Thời điểm nói chuyện, Tông Hạo dùng dư quang nhìn sang Hổ Thiên Thu cùng Khâu Vi. Không chỉ hắn như thế, ngay cả mọi người còn lại bên trong điện này cũng đồng dạng như vậy.
Bọn họ biết rõ, Yêu Vương thuộc về ai phải do hai vị này quyết định mới thành.
Một vị chấp chưởng 60 vạn đại quân của Càn Thiên Sơn, trong quân môn sinh đệ tử phần đông, thân tín vô số. Một vị là Thiết Hổ tộc trưởng, thế lực không chỉ có mười vạn tinh nhuệ của Thiết Hổ tộc, càng có hổ bộ chư tộc do hắn sai đâu đánh đó. Hơn nữa ở bên trong Càn Thiên Sơn đều là cường giả gần với Tông Vị Nhiên. Dùng là Đông Lâm danh tướng thống quân chinh chiến chưa từng bại trận.
Hai người này không nói lời nào, mặc cho người bên trong Yêu Vương điện liên thủ định ra cũng đồng dạng có khả năng bị lật đổ.
Thanh âm tranh chấp trong điện vẫn vang lên bên tai không dứt, Sài Nguyên có chút ít không kiên nhẫn, cau mày nói:
- Hổ Thiên Thu, ngươi cũng nói vài câu đi. Tình hình của Thế tử như thế nào, ngươi cũng tinh tường. Dù sao cũng nhất định phải để cho thế tử đăng vị chứ?
Hổ Thiên Thu lặng lẽ cười cười ung dung nói:
- Thế thì sao? Quân thượng Càn Thiên Sơn đã chết, tự nhiên chỉ có thể do thế tử kế thừa. Cái gì Tông Thế Tông Dương rác rưởi từ chỗ nào chạy đến, ta không nhận biết cũng dám đến cùng thế tử tranh giành. Nếu không phải mấy thằng nhãi này là tộc nhân của quân thượng thì ta đã sớm tát một phát chết sạch. Lão Khâu, ngươi nói lời của ta chuẩn chứ?
Lời ấy vừa phun ra, trong cung điện trở nên yên tĩnh. Trước đây tất cả mọi người biết được, Hổ Thiên Thu coi mình là thân tín của thế tử Tông Thủ, vẫn ủng hộ hắn.
Nhưng bãi minh xa mã (tuyên bố rõ ràng) như ngày hôm nay thì là lần đầu.
Ánh mắt Khâu Vi cũng nhẹ nhàng sáng lên, hắn khẽ cười nói:
- Đúng vậy! Nói rất chuẩn! Cơ nghiệp Càn Thiên Sơn cho dù là suy tàn cũng phải trong tay của thế tử. Không phải con nối dõi của quân thượng thì lăn ra xa, có tư cách gì kế nhiệm Yêu Vương đại vị?
Linh Pháp Không nhíu nhíu mày chỉ cảm thấy đau đầu vô cùng. Giờ phút này không thể nghi ngờ là bết bát nhất.
Nhìn mọi người chung quanh trong điện, chỉ thấy mọi người đang ngồi trầm mặc như cũ nhưng có hơn phân nửa lộ sắc mặt vui vẻ, như đồng tình với lời nó của Khâu Vi. Linh Pháp Không không chút nào cảm giác ngoài ý muốn, có hơi thở dài:
- Hai vị, các ngươi đây không phải giúp thế tử, mà là đang hại hắn. Thời buổi loạn thế, cường giả vi tôn. Thế tử không cách nào tập võ, phải phục chúng như thế nào? Mặc dù chúng ta dốc sức nhưng người khác sẽ đối thế tử bất lợi, ta và ngươi nên làm thế nào cho phải?
Hổ Thiên Thu hừ lạnh một tiếng, nếu nói là cường giả vi tôn, như vậy trên đời này ngày sau có mấy thắng được thế tử đây?
