Nơi diễn ra Cửu Long thí luyện dường như trong vòng một đêm đột nhiên xuất hiện, vốn nơi này là một mảnh bình nguyên, sau đó có chín tòa núi lớn đột nhiên đột ngột mọc lên từ dưới mặt đất, hơn nữa, bên ngoài còn có tường thành vây quanh, chỉ có thể đi vào từ cửa chính.
Lăng Hàn cũng không có vội vã đi vào, ai biết có người đang chờ hắn ở cửa ra vào hay không.
Quả thực đã bị hắn đoán trúng, lối vào đang có tám người trông coi.
Chỉ là, sau khi Lăng Hàn để Lục Oa đi qua dò xét mới biết được, những người này cũng không phải là nhằm vào hắn.
Hắn cũng đi tới.
- Tất cả không cho vào!
Người ngăn cửa rất là phách lối.
- Chủ nhân nhà ta nói, cơ duyên này chỉ có thể là của Thiếu chủ nhà ta, cho nên tất cả mọi người tất cả không được đi vào!
Như vậy cũng được sao?
Sắc mặt Lăng Hàn rấ tlaf cổ quái, đây là nhà nào a, thật đúng là phách lối.
- Còn không mau cút đi?
Những người kia nhao nhao trách mắng.
Có người không phục, tiến lên muốn xông vào, kết quả những người ngăn cửa kia đồng loạt ra tay, trong nháy mắt đã diệt sát người kia thành cặn bã.
Lăng Hàn kinh ngạc, bởi vì trong những người ngăn cửa này lại không thiếu cao thủ Khai Khiếu cảnh. Yếu nhất cũng là Minh Văn cảnh, trận hình này có thể xưng là xa hoa, nhưng bây giờ lại chỉ dùng để ngăn cửa sao?
Là gia tộc ẩn thế nào, hay là thế lực cường đại đột nhiên xuất hiện bên trong di tích cổ vậy?
Vừa lập uy, lập tức không còn có người nào dám xông loạn nữa.
Mặc dù tốc độ khôi phục của thiên địa tăng tốc, thế nhưng tu vi của thế hệ tuổi trẻ Huyền Bắc quốc cũng chỉ ở cấp độ Hoán Huyết, Cực Cốt cảnh. Ngay cả đám người tứ đại soái cũng chưa hẳn đã bước vào Khai Khiếu cảnh, sao có thể xông qua được cửa trước mặt này cơ chứ?
Đám người này không tự chủ được lui về phía sau, hiện tại đối với bọn hắn mà nói, sau cánh cửa này cũng không phải là cơ duyên, mà là Quỷ Môn quan chân chính.
Lăng Hàn không có hành động gì mà đi khắp nơi, một mặt bày ra từng cây trận cơ.
Động tác của hắn rất là kín đáo, đi đến một nơi, giả bộ như nhìn xem bốn phía, sau đó tay ném một cái, trận cơ đã bị cắm thật sâu vào trong lòng đất, cũng không có khiến cho ai chú ý.
Vì giảm bớt khả năng bị chú ý, Lăng Hàn còn để bảy anh em hồ lô tiến vào bên trong Dưỡng Nguyên Hồ Lô.
Cũng không phải hắn cắm loạn, nhãn thuật vận chuyển, hắn quan sát địa thế, kết hợp với thiên thế, vị trí cắm trận cơ đều là từng tiết điểm.
Đến cuối cùng, sau khi một cây trận cơ cắm xuống, Lăng Hàn lại chôn xuống một lượng lớn Ngọc tử, sau đó thản nhiên đi trở về, bước đi về phía đám người ngăn cửa.
Đúng lúc này lại có mấy người tới.
Một tên nam tử trẻ tuổi, đằng sau dẫn theo bốn tên nam tử trung niên, nhìn bộ dáng hẳn là tùy tùng của hắn.
- Chủ nhân nhà ta nói, lần này Cửu Long thí luyện, nhất định thiếu gia nhà ta phải nắm vị trí số một, cho nên các ngươi đều không cần phải tiến vào.
Người ngăn cửa vẫn dùng giọng nói trước kia để nói.
- Thật to gan, ngay cả bản thiếu cũng dám cản sao?
Nam tử trẻ tuổi mới tới giận tím mặt, nói:
- Các ngươi biết ta là ai không?
- Là ai thì cũng đừng mong đi vào.
Người bên ngăn cửa không nhường một chút nào.
Những người bị chặn trước đó đều có chút hứng thú, nhao nhao đi tới vây xem.
