Người trẻ tuổi mặc trang phục màu xanh cũng cười:
- Quả thật, con người của ta tương đối dễ nói chuyện. Nhưng ngươi nếu như không thức thời, ta cũng sẽ trở nên đặc biệt khó nói chuyện.
- Ta thật sự vẫn muốn biết một chút.
Lăng Hàn nói.
- Lớn mật, ngươi có biết Hạo thiếu của chúng ta là ai không?
Trong tổ tám người, lập tức có người trách cứ Lăng Hàn.
- Hạo thiếu của chúng ta nếu như xuất thế, Hồng Thiên Bộ cũng chỉ có thể đứng sang một bên.
Lại có người nói.
Lăng Hàn không khỏi bật cười. Người này khẩu khí thật là lớn.
Tuy rằng hắn và Hồng Thiên Bộ sớm muộn sẽ có lúc phải đánh một trận, nhưng hắn đối với thực lực của Hồng Thiên Bộ vẫn tương đối thưởng thức. Đánh một trận trong cùng giai, Lăng Hàn nắm chắc giành được phần thắng. Bhưng kém một cảnh giới lớn, vậy phần thắng của hắn lại cực cực nhỏ.
Trên thực tế, ý nghĩ như vậy nếu như để cho người khác biết được, nhất định sẽ có rất nhiều người nói Lăng Hàn nói khoác không biết ngượng. Đây chính là Hồng Thiên Bộ, được gọi là yêu nghiệt ép trời. Ngươi không chỉ cho rằng cùng giai có thể bại, hơn nữa nhảy qua một cảnh giới lớn lại còn có một chút phần thắng sao?
Ha hả.
Lăng Hàn gật đầu, nói:
- Lợi hại như vậy, ta nhất định phải lĩnh giáo một chút.
Hạo thiếu, người trẻ tuổi mặc trang phục màu xanh nhìn Lăng Hàn. Một lát sau, hắn a một tiếng, nói:
- Ngươi chính là Lăng Hàn?
- Ừ?
Mắt Lăng Hàn híp lại một cái.
- Ta đã nghe nói qua về ngươi, được gọi là Hồng Thiên Bộ thứ hai.
Hạo thiếu này lắc đầu.
- Chẳng qua là một đám ếch ngồi đáy giếng, căn bản không có nhìn thấy thiên tài chân chính, lại nói xằng là yêu nghiệt ép trời gì đó.
- Được, bản thiếu để ncho gươi biết, cái gì mới là yêu nghiệt chân chính!
Hắn bước ra một bước, đạp ở trên mặt đất. Nhất thời, toàn bộ mặt đất đều giống như run rẩy một cái. Có khí tức đáng sợ từ trong cơ thể hắn tuôn ra. Trong cơ thể hắn còn có ánh sáng rực rỡ điên cuồng phun ra, hình như cất giấu bảo vật gì đó.
Minh Văn Cảnh, ở trên cơ quan nội tạng bên trong thân thể có ấn xuống đường vân của đại đạo.
Lăng Hàn kinh ngạc.
Trước đó nói, Minh Văn Cảnh hoàn toàn chính là hiếm có giống như lông phượng và sừng lân. Cũng chỉ có bốn đại soái, Hồng thái sư còn có mấy vị hoàng tử thứ tự sát đầu, thực sự có thể đếm được ở trên đầu ngón tay.
Nhưng còn bây giờ thì sao?
Ngoại trừ bốn đại soái bọn họ vẫn giậm chân tại chỗ ra, mấy vị hoàng tử đều đã bước vào Khai Khiếu Cảnh. Thậm chí đại hoàng tử còn trở thành cường giả Tầm Bí Cảnh.
Còn có yêu tộc, Minh Văn Cảnh không nói chộp một cái được một đống, nhưng số lượng cũng phải tính bằng trăm.
Đi ra một chuyến, thật ra, có người miền núi bình thường ăn bảo quả, trực tiếp thành tựu Minh Văn Cảnh.
Thoáng cái, Minh Văn Cảnh hình như lật úp, không còn cao cao tại thượng giống như trước kia.
Người Hạo thiếu này, tất nhiên cũng là Minh Văn Cảnh.
Nhưng người này rõ ràng không phải ăn Cường Nguyên Quả cứng rắn thăng cấp lên. Khí tức của hắn cường đại lại vững chắc, hiển nhiên là do khổ luyện mới thành.
Thiên tài như vậy tuyệt đối không thể từ trong không trung xuất hiện.
Ánh mắt Lăng Hàn nhất thời sáng lên, nói:
- Gia tộc ẩn thế?
Hạo thiếu này ngẩn người ra. Còn không có chờ hắn nói, tám người khác lại chấn động kinh ngạc.
- Làm sao ngươi biết?