Huyền Sơn Thành chủ từng nói với thế tử cường giả vi tôn nghe nói về sau bại thật thê thảm, thiếu chút nữa đã bị thế tử đánh chết.
Tiếp theo vậy Linh Pháp Không lại lắc đầu nói:
- Mặc dù bất luận những điều này, thế tử chỉ sợ cũng kế thừa không được Càn Thiên Chi Chủ. Nói một câu thật lòng, Liệt Diễm Sơn thành cùng Vân Hà Sơn thành, đã bắt đầu xây công sự cửa vào Như Hải Sơn Mạch. Vân Hải lại có Tây Hải Đào Vân Thành ngàn chiếc thuyền phong tỏa, thế tử hắn cũng không biết có thể trở lại Càn Thiên Sơn hay không? Khả năng Thiên Thu huynh còn không biết, ngay tại không lâu, ta nghe nói thế tử hắn đã dẫn bốn ngàn tinh kỵ Huyền Sơn Thành vào Hải Hạp. Đây chẳng phải là chịu chết? Mặc dù may mắn Hùng Khôi Phong Dục không giết hắn thả hắn về thì người như vậy cũng không tư cách kế thừa Càn Thiên Sơn. Ai ngờ thế tử có thể trở thành con rối để Liệt Diễm Vân Hà thành giao dịch gì?
Lời nói đến chỗ này, mấy người ngồi bên dưới, vô luận là Tông Thế Tông Dương hay là Tông Minh Tông Hạo đều là hơi lộ ra vui vẻ.
Mọi người còn lại cũng có bộ phận như nghĩ tới cái gì đó.
Sắc mặt Hổ Thiên Thu đanh lại, đang muốn nói chuyện thì ánh mắt liếc xéo một đạo hồng ảnh từ bên ngoài đại môn bay vào. Lông mày hắn nhíu lại tóm lấy đầu Hồng Tấn Điểu trong lòng bàn tay.
Trông thấy tờ giấy bên trong thì sắc mặt Hổ Thiên Thu triệt để ngơ ngẩn. Tiếp theo lại không tin trừng mắt nhìn, chỉ thấy chữ viết trên giấy không hề biến hóa.
Nhìn lại mọi người trong điện ngoại trừ Khâu Vi cùng hắn đều rung động cùng cuồng hỉ. Còn lại mấy vị, đồng dạng nhận được hồng tức điểu truyền tin ai cũng đều là thần sắc lúc trắng lúc xanh. Duy nhất có chút người giống nhau đều là không thể tin được.
Thời điểm mới nhìn cũng không thể nào tin nổi. Trận trảm tứ tướng, dùng 3000 thiết kỵ, đạp phá bốn mươi vạn quân trận, điều này cũng không tránh khỏi quá mức khoa trương. Hắn lúc ấy cảm giác đầu tiên là nhi tử ngu ngốc nhà mình viết chuyện đùa. Đúng là tự cho mình thông mình thì càng ngày càng ngu xuẩn, ngay cả nói dối cũng không biết, sau khi trở về phải hung hăng đánh đít nó một trận.
Cho tới giờ khắc này, trông thấy biểu lộ của mọi người trong điện này thì trong lòng hắn mới có mấy phần tin tưởng, không thể mấy người còn lại phái ra thám tử cũng đồng dạng phạm sai lầm.
Lại là thật sự, bốn mươi vạn liên quân của Vân Hà Liệt Diễm thật là thất bại! Thua ở trong tay thế tử!
Hổ Thiên Thu lập tức chỉ cảm thấy một cỗ cuồng hỉ không cách nào áp chế xông lên trong lòng, hắn ngăn không được cười ha ha từng đợt, âm thanh lượng hùng hồn chấn cửa sổ trong điện đường rung rung. Vô số tro bụi tuôn rơi thậm chí truyền đến ngoài điện làm cho năm vạn quân tốt diễn võ trên giáo trường Càn Thiên Sơn ngạc nhiên không hiểu ra sao.
