Bất quá lần này có thêm một người nữa là Minh Nhật Hiên. So độn pháp, Minh Nhật Hiên tuy là bán bộ Chí Cảnh, nhưng lại không nhanh như Vô lượng chung thủy pháp thân của Tông Thủ.
Với lại cũng không cần dùng Cửu U tích ma thần toa đã gần như khôi phục như cũ kia.
Tông Thủ đến cùng vẫn không hoàn toàn tín nhiệm người này, nên vẫn giữ lại không lộ ra hết. Cố ý kiêng kị người ngoài, độn tốc của Tông Thủ lần này nhiều nhất chỉ gây ấn tượng cho người khác thôi.
Có tác dụng không thì Tông Thủ không biết, nhưng phòng nhân chi tâm không thể không có.
Càng tiếp cận chỗ đám khói bốc lên thì thi quân xung quanh tụ tập lại càng nhiều. Người nào cũng bị kinh động, đều chạy về hướng đó.
Chờ đến khi Tông Thủ đến thì chỉ thấy một thanh niên mặc bào phục tím vàng kim, diện mạo nghiêm túc, khoanh tay đứng ở chỗ cao. Khí thế như hồ sâu núi cao, không thể lường được sâu cạn.
Mà phía sau người này, một vị lão giả mặc áo Đạo gia, tam vị mặc quần áo như võ tướng đều có khí chất không tầm thường.
- Thạch Việt?
Tông Thủ dừng độn quang lại, hiện thân bước ra. Đứng thẳng ở một chỗ cao phía đối diện.
- Thạch huynh dùng cách này kêu gọi chúng tôi đến đây, không biết có chỉ dạy gì? Hay là có đối sách gì rồi?
- Quả nhiên, người đầu tiên đến chắc chắn là Tông huynh.
Thạch Việt kia cũng cười nói:
- Bệ hạ đến tận đây chắc là cũng có ý liên thủ với Thạch Việt, phải không? Không sai, ở chỗ ngoại thần đúng là có đối sách. Phương pháp sống lại Tần hoàng, ngoại thần đã hiểu rõ. Ít nhất có sáu phương pháp có thể ngăn cản! Bất quá phương pháp ngắn gọn nhất chính là phá hủy chín kiện chuyển sinh khí.
- Sáu cách?
Tông Thủ tà tà quét nhìn Minh Nhật Hiên một cái, nghĩ đến lời nói của người kia quả nhiên vô cùng không thật.
Mặt của Minh Nhật Hiên kia so với tường thành còn dày, tựa hồ căn bản không cảm giác có gì là xấu hổ cả.
Tông Thủ lặng lẽ cười, đang muốn nói chuyện, chỉ thấy phía sau Thạch Việt ở đối diện đang có một tầm mắt phóng về hướng hắn.
Khác với những người khác, trong ánh mắt đó chứa đầy tò mò, tìm tòi nghiên cứu, cũng có vài phần địch ý, rồi lại thân cận, thật rất cổ quái --
Thạch Vô Kỵ?
Tông Thủ rất hữu hảo nhìn về bên kia cười một cái, rồi mới nghiêm mặt nói:
- Từ Phúc kia cho phép chúng ta phá hư nhiều nhất là hai ba kiện thần khí truyền thừa thôi. Những chỗ còn lại nhất định sẽ dùng toàn lực bảo vệ. Với thần thông Chí Cảnh của hắn, cộng với lực lượng của mười thi tướng Thánh giai cũng đủ để làm chuyện này rồi.
- Tự nhiên, cho nên ngoại thần mới phải ở đây tận lực triệu tập những người cùng chung chí hướng. Nếu Tần hoàng sống lại, chẳng sợ chúng ta ở trong mộ thu thập bao nhiêu tài bảo đến mức phú khả địch quốc, thì cũng không ra được.
