Lăng Hàn hừ một tiếng, phải giơ tay lên, đã ném Thiên Văn Ngọc ra ngoài.
Thời gian trên đường đi tới đây, vẫn luôn sử dụng niệm lực tác động đối với Thiên Văn Ngọc, đã ép trọng lượng của Thiên Văn Ngọc đến khoảng ba cân. Vừa ném một cái, nhất thời phát ra tốc độ gấp sáu lần vận tốc âm thanh, sau đó còn đang tăng nhanh.
Gấp bảy, tám lần, chín lần!
Dưới tốc độ gấp chín lần vận tốc âm thanh, Thiên Văn Ngọc xuyên qua không trung lao về phía Lục Hạo.
Tốc độ này nhanh đến quả thực giống như lưu quang. Lấy thực lực Lục Hạo bây giờ, chỉ là gấp sáu lần vận tốc âm thanh, hắn còn có thể ngăn cản được. Nhưng chín lần vận tốc âm thanh lại khiến cho ánh mắt hắn cũng rất khó nắm bắt.
Chỉ có điều, thiên tài dù sao cũng là thiên tài. Hắn vẫn miễn cưỡng đưa tay phải chắn ở trước người.
Vút.
Chỉ thấy huyết quang chợt hiện.
Nếu như có thể giảm bớt thời gian xuống gấp một vạn lần, liền có thể nhìn thấy rõ ràng, cánh tay ngăn cản ở trước người Lục Hạo đột nhiên nổ tung. Thiên Văn Ngọc với thế không thể ngăn cản, căn bản hoàn toàn không có giảm tốc độ, lại đánh vào ngực Lục Hạo. Sau đó cả nửa người Lục Hạo đều nổ tung.
Đây chính là “đạn” vạn cân nặng, căn bản không sử dụng khiến cho đầu nhọn. Thậm chí, mặt tù càng có thể tăng lực phá hoại, hình thành hiệu quả xé rách khủng khiếp, khiến cho ngực Lục Hạo không phải có thêm một cái lỗ, mà là nửa người trên đều bị xé rách.
Vút vút vút.
Chỉ thấy nửa người dưới của Lục Hạo vừa đang chạy, còn vừa phun máu. Cảnh tượng này khiến người ta nhìn lại cũng thấy khiếp sợ.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người ở đó lặng ngắt như tờ.
Tình huống gì vậy?
Lục Hạo tuy rằng không được gọi là tuyệt thế cao thủ, nhưng chiến lực đã là Minh Văn Cảnh tuyệt đỉnh, lại bị Lăng Hàn giơ tay lên ở trong nháy mắt liền giết chết. Hơn nữa còn bị chết thê thảm như thế. Điều này bảo người ta tiếp nhận thế nào?
Lẽ nào... thực lực của Lăng Hàn đã bước vào Khai Khiếu Cảnh?
- Hạo Nhi!
Lão nhân Khai Khiếu Cảnh bên phía Lục gia lớn tiếng khóc lóc thảm thiết. Đây chính là thiên tài của Lục gia bọn họ. Tuy rằng tu vi tạm thời vẫn không thể so sánh với Kim Thiếu Hoàng, nhưng kém chỉ là cảnh giới, mà không phải là thiên phú.
Nhưng còn bây giờ thì sao? Bị người ta một đòn giết chết trong nháy mắt!
- Thằng ranh con, ngươi đâm đầu vào chỗ chết!
Hắn tức sùi bọt mép, trên trán lại nổi gân xanh giật không ngừng.
Thần sắc Lăng Hàn lãnh đạm thản nhiên:
- Đối với người muốn giết ta, ta chưa bao giờ sẽ hạ thủ lưu tình.
Trong khi hắn nói chuyện, Thiên Văn Ngọc hình như mọc cánh, từ trong không trung lại bay trở về.
Tất cả mọi người nhìn thấy vậy, hai mắt nhìn chằm chằm. Phải biết rằng đó là người tu luyện ra niệm lực có thể cách không lấy vật. Tuy nhiên cũng không có khả năng chạm đến khoảng cách như vậy xa.
