- Cái gì!
Tiên Vu Thành lập tức cà lăm, Nhân tộc này là yêu quái sao, ăn một đòn nặng như vậy lại lập tức khôi phục, ngươi thực sự là Nhân tộc sao? Ngươi xác định không phải Ngân Nguyệt Tộc?
Không không không, coi như là sức khôi phục của Ngân Nguyệt Tộc cũng không ngưu như vậy a!
Lăng Hàn vung kiếm đón nhận:
- Chiến đấu chỉ vừa mới bắt đầu!
Tiên Vu Thành trấn định lại nói:
- Muốn trong nháy mắt khôi phục thương thế nặng như vậy, ngươi nhất định phải bỏ ra cái giá khổng lồ, tuyệt đối không dùng được mấy lần!
Hắn lại phát ra công kích, muốn đánh vỡ cực hạn của Lăng Hàn.
Ở Tiên Vu Thành nghĩ, năng lực hồi phục đáng sợ như vậy tất nhiên phải bỏ ra cái giá khổng lồ, bằng không quá không hợp đạo lý.
Cần phải biết rằng, cho dù lấy thông minh tài trí như Lăng Hàn cũng bỏ ra mười ngàn năm mới lĩnh ngộ tầng thứ nhất của Bất Diệt Thiên Kinh, tu ra Kim Cương Thể, nếu không có năng lực hồi phục biến thái, thì làm sao xứng đáng thời gian lĩnh ngộ dài như vậy? Như thế nào xứng đáng cấp bậc của Hắc Tháp?
- Nói ngày hôm nay sẽ chém hai người các ngươi, vậy thì nhất định phải chém!
Lăng Hàn lại triển Phúc Địa Ấn và Vạn Pháp Quy Nhất, Chân Thị Chi Nhãn tìm kiếm kẽ hở, Lôi Động Cửu Thiên gia trì.
Kỳ thực hắn đã vận chuyển ba môn thần thông, mà tuy Vạn Pháp Quy Nhất không phải thần thông, nhưng uy lực ở trước Thần cấp là tuyệt đối sẽ không yếu hơn thần thông, một đạo Kiếm Mang quét ra, chém tới Tiên Vu Thành.
- Chết! Chết! Chết!
Tiên Vu Thành kéo hư ảnh Chân Long lao xuống.
Oành!
Lần xung kích này, Lăng Hàn bị đánh bay ra ngàn trượng, tương tự có mấy cây xương bị đánh nát.
Nhưng hắn lại lộ ra nụ cười nói:
- Quả nhiên, tuy triệu hoán đến hư ảnh Chân Long, nhưng dù sao cũng không phải Chân Long chân chính, chỉ có một tia ý chí võ đạo, bằng không ta muốn khôi phục sẽ không đơn giản như vậy, hơn nữa… thân hóa lôi đình có thể giảm thiểu bộ phận xung kích.
Trên lý thuyết mà nói, sau khi hóa lôi đình có thể không nhìn tất cả công kích vật lý, bởi vì ta không phải thực thể. Nhưng trong lực lượng có ý chí võ đạo thì không giống, vương giả tu ra khí liền nắm giữ tư cách thương tổn được lôi đình chi thân.
Bởi vậy, cho dù hư ảnh Chân Long chỉ có một tia ý chí võ đạo, nhưng vẫn có thể tạo thành uy hiếp cho Lôi Đình Chi Thân của Lăng Hàn, nhưng thêm Kim Cương Thể phòng ngự, vậy thì hoàn toàn không đủ để thuấn sát Lăng Hàn.
Không thể thuấn sát, ý nghĩa năng lực hồi phục của Kim Cương Thể có thể phát huy tác dụng.
Lăng Hàn mỉm cười nói:
- Đây chính là đại chiêu của ngươi? Chỉ như thế mà thôi!
Da mặt của Tiên Vu Thành co giật, hắn có tâm bác bỏ, nhưng không biết nên nói cái gì.
Hư ảnh Chân Long nắm giữ một tia uy năng của Phá Hư Cảnh, trên lý thuyết 10 ngàn cái Lăng Hàn tới cũng phải bị quét ngang mới đúng, nhưng bây giờ thì sao? Tuy mỗi khi đối phương tiếp một chiêu sẽ bị trọng thương, nhưng khôi phục cũng quá nhanh đi.
Không phải hư ảnh Tổ Long không góp sức, mà là năng lực hồi phục kia quá biến thái!
Ta không tin! Ta không tin! Ta không tin ngươi có thể luôn khôi phục như thế!
Tiên Vu Thành hét dài, như Long ngâm, kéo hư ảnh Chân Long đánh tới Lăng Hàn.