Thạch Việt thản nhiên nói:
- Khoảng thời gian ba mươi phút trước khi Tần hoàng sống lại, cũng là lúc Từ Phúc khó phân tâm nhất, và cũng là cơ hội duy nhất của chúng ta. Nhưng chín kiện thần khí truyền thừa kia phân bố ở chín phương khác nhau, mỗi địa điểm cách nhau mười dặm. Nếu muốn tận lực phá hủy, chỉ có thể dùng phương pháp chia binh. Thời gian vừa đến, đồng loạt ra tay. Đều ở trong cung Tần hoàng. Nơi đó có ba mươi bốn thi tướng Thánh giai, mười hai người đồng trấn quốc, sáu vị Luyện khí sĩ Thánh giai, và cả Lưỡng nghi tụ long trận --
- Nói một cách khác, cho dù là chia binh thì thực lực của mỗi một đội cũng không thể quá yếu, nếu không sẽ không làm nên trò trống gì cả, đúng không?
Tông Thủ nghe huyền ca thì hiểu rõ nhã ý, lập tức hiểu rõ ý của Thạch Việt.
Trong mộ Tần hoàng, thực lực của mọi người đều bị áp chế. Nếu số người thiếu, đừng nói là phá hủy thần khí sống lại kia, ngay cả tính mạng bản thân cũng khó giữ được.
- Đúng vậy!
Thạch Việt bất đắc dĩ nói:
- Thạch gia ta chỉ có thể phụ trách hai chỗ. Những chỗ khác bất lực.
Hai mắt cư sĩ Minh Nhật Hiên sáng lên, nói:
- Chín kiện trận khí phục sinh kia, ta có thể phụ trách một kiện! Trong cung A Phòng vừa vặn có hai vị đạo hữu của Minh Nhật Hiên ở. Thực lực đều không tầm thường!
Tông Thủ lại rơi vào suy ngẫm, sau đó trầm ngâm nói:
- Lâm sư thúc cũng có thể một mình phụ trách một kiện, tuy nhiên vì phòng vạn nhất, Từ Nguyên huynh và Trầm khanh nên đi theo giúp đỡ. Còn về phần trẫm, sẽ cùng Sơ Tuyết hợp lực phụ trách một kiện --
Tông Thủ liếc nhìn Tô Tiểu Tiểu kia một cái, nói:
- Người này ta sẽ mang theo bên người.
Vô lượng chung thủy pháp thân còn có thể duy trì hai canh giờ, trong khoảng thời gian này, thực lực của hắn tuyệt đối có thể bằng với Minh Nhật Hiên, Lâm Huyền Huyên. Tuy là một cấp bậc, nhưng có chút kém hơn.
Sơ Tuyết là chiến võ thần thể, không chịu ảnh hưởng ở đây. Có thể điều tiết khí huyết theo bản năng, thậm chí là hiệu quả mười hai người đồng đối với nàng cũng nhỏ bé không đáng kể. Chỉ với chiến lực một người thì cũng đã hơn hai người Trầm Nguyệt Hiên và Nguyên Vô Thương liên thủ, vừa vặn có thể mạnh yếu cùng phối hợp.
Chỉ có Tô Tiểu Tiểu này là khiến người ta lo lắng thôi. Tóm lại là mang theo bên người cho yên tâm.
Lâm Huyền Huyên theo bản năng nhíu mày, nhưng tình hình như thế cũng không còn cách nào nữa.
Biết rõ nàng và Tông Thủ không thể đi chung một đội được.
Nhưng mà như vậy, cũng chỉ có năm đội người mà thôi.
- Kiện phía nam có thể không cần các người lo lắng!
Một giọng nữ u lãnh bình thản chợt vang lên.
Tầm mắt mọi người nhìn qua, chỉ thấy dáng nữ thướt tha xinh đẹp, đứng ở cách xa mười ngàn trượng.
Mặc một bộ váy giáp màu đen, tôn lên dáng người tuyệt mỹ không chút tỳ vết kia lên. Phía sau nàng còn có hai “người”, một trong số đó là hài cốt hình người rất lớn, hỏa diễm u lãnh chớp lóe trong mắt.
- Thì ra là Minh nữ điện hạ!