... Bọn họ tất nhiên không biết, đây là Lục Oa ôm Thiên Văn Ngọc. Chỉ là ai cũng không nhìn thấy được Lục Oa mà thôi.
Lăng Hàn vươn tay ra, thu hồi Thiên Văn Ngọc lại, một lần nữa rót niệm lực vào, khiến nó trở nên nhẹ hơn.
Hắn cũng thật sự không ngờ, uy lực một đòn này chính là khủng khiếp như vậy.
Trước đó hắn lấy niệm lực huy động phi kiếm cũng một cái đại sát khí. Nhưng so sánh với lực sát thương của Thiên Văn Ngọc, chênh lệch không có khả năng lớn được như vậy.
Nhưng suy nghĩ lại một chút, Thiên Văn Ngọc lại là nguyên liệu cấp nhị tiên tinh, là trên tiên đồ.
Nguyên liệu tiên nhân người ta sử dụng, tinh sắt chế tạo phi kiếm bình thường có thể so sánh được sao?
Chỉ là suy nghĩ một chút, lấy tốc độ chín lần vận tốc âm thanh đập xuống thứ nặng vạn cân, hơn nữa chỉ lớn bằng nắm tay, vậy lực phá hoại kinh khủng tới mức nào?
Thảo nào văn minh đời trước cũng không phát triển ra khoa học kỹ thuật. Dựa vào, súng gì, pháo gì có thể so sánh cùng vũ khí như vậy?
Hơn nữa, Lăng Hàn hiện tại mới là Cực Cốt Cảnh, cách tiên đồ cũng vô cùng xa xôi. Thiên Văn Ngọc cũng chỉ là cấp nhị tiên tinh. Nếu thật sự để cường giả tuyệt thế ra tay, vậy có thể trong lúc phất tay đánh nổ một viên tinh thể hay không?
Bốn đại Khai Khiếu Cảnh đều nhìn Lăng Hàn, có một loại cảm giác tim đập nhanh.
Một đòn này nếu như đập về phía bọn họ, bọn họ có thể chống đỡ được, có thể trốn được sao?
Bốn người đều không dám nắm chắc. Nếu thật sự muốn chờ công kích đánh ra, vậy chỉ cần khoảng cách không phải quá xa, dưới tốc độ gấp chín lần vận tốc âm thanh căn bản không tránh được. Cứng rắn chống đỡ, chắc hẳn cũng chỉ có kết cục bị đánh nổ.
Muốn tránh, cũng chỉ có nhìn chằm chằm vào tay của Lăng Hàn, ở trong nháy mắt khi hắn giơ lên phán đoán phương hướng công kích, do đó sớm tiến hành né tránh.
- Thiên Văn Ngọc!
Khai Khiếu Cảnh của Lục gia cắn răng nói. Hắn là người gia tộc ẩn thế, đương nhiên nhận được loại bảo vật này.
- Hóa ra, ngươi chính là hung thủ sát hại Thiếu Kiếm.
Kim Thiếu Hoàng đột nhiên mở miệng. Sau khi Lăng Hàn đến khoảng cách nhất gần định, Câu Hóa Trùng đột nhiên phản ứng, cho hắn biết, người đứng ở trước mặt hắn, chính là hung thủ sát hại Kim Thiếu Kiếm.
A?
Lăng Hàn kinh ngạc, đối phương đây là lừa hắn sao? Nhưng nhìn biểu tình của đối phương, lại rõ ràng là vô cùng khẳng định.
Hoặc là bản lĩnh diễn kịch của đối phương quá tốt, hoặc chính là trên người đối phương có bảo vật gì, có thể từ trên thi thể người tìm ra manh mối, nhắm thẳng vào hung thủ.
Thật thú vị.
Hắn cười nhạt:
- Ta đã nói rồi, ai muốn giết ta, ta giết kẻ ấy.
