Tông Thủ đứng ở trên đầu thuyền, xa xa đã trông thấy hơn hai trăm chiếc thuyền treo huyết sắc đại kỳ có hai chữ ‘ Hiên Viên ’theo gió phất phới.
Còn lại còn có mấy trăm vân hạm, quay chung quanh ở bốn phía.
- Hiên Viên huyết kỳ, là vân hạm của Huyền Sơn Thành.
Hổ Trung Nguyên mày rậm khẽ nhếch, tiếp theo thần sắc lại âm trầm xuống. Chỉ thấy cái mấy ngàn vân hạm còn lại kia lại ẩn ẩn xúm quanh vân hạm của Huyền Sơn Thành.
- Tây Hải Đào Vân Thành, Liệt Diễm Sơn Thành, Vân Hà Sơn Thành, ba thành này sao có thể có nhiều chiến hạm như vậy?
Một mắt nhìn lại, lại không sai biệt lắm có hơn bốn ngàn chiếc, vượt qua gấp 10 lần Càn Thiên Sơn, chỉ riêng ngũ nha chiến hạm đã có hơn hai trăm chiếc. Chiếc Thất nha chiến hạm kia càng như hạc giữa bầy gà.
Đám người Cổ Liệt Không, Tông Nguyên sắc mặt cũng lạnh xuống, trong mắt ẩn ẩn hiện ra vài phần tức giận.
Trong đó có không ít nguyên bản phải thuộc về Càn Thiên Sơn thành mới phải.
Tông Lăng giận quá công tâm, trên mặt hơi hiện đỏ nói:
- Thật sự là khinh người quá đáng!
Đám người ngược lại cũng không có mấy người lo lắng chiến hạm của ba thành sẽ động thủ chỗ này.
Sâu trong Vân Hải xưa nay đều là do các Ẩn Thế Tông môn lớn chia chát, cũng do chư tông liên thủ quản hạt.
Mà những Tinh Thú Tà Linh dưới Vân Hải càng họa lớn trong lòng chư tông chư phái, thậm chí cả nhân tộc.
Tông Thủ hai mắt, cũng hơi hơi nhíu lại. Chợt liền không thèm để ý cười:
- Không quản bọn hắn làm gì. Ta nghe nói Chư Thành mỗi khi trầm xuống Vân Hải đều cần báo cáo chuẩn bị với tông môn ở đây có đúng không?
Thấy bọn người Tông Lăng đều gật gật đầu. Tông Thủ đi đầu liền đi xuống dưới thuyền, tóm lại trước tiên vẫn nên lên bờ xử lý chuyện thỏa đáng đã rồi nói sau.
Thông Linh Đảo thật sự quá nhỏ, không cách nào bỏ neo cự hạm. Một đoàn người chỉ có thể đổi qua thuyền nhỏ, đến trên Thông Linh Đảo.
Vừa mới đạp vào bến tàu, Tông Thủ chỉ thấy Chu Quân Hầu dẫn một đoàn người, bước đến. Hiên Viên Y Nhân, tự nhiên cũng trong đó.
Vẫn là một thân áo bào bó sát người như trước, lưng đeo trường kiếm. Tư thế hiên ngang, khí tràng cường đại, suất khí vô cùng. Chỉ sắc mặt lại có chút âm trầm. Bất quá khi nhìn về phía Tông Thủ thì trên mặt đã hiện lên vài phần điềm mật, ngọt ngào nhu tình.
- Sao lại muộn hai ngày thế?
Nhân mã hai phe thi lễ, Hiên Viên Y Nhân tự nhiên liền đứng bên người Tông Thủ, rồi sau đó sóng mắt lưu chuyển, ánh mắt như nước rơi vào trên người Hiên Vận Lan, đón tiếp theo rất là ‘ hiếu kỳ ’ hỏi thăm:
- Đây là tiểu thiếp phòng ba mà tiểu Thủ ngươi gần đây tìm đến sao? Thật xinh đẹp.
Hiên Vận Lan lúc này trên mặt một mảnh đỏ bừng, Tông Thủ cũng một hồi lúng túng nói:
- Nói nhăng gì đấy? Đây là sư tỷ của ta, đích truyền của Kinh Âm Môn trong Thương Sinh Đạo tam tông lục môn, là có chuyện mới theo cạnh ta.
