Ở lối vào hạp cốc, Hùng Bá đúng là mắng to:
- Tông Thủ tiểu nhi! Ta *** bà ngoại ngươi! *** tổ tông ngươi! Rõ ràng dám tính toán lão tử.
Không chỉ hắn mà mọi ở chung quanh nơi này cũng đều thần sắc âm trầm phẫn hận. Chỉ là không như Hùng Bá, trực tiếp trách mắng ra miệng mà thôi.
Phong Nộ hai tay cái cổ, sớm đã lộ gân xanh. Nếu đến lúc này, còn không biết mình gặp phải tính toán của Tông Thủ thì hắn quả thật ngu như heo rồi.
Giờ phút này mấy ngàn vân hạm, đã miễn cưỡng mở ra hai bên cốc đạo. Bất quá dưới sự trùng kích của thú triều lại căn bản không kịp kết trận.
Dưới sự áp bách của tinh thú, không ngừng thối lui vào sâu trong cốc.
Mà càng muốn chết người chính là từng chùm tia sáng đặt biệt từ trong hạp cốc phun ra.
Mấy trăm đạo Linh Năng to lớn trùng kích, mặc dù đi qua hơn hai mươi dặm, nhưng vẫn rất mênh mông.
Nhìn xem từng chiếc từng chiếc vân hạm hoặc nát bấy dưới chùm tia sáng trùng kích hoặc là bị những tinh thú kia đâm thủng trong nội tâm Phong Nộ cũng đau nhức đến nhỏ máu.
- Đây là Nguyên Diệt Nỏ! Nguyên Diệt Nỏ một quả thú tinh một phát!
Tâm thần Việt Quan Vân một hồi hoảng hốt, lần này trong bốn ngàn vân hạm, chừng bốn thành, là chiến hạm của Đào Vân Thành, tổn thất cũng là lớn nhất trong tam phương.
Nhớ tới thiếu niên gặp mặt lúc trước trên Thông Linh Đảo, Việt Quan Vân hận đến nghiến răng nghiến lợi.
- Số lượng chừng 800! Tông Thủ kia xem ra đã sớm trăm phương ngàn kế, muốn thuyền của ba thành chúng ta toàn bộ tổn hại tại đây rồi!
Từ thờ săn biến thành con mồi bước vào bẩy rập, loại cảm giác này, làm cho Việt Quan Vân cơ hồ mất đi lý trí. Nhất là trước trước đó không lâu, hắn còn đang vì thế mà dương dương đắc ý.
- Tông Thủ kia quả thật to gan! Ở dưới Vân Hải ám toán chúng ta, hắn không sợ ngày sao bị chư tông tấn công sao?
Người nói chuyện, đúng là Lâm Phong'. Thần sắc tức giận bất bình, trong mắt cũng nộ diễm ngập trời!
Bất quá người chung quanh lúc này đều nhìn hắn như ngu ngốc.
- Ngu xuẩn! Phong Nộ ta còn chưa thấy qua kẻ nào ngu dốt như ngươi! Ở đây cách hơn mười dặm, Tông Thủ kia căn bản không cùng chúng ta đối mặt. Ngược lại cứ nói càn một câu là đã có thể dễ dàng thoái thác rồi. Một câu chiến hạm ba thành ta tại sao lại vào lúc đó xuất hiện ở chỗ này đã có thể khiến ngươi á khẩu không cách nào trả lời rồi! Mặc dù thông cáo chư tông thì có làm được gì? Chẳng lẽ bọn hắn còn có thể làm chủ cho chúng ta? Hắn thỉnh đệ tử Lăng Vân Tông lên thuyền, dụng ý thật sự là đồng lòng có thể tru.
Phong Nộ càng nói càng cảm thấy trong nội tâm lạnh buốt, trước đây còn tưởng rằng Tông Thủ là vì đề phòng bọn hắn động thủ dưới Vân Hải mới dùng nhiều tiền, thỉnh Lăng Vân Tông phái người lên thuyền.