Lăng Hàn không hề có ý tứ né tránh, mà cứng đối cứng, đối phương chỉ là Thiên Nhân Cảnh mà thôi, công kích của hắn đủ để tạo thành uy hiếp với đối phương. Mà phản kích của hắn càng ác liệt, đại chiêu của đối phương khẳng định sẽ càng sớm kết thúc.
Hai người đều nhận định tuyệt chiêu của đối phương không thể liên tục kéo dài, nên dồn dập triển khai quyết đấu mạnh nhất, muốn đánh vỡ cực hạn của đối phương.
Tiên Vu Thành là thật sử dụng hết tuyệt chiêu, nhưng Lăng Hàn lại còn bảo lưu.
Chí ít hắn còn có Hắc Tháp quán lực chưa dùng tới, bằng không sức chiến đấu của Phá Hư Cảnh đủ để nghiền ép đối phương.
Chiến chiến chiến, hôn thiên ám địa.
Sắc mặt của Tiên Vu Thành càng ngày càng khó coi, tại sao năng lực hồi phục của đối phương không có chút cắt giảm? Không thể, coi như đối phương ăn bảo dược, nhưng khẳng định là một lần kém hơn một lần, dù thiên tài địa bảo cũng có cực hạn a.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Ngược lại, tổ huyết của hắn đã hoàn toàn thiêu đốt, sắp khô cạn, ít nhất phải khôi phục cả năm mới có thể vận dụng lần nữa.
Lăng Hàn nhìn thấy vẻ mặt của hắn biến hóa, cười nói:
- Lão gia hỏa, không còn biện pháp sao?
- Nói láo, chỉ là Nhân tộc, giun dế mà thôi, còn không giết được ngươi?
Tiên Vu Thành tự nhiên không chịu thua, giả vờ khinh thường nói, vuốt rồng lại vung, nhưng đã suy kiệt, uy lực giảm mạnh.
Sức chiến đấu của Lăng Hàn lại không tổn hại, tu ra Kim Cương Thể, năng lực hồi phục của hắn đạt đến mức độ giận sôi người, thậm chí hắn còn có mười giọt Bất Diệt Chân Dịch chưa sử dụng, nếu để cho Tiên Vu Thành biết, phỏng chừng đối phương sẽ tuyệt vọng.
Chiến chiến tầm đó, chiến lực của Tiên Vu Thành bắt đầu rơi xuống, tuy nguyên lực, thể lực của Lăng Hàn cũng tiêu hao rất lớn, nhưng đừng quên hắn là đan đạo đế vương, các loại đan dược tùy tiện cắn, tình huống khẳng định tốt hơn Tiên Vu Thành.
Cuối cùng Tiên Vu Thành đánh trống lui quân, đánh tiếp nữa, thật sự có khả năng ngay cả hắn cũng chết ở đây.
Giữa bầu trời, hư ảnh Chân Long phía sau hắn đột nhiên biến mất.
Tổ huyết của hắn đã dùng hết, muốn khôi phục lần nữa phải cần thời gian.
- Hừ, tạm thời thả ngươi một con đường sống, lần sau lúc bổn tộc quân lâm, chính là ngày các ngươi đắm chìm!
Tiên Vu Thành bỏ xuống một câu ngoan thoại, liền muốn bỏ của chạy lấy người.
- Tứ thúc!
Tiên Vu Đông Minh kinh hãi, ngươi bỏ ta ở đây sao?
Tên Nhân tộc này tàn nhẫn như vậy, có thể sẽ hầm thịt rồng ăn hay không?
Lăng Hàn cười gằn nói:
- Đã nói rồi, ngày hôm nay ngươi phải chết ở chổ này, còn muốn đi đâu?
Hắn chặn lại, dưới Lôi Động Cửu Thiên bổ trợ, tốc độ của hắn còn nhanh hơn Tiên Vu Thành.
Nhanh hơn một chút là được rồi.
Tiên Vu Thành lúng túng phát hiện, hắn lại đi không được. Trên mặt của hắn lộ ra vẻ tàn khốc, ngươi không cho ta đi, vậy ta liều mạng với ngươi.
Lăng Hàn múa kiếm vung chém, đây chính là Tích Sinh Kiếm, phía trên khắc một tuyệt thế sát trận, thật bị nó chém trúng, thể phách của ngươi là trân kim cấp chín thì lại làm sao, cũng sẽ bị thương.
Tiên Vu Thành không dám va chạm với Tích Sinh Kiếm, song quyền cổ động, nổ ra từng đạo kình phong, cái này vẫn rất đáng sợ, lực phá hoại mười phần.
Lăng Hàn chỉ vây khốn, trái một chiêu phải một chiêu mà tiêu hao sức mạnh của đối phương.
