Tình hình như thế nào, lòng dạ điện hạ và ta đều biết. Không Khí Tông ta cũng không truy cứu.
Kiều Hàn lắc đầu, bản lĩnh lừa dối người của Tông Thủ trong lòng hiểu rõ, tuyệt sẽ không mắc lừa lần nữa:
- Điện hạ cũng biết? Kiều Hàn ta đã được tông môn bổ nhiệm, ngày sau thường trú ở Càn Thiên Sơn?
Tông Thủ khẽ giật mình, tiếp theo chợt nghe Kiều Hàn thở dài một tiếng, giải thích:
- Điện hạ chỉ trong mấy tháng đã khiến cho Càn Thiên Sơn thế lực phục hồi nguyên như cũ. Lần này trở về, phía tây Vân Giới chắc chắn kịch biến. Điện hạ đã có tư cách làm cho tông ta coi trọng.
Tông Thủ bật cười một tiếng đang muốn nói chuyện thì thấy xa xa Tông Nguyên, bước đi đến:
- Sứ giả Lâm Cơ Đào Vân Thành cầu kiến!
Thanh âm âm vang hữu lực, lông mày Tông Thủ lại nhẹ nhàng nhăn. Đây cũng là người quen, chỉ là khoảng cách hai mươi mấy ngày trước còn ép buộc người này.
Cũng không biết người này đến đây có ý gì?
Trong cùng một lúc, một chỗ trên đồi núi, Sài Nguyên tức giận quăng roi ngựa trong tay đi.
- Tây Giới Thành, Phù Sương Thành làm phản sao?
Trước trận đại quân nơi này là giao giới của gò núi Tây Vân Tỉnh cùng Huyễn Long Tỉnh.
120 vạn đại quân song phương ở cửa thành hiểm yếu giằng co, binh mã Càn Thiên Sơn thành tinh nhuệ. Bất quá giờ phút này rõ ràng ở vào hoàn cảnh xấu. Chỉ 50 vạn người trụ một cái sơn cốc bằng phẳng, chiếm cứ hai nơi ngọn núi.
Chiến tốt dùng năm đánh bảy, theo như chiến lực mà nói phải là ngang nhau, thậm chí hơn một chút mới đúng. Bất quá lúc này, một phương Càn Thiên Sơn thành cần phân ra ước chừng hai mươi vạn quân mã bố trí ở phía sau phòng ngự. Vì vậy đại quân Đào Vân Thành đối diện có ưu thế áp đảo.
- Việt Quan Vân rất cao minh kích thẳng chỗ hiểm khiến những thành này không thể không phản!
Nói chuyện bên cạnh chính là Tô Mạn - Huyền Võ tông sư khi Tông Thủ suất quân trở về tập kích bất ngờ Càn Thiên Sơn đảm nhiệm Phó Đô thống quân đông thành.
Sau chiến trận, thực lực Tô Mạn tăng thêm, tâm trí không tệ. Tông Thủ trước khi đi săn bắn đã bổ nhiệm hắn làm phó tướng của Sài Nguyên cùng Sài Nguyên tọa trấn Tây Vân Tỉnh để ngừa Đào Vân Thành xâm chiếm.
Giờ phút này lông mày hắn cao lại, cũng không biết từ đâu phía tây Đông Lâm Vân Lục có đồn đãi, nói là chủ mấy chục thành trì bất mãn Tông Thủ kế vị đã âm thầm đầu phục phục Đào Vân Liệt Diễm cùng với Vân Hà ba thành.
Sau đó mấy ngày này dùng Tây Giới Thành cầm đầu, hơn mười thành bên trong Tây Vân Tỉnh thật sự tạo phản.
Thành khác thì không nói, duy chỉ có chỗ hiểm của Tây Giới Phù Sương hai thành chẳng những tạm thời chặt đứt tiếp tế 50 vạn đại quân nơi này cũng ẩn ẩn cắt luôn đường lui của bọn hắn.
