Năm ngày sau vân xa đi lên đồi núi, vân xa bắt đầu lung lay.
Thân hình Tông Thủ ngồi trong xe khẽ chấn động. Nhưng mà mặc dù hắn duy trì thân hình thế nào thì nguyên hồn của hắn không ở nơi này. Mà là bên ngoài xe, đang vân du bốn phía.
Ước chừng nửa ngày sau, Tông Thủ lại đem chân phù chữ ‘Thủy’ kia kết tụ thành công. Hồn lực tăng vọt lên rất nhiều lần. Nhưng mà quy mô hồn hải không có mở rộng, ngược lại nó tự phát tích tụ vào trong.
Chân phù chữ 'Lôi' cũng có chút biến hóa, sinh ra một tia linh vân kết nối với chân phù chữ ‘Thủy' kia, cả hai chúng nó không có biến hóa gì khác nữa.
Nhiều loại thiên địa đại đạo vốn cũng không phải là tồn tại một mình, mà là liên hệ lẫn nhau. Đạo lý của phù lục cũng là như thế.
Hồn lực đại tăng, Tông Thủ không cách nao đè nén mà vân du bốn phía.
Thời điểm trước kia hắn hóa thân Lôi Loan thần du lúc ban ngày cũng không ngại. Lúc này ngưng tụ hai đạo chân phù trong đêm khuya lại càng tự do không cố kỵ cái gì cả.
Hắn vỗ nhẹ hai cánh, thân hóa ngàn trượng. Vô thanh vô tức bay trước mặt Tông Nguyên cùng Hổ Trung Nguyên nhưng cả hai không phát giác ra.
Đắm chìm trong bóng tối, nguyên hồn của Tông Thủ lúc này giống như một con Lôi Loan bình thường, lướt đi ở giữa không trung.
Hơi bay xa ra bốn phía một chút, chỉ cảm thấy vô câu vô thúc vô cùng thoải mái.
- Dĩ vãng lúc ta xuất khiếu thì cho dù là ở ban đêm.Lôi quang quanh người cũng chỉ có thể duy trì ước chừng một giờ. Nhưng mà sau khi ngưng kết chân phù chữ Lôi thì nhưng tử lôi này không tiêu hao một chút nào...
Tông Thủ nhìn qua trên không, nhìn ánh trăng sáng rõ. Bây giờ là đầu tháng cho nên trăng hình lưỡi liềm, thời điểm này ánh trăng tương đối nhạt.
Trong lòng của hắn khẽ nhúc nhích, hắn băt đầu tản tử lôi quanh người ra chung quanh.
Trong nháy mắt tiếp theo cũng chỉ cảm giác trong nguyên hồn có cảm giác nóng nực, lập tức dâng lên. Chỉ một lát sau hội tụ thành một đoàn khí lưu có xu thế như lửa cháy đồng cỏ khô, cuốn lấy hồn hải của hắn.
Ánh trăng như nước, vô cùng mát lạnh. Sau đó ánh trăng chiếu xuống giống như thiêu đốt như muốn hỏa táng hắn vậy.
Ánh trăng cũng bao gồm ánh mặt trời tinh khiết tạo thành, mà ánh trăng cũng phản xạ ánh mặt trời còn mạnh hơn mấy lần.
Tông Thủ lại ‘ hừ ’ một tiếng không thèm quan tâm. Hắn gắng gượng không quan tâm tới thôi, tùy ý cho thần hồn của mình bị tinh diễm của trời thiêu đốt.
Một tia tạp chất không tinh khiết trong thần hồn khó bài trừ nhao nhao hóa thành khói nhẹ, lập tức bốc khói bay lên cao cao.
Chỉ trong chốc lát Tông Thủ biến thành Lôi Loan đã thu nhỏ còn một phần mười, hắn không cảm thấy uể oải ngược lại còn vui vẻ, hắn vỗ cánh tiếp tục bay lên đằng xa.
Năm trăm trượng, bảy trăm trượng, một ngàn trượng, một ngàn hai trăm trượng.
Nguyên hồn của Tông Thủ cơ hồ đều hóa thành hỏa diễm. Bay thảng tới một ngàn ba trăm trượng tiếp cận tầng mây trên không cùng với lôi đình như ẩn như hiện mới dừng lại.