Nhưng giờ phút này nghĩ lại vẫn không khỏi khiến người lạnh buốt xương tủy. Đây rõ ràng là từ trên Thông Linh Đảo đã trăm phương ngàn kế đào hố cho bọn hắn nhảy vào rồi!
Những đệ tử nội môn kia của Lăng Vân Tông căn bản chính là nhân chứng để Tông Thủ thoát tội!
- Phong huynh lời ấy sai rồi! Chuyện hôm nay ta và Chư Thành ngươi cố nhiên là đuối lý. Bất quá việc này vẫn cần thông cáo thiên hạ, khiến cho người Vân Giới biết được sự âm độc của kẻ này
Hùng Bá hừ lạnh một tiếng, đôi mắt lớn gắt gao nhìn chằm chằm vào phía trước:
- Bất quá việc cấp bách, vẫn nên nhanh chóng phá vòng vây! Vô luận trả giá bao nhiêu cũng phải lao ra!
Lời vừa nói ra, mấy người Việt Quan Vân lập tức lần nữa cau chặt lông mày, trước sau nhìn qua.
Tinh thú trong hạp cốc ngược lại đã bị Nguyên Diệt Nỏ thanh lý không sai biệt lắm, bộ phận còn lại cũng đều biết thời thế, phủ phục ở nơi góc cạnh để tránh né.
Tuy không ngừng có tinh thú dưới sự thúc dục của đám thất giai tinh thú kia nhảy vào trong cốc nhưng thường thường chỉ được hơn mười dặm đã bị giết sạch.
Mà nhìn chùm sáng hủy diệt rậm rạp chằng chịt, mỗi qua hai mươi tức, lại bắt đầu lóng lánh trong cốc kia da đầu mọi người cũng run lên một hồi.
Bọn hắn tình nguyện mặt đối mặt với thú triều trước mắt cũng không muốn đón lấy sự oanh kích của Nguyên Diệt Nỏ xông vào trong cốc.
Nơi đây tất cả vân hạm, đều có hình thể khổng lồ, không được linh họat như tinh thú.
Đối mặt với Nguyên Diệt Nỏ, chỉ sợ còn không chờ bọn họ nhảy vào trong cốc đã bị bắn thành cặn bã rồi.
Dù có thể nhảy vào, Tông Thủ kia đoán chừng cũng không thể nào đại phát thiện tâm dừng Nguyên Diệt Nỏ lại được.
Thế nhưng thú triều trước mắt cũng khiến người sợ hãi. Cả trăm vạn tinh thú, hội tụ nơi đây, chỉ là lục giai đã có hơn ba vạn đầu rồi.
Ngoài ra, còn có những thất giai như ẩn như hiện kia nữa, càng khiến người cảm thấy tuyệt vọng.
Giờ phút này tình hình, đúng là tiến thối lưỡng nan.
- Ta kháo tổ tông tám đời của Tông Thủ! Cũng chỉ có tên cứt chó Tông Vị Nhiên kia mới có thể sinh ra thứ con xảo trá như vậy. Hai cha con này, sẽ không một ai khiến người bớt lo!
Hùng Bá mạnh mẽ nện một quyền lên lan can khiến mộc lan ở đầu thuyền nát bấy.
Đổi lại ngày khác, trông thấy Hùng Bá làm tổn hại thuyền của mình, Việt Quan Vân nhất định sẽ không vui nhưng lúc này lại không có tâm tư để ý đến, chỉ âm trầm không nói một lời, tiếp theo cũng chỉ nghe ngữ khí của Hùng Bá bỗng nhiên cao vút:
- Ta kháo! Lại là Liệt Phong Ưng thất giai, một lần ba con.
Đúng là không chút do dự, liền từ trên boong tàu của thất nha cự hạm nhảy qua một chiếc chiến thuyền ở phụ cận. Phong Nộ cũng co rụt đồng tử, cũng lập tức vọt người, phi tốc thoát đi.
Việt Quan Vân nhìn lên, chỉ thấy trên Vân Hải, quả nhiên là ba c điểm đen, mang theo cuồng phong lao xuống dưới.