Mà ở trong điện phủ, tất cả tộc trưởng chư tộc cùng một ít tướng lãnh quan viên có tư cách dự thính không hiểu thấu mà nhìn Hổ Thiên Thu điên cuồng cười to.
Mặc dù không biết đến cùng chuyện gì xảy ra, lại chỉ từ sắc mặt phức tạp của Tông Minh, Tông Hạo cùng mấy người Linh Pháp Không cũng biết chuyện gì xảy ra. Hơn nữa hơn phân nửa là sự tình đối với thế tử vô cùng có lợi.
Tiếng cười kia thật lâu không thôi, mãi tới khi Khâu Vi không kiên nhẫn nhíu mày khẽ đá Hổ Thiên Thu một cước. Tiếng cười dần dần thu lại nhưng bờ môi vẫn toét ra phảng phất không thể khép, hắn cười hắc hắc đứng lên:
- Một chuyện đại hỉ sự! Càn Thiên Sơn ta ngày hôm nay, lại xuất hiện một vị tướng tài vô song. Ngay tại mấy canh giờ trước, Tông Nguyên thống soái 3000 thiết kỵ Huyền Sơn Thành đại phá năm vạn thiết kỵ của Vân Hà Sơn, lại liên tục công phá bảy trận chém liên tục bốn vị Huyền Võ Tông sư, tru sát Vân Hà Sơn thế tử Phong Dục. Đồng thời Huyền Hồ Thiết Kỵ Càn Thiên Sơn ta đã tìm đến, trận trảm bốn mươi lăm vị Linh Sư, bắt giữ Liệt Diễm Sơn Hùng Khôi. Mười bốn mạch khoáng linh thạch trong Như Hải Sơn Mạch được bảo vệ không việc gì.
Lời còn chưa dứt, toàn bộ điện phủ một hồi xôn xao. Mà ngoài điện cũng truyền vào những tiếng xì xào.
Vô luận là trong điện ngoài điện đều chấn động, châu đầu ghé tai, nghị luận nhao nhao, thần sắc hoặc là hưng phấn hoặc là uể oải, hoặc là cùng có quang vinh yên không phải trường hợp cá biệt một ai.
Tông Nguyên Tông Dương lúc trước đều không thể nhìn Hồng Tấn Điểu mang đến tin tức. Giờ phút này vẻ mặt trắng bệch, dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía mấy người Linh Pháp Không cùng Tông Minh, Tông Hạo. Chỉ thấy mấy vị này sắc mặt nặng nề, gật nhẹ đầu.
Đặc biệt là Tông Hạo, trên mặt cơ hồ không có chút huyết sắc nào. Thân hình có chút phát run, hai cánh tay gắt gao nắm chặt, trong mắt bỗng nhiên lộ vẻ hung ác mà hối hận.
Hổ Thiên Thu híp mắt, vụng trộm nhìn người này âm thầm mỉm cười một cái. Quyết định xát muối vào vết thương, hắn lớn tiếng nói:
- Còn có một sự tình, muốn nói chư vị biết! Tông Nguyên không chỉ là chém liên tục bốn vị Huyền Võ tông sư, trên chiến trường ngộ cuồng đình thương ý, chắc hẳn một hai năm sau, Càn Thiên Sơn thành ta chắc chắn nhiều hơn một vị Huyền Võ Tông sư, một vị mãnh tướng vô song. Nghe nói tiểu tử này sau khi chiến đã hướng thế tử huyết thệ thuần phục dẫn động thiên cơ, tụ lôi làm chứng!
Trong cung điện vốn thoáng an tĩnh lập tức ầm ầm một trận.
Cơ hồ tất cả mọi người, đều là hai mặt nhìn nhau, trong mắt lộ ra kinh ngạc.
- Tông Nguyên thật sự theo thế tử?