Thạch Việt giật mình, gật gật đầu:
- Vậy thì trận khí phía Nam nhờ vào điện hạ rồi.
Trong lời nói không hề hỏi vị Cửu U Minh nữ này có phải có ý ngăn cản Tần hoàng sống lại hay không.
Tông Thủ trong lòng khẽ dao động, nghĩ làm cách nào để từ tay Củng Hân Nhiên đòi thêm một ít minh tuyền tạo hóa.
Bây giờ nhớ lại, lần giao dịch trước thật sự là lỗ vốn!
Nhưng tạo hóa minh tuyền là vật báu vô giá, liên quan đến sống chết của Tử tộc U Minh.
Mà lúc này trong tay hắn cũng không có thứ gì có thể khiến Củng Hân Nhiên rung động, thật đau đầu mà.
Nhưng lúc này cũng không tiện nói chuyện này. Để sau này kiếm một cơ hội cùng Củng Hân Nhiên bàn chuyện này vậy.
- Chín chỗ còn ba! Ba chỗ còn lại, Kiếm tông sẽ phụ trách một chỗ!
Đúng lúc này, một tú sĩ mặc áo bào trắng đạp kiếm quang sáng như tuyết bay tới.
Người này rõ ràng là mới giết người qua, sát khí trên người kinh người, nhưng trên áo bào màu trắng kia lại không dính một hạt bụi nào. Người này cũng là người quen của Tông Thủ.
Kiếm tông Tư Không Phủ, lúc này đang cười chắp tay với Tông Thủ:
- Trận chiến giữa bệ hạ và Đạo Huyền lúc nãy thật đúng là rất phấn khích! Cũng khiến cho Tư Không Phủ hết hồn. Đạo Huyền ma chủ hại người ngàn năm hôm nay đã ngã xuống dưới tay quân thượng, thật đúng là hạnh phúc cho tu sĩ của Vân Giới ta! Khiến cho hàng triệu tu sĩ thoát nạn, hàng tỉ sinh linh thoát kiếp nạn. Một trận chiến này của bệ hạ, quả thật là công đức vô lượng! So với những người tự xưng là chính đạo, không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.
Với lại cũng không cần dùng Cửu U tích ma thần toa đã gần như khôi phục như cũ kia.
Tông Thủ đến cùng vẫn không hoàn toàn tín nhiệm người này, nên vẫn giữ lại không lộ ra hết. Cố ý kiêng kị người ngoài, độn tốc của Tông Thủ lần này nhiều nhất chỉ gây ấn tượng cho người khác thôi.
Có tác dụng không thì Tông Thủ không biết, nhưng phòng nhân chi tâm không thể không có.
Càng tiếp cận chỗ đám khói bốc lên thì thi quân xung quanh tụ tập lại càng nhiều. Người nào cũng bị kinh động, đều chạy về hướng đó.
Chờ đến khi Tông Thủ đến thì chỉ thấy một thanh niên mặc bào phục tím vàng kim, diện mạo nghiêm túc, khoanh tay đứng ở chỗ cao. Khí thế như hồ sâu núi cao, không thể lường được sâu cạn.
Mà phía sau người này, một vị lão giả mặc áo Đạo gia, tam vị mặc quần áo như võ tướng đều có khí chất không tầm thường.
- Thạch Việt?
Tông Thủ dừng độn quang lại, hiện thân bước ra. Đứng thẳng ở một chỗ cao phía đối diện.
- Thạch huynh dùng cách này kêu gọi chúng tôi đến đây, không biết có chỉ dạy gì? Hay là có đối sách gì rồi?
- Quả nhiên, người đầu tiên đến chắc chắn là Tông huynh.
Thạch Việt kia cũng cười nói:
- Bệ hạ đến tận đây chắc là cũng có ý liên thủ với Thạch Việt, phải không? Không sai, ở chỗ ngoại thần đúng là có đối sách. Phương pháp sống lại Tần hoàng, ngoại thần đã hiểu rõ. Ít nhất có sáu phương pháp có thể ngăn cản! Bất quá phương pháp ngắn gọn nhất chính là phá hủy chín kiện chuyển sinh khí.
