng kinh mạch, Hư Không khẽ thở ra một tiếng nhẹ nhõm, nạp vào miệng Cừu Thạch một viên linh đan có màu đỏ ửng. Đoạn Hư Không thánh tăng vừa dùng thuật Thôi Cung Hóa Huyệt xoa khắp người Cừu Thạch vừa cất giọng hỏi :
- Chuyện xảy ra thế nào Giác Nhân?
Nghe đại sư bá hỏi thế, Giác Nhân hiểu là mọi việc đã ổn, bèn đem tất cả thuật lại cho đại sư bá và Cổ bang chủ cùng nghe kể từ lúc Cừu Thạch đột nhiên xuất hiện tại Tổ Sư đường đến lúc bị Chưởng môn phái Hoa Sơn là Hoa Ngãi Tận dùng gậy đả cẩu như ám khí để ám toán chàng.
Càng nghe thì Cổ bang chủ càng sôi giận. Đợi cho Giác Nhân đại sư nói xong, Cổ bang chủ liền nói :
- Giỏi cho tên Hoa Ngãi Tận. Đúng là sư đệ của lão hủ đã phát hiện ra điều gì đó nên hắn định sát nhân diệt khẩu đây mà!
Giác Nhân đại sư cũng phải lên tiếng :
- Cổ lão thí chủ, cái này cũng phải do lỗi bản tăng một phần vì đã không tin lời tiểu thí chủ đây.
- Thôi được rồi. Cổ thí chủ đừng có giận nữa, may mà vị tiểu thí chủ đây trước khi bị Giác Nhân và gã họ Hoa kia chế trụ huyệt đạo đã có đưa nội lực lên toàn thân để hộ vệ kinh mạch và ngũ tạng lục phủ. Điều này là hiếm có. Không chừng chỉ một thời gian nữa là vị tiểu thí chủ này có thể đạt mức kim cang bất hoại nữa không chừng. Chỉ là chút vết thương ngoài thôi, không đáng ngại.
Nghe Hư Không thánh tăng nói thế, Giác Nhân đại sư chỉ biết tròn mắt kinh ngạc và lộ vẻ không tin. Còn Cổ bang chủ thì vẫn tiếp tục hậm hực, nhưng là hậm hực về chuyện khác. Lão nói :
- Tức chết đi. Nếu sư đệ của lão đây đừng thay đổi y phục với lão thì dẫu cho có mười cây gậy như cây này thì cũng không làm gì cho tệ sư đệ được.
Thánh tăng và Giác Nhân đại sư lúc này mới chú ý đến bộ y phục mà Cổ bang chủ đang khoác trên người, nhưng không hiểu nó có ưu điểm gì mà Cổ bang chủ lại nói thế.
Thấy vậy, chừng như cũng đã đến lúc nên Cổ bang chủ liền đưa tay chỉ Cừu Thạch còn đang được Thánh tăng xoa bóp và nói :
- Lão xin giới thiệu với Thánh tăng, hắn đây tên là Cừu Thạch, là truyền nhân đích truyền của Cửu Chuyển quái khách. Còn Thánh tăng, Tiên kiếm, La minh chủ đã quá vãng, lão hủ đây và Tạ lão Thần quyền tuy cũng là truyền nhân của người, nhưng không bằng Cừu Thạch. À, còn điều này nữa, lão quên không nói, ngoài chúng ta còn có tên ác độc Từ Kinh Nhân nữa cũng là truyền nhân như chúng ta. Nhưng lão và tệ sư đệ đã liệt tên ác tặc họ Từ đó vào hàng phản đồ rồi. Hắn đã khi sư diệt tổ, tự xóa đi bút tích của ân sư. Hắn đã hủy diệt huynh đệ đồng môn là La Thái và Tiên kiếm. Cũng như suýt nữa đã lấy luôn tánh mạng của Thánh tăng rồi. Lão nói thế Thánh tăng có rõ không vậy?
Giác Nhân càng nghe càng mù mờ khó hiểu, nhưng vẫn tỏ ra kinh ngạc khôn cùng, còn Thánh tăng thì gật đầu và hỏi tiếp :
- Sao Cổ bang chủ biết rõ vậy? Không lẽ Cổ thí chủ đã tự mình tìm được những ức đoán và giải thích được tất cả sao?
Cổ bang chủ nhân đó liền khởi sự thuật lại mọi việc ngay từ đầu, quanh việc cùng Cừu Thạch về Ngũ Đài sơn và việc bị Từ Kinh Nhân ám hại cho Thánh tăng và Giác Nhân đại sư nghe qua một lượt.