- Thật không ngờ, dù sao thế tử điện hạ mới là con trai trưởng của quân thượng, chính thống Càn Thiên Sơn ta. Các ngươi nhìn Tông Hạo Tông Dương làm việc nhưng sao có thể coi họ là chủ?
- Huyết thệ thiên cơ, nghe nói chỉ có thiên mệnh chi nhân mới làm được như thế. Vạn năm qua không quá mười người, những người này đừng nói là một phen nghiệp lớn, một đoạn giai thoại. Có thể được tướng tài vô song hiệu lực dưới trướng, chẳng lẽ nói là thế tử, hắn cũng đồng dạng là thừa thiên mệnh?
- Chỉ có thể cảm thán Tông Hạo tỉ mỉ dạy dỗ nuôi dưỡng, khổ cực vài năm. Kết quả lại đơn giản đã bị người lung lạc đi, thiên tài như vậy, rõ ràng thì không công tiện nghi người khác.
- Còn nói cái gì tu vi Tông Nguyên cả đời khó hơn nữa tiến thêm một bước, sống không quá vài năm. Thật đúng là bẽ mặt.
Khóe miệng Tông Hạo đã chảy ra tơ máu. Tông Nguyên đột ngột quật khởi, đột ngột bị phản bội làm hắn khó chịu tới cực điểm, những lời nói bên ngoài quăng tới cùng ánh mắt mỉa mai và hơn mười ánh mắt mang chút thương cảm càng làm lửa giận trong lồng ngực hắn cuồng đốt, hết lần này tới lần khác lại phát tác không được.
Cuối cùng hắn dứt khoát trùng trùng điệp điệp hừ lạnh một tiếng, xanh mặt phất một cái tay áo, đi nhanh hướng bên ngoài cung điện.
Trong mắt ẩn dấu hung mang phảng phất tụ gió lốc.
Hổ Thiên Thu cũng cảm giác, lại không thèm quan tâm, khinh thường mà mỉm cười một cái.
Tông Nguyên có thể ngộ cuồng đình thương ý, như vậy về sau tu hành sẽ thấy không ngại khó. Một hai năm gian đột phá đến Huyền Võ cảnh giới tuyệt không phải nói ngoa.
Tông Hạo mặc dù giận xì khói thì sao? Thiên Vị Võ Tông không ra tay, bằng bổn sự người này cũng chẳng thể làm gì Tông Nguyên.
Lập tức hắn híp mắt cười nhìn mọi người trong điện.
Sắc mặt biến huyễn của Linh Pháp Không vừa trầm yên tĩnh trở lại, vươn người đứng lên:
- Hổ huynh, ngày hôm nay nghị sự dừng ở đây được chứ? Chư vị có thể tản ra được rồi.
Nói xong cũng không đợi Hổ Thiên Thu đồng ý đã đi thẳng ra ngoài cửa điện, thấy người này ly khai, Tông Minh cũng xanh mặt, theo sát ly khai.
Sài Nguyên thì lâm vào trầm tư, hồi lâu sau mới đứng lên. Giống như là muốn mở miệng nói cái gì với Hổ Thiên Thu cuối cùng lại bỗng nhiên ngừng, mới khoan thai thở dài, đồng dạng là thần sắc tiêu điều quay người rời đi.
Trong điện phủ lập tức yên tĩnh trở lại. Nhưng có hơn phân nửa người an tọa trong điện, mục mang theo vài phần vui mừng, tuy nhiên cũng không lên tiếng nữa, từng người nghiêm nghị không nói.
Hổ Thiên Thu tức thì giống như cười mà không phải cười, nhìn về phía Tông Sư Nguyên:
- Sư Nguyên, Tông Thế Tông Dương cũng còn thôi, nếu là nổi lên ý muốn tranh giành cùng thế tử sẽ không có đường lui. Ngươi là thúc phụ thân sinh của thế tử, điện hạ cũng đối đãi ngươi như tay chân. Chẳng lẽ thực nhẫn tâm thấy Yêu Vương vị rơi vào tay người khác?