- Dạ Du Cảnh, có thể xuất khiếu bay lượn trong đêm, không sợ cương phong, không sợ ánh sáng, dưới hai trăm trượng có thể bay hai trăm dặm. Mặc dù ta hiện giờ không có tử lôi trợ giúp cũng không kém quá xa, thậm chí còn mạnh hơn mấy lần. Dùng Thiên Kính Chiếu Hồn, nguyên hồn của ta tinh thuần quả nhiên còn mạnh hơn Linh Sư phổ thông nhiều lắm. Chỉ cần ngưng tụ ra chân phù là có thể tiến thẳng Hoàn Dương. Nhưng mà thời điểm mỗi tháng, mỗi khi trung tuần ngày rằm trăng tròn, Xuất Khiếu Dạ Du không thể xông lên cao, bởi vì làm thế là tự tìm đường chết.
Lại nhìn qua mây mù, nhìn thấy lôi điện nhỏ nhất trong tầng mây cũng thô bằng cái đùi. Cho dù hắn có nguyên hồn ấn ký của Lôi Loan, giờ phút này hắn cũng cảm thấy kiêng kỵ.
Chỉ ở dươi tầng mây du đãng khắp nơi một phen, lúc này hắn lại hướng xuống dưới.
Nhưng mà vừa mới bay được hai trăm trượng thì phát hiện một cổ âm lực ập vào mặt.
Tông Thủ đưa mắt nhìn kỹ, chỉ thấy ngoài mây trăm trượng có cái gì đó đang bay lượn, cũng lướt đi trên không và điên cuồng xông về phía hắn.
Hình dáng ghê sợ, hồn thể quá lớn nhưng lại bao phủ vô số ý niệm hung lệ, càng có thể cảm giác vật kia trong cơ thể tỏa ra dục vọng thôn phệ mãnh liệt.
Chỉ nhìn qua trong nội tâm Tông Thủ hơi giật mình. Biết được đúng như trong sách nói tới, thiên địa tự nhiên tạo ra một loại linh hồn, trong vô tận năm tháng dày dằng dặc hấp thu không ít hung thú tinh hồn hóa thành bộ dạng này, cũng là một loại Si Mị Võng Lượng.
Hồn lực càng mạnh thì trí lực càng thấp. Đoán chừng cảm giác được nguyên hồn của Tông Thủ là mỹ vị cho nên có ý niệm thôn phệ.
- Xuẩn vật ngu xuẩn vô tri, thực không biết sống chết! Trảm!
Một tiếng cười lạnh, trong nguyên hồn của Tông Thủ có một thanh linh kiếm màu đen xuất hiện. Hồn thể của hắn có lôi quang lập lòe, giống như đinh ốc đang lao thẳng tới.
Ánh sáng tím lập lòe, đầu hung linh kia bị chém nát bấy trong một kiếm!
Ẩn ẩn cảm giác sau lưng có âm thanh kêu ré lên, Tông Thủ không quản nó mà xông thẳng xuống dưới.
Sau khi hắn cách vân xa của mình chừng hai trăm trượng, thân sắc của Tông Thủ lại giật mình lần nữa.
Chỉ thấy trên mui xe Hổ Trung Nguyên vẫn ngồi như cũ, Sơ Tuyết thì đứng ở cửa xe lưỡng lự, thần tình do dự.
- Kỳ quái! Nha đầu kia hôm nay có chút không đúng nha?
Trong nội tâm Tông Thủ kỳ quái, thật không hiểu ra làm sao nữa, hắn lập tức biến thành hào quang chui vào trong vân xa.
Từ trên cao nhập vào thân hình. Tông Thủ vừa mới mở măt thì nhìn thấy Sơ Tuyết đã đi tới, nhưng mà bộ dáng nhăn nhăn nhó nhó, gương mặt phấn nộn của nàng nóng như lửa đốt.
Tông Thủ khó hiểu, càng không hiểu ra làm sao cả, đang muốn hỏi một câu thì trán của Sơ Tuyết cúi xuống, mạnh mà khẽ cắn răng ngà, nàng bắt đầu cởi bỏ quần trắng trên người xuống. Động tác cực nhanh, rất sợ hối hận vì hành động của mình. Chỉ hai ba lần là chỉ còn lại áo quần lót và lớp sa mỏng. Hai ngọn núi nhô ra, vòng eo hết sức nhỏ, hai mông rất tròn hình thành đường cong khiến người ta huyết nhục sôi trào, dáng người tuyệt mỹ hiện ra không thể nghi ngờ, thần sắc của Tông Thủ lúc này giật mình:
- Tuyết Nhi, làm gì cởi quần áo ra vậy? Lúc trước không phải đã nói về sau ngươi không được tắm dược với thiếu chủ sao?
