Ở Chư Toàn Nhi mãnh liệt đề nghị, Lăng Hàn quyết định đi Bán Nguyệt Tông một chuyến.
Nếu như có thể chiêu hàng Bán Nguyệt Tông, này vừa có thể miễn một hồi giết chóc, cũng có thể làm cho trong lòng Chư Toàn Nhi dễ chịu chút, bởi vì này dù sao cũng là sư môn của nàng.
Lăng Hàn, Chư Toàn Nhi tự nhiên không thể thiếu, Hách Liên Tầm Tuyết lưu lại xử lý quốc sự, Lưu Vũ Đồng và Lý Tư Thiền thì tiếp tục chăm sóc Lăng phụ Lăng mẫu, chỉ có Hổ Nữu và con thỏ, Tầm Kim Thử đi theo.
Lăng Kiến Tuyết còn chưa cai sữa, tự nhiên chỉ có thể theo Hách Liên Tầm Tuyết, có điều vì phòng ngừa nhi tử không đủ sữa, Lăng Hàn còn đi săn bắt mấy con Bạch Ngọc Ngưu đang thời kỳ cho con bú, loại yêu thú này sản xuất sữa là chất dinh dưỡng phong phú nhất.
Cái này tự nhiên để Hách Liên Tầm Tuyết hết sức bất mãn, nàng chỉ là ngực nhỏ một chút, nhưng sữa rất sung túc nha?
Mấy người Lăng Hàn xuất phát về Bán Nguyệt Tông, sau bảy ngày bọn họ liền đến địa phương, do Chư Toàn Nhi thay thông bẩm, rất nhanh liền được triệu kiến. Tiếp đó, Lăng Hàn triển lộ thực lực, tự nhiên kinh sợ cả Bán Nguyệt Tông.
Lại thêm Chư Toàn Nhi chính là ái phi ngày sau của Lăng Hàn, Bán Nguyệt Tông quy thuận, địa vị sẽ không giảm, tự nhiên để các đại lão trong tông làm ra lựa chọn sáng tỏ: Phản kháng là chắc chắn phải chết, vậy lựa chọn thế nào còn cần cân nhắc sao?
Nên ai cũng hoan hỉ.
Lăng Hàn cũng không có lập tức trở về triều, mà đi về Nông Quát Sơn.
Nơi đó chính là địa phương sư phụ của Chư Toàn Nhi bị đạo thương, lúc đó Lăng Hàn cảm thấy rất hứng thú, chỉ là khi đó thực lực của hắn còn chưa đủ, nên trước tiên bỏ qua một bên, bây giờ sức chiến đấu của hắn có thể địch Thiên Nhân Cảnh, tự nhiên sức lực mười phần.
Sau bảy ngày, bọn họ đi tới địa phương, nơi này đã là cực tây của Bắc Vực, đi qua chính là giới vực ngăn Bắc Vực và Tây Vực.
Nông Quát Sơn, Trầm Hương Cốc, đây là một nơi cấm kỵ.
Bắc Vực có vài hiểm địa, được gọi là cấm địa sinh mệnh, cực kỳ nguy hiểm, cho dù là người mạnh nhất trong Linh Anh Cảnh tiến vào cũng có nguy hiểm mất mạng, tỷ như lúc trước Ám Ma Sâm Lâm, nơi trọng yếu Ma khí sôi trào, bất luận người nào cũng có thể bị ảnh hưởng, biến thành một xác chết di động.
Trầm Hương Cốc cũng là một cấm địa, nhưng tiếng tăm không lớn như Ám Ma Sâm Lâm, bởi vì bên trong thung lũng này đâu đâu cũng có Thạch Đầu, xưa nay chưa từng nghe nói có linh dược, tự nhiên cũng mất đi sức hấp dẫn.
Võ giả chịu mạo hiểm, vậy khẳng định là bởi vì lợi, không có lợi nhưng phải đưa mạng, cái này không phải sự tình chỉ kẻ ngu si mới làm sao?
Mấy người Lăng Hàn đứng ở bên ngoài thung lũng, từ bên ngoài xem, mơ hồ có thể nhìn thấy đá vụn trong cốc bắn tung trời, thật giống như mọc đầy gai nhọn, khói tím dày đặc không ngừng bốc lên, biến ảo ra hình thái không giống, đưa đến hiệu quả che chắn tầm nhìn, dù cho Lăng Hàn phát động Chân Thị Chi Nhãn cũng không cách nào nhìn thấy quá xa.
- Ám Ma Sâm Lâm có Hỗn Độn Nguyên Thạch tồn tại, như vậy nơi này lại có cái gì đây?
Lăng Hàn lẩm bẩm nói, nhìn về phía Chư Toàn Nhi nói.
- Vì sao sư phụ nàng lại tới nơi này?