- Lục gia chúng ta đã ẩn thế hơn hai ngàn năm, không nghĩ tới lại còn có người biết được?
- Tiểu tử, ngươi rốt cuộc là ai?
Lăng Hàn không khỏi mỉm cười. Cái này gọi là bằng hữu heo trong đội sao?
Lục Hạo hừ một tiếng, nói:
- Không nghĩ tới ngươi còn biết gia tộc ẩn thế!
Lăng Hàn gật đầu. Hắn vốn tưởng rằng chỉ có người của Kim gia là gia tộc ẩn thế. Không nghĩ tới còn có gia tộc khác. Đã có hai gia tộc này, vậy nói không chừng còn có thể có gi tộc thứ ba, gia tộc thứ tư v.v.
- Nếu như ngươi đã biết chúng ta tới từ gia tộc ẩn thế, cũng nên hiểu rõ chúng ta mới là chúa tể của tinh thể này. Tất cả di tích cổ đều thuộc về chúng ta!
Lục Hạo nói.
A, da mặt của ngươi cũng thực sự đủ hậu.
Đầu tiên là Kim Thiếu Kiếm, tự cho mình là đúng. Lục Hạo này cũng không có tốt hơn chỗ nào.
Lăng Hàn lắc đầu, nói:
- Gặp qua không ít người vô sỉ. Ngươi có thể được tính là một người trong đó.
- Lớn mật!
Lục Hạo khẽ quát một tiếng, một chưởng vung lên, đánh về phía Lăng Hàn.
Xoạt.
Một đạo kình phong xẹt qua, mang vào năng lượng cấp độ cao màu lam đậm, hóa thành một cây đao, nhanh chóng chém qua.
Lăng Hàn ngưng tụ thành quyền đón đánh, cũng đánh ra một đạo kình khí.
Ầm.
Hai đạo kình khí va chạm vào nhau, tạo ra sóng địa chấn mãnh liệt, nhất thời khiến tất cả bàn ghế trong cung điện nổ nát bấy.
- Sao?
Lục Hạo lộ ra vẻ kinh ngạc. Một đòn này tất nhiên không có thể chiếm được thượng phong, khiến cho hắn vô cùng bất ngờ.
Hắn mặc dù chỉ là nhị văn, nhưng chiến lực đã vượt qua ngũ văn đỉnh phong. Nếu không, hắn cũng sẽ không có lòng tin tràn đầy như vậy, cho rằng Hồng Thiên Bộ cũng không phải là đối thủ của hắn.
Dĩ nhiên, hắn tuyệt không tin Hồng Thiên Bộ nắm giữ năng lực chiến đấu vượt qua cảnh giới lớn. Không chỉ là Hồng Thiên Bộ, mà là không ai có thể làm được.
Lăng Hàn tất nhiên có thể chống lại một đòn tiện tay của hắn. Điều này làm cho hắn có chút kinh ngạc.
- Thật sự có tài. Thảo nào dám làm càn ở trước mặt bản thiếu!
Lục Hạo lạnh lùng nói, nhưng hắn vẫn vô cùng có lòng tin. Bởi vì vừa rồi hắn căn bản không có vận dụng toàn lực.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Muốn đánh thì đánh nhanh một chút, không nên lề mề. Ta không có khả năng tới xem ngươi biểu diễn.
Lục Hạo nhìn Lăng Hàn. Một lát sau, hắn nói:
- Ngươi được gọi là Hồng Thiên Bộ thứ hai, hơn nữa quả thật có chút thực lực. Vậy bản thiếu thu phục ngươi, lại chăm sóc dạy bảo ngươi một hồi, cho ngươi đánh bại Hồng Thiên Bộ. Lúc này mới có thể cho thấy sự cường đại của bản thiếu.
- Hạo thiếu, ngươi thực sự quá anh minh rồi.
Đám người bên cạnh vội vàng vuốt mông ngựa.
- Ha ha, một tên thủ hạ của Hạo thiếu cũng đánh bại Hồng Thiên Bộ, vậy người đời đều sẽ khiếp sợ sự cường đại của Hạo thiếu.
- Thực sự chờ mong. Hồng Thiên Bộ chó má gì chứ? Lại dám tự phong là yêu nghiệt ép trời. Đã hỏi qua Hạo thiếu chúng ta chưa?
Có người lại nhìn về phía Lăng Hàn, quát:
- Tiểu tử, Hạo thiếu nhà chúng ta nguyện ý thu ngươi làm thủ hạ, còn không nhanh chóng qua quỳ cảm ơn?
- Ngươi phải biết rằng, Hạo thiếu chúng ta lại là người rất hào phóng. Bình thường sẽ ban bảo quả, công pháp, bí thuật cho thủ hạ. Đây chính là phúc vận cực lớn của ngươi!