Nam tử trẻ tuổi mới tới hừ lạnh một tiếng:
- Bản thiếu Lưu Long! Có biết cái gì là Cửu Long bí cảnh hay không? Chính là vì bản thiếu mà bố trí.
Thiếu chút Lăng Hàn đã lảo đảo một cái, da mặt của gia hỏa này cũng thật là dày, như vậy cũng nói được?
- Cái gì mà Lưu Long Mã Long, mau mau cút đi, không thì sẽ là một con đường chết.
Người ngăn cửa thì phất tay, vẻ mặt tràn ngập vẻ khinh thường.
- Ngươi, đứng đằng sau bản thiếu đi.
Lưu Long đuổi kịp Lăng Hàn, nói:
- Hôm nay ta vui vẻ, nể mặt ngươi còn có dũng khí, bản thiếu quyết định mang ngươi đi vào chung.
Lăng Hàn chỉ chỉ vòa chính mình:
- Ta?
Chỉ cần hắn phát động Tuyệt Đối Công Bằng phiên bản hùng mạnh hơn thì trong nháy mắt đã có thể miểu sát những người canh cổng này, cần người mang vào hay sao?
Chuyện này, có điểm đùa giỡn a.
- Kinh hỉ sao? Không cần hoài nghi, bản thiếu chính là người thích khẳng khái giúp người như thế.
Lưu Long rất là tự kỷ nói.
Thật đúng là nhìn không ra a.
Lăng Hàn cười một tiếng, nói:
- Tốt, vậy thì cám ơn ngươi.
- Đi theo bản thiếu, ta xem ai dám tiến lên cản ta!
Lưu Long ngạo nghễ nói.
Sưu sưu sưu, bốn tử trung niên nam phía sau hắn lập tức nhảy ra ngoài, tiến lên phía trước, đi về cửa lớn.
- Tự tìm cái chết!
Đám người ngăn cửa thì cười lạnh, nói:
- Giết, giết không tha!
Lập tức, hai bên triển khai kịch chiến.
Thực lực bên Lưu Long thật sự không yếu, tất cả bốn tên nam tử trung niên đều là tồn tại Khai Khiếu cảnh. Thế nhưng cũng không chịu nổi sáu tên Khai Khiếu cảnh bên kia. Sáu đánh bốn, chênh lệch hết sức rõ ràng.
- Thiếu gia đi mau!
Một tên thủ hạ của Lưu Long kêu lên, bốn người bọn họ bị sáu Khai Khiếu cảnh ngăn cản, mà đối phương còn có hai tên Minh Văn cảnh đang bức tới chỗ Lưu Long và Lăng Hàn, tình thế rất là nguy hiểm.
Thiên phú của Lưu Long không yếu, nhưng tu vi lại không cao, chỉ có Cực Cốt cảnh, gặp phải Minh Văn cảnh tất nhiên chẳng khác nào mỡ dâng lên miệng mèo.
- Móa!
Lưu Long thốt ra một câu thô tục, vội vàng co cẳng chạy, vừa chạy vừa nói:
- Vị huynh đệ này, lần sau ta lại đến mang ngươi, hiện tại... Tranh thủ thời gian tìm đường chạy a!
- Còn muốn chạy?
Hai tên Minh Văn cảnh phân một người ra đi chặn Lưu Long, một người khác thì lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn.
- Ngươi không sợ sao?
Người kia hỏi Lăng Hàn.
Lăng Hàn nhún vai nói:
- Sợ có tác dụng không?
- Hắc hắc, không có!
Tên Minh Văn cảnh kia khẽ lắc đầu:
- Không thành thành thật thật nghe lời, nhất định phải tự mình tìm cái chết, ai có thể cứu được ngươi cơ chứ?
Hắn ngang nhiên xuất thủ, chộp tới Lăng Hàn.
Lăng Hàn ngưng quyền đáp trả, Minh Văn cảnh có gì phải sợ chứ?
Chính là một chữ, cứng!
Phanh, kình lực của hai người chạm vào nhau, lập tức nhấc lên ba động giống như sóng to gió lớn, sau đó đã nhìn thấy tên Minh Văn cảnh kia bỗng bay ra ngoài.
Cái gì?
Ánh mắt của mọi người chuyển động theo người kia, trên mặt đều viết bốn chữ không thể tưởng tượng nổi.
Đây là tình huống như thế nào chứ?
