BA~, Lăng Hàn đã ném heo mập ra ngoài.
Nhưng có chút cổ quái là, cũng không có công kích gì đánh ra.
Lăng Hàn kinh ngạc, trận pháp này đã mất linh rồi sao? Nhưng nếu mất linh, làm sao lại có hiệu quả đối với Lục Oa cơ chứ.
- Cha, trận pháp này không phải chuyên môn công kích, mà là kết hợp một loại viễn cổ linh nào đó, sinh ra uy áp đáng sợ, khiến cho người ta khó mà động đậy được.
Lục Oa giải thích nói.
Hiển nhiên uy áp đối với heo mập vô hiệu, nó chậm rãi bò dậy, sau đó đi một bước ngừng hai bước, chậm rãi từ trên bậc thang đi xuống phía dưới.
Lăng Hàn cảm thấy kỳ quái, hắn cũng đi lên phía trước, vừa bước lên bậc thang thứ nhất thì lập tức áp lực như núi trấn áp về phía hắn.
Cứ như vậy thiếu chút nữa hắn đã phải quỳ xuống, xương cốt trong cơ thể rung động phát ra tiếng đùng đùng.
Hắn cắn răng, lại bước về phía trước một trước.
Lần này thì trên da lập tức có tia máu rỉ ra.
Hắn vội vàng lui về phía sau, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức.
Mặc dù xương cốt không có vỡ, tạng khí không hỏng. Thế nhưng làn da đã bị thương rất nặng, mà đây mới chỉ vẻn vẹn là bước lên hai bước mà thôi.
Phải làm sao bây giờ, hắn không lên được, mà trận pháp này hắn cũng không có cách nào phá giải được, chẳng lẽ chỉ có thể để mặc như vậy hay sao?
Cũng không bỏ được a, nhìn trên tế đàn mà xem, nhìn từng trái bảo quả trải qua ngàn năm mà không hỏng, riêng điểm này đã chứng minh giá trị của nó rất phi phàm.
Lăng Hàn lần nữa bước lên một bước, áp lực như núi lập tức đánh tới, hắn không tiếp tục động đậy mà mạnh mẽ thừa nhận áp lực như vậy.
Hắn phát hiện ra, làm như vậy có thể rèn luyện thể phách.
Tử Hoàng Phong mật đã bị dùng hết, hiện tại thể phách Lăng Hàn tăng lên rất chậm, mặc dù loại áp lực cường đại này không so được với Tử Hoàng Phong mật, thế nhưng vẫn có thể xúc tiến thể phách của hắn tăng lên.
Hắn cứ đứng tại đó, cũng không cần bí lực, chỉ dựa vào thể lực và ý chí để chèo chống.
Thế nhưng mới mười phút đồng hồ thì hắn đã cảm giác được áp lực cực lớn khiến cho hắn muốn lui ra ngoài. Nhưng mà, bức chính mình đến cực hạn, đối với việc tăng thể phách lên sẽ lớn hơn rất nhiều.
Hắn cưỡng ép chống đỡ, thứ mà hắn dựa vào lúc này chính là ý chí.
Gần nửa ngày sau, cuối cùng Lăng Hàn đã đạt đến cực hạn, hắn lui về phía sau một bước, đặt mông ngồi trên mặt đất, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.
- Cha, con đói bụng!
- Cha, con muốn ôm một cái.
Mấy anh em Hồ Lô nhao nhao xông tới, liên tục mở miệng nói chuyện.
Lăng Hàn chuẩn bị đồ ăn, còn phải dỗ dành trẻ con, so với luyện thể vừa rồi còn mệt mỏi hơn.
Thật vất vả mới chăm sóc xong toàn bộ, lúc này Lăng Hàn mới thở phào nhẹ nhõm, lại nghỉ ngơi một thoáng. Sau đó lại tiếp tục đi đến bậc thang để tiến hành luyện thể.
Đây đúng là một loại ma luyện cực tốt, khiến cho thể phách của hắn tăng lên rất nhanh.
Nhoáng một cái đã trôi qua hai ngày.
Mặc dù Lăng Hàn tu luyện ở chỗ này, thế nhưng bảy anh em Hồ Lô cũng không có nhàn rỗi, từng bước từng bước tìm kiếm trong cung điện. Thế nhưng tuy rằng khu cung điện này nhìn ngưu bức, trên thực tế lại không có bao nhiêu đồ tốt. Lúc chủ nhân trước đó rời đi dã dọn sạch các đồ vật, cũng không có để lại bao nhiêu thứ tốt cả.