- Quả thật, con người của ta tương đối dễ nói chuyện. Nhưng ngươi nếu như không thức thời, ta cũng sẽ trở nên đặc biệt khó nói chuyện.
- Ta thật sự vẫn muốn biết một chút.
Lăng Hàn nói.
- Lớn mật, ngươi có biết Hạo thiếu của chúng ta là ai không?
Trong tổ tám người, lập tức có người trách cứ Lăng Hàn.
- Hạo thiếu của chúng ta nếu như xuất thế, Hồng Thiên Bộ cũng chỉ có thể đứng sang một bên.
Lại có người nói.
Lăng Hàn không khỏi bật cười. Người này khẩu khí thật là lớn.
Tuy rằng hắn và Hồng Thiên Bộ sớm muộn sẽ có lúc phải đánh một trận, nhưng hắn đối với thực lực của Hồng Thiên Bộ vẫn tương đối thưởng thức. Đánh một trận trong cùng giai, Lăng Hàn nắm chắc giành được phần thắng. Bhưng kém một cảnh giới lớn, vậy phần thắng của hắn lại cực cực nhỏ.
Trên thực tế, ý nghĩ như vậy nếu như để cho người khác biết được, nhất định sẽ có rất nhiều người nói Lăng Hàn nói khoác không biết ngượng. Đây chính là Hồng Thiên Bộ, được gọi là yêu nghiệt ép trời. Ngươi không chỉ cho rằng cùng giai có thể bại, hơn nữa nhảy qua một cảnh giới lớn lại còn có một chút phần thắng sao?
Ha hả.
Lăng Hàn gật đầu, nói:
- Lợi hại như vậy, ta nhất định phải lĩnh giáo một chút.
Hạo thiếu, người trẻ tuổi mặc trang phục màu xanh nhìn Lăng Hàn. Một lát sau, hắn a một tiếng, nói:
- Ngươi chính là Lăng Hàn?
- Ừ?
Mắt Lăng Hàn híp lại một cái.
- Ta đã nghe nói qua về ngươi, được gọi là Hồng Thiên Bộ thứ hai.
Hạo thiếu này lắc đầu.
- Chẳng qua là một đám ếch ngồi đáy giếng, căn bản không có nhìn thấy thiên tài chân chính, lại nói xằng là yêu nghiệt ép trời gì đó.
- Được, bản thiếu để ncho gươi biết, cái gì mới là yêu nghiệt chân chính!
Hắn bước ra một bước, đạp ở trên mặt đất. Nhất thời, toàn bộ mặt đất đều giống như run rẩy một cái. Có khí tức đáng sợ từ trong cơ thể hắn tuôn ra. Trong cơ thể hắn còn có ánh sáng rực rỡ điên cuồng phun ra, hình như cất giấu bảo vật gì đó.
Minh Văn Cảnh, ở trên cơ quan nội tạng bên trong thân thể có ấn xuống đường vân của đại đạo.
Lăng Hàn kinh ngạc.
Trước đó nói, Minh Văn Cảnh hoàn toàn chính là hiếm có giống như lông phượng và sừng lân. Cũng chỉ có bốn đại soái, Hồng thái sư còn có mấy vị hoàng tử thứ tự sát đầu, thực sự có thể đếm được ở trên đầu ngón tay.
Nhưng còn bây giờ thì sao?
Ngoại trừ bốn đại soái bọn họ vẫn giậm chân tại chỗ ra, mấy vị hoàng tử đều đã bước vào Khai Khiếu Cảnh. Thậm chí đại hoàng tử còn trở thành cường giả Tầm Bí Cảnh.
Còn có yêu tộc, Minh Văn Cảnh không nói chộp một cái được một đống, nhưng số lượng cũng phải tính bằng trăm.
Đi ra một chuyến, thật ra, có người miền núi bình thường ăn bảo quả, trực tiếp thành tựu Minh Văn Cảnh.
Thoáng cái, Minh Văn Cảnh hình như lật úp, không còn cao cao tại thượng giống như trước kia.
Người Hạo thiếu này, tất nhiên cũng là Minh Văn Cảnh.
Nhưng người này rõ ràng không phải ăn Cường Nguyên Quả cứng rắn thăng cấp lên. Khí tức của hắn cường đại lại vững chắc, hiển nhiên là do khổ luyện mới thành.
Thiên tài như vậy tuyệt đối không thể từ trong không trung xuất hiện.
Ánh mắt Lăng Hàn nhất thời sáng lên, nói:
- Gia tộc ẩn thế?
Hạo thiếu này ngẩn người ra. Còn không có chờ hắn nói, tám người khác lại chấn động kinh ngạc.
- Làm sao ngươi biết?