- Vậy; bản thiếu hiện tại muốn giết ngươi, ngươi chẳng lẽ còn có thể giết bản thiếu được sao?
Kim Thiếu Hoàng đi về phía Lăng Hàn, toàn thân có ánh sáng điên cuồng phun ra, có một loại khí thế khó có thể nói rõ.
Lăng Hàn đứng chắp tay, nói:
- Ngươi có thể thử xem.
Kim Thiếu Hoàng cũng không sốt ruột phóng người ra. Hắn là đang kiêng kỵ Thiên Văn Ngọc trong tay Lăng Hàn. Tốc độ này đập tới quá nhanh. Hắn tuyệt đối không thể động trước. Nếu không cho dù bắt được quỹ tích ra tay của Lăng Hàn, hắn cũng không có cách nào đúng lúc di chuyển thân hình.
- Trong vòng mười chiêu, ta liền lấy tính mạng của ngươi, ngươi có tin hay không?
Lăng Hàn thản nhiên nói.
Kim Thiếu Hoàng vừa nghe, không khỏi bật cười.
Đây là một chuyện cười trong thiên hạ!
Hắn nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, trong ánh mắt có ánh sáng rực rỡ quỷ dị đang nhảy nhót, sau đó nói:
- Ngươi chỉ có tu vi nhất cốt, cùng ta chênh lệch hơn hơn hai cảnh giới lớn. Đừng nói không phải là đối thủ của ta, còn muốn trong vòng mười chiêu giết ta?
Lăng Hàn mỉm cười:
- Tới đây, ta dạy cho ngươi làm người như thế nào.
- Vô tri ngu xuẩn!
Kim Thiếu Hoàng cũng chỉ có cách Lăng Hàn ba trượng. Hắn hừ một tiếng, tay phải đánh ra, chộp về phía Lăng Hàn.
Đây chính là cường giả Khai Khiếu Cảnh ra tay.
Ầm.
Một chưởng đánh ra, nhất thời hình thành núi cao trùng điệp, trấn áp về phía Lăng Hàn.
- Tuyệt đối công bằng!
Thời gian trên đường đi tới đây, vẫn luôn sử dụng niệm lực tác động đối với Thiên Văn Ngọc, đã ép trọng lượng của Thiên Văn Ngọc đến khoảng ba cân. Vừa ném một cái, nhất thời phát ra tốc độ gấp sáu lần vận tốc âm thanh, sau đó còn đang tăng nhanh.
Gấp bảy, tám lần, chín lần!
Dưới tốc độ gấp chín lần vận tốc âm thanh, Thiên Văn Ngọc xuyên qua không trung lao về phía Lục Hạo.
Tốc độ này nhanh đến quả thực giống như lưu quang. Lấy thực lực Lục Hạo bây giờ, chỉ là gấp sáu lần vận tốc âm thanh, hắn còn có thể ngăn cản được. Nhưng chín lần vận tốc âm thanh lại khiến cho ánh mắt hắn cũng rất khó nắm bắt.
Chỉ có điều, thiên tài dù sao cũng là thiên tài. Hắn vẫn miễn cưỡng đưa tay phải chắn ở trước người.
Vút.
Chỉ thấy huyết quang chợt hiện.
Nếu như có thể giảm bớt thời gian xuống gấp một vạn lần, liền có thể nhìn thấy rõ ràng, cánh tay ngăn cản ở trước người Lục Hạo đột nhiên nổ tung. Thiên Văn Ngọc với thế không thể ngăn cản, căn bản hoàn toàn không có giảm tốc độ, lại đánh vào ngực Lục Hạo. Sau đó cả nửa người Lục Hạo đều nổ tung.
Đây chính là “đạn” vạn cân nặng, căn bản không sử dụng khiến cho đầu nhọn. Thậm chí, mặt tù càng có thể tăng lực phá hoại, hình thành hiệu quả xé rách khủng khiếp, khiến cho ngực Lục Hạo không phải có thêm một cái lỗ, mà là nửa người trên đều bị xé rách.