Bọn họ biết rõ, Yêu Vương thuộc về ai phải do hai vị này quyết định mới thành.
Một vị chấp chưởng 60 vạn đại quân của Càn Thiên Sơn, trong quân môn sinh đệ tử phần đông, thân tín vô số. Một vị là Thiết Hổ tộc trưởng, thế lực không chỉ có mười vạn tinh nhuệ của Thiết Hổ tộc, càng có hổ bộ chư tộc do hắn sai đâu đánh đó. Hơn nữa ở bên trong Càn Thiên Sơn đều là cường giả gần với Tông Vị Nhiên. Dùng là Đông Lâm danh tướng thống quân chinh chiến chưa từng bại trận.
Hai người này không nói lời nào, mặc cho người bên trong Yêu Vương điện liên thủ định ra cũng đồng dạng có khả năng bị lật đổ.
Thanh âm tranh chấp trong điện vẫn vang lên bên tai không dứt, Sài Nguyên có chút ít không kiên nhẫn, cau mày nói:
- Hổ Thiên Thu, ngươi cũng nói vài câu đi. Tình hình của Thế tử như thế nào, ngươi cũng tinh tường. Dù sao cũng nhất định phải để cho thế tử đăng vị chứ?
Hổ Thiên Thu lặng lẽ cười cười ung dung nói:
- Thế thì sao? Quân thượng Càn Thiên Sơn đã chết, tự nhiên chỉ có thể do thế tử kế thừa. Cái gì Tông Thế Tông Dương rác rưởi từ chỗ nào chạy đến, ta không nhận biết cũng dám đến cùng thế tử tranh giành. Nếu không phải mấy thằng nhãi này là tộc nhân của quân thượng thì ta đã sớm tát một phát chết sạch. Lão Khâu, ngươi nói lời của ta chuẩn chứ?
Lời ấy vừa phun ra, trong cung điện trở nên yên tĩnh. Trước đây tất cả mọi người biết được, Hổ Thiên Thu coi mình là thân tín của thế tử Tông Thủ, vẫn ủng hộ hắn.
Nhưng bãi minh xa mã (tuyên bố rõ ràng) như ngày hôm nay thì là lần đầu.
Ánh mắt Khâu Vi cũng nhẹ nhàng sáng lên, hắn khẽ cười nói:
- Đúng vậy! Nói rất chuẩn! Cơ nghiệp Càn Thiên Sơn cho dù là suy tàn cũng phải trong tay của thế tử. Không phải con nối dõi của quân thượng thì lăn ra xa, có tư cách gì kế nhiệm Yêu Vương đại vị?
Linh Pháp Không nhíu nhíu mày chỉ cảm thấy đau đầu vô cùng. Giờ phút này không thể nghi ngờ là bết bát nhất.
Nhìn mọi người chung quanh trong điện, chỉ thấy mọi người đang ngồi trầm mặc như cũ nhưng có hơn phân nửa lộ sắc mặt vui vẻ, như đồng tình với lời nó của Khâu Vi. Linh Pháp Không không chút nào cảm giác ngoài ý muốn, có hơi thở dài:
- Hai vị, các ngươi đây không phải giúp thế tử, mà là đang hại hắn. Thời buổi loạn thế, cường giả vi tôn. Thế tử không cách nào tập võ, phải phục chúng như thế nào? Mặc dù chúng ta dốc sức nhưng người khác sẽ đối thế tử bất lợi, ta và ngươi nên làm thế nào cho phải?
Hổ Thiên Thu hừ lạnh một tiếng, nếu nói là cường giả vi tôn, như vậy trên đời này ngày sau có mấy thắng được thế tử đây?
Huyền Sơn Thành chủ từng nói với thế tử cường giả vi tôn nghe nói về sau bại thật thê thảm, thiếu chút nữa đã bị thế tử đánh chết.
