Thế nhưng nếu trực tiếp phá hư thế cuộc trận pháp thì sao chứ?
Hắn quan sát qua, trước tiên cũng không có ý định đăng đàn khiêu chiến.
Thế nhưng kế tiếp cũng không ai tiến lên, hiển nhiên, vết xe đổ trước đó quá nhiều, ai cũng không muốn nộp mạng uổng phí.
- Ha ha, một đám cặn bã, xem ta đây!
Chỉ thấy một tên nam tử mặc áo xanh đứng dậy, hắn nhanh chân đi tới trên soái vị. Lập tức, vị trí bên trên phía đối diện cũng có ánh sáng hiển hiện, đại biểu cho thế cờ bắt đầu.
- Người kia là ai?
Có người hiếu kì, chẳng lẽ gia hỏa này không nhìn thấy kết quả đều chết của đám người trước đó sao?
- Đó là Lý Song Nghệ.
Có người nhận ra thân phận của người khiêu chiến này.
- A, là người được xưng cầm kỳ song tuyệt?
- Không sai, đệ tử Tuần thượng nhân, thực lực tương đối bất phàm.
- Hắn đã được xưng cầm kỳ song tuyệt, như vậy hẳn là có khả năng thắng a.
- Ừm, vội vàng ghi lại mỗi một bước cờ của hắn đi, chờ sau đó nếu như hắn thắng, chúng ta sẽ đi theo bước của hắn.
- Đúng đúng đúng.
Vừa có nhắc nhở như vậy, tất cả mọi người đều trở nên hưng phấn.
Đánh cờ bắt đầu, song phương ngươi tới ta đi, ngươi ăn ta một con tốt, ta ăn ngươi một con tốt, quân cờ va chạm, vỡ nát, quân cờ trên trận cũng trở nên càng ngày càng ít.
Sắp phân ra thắng bại a?
Lý Song Nghệ từ đầu đến cuối đều bình tĩnh thong dong, bản thân hắn cũng có thể đi lại. Thế nhưng chỉ giới hạn ở bên trong Cửu Cung của soái vị, hơn nữa cũng phải dựa theo quy luật thế cuộc để hành động, cũng không thể chạy lung tung.
- Pháo năm bình phương sáu... Mã Lục tiến bốn...
Trong miệng hắn không ngừng phát ra chỉ lệnh, chỉ huy quân cờ phe mình phát động công phạt.
- Thắng, sắp thắng rồi!
Tất cả mọi người đều hưng phấn, cho dù là kỳ nghệ của bọn họ không bằng, thế nhưng nếu muốn phán đoán thế cục thì lại không khó.
Lý Song Nghệ đã hoàn toàn chiếm được thượng phong, chỉ có phần hắn tiến công, một con mã, một con xe lại thêm một con tốt đã qua sông, từng bước ép sát, làm cho đối phương chỉ có thể liên tiếp chống đỡ, không được bao lâu đã lại ăn được ba con cờ.
Đến tận đây, đại cục đã định.
Quả nhiên, chỉ sau ba bước, tướng quân của đối phương đã bị giết chết, thế cuộc kết thúc.
Lý Song Nghệ cười ngạo nghễ, nhanh chân bước đi hướng về phía đối diện, không có một quân cờ nào phát động công kích với hắn.
Sau khi hắn đi qua, thế cờ cấp tốc phục hồi lại như cũ, quân cờ trước đó bị đánh nát cũng đã khôi phục nguyên trạng, giống như có thể nghịch chuyển thời gian vậy.
- Các ngươi đã nhìn thấy bản thiếu thắng thế nào chưa?
Lý Song Nghệ xoay người lại, quét mắt một vòng về phía đám người, vẻ mặt ngạo nghễ, giống như đang chờ đợi đám người đối diện triều bái.
- Lý ca, ngươi không cầnp hải nói nhiều, ta phục ngươi!
Lập tức có người nói.
- Lần này có thể qua ải, cũng thiệt thòi Lý ca a.
- Lý huynh, ta thiếu nợ ngươi một nhân tình.
Quả nhiên, có không ít người nhao nhao tỏ thái độ, nhưng cũng có một số ít người không có lên tiếng.
- Hừ, một đám bạch nhãn lang!
Lý Song Nghệ không vui nói, thế nhưng cũng không hề tức giận, mà là lo lắng nói:
- Thế cuộc thiên biến vạn hóa, cho dù các ngươi đi theo con đường của ta đi, thế nhưng cũng sẽ xuất hiện biến hóa, lấy kỳ nghệ cặn bã của các ngươi, không phải là muốn chết sao?