Hiên Viên Y Nhân ‘ a... ’ một tiếng, nhưng lại từ chối cho ý kiến, thần sắc ngược lại giống như không để ý đến. Chỉ duỗi ra bàn tay nhỏ bé, cầm thật chặt tay Tông Thủ, không chút để ý đến ánh mắt của người khác.
Tông Thủ chợt cảm giác không đúng, lông mày khẽ nhíu, kinh dị một tiếng:
- Ngươi thăng cấp sao? Cảnh giới Dạ Du?
Hắn biết rõ Hiên Viên Y Nhân nửa năm trước kia vẫn cần mượn nhờ ngoại đan chi lực, mới có được chiến lực Tiên Thiên. Về sau mượn nhờ đan phương Hàn Linh Huyền Ý Đan hắn lưu lại tạm thời giải quyết họa ngầm của công pháp kia. Linh pháp võ đạo, lúc này mới song song tiến vào cảnh giới Địa Luân.
Mà giờ khắc này gặp lại chỉ mới qua có hai tháng, Hiên Viên Y Nhân lại lần nữa tấn giai. Không chỉ tu vị chân khí đã tới Võ Tông. Mà ngay cả hồn lực, cũng có tiêu chuẩn Dạ Du rồi.
Hiên Viên Y Nhân cười đắc ý, cũng không giải thích, chỉ là lấy ra mấy bình đan dược quơ quơ trước mặt Tông Thủ.
- Tịnh Linh Tuyết đan, Liệt Sương Lãnh đan, Huyền Hỏa Cực Liệt đan.
Tông Thủ chỉ nhìn một cái, đã là hiểu rõ ra. Linh tu bình thường là mượn nhờ thi triển linh pháp, hoặc là chế phù, đến lĩnh ngộ chân phù,
Mà đan sư của Đan Tuyền Tông lại không giống người thường. Là thông qua luyện đan để không ngừng lĩnh ngộ Thiên Địa đại đạo, tụ kết chân phù linh trận.
Thường được xưng là trong đỉnh cũng có Càn Khôn, đều có đại đạo. Có đan phương trọn vẹn, cung cấp môn hạ đệ tử trong lúc luyện đan cũng có thể tu hành.
Hiên Viên Y Nhân luyện ra vài loại đan dược này, tự nhiên cũng đã nắm giữ được vài loại chân phù linh cấm.
Tiếp theo trong mắt Tông Thủ lại có chút sáng ngời, thần quang lập loè. Tịnh Linh Tuyết đan? Hắn sao lại quên mất. Truyền thừa chữ ‘ Tịnh ’ này Thương Sinh Đạo có thể không rõ. Nhưng Đan Tuyền Tông dùng luyện đan làm chủ lại nhất định có.
Mà trước mắt hắn, vừa vặn có một vị thiên tài đan sư, có thể thỉnh giáo, nhất định có thể khiến cho hắn lần nữa có chỗ đột phá.
Bất quá lúc này, rõ ràng không tiện nói đến chuyện này. Chỉ nghe Chu Quân Hầu bên cạnh cũng hừ lạnh một tiếng:
- Đào Vân Thành này thật sự là khinh người quá đáng!
Ngữ khí giống Tông Lăng như đúc. Tông Thủ có chút mỉm cười một cái, nhìn tới chỗ mọi người nhìn, chỉ thấy một vị nam tử trung niên tuổi gần bốn mươi, ăn mặc cẩm bào đang bước ra, khí độ ung dung.
Không cần nghĩ, chỉ nhìn Lâm Phong cung kính đi sau lưng hắn là đã biết rõ, người này nhất định là thành chủ Đào Vân Thành Việt Quan Vân không thể nghi ngờ,
Bên cạnh còn có hai người, cùng hắn song song, sắc mặt lạnh lùng. Bất quá đặc thù của hai tộc Phong Báo Diễm Hùng lại cực kỳ đặc thù. Một người dáng người khôi vĩ, một người thon gầy.
