Gọi một chiếc xe, mặc dù nhiều người, thế nhưng dù sao đều là những đứa trẻ, hoàn toàn có thể nhét vừa chỗ ngồi phía sau.
Phu xe nhận ra Lăng Hàn, hắn vô cùng nhiệt tình, sau khi tới, dù thế nào hắn cũng không chịu nhận tiền của Lăng Hàn.
- Đại nhân, ngươi xuất chiến vì người đế đô chúng ta. Sao ta có thể nhận tiền của người cơ chứ? Nếu như ngươi muốn trả tiền, như vậy cứ đánh thêm tên kia một quyền, coi như là trả tiền xe cho ta.
Phu xe này nói.
Lăng Hàn cũng không có già mồm mà gật gật đầu, cười nói:
- Tốt, nhất định ta sẽ đánh thêm hai quyền.
Vốn hắn dự định một kích giết chết Thôi Trường Vận, hiện tại, cùng lắm thì dùng thêm hai chiêu.
Lăng Hàn mang theo mấy đứa trẻ đi về phía cửa, phía trước chính là quảng trường lớn trước hoàng cung, xe ngựa bị cấm thông hành.
Thôi Trường Vận thiết lập địa điểm quyết chiến ở nơi này, hiển nhiên cũng có thâm ý.
Đánh bại Lăng Hàn ở trung tâm đế đô, thtừeo một ý nghĩa nào đó mà nói, cũng đại biểu cho việc hoàng quyền ầm ầm sụp đổ.
Cho nên, Thôi Trường Vận không có ngu xuẩn một chút nào, thậm chí lần khiêu chiến này còn là do chủ ý của Thôi Trấn Hải. Chỉ là cụ thể phải dùng loại thủ đoạn gì thì là do Thôi Trường Vận tự mình quyết định.
Thôi Trường Vận không điệu thấp một chút nào, hắn trắng trợn tuyên dương chuyện quyết chiến lần này, bởi vậy hiện tại trên quảng trường cũng đã tụ tập rất nhiều người, tranh nhau nhìn vào.
- Lăng Hàn!
- Lăng Hàn đã đến rồi!
Sau khi phát hiện ra Lăng Hàn, đám người lập tức điên cuồng, trước đó Lăng Hàn lực áp thiên kiêu Yêu tộc, hung hăng đánh nát nhuệ khí của Yêu tộc, cho Nhân tộc mặt mũi. Hiện tại lại là hắn đứng ra, dạng hành động anh hùng như thế này đương nhiên cũng khiến cho người ta bội phục.
Dưới tình huống lập trường giống nhau, tự nhiên mỗi người cũng hi vọng Lăng Hàn thắng, cho nên cả đám cùng nhau trợ uy thay cho hắn.
Lăng Hàn gật đầu với mọi người, cũng dưới sự chen lấn của mọi người mà đi tới quảng trường trung ương hoàng cung.
Người có thể đứng ở chỗ này đều là đại nhân vật trong đế đô.
Có tứ đại soái, hậu đại Hồng thái sư, cũng có thiên tài Yêu tộc. Còn có rất nhiều hoàng tử Vương Tôn, tất cả mọi người rất chú ý tới trận chiến này.
Ánh mắt Lăng Hàn đảo qua, hắn đã thấy Hồng Thiên Lượng, thấy Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử và các hoàng tử bài danh ở phía trên. Thế nhưng cũng không nhìn thấy công chúa Yêu tộc, cũng không biết yêu tinh kia có tới hay không.
Hắn cũng không có để ở trong lòng, mà là đưa mắt nhìn về phía trước.
Thôi Trường Vận và một nữ tử sóng vai mà đứng, đang cười nhạt với hắn.
Xem ra, nữ tử này chính là nữ nhi Thôi Tiêu Tiêu của Thôi Trấn Hải, chỉ là không biết là tỷ tỷ của Thôi Trường Vận hay là muội muội.
- Ngươi đã đến.
Thôi Trường Vận dừng lại cùng Thôi Tiêu Tiêu trò chuyện, hắn nhìn xem Lăng Hàn, lộ ra một vòng nụ cười cao ngạo, "Cũng nói ngươi cùng Hồng Thiên Bộ là Nhân tộc song kiêu, ha ha, thật không biết là cái nào ngớ ngẩn phong, liền hai người các ngươi cũng có thể đại biểu Nhân tộc? Hiện tại, ta đánh trước bại ngươi, lại đánh bại Hồng Thiên Bộ, làm cho tất cả mọi người biết rõ, các ngươi bất quá là ếch đáy giếng.
Lăng Hàn thản nhiên nói:
- Nể mặt ngươi sắp chết, ta sẽ để cho ngươi nói thêm vài câu.