Vì sao tế tự điện này lại còn nhiều như vậy cơ chứ?
Rất đơn giản, đây là thứ cung cấp cho tổ tông hoặc là Thần linh, dù có trân quý cũng không có khả năng mang đi, bằng không chẳng phải sẽ là đại nghịch bất đạo hay sao?
Cũng không phải là hoàn toàn không có thu hoạch, Nhị Oa nhặt được một cái chùy, màu vàng, khẽ huy động là có tiếng sấm sét chấn động, uy lực cũng không thể khinh thường.
Đây là một cái pháp khí, thế nhưng chỉ là cấp bậc nhất tinh, nhưng ở trên tiên đồ, nếu lấy ra tuyệt đối sẽ dẫn tới một trận cướp bóc rất lớn.
Đến buổi chiều ngày thứ ba, rốt cục lại có người đến đây.
Chi, cửa lớn cung điện được đẩy ra, một nhóm bảy người đi tới.
Lăng Hàn nhìn lại, con ngươi có chút xiết chặt.
Thất hoàng tử!
Người cầm đầu chính là Thất hoàng tử Trần Thái Thanh, mà phía sau hắn thì có sáu nam nữ đi theo. Trẻ có già có, có nam có nữ, nhưng đều là rớt lại phía sau Trần Thái Thanh ba bước, trên mặt hiện lên vẻ rất là cung kính.
Không nghĩ tới hắn lại gặp phải Trần Thái Thanh ở chỗ này.
Ánh mắt Thất hoàng tử đảo qua tế đàn, ánh mắt lập tức trở nên nóng như lửa. Bảo quả ở phía trên quá nhiều, quá trân quý, khiến cho hắn cũng không tự chủ được mà động tham niệm.
Sau đó, hắn nhìn về phía Lăng Hàn, trên mặt lập tức xuất hiện vẻ âm trầm.
- Lăng Hàn, cô vương đã cảnh cáo ngươi, nên giữ một khoảng cách với Bích Tiêu công chúa, nàng cao cao tại thượng, căn bản không phải là thứ mà ngươi có thể với tới.
Thất hoàng tử từ tốn nói, sau khi dừng lại một chút, thanh âm của hắn đột nhiên trở nên lạnh lẽo:
"Thế nhưng ngươi lại coi lời nói của cô vương trở thành gió thoảng bên tai!
Lại nói, khi hắn biết được tin tức Bích Tiêu công chúa qua đêm ở trong nhà Lăng Hàn. Lúc đó trong lòng đột nhiên phẫn nộ, rất muốn vọt tới làm thịt gia hỏa gan to bằng trời như Lăng Hàn.
Ngươi là thứ gì chứ? Chỉ là chó mà Trần gia nuôi, lại dám tranh nữ nhân với những hoàng tử như bọn hắn cơ chứ?
Lăng Hàn mỉm cười, bị Bích Tiêu công hung hăng chơi một vố, hiện tại bấ tkeer hắn cãi lại như thế nào cũng là vô dụng. Sẽ chỉ bị người ta tưởng rằng hắn được tiện nghi còn muốn khoe mẽ.
Công chúa Yêu tộc thật đúng là yêu nữ, lần sau gặp lại nàng, nhất định phải ấn nàng xuống hung hăng đánh đòn mới được!
- Sao ngươi lại dám nói chuyện với cha ta như thế?
Đại Oa nói như ông cụ non.
- Đúng đấy, ở trước mặt cha ta phải khách khí một chút.
Tứ Oa hát đệm.
- Còn không mau quỳ xuống!
Ngũ Oa cũng nói theo.
Sắc mặt Thất hoàng tử âm trầm như nước, Lăng Hàn lại để cho mấy đứa trẻ miệng còn hôi sữa ứng phó với mình, đây là miệt thị cỡ nào đối với hắn cơ chứ?
- Điện hạ, để cho ta tới giết hắn!
Ở phía sau hắn, một tên nam tử dáng người khỏe mạnh đứng dậy, chủ động xin chiến.
Thất hoàng tử chậm rãi gật đầu, nói:
- Tất cả mọi người phân tán một chút, quần áo trên người người này có kèm theo trận pháp, có thể bao phủ người đi vào, khiến cho cảnh giới bị hạ thấp xuống bằng mình.
- Vâng, điện hạ.
Năm tên nam nữ còn lại nhao nhao tản ra, tạo thành xu thế vây quanh.