Cái này... Đám người kia nghe xong, không có người nào trong lòng không chợt cảm thấy lạnh lẽo.
Đúng vậy a, nhất là giai đoạn bắt đầu, biến hóa quá nhiều, cho dù cùng là một nước cờ cũng không có khả năng ứng biến giống nhau như đúc a.
Nghĩ như vậy, thái độ của đám người đều xảy ra biến hóa, không có người nào là không hướng về Lý Song Nghệ để lấy lòng. Hi vọng nếu như lúc thực sự có tình huống như vậy xuất hiện, đối phương có thể chỉ điểm một chút.
Lý Song Nghệ mỉm cười, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, người không có sức cạnh tranh, hắn không ngại để cho bọn chúng qua quan, thu hoạch một chút danh vọng và ân tình. Thế nhưng nếu là người khiến cho hắn cảm thấy uy hiếp, vậy xin lỗi, ngươi nên chết đi thì hơn.
Rất nhanh đã có người đánh cờ, quả nhiên, cho dù hắn dựa theo con đường của Lý Song Nghệ để đi, thế nhưng vẫn xuất hiện biến hóa vi diệu, toàn bộ đều nhờ vào Lý Song Nghệ lên tiếng chỉ điểm, mới lại dẫn thế cuộc trở về con đường vốn có, trợ giúp người kia thắng lợi.
Đây rõ ràng là một sai lầm, vì sao người bên trên có thể chỉ điểm cơ chứ?
Lăng Hàn nghĩ nghĩ, hắn lắc đầu, nhìn cách cục và bố trí của nơi thí luyện này, hẳn sẽ không xuất hiện sai lầm rõ ràng như vậy, mà là cố ý để như thế a.
Tựa như vườn hoa trước đó vậy, có người thứ nhất thông qua, về sau tất cả hoa tươi sẽ đình chỉ nở rộ, có thể để cho người ta nhẹ nhõm thông qua.
Người thông qua tự nhiên mang ơn đối với Lý Song Nghệ, mà Lý Song Nghệ thì lại ra vẻ rất cao ngạo, rất khó gần.
Sau đó, lại có người tiến vào đánh cờ.
Sauk hi thế cuộc xuất hiện biến hóa, Lý Song Nghệ vẫn mở miệng chỉ điểm, trợ giúp đối phương thông qua.
Hai, ba, bốn người, người thông qua càng ngày càng nhiều, nhưng khi tới người thứ chín lại xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, dường như kỳ nghệ của trận linh thăng tiến. Mặc cho Lý Song Nghệ nghĩ như thế nào, tất cả biện pháp đều không có tác dụng.
Đương nhiên, kết quả của người này chỉ có phần bị quân cờ nghiền chết.
Lúc này Lý Song Nghệ cảm thán, một lần hắn không ra tay, mà ở bên trong lúc đánh cờ, một nước sai, cả bàn thua.
- Lý thiếu, không cần quá mức để ở trong lòng, là người thì chung quy cũng sẽ xuất hiện sai lầm.
- Đúng, chính là đạo lý này.
- Lý thiếu, ngươi cũng không nên cho rằng đây là lỗi của ngươi a.
Tất cả mọi người đều nhao nhao an ủi, nói thay Lý Song Nghệ.
Nói thì nói như thế, nhưng cũng không có người nào lập tức đi khiêu chiến, ai biết được Lý Song Nghệ có thể lần nữa sai lầm hay không a.
Chỉ là, cuối cùng khát vọng đối với thực lực lại siêu việt sự sợ hãi, không lâu sau, cuối cùng lại có người tiến lên khiêu chiến, kết quả, lại thắng.
Đám người bên kia khôi phục lòng tin, lại bắt đầu tranh nhau chen lấn. Bởi vì ai mà biết rõ Lý Song Nghệ có thể đột nhiên đi hay không a?
Lăng Hàn quan sát qua, thế nhưng cũng không phải là quan sát thế cuộc biến hóa, mà là trận pháp vận chuyển.
Hắn hiểu rõ rất nhiều tư liệu, có một cái chi tiết rất quan trọng. Đó chính là sau mỗi một bước cờ, song phương đều chỉ có thời gian một phút đồng hồ để cân nhắc, quá hạn, trực tiếp coi như là thua.
Trước đó có người có thời gian cân nhắc quá dài, trực tiếp bị nghiền chết.