Trong nội tâm lập tức quặn đau đã đến cực hạn. Khóe môi càng tràn ra tơ máu. Bất quá giờ phút này, hắn cũng không dám chậm trễ, nắm lấy mấy người bên người, thân hình cũng tung lên, xông ra ngoài hơn mười trượng.
Cũng ngay trong nháy mắt tiếp theo, ba đầu thân ảnh to lớn, cự điểu lớn chừng trăm trượng liền đụng vào trên thất nha cự hạm kia.
Chiến cự hạm nhìn như không thể phá vỡ kia trực tiếp bị đụng ra ba cái lỗ lớn. Rồi sau đó vô số phong nhận cuồng vũ lợi hại chém cho chiếc thất nha cự hạm kia thành nát bấy.
Việt Quan Vân nhịn không được nhìn lại, sau uất khí trong lồng ngực không thể nhịn được nữa, nhổ ra một ngụm máu đen, thần sắc là vô cùng dữ tợn.
- Tông Thủ! Việt Quan Vân ta nhất định cùng ngươi thế bất lưỡng lập!
Hắn cả đời này, còn chưa bao giờ căm hận một người như hôm nay. Cho dù là lúc Tông Vị Nhiên hùng cứ chín tỉnh, lúc toàn thịnh, cũng không khiến hắn như thế.
Duy chỉ có Tông Thủ này khiến hắn hận đến cực hạn! Cũng đau nhức đến nhập cốt tủy!
...
Bên ngoài Vân hạm của Đào Vân Liệt Diễm ba thành đang lúc nước sôi lửa bỏng thì Tông Thủ coi như là ‘ an bình ’ ở trong hạp cốc, khoanh chân an tọa, cực kỳ bình tĩnh nhìn xem mảnh vỡ Phượng vân kiếm trong tay.
Nhị cấp pháp binh, chất liệu tự nhiên là không cần phải nói. Mặc dù là bị nghiền nát thì chỉ cần thỉnh Luyện Khí Sư cao minh trọng luyện một phen liền có thể thành tựu ra Linh Khí cực kỳ cao cấp.
- Tông Thủ tiểu nhi! Ta *** bà ngoại ngươi! *** tổ tông ngươi! Rõ ràng dám tính toán lão tử.
Không chỉ hắn mà mọi ở chung quanh nơi này cũng đều thần sắc âm trầm phẫn hận. Chỉ là không như Hùng Bá, trực tiếp trách mắng ra miệng mà thôi.
Phong Nộ hai tay cái cổ, sớm đã lộ gân xanh. Nếu đến lúc này, còn không biết mình gặp phải tính toán của Tông Thủ thì hắn quả thật ngu như heo rồi.
Giờ phút này mấy ngàn vân hạm, đã miễn cưỡng mở ra hai bên cốc đạo. Bất quá dưới sự trùng kích của thú triều lại căn bản không kịp kết trận.
Dưới sự áp bách của tinh thú, không ngừng thối lui vào sâu trong cốc.
Mà càng muốn chết người chính là từng chùm tia sáng đặt biệt từ trong hạp cốc phun ra.
Mấy trăm đạo Linh Năng to lớn trùng kích, mặc dù đi qua hơn hai mươi dặm, nhưng vẫn rất mênh mông.
Nhìn xem từng chiếc từng chiếc vân hạm hoặc nát bấy dưới chùm tia sáng trùng kích hoặc là bị những tinh thú kia đâm thủng trong nội tâm Phong Nộ cũng đau nhức đến nhỏ máu.
- Đây là Nguyên Diệt Nỏ! Nguyên Diệt Nỏ một quả thú tinh một phát!
Tâm thần Việt Quan Vân một hồi hoảng hốt, lần này trong bốn ngàn vân hạm, chừng bốn thành, là chiến hạm của Đào Vân Thành, tổn thất cũng là lớn nhất trong tam phương.
Nhớ tới thiếu niên gặp mặt lúc trước trên Thông Linh Đảo, Việt Quan Vân hận đến nghiến răng nghiến lợi.