Tiếp theo vậy Linh Pháp Không lại lắc đầu nói:
- Mặc dù bất luận những điều này, thế tử chỉ sợ cũng kế thừa không được Càn Thiên Chi Chủ. Nói một câu thật lòng, Liệt Diễm Sơn thành cùng Vân Hà Sơn thành, đã bắt đầu xây công sự cửa vào Như Hải Sơn Mạch. Vân Hải lại có Tây Hải Đào Vân Thành ngàn chiếc thuyền phong tỏa, thế tử hắn cũng không biết có thể trở lại Càn Thiên Sơn hay không? Khả năng Thiên Thu huynh còn không biết, ngay tại không lâu, ta nghe nói thế tử hắn đã dẫn bốn ngàn tinh kỵ Huyền Sơn Thành vào Hải Hạp. Đây chẳng phải là chịu chết? Mặc dù may mắn Hùng Khôi Phong Dục không giết hắn thả hắn về thì người như vậy cũng không tư cách kế thừa Càn Thiên Sơn. Ai ngờ thế tử có thể trở thành con rối để Liệt Diễm Vân Hà thành giao dịch gì?
Lời nói đến chỗ này, mấy người ngồi bên dưới, vô luận là Tông Thế Tông Dương hay là Tông Minh Tông Hạo đều là hơi lộ ra vui vẻ.
Mọi người còn lại cũng có bộ phận như nghĩ tới cái gì đó.
Sắc mặt Hổ Thiên Thu đanh lại, đang muốn nói chuyện thì ánh mắt liếc xéo một đạo hồng ảnh từ bên ngoài đại môn bay vào. Lông mày hắn nhíu lại tóm lấy đầu Hồng Tấn Điểu trong lòng bàn tay.
Trông thấy tờ giấy bên trong thì sắc mặt Hổ Thiên Thu triệt để ngơ ngẩn. Tiếp theo lại không tin trừng mắt nhìn, chỉ thấy chữ viết trên giấy không hề biến hóa.
Nhìn lại mọi người trong điện ngoại trừ Khâu Vi cùng hắn đều rung động cùng cuồng hỉ. Còn lại mấy vị, đồng dạng nhận được hồng tức điểu truyền tin ai cũng đều là thần sắc lúc trắng lúc xanh. Duy nhất có chút người giống nhau đều là không thể tin được.
Thời điểm mới nhìn cũng không thể nào tin nổi. Trận trảm tứ tướng, dùng 3000 thiết kỵ, đạp phá bốn mươi vạn quân trận, điều này cũng không tránh khỏi quá mức khoa trương. Hắn lúc ấy cảm giác đầu tiên là nhi tử ngu ngốc nhà mình viết chuyện đùa. Đúng là tự cho mình thông mình thì càng ngày càng ngu xuẩn, ngay cả nói dối cũng không biết, sau khi trở về phải hung hăng đánh đít nó một trận.
Cho tới giờ khắc này, trông thấy biểu lộ của mọi người trong điện này thì trong lòng hắn mới có mấy phần tin tưởng, không thể mấy người còn lại phái ra thám tử cũng đồng dạng phạm sai lầm.
Lại là thật sự, bốn mươi vạn liên quân của Vân Hà Liệt Diễm thật là thất bại! Thua ở trong tay thế tử!
Hổ Thiên Thu lập tức chỉ cảm thấy một cỗ cuồng hỉ không cách nào áp chế xông lên trong lòng, hắn ngăn không được cười ha ha từng đợt, âm thanh lượng hùng hồn chấn cửa sổ trong điện đường rung rung. Vô số tro bụi tuôn rơi thậm chí truyền đến ngoài điện làm cho năm vạn quân tốt diễn võ trên giáo trường Càn Thiên Sơn ngạc nhiên không hiểu ra sao.