Nhưng có chút cổ quái là, cũng không có công kích gì đánh ra.
Lăng Hàn kinh ngạc, trận pháp này đã mất linh rồi sao? Nhưng nếu mất linh, làm sao lại có hiệu quả đối với Lục Oa cơ chứ.
- Cha, trận pháp này không phải chuyên môn công kích, mà là kết hợp một loại viễn cổ linh nào đó, sinh ra uy áp đáng sợ, khiến cho người ta khó mà động đậy được.
Lục Oa giải thích nói.
Hiển nhiên uy áp đối với heo mập vô hiệu, nó chậm rãi bò dậy, sau đó đi một bước ngừng hai bước, chậm rãi từ trên bậc thang đi xuống phía dưới.
Lăng Hàn cảm thấy kỳ quái, hắn cũng đi lên phía trước, vừa bước lên bậc thang thứ nhất thì lập tức áp lực như núi trấn áp về phía hắn.
Cứ như vậy thiếu chút nữa hắn đã phải quỳ xuống, xương cốt trong cơ thể rung động phát ra tiếng đùng đùng.
Hắn cắn răng, lại bước về phía trước một trước.
Lần này thì trên da lập tức có tia máu rỉ ra.
Hắn vội vàng lui về phía sau, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức.
Mặc dù xương cốt không có vỡ, tạng khí không hỏng. Thế nhưng làn da đã bị thương rất nặng, mà đây mới chỉ vẻn vẹn là bước lên hai bước mà thôi.
Phải làm sao bây giờ, hắn không lên được, mà trận pháp này hắn cũng không có cách nào phá giải được, chẳng lẽ chỉ có thể để mặc như vậy hay sao?
Cũng không bỏ được a, nhìn trên tế đàn mà xem, nhìn từng trái bảo quả trải qua ngàn năm mà không hỏng, riêng điểm này đã chứng minh giá trị của nó rất phi phàm.
Lăng Hàn lần nữa bước lên một bước, áp lực như núi lập tức đánh tới, hắn không tiếp tục động đậy mà mạnh mẽ thừa nhận áp lực như vậy.
Hắn phát hiện ra, làm như vậy có thể rèn luyện thể phách.
Tử Hoàng Phong mật đã bị dùng hết, hiện tại thể phách Lăng Hàn tăng lên rất chậm, mặc dù loại áp lực cường đại này không so được với Tử Hoàng Phong mật, thế nhưng vẫn có thể xúc tiến thể phách của hắn tăng lên.
Hắn cứ đứng tại đó, cũng không cần bí lực, chỉ dựa vào thể lực và ý chí để chèo chống.
Thế nhưng mới mười phút đồng hồ thì hắn đã cảm giác được áp lực cực lớn khiến cho hắn muốn lui ra ngoài. Nhưng mà, bức chính mình đến cực hạn, đối với việc tăng thể phách lên sẽ lớn hơn rất nhiều.
Hắn cưỡng ép chống đỡ, thứ mà hắn dựa vào lúc này chính là ý chí.
Gần nửa ngày sau, cuối cùng Lăng Hàn đã đạt đến cực hạn, hắn lui về phía sau một bước, đặt mông ngồi trên mặt đất, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.
- Cha, con đói bụng!
- Cha, con muốn ôm một cái.
Mấy anh em Hồ Lô nhao nhao xông tới, liên tục mở miệng nói chuyện.
Lăng Hàn chuẩn bị đồ ăn, còn phải dỗ dành trẻ con, so với luyện thể vừa rồi còn mệt mỏi hơn.
Thật vất vả mới chăm sóc xong toàn bộ, lúc này Lăng Hàn mới thở phào nhẹ nhõm, lại nghỉ ngơi một thoáng. Sau đó lại tiếp tục đi đến bậc thang để tiến hành luyện thể.
Đây đúng là một loại ma luyện cực tốt, khiến cho thể phách của hắn tăng lên rất nhanh.
Nhoáng một cái đã trôi qua hai ngày.
Mặc dù Lăng Hàn tu luyện ở chỗ này, thế nhưng bảy anh em Hồ Lô cũng không có nhàn rỗi, từng bước từng bước tìm kiếm trong cung điện. Thế nhưng tuy rằng khu cung điện này nhìn ngưu bức, trên thực tế lại không có bao nhiêu đồ tốt. Lúc chủ nhân trước đó rời đi dã dọn sạch các đồ vật, cũng không có để lại bao nhiêu thứ tốt cả.