Thôi Trường Vận sững sờ, sau đó cười to:
- Ngươi có phải thiên kiêu hay không ta không biết, thế nhưng công phu miệng lưỡi quả thực là cao minh.
Mọi người, bao gồm cả chúng Yêu tộc đều gật đầu, bọn hắn đều đã lĩnh giáo qua công phu miệng lưỡi của Lăng Hàn, có thể mạnh mẽ khiến cho người ta tức chết.
- Ta cũng khinh thường dùng cảnh giới ép ngươi, sẽ chỉ sử dụng lực lượng Cực Cốt cảnh mà thôi.
Thôi Trường Vận nói, trong giọng nói tràn ngập vẻ tự tin và thong dong.
Lăng Hàn cười ha hả, nói:
- Tùy ngươi, dù sao cũng đều giống nhau.
Cho dù đối phương phát huy ra chiến lực Minh Văn cảnh, thế nhưng ở trước mặt hắn thì cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.
Lăng Hàn muốn dùng một trận chiến này để nói cho tất cả mọi người, bằng hữu của hắn tuyệt đối không thể đụng vào. Đây là nghịch lân của hắn, người động vào chết.
Thôi Trường Vận thong thả bước ra, nói:
- Ra tay đi.
Lăng Hàn không quan tâm, tùy ý đấm ra một quyền.
Oanh, quyền lực hóa thành một đầu yêu hầu nghiền ép về phía Thôi Trường Vận.
Thôi Trường Vận cười lạnh, bổ tới một chưởng.
Phanh!
Hai cổ kình lực va chạm vào nhau, lập tức đồng thời chôn vùi.
- Chỉ có chút thực lực ấy thôi sao?
Thôi Trường Vận khinh thường nói, thân thể tung bay qua đó, sau đó tay đã chộp tới mặt của Lăng Hàn:
- Như vậy mà cũng được coi là song kiêu Nhân tộc, các ngươi vô tri đến mức nào a?
Lăng Hàn nhếch miệng cười một tiếng, một tay cũng vươn ra, chụp vào đầu của Thôi Trường Vận.
Một trảo này, vô cùng nhanh.
Trên mặt Thôi Trường Vận lập tức biến sắc, hắn thật không ngờ, một trảo này của Lăng Hàn lại nhanh như thế. Nhanh đến mức hắn hoàn toàn không thể biến chiêu và tránh né.
Trong lòng của hắn đã hiểu ra, một quyền lúc trước của Lăng Hàn hoàn toàn chỉ là làm cho hắn lơ là bất cẩn.
Dựa vào, ngươi âm ngươi thật tốt, quá âm hiểm.
Lăng Hàn chộp vào mặt Thôi Trường Vận, sau đó bỗng ném về phía mặt đất.
Phanh, một tiếng vang vọng, chỉ thấy toàn bộ đầu Thôi Trường Vận đã hoàn toàn tiến vào bên trong gạch, mà nơi hắn va chạm, đương nhiên gạch cũng chia đã năm xẻ bảy. Không chỉ như vậy, mấy miếng đất gạch ở lân cận bởi vì lực trùng kích cường đại mà đã mạnh mẽ vỡ ra.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều không nói thành lời.
Ai có thể nghĩ tới, Thôi Trường Vận lúc trước kiêu ngạo phách lối, hoàn toàn không ai bì nổi. Cuối cùng lại không chịu nổi được một chiêu của Lăng Hàn như vậy cơ chứ?
Ai mới là ếch đáy giếng đây?
- Hítt, gạch đất này hẳn là do Đại Nguyên thạch chế tạo mà thành a?
- Đúng vậy, Đại Nguyên thạch có đặc điểm là cứng rắn, nặng nề, ngay cả một khối đã có thể nặng tới vạn cân.
- Thế nhưng gạch kiên cố như vậy, hiện tại lại mạnh mẽ bị đụng nát a.
- Dưới dư ba chấn động, đánh cho Đại Nguyên thạch gần đó rách nát tả tơi, lực trùng kích này khủng bố tới bao nhiêu cơ chứ?
- Chỉ có thể nói, đầu của Thôi Trường Vận quả thực đủ cứng.
Đám người nhao nhao nói, có một ít người chấn kinh, có ít người thì châm chọc.
Phanh!
Đá vụn bị đánh bay, Thôi Trường Vận nhổ đầu ra, quả thực đầu của hắn đủ rồi cứng rắn, không có bị vỡ sau khi cắm vào bên trong. Thế nhưng trên mặt vẫn bị đụng tới rất thảm, có thêm mấy đạo vết thương, khiến cho hắn chật vật hơn, cũng thêm mấy phần hung ác.
- Lăng, Hàn!