Vút vút vút.
Chỉ thấy nửa người dưới của Lục Hạo vừa đang chạy, còn vừa phun máu. Cảnh tượng này khiến người ta nhìn lại cũng thấy khiếp sợ.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người ở đó lặng ngắt như tờ.
Tình huống gì vậy?
Lục Hạo tuy rằng không được gọi là tuyệt thế cao thủ, nhưng chiến lực đã là Minh Văn Cảnh tuyệt đỉnh, lại bị Lăng Hàn giơ tay lên ở trong nháy mắt liền giết chết. Hơn nữa còn bị chết thê thảm như thế. Điều này bảo người ta tiếp nhận thế nào?
Lẽ nào... thực lực của Lăng Hàn đã bước vào Khai Khiếu Cảnh?
- Hạo Nhi!
Lão nhân Khai Khiếu Cảnh bên phía Lục gia lớn tiếng khóc lóc thảm thiết. Đây chính là thiên tài của Lục gia bọn họ. Tuy rằng tu vi tạm thời vẫn không thể so sánh với Kim Thiếu Hoàng, nhưng kém chỉ là cảnh giới, mà không phải là thiên phú.
Nhưng còn bây giờ thì sao? Bị người ta một đòn giết chết trong nháy mắt!
- Thằng ranh con, ngươi đâm đầu vào chỗ chết!
Hắn tức sùi bọt mép, trên trán lại nổi gân xanh giật không ngừng.
Thần sắc Lăng Hàn lãnh đạm thản nhiên:
- Đối với người muốn giết ta, ta chưa bao giờ sẽ hạ thủ lưu tình.
Trong khi hắn nói chuyện, Thiên Văn Ngọc hình như mọc cánh, từ trong không trung lại bay trở về.
Tất cả mọi người nhìn thấy vậy, hai mắt nhìn chằm chằm. Phải biết rằng đó là người tu luyện ra niệm lực có thể cách không lấy vật. Tuy nhiên cũng không có khả năng chạm đến khoảng cách như vậy xa.
... Bọn họ tất nhiên không biết, đây là Lục Oa ôm Thiên Văn Ngọc. Chỉ là ai cũng không nhìn thấy được Lục Oa mà thôi.
Lăng Hàn vươn tay ra, thu hồi Thiên Văn Ngọc lại, một lần nữa rót niệm lực vào, khiến nó trở nên nhẹ hơn.
Hắn cũng thật sự không ngờ, uy lực một đòn này chính là khủng khiếp như vậy.
Trước đó hắn lấy niệm lực huy động phi kiếm cũng một cái đại sát khí. Nhưng so sánh với lực sát thương của Thiên Văn Ngọc, chênh lệch không có khả năng lớn được như vậy.
Nhưng suy nghĩ lại một chút, Thiên Văn Ngọc lại là nguyên liệu cấp nhị tiên tinh, là trên tiên đồ.
Nguyên liệu tiên nhân người ta sử dụng, tinh sắt chế tạo phi kiếm bình thường có thể so sánh được sao?
Chỉ là suy nghĩ một chút, lấy tốc độ chín lần vận tốc âm thanh đập xuống thứ nặng vạn cân, hơn nữa chỉ lớn bằng nắm tay, vậy lực phá hoại kinh khủng tới mức nào?
Thảo nào văn minh đời trước cũng không phát triển ra khoa học kỹ thuật. Dựa vào, súng gì, pháo gì có thể so sánh cùng vũ khí như vậy?
Hơn nữa, Lăng Hàn hiện tại mới là Cực Cốt Cảnh, cách tiên đồ cũng vô cùng xa xôi. Thiên Văn Ngọc cũng chỉ là cấp nhị tiên tinh. Nếu thật sự để cường giả tuyệt thế ra tay, vậy có thể trong lúc phất tay đánh nổ một viên tinh thể hay không?
Bốn đại Khai Khiếu Cảnh đều nhìn Lăng Hàn, có một loại cảm giác tim đập nhanh.