Vì sao tế tự điện này lại còn nhiều như vậy cơ chứ?
Rất đơn giản, đây là thứ cung cấp cho tổ tông hoặc là Thần linh, dù có trân quý cũng không có khả năng mang đi, bằng không chẳng phải sẽ là đại nghịch bất đạo hay sao?
Cũng không phải là hoàn toàn không có thu hoạch, Nhị Oa nhặt được một cái chùy, màu vàng, khẽ huy động là có tiếng sấm sét chấn động, uy lực cũng không thể khinh thường.
Đây là một cái pháp khí, thế nhưng chỉ là cấp bậc nhất tinh, nhưng ở trên tiên đồ, nếu lấy ra tuyệt đối sẽ dẫn tới một trận cướp bóc rất lớn.
Đến buổi chiều ngày thứ ba, rốt cục lại có người đến đây.
Chi, cửa lớn cung điện được đẩy ra, một nhóm bảy người đi tới.
Lăng Hàn nhìn lại, con ngươi có chút xiết chặt.
Thất hoàng tử!
Người cầm đầu chính là Thất hoàng tử Trần Thái Thanh, mà phía sau hắn thì có sáu nam nữ đi theo. Trẻ có già có, có nam có nữ, nhưng đều là rớt lại phía sau Trần Thái Thanh ba bước, trên mặt hiện lên vẻ rất là cung kính.
Không nghĩ tới hắn lại gặp phải Trần Thái Thanh ở chỗ này.
Ánh mắt Thất hoàng tử đảo qua tế đàn, ánh mắt lập tức trở nên nóng như lửa. Bảo quả ở phía trên quá nhiều, quá trân quý, khiến cho hắn cũng không tự chủ được mà động tham niệm.
Sau đó, hắn nhìn về phía Lăng Hàn, trên mặt lập tức xuất hiện vẻ âm trầm.
- Lăng Hàn, cô vương đã cảnh cáo ngươi, nên giữ một khoảng cách với Bích Tiêu công chúa, nàng cao cao tại thượng, căn bản không phải là thứ mà ngươi có thể với tới.
Thất hoàng tử từ tốn nói, sau khi dừng lại một chút, thanh âm của hắn đột nhiên trở nên lạnh lẽo:
"Thế nhưng ngươi lại coi lời nói của cô vương trở thành gió thoảng bên tai!
Lại nói, khi hắn biết được tin tức Bích Tiêu công chúa qua đêm ở trong nhà Lăng Hàn. Lúc đó trong lòng đột nhiên phẫn nộ, rất muốn vọt tới làm thịt gia hỏa gan to bằng trời như Lăng Hàn.
Ngươi là thứ gì chứ? Chỉ là chó mà Trần gia nuôi, lại dám tranh nữ nhân với những hoàng tử như bọn hắn cơ chứ?
Lăng Hàn mỉm cười, bị Bích Tiêu công hung hăng chơi một vố, hiện tại bấ tkeer hắn cãi lại như thế nào cũng là vô dụng. Sẽ chỉ bị người ta tưởng rằng hắn được tiện nghi còn muốn khoe mẽ.
Công chúa Yêu tộc thật đúng là yêu nữ, lần sau gặp lại nàng, nhất định phải ấn nàng xuống hung hăng đánh đòn mới được!
- Sao ngươi lại dám nói chuyện với cha ta như thế?
Đại Oa nói như ông cụ non.
- Đúng đấy, ở trước mặt cha ta phải khách khí một chút.
Tứ Oa hát đệm.
- Còn không mau quỳ xuống!
Ngũ Oa cũng nói theo.
Sắc mặt Thất hoàng tử âm trầm như nước, Lăng Hàn lại để cho mấy đứa trẻ miệng còn hôi sữa ứng phó với mình, đây là miệt thị cỡ nào đối với hắn cơ chứ?
- Điện hạ, để cho ta tới giết hắn!
Ở phía sau hắn, một tên nam tử dáng người khỏe mạnh đứng dậy, chủ động xin chiến.
Thất hoàng tử chậm rãi gật đầu, nói:
- Tất cả mọi người phân tán một chút, quần áo trên người người này có kèm theo trận pháp, có thể bao phủ người đi vào, khiến cho cảnh giới bị hạ thấp xuống bằng mình.
- Vâng, điện hạ.
Năm tên nam nữ còn lại nhao nhao tản ra, tạo thành xu thế vây quanh.
/5357
|