Ai có thể nghĩ tới, một người trẻ tuổi như thế lại là một đại cao thủ, một quyền đãcó thể đánh bại cường giả Minh Văn cảnh. Như vậy chí ít hắn cũng phải là tồn tại Minh Văn đỉnh phong.
Hít!
Lăng Hàn cũng không có vội vã đi vào, ai biết có người đang chờ hắn ở cửa ra vào hay không.
Quả thực đã bị hắn đoán trúng, lối vào đang có tám người trông coi.
Chỉ là, sau khi Lăng Hàn để Lục Oa đi qua dò xét mới biết được, những người này cũng không phải là nhằm vào hắn.
Hắn cũng đi tới.
- Tất cả không cho vào!
Người ngăn cửa rất là phách lối.
- Chủ nhân nhà ta nói, cơ duyên này chỉ có thể là của Thiếu chủ nhà ta, cho nên tất cả mọi người tất cả không được đi vào!
Như vậy cũng được sao?
Sắc mặt Lăng Hàn rấ tlaf cổ quái, đây là nhà nào a, thật đúng là phách lối.
- Còn không mau cút đi?
Những người kia nhao nhao trách mắng.
Có người không phục, tiến lên muốn xông vào, kết quả những người ngăn cửa kia đồng loạt ra tay, trong nháy mắt đã diệt sát người kia thành cặn bã.
Lăng Hàn kinh ngạc, bởi vì trong những người ngăn cửa này lại không thiếu cao thủ Khai Khiếu cảnh. Yếu nhất cũng là Minh Văn cảnh, trận hình này có thể xưng là xa hoa, nhưng bây giờ lại chỉ dùng để ngăn cửa sao?
Là gia tộc ẩn thế nào, hay là thế lực cường đại đột nhiên xuất hiện bên trong di tích cổ vậy?
Vừa lập uy, lập tức không còn có người nào dám xông loạn nữa.
Mặc dù tốc độ khôi phục của thiên địa tăng tốc, thế nhưng tu vi của thế hệ tuổi trẻ Huyền Bắc quốc cũng chỉ ở cấp độ Hoán Huyết, Cực Cốt cảnh. Ngay cả đám người tứ đại soái cũng chưa hẳn đã bước vào Khai Khiếu cảnh, sao có thể xông qua được cửa trước mặt này cơ chứ?
Đám người này không tự chủ được lui về phía sau, hiện tại đối với bọn hắn mà nói, sau cánh cửa này cũng không phải là cơ duyên, mà là Quỷ Môn quan chân chính.
Lăng Hàn không có hành động gì mà đi khắp nơi, một mặt bày ra từng cây trận cơ.
Động tác của hắn rất là kín đáo, đi đến một nơi, giả bộ như nhìn xem bốn phía, sau đó tay ném một cái, trận cơ đã bị cắm thật sâu vào trong lòng đất, cũng không có khiến cho ai chú ý.
Vì giảm bớt khả năng bị chú ý, Lăng Hàn còn để bảy anh em hồ lô tiến vào bên trong Dưỡng Nguyên Hồ Lô.
Cũng không phải hắn cắm loạn, nhãn thuật vận chuyển, hắn quan sát địa thế, kết hợp với thiên thế, vị trí cắm trận cơ đều là từng tiết điểm.
Đến cuối cùng, sau khi một cây trận cơ cắm xuống, Lăng Hàn lại chôn xuống một lượng lớn Ngọc tử, sau đó thản nhiên đi trở về, bước đi về phía đám người ngăn cửa.
Đúng lúc này lại có mấy người tới.
Một tên nam tử trẻ tuổi, đằng sau dẫn theo bốn tên nam tử trung niên, nhìn bộ dáng hẳn là tùy tùng của hắn.
- Chủ nhân nhà ta nói, lần này Cửu Long thí luyện, nhất định thiếu gia nhà ta phải nắm vị trí số một, cho nên các ngươi đều không cần phải tiến vào.
Người ngăn cửa vẫn dùng giọng nói trước kia để nói.
- Thật to gan, ngay cả bản thiếu cũng dám cản sao?
Nam tử trẻ tuổi mới tới giận tím mặt, nói:
- Các ngươi biết ta là ai không?
- Là ai thì cũng đừng mong đi vào.
Người bên ngăn cửa không nhường một chút nào.
Những người bị chặn trước đó đều có chút hứng thú, nhao nhao đi tới vây xem.
Nam tử trẻ tuổi mới tới hừ lạnh một tiếng:
- Bản thiếu Lưu Long! Có biết cái gì là Cửu Long bí cảnh hay không? Chính là vì bản thiếu mà bố trí.