Đến trước mặt mấy người, Việt Quan Vân kia liền ôm quyền:
- Đào Vân Thành Việt Quan Vân, bái kiến Tông thành chủ, hẳn là Tông thành chủ, cũng là chuẩn bị đi xuống Vân Hải săn bắn phải không?
Hùng Bá Phong Nộ nghe vậy, đều như cười mà không phải cười.
Tông Thủ lại không muốn phản ứng, tiếp theo nhất định phải bị mấy người kia châm chọc khiêu khích một phen, hắn cũng không có thời gian rỗi đi nghe. Trực tiếp lôi kéo Hiên Viên Y Nhânbước vào đảo.
Việt Quan Vân kia sắc mặt, lập tức xanh lại, hừ lạnh một tiếng:
- Thuộc hạ ta mấy ngày trước sau khi đi sứ Hồng thành về từng nói với ta tân nhiệm thành chủ Càn Thiên là một người vô lễ không có giáo dướng. Bổn vương lúc trước còn có chút không tin, hôm nay xem ra quả nhiên là thế?
Lời vừa nói ra, hào khí trên bến tàu liền bỗng dưng giương cung bạt kiếm. Hùng Bá cũng cười lạnh một tiếng, nói với một người thân hình khôi vĩ sau lưng Tông Thủ:
- Hạo quốc công vị này chính là Sài Chu công tử, con trai trưởng của Sài Nguyên sao? Phong Hùng nhất tộc người cũng là Hùng bộ nhất tộc ta. Năm đó chỉ là một ít hiểu lầm nho nhỏ, cùng Diễm Hùng tộc ta náo loạn xa lạ, lúc này mới trốn đi. Nhưng những ân oán kia đã qua mấy trăm năm. Hôm nay Càn Thiên Sơn đã đến ngày cùng đường, Phong Hùng nhất mạch các ngươi chẳng lẽ còn muốn đi theo tên ranh con này, một con đường đi tuyệt lộ sao?
Sài Chu chính là người đêm hôm đó đi theo sau lưng Sài Nguyên. Từ sau khi Tông Thủ kế vị đã bị Sài Nguyên mạnh mẽ nhét vào làm một trong các thị vệ bên cạnh Tông Thủ.
Còn lại còn có mấy trăm vân hạm, quay chung quanh ở bốn phía.
- Hiên Viên huyết kỳ, là vân hạm của Huyền Sơn Thành.
Hổ Trung Nguyên mày rậm khẽ nhếch, tiếp theo thần sắc lại âm trầm xuống. Chỉ thấy cái mấy ngàn vân hạm còn lại kia lại ẩn ẩn xúm quanh vân hạm của Huyền Sơn Thành.
- Tây Hải Đào Vân Thành, Liệt Diễm Sơn Thành, Vân Hà Sơn Thành, ba thành này sao có thể có nhiều chiến hạm như vậy?
Một mắt nhìn lại, lại không sai biệt lắm có hơn bốn ngàn chiếc, vượt qua gấp 10 lần Càn Thiên Sơn, chỉ riêng ngũ nha chiến hạm đã có hơn hai trăm chiếc. Chiếc Thất nha chiến hạm kia càng như hạc giữa bầy gà.
Đám người Cổ Liệt Không, Tông Nguyên sắc mặt cũng lạnh xuống, trong mắt ẩn ẩn hiện ra vài phần tức giận.
Trong đó có không ít nguyên bản phải thuộc về Càn Thiên Sơn thành mới phải.
Tông Lăng giận quá công tâm, trên mặt hơi hiện đỏ nói:
- Thật sự là khinh người quá đáng!
Đám người ngược lại cũng không có mấy người lo lắng chiến hạm của ba thành sẽ động thủ chỗ này.
Sâu trong Vân Hải xưa nay đều là do các Ẩn Thế Tông môn lớn chia chát, cũng do chư tông liên thủ quản hạt.
Mà những Tinh Thú Tà Linh dưới Vân Hải càng họa lớn trong lòng chư tông chư phái, thậm chí cả nhân tộc.