Hắn quan sát qua, trước tiên cũng không có ý định đăng đàn khiêu chiến.
Thế nhưng kế tiếp cũng không ai tiến lên, hiển nhiên, vết xe đổ trước đó quá nhiều, ai cũng không muốn nộp mạng uổng phí.
- Ha ha, một đám cặn bã, xem ta đây!
Chỉ thấy một tên nam tử mặc áo xanh đứng dậy, hắn nhanh chân đi tới trên soái vị. Lập tức, vị trí bên trên phía đối diện cũng có ánh sáng hiển hiện, đại biểu cho thế cờ bắt đầu.
- Người kia là ai?
Có người hiếu kì, chẳng lẽ gia hỏa này không nhìn thấy kết quả đều chết của đám người trước đó sao?
- Đó là Lý Song Nghệ.
Có người nhận ra thân phận của người khiêu chiến này.
- A, là người được xưng cầm kỳ song tuyệt?
- Không sai, đệ tử Tuần thượng nhân, thực lực tương đối bất phàm.
- Hắn đã được xưng cầm kỳ song tuyệt, như vậy hẳn là có khả năng thắng a.
- Ừm, vội vàng ghi lại mỗi một bước cờ của hắn đi, chờ sau đó nếu như hắn thắng, chúng ta sẽ đi theo bước của hắn.
- Đúng đúng đúng.
Vừa có nhắc nhở như vậy, tất cả mọi người đều trở nên hưng phấn.
Đánh cờ bắt đầu, song phương ngươi tới ta đi, ngươi ăn ta một con tốt, ta ăn ngươi một con tốt, quân cờ va chạm, vỡ nát, quân cờ trên trận cũng trở nên càng ngày càng ít.
Sắp phân ra thắng bại a?
Lý Song Nghệ từ đầu đến cuối đều bình tĩnh thong dong, bản thân hắn cũng có thể đi lại. Thế nhưng chỉ giới hạn ở bên trong Cửu Cung của soái vị, hơn nữa cũng phải dựa theo quy luật thế cuộc để hành động, cũng không thể chạy lung tung.
- Pháo năm bình phương sáu... Mã Lục tiến bốn...
Trong miệng hắn không ngừng phát ra chỉ lệnh, chỉ huy quân cờ phe mình phát động công phạt.
- Thắng, sắp thắng rồi!
Tất cả mọi người đều hưng phấn, cho dù là kỳ nghệ của bọn họ không bằng, thế nhưng nếu muốn phán đoán thế cục thì lại không khó.
Lý Song Nghệ đã hoàn toàn chiếm được thượng phong, chỉ có phần hắn tiến công, một con mã, một con xe lại thêm một con tốt đã qua sông, từng bước ép sát, làm cho đối phương chỉ có thể liên tiếp chống đỡ, không được bao lâu đã lại ăn được ba con cờ.
Đến tận đây, đại cục đã định.
Quả nhiên, chỉ sau ba bước, tướng quân của đối phương đã bị giết chết, thế cuộc kết thúc.
Lý Song Nghệ cười ngạo nghễ, nhanh chân bước đi hướng về phía đối diện, không có một quân cờ nào phát động công kích với hắn.
Sau khi hắn đi qua, thế cờ cấp tốc phục hồi lại như cũ, quân cờ trước đó bị đánh nát cũng đã khôi phục nguyên trạng, giống như có thể nghịch chuyển thời gian vậy.
- Các ngươi đã nhìn thấy bản thiếu thắng thế nào chưa?
Lý Song Nghệ xoay người lại, quét mắt một vòng về phía đám người, vẻ mặt ngạo nghễ, giống như đang chờ đợi đám người đối diện triều bái.
- Lý ca, ngươi không cầnp hải nói nhiều, ta phục ngươi!
Lập tức có người nói.
- Lần này có thể qua ải, cũng thiệt thòi Lý ca a.
- Lý huynh, ta thiếu nợ ngươi một nhân tình.
Quả nhiên, có không ít người nhao nhao tỏ thái độ, nhưng cũng có một số ít người không có lên tiếng.
- Hừ, một đám bạch nhãn lang!
Lý Song Nghệ không vui nói, thế nhưng cũng không hề tức giận, mà là lo lắng nói:
- Thế cuộc thiên biến vạn hóa, cho dù các ngươi đi theo con đường của ta đi, thế nhưng cũng sẽ xuất hiện biến hóa, lấy kỳ nghệ cặn bã của các ngươi, không phải là muốn chết sao?
