Ngay cả thị lực của Nhị Oa cũng không thể thấy đáy, hiển nhiên không phải là cái hồ này sâu.
Bên hồ có rất nhiều người vây quanh, nhưng không ai xuống dưới, không biết là đang chờ đợi cái gì, hay là đang quan sát cái gì đó.
- Sắp bắt đầu!
Có người đột nhiên kêu lên một tiếng.
Rầm rầm, tiếng nước vang lên, chỉ thấy ở trung tâm hồ nước xuất hiện một cái vòng xoáy, ngay khi vòng xoáy mở ra, trung tâm vòng xoáy đen ngòm, vô cùng sâu, giống như có thể đi thẳng tới đáy hồ vậy.
Đúng lúc này, nước hồ đột nhiên xảy ra biến hóa, trong nháy mắt đã kết băng.
- Đi!
Có người kêu một tiếng, thân thể nhảy ra, giẫm ở trên mặt hồ đã đóng băng. Qua mấy lần đã đi tới trung tâm của hồ, nhảy vào bên trong lỗ hổng của vòng xoáy kia.
Ở phía sau hắn còn có rất nhiều người cũng nhanh chóng đi theo vào, từng người nhảy vào trong động băng.
- A ——
Có người phát ra kêu thảm, thanh âm vang vọng không dứt.
Có lẽ đại khái là thời điểm và góc độ nhảy không đúng, không có trượt ở trên mặt băng, mà trực tiếp nhảy về phía đáy hồ.
Nghe tiếng kêu thảm này vẫn đang tiếp tục, từ đó có thể suy tính ra, đáy hồ này quả thực rất sâu.
Lăng Hàn không có vọng động, trước khi không có hiểu rõ ràng tình huống, hắn sẽ không tùy tiện hành động.
Chỉ trong nháy mắt đám người xông về phía trước người đã ít đi. Thế nhưng vẫn có số ít người đang chạy, nhưng vào lúc này, mặt hồ kết băng đột nhiên khôi phục lại, biến thành sóng lớn mãnh liệt.
Phanh, một cơn sóng lớn cuốn qua, mấy người đang chạy như điên lập tức bị đập vào mặt nước, sóng ngầm cuồn cuộn. Mặc cho bọn hắn giãy giụa như thế nào cũng là vô dụng, giống như chân bị treo chì vậy, rơi thẳng xuống phía dưới, rất nhanh đã không nhìn thấy người đâu nữa.
Khó trách trước đó không có người ẩn vào đáy hồ, nhất định là sức nổi của hồ nước này quá nhỏ.
- Là trọng thủy hay là nịnh thủy đây?
Đại Oa hỏi Nhị Oa.
Nhị Oa nhìn ra ngoài một hồi, lại nói:
- Đều không phải là, đây là một chút nước dãi của Băng Giao dung hợp với một lượng lớn phàm thủy mà thành, cho nên vừa có hiệu quả của trọng thủy, lại có thể tự động đóng băng.
- Vậy sao!
Mấy đứa trẻ còn lại đều gật đầu, giống như đã hiểu ra.
Lăng Hàn cũng không có hiểu, hắn nói:
- Nói cụ thể một chút cho ta nghe.
- Băng Giao trưởng thành là tồn tại bên trên tiên đồ, nước miếng của nó có hai đặc tính, một là không có gì có thể lơ lửng được, hai là lạnh lẽo không gì sánh được.
Nhị Oa nói:
- Cho nên, vừa rồi cha đã thấy hiệu quả rồi đó.
- Cũng chỉ có một chút thôi sao?
Lăng Hàn hỏi.
- Ừm.
Đại Oa gật đầu, nói:
- Nếu không, căn bản không cần đụng phải nước, cho dù ở cách rất xa cũng có thể khiến cho Tầm Bí cảnh chết rét.
- Nhưng mới rồi rõ ràng những người kia không có chết cóng, chỉ rơi vào mà thôi.
Lăng Hàn không hiểu.
- Đây là do dung nhập với một lượng lớn phàm thủy, lại bị trận pháp thay đổi, phân hai loại đặc tính này ra.
Nhị Oa giải thích.
Lăng Hàn đã hiểu ra, dưới tình huống bình thường sẽ dễ chìm, không có gì mà không chìm. Mà tới một lúc nào đó, một đặc tính khác sẽ phát tác, băng phong nước lại, từ đó hiện ra một con đường đi thông xuống đáy hồ.
Về phần tại sao sẽ xuất hiện một vòng xoáy, nhất định là hiệu quả của trận pháp.