Mà ở trong điện phủ, tất cả tộc trưởng chư tộc cùng một ít tướng lãnh quan viên có tư cách dự thính không hiểu thấu mà nhìn Hổ Thiên Thu điên cuồng cười to.
Mặc dù không biết đến cùng chuyện gì xảy ra, lại chỉ từ sắc mặt phức tạp của Tông Minh, Tông Hạo cùng mấy người Linh Pháp Không cũng biết chuyện gì xảy ra. Hơn nữa hơn phân nửa là sự tình đối với thế tử vô cùng có lợi.
Tiếng cười kia thật lâu không thôi, mãi tới khi Khâu Vi không kiên nhẫn nhíu mày khẽ đá Hổ Thiên Thu một cước. Tiếng cười dần dần thu lại nhưng bờ môi vẫn toét ra phảng phất không thể khép, hắn cười hắc hắc đứng lên:
- Một chuyện đại hỉ sự! Càn Thiên Sơn ta ngày hôm nay, lại xuất hiện một vị tướng tài vô song. Ngay tại mấy canh giờ trước, Tông Nguyên thống soái 3000 thiết kỵ Huyền Sơn Thành đại phá năm vạn thiết kỵ của Vân Hà Sơn, lại liên tục công phá bảy trận chém liên tục bốn vị Huyền Võ Tông sư, tru sát Vân Hà Sơn thế tử Phong Dục. Đồng thời Huyền Hồ Thiết Kỵ Càn Thiên Sơn ta đã tìm đến, trận trảm bốn mươi lăm vị Linh Sư, bắt giữ Liệt Diễm Sơn Hùng Khôi. Mười bốn mạch khoáng linh thạch trong Như Hải Sơn Mạch được bảo vệ không việc gì.
Lời còn chưa dứt, toàn bộ điện phủ một hồi xôn xao. Mà ngoài điện cũng truyền vào những tiếng xì xào.
Vô luận là trong điện ngoài điện đều chấn động, châu đầu ghé tai, nghị luận nhao nhao, thần sắc hoặc là hưng phấn hoặc là uể oải, hoặc là cùng có quang vinh yên không phải trường hợp cá biệt một ai.
Tông Nguyên Tông Dương lúc trước đều không thể nhìn Hồng Tấn Điểu mang đến tin tức. Giờ phút này vẻ mặt trắng bệch, dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía mấy người Linh Pháp Không cùng Tông Minh, Tông Hạo. Chỉ thấy mấy vị này sắc mặt nặng nề, gật nhẹ đầu.
Đặc biệt là Tông Hạo, trên mặt cơ hồ không có chút huyết sắc nào. Thân hình có chút phát run, hai cánh tay gắt gao nắm chặt, trong mắt bỗng nhiên lộ vẻ hung ác mà hối hận.
Hổ Thiên Thu híp mắt, vụng trộm nhìn người này âm thầm mỉm cười một cái. Quyết định xát muối vào vết thương, hắn lớn tiếng nói:
- Còn có một sự tình, muốn nói chư vị biết! Tông Nguyên không chỉ là chém liên tục bốn vị Huyền Võ tông sư, trên chiến trường ngộ cuồng đình thương ý, chắc hẳn một hai năm sau, Càn Thiên Sơn thành ta chắc chắn nhiều hơn một vị Huyền Võ Tông sư, một vị mãnh tướng vô song. Nghe nói tiểu tử này sau khi chiến đã hướng thế tử huyết thệ thuần phục dẫn động thiên cơ, tụ lôi làm chứng!
Trong cung điện vốn thoáng an tĩnh lập tức ầm ầm một trận.
Cơ hồ tất cả mọi người, đều là hai mặt nhìn nhau, trong mắt lộ ra kinh ngạc.
- Tông Nguyên thật sự theo thế tử?
- Thật không ngờ, dù sao thế tử điện hạ mới là con trai trưởng của quân thượng, chính thống Càn Thiên Sơn ta. Các ngươi nhìn Tông Hạo Tông Dương làm việc nhưng sao có thể coi họ là chủ?