- Sáu cách?
Tông Thủ tà tà quét nhìn Minh Nhật Hiên một cái, nghĩ đến lời nói của người kia quả nhiên vô cùng không thật.
Mặt của Minh Nhật Hiên kia so với tường thành còn dày, tựa hồ căn bản không cảm giác có gì là xấu hổ cả.
Tông Thủ lặng lẽ cười, đang muốn nói chuyện, chỉ thấy phía sau Thạch Việt ở đối diện đang có một tầm mắt phóng về hướng hắn.
Khác với những người khác, trong ánh mắt đó chứa đầy tò mò, tìm tòi nghiên cứu, cũng có vài phần địch ý, rồi lại thân cận, thật rất cổ quái --
Thạch Vô Kỵ?
Tông Thủ rất hữu hảo nhìn về bên kia cười một cái, rồi mới nghiêm mặt nói:
- Từ Phúc kia cho phép chúng ta phá hư nhiều nhất là hai ba kiện thần khí truyền thừa thôi. Những chỗ còn lại nhất định sẽ dùng toàn lực bảo vệ. Với thần thông Chí Cảnh của hắn, cộng với lực lượng của mười thi tướng Thánh giai cũng đủ để làm chuyện này rồi.
- Tự nhiên, cho nên ngoại thần mới phải ở đây tận lực triệu tập những người cùng chung chí hướng. Nếu Tần hoàng sống lại, chẳng sợ chúng ta ở trong mộ thu thập bao nhiêu tài bảo đến mức phú khả địch quốc, thì cũng không ra được.
Thạch Việt thản nhiên nói:
- Khoảng thời gian ba mươi phút trước khi Tần hoàng sống lại, cũng là lúc Từ Phúc khó phân tâm nhất, và cũng là cơ hội duy nhất của chúng ta. Nhưng chín kiện thần khí truyền thừa kia phân bố ở chín phương khác nhau, mỗi địa điểm cách nhau mười dặm. Nếu muốn tận lực phá hủy, chỉ có thể dùng phương pháp chia binh. Thời gian vừa đến, đồng loạt ra tay. Đều ở trong cung Tần hoàng. Nơi đó có ba mươi bốn thi tướng Thánh giai, mười hai người đồng trấn quốc, sáu vị Luyện khí sĩ Thánh giai, và cả Lưỡng nghi tụ long trận --
- Nói một cách khác, cho dù là chia binh thì thực lực của mỗi một đội cũng không thể quá yếu, nếu không sẽ không làm nên trò trống gì cả, đúng không?
Tông Thủ nghe huyền ca thì hiểu rõ nhã ý, lập tức hiểu rõ ý của Thạch Việt.
Trong mộ Tần hoàng, thực lực của mọi người đều bị áp chế. Nếu số người thiếu, đừng nói là phá hủy thần khí sống lại kia, ngay cả tính mạng bản thân cũng khó giữ được.
- Đúng vậy!
Thạch Việt bất đắc dĩ nói:
- Thạch gia ta chỉ có thể phụ trách hai chỗ. Những chỗ khác bất lực.
Hai mắt cư sĩ Minh Nhật Hiên sáng lên, nói:
- Chín kiện trận khí phục sinh kia, ta có thể phụ trách một kiện! Trong cung A Phòng vừa vặn có hai vị đạo hữu của Minh Nhật Hiên ở. Thực lực đều không tầm thường!
Tông Thủ lại rơi vào suy ngẫm, sau đó trầm ngâm nói:
- Lâm sư thúc cũng có thể một mình phụ trách một kiện, tuy nhiên vì phòng vạn nhất, Từ Nguyên huynh và Trầm khanh nên đi theo giúp đỡ. Còn về phần trẫm, sẽ cùng Sơ Tuyết hợp lực phụ trách một kiện --
Tông Thủ liếc nhìn Tô Tiểu Tiểu kia một cái, nói:
- Người này ta sẽ mang theo bên người.