Lăng Hàn đi loạn bốn phía, nhưng nơi này một tuyệt địa, bốn phía hồ nước cũng không hề có đường rời đi. Tất cả đều bị sương mù xám xịt bao phủ, mà chỉ cần Lăng Hàn đi vào trong sương mù, không quản hắn di chuyển như thế nào, chung quy mấy bước sau sẽ đi về đến bên hồ.
Cho dù Nhị Oa mở ra nhãn thuật cũng đều vô dụng, căn bản không đi ra được.
Nói cách khác, nhất định phải đi theo cái động băng ở trung tâm hồ.
Lăng Hàn kiên nhẫn chờ đợi, nhưng nước hồ lại chậm chạp không có băng phong.
Hắn quyết định tìm người hỏi một chút.
- Vị bằng hữu này, ngươi có biết quy luật băng phong của hồ nước này hay không?
Hắn cười hỏi một người thanh niên.
Người trẻ tuổi kia vô cùng kiêu ngạo, hắn nhìn về phía Lăng Hàn một chút, hoàn toàn không có ý tứ trả lời.
- Không biết xấu hổ, cha đang tra hỏi ngươi đấy!
Đại Oa làm một động tác xắn tay áo, dường như kế tiếp xuống sẽ xuất thủ vậy.
- Dám không quan tâm tới cha ta, ngươi chán sống rồi a!
- Quá đáng ghét!
Tứ Oa và Ngũ Oa cũng đồng thời tức giận.
Lăng Hàn cười cười, lập tức ôm ba đứa nhỏ lại, mặc dù hắn cũng có chút bất mãn thái độ của đối phương. Thế nhưng song phương vốn không quen biết, người khác cũng không có nghĩa vụ nhất định phải trả lời câu hỏi của hắn.
- Ngại quá, mấy đứa bé này không biết gì cho nên mới nói vậy.
Lăng Hàn nói.
- Còn nhỏ thì có thể nói lung tung sao?
Không nghĩ tới người này lại không buông tha như vậy.
Lăng Hàn nhướng mày, chỉ là mấy đứa trẻ, nghĩ gì nói nấy, có gì mà so đo cơ chứ? Lại nói, người lớn như hắn đã ra mặt nói lời xin lỗi, ngươi còn muốn thế nào nữa?
- Đánh hắn!
Cuồng bạo lực như Đại Oa đã phát tác, dẫn đầu xông ra ngoài.
Nàng vừa khẽ động, mấy đứa trẻ còn lại cũng rất là phấn khởi, đi theo nàng cùng nhau đánh ra ngoài.
Phanh phanh phanh phanh, sau khi đánh loạn một hồi, người trẻ tuổi kia đã nằm ngang ở trên mặt đất, cũng may bảy đứa trẻ không có hạ tử thủ, không thì nhất định hắn đã trở thành một cỗ thi thể rồi.
Nhưng mấy đứa trẻ chơi tới mức hưng phấn, còn vẻ lên trên mặt người trẻ tuổi kia, ngươi vẽ một con rùa, ta vẽ một con chim, thỉnh thoảng lại phát ra thanh âm hi hi ha ha. Mỗi một đứa đều chơi đến quên cả trời đất.
Lăng Hàn cũng không có ngăn cản, ai bảo trước đó người trẻ tuổi này quá mức ngạo mạn cơ chứ?
Hắn đi về phía một người khác, cười nói:
- Lão huynh, hồ nước này có quy luật kết băng hay không?
- Có, có!
Người kia vội vàng gật đầu, trên mặt còn có vẻ rất là kiêng kị, dù sao có vết xe đổ ở ngay trước mặt, hắn có thể không chột dạ hay sao?
- Cách mỗi một ngày, ước chừng buổi trưa thì mặt hồ sẽ kết băng, thế nhưng chỉ kéo dài một phút đồng hồ mà thôi.
- Cám ơn.
Lăng Hàn gật gật đầu.
Hắn kiên nhẫn chờ đợi, mà mấy anh em hồ lô cũng chơi chán, liên tục vứt tên xui xẻo kia xuống đất, cả đám đều nói mệt đến chết ngất, cần ăn một chút gì đó để bồi bổ.
Một ngày trôi qua, Lăng Hàn trở nên nghiêm túc, mặt hồ lại muốn kết băng.
Hắn để mấy anh em hồ lô chuẩn bị, chờ sau đó đi theo hắn xông lên.
Hiện tại mặt hồ rất là yên tĩnh, gợn sóng lấp loáng, khiến cho người ta không có cách nào tưởng tượng ra được sát cơ trong đó.