- Huyết thệ thiên cơ, nghe nói chỉ có thiên mệnh chi nhân mới làm được như thế. Vạn năm qua không quá mười người, những người này đừng nói là một phen nghiệp lớn, một đoạn giai thoại. Có thể được tướng tài vô song hiệu lực dưới trướng, chẳng lẽ nói là thế tử, hắn cũng đồng dạng là thừa thiên mệnh?
- Chỉ có thể cảm thán Tông Hạo tỉ mỉ dạy dỗ nuôi dưỡng, khổ cực vài năm. Kết quả lại đơn giản đã bị người lung lạc đi, thiên tài như vậy, rõ ràng thì không công tiện nghi người khác.
- Còn nói cái gì tu vi Tông Nguyên cả đời khó hơn nữa tiến thêm một bước, sống không quá vài năm. Thật đúng là bẽ mặt.
Khóe miệng Tông Hạo đã chảy ra tơ máu. Tông Nguyên đột ngột quật khởi, đột ngột bị phản bội làm hắn khó chịu tới cực điểm, những lời nói bên ngoài quăng tới cùng ánh mắt mỉa mai và hơn mười ánh mắt mang chút thương cảm càng làm lửa giận trong lồng ngực hắn cuồng đốt, hết lần này tới lần khác lại phát tác không được.
Cuối cùng hắn dứt khoát trùng trùng điệp điệp hừ lạnh một tiếng, xanh mặt phất một cái tay áo, đi nhanh hướng bên ngoài cung điện.
Trong mắt ẩn dấu hung mang phảng phất tụ gió lốc.
Hổ Thiên Thu cũng cảm giác, lại không thèm quan tâm, khinh thường mà mỉm cười một cái.
Tông Nguyên có thể ngộ cuồng đình thương ý, như vậy về sau tu hành sẽ thấy không ngại khó. Một hai năm gian đột phá đến Huyền Võ cảnh giới tuyệt không phải nói ngoa.
Tông Hạo mặc dù giận xì khói thì sao? Thiên Vị Võ Tông không ra tay, bằng bổn sự người này cũng chẳng thể làm gì Tông Nguyên.
Lập tức hắn híp mắt cười nhìn mọi người trong điện.
Sắc mặt biến huyễn của Linh Pháp Không vừa trầm yên tĩnh trở lại, vươn người đứng lên:
- Hổ huynh, ngày hôm nay nghị sự dừng ở đây được chứ? Chư vị có thể tản ra được rồi.
Nói xong cũng không đợi Hổ Thiên Thu đồng ý đã đi thẳng ra ngoài cửa điện, thấy người này ly khai, Tông Minh cũng xanh mặt, theo sát ly khai.
Sài Nguyên thì lâm vào trầm tư, hồi lâu sau mới đứng lên. Giống như là muốn mở miệng nói cái gì với Hổ Thiên Thu cuối cùng lại bỗng nhiên ngừng, mới khoan thai thở dài, đồng dạng là thần sắc tiêu điều quay người rời đi.
Trong điện phủ lập tức yên tĩnh trở lại. Nhưng có hơn phân nửa người an tọa trong điện, mục mang theo vài phần vui mừng, tuy nhiên cũng không lên tiếng nữa, từng người nghiêm nghị không nói.
Hổ Thiên Thu tức thì giống như cười mà không phải cười, nhìn về phía Tông Sư Nguyên:
- Sư Nguyên, Tông Thế Tông Dương cũng còn thôi, nếu là nổi lên ý muốn tranh giành cùng thế tử sẽ không có đường lui. Ngươi là thúc phụ thân sinh của thế tử, điện hạ cũng đối đãi ngươi như tay chân. Chẳng lẽ thực nhẫn tâm thấy Yêu Vương vị rơi vào tay người khác?
/1700
|