Tông Thủ hai mắt, cũng hơi hơi nhíu lại. Chợt liền không thèm để ý cười:
- Không quản bọn hắn làm gì. Ta nghe nói Chư Thành mỗi khi trầm xuống Vân Hải đều cần báo cáo chuẩn bị với tông môn ở đây có đúng không?
Thấy bọn người Tông Lăng đều gật gật đầu. Tông Thủ đi đầu liền đi xuống dưới thuyền, tóm lại trước tiên vẫn nên lên bờ xử lý chuyện thỏa đáng đã rồi nói sau.
Thông Linh Đảo thật sự quá nhỏ, không cách nào bỏ neo cự hạm. Một đoàn người chỉ có thể đổi qua thuyền nhỏ, đến trên Thông Linh Đảo.
Vừa mới đạp vào bến tàu, Tông Thủ chỉ thấy Chu Quân Hầu dẫn một đoàn người, bước đến. Hiên Viên Y Nhân, tự nhiên cũng trong đó.
Vẫn là một thân áo bào bó sát người như trước, lưng đeo trường kiếm. Tư thế hiên ngang, khí tràng cường đại, suất khí vô cùng. Chỉ sắc mặt lại có chút âm trầm. Bất quá khi nhìn về phía Tông Thủ thì trên mặt đã hiện lên vài phần điềm mật, ngọt ngào nhu tình.
- Sao lại muộn hai ngày thế?
Nhân mã hai phe thi lễ, Hiên Viên Y Nhân tự nhiên liền đứng bên người Tông Thủ, rồi sau đó sóng mắt lưu chuyển, ánh mắt như nước rơi vào trên người Hiên Vận Lan, đón tiếp theo rất là ‘ hiếu kỳ ’ hỏi thăm:
- Đây là tiểu thiếp phòng ba mà tiểu Thủ ngươi gần đây tìm đến sao? Thật xinh đẹp.
Hiên Vận Lan lúc này trên mặt một mảnh đỏ bừng, Tông Thủ cũng một hồi lúng túng nói:
- Nói nhăng gì đấy? Đây là sư tỷ của ta, đích truyền của Kinh Âm Môn trong Thương Sinh Đạo tam tông lục môn, là có chuyện mới theo cạnh ta.
Hiên Viên Y Nhân ‘ a... ’ một tiếng, nhưng lại từ chối cho ý kiến, thần sắc ngược lại giống như không để ý đến. Chỉ duỗi ra bàn tay nhỏ bé, cầm thật chặt tay Tông Thủ, không chút để ý đến ánh mắt của người khác.
Tông Thủ chợt cảm giác không đúng, lông mày khẽ nhíu, kinh dị một tiếng:
- Ngươi thăng cấp sao? Cảnh giới Dạ Du?
Hắn biết rõ Hiên Viên Y Nhân nửa năm trước kia vẫn cần mượn nhờ ngoại đan chi lực, mới có được chiến lực Tiên Thiên. Về sau mượn nhờ đan phương Hàn Linh Huyền Ý Đan hắn lưu lại tạm thời giải quyết họa ngầm của công pháp kia. Linh pháp võ đạo, lúc này mới song song tiến vào cảnh giới Địa Luân.
Mà giờ khắc này gặp lại chỉ mới qua có hai tháng, Hiên Viên Y Nhân lại lần nữa tấn giai. Không chỉ tu vị chân khí đã tới Võ Tông. Mà ngay cả hồn lực, cũng có tiêu chuẩn Dạ Du rồi.
Hiên Viên Y Nhân cười đắc ý, cũng không giải thích, chỉ là lấy ra mấy bình đan dược quơ quơ trước mặt Tông Thủ.
- Tịnh Linh Tuyết đan, Liệt Sương Lãnh đan, Huyền Hỏa Cực Liệt đan.
Tông Thủ chỉ nhìn một cái, đã là hiểu rõ ra. Linh tu bình thường là mượn nhờ thi triển linh pháp, hoặc là chế phù, đến lĩnh ngộ chân phù,
Mà đan sư của Đan Tuyền Tông lại không giống người thường. Là thông qua luyện đan để không ngừng lĩnh ngộ Thiên Địa đại đạo, tụ kết chân phù linh trận.