- Số lượng chừng 800! Tông Thủ kia xem ra đã sớm trăm phương ngàn kế, muốn thuyền của ba thành chúng ta toàn bộ tổn hại tại đây rồi!
Từ thờ săn biến thành con mồi bước vào bẩy rập, loại cảm giác này, làm cho Việt Quan Vân cơ hồ mất đi lý trí. Nhất là trước trước đó không lâu, hắn còn đang vì thế mà dương dương đắc ý.
- Tông Thủ kia quả thật to gan! Ở dưới Vân Hải ám toán chúng ta, hắn không sợ ngày sao bị chư tông tấn công sao?
Người nói chuyện, đúng là Lâm Phong'. Thần sắc tức giận bất bình, trong mắt cũng nộ diễm ngập trời!
Bất quá người chung quanh lúc này đều nhìn hắn như ngu ngốc.
- Ngu xuẩn! Phong Nộ ta còn chưa thấy qua kẻ nào ngu dốt như ngươi! Ở đây cách hơn mười dặm, Tông Thủ kia căn bản không cùng chúng ta đối mặt. Ngược lại cứ nói càn một câu là đã có thể dễ dàng thoái thác rồi. Một câu chiến hạm ba thành ta tại sao lại vào lúc đó xuất hiện ở chỗ này đã có thể khiến ngươi á khẩu không cách nào trả lời rồi! Mặc dù thông cáo chư tông thì có làm được gì? Chẳng lẽ bọn hắn còn có thể làm chủ cho chúng ta? Hắn thỉnh đệ tử Lăng Vân Tông lên thuyền, dụng ý thật sự là đồng lòng có thể tru.
Phong Nộ càng nói càng cảm thấy trong nội tâm lạnh buốt, trước đây còn tưởng rằng Tông Thủ là vì đề phòng bọn hắn động thủ dưới Vân Hải mới dùng nhiều tiền, thỉnh Lăng Vân Tông phái người lên thuyền.
Nhưng giờ phút này nghĩ lại vẫn không khỏi khiến người lạnh buốt xương tủy. Đây rõ ràng là từ trên Thông Linh Đảo đã trăm phương ngàn kế đào hố cho bọn hắn nhảy vào rồi!
Những đệ tử nội môn kia của Lăng Vân Tông căn bản chính là nhân chứng để Tông Thủ thoát tội!
- Phong huynh lời ấy sai rồi! Chuyện hôm nay ta và Chư Thành ngươi cố nhiên là đuối lý. Bất quá việc này vẫn cần thông cáo thiên hạ, khiến cho người Vân Giới biết được sự âm độc của kẻ này
Hùng Bá hừ lạnh một tiếng, đôi mắt lớn gắt gao nhìn chằm chằm vào phía trước:
- Bất quá việc cấp bách, vẫn nên nhanh chóng phá vòng vây! Vô luận trả giá bao nhiêu cũng phải lao ra!
Lời vừa nói ra, mấy người Việt Quan Vân lập tức lần nữa cau chặt lông mày, trước sau nhìn qua.
Tinh thú trong hạp cốc ngược lại đã bị Nguyên Diệt Nỏ thanh lý không sai biệt lắm, bộ phận còn lại cũng đều biết thời thế, phủ phục ở nơi góc cạnh để tránh né.
Tuy không ngừng có tinh thú dưới sự thúc dục của đám thất giai tinh thú kia nhảy vào trong cốc nhưng thường thường chỉ được hơn mười dặm đã bị giết sạch.
Mà nhìn chùm sáng hủy diệt rậm rạp chằng chịt, mỗi qua hai mươi tức, lại bắt đầu lóng lánh trong cốc kia da đầu mọi người cũng run lên một hồi.
Bọn hắn tình nguyện mặt đối mặt với thú triều trước mắt cũng không muốn đón lấy sự oanh kích của Nguyên Diệt Nỏ xông vào trong cốc.
Nơi đây tất cả vân hạm, đều có hình thể khổng lồ, không được linh họat như tinh thú.