Động tác của Sơ Tuyết càng hoảng loạn, ấp úng nói:
- Nhưng mà thiếu chủ không phải đã nói Tuyết Nhi đột phá Thân Luân, tiến vào Tiên Thiên thì phải làm tùy tùng, tùy tùng, tùy tùng, tùy tùng.....
Nói ra mấy chữ tùy tùng liên tiếp nhưng không cách nào nói ra câu tiếp theo. Cuối cùng Sơ Tuyết dứt khoát hít sâu một hồi, nhắm mắt lại nói:
- Mặc kệ, dù sao Tuyết Nhi cũng tới thị tẩm cho thiếu chủ, thiếu chủ tùy tiện làm gì Sơ Tuyết cũng được!
Tông Thủ há to mồm, hơn nửa ngày mới miễn cưỡng khép miệng lại. Trong nội tâm vốn rung động, sau đó lại dở khóc dở cười, đứng dậy đi qua.
Sau khi tới gần thì hô hấp của hắn không tự giác gấp gáp lên. Chỉ thấy gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Sơ Tuyết lúc này đỏ ửng lên. Chỉ mong nhìn thấy sa mỏng của nàng mà thôi, những mảng tuyết trắng rất tròn của nàng giống như con thỏ bất an, có chút rung động. Ngực phập phồng, trong miệng thở dốc phun ra hương thơm mê người.
Sơ Tuyết vào lúc này đúng là đẹp kinh tâm động phách.
Con mắt của Tông Thủ lúc này không kiềm được nhìn xuống, trở nên thâm thúy u ám giống như đang có quái vật đang nấp, nghĩ ngợi nói cái này là mộng tưởng của nam nhân đầy mà, ngực to mặt trẻ em. (Lão tác giả biến thái vãi, thích ăn loli)
Trong nội tâm khẽ nhúc nhích, trên mặt Tông Thủ cười cười mang theo vài phần tà ý:
- Vậy ta phải làm như thế nào nhỉ?
Thân thể mềm mại của Sơ Tuyết hơi chấn động, chỉ cảm thấy hô hấp của Tông Thủ trở nên ồ ồ, khí tức nam nhân ập vào mặt của nàng. Trong nội tâm lập tức chột dạ và bất định, ẩn ẩn có một chút chờ mong, thoáng do dự, nàng vẫn ngượng ngùng nói:
- Tuyết Nhi là của thiếu chủ, đương nhiên làm cái gì cũng có thể...
Lời còn chưa dứt nàng cảm giác được hai gò má của mình bị chạm vào. Mở mắt ra xem xét chỉ thấy Tông Thủ đang mỉm cười quái dị nhìn qua mình, con mắt không ngừng chuyển động.
- Ngươi là tiểu đồ ngốc, rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Thiếu chủ nói những chuyện này ngươi không hiểu sao? Ngươi bây giờ mới mười ba tuổi, nói cái gì thị tẩm, thật sự cho rằng thiếu chủ của ngươi là sắc ma chuyên tàn phá cây non sao? Thật muốn ngủ cùng một chỗ với thiếu chủ thì chờ mười tám tuổi rồi hãy nói! A..., không đúng, mười sáu tuổi là có thể. Nói không chừng mười lăm cũng được, người ta mười bốn tuổi đã sinh con rồi...
Trong ánh mắt Sơ Tuyết lập tức mắt nước lưng tròng, thừa dịp Tông Thủ xoắn xuýt rốt cuộc là mười sáu hay mười lăm, lại mười lăm hay mươi bốn thì nên ăn nha đầu này, nàng giãy dụa nhảy ra phía sau, vô cùng ủy khuất xoa gò má nói:
- Thiếu gia ngươi lại khi dễ người ta! Không muốn thị tẩm thì nói, còn bóp mặt của Tuyết Nhi làm gì?
Tông Thủ cười hắc hắc, da thịt của Sơ Tuyết còn trơn mềm hơn tơ lụa vài phần, thật là trắng mềm, xúc cảm cũng rất thoải mái, mỗi lần trông thấy là hắn không nhịn được, lại muốn vuốt ve không ngừng.