Cái này... Đám người kia nghe xong, không có người nào trong lòng không chợt cảm thấy lạnh lẽo.
Đúng vậy a, nhất là giai đoạn bắt đầu, biến hóa quá nhiều, cho dù cùng là một nước cờ cũng không có khả năng ứng biến giống nhau như đúc a.
Nghĩ như vậy, thái độ của đám người đều xảy ra biến hóa, không có người nào là không hướng về Lý Song Nghệ để lấy lòng. Hi vọng nếu như lúc thực sự có tình huống như vậy xuất hiện, đối phương có thể chỉ điểm một chút.
Lý Song Nghệ mỉm cười, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, người không có sức cạnh tranh, hắn không ngại để cho bọn chúng qua quan, thu hoạch một chút danh vọng và ân tình. Thế nhưng nếu là người khiến cho hắn cảm thấy uy hiếp, vậy xin lỗi, ngươi nên chết đi thì hơn.
Rất nhanh đã có người đánh cờ, quả nhiên, cho dù hắn dựa theo con đường của Lý Song Nghệ để đi, thế nhưng vẫn xuất hiện biến hóa vi diệu, toàn bộ đều nhờ vào Lý Song Nghệ lên tiếng chỉ điểm, mới lại dẫn thế cuộc trở về con đường vốn có, trợ giúp người kia thắng lợi.
Đây rõ ràng là một sai lầm, vì sao người bên trên có thể chỉ điểm cơ chứ?
Lăng Hàn nghĩ nghĩ, hắn lắc đầu, nhìn cách cục và bố trí của nơi thí luyện này, hẳn sẽ không xuất hiện sai lầm rõ ràng như vậy, mà là cố ý để như thế a.
Tựa như vườn hoa trước đó vậy, có người thứ nhất thông qua, về sau tất cả hoa tươi sẽ đình chỉ nở rộ, có thể để cho người ta nhẹ nhõm thông qua.
Người thông qua tự nhiên mang ơn đối với Lý Song Nghệ, mà Lý Song Nghệ thì lại ra vẻ rất cao ngạo, rất khó gần.
Sau đó, lại có người tiến vào đánh cờ.
Sauk hi thế cuộc xuất hiện biến hóa, Lý Song Nghệ vẫn mở miệng chỉ điểm, trợ giúp đối phương thông qua.
Hai, ba, bốn người, người thông qua càng ngày càng nhiều, nhưng khi tới người thứ chín lại xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, dường như kỳ nghệ của trận linh thăng tiến. Mặc cho Lý Song Nghệ nghĩ như thế nào, tất cả biện pháp đều không có tác dụng.
Đương nhiên, kết quả của người này chỉ có phần bị quân cờ nghiền chết.
Lúc này Lý Song Nghệ cảm thán, một lần hắn không ra tay, mà ở bên trong lúc đánh cờ, một nước sai, cả bàn thua.
- Lý thiếu, không cần quá mức để ở trong lòng, là người thì chung quy cũng sẽ xuất hiện sai lầm.
- Đúng, chính là đạo lý này.
- Lý thiếu, ngươi cũng không nên cho rằng đây là lỗi của ngươi a.
Tất cả mọi người đều nhao nhao an ủi, nói thay Lý Song Nghệ.
Nói thì nói như thế, nhưng cũng không có người nào lập tức đi khiêu chiến, ai biết được Lý Song Nghệ có thể lần nữa sai lầm hay không a.
Chỉ là, cuối cùng khát vọng đối với thực lực lại siêu việt sự sợ hãi, không lâu sau, cuối cùng lại có người tiến lên khiêu chiến, kết quả, lại thắng.
Đám người bên kia khôi phục lòng tin, lại bắt đầu tranh nhau chen lấn. Bởi vì ai mà biết rõ Lý Song Nghệ có thể đột nhiên đi hay không a?
Lăng Hàn quan sát qua, thế nhưng cũng không phải là quan sát thế cuộc biến hóa, mà là trận pháp vận chuyển.
Hắn hiểu rõ rất nhiều tư liệu, có một cái chi tiết rất quan trọng. Đó chính là sau mỗi một bước cờ, song phương đều chỉ có thời gian một phút đồng hồ để cân nhắc, quá hạn, trực tiếp coi như là thua.
Trước đó có người có thời gian cân nhắc quá dài, trực tiếp bị nghiền chết.
/5357
|