Giác Nhân đại sư nghe mà cứ như người mơ ngủ, còn Thánh tăng nghe xong liền cảm khái nói :
- Việc một người có đến hai hoặc nhiều sư phụ là điều dễ hiểu, nhưng bần tăng không thể cùng một lúc ở cả hai môn phái. Cổ thí chủ hãy hiểu ra. Chà! Hóa ra ân sư chúng ta lại có sự sắp đặt lạ lùng thật. Và bần tăng cũng không thể nào ngờ được là chính Từ Kinh Nhân lại dám làm điều như vậy. Nếu không do chính miệng họ Từ tự nói ra điều này và Cổ thí chủ lại được tai qua nạn khỏi thì bần tăng vẫn không rõ ai là người hạ độc bần tăng. A di đà Phật! Phật tổ từ bi! Cũng may bần tăng nhờ có Võ tướng thần công hỗ trợ, bằng không sinh mạng bé nhỏ này đã không còn nữa rồi. Ngẫm nghĩ lại, đúng là họa kiếp giang hồ đã đến rồi. Không hiểu Cừu thí chủ đây còn phát hiện được điều gì nữa.
Vừa khéo Hư Không thánh tăng vừa nói xong thì Cừu Thạch cũng vừa lúc hồi tỉnh, chàng vẫn nằm mở mắt ra, ngơ ngác nhìn cả ba người. Như đã hiểu ra, Cừu Thạch vội vàng ngồi bật dậy và lên tiếng :
- Nếu vãn bối không lầm thì đây là...
- Phải đấy sư đệ! Đúng là Thánh tăng đấy. Mọi việc trước sau ta đã nói hết cho Thánh tăng và Phương trượng Giác Nhân đại sư rồi. Sư đệ còn điều gì muốn nói không?
Đến lúc đó Cừu Thạch kiểm lại mọi thứ trong đầu thật nhanh và hốt hoảng hỏi :
- Sư huynh! Tiểu đệ ngất được bao lâu rồi?
Khó hiểu trước tình trạng hốt hoảng của Cừu Thạch, Cổ bang chủ vừa nhăn mặt vừa đáp :
- Có điều gì khẩn cấp lắm hay sao? Sư đệ chỉ ngất chừng hai thời thần mà thôi.
- Hai thời thần? Giờ này là giờ gì rồi?
Lúc đó Hư Không thánh tăng mới lên tiếng :
- Đã là giờ Tuất rồi. Tiểu thí chủ lo ngại điều gì? Sao tiểu thí chủ không lo vận công điều tức?
Nghe nói bây giờ đã là giờ Tuất, Cừu Thạch còn tỏ vẻ khẩn trương hơn, chàng nói nhanh :
- Vậy là không kịp rồi. Sư huynh! Mã Độc Cước giờ ở đâu? Sư huynh liệu có thể tìm và câu thúc hắn không?
- Mà là việc gì vậy? Sư đệ hãy giải thích cho rõ đã Cừu Thạch do đã biết tánh tình nóng nảy, muốn biết điều gì là phải biết cho rõ ràng của Cổ bang chủ, không thể không nói, Cừu Thạch bèn vắn tắt nói :
- Đêm qua, tại một ngôi cổ động cách đây chừng hai mươi dặm, chính tai tiểu đệ và chính mắt tiểu đệ đã nghe và đã nhìn thấy Mã Độc Cước và một bọn nữa đông lắm, hội diện cùng nhau. Tất cả đều che kín chân diện mục và đều tự nhận là giáo đồ của Huyết Kỳ giáo. Âm thanh của họ Mã thì tiểu đệ đã nhận ra, qua đó họ Mã đã cắt đặt hai tên trong bọn tiềm nhập vào Thiếu Lâm để hành sự một điều bất lợi gì đó cho quần hùng vào ngày kia. Mà đến nay là hạn kỳ chót cho hai tên đó hành sự xong phải đến gặp họ Mã để báo lại. Muốn biết đây là âm mưu gì thì sư huynh hãy mau mau bắt họ Mã mà tra khảo mới được
Vừa nghe Cừu Thạch nói xong, Cổ bang chủ đành rằng luôn tin tưởng ở chàng, nhưng lão vẫn lấy làm hoang mang, không ngờ Mã Độc Cước lại là một con người tồi tệ đến thế. Do đó Cổ bang chủ ngồi như chết vậy, không biết phải làm gì ngay bây giờ cho kịp.
Đến khi lão hé miệng định gầm lên để phát tiết cơn giận thì cùng một lúc Cừu Thạch và Hư Không thánh tăng không hẹn mà đồng đã đưa tay ra. Một người thì bịt miệng Cổ bang chủ lại không cho lên tiếng, còn một người thì ấn vào đầu vai lão, không cho lão đứng lên.