Càng khiến cho hai người muốn đem non nửa quân lực phóng ở hậu phương để ngừa một kích sau lưng của hai thành phản bội.
- Bất quá xin Hạo Quốc Công bình tĩnh chớ nóng, nhẫn nại một chút. Ta đoán đám người giờ phút này cũng sẽ không nóng lòng động thủ.
Sài Nguyên 'Ah' một tiếng, kinh ngạc nhìn lại hỏi:
- Nói xem nào, ngươi thấy thế nào?
Tô Mạn cũng không chậm trễ mở miệng giải thích:
- Suy bụng ta ra bụng người, nếu đổi lại là ta, hơn phân nửa là sẽ chờ kết quả quân thượng đi Vân Hải săn bắn lần này mới tiếp tục hành động.
Thấy Sài Nguyên mỉm cười, Tô Mạn đã biết vị Phong Hùng tộc trưởng sớm đã nghĩ đến. Không hổ một trong danh tướng Càn Thiên cũng không bị tình thế nguy hiểm mặt ngoài làm cho mê hoặc, hắn chậm rãi nói tiếp:
- Càn Thiên Sơn thành ta mười năm nay tạo lập uy danh, không dễ dàng bị đánh sập như vậy. Chỉ cần Bá Quốc Công, Hạo Quốc Công cùng Khâu Đình Trụ mấy vị rường cột nước nhà vẫn còn đã đủ uy hiếp mấy tỉnh. Hiện nay có thêm nhân tài mới xuất hiện như Tông Nguyên, vô song danh tướng khiến người ta khó nổi dị tâm. Một tỉnh Tây Vân hơn phân nửa vẫn còn nằm trong tay Càn Thiên Sơn ta, tạm thời chiêu mộ binh lính tới hai trăm vạn mới tốt. Mặc dù kẻ đần cũng có thể biết được, lúc này động thủ mặc dù có thể thắng, cũng cần trả giá rất lớn. Chẳng bằng đợi lúc quân thượng dưới Vân Hải không công mà lui, nhân tâm triệt để sụp đổ mới động thủ.
Dừng lại một chút, Tô Mạn đạm mạc kết luận:
- Vì thế Càn Thiên Sơn ta hiện tại giống như nguy nhưng thực ra lại rất tĩnh. Về phần bổn sự của quân thượng đến cùng như thế nào, ta và ngươi đều hiểu rõ trong lòng, không cần lo lắng. Kỳ thật Đào Vân Thành không phải sở trường là lục chiến, thực lực cũng yếu nhất. Ngược lại Khâu Đình Trụ cùng Bá Quốc Công bên kia mới cần phải lo lắng.
Sài Nguyên thoả mãn gật nhẹ đầu, Tô Mạn chỉ có Địa Luân thất mạch, vũ lực kém một chút. Bất quá đầu óc linh hoạt, xác thực có tài cầm quân, quân thượng thật biết dùng người.
- Mặc dù là như thế nhưng thật khiến người ta biệt khuất! Tây Giới Thành, Phù Sương Thành, hắc! Đợi đến điện hạ trở về, ta nhất định phải cho chúng đẹp mặt!
Tức giận hừ một tiếng, Sài Nguyên thổ lộ não ý trong lòng, hắn nhướng mày nhìn về phía đỉnh núi:
- Đám người muốn làm cái gì đây?
Chỉ thấy là nhiều đội nhân mã từ binh doanh đối diện xếp thành hàng đi ra, nhân số ước chừng năm vạn. Bộ kỵ đều đủ nhưng lại làm kẻ khác ngoài ý muốn chính là, tất cả năm vạn người không mang binh khí, gần như là tay không tấc sắt hướng bên núi đi tới một phương binh doanh của Càn Thiên.
- Nhìn kiểu dáng áo giáp này tựa hồ là binh lính được chiêu mộ tạm thời từ các thành phụ cận tới.
Tô Mạn mắt lộ dị sắc nhìn về phía xa, năm vạn người tay không tấc sắt mới là là Đào Vân Thành binh mã. Hai mươi vạn đại quân trang bị tốt xếp phương trận từ trong binh doanh bước ra bố trí trên gò núi.