Đưa hai tay lên, làm bộ muốn đánh tới. Sơ Tuyết lập tức giật mình, vội vàng lui ra phía sau vài bước, vội vàng đem quần áo mặc lại, hừ nhẹ nói:
- Thiếu chủ, về sau cũng không thể oán Tuyết Nhi. Đây chính là ngươi nói, ngươi muốn thị tẩm sẽ chờ Tuyết Nhi đầy mười tám tuổi rồi nói sau!
Nói xong lại nhìn qua Tông Thủ le lưỡi, nhăn mặt. Sau đó cũng chạy nhanh ra khỏi xe.
Trên mặt Tông Thủ cười xấu xa, lúc này mới giảm đi chút ít. Có chút ai thán nhìn qua tiểu đệ của mình.
Hắn hôm nay đã mười bốn tuổi, thân thể phát dục cũng không tệ lắm, miễn cưỡng xem như thời điểm huyết khí phương cương, có thể nào chịu được câu dẫn cơ chứ. Vừa rồi thực sự có chút không kiềm chế được.
Dù cho giờ phút này tiếc nuối không thôi. Nhiều cơ hội tốt nhưng hắn cứ vậy bỏ qua, hắn cho rằng bản thân mình hiện giờ còn không bằng cầm thú. Lắc đầu, mũi Tông Thủ vẫn còn ngửi được mùi bay tới.
- Cái mùi này là từ bên kia bay tới?
Không chút do dự Tông Thủ lập tức xuyên qua cửa sổ, hắn chạy nhanh về phía nam. Phát động lôi hành linh cốt, không bao lâu đã vượt qua vân xa. Rồi sau đó thân ảnh lên xuống nhảy lên núi đá cao hơn mười trượng.
Nhìn qua xa xa, chỉ thấy ở phía trước rõ ràng có mặt hồ không giới hạn. Mà ở bên cạnh mặt nước có sinh trưởng vô số cỏ lau và hoa thủy tiên, nhìn qua nơi này có hương thơm ngọt ngào.
Mà trong mắt Tông Thủ cũng hiện ra vài phần rung động và hoài niệm.
Thân hình Tông Thủ ngồi trong xe khẽ chấn động. Nhưng mà mặc dù hắn duy trì thân hình thế nào thì nguyên hồn của hắn không ở nơi này. Mà là bên ngoài xe, đang vân du bốn phía.
Ước chừng nửa ngày sau, Tông Thủ lại đem chân phù chữ ‘Thủy’ kia kết tụ thành công. Hồn lực tăng vọt lên rất nhiều lần. Nhưng mà quy mô hồn hải không có mở rộng, ngược lại nó tự phát tích tụ vào trong.
Chân phù chữ 'Lôi' cũng có chút biến hóa, sinh ra một tia linh vân kết nối với chân phù chữ ‘Thủy' kia, cả hai chúng nó không có biến hóa gì khác nữa.
Nhiều loại thiên địa đại đạo vốn cũng không phải là tồn tại một mình, mà là liên hệ lẫn nhau. Đạo lý của phù lục cũng là như thế.
Hồn lực đại tăng, Tông Thủ không cách nao đè nén mà vân du bốn phía.
Thời điểm trước kia hắn hóa thân Lôi Loan thần du lúc ban ngày cũng không ngại. Lúc này ngưng tụ hai đạo chân phù trong đêm khuya lại càng tự do không cố kỵ cái gì cả.
Hắn vỗ nhẹ hai cánh, thân hóa ngàn trượng. Vô thanh vô tức bay trước mặt Tông Nguyên cùng Hổ Trung Nguyên nhưng cả hai không phát giác ra.
Đắm chìm trong bóng tối, nguyên hồn của Tông Thủ lúc này giống như một con Lôi Loan bình thường, lướt đi ở giữa không trung.
Hơi bay xa ra bốn phía một chút, chỉ cảm thấy vô câu vô thúc vô cùng thoải mái.
- Dĩ vãng lúc ta xuất khiếu thì cho dù là ở ban đêm.Lôi quang quanh người cũng chỉ có thể duy trì ước chừng một giờ. Nhưng mà sau khi ngưng kết chân phù chữ Lôi thì nhưng tử lôi này không tiêu hao một chút nào...