Chư Toàn Nhi suy nghĩ một chút, mới nói:
- Sư phụ thích du lịch thiên hạ, thăm dò các loại hiểm địa, nói mỗi hiểm địa hình thành đều sẽ không đơn giản, khả năng chất chứa kỳ bảo.
Lăng Hàn không khỏi cười nói:
- Không nghĩ tới sư phụ nàng tham tài như vậy!
Chư Toàn Nhi tức giận cho hắn một cái liếc mắt, nhưng phong tình vạn chủng, để trái tim của Lăng Hàn đập bịch bịch. Nàng nói:
- Sư phụ nói, sương mù nơi này có thể diễn hóa ra các loại hình thái, có chút còn phù hợp thiên đạo chí lý, trong cốc khả năng chôn dấu bí bảo kinh thế gì!
Lăng Hàn lắc đầu:
- Sau đó sư phụ ngươi thâm nhập, kết quả gặp xui xẻo!
- Đại khái là như thế.
Chư Toàn Nhi khe khẽ thở dài, vì trị liệu đạo thương cho sư phụ, mấy năm trước nàng thực là bận bịu đến tâm lực tiều tụy, bởi vì không còn sư phụ che chở, rất nhiều người trong tông đều toát ra ý nghĩ muốn chiếm nàng, làm cho nàng ứng đối khó khăn.
- Thật muốn mở mang kiến thức một chút.
Lăng Hàn ném Tầm Kim Thử ra, nói.
- Bàn Tử, đi xem xem phía trước có vật đáng tiền không?
Tầm Kim Thử vội chạy về trên vai hắn, chít chít chi kêu loạn, ý tứ là nơi này vừa nhìn chính là nguy hiểm chết người, hù chết bảo bảo, còn xem cái quỷ gì!
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Ai, thời điểm ăn thì tranh nhau chen lấn, muốn ngươi làm một ít chuyện lại ra sức khước từ, nuôi uổng a!
Tầm Kim Thử khinh thường, bảo bảo là Tầm Kim Thử, không phải Tầm Bảo Thử, càng không phải Chiến Đấu Thử, chỗ nguy hiểm như vậy mới không đi đâu.
- Vậy không thể làm gì khác hơn là chúng ta đi.
Lăng Hàn thu Chư Toàn Nhi vào Hắc Tháp, lúc trước sư phụ của nàng đồng dạng là Linh Anh Cảnh nhưng chịu đạo thương, nàng hiển nhiên cũng không chịu đựng được.
Lăng Hàn, Hổ Nữu, con thỏ đồng thời đi vào trong cốc, đều không dám khinh thường, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị trốn vào trong Hắc Tháp.
- Ồ, nơi này có một loại ý nhị, để Thỏ Gia muốn lâng lâng phi thăng!
Con thỏ đột nhiên nói.
Lăng Hàn cảm ứng một hồi, tuy trong khói tím này không chứa linh khí, nhưng thật giống như có loại đồ vật mà ngoại giới không có, hắn nói không được là cái gì, chỉ cảm thấy cấp độ cực cao.
Thật giống như trân kim cấp mười nghiền ép vật liệu cấp một, tiên thiên liền chiếm cứ ưu thế.
- Chẳng trách sư phụ của Toàn Nhi sẽ đến nơi này.
Lăng Hàn gật đầu, Bắc Vực không có công pháp tầng bảy trở lên, bởi vậy sư phụ của Chư Toàn Nhi muốn đột phá Hóa Thần, chỉ có thể nghĩ những biện pháp khác.
Khói tím ảnh hưởng tầm nhìn, che đậy thần thức, để thị lực của ba người ở khoảng hai trượng, thần thức cũng chỉ có thể thả ra quanh người hai trượng, nếu như lúc này bọn họ gặp phải đánh lén, tất nhiên sẽ bị đánh trở tay không kịp.
Ầm!
Mới nói đánh lén, bọn họ lại gặp phải đánh lén, chỉ thấy một đoàn khói tím hóa thành một con báo, nhào đến bọn họ, tốc độ nhanh kinh người, tuyệt đối không thua gì Thiên Nhân Cảnh.
Lăng Hàn hừ một tiếng, hai tay bắt ấn, đập tới con báo kia.
Phúc Địa Ấn!
Trên hai tay của hắn che kín mạch văn, toả ra kim quang, như ánh sáng diệu thế, ngay cả khói tím cũng bị xua tan một chút.
Tuy hắn đã có thể dùng một tay triển khai Phúc Địa Ấn, nhưng hiện tại không xuất kiếm, vậy dĩ nhiên là hai tay mới mạnh hơn một ít.
Báo tím không sợ, mở miệng rộng ra cắn tới.
Rõ ràng là sương mù biến thành, nhưng phảng phất như có thể nhìn thấy răng trắng um tùm, đầu lưỡi đỏ như máu, có vẻ vô cùng dữ tợn.