Hắn gằng từng chữ từng chữ, trong hai mắt tản ra hàn mang đoạt mạng người.
Phu xe nhận ra Lăng Hàn, hắn vô cùng nhiệt tình, sau khi tới, dù thế nào hắn cũng không chịu nhận tiền của Lăng Hàn.
- Đại nhân, ngươi xuất chiến vì người đế đô chúng ta. Sao ta có thể nhận tiền của người cơ chứ? Nếu như ngươi muốn trả tiền, như vậy cứ đánh thêm tên kia một quyền, coi như là trả tiền xe cho ta.
Phu xe này nói.
Lăng Hàn cũng không có già mồm mà gật gật đầu, cười nói:
- Tốt, nhất định ta sẽ đánh thêm hai quyền.
Vốn hắn dự định một kích giết chết Thôi Trường Vận, hiện tại, cùng lắm thì dùng thêm hai chiêu.
Lăng Hàn mang theo mấy đứa trẻ đi về phía cửa, phía trước chính là quảng trường lớn trước hoàng cung, xe ngựa bị cấm thông hành.
Thôi Trường Vận thiết lập địa điểm quyết chiến ở nơi này, hiển nhiên cũng có thâm ý.
Đánh bại Lăng Hàn ở trung tâm đế đô, thtừeo một ý nghĩa nào đó mà nói, cũng đại biểu cho việc hoàng quyền ầm ầm sụp đổ.
Cho nên, Thôi Trường Vận không có ngu xuẩn một chút nào, thậm chí lần khiêu chiến này còn là do chủ ý của Thôi Trấn Hải. Chỉ là cụ thể phải dùng loại thủ đoạn gì thì là do Thôi Trường Vận tự mình quyết định.
Thôi Trường Vận không điệu thấp một chút nào, hắn trắng trợn tuyên dương chuyện quyết chiến lần này, bởi vậy hiện tại trên quảng trường cũng đã tụ tập rất nhiều người, tranh nhau nhìn vào.
- Lăng Hàn!
- Lăng Hàn đã đến rồi!
Sau khi phát hiện ra Lăng Hàn, đám người lập tức điên cuồng, trước đó Lăng Hàn lực áp thiên kiêu Yêu tộc, hung hăng đánh nát nhuệ khí của Yêu tộc, cho Nhân tộc mặt mũi. Hiện tại lại là hắn đứng ra, dạng hành động anh hùng như thế này đương nhiên cũng khiến cho người ta bội phục.
Dưới tình huống lập trường giống nhau, tự nhiên mỗi người cũng hi vọng Lăng Hàn thắng, cho nên cả đám cùng nhau trợ uy thay cho hắn.
Lăng Hàn gật đầu với mọi người, cũng dưới sự chen lấn của mọi người mà đi tới quảng trường trung ương hoàng cung.
Người có thể đứng ở chỗ này đều là đại nhân vật trong đế đô.
Có tứ đại soái, hậu đại Hồng thái sư, cũng có thiên tài Yêu tộc. Còn có rất nhiều hoàng tử Vương Tôn, tất cả mọi người rất chú ý tới trận chiến này.
Ánh mắt Lăng Hàn đảo qua, hắn đã thấy Hồng Thiên Lượng, thấy Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử và các hoàng tử bài danh ở phía trên. Thế nhưng cũng không nhìn thấy công chúa Yêu tộc, cũng không biết yêu tinh kia có tới hay không.
Hắn cũng không có để ở trong lòng, mà là đưa mắt nhìn về phía trước.
Thôi Trường Vận và một nữ tử sóng vai mà đứng, đang cười nhạt với hắn.
Xem ra, nữ tử này chính là nữ nhi Thôi Tiêu Tiêu của Thôi Trấn Hải, chỉ là không biết là tỷ tỷ của Thôi Trường Vận hay là muội muội.
- Ngươi đã đến.
Thôi Trường Vận dừng lại cùng Thôi Tiêu Tiêu trò chuyện, hắn nhìn xem Lăng Hàn, lộ ra một vòng nụ cười cao ngạo, "Cũng nói ngươi cùng Hồng Thiên Bộ là Nhân tộc song kiêu, ha ha, thật không biết là cái nào ngớ ngẩn phong, liền hai người các ngươi cũng có thể đại biểu Nhân tộc? Hiện tại, ta đánh trước bại ngươi, lại đánh bại Hồng Thiên Bộ, làm cho tất cả mọi người biết rõ, các ngươi bất quá là ếch đáy giếng.
Lăng Hàn thản nhiên nói:
- Nể mặt ngươi sắp chết, ta sẽ để cho ngươi nói thêm vài câu.