Tông Thủ nhìn qua trên không, nhìn ánh trăng sáng rõ. Bây giờ là đầu tháng cho nên trăng hình lưỡi liềm, thời điểm này ánh trăng tương đối nhạt.
Trong lòng của hắn khẽ nhúc nhích, hắn băt đầu tản tử lôi quanh người ra chung quanh.
Trong nháy mắt tiếp theo cũng chỉ cảm giác trong nguyên hồn có cảm giác nóng nực, lập tức dâng lên. Chỉ một lát sau hội tụ thành một đoàn khí lưu có xu thế như lửa cháy đồng cỏ khô, cuốn lấy hồn hải của hắn.
Ánh trăng như nước, vô cùng mát lạnh. Sau đó ánh trăng chiếu xuống giống như thiêu đốt như muốn hỏa táng hắn vậy.
Ánh trăng cũng bao gồm ánh mặt trời tinh khiết tạo thành, mà ánh trăng cũng phản xạ ánh mặt trời còn mạnh hơn mấy lần.
Tông Thủ lại ‘ hừ ’ một tiếng không thèm quan tâm. Hắn gắng gượng không quan tâm tới thôi, tùy ý cho thần hồn của mình bị tinh diễm của trời thiêu đốt.
Một tia tạp chất không tinh khiết trong thần hồn khó bài trừ nhao nhao hóa thành khói nhẹ, lập tức bốc khói bay lên cao cao.
Chỉ trong chốc lát Tông Thủ biến thành Lôi Loan đã thu nhỏ còn một phần mười, hắn không cảm thấy uể oải ngược lại còn vui vẻ, hắn vỗ cánh tiếp tục bay lên đằng xa.
Năm trăm trượng, bảy trăm trượng, một ngàn trượng, một ngàn hai trăm trượng.
Nguyên hồn của Tông Thủ cơ hồ đều hóa thành hỏa diễm. Bay thảng tới một ngàn ba trăm trượng tiếp cận tầng mây trên không cùng với lôi đình như ẩn như hiện mới dừng lại.
- Dạ Du Cảnh, có thể xuất khiếu bay lượn trong đêm, không sợ cương phong, không sợ ánh sáng, dưới hai trăm trượng có thể bay hai trăm dặm. Mặc dù ta hiện giờ không có tử lôi trợ giúp cũng không kém quá xa, thậm chí còn mạnh hơn mấy lần. Dùng Thiên Kính Chiếu Hồn, nguyên hồn của ta tinh thuần quả nhiên còn mạnh hơn Linh Sư phổ thông nhiều lắm. Chỉ cần ngưng tụ ra chân phù là có thể tiến thẳng Hoàn Dương. Nhưng mà thời điểm mỗi tháng, mỗi khi trung tuần ngày rằm trăng tròn, Xuất Khiếu Dạ Du không thể xông lên cao, bởi vì làm thế là tự tìm đường chết.
Lại nhìn qua mây mù, nhìn thấy lôi điện nhỏ nhất trong tầng mây cũng thô bằng cái đùi. Cho dù hắn có nguyên hồn ấn ký của Lôi Loan, giờ phút này hắn cũng cảm thấy kiêng kỵ.
Chỉ ở dươi tầng mây du đãng khắp nơi một phen, lúc này hắn lại hướng xuống dưới.
Nhưng mà vừa mới bay được hai trăm trượng thì phát hiện một cổ âm lực ập vào mặt.
Tông Thủ đưa mắt nhìn kỹ, chỉ thấy ngoài mây trăm trượng có cái gì đó đang bay lượn, cũng lướt đi trên không và điên cuồng xông về phía hắn.
Hình dáng ghê sợ, hồn thể quá lớn nhưng lại bao phủ vô số ý niệm hung lệ, càng có thể cảm giác vật kia trong cơ thể tỏa ra dục vọng thôn phệ mãnh liệt.
Chỉ nhìn qua trong nội tâm Tông Thủ hơi giật mình. Biết được đúng như trong sách nói tới, thiên địa tự nhiên tạo ra một loại linh hồn, trong vô tận năm tháng dày dằng dặc hấp thu không ít hung thú tinh hồn hóa thành bộ dạng này, cũng là một loại Si Mị Võng Lượng.
Hồn lực càng mạnh thì trí lực càng thấp. Đoán chừng cảm giác được nguyên hồn của Tông Thủ là mỹ vị cho nên có ý niệm thôn phệ.