Vô lượng chung thủy pháp thân còn có thể duy trì hai canh giờ, trong khoảng thời gian này, thực lực của hắn tuyệt đối có thể bằng với Minh Nhật Hiên, Lâm Huyền Huyên. Tuy là một cấp bậc, nhưng có chút kém hơn.
Sơ Tuyết là chiến võ thần thể, không chịu ảnh hưởng ở đây. Có thể điều tiết khí huyết theo bản năng, thậm chí là hiệu quả mười hai người đồng đối với nàng cũng nhỏ bé không đáng kể. Chỉ với chiến lực một người thì cũng đã hơn hai người Trầm Nguyệt Hiên và Nguyên Vô Thương liên thủ, vừa vặn có thể mạnh yếu cùng phối hợp.
Chỉ có Tô Tiểu Tiểu này là khiến người ta lo lắng thôi. Tóm lại là mang theo bên người cho yên tâm.
Lâm Huyền Huyên theo bản năng nhíu mày, nhưng tình hình như thế cũng không còn cách nào nữa.
Biết rõ nàng và Tông Thủ không thể đi chung một đội được.
Nhưng mà như vậy, cũng chỉ có năm đội người mà thôi.
- Kiện phía nam có thể không cần các người lo lắng!
Một giọng nữ u lãnh bình thản chợt vang lên.
Tầm mắt mọi người nhìn qua, chỉ thấy dáng nữ thướt tha xinh đẹp, đứng ở cách xa mười ngàn trượng.
Mặc một bộ váy giáp màu đen, tôn lên dáng người tuyệt mỹ không chút tỳ vết kia lên. Phía sau nàng còn có hai “người”, một trong số đó là hài cốt hình người rất lớn, hỏa diễm u lãnh chớp lóe trong mắt.
- Thì ra là Minh nữ điện hạ!
Thạch Việt giật mình, gật gật đầu:
- Vậy thì trận khí phía Nam nhờ vào điện hạ rồi.
Trong lời nói không hề hỏi vị Cửu U Minh nữ này có phải có ý ngăn cản Tần hoàng sống lại hay không.
Tông Thủ trong lòng khẽ dao động, nghĩ làm cách nào để từ tay Củng Hân Nhiên đòi thêm một ít minh tuyền tạo hóa.
Bây giờ nhớ lại, lần giao dịch trước thật sự là lỗ vốn!
Nhưng tạo hóa minh tuyền là vật báu vô giá, liên quan đến sống chết của Tử tộc U Minh.
Mà lúc này trong tay hắn cũng không có thứ gì có thể khiến Củng Hân Nhiên rung động, thật đau đầu mà.
Nhưng lúc này cũng không tiện nói chuyện này. Để sau này kiếm một cơ hội cùng Củng Hân Nhiên bàn chuyện này vậy.
- Chín chỗ còn ba! Ba chỗ còn lại, Kiếm tông sẽ phụ trách một chỗ!
Đúng lúc này, một tú sĩ mặc áo bào trắng đạp kiếm quang sáng như tuyết bay tới.
Người này rõ ràng là mới giết người qua, sát khí trên người kinh người, nhưng trên áo bào màu trắng kia lại không dính một hạt bụi nào. Người này cũng là người quen của Tông Thủ.
Kiếm tông Tư Không Phủ, lúc này đang cười chắp tay với Tông Thủ:
- Trận chiến giữa bệ hạ và Đạo Huyền lúc nãy thật đúng là rất phấn khích! Cũng khiến cho Tư Không Phủ hết hồn. Đạo Huyền ma chủ hại người ngàn năm hôm nay đã ngã xuống dưới tay quân thượng, thật đúng là hạnh phúc cho tu sĩ của Vân Giới ta! Khiến cho hàng triệu tu sĩ thoát nạn, hàng tỉ sinh linh thoát kiếp nạn. Một trận chiến này của bệ hạ, quả thật là công đức vô lượng! So với những người tự xưng là chính đạo, không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.
/1700
|