Chiến lực Nhân tộc không bằng Yêu tộc nhưng luận đến huấn luyện nghiêm chỉnh, quân kỷ nghiêm minh thì lại hơn xa.
Từng dãy khinh trọng giáp sĩ đứng trang nghiêm chỉnh tề giống như khối lập phương dùng đao cắt, không hề có một chút tiếng động. Mà thời điểm kỵ quân tiến lên, hơn mười vạn móng ngựa cùng tiến đồng đều, tạp âm cực nhỏ. Xem xét thì cũng biết chiến lực mạnh như thế nào.
Tô Mạn cũng khó hiểu nhưng mãi tới khi năm vạn người tay không bị hai mươi vạn quân tốt võ trang đầy đủ cường hành xua đuổi tiến vào sơn binh dưới núi thì linh quang trong đầu lóe lên, sắc mặt cũng thoáng chốc đại biến.
- Đám người này muốn đem ra sử dụng những người này công doanh!
Thấy Sài Nguyên vẫn có chút khó hiểu, Tô Mạn vội vàng giải thích thêm vài câu:
- Đối diện nhìn chúng ta, không dám chủ động khiêu khích.
Sài Nguyên lập tức trợn mắt tiến lên trước nửa bước, trừng mắt nhìn dưới núi. Quả nhiên năm vạn người đến binh doanh cũng không sợ vô số cung nỏ bên trong doanh uy hiếp. Trực tiếp lấy ra xẻng xúc lấp đầy hố sâu bảy trượng bên ngoài doanh từng chút một. Lúc đầu những người này còn có chút thấp thỏm không yên, sau đó thấy binh doanh cũng không phát tiễn dần dần là trấn định lại, tốc độ lấp hố rất nhanh.
Sắc mặt Sài Nguyên nhất thời là âm trầm bất định, lại chợt nhìn về phía hai mươi vạn đại quân Đào Vân Thành bên ngoài hơn mười dặm xa xa.
Kiều Hàn lắc đầu, bản lĩnh lừa dối người của Tông Thủ trong lòng hiểu rõ, tuyệt sẽ không mắc lừa lần nữa:
- Điện hạ cũng biết? Kiều Hàn ta đã được tông môn bổ nhiệm, ngày sau thường trú ở Càn Thiên Sơn?
Tông Thủ khẽ giật mình, tiếp theo chợt nghe Kiều Hàn thở dài một tiếng, giải thích:
- Điện hạ chỉ trong mấy tháng đã khiến cho Càn Thiên Sơn thế lực phục hồi nguyên như cũ. Lần này trở về, phía tây Vân Giới chắc chắn kịch biến. Điện hạ đã có tư cách làm cho tông ta coi trọng.
Tông Thủ bật cười một tiếng đang muốn nói chuyện thì thấy xa xa Tông Nguyên, bước đi đến:
- Sứ giả Lâm Cơ Đào Vân Thành cầu kiến!
Thanh âm âm vang hữu lực, lông mày Tông Thủ lại nhẹ nhàng nhăn. Đây cũng là người quen, chỉ là khoảng cách hai mươi mấy ngày trước còn ép buộc người này.
Cũng không biết người này đến đây có ý gì?
Trong cùng một lúc, một chỗ trên đồi núi, Sài Nguyên tức giận quăng roi ngựa trong tay đi.
- Tây Giới Thành, Phù Sương Thành làm phản sao?
Trước trận đại quân nơi này là giao giới của gò núi Tây Vân Tỉnh cùng Huyễn Long Tỉnh.
120 vạn đại quân song phương ở cửa thành hiểm yếu giằng co, binh mã Càn Thiên Sơn thành tinh nhuệ. Bất quá giờ phút này rõ ràng ở vào hoàn cảnh xấu. Chỉ 50 vạn người trụ một cái sơn cốc bằng phẳng, chiếm cứ hai nơi ngọn núi.