Thường được xưng là trong đỉnh cũng có Càn Khôn, đều có đại đạo. Có đan phương trọn vẹn, cung cấp môn hạ đệ tử trong lúc luyện đan cũng có thể tu hành.
Hiên Viên Y Nhân luyện ra vài loại đan dược này, tự nhiên cũng đã nắm giữ được vài loại chân phù linh cấm.
Tiếp theo trong mắt Tông Thủ lại có chút sáng ngời, thần quang lập loè. Tịnh Linh Tuyết đan? Hắn sao lại quên mất. Truyền thừa chữ ‘ Tịnh ’ này Thương Sinh Đạo có thể không rõ. Nhưng Đan Tuyền Tông dùng luyện đan làm chủ lại nhất định có.
Mà trước mắt hắn, vừa vặn có một vị thiên tài đan sư, có thể thỉnh giáo, nhất định có thể khiến cho hắn lần nữa có chỗ đột phá.
Bất quá lúc này, rõ ràng không tiện nói đến chuyện này. Chỉ nghe Chu Quân Hầu bên cạnh cũng hừ lạnh một tiếng:
- Đào Vân Thành này thật sự là khinh người quá đáng!
Ngữ khí giống Tông Lăng như đúc. Tông Thủ có chút mỉm cười một cái, nhìn tới chỗ mọi người nhìn, chỉ thấy một vị nam tử trung niên tuổi gần bốn mươi, ăn mặc cẩm bào đang bước ra, khí độ ung dung.
Không cần nghĩ, chỉ nhìn Lâm Phong cung kính đi sau lưng hắn là đã biết rõ, người này nhất định là thành chủ Đào Vân Thành Việt Quan Vân không thể nghi ngờ,
Bên cạnh còn có hai người, cùng hắn song song, sắc mặt lạnh lùng. Bất quá đặc thù của hai tộc Phong Báo Diễm Hùng lại cực kỳ đặc thù. Một người dáng người khôi vĩ, một người thon gầy.
Đến trước mặt mấy người, Việt Quan Vân kia liền ôm quyền:
- Đào Vân Thành Việt Quan Vân, bái kiến Tông thành chủ, hẳn là Tông thành chủ, cũng là chuẩn bị đi xuống Vân Hải săn bắn phải không?
Hùng Bá Phong Nộ nghe vậy, đều như cười mà không phải cười.
Tông Thủ lại không muốn phản ứng, tiếp theo nhất định phải bị mấy người kia châm chọc khiêu khích một phen, hắn cũng không có thời gian rỗi đi nghe. Trực tiếp lôi kéo Hiên Viên Y Nhânbước vào đảo.
Việt Quan Vân kia sắc mặt, lập tức xanh lại, hừ lạnh một tiếng:
- Thuộc hạ ta mấy ngày trước sau khi đi sứ Hồng thành về từng nói với ta tân nhiệm thành chủ Càn Thiên là một người vô lễ không có giáo dướng. Bổn vương lúc trước còn có chút không tin, hôm nay xem ra quả nhiên là thế?
Lời vừa nói ra, hào khí trên bến tàu liền bỗng dưng giương cung bạt kiếm. Hùng Bá cũng cười lạnh một tiếng, nói với một người thân hình khôi vĩ sau lưng Tông Thủ:
- Hạo quốc công vị này chính là Sài Chu công tử, con trai trưởng của Sài Nguyên sao? Phong Hùng nhất tộc người cũng là Hùng bộ nhất tộc ta. Năm đó chỉ là một ít hiểu lầm nho nhỏ, cùng Diễm Hùng tộc ta náo loạn xa lạ, lúc này mới trốn đi. Nhưng những ân oán kia đã qua mấy trăm năm. Hôm nay Càn Thiên Sơn đã đến ngày cùng đường, Phong Hùng nhất mạch các ngươi chẳng lẽ còn muốn đi theo tên ranh con này, một con đường đi tuyệt lộ sao?
Sài Chu chính là người đêm hôm đó đi theo sau lưng Sài Nguyên. Từ sau khi Tông Thủ kế vị đã bị Sài Nguyên mạnh mẽ nhét vào làm một trong các thị vệ bên cạnh Tông Thủ.
/1700
|