---------------
Tiên Vu Thành lập tức cà lăm, Nhân tộc này là yêu quái sao, ăn một đòn nặng như vậy lại lập tức khôi phục, ngươi thực sự là Nhân tộc sao? Ngươi xác định không phải Ngân Nguyệt Tộc?
Không không không, coi như là sức khôi phục của Ngân Nguyệt Tộc cũng không ngưu như vậy a!
Lăng Hàn vung kiếm đón nhận:
- Chiến đấu chỉ vừa mới bắt đầu!
Tiên Vu Thành trấn định lại nói:
- Muốn trong nháy mắt khôi phục thương thế nặng như vậy, ngươi nhất định phải bỏ ra cái giá khổng lồ, tuyệt đối không dùng được mấy lần!
Hắn lại phát ra công kích, muốn đánh vỡ cực hạn của Lăng Hàn.
Ở Tiên Vu Thành nghĩ, năng lực hồi phục đáng sợ như vậy tất nhiên phải bỏ ra cái giá khổng lồ, bằng không quá không hợp đạo lý.
Cần phải biết rằng, cho dù lấy thông minh tài trí như Lăng Hàn cũng bỏ ra mười ngàn năm mới lĩnh ngộ tầng thứ nhất của Bất Diệt Thiên Kinh, tu ra Kim Cương Thể, nếu không có năng lực hồi phục biến thái, thì làm sao xứng đáng thời gian lĩnh ngộ dài như vậy? Như thế nào xứng đáng cấp bậc của Hắc Tháp?
- Nói ngày hôm nay sẽ chém hai người các ngươi, vậy thì nhất định phải chém!
Lăng Hàn lại triển Phúc Địa Ấn và Vạn Pháp Quy Nhất, Chân Thị Chi Nhãn tìm kiếm kẽ hở, Lôi Động Cửu Thiên gia trì.
Kỳ thực hắn đã vận chuyển ba môn thần thông, mà tuy Vạn Pháp Quy Nhất không phải thần thông, nhưng uy lực ở trước Thần cấp là tuyệt đối sẽ không yếu hơn thần thông, một đạo Kiếm Mang quét ra, chém tới Tiên Vu Thành.
- Chết! Chết! Chết!
Tiên Vu Thành kéo hư ảnh Chân Long lao xuống.
Oành!
Lần xung kích này, Lăng Hàn bị đánh bay ra ngàn trượng, tương tự có mấy cây xương bị đánh nát.
Nhưng hắn lại lộ ra nụ cười nói:
- Quả nhiên, tuy triệu hoán đến hư ảnh Chân Long, nhưng dù sao cũng không phải Chân Long chân chính, chỉ có một tia ý chí võ đạo, bằng không ta muốn khôi phục sẽ không đơn giản như vậy, hơn nữa… thân hóa lôi đình có thể giảm thiểu bộ phận xung kích.
Trên lý thuyết mà nói, sau khi hóa lôi đình có thể không nhìn tất cả công kích vật lý, bởi vì ta không phải thực thể. Nhưng trong lực lượng có ý chí võ đạo thì không giống, vương giả tu ra khí liền nắm giữ tư cách thương tổn được lôi đình chi thân.
Bởi vậy, cho dù hư ảnh Chân Long chỉ có một tia ý chí võ đạo, nhưng vẫn có thể tạo thành uy hiếp cho Lôi Đình Chi Thân của Lăng Hàn, nhưng thêm Kim Cương Thể phòng ngự, vậy thì hoàn toàn không đủ để thuấn sát Lăng Hàn.
Không thể thuấn sát, ý nghĩa năng lực hồi phục của Kim Cương Thể có thể phát huy tác dụng.
Lăng Hàn mỉm cười nói:
- Đây chính là đại chiêu của ngươi? Chỉ như thế mà thôi!
Da mặt của Tiên Vu Thành co giật, hắn có tâm bác bỏ, nhưng không biết nên nói cái gì.
Hư ảnh Chân Long nắm giữ một tia uy năng của Phá Hư Cảnh, trên lý thuyết 10 ngàn cái Lăng Hàn tới cũng phải bị quét ngang mới đúng, nhưng bây giờ thì sao? Tuy mỗi khi đối phương tiếp một chiêu sẽ bị trọng thương, nhưng khôi phục cũng quá nhanh đi.
Không phải hư ảnh Tổ Long không góp sức, mà là năng lực hồi phục kia quá biến thái!
Ta không tin! Ta không tin! Ta không tin ngươi có thể luôn khôi phục như thế!
Tiên Vu Thành hét dài, như Long ngâm, kéo hư ảnh Chân Long đánh tới Lăng Hàn.