- Lục gia chúng ta đã ẩn thế hơn hai ngàn năm, không nghĩ tới lại còn có người biết được?
- Tiểu tử, ngươi rốt cuộc là ai?
Lăng Hàn không khỏi mỉm cười. Cái này gọi là bằng hữu heo trong đội sao?
Lục Hạo hừ một tiếng, nói:
- Không nghĩ tới ngươi còn biết gia tộc ẩn thế!
Lăng Hàn gật đầu. Hắn vốn tưởng rằng chỉ có người của Kim gia là gia tộc ẩn thế. Không nghĩ tới còn có gia tộc khác. Đã có hai gia tộc này, vậy nói không chừng còn có thể có gi tộc thứ ba, gia tộc thứ tư v.v.
- Nếu như ngươi đã biết chúng ta tới từ gia tộc ẩn thế, cũng nên hiểu rõ chúng ta mới là chúa tể của tinh thể này. Tất cả di tích cổ đều thuộc về chúng ta!
Lục Hạo nói.
A, da mặt của ngươi cũng thực sự đủ hậu.
Đầu tiên là Kim Thiếu Kiếm, tự cho mình là đúng. Lục Hạo này cũng không có tốt hơn chỗ nào.
Lăng Hàn lắc đầu, nói:
- Gặp qua không ít người vô sỉ. Ngươi có thể được tính là một người trong đó.
- Lớn mật!
Lục Hạo khẽ quát một tiếng, một chưởng vung lên, đánh về phía Lăng Hàn.
Xoạt.
Một đạo kình phong xẹt qua, mang vào năng lượng cấp độ cao màu lam đậm, hóa thành một cây đao, nhanh chóng chém qua.
Lăng Hàn ngưng tụ thành quyền đón đánh, cũng đánh ra một đạo kình khí.
Ầm.
Hai đạo kình khí va chạm vào nhau, tạo ra sóng địa chấn mãnh liệt, nhất thời khiến tất cả bàn ghế trong cung điện nổ nát bấy.
- Sao?
Lục Hạo lộ ra vẻ kinh ngạc. Một đòn này tất nhiên không có thể chiếm được thượng phong, khiến cho hắn vô cùng bất ngờ.
Hắn mặc dù chỉ là nhị văn, nhưng chiến lực đã vượt qua ngũ văn đỉnh phong. Nếu không, hắn cũng sẽ không có lòng tin tràn đầy như vậy, cho rằng Hồng Thiên Bộ cũng không phải là đối thủ của hắn.
Dĩ nhiên, hắn tuyệt không tin Hồng Thiên Bộ nắm giữ năng lực chiến đấu vượt qua cảnh giới lớn. Không chỉ là Hồng Thiên Bộ, mà là không ai có thể làm được.
Lăng Hàn tất nhiên có thể chống lại một đòn tiện tay của hắn. Điều này làm cho hắn có chút kinh ngạc.
- Thật sự có tài. Thảo nào dám làm càn ở trước mặt bản thiếu!
Lục Hạo lạnh lùng nói, nhưng hắn vẫn vô cùng có lòng tin. Bởi vì vừa rồi hắn căn bản không có vận dụng toàn lực.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Muốn đánh thì đánh nhanh một chút, không nên lề mề. Ta không có khả năng tới xem ngươi biểu diễn.
Lục Hạo nhìn Lăng Hàn. Một lát sau, hắn nói:
- Ngươi được gọi là Hồng Thiên Bộ thứ hai, hơn nữa quả thật có chút thực lực. Vậy bản thiếu thu phục ngươi, lại chăm sóc dạy bảo ngươi một hồi, cho ngươi đánh bại Hồng Thiên Bộ. Lúc này mới có thể cho thấy sự cường đại của bản thiếu.
- Hạo thiếu, ngươi thực sự quá anh minh rồi.
Đám người bên cạnh vội vàng vuốt mông ngựa.
- Ha ha, một tên thủ hạ của Hạo thiếu cũng đánh bại Hồng Thiên Bộ, vậy người đời đều sẽ khiếp sợ sự cường đại của Hạo thiếu.
- Thực sự chờ mong. Hồng Thiên Bộ chó má gì chứ? Lại dám tự phong là yêu nghiệt ép trời. Đã hỏi qua Hạo thiếu chúng ta chưa?
Có người lại nhìn về phía Lăng Hàn, quát:
- Tiểu tử, Hạo thiếu nhà chúng ta nguyện ý thu ngươi làm thủ hạ, còn không nhanh chóng qua quỳ cảm ơn?
- Ngươi phải biết rằng, Hạo thiếu chúng ta lại là người rất hào phóng. Bình thường sẽ ban bảo quả, công pháp, bí thuật cho thủ hạ. Đây chính là phúc vận cực lớn của ngươi!
/5357
|