- Xuẩn vật ngu xuẩn vô tri, thực không biết sống chết! Trảm!
Một tiếng cười lạnh, trong nguyên hồn của Tông Thủ có một thanh linh kiếm màu đen xuất hiện. Hồn thể của hắn có lôi quang lập lòe, giống như đinh ốc đang lao thẳng tới.
Ánh sáng tím lập lòe, đầu hung linh kia bị chém nát bấy trong một kiếm!
Ẩn ẩn cảm giác sau lưng có âm thanh kêu ré lên, Tông Thủ không quản nó mà xông thẳng xuống dưới.
Sau khi hắn cách vân xa của mình chừng hai trăm trượng, thân sắc của Tông Thủ lại giật mình lần nữa.
Chỉ thấy trên mui xe Hổ Trung Nguyên vẫn ngồi như cũ, Sơ Tuyết thì đứng ở cửa xe lưỡng lự, thần tình do dự.
- Kỳ quái! Nha đầu kia hôm nay có chút không đúng nha?
Trong nội tâm Tông Thủ kỳ quái, thật không hiểu ra làm sao nữa, hắn lập tức biến thành hào quang chui vào trong vân xa.
Từ trên cao nhập vào thân hình. Tông Thủ vừa mới mở măt thì nhìn thấy Sơ Tuyết đã đi tới, nhưng mà bộ dáng nhăn nhăn nhó nhó, gương mặt phấn nộn của nàng nóng như lửa đốt.
Tông Thủ khó hiểu, càng không hiểu ra làm sao cả, đang muốn hỏi một câu thì trán của Sơ Tuyết cúi xuống, mạnh mà khẽ cắn răng ngà, nàng bắt đầu cởi bỏ quần trắng trên người xuống. Động tác cực nhanh, rất sợ hối hận vì hành động của mình. Chỉ hai ba lần là chỉ còn lại áo quần lót và lớp sa mỏng. Hai ngọn núi nhô ra, vòng eo hết sức nhỏ, hai mông rất tròn hình thành đường cong khiến người ta huyết nhục sôi trào, dáng người tuyệt mỹ hiện ra không thể nghi ngờ, thần sắc của Tông Thủ lúc này giật mình:
- Tuyết Nhi, làm gì cởi quần áo ra vậy? Lúc trước không phải đã nói về sau ngươi không được tắm dược với thiếu chủ sao?
Động tác của Sơ Tuyết càng hoảng loạn, ấp úng nói:
- Nhưng mà thiếu chủ không phải đã nói Tuyết Nhi đột phá Thân Luân, tiến vào Tiên Thiên thì phải làm tùy tùng, tùy tùng, tùy tùng, tùy tùng.....
Nói ra mấy chữ tùy tùng liên tiếp nhưng không cách nào nói ra câu tiếp theo. Cuối cùng Sơ Tuyết dứt khoát hít sâu một hồi, nhắm mắt lại nói:
- Mặc kệ, dù sao Tuyết Nhi cũng tới thị tẩm cho thiếu chủ, thiếu chủ tùy tiện làm gì Sơ Tuyết cũng được!
Tông Thủ há to mồm, hơn nửa ngày mới miễn cưỡng khép miệng lại. Trong nội tâm vốn rung động, sau đó lại dở khóc dở cười, đứng dậy đi qua.
Sau khi tới gần thì hô hấp của hắn không tự giác gấp gáp lên. Chỉ thấy gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Sơ Tuyết lúc này đỏ ửng lên. Chỉ mong nhìn thấy sa mỏng của nàng mà thôi, những mảng tuyết trắng rất tròn của nàng giống như con thỏ bất an, có chút rung động. Ngực phập phồng, trong miệng thở dốc phun ra hương thơm mê người.
Sơ Tuyết vào lúc này đúng là đẹp kinh tâm động phách.
Con mắt của Tông Thủ lúc này không kiềm được nhìn xuống, trở nên thâm thúy u ám giống như đang có quái vật đang nấp, nghĩ ngợi nói cái này là mộng tưởng của nam nhân đầy mà, ngực to mặt trẻ em. (Lão tác giả biến thái vãi, thích ăn loli)
Trong nội tâm khẽ nhúc nhích, trên mặt Tông Thủ cười cười mang theo vài phần tà ý:
- Vậy ta phải làm như thế nào nhỉ?