Đối mặt với Nguyên Diệt Nỏ, chỉ sợ còn không chờ bọn họ nhảy vào trong cốc đã bị bắn thành cặn bã rồi.
Dù có thể nhảy vào, Tông Thủ kia đoán chừng cũng không thể nào đại phát thiện tâm dừng Nguyên Diệt Nỏ lại được.
Thế nhưng thú triều trước mắt cũng khiến người sợ hãi. Cả trăm vạn tinh thú, hội tụ nơi đây, chỉ là lục giai đã có hơn ba vạn đầu rồi.
Ngoài ra, còn có những thất giai như ẩn như hiện kia nữa, càng khiến người cảm thấy tuyệt vọng.
Giờ phút này tình hình, đúng là tiến thối lưỡng nan.
- Ta kháo tổ tông tám đời của Tông Thủ! Cũng chỉ có tên cứt chó Tông Vị Nhiên kia mới có thể sinh ra thứ con xảo trá như vậy. Hai cha con này, sẽ không một ai khiến người bớt lo!
Hùng Bá mạnh mẽ nện một quyền lên lan can khiến mộc lan ở đầu thuyền nát bấy.
Đổi lại ngày khác, trông thấy Hùng Bá làm tổn hại thuyền của mình, Việt Quan Vân nhất định sẽ không vui nhưng lúc này lại không có tâm tư để ý đến, chỉ âm trầm không nói một lời, tiếp theo cũng chỉ nghe ngữ khí của Hùng Bá bỗng nhiên cao vút:
- Ta kháo! Lại là Liệt Phong Ưng thất giai, một lần ba con.
Đúng là không chút do dự, liền từ trên boong tàu của thất nha cự hạm nhảy qua một chiếc chiến thuyền ở phụ cận. Phong Nộ cũng co rụt đồng tử, cũng lập tức vọt người, phi tốc thoát đi.
Việt Quan Vân nhìn lên, chỉ thấy trên Vân Hải, quả nhiên là ba c điểm đen, mang theo cuồng phong lao xuống dưới.
Trong nội tâm lập tức quặn đau đã đến cực hạn. Khóe môi càng tràn ra tơ máu. Bất quá giờ phút này, hắn cũng không dám chậm trễ, nắm lấy mấy người bên người, thân hình cũng tung lên, xông ra ngoài hơn mười trượng.
Cũng ngay trong nháy mắt tiếp theo, ba đầu thân ảnh to lớn, cự điểu lớn chừng trăm trượng liền đụng vào trên thất nha cự hạm kia.
Chiến cự hạm nhìn như không thể phá vỡ kia trực tiếp bị đụng ra ba cái lỗ lớn. Rồi sau đó vô số phong nhận cuồng vũ lợi hại chém cho chiếc thất nha cự hạm kia thành nát bấy.
Việt Quan Vân nhịn không được nhìn lại, sau uất khí trong lồng ngực không thể nhịn được nữa, nhổ ra một ngụm máu đen, thần sắc là vô cùng dữ tợn.
- Tông Thủ! Việt Quan Vân ta nhất định cùng ngươi thế bất lưỡng lập!
Hắn cả đời này, còn chưa bao giờ căm hận một người như hôm nay. Cho dù là lúc Tông Vị Nhiên hùng cứ chín tỉnh, lúc toàn thịnh, cũng không khiến hắn như thế.
Duy chỉ có Tông Thủ này khiến hắn hận đến cực hạn! Cũng đau nhức đến nhập cốt tủy!
...
Bên ngoài Vân hạm của Đào Vân Liệt Diễm ba thành đang lúc nước sôi lửa bỏng thì Tông Thủ coi như là ‘ an bình ’ ở trong hạp cốc, khoanh chân an tọa, cực kỳ bình tĩnh nhìn xem mảnh vỡ Phượng vân kiếm trong tay.
Nhị cấp pháp binh, chất liệu tự nhiên là không cần phải nói. Mặc dù là bị nghiền nát thì chỉ cần thỉnh Luyện Khí Sư cao minh trọng luyện một phen liền có thể thành tựu ra Linh Khí cực kỳ cao cấp.
/1700
|