Bên hồ có rất nhiều người vây quanh, nhưng không ai xuống dưới, không biết là đang chờ đợi cái gì, hay là đang quan sát cái gì đó.
- Sắp bắt đầu!
Có người đột nhiên kêu lên một tiếng.
Rầm rầm, tiếng nước vang lên, chỉ thấy ở trung tâm hồ nước xuất hiện một cái vòng xoáy, ngay khi vòng xoáy mở ra, trung tâm vòng xoáy đen ngòm, vô cùng sâu, giống như có thể đi thẳng tới đáy hồ vậy.
Đúng lúc này, nước hồ đột nhiên xảy ra biến hóa, trong nháy mắt đã kết băng.
- Đi!
Có người kêu một tiếng, thân thể nhảy ra, giẫm ở trên mặt hồ đã đóng băng. Qua mấy lần đã đi tới trung tâm của hồ, nhảy vào bên trong lỗ hổng của vòng xoáy kia.
Ở phía sau hắn còn có rất nhiều người cũng nhanh chóng đi theo vào, từng người nhảy vào trong động băng.
- A ——
Có người phát ra kêu thảm, thanh âm vang vọng không dứt.
Có lẽ đại khái là thời điểm và góc độ nhảy không đúng, không có trượt ở trên mặt băng, mà trực tiếp nhảy về phía đáy hồ.
Nghe tiếng kêu thảm này vẫn đang tiếp tục, từ đó có thể suy tính ra, đáy hồ này quả thực rất sâu.
Lăng Hàn không có vọng động, trước khi không có hiểu rõ ràng tình huống, hắn sẽ không tùy tiện hành động.
Chỉ trong nháy mắt đám người xông về phía trước người đã ít đi. Thế nhưng vẫn có số ít người đang chạy, nhưng vào lúc này, mặt hồ kết băng đột nhiên khôi phục lại, biến thành sóng lớn mãnh liệt.
Phanh, một cơn sóng lớn cuốn qua, mấy người đang chạy như điên lập tức bị đập vào mặt nước, sóng ngầm cuồn cuộn. Mặc cho bọn hắn giãy giụa như thế nào cũng là vô dụng, giống như chân bị treo chì vậy, rơi thẳng xuống phía dưới, rất nhanh đã không nhìn thấy người đâu nữa.
Khó trách trước đó không có người ẩn vào đáy hồ, nhất định là sức nổi của hồ nước này quá nhỏ.
- Là trọng thủy hay là nịnh thủy đây?
Đại Oa hỏi Nhị Oa.
Nhị Oa nhìn ra ngoài một hồi, lại nói:
- Đều không phải là, đây là một chút nước dãi của Băng Giao dung hợp với một lượng lớn phàm thủy mà thành, cho nên vừa có hiệu quả của trọng thủy, lại có thể tự động đóng băng.
- Vậy sao!
Mấy đứa trẻ còn lại đều gật đầu, giống như đã hiểu ra.
Lăng Hàn cũng không có hiểu, hắn nói:
- Nói cụ thể một chút cho ta nghe.
- Băng Giao trưởng thành là tồn tại bên trên tiên đồ, nước miếng của nó có hai đặc tính, một là không có gì có thể lơ lửng được, hai là lạnh lẽo không gì sánh được.
Nhị Oa nói:
- Cho nên, vừa rồi cha đã thấy hiệu quả rồi đó.
- Cũng chỉ có một chút thôi sao?
Lăng Hàn hỏi.
- Ừm.
Đại Oa gật đầu, nói:
- Nếu không, căn bản không cần đụng phải nước, cho dù ở cách rất xa cũng có thể khiến cho Tầm Bí cảnh chết rét.
- Nhưng mới rồi rõ ràng những người kia không có chết cóng, chỉ rơi vào mà thôi.
Lăng Hàn không hiểu.
- Đây là do dung nhập với một lượng lớn phàm thủy, lại bị trận pháp thay đổi, phân hai loại đặc tính này ra.
Nhị Oa giải thích.
Lăng Hàn đã hiểu ra, dưới tình huống bình thường sẽ dễ chìm, không có gì mà không chìm. Mà tới một lúc nào đó, một đặc tính khác sẽ phát tác, băng phong nước lại, từ đó hiện ra một con đường đi thông xuống đáy hồ.
Về phần tại sao sẽ xuất hiện một vòng xoáy, nhất định là hiệu quả của trận pháp.