Lăng Hàn không hề có ý tứ né tránh, mà cứng đối cứng, đối phương chỉ là Thiên Nhân Cảnh mà thôi, công kích của hắn đủ để tạo thành uy hiếp với đối phương. Mà phản kích của hắn càng ác liệt, đại chiêu của đối phương khẳng định sẽ càng sớm kết thúc.
Hai người đều nhận định tuyệt chiêu của đối phương không thể liên tục kéo dài, nên dồn dập triển khai quyết đấu mạnh nhất, muốn đánh vỡ cực hạn của đối phương.
Tiên Vu Thành là thật sử dụng hết tuyệt chiêu, nhưng Lăng Hàn lại còn bảo lưu.
Chí ít hắn còn có Hắc Tháp quán lực chưa dùng tới, bằng không sức chiến đấu của Phá Hư Cảnh đủ để nghiền ép đối phương.
Chiến chiến chiến, hôn thiên ám địa.
Sắc mặt của Tiên Vu Thành càng ngày càng khó coi, tại sao năng lực hồi phục của đối phương không có chút cắt giảm? Không thể, coi như đối phương ăn bảo dược, nhưng khẳng định là một lần kém hơn một lần, dù thiên tài địa bảo cũng có cực hạn a.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Ngược lại, tổ huyết của hắn đã hoàn toàn thiêu đốt, sắp khô cạn, ít nhất phải khôi phục cả năm mới có thể vận dụng lần nữa.
Lăng Hàn nhìn thấy vẻ mặt của hắn biến hóa, cười nói:
- Lão gia hỏa, không còn biện pháp sao?
- Nói láo, chỉ là Nhân tộc, giun dế mà thôi, còn không giết được ngươi?
Tiên Vu Thành tự nhiên không chịu thua, giả vờ khinh thường nói, vuốt rồng lại vung, nhưng đã suy kiệt, uy lực giảm mạnh.
Sức chiến đấu của Lăng Hàn lại không tổn hại, tu ra Kim Cương Thể, năng lực hồi phục của hắn đạt đến mức độ giận sôi người, thậm chí hắn còn có mười giọt Bất Diệt Chân Dịch chưa sử dụng, nếu để cho Tiên Vu Thành biết, phỏng chừng đối phương sẽ tuyệt vọng.
Chiến chiến tầm đó, chiến lực của Tiên Vu Thành bắt đầu rơi xuống, tuy nguyên lực, thể lực của Lăng Hàn cũng tiêu hao rất lớn, nhưng đừng quên hắn là đan đạo đế vương, các loại đan dược tùy tiện cắn, tình huống khẳng định tốt hơn Tiên Vu Thành.
Cuối cùng Tiên Vu Thành đánh trống lui quân, đánh tiếp nữa, thật sự có khả năng ngay cả hắn cũng chết ở đây.
Giữa bầu trời, hư ảnh Chân Long phía sau hắn đột nhiên biến mất.
Tổ huyết của hắn đã dùng hết, muốn khôi phục lần nữa phải cần thời gian.
- Hừ, tạm thời thả ngươi một con đường sống, lần sau lúc bổn tộc quân lâm, chính là ngày các ngươi đắm chìm!
Tiên Vu Thành bỏ xuống một câu ngoan thoại, liền muốn bỏ của chạy lấy người.
- Tứ thúc!
Tiên Vu Đông Minh kinh hãi, ngươi bỏ ta ở đây sao?
Tên Nhân tộc này tàn nhẫn như vậy, có thể sẽ hầm thịt rồng ăn hay không?
Lăng Hàn cười gằn nói:
- Đã nói rồi, ngày hôm nay ngươi phải chết ở chổ này, còn muốn đi đâu?
Hắn chặn lại, dưới Lôi Động Cửu Thiên bổ trợ, tốc độ của hắn còn nhanh hơn Tiên Vu Thành.
Nhanh hơn một chút là được rồi.
Tiên Vu Thành lúng túng phát hiện, hắn lại đi không được. Trên mặt của hắn lộ ra vẻ tàn khốc, ngươi không cho ta đi, vậy ta liều mạng với ngươi.
Lăng Hàn múa kiếm vung chém, đây chính là Tích Sinh Kiếm, phía trên khắc một tuyệt thế sát trận, thật bị nó chém trúng, thể phách của ngươi là trân kim cấp chín thì lại làm sao, cũng sẽ bị thương.
Tiên Vu Thành không dám va chạm với Tích Sinh Kiếm, song quyền cổ động, nổ ra từng đạo kình phong, cái này vẫn rất đáng sợ, lực phá hoại mười phần.
Lăng Hàn chỉ vây khốn, trái một chiêu phải một chiêu mà tiêu hao sức mạnh của đối phương.
---------------
/5357
|