Thôi Trường Vận sững sờ, sau đó cười to:
- Ngươi có phải thiên kiêu hay không ta không biết, thế nhưng công phu miệng lưỡi quả thực là cao minh.
Mọi người, bao gồm cả chúng Yêu tộc đều gật đầu, bọn hắn đều đã lĩnh giáo qua công phu miệng lưỡi của Lăng Hàn, có thể mạnh mẽ khiến cho người ta tức chết.
- Ta cũng khinh thường dùng cảnh giới ép ngươi, sẽ chỉ sử dụng lực lượng Cực Cốt cảnh mà thôi.
Thôi Trường Vận nói, trong giọng nói tràn ngập vẻ tự tin và thong dong.
Lăng Hàn cười ha hả, nói:
- Tùy ngươi, dù sao cũng đều giống nhau.
Cho dù đối phương phát huy ra chiến lực Minh Văn cảnh, thế nhưng ở trước mặt hắn thì cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.
Lăng Hàn muốn dùng một trận chiến này để nói cho tất cả mọi người, bằng hữu của hắn tuyệt đối không thể đụng vào. Đây là nghịch lân của hắn, người động vào chết.
Thôi Trường Vận thong thả bước ra, nói:
- Ra tay đi.
Lăng Hàn không quan tâm, tùy ý đấm ra một quyền.
Oanh, quyền lực hóa thành một đầu yêu hầu nghiền ép về phía Thôi Trường Vận.
Thôi Trường Vận cười lạnh, bổ tới một chưởng.
Phanh!
Hai cổ kình lực va chạm vào nhau, lập tức đồng thời chôn vùi.
- Chỉ có chút thực lực ấy thôi sao?
Thôi Trường Vận khinh thường nói, thân thể tung bay qua đó, sau đó tay đã chộp tới mặt của Lăng Hàn:
- Như vậy mà cũng được coi là song kiêu Nhân tộc, các ngươi vô tri đến mức nào a?
Lăng Hàn nhếch miệng cười một tiếng, một tay cũng vươn ra, chụp vào đầu của Thôi Trường Vận.
Một trảo này, vô cùng nhanh.
Trên mặt Thôi Trường Vận lập tức biến sắc, hắn thật không ngờ, một trảo này của Lăng Hàn lại nhanh như thế. Nhanh đến mức hắn hoàn toàn không thể biến chiêu và tránh né.
Trong lòng của hắn đã hiểu ra, một quyền lúc trước của Lăng Hàn hoàn toàn chỉ là làm cho hắn lơ là bất cẩn.
Dựa vào, ngươi âm ngươi thật tốt, quá âm hiểm.
Lăng Hàn chộp vào mặt Thôi Trường Vận, sau đó bỗng ném về phía mặt đất.
Phanh, một tiếng vang vọng, chỉ thấy toàn bộ đầu Thôi Trường Vận đã hoàn toàn tiến vào bên trong gạch, mà nơi hắn va chạm, đương nhiên gạch cũng chia đã năm xẻ bảy. Không chỉ như vậy, mấy miếng đất gạch ở lân cận bởi vì lực trùng kích cường đại mà đã mạnh mẽ vỡ ra.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều không nói thành lời.
Ai có thể nghĩ tới, Thôi Trường Vận lúc trước kiêu ngạo phách lối, hoàn toàn không ai bì nổi. Cuối cùng lại không chịu nổi được một chiêu của Lăng Hàn như vậy cơ chứ?
Ai mới là ếch đáy giếng đây?
- Hítt, gạch đất này hẳn là do Đại Nguyên thạch chế tạo mà thành a?
- Đúng vậy, Đại Nguyên thạch có đặc điểm là cứng rắn, nặng nề, ngay cả một khối đã có thể nặng tới vạn cân.
- Thế nhưng gạch kiên cố như vậy, hiện tại lại mạnh mẽ bị đụng nát a.
- Dưới dư ba chấn động, đánh cho Đại Nguyên thạch gần đó rách nát tả tơi, lực trùng kích này khủng bố tới bao nhiêu cơ chứ?
- Chỉ có thể nói, đầu của Thôi Trường Vận quả thực đủ cứng.
Đám người nhao nhao nói, có một ít người chấn kinh, có ít người thì châm chọc.
Phanh!
Đá vụn bị đánh bay, Thôi Trường Vận nhổ đầu ra, quả thực đầu của hắn đủ rồi cứng rắn, không có bị vỡ sau khi cắm vào bên trong. Thế nhưng trên mặt vẫn bị đụng tới rất thảm, có thêm mấy đạo vết thương, khiến cho hắn chật vật hơn, cũng thêm mấy phần hung ác.
- Lăng, Hàn!
Hắn gằng từng chữ từng chữ, trong hai mắt tản ra hàn mang đoạt mạng người.
/5357
|