Lăng Hàn đi loạn bốn phía, nhưng nơi này một tuyệt địa, bốn phía hồ nước cũng không hề có đường rời đi. Tất cả đều bị sương mù xám xịt bao phủ, mà chỉ cần Lăng Hàn đi vào trong sương mù, không quản hắn di chuyển như thế nào, chung quy mấy bước sau sẽ đi về đến bên hồ.
Cho dù Nhị Oa mở ra nhãn thuật cũng đều vô dụng, căn bản không đi ra được.
Nói cách khác, nhất định phải đi theo cái động băng ở trung tâm hồ.
Lăng Hàn kiên nhẫn chờ đợi, nhưng nước hồ lại chậm chạp không có băng phong.
Hắn quyết định tìm người hỏi một chút.
- Vị bằng hữu này, ngươi có biết quy luật băng phong của hồ nước này hay không?
Hắn cười hỏi một người thanh niên.
Người trẻ tuổi kia vô cùng kiêu ngạo, hắn nhìn về phía Lăng Hàn một chút, hoàn toàn không có ý tứ trả lời.
- Không biết xấu hổ, cha đang tra hỏi ngươi đấy!
Đại Oa làm một động tác xắn tay áo, dường như kế tiếp xuống sẽ xuất thủ vậy.
- Dám không quan tâm tới cha ta, ngươi chán sống rồi a!
- Quá đáng ghét!
Tứ Oa và Ngũ Oa cũng đồng thời tức giận.
Lăng Hàn cười cười, lập tức ôm ba đứa nhỏ lại, mặc dù hắn cũng có chút bất mãn thái độ của đối phương. Thế nhưng song phương vốn không quen biết, người khác cũng không có nghĩa vụ nhất định phải trả lời câu hỏi của hắn.
- Ngại quá, mấy đứa bé này không biết gì cho nên mới nói vậy.
Lăng Hàn nói.
- Còn nhỏ thì có thể nói lung tung sao?
Không nghĩ tới người này lại không buông tha như vậy.
Lăng Hàn nhướng mày, chỉ là mấy đứa trẻ, nghĩ gì nói nấy, có gì mà so đo cơ chứ? Lại nói, người lớn như hắn đã ra mặt nói lời xin lỗi, ngươi còn muốn thế nào nữa?
- Đánh hắn!
Cuồng bạo lực như Đại Oa đã phát tác, dẫn đầu xông ra ngoài.
Nàng vừa khẽ động, mấy đứa trẻ còn lại cũng rất là phấn khởi, đi theo nàng cùng nhau đánh ra ngoài.
Phanh phanh phanh phanh, sau khi đánh loạn một hồi, người trẻ tuổi kia đã nằm ngang ở trên mặt đất, cũng may bảy đứa trẻ không có hạ tử thủ, không thì nhất định hắn đã trở thành một cỗ thi thể rồi.
Nhưng mấy đứa trẻ chơi tới mức hưng phấn, còn vẻ lên trên mặt người trẻ tuổi kia, ngươi vẽ một con rùa, ta vẽ một con chim, thỉnh thoảng lại phát ra thanh âm hi hi ha ha. Mỗi một đứa đều chơi đến quên cả trời đất.
Lăng Hàn cũng không có ngăn cản, ai bảo trước đó người trẻ tuổi này quá mức ngạo mạn cơ chứ?
Hắn đi về phía một người khác, cười nói:
- Lão huynh, hồ nước này có quy luật kết băng hay không?
- Có, có!
Người kia vội vàng gật đầu, trên mặt còn có vẻ rất là kiêng kị, dù sao có vết xe đổ ở ngay trước mặt, hắn có thể không chột dạ hay sao?
- Cách mỗi một ngày, ước chừng buổi trưa thì mặt hồ sẽ kết băng, thế nhưng chỉ kéo dài một phút đồng hồ mà thôi.
- Cám ơn.
Lăng Hàn gật gật đầu.
Hắn kiên nhẫn chờ đợi, mà mấy anh em hồ lô cũng chơi chán, liên tục vứt tên xui xẻo kia xuống đất, cả đám đều nói mệt đến chết ngất, cần ăn một chút gì đó để bồi bổ.
Một ngày trôi qua, Lăng Hàn trở nên nghiêm túc, mặt hồ lại muốn kết băng.
Hắn để mấy anh em hồ lô chuẩn bị, chờ sau đó đi theo hắn xông lên.
Hiện tại mặt hồ rất là yên tĩnh, gợn sóng lấp loáng, khiến cho người ta không có cách nào tưởng tượng ra được sát cơ trong đó.
/5357
|