---------------
Nếu như có thể chiêu hàng Bán Nguyệt Tông, này vừa có thể miễn một hồi giết chóc, cũng có thể làm cho trong lòng Chư Toàn Nhi dễ chịu chút, bởi vì này dù sao cũng là sư môn của nàng.
Lăng Hàn, Chư Toàn Nhi tự nhiên không thể thiếu, Hách Liên Tầm Tuyết lưu lại xử lý quốc sự, Lưu Vũ Đồng và Lý Tư Thiền thì tiếp tục chăm sóc Lăng phụ Lăng mẫu, chỉ có Hổ Nữu và con thỏ, Tầm Kim Thử đi theo.
Lăng Kiến Tuyết còn chưa cai sữa, tự nhiên chỉ có thể theo Hách Liên Tầm Tuyết, có điều vì phòng ngừa nhi tử không đủ sữa, Lăng Hàn còn đi săn bắt mấy con Bạch Ngọc Ngưu đang thời kỳ cho con bú, loại yêu thú này sản xuất sữa là chất dinh dưỡng phong phú nhất.
Cái này tự nhiên để Hách Liên Tầm Tuyết hết sức bất mãn, nàng chỉ là ngực nhỏ một chút, nhưng sữa rất sung túc nha?
Mấy người Lăng Hàn xuất phát về Bán Nguyệt Tông, sau bảy ngày bọn họ liền đến địa phương, do Chư Toàn Nhi thay thông bẩm, rất nhanh liền được triệu kiến. Tiếp đó, Lăng Hàn triển lộ thực lực, tự nhiên kinh sợ cả Bán Nguyệt Tông.
Lại thêm Chư Toàn Nhi chính là ái phi ngày sau của Lăng Hàn, Bán Nguyệt Tông quy thuận, địa vị sẽ không giảm, tự nhiên để các đại lão trong tông làm ra lựa chọn sáng tỏ: Phản kháng là chắc chắn phải chết, vậy lựa chọn thế nào còn cần cân nhắc sao?
Nên ai cũng hoan hỉ.
Lăng Hàn cũng không có lập tức trở về triều, mà đi về Nông Quát Sơn.
Nơi đó chính là địa phương sư phụ của Chư Toàn Nhi bị đạo thương, lúc đó Lăng Hàn cảm thấy rất hứng thú, chỉ là khi đó thực lực của hắn còn chưa đủ, nên trước tiên bỏ qua một bên, bây giờ sức chiến đấu của hắn có thể địch Thiên Nhân Cảnh, tự nhiên sức lực mười phần.
Sau bảy ngày, bọn họ đi tới địa phương, nơi này đã là cực tây của Bắc Vực, đi qua chính là giới vực ngăn Bắc Vực và Tây Vực.
Nông Quát Sơn, Trầm Hương Cốc, đây là một nơi cấm kỵ.
Bắc Vực có vài hiểm địa, được gọi là cấm địa sinh mệnh, cực kỳ nguy hiểm, cho dù là người mạnh nhất trong Linh Anh Cảnh tiến vào cũng có nguy hiểm mất mạng, tỷ như lúc trước Ám Ma Sâm Lâm, nơi trọng yếu Ma khí sôi trào, bất luận người nào cũng có thể bị ảnh hưởng, biến thành một xác chết di động.
Trầm Hương Cốc cũng là một cấm địa, nhưng tiếng tăm không lớn như Ám Ma Sâm Lâm, bởi vì bên trong thung lũng này đâu đâu cũng có Thạch Đầu, xưa nay chưa từng nghe nói có linh dược, tự nhiên cũng mất đi sức hấp dẫn.
Võ giả chịu mạo hiểm, vậy khẳng định là bởi vì lợi, không có lợi nhưng phải đưa mạng, cái này không phải sự tình chỉ kẻ ngu si mới làm sao?
Mấy người Lăng Hàn đứng ở bên ngoài thung lũng, từ bên ngoài xem, mơ hồ có thể nhìn thấy đá vụn trong cốc bắn tung trời, thật giống như mọc đầy gai nhọn, khói tím dày đặc không ngừng bốc lên, biến ảo ra hình thái không giống, đưa đến hiệu quả che chắn tầm nhìn, dù cho Lăng Hàn phát động Chân Thị Chi Nhãn cũng không cách nào nhìn thấy quá xa.
- Ám Ma Sâm Lâm có Hỗn Độn Nguyên Thạch tồn tại, như vậy nơi này lại có cái gì đây?
Lăng Hàn lẩm bẩm nói, nhìn về phía Chư Toàn Nhi nói.
- Vì sao sư phụ nàng lại tới nơi này?