Thiếu chút Lăng Hàn đã lảo đảo một cái, da mặt của gia hỏa này cũng thật là dày, như vậy cũng nói được?
- Cái gì mà Lưu Long Mã Long, mau mau cút đi, không thì sẽ là một con đường chết.
Người ngăn cửa thì phất tay, vẻ mặt tràn ngập vẻ khinh thường.
- Ngươi, đứng đằng sau bản thiếu đi.
Lưu Long đuổi kịp Lăng Hàn, nói:
- Hôm nay ta vui vẻ, nể mặt ngươi còn có dũng khí, bản thiếu quyết định mang ngươi đi vào chung.
Lăng Hàn chỉ chỉ vòa chính mình:
- Ta?
Chỉ cần hắn phát động Tuyệt Đối Công Bằng phiên bản hùng mạnh hơn thì trong nháy mắt đã có thể miểu sát những người canh cổng này, cần người mang vào hay sao?
Chuyện này, có điểm đùa giỡn a.
- Kinh hỉ sao? Không cần hoài nghi, bản thiếu chính là người thích khẳng khái giúp người như thế.
Lưu Long rất là tự kỷ nói.
Thật đúng là nhìn không ra a.
Lăng Hàn cười một tiếng, nói:
- Tốt, vậy thì cám ơn ngươi.
- Đi theo bản thiếu, ta xem ai dám tiến lên cản ta!
Lưu Long ngạo nghễ nói.
Sưu sưu sưu, bốn tử trung niên nam phía sau hắn lập tức nhảy ra ngoài, tiến lên phía trước, đi về cửa lớn.
- Tự tìm cái chết!
Đám người ngăn cửa thì cười lạnh, nói:
- Giết, giết không tha!
Lập tức, hai bên triển khai kịch chiến.
Thực lực bên Lưu Long thật sự không yếu, tất cả bốn tên nam tử trung niên đều là tồn tại Khai Khiếu cảnh. Thế nhưng cũng không chịu nổi sáu tên Khai Khiếu cảnh bên kia. Sáu đánh bốn, chênh lệch hết sức rõ ràng.
- Thiếu gia đi mau!
Một tên thủ hạ của Lưu Long kêu lên, bốn người bọn họ bị sáu Khai Khiếu cảnh ngăn cản, mà đối phương còn có hai tên Minh Văn cảnh đang bức tới chỗ Lưu Long và Lăng Hàn, tình thế rất là nguy hiểm.
Thiên phú của Lưu Long không yếu, nhưng tu vi lại không cao, chỉ có Cực Cốt cảnh, gặp phải Minh Văn cảnh tất nhiên chẳng khác nào mỡ dâng lên miệng mèo.
- Móa!
Lưu Long thốt ra một câu thô tục, vội vàng co cẳng chạy, vừa chạy vừa nói:
- Vị huynh đệ này, lần sau ta lại đến mang ngươi, hiện tại... Tranh thủ thời gian tìm đường chạy a!
- Còn muốn chạy?
Hai tên Minh Văn cảnh phân một người ra đi chặn Lưu Long, một người khác thì lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn.
- Ngươi không sợ sao?
Người kia hỏi Lăng Hàn.
Lăng Hàn nhún vai nói:
- Sợ có tác dụng không?
- Hắc hắc, không có!
Tên Minh Văn cảnh kia khẽ lắc đầu:
- Không thành thành thật thật nghe lời, nhất định phải tự mình tìm cái chết, ai có thể cứu được ngươi cơ chứ?
Hắn ngang nhiên xuất thủ, chộp tới Lăng Hàn.
Lăng Hàn ngưng quyền đáp trả, Minh Văn cảnh có gì phải sợ chứ?
Chính là một chữ, cứng!
Phanh, kình lực của hai người chạm vào nhau, lập tức nhấc lên ba động giống như sóng to gió lớn, sau đó đã nhìn thấy tên Minh Văn cảnh kia bỗng bay ra ngoài.
Cái gì?
Ánh mắt của mọi người chuyển động theo người kia, trên mặt đều viết bốn chữ không thể tưởng tượng nổi.
Đây là tình huống như thế nào chứ?
Ai có thể nghĩ tới, một người trẻ tuổi như thế lại là một đại cao thủ, một quyền đãcó thể đánh bại cường giả Minh Văn cảnh. Như vậy chí ít hắn cũng phải là tồn tại Minh Văn đỉnh phong.
Hít!
/5357
|