Chiến tốt dùng năm đánh bảy, theo như chiến lực mà nói phải là ngang nhau, thậm chí hơn một chút mới đúng. Bất quá lúc này, một phương Càn Thiên Sơn thành cần phân ra ước chừng hai mươi vạn quân mã bố trí ở phía sau phòng ngự. Vì vậy đại quân Đào Vân Thành đối diện có ưu thế áp đảo.
- Việt Quan Vân rất cao minh kích thẳng chỗ hiểm khiến những thành này không thể không phản!
Nói chuyện bên cạnh chính là Tô Mạn - Huyền Võ tông sư khi Tông Thủ suất quân trở về tập kích bất ngờ Càn Thiên Sơn đảm nhiệm Phó Đô thống quân đông thành.
Sau chiến trận, thực lực Tô Mạn tăng thêm, tâm trí không tệ. Tông Thủ trước khi đi săn bắn đã bổ nhiệm hắn làm phó tướng của Sài Nguyên cùng Sài Nguyên tọa trấn Tây Vân Tỉnh để ngừa Đào Vân Thành xâm chiếm.
Giờ phút này lông mày hắn cao lại, cũng không biết từ đâu phía tây Đông Lâm Vân Lục có đồn đãi, nói là chủ mấy chục thành trì bất mãn Tông Thủ kế vị đã âm thầm đầu phục phục Đào Vân Liệt Diễm cùng với Vân Hà ba thành.
Sau đó mấy ngày này dùng Tây Giới Thành cầm đầu, hơn mười thành bên trong Tây Vân Tỉnh thật sự tạo phản.
Thành khác thì không nói, duy chỉ có chỗ hiểm của Tây Giới Phù Sương hai thành chẳng những tạm thời chặt đứt tiếp tế 50 vạn đại quân nơi này cũng ẩn ẩn cắt luôn đường lui của bọn hắn.
Càng khiến cho hai người muốn đem non nửa quân lực phóng ở hậu phương để ngừa một kích sau lưng của hai thành phản bội.
- Bất quá xin Hạo Quốc Công bình tĩnh chớ nóng, nhẫn nại một chút. Ta đoán đám người giờ phút này cũng sẽ không nóng lòng động thủ.
Sài Nguyên 'Ah' một tiếng, kinh ngạc nhìn lại hỏi:
- Nói xem nào, ngươi thấy thế nào?
Tô Mạn cũng không chậm trễ mở miệng giải thích:
- Suy bụng ta ra bụng người, nếu đổi lại là ta, hơn phân nửa là sẽ chờ kết quả quân thượng đi Vân Hải săn bắn lần này mới tiếp tục hành động.
Thấy Sài Nguyên mỉm cười, Tô Mạn đã biết vị Phong Hùng tộc trưởng sớm đã nghĩ đến. Không hổ một trong danh tướng Càn Thiên cũng không bị tình thế nguy hiểm mặt ngoài làm cho mê hoặc, hắn chậm rãi nói tiếp:
- Càn Thiên Sơn thành ta mười năm nay tạo lập uy danh, không dễ dàng bị đánh sập như vậy. Chỉ cần Bá Quốc Công, Hạo Quốc Công cùng Khâu Đình Trụ mấy vị rường cột nước nhà vẫn còn đã đủ uy hiếp mấy tỉnh. Hiện nay có thêm nhân tài mới xuất hiện như Tông Nguyên, vô song danh tướng khiến người ta khó nổi dị tâm. Một tỉnh Tây Vân hơn phân nửa vẫn còn nằm trong tay Càn Thiên Sơn ta, tạm thời chiêu mộ binh lính tới hai trăm vạn mới tốt. Mặc dù kẻ đần cũng có thể biết được, lúc này động thủ mặc dù có thể thắng, cũng cần trả giá rất lớn. Chẳng bằng đợi lúc quân thượng dưới Vân Hải không công mà lui, nhân tâm triệt để sụp đổ mới động thủ.