Chư Toàn Nhi suy nghĩ một chút, mới nói:
- Sư phụ thích du lịch thiên hạ, thăm dò các loại hiểm địa, nói mỗi hiểm địa hình thành đều sẽ không đơn giản, khả năng chất chứa kỳ bảo.
Lăng Hàn không khỏi cười nói:
- Không nghĩ tới sư phụ nàng tham tài như vậy!
Chư Toàn Nhi tức giận cho hắn một cái liếc mắt, nhưng phong tình vạn chủng, để trái tim của Lăng Hàn đập bịch bịch. Nàng nói:
- Sư phụ nói, sương mù nơi này có thể diễn hóa ra các loại hình thái, có chút còn phù hợp thiên đạo chí lý, trong cốc khả năng chôn dấu bí bảo kinh thế gì!
Lăng Hàn lắc đầu:
- Sau đó sư phụ ngươi thâm nhập, kết quả gặp xui xẻo!
- Đại khái là như thế.
Chư Toàn Nhi khe khẽ thở dài, vì trị liệu đạo thương cho sư phụ, mấy năm trước nàng thực là bận bịu đến tâm lực tiều tụy, bởi vì không còn sư phụ che chở, rất nhiều người trong tông đều toát ra ý nghĩ muốn chiếm nàng, làm cho nàng ứng đối khó khăn.
- Thật muốn mở mang kiến thức một chút.
Lăng Hàn ném Tầm Kim Thử ra, nói.
- Bàn Tử, đi xem xem phía trước có vật đáng tiền không?
Tầm Kim Thử vội chạy về trên vai hắn, chít chít chi kêu loạn, ý tứ là nơi này vừa nhìn chính là nguy hiểm chết người, hù chết bảo bảo, còn xem cái quỷ gì!
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Ai, thời điểm ăn thì tranh nhau chen lấn, muốn ngươi làm một ít chuyện lại ra sức khước từ, nuôi uổng a!
Tầm Kim Thử khinh thường, bảo bảo là Tầm Kim Thử, không phải Tầm Bảo Thử, càng không phải Chiến Đấu Thử, chỗ nguy hiểm như vậy mới không đi đâu.
- Vậy không thể làm gì khác hơn là chúng ta đi.
Lăng Hàn thu Chư Toàn Nhi vào Hắc Tháp, lúc trước sư phụ của nàng đồng dạng là Linh Anh Cảnh nhưng chịu đạo thương, nàng hiển nhiên cũng không chịu đựng được.
Lăng Hàn, Hổ Nữu, con thỏ đồng thời đi vào trong cốc, đều không dám khinh thường, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị trốn vào trong Hắc Tháp.
- Ồ, nơi này có một loại ý nhị, để Thỏ Gia muốn lâng lâng phi thăng!
Con thỏ đột nhiên nói.
Lăng Hàn cảm ứng một hồi, tuy trong khói tím này không chứa linh khí, nhưng thật giống như có loại đồ vật mà ngoại giới không có, hắn nói không được là cái gì, chỉ cảm thấy cấp độ cực cao.
Thật giống như trân kim cấp mười nghiền ép vật liệu cấp một, tiên thiên liền chiếm cứ ưu thế.
- Chẳng trách sư phụ của Toàn Nhi sẽ đến nơi này.
Lăng Hàn gật đầu, Bắc Vực không có công pháp tầng bảy trở lên, bởi vậy sư phụ của Chư Toàn Nhi muốn đột phá Hóa Thần, chỉ có thể nghĩ những biện pháp khác.
Khói tím ảnh hưởng tầm nhìn, che đậy thần thức, để thị lực của ba người ở khoảng hai trượng, thần thức cũng chỉ có thể thả ra quanh người hai trượng, nếu như lúc này bọn họ gặp phải đánh lén, tất nhiên sẽ bị đánh trở tay không kịp.
Ầm!
Mới nói đánh lén, bọn họ lại gặp phải đánh lén, chỉ thấy một đoàn khói tím hóa thành một con báo, nhào đến bọn họ, tốc độ nhanh kinh người, tuyệt đối không thua gì Thiên Nhân Cảnh.
Lăng Hàn hừ một tiếng, hai tay bắt ấn, đập tới con báo kia.
Phúc Địa Ấn!
Trên hai tay của hắn che kín mạch văn, toả ra kim quang, như ánh sáng diệu thế, ngay cả khói tím cũng bị xua tan một chút.
Tuy hắn đã có thể dùng một tay triển khai Phúc Địa Ấn, nhưng hiện tại không xuất kiếm, vậy dĩ nhiên là hai tay mới mạnh hơn một ít.
Báo tím không sợ, mở miệng rộng ra cắn tới.
Rõ ràng là sương mù biến thành, nhưng phảng phất như có thể nhìn thấy răng trắng um tùm, đầu lưỡi đỏ như máu, có vẻ vô cùng dữ tợn.
---------------
/5357
|