Thân thể mềm mại của Sơ Tuyết hơi chấn động, chỉ cảm thấy hô hấp của Tông Thủ trở nên ồ ồ, khí tức nam nhân ập vào mặt của nàng. Trong nội tâm lập tức chột dạ và bất định, ẩn ẩn có một chút chờ mong, thoáng do dự, nàng vẫn ngượng ngùng nói:
- Tuyết Nhi là của thiếu chủ, đương nhiên làm cái gì cũng có thể...
Lời còn chưa dứt nàng cảm giác được hai gò má của mình bị chạm vào. Mở mắt ra xem xét chỉ thấy Tông Thủ đang mỉm cười quái dị nhìn qua mình, con mắt không ngừng chuyển động.
- Ngươi là tiểu đồ ngốc, rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Thiếu chủ nói những chuyện này ngươi không hiểu sao? Ngươi bây giờ mới mười ba tuổi, nói cái gì thị tẩm, thật sự cho rằng thiếu chủ của ngươi là sắc ma chuyên tàn phá cây non sao? Thật muốn ngủ cùng một chỗ với thiếu chủ thì chờ mười tám tuổi rồi hãy nói! A..., không đúng, mười sáu tuổi là có thể. Nói không chừng mười lăm cũng được, người ta mười bốn tuổi đã sinh con rồi...
Trong ánh mắt Sơ Tuyết lập tức mắt nước lưng tròng, thừa dịp Tông Thủ xoắn xuýt rốt cuộc là mười sáu hay mười lăm, lại mười lăm hay mươi bốn thì nên ăn nha đầu này, nàng giãy dụa nhảy ra phía sau, vô cùng ủy khuất xoa gò má nói:
- Thiếu gia ngươi lại khi dễ người ta! Không muốn thị tẩm thì nói, còn bóp mặt của Tuyết Nhi làm gì?
Tông Thủ cười hắc hắc, da thịt của Sơ Tuyết còn trơn mềm hơn tơ lụa vài phần, thật là trắng mềm, xúc cảm cũng rất thoải mái, mỗi lần trông thấy là hắn không nhịn được, lại muốn vuốt ve không ngừng.
Đưa hai tay lên, làm bộ muốn đánh tới. Sơ Tuyết lập tức giật mình, vội vàng lui ra phía sau vài bước, vội vàng đem quần áo mặc lại, hừ nhẹ nói:
- Thiếu chủ, về sau cũng không thể oán Tuyết Nhi. Đây chính là ngươi nói, ngươi muốn thị tẩm sẽ chờ Tuyết Nhi đầy mười tám tuổi rồi nói sau!
Nói xong lại nhìn qua Tông Thủ le lưỡi, nhăn mặt. Sau đó cũng chạy nhanh ra khỏi xe.
Trên mặt Tông Thủ cười xấu xa, lúc này mới giảm đi chút ít. Có chút ai thán nhìn qua tiểu đệ của mình.
Hắn hôm nay đã mười bốn tuổi, thân thể phát dục cũng không tệ lắm, miễn cưỡng xem như thời điểm huyết khí phương cương, có thể nào chịu được câu dẫn cơ chứ. Vừa rồi thực sự có chút không kiềm chế được.
Dù cho giờ phút này tiếc nuối không thôi. Nhiều cơ hội tốt nhưng hắn cứ vậy bỏ qua, hắn cho rằng bản thân mình hiện giờ còn không bằng cầm thú. Lắc đầu, mũi Tông Thủ vẫn còn ngửi được mùi bay tới.
- Cái mùi này là từ bên kia bay tới?
Không chút do dự Tông Thủ lập tức xuyên qua cửa sổ, hắn chạy nhanh về phía nam. Phát động lôi hành linh cốt, không bao lâu đã vượt qua vân xa. Rồi sau đó thân ảnh lên xuống nhảy lên núi đá cao hơn mười trượng.
Nhìn qua xa xa, chỉ thấy ở phía trước rõ ràng có mặt hồ không giới hạn. Mà ở bên cạnh mặt nước có sinh trưởng vô số cỏ lau và hoa thủy tiên, nhìn qua nơi này có hương thơm ngọt ngào.
Mà trong mắt Tông Thủ cũng hiện ra vài phần rung động và hoài niệm.
/1700
|