Dừng lại một chút, Tô Mạn đạm mạc kết luận:
- Vì thế Càn Thiên Sơn ta hiện tại giống như nguy nhưng thực ra lại rất tĩnh. Về phần bổn sự của quân thượng đến cùng như thế nào, ta và ngươi đều hiểu rõ trong lòng, không cần lo lắng. Kỳ thật Đào Vân Thành không phải sở trường là lục chiến, thực lực cũng yếu nhất. Ngược lại Khâu Đình Trụ cùng Bá Quốc Công bên kia mới cần phải lo lắng.
Sài Nguyên thoả mãn gật nhẹ đầu, Tô Mạn chỉ có Địa Luân thất mạch, vũ lực kém một chút. Bất quá đầu óc linh hoạt, xác thực có tài cầm quân, quân thượng thật biết dùng người.
- Mặc dù là như thế nhưng thật khiến người ta biệt khuất! Tây Giới Thành, Phù Sương Thành, hắc! Đợi đến điện hạ trở về, ta nhất định phải cho chúng đẹp mặt!
Tức giận hừ một tiếng, Sài Nguyên thổ lộ não ý trong lòng, hắn nhướng mày nhìn về phía đỉnh núi:
- Đám người muốn làm cái gì đây?
Chỉ thấy là nhiều đội nhân mã từ binh doanh đối diện xếp thành hàng đi ra, nhân số ước chừng năm vạn. Bộ kỵ đều đủ nhưng lại làm kẻ khác ngoài ý muốn chính là, tất cả năm vạn người không mang binh khí, gần như là tay không tấc sắt hướng bên núi đi tới một phương binh doanh của Càn Thiên.
- Nhìn kiểu dáng áo giáp này tựa hồ là binh lính được chiêu mộ tạm thời từ các thành phụ cận tới.
Tô Mạn mắt lộ dị sắc nhìn về phía xa, năm vạn người tay không tấc sắt mới là là Đào Vân Thành binh mã. Hai mươi vạn đại quân trang bị tốt xếp phương trận từ trong binh doanh bước ra bố trí trên gò núi.
Chiến lực Nhân tộc không bằng Yêu tộc nhưng luận đến huấn luyện nghiêm chỉnh, quân kỷ nghiêm minh thì lại hơn xa.
Từng dãy khinh trọng giáp sĩ đứng trang nghiêm chỉnh tề giống như khối lập phương dùng đao cắt, không hề có một chút tiếng động. Mà thời điểm kỵ quân tiến lên, hơn mười vạn móng ngựa cùng tiến đồng đều, tạp âm cực nhỏ. Xem xét thì cũng biết chiến lực mạnh như thế nào.
Tô Mạn cũng khó hiểu nhưng mãi tới khi năm vạn người tay không bị hai mươi vạn quân tốt võ trang đầy đủ cường hành xua đuổi tiến vào sơn binh dưới núi thì linh quang trong đầu lóe lên, sắc mặt cũng thoáng chốc đại biến.
- Đám người này muốn đem ra sử dụng những người này công doanh!
Thấy Sài Nguyên vẫn có chút khó hiểu, Tô Mạn vội vàng giải thích thêm vài câu:
- Đối diện nhìn chúng ta, không dám chủ động khiêu khích.
Sài Nguyên lập tức trợn mắt tiến lên trước nửa bước, trừng mắt nhìn dưới núi. Quả nhiên năm vạn người đến binh doanh cũng không sợ vô số cung nỏ bên trong doanh uy hiếp. Trực tiếp lấy ra xẻng xúc lấp đầy hố sâu bảy trượng bên ngoài doanh từng chút một. Lúc đầu những người này còn có chút thấp thỏm không yên, sau đó thấy binh doanh cũng không phát tiễn dần dần là trấn định lại, tốc độ lấp hố rất nhanh.
Sắc mặt Sài Nguyên nhất thời là âm trầm bất định, lại chợt nhìn về phía hai mươi vạn đại quân Đào Vân Thành bên ngoài hơn mười dặm xa xa.
/1700
|