Ngay khi phát hiện người kia cùng ra tay một lúc với mình, Thánh tăng và Cừu Thạch đưa mắt nhìn nhau xong lại khẽ gật đầu với nhau ra vẻ đã hiểu.
Và trong khi Giác Nhân đại sư và Cổ bang chủ còn đang ngơ ngẩn thần tình chưa hiểu gì hết, thì Hư Không thánh tăng đã hạ thấp giọng nói với Cừu Thạch :
- Dọn dẹp đồ sâu bọ trong vườn nhà là việc của lão nạp, tiểu thí chủ hãy để lão nạp hành động nhé.
Giác Nhân và Cổ Khả Lạc chỉ thấy Cừu Thạch mím môi lại và gật nhẹ đầu, sau đó lại thấy thân hình Thánh tăng vụt chớp động một cái rồi biến mất. Cả hai đưa mắt nhìn Cừu Thạch ý muốn hỏi.
Cừu Thạch bèn thở ra nói :
- Có người lén lút thâm nhập vào tận đây để hành động, Thánh tăng cho là đệ tử của Thiếu Lâm, nên người không cho tiểu đệ ra tay. Nếu đúng tên gian tế đó là người của Thiếu Lâm thì tiểu đệ không sao hiểu được thế lực của Huyết Kỳ giáo rộng đến chừng nào. Chỉ mong đây là một sự lầm lẫn mà thôi.
Nhưng trái với ý muốn của Cừu Thạch, vừa lúc chàng nói xong, thì Hư Không thánh tăng quay lại, trong tay là một vị tăng nhân
Có lẽ Thánh tăng đã nghe được câu nói sau cùng của chàng nên Thánh tăng lên tiếng :
- Rất tiếc đây lại là sự thật. A di đà Phật. Đúng là nghiệt chướng trong cửa thiền!
Nói xong Thánh tăng liền buông vị tăng nhân đó ra, vừa nhìn thấy đã không kiềm được bi phẫn kêu lên :
- Ngươn Quả! Là ngươi sao? Ngươi dám khi sư diệt tổ, làm bại hoại kỷ cương nhà Phật sao?
Tên tăng nhân nọ đúng là Ngươn Quả chừng như đã biết tội, hắn biến sắc dập đầu liền một lúc những mấy cái, vừa dập đầu hắn vừa nói :
- Đệ tử ngu muội đã để cho bọn tà giáo lôi cuốn thật đáng tội chết. Xin Phương trượng và đại sư bá tổ rộng lượng xá tội!
- Hừ! Ngươn Quả! Tội của ngươi nặng bằng non, vậy mà ngươi lại...
Cừu Thạch vội đưa tay ngăn Giác Nhân đại sư lại, sau đó chàng mới nói với Ngươn Quả đại sư :
- Đại sư hãy nghe tại hạ nói đây, có phải đại sư đúng là người của Huyết Kỳ giáo? Có phải đại sư và một người nữa được lệnh của Giáo chủ và đã làm một điều gì đó bất lợi cho Thiếu Lâm phái và quần hùng phải không? Và có phải đêm nay giờ Tý đại sư phải đi bẩm báo lại về nhiệm vụ đã được sai khiến không vậy?
Ngươn Quả đã biến sắc, giờ còn biến sắc trầm trọng hơn khi nghe những lời Cừu Thạch vừa nói. Hắn ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào mặt Cừu Thạch tưởng chừng như vừa hội diện với thần nhân vậy. Hắn kinh hoàng hỏi lại :
- Sao... sao thí chủ lại... lại biết tường tận như vậy? Thí chủ đã nhìn thấy tất cả những gì tiểu tăng đã làm sao?
Cừu Thạch chỉ mỉm cười không đáp, còn ba vị kia thì lại gật đầu nhìn nhau, thán phục cách hành sự của chàng. Có thế Ngươn Quả không bị đánh cũng phải cung khai. Quả nhiên sau đó Ngươn Quả bèn quay sang Giác Nhân và Thánh tăng mà nói hết :
- Phương trượng! Đại sư bá tổ, đệ tử xin chịu tội. Phương trượng cứ chiếu môn qui mà hãy trị tội đệ tử.
- Ngươn Quả! Ngươi đã chịu người ta sai khiến như thế nào? Và ngươi đã làm những gì nào?
Nghĩ là Phương trượng Chưởng môn tuy đã biết rõ, nhưng lại muốn chính mình cung xưng ra để xem là có thành tâm hối lỗi không nên Ngươn Quả liền nói :
- Giáo chủ Huyết Kỳ giáo đã hứa giao cho đệ tử chức vị Phương trượng nếu đệ tử hoàn thành phận sự đ
/29
|