Một đòn này nếu như đập về phía bọn họ, bọn họ có thể chống đỡ được, có thể trốn được sao?
Bốn người đều không dám nắm chắc. Nếu thật sự muốn chờ công kích đánh ra, vậy chỉ cần khoảng cách không phải quá xa, dưới tốc độ gấp chín lần vận tốc âm thanh căn bản không tránh được. Cứng rắn chống đỡ, chắc hẳn cũng chỉ có kết cục bị đánh nổ.
Muốn tránh, cũng chỉ có nhìn chằm chằm vào tay của Lăng Hàn, ở trong nháy mắt khi hắn giơ lên phán đoán phương hướng công kích, do đó sớm tiến hành né tránh.
- Thiên Văn Ngọc!
Khai Khiếu Cảnh của Lục gia cắn răng nói. Hắn là người gia tộc ẩn thế, đương nhiên nhận được loại bảo vật này.
- Hóa ra, ngươi chính là hung thủ sát hại Thiếu Kiếm.
Kim Thiếu Hoàng đột nhiên mở miệng. Sau khi Lăng Hàn đến khoảng cách nhất gần định, Câu Hóa Trùng đột nhiên phản ứng, cho hắn biết, người đứng ở trước mặt hắn, chính là hung thủ sát hại Kim Thiếu Kiếm.
A?
Lăng Hàn kinh ngạc, đối phương đây là lừa hắn sao? Nhưng nhìn biểu tình của đối phương, lại rõ ràng là vô cùng khẳng định.
Hoặc là bản lĩnh diễn kịch của đối phương quá tốt, hoặc chính là trên người đối phương có bảo vật gì, có thể từ trên thi thể người tìm ra manh mối, nhắm thẳng vào hung thủ.
Thật thú vị.
Hắn cười nhạt:
- Ta đã nói rồi, ai muốn giết ta, ta giết kẻ ấy.
- Vậy; bản thiếu hiện tại muốn giết ngươi, ngươi chẳng lẽ còn có thể giết bản thiếu được sao?
Kim Thiếu Hoàng đi về phía Lăng Hàn, toàn thân có ánh sáng điên cuồng phun ra, có một loại khí thế khó có thể nói rõ.
Lăng Hàn đứng chắp tay, nói:
- Ngươi có thể thử xem.
Kim Thiếu Hoàng cũng không sốt ruột phóng người ra. Hắn là đang kiêng kỵ Thiên Văn Ngọc trong tay Lăng Hàn. Tốc độ này đập tới quá nhanh. Hắn tuyệt đối không thể động trước. Nếu không cho dù bắt được quỹ tích ra tay của Lăng Hàn, hắn cũng không có cách nào đúng lúc di chuyển thân hình.
- Trong vòng mười chiêu, ta liền lấy tính mạng của ngươi, ngươi có tin hay không?
Lăng Hàn thản nhiên nói.
Kim Thiếu Hoàng vừa nghe, không khỏi bật cười.
Đây là một chuyện cười trong thiên hạ!
Hắn nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, trong ánh mắt có ánh sáng rực rỡ quỷ dị đang nhảy nhót, sau đó nói:
- Ngươi chỉ có tu vi nhất cốt, cùng ta chênh lệch hơn hơn hai cảnh giới lớn. Đừng nói không phải là đối thủ của ta, còn muốn trong vòng mười chiêu giết ta?
Lăng Hàn mỉm cười:
- Tới đây, ta dạy cho ngươi làm người như thế nào.
- Vô tri ngu xuẩn!
Kim Thiếu Hoàng cũng chỉ có cách Lăng Hàn ba trượng. Hắn hừ một tiếng, tay phải đánh ra, chộp về phía Lăng Hàn.
Đây chính là cường giả Khai Khiếu Cảnh ra tay.
Ầm.
Một chưởng đánh ra, nhất thời hình thành núi cao trùng điệp, trấn áp về phía Lăng Hàn.
- Tuyệt đối công bằng!
/5357
|