Nhưng sau khi hợp tác với Lăng Hàn, ở trên phương diện kinh tế hắn đã thành một tồn tại siêu quần xuất chúng. Mà bây giờ lại ở trước mặt rất nhiều nhân vật lớn liên tiếp mặt mày rạng rỡ, quét cảm giác tồn tại, địa vị thoáng cái lại tăng lên.
Đương nhiên toàn bộ điều này là bởi vì có Lăng Hàn. Cho nên Hiên Viên Định Quốc làm chân chạy cho Lăng Hàn cũng cam tâm tình nguyện.
- Ta nói này Lăng đại sư, ngươi biết cách chọc cho người ta hận tới mức nào.
Hiên Viên Định Quốc đi đến, bỏ lại vài phần chiến thư.
- Có người nói, Bích Tiêu công chúa cũng đặc biệt bất mãn đối với ngươi. Đã từng có thị nữ nhìn thấy được, ở thời điểm không có người nàng đọc tên của ngươi, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể băm thịt của ngươi ra.
Lăng Hàn nhe răng nhếch miệng.
Về phần tại sao?
Không phải là trộm chút bảo quả thôi sao? Yêu tộc các ngươi có rất nhiều mà.
Ách, mấu chốt chắc hẳn là tại mấy cái nội y đi?
Lăng Hàn quyết định, vậy kiên tuyệt đối không thể nhận.
- Đều là những ai khiêu chiến với ta?
Lăng Hàn hỏi.
- Hiện tại tổng cộng nhận được bảy lá chiến thư. Chỉ có điều sáu lá đều không cần để ý tới. Chỉ là vài tồn tại Cực Cốt Cảnh, phần đặt cược lấy ra cũng hoàn toàn không đủ nhìn. Chỉ có điều, ngươi xem cái này một chút...
Hiên Viên Định Quốc đẩy một lá chiến thư tới.
Lăng Hàn cầm lấy vừa nhìn, chỉ thấy đây là Vũ Văn Hống gởi tới.
- Lần này lại muốn chừng mười giây sao?
Lăng Hàn cười nói. Sau khi xem xong chiến thư, hắn lại hừ một tiếng. Hóa ra Vũ Văn Hống căn bản không nhắc chút nào tới chuyện áp chế tu vi, thuần túy đưa ra khiêu chiến về phía hắn.
- Hắn có ưu thế lớn hơn một cảnh giới, hơn nữa còn lớn hơn ngươi sáu bảy tuổi. Cho nên cho dù thắng cũng không có khả năng thay yêu tộc cứu vãn tôn nghiêm.
Hiên Viên Định Quốc ở một bên phân tích nói.
- Cho nên, ta cho rằng đây là Vũ Văn Hống muốn báo thù riêng.
Hắn dừng một chút, nói:
- Kết hợp với hận ý của Bích Tiêu công chúa đối với ngươi trước đó, ta cho rằng, Vũ Văn Hống đây là đang ra mặt vì Bích Tiêu công chúa!
Bích Tiêu công chúa là tu vi Tầm Bí Cảnh, đây là sự thực. Chắc hẳn ở trong yêu tộc cũng không có mấy người biết. Cho nên, một công chúa đẹp như thiên tiên lại nhu nhược không có lực bị Lăng Hàn khi dễ, người theo đuổi nàng sẽ trơ mắt ngồi nhìn sao?
Chắc chắn sẽ không.
Cho nên, Vũ Văn Hống lại tới khiêu chiến Lăng Hàn.
Lăng Hàn tiếp tục nhìn. Vũ Văn Hống đặt cược thật ra có giá trị xa xỉ. Đó là một cây Thanh Bích trúc.
Thanh Bích trúc mềm mại vô cùng, lại bền vững kiên cố vô cùng, là một loại nguyên liệu rất tốt, ở rất nhiều chỗ đều có thể sử dụng được.
Lăng Hàn cười. Hắn đương nhiên sẽ không đồng ý cùng Vũ Văn Hống đánh "công bằng" một trận. Điều này hoàn toàn chính là chịu ngược.
Thôi đi, chỉ xem như không nhìn thấy được.
- Tên tiểu tử thối nhà ngươi, có phải có quan hệ gì với Bích Tiêu công chúa mà không có ai biết hay không?
Hiên Viên Định Quốc đột nhiên nói, vẻ mặt cũng đầy khinh thường.
Lăng Hàn kinh ngạc. Ngươi thế nào lại đột nhiên thay đổi vậy?
Nhớ trước đây ngươi không phải là phong cách đáng khinh. Đại Hắc Cẩu còn không có xuất thế, căn bản không có ảnh hưởng tới ngươi. Ngươi thế nào đột nhiên thật giống như thay đổi thành một người khác vậy?
- Nhất định là vậy. Nếu không Bích Tiêu công chúa làm sao có thể nghiến răng nghiến lợi đối với ngươi!
Hiên Viên Định Quốc tự mình bổ não.
- Đáng giận a, vô thanh vô tức lại tán được công chúa yêu tộc!
- Ta đố kị ngươi. Khốn kiếp, đây chính là nữ thần của ta!
Khóe miệng Lăng Hàn co quắp một chút. Hắn tin tưởng, Hiên Viên Định Quốc nhất định là uống nhầm thuốc.
Hiên Viên Định Quốc rất nhanh lại rời đi.
Nhưng hắn chân trước mới vừa đi, chân sau lại có một người tới.
Đây là một lão nhân mặc trang phục thái giám, tới lặng lẽ không một tiếng động, giống như quỷ mị, lại lặng lẽ xuất hiện như vậy, khiến cho bảy đứa trẻ hồ lô giống như gặp phải kẻ địch lớn, đều chuẩn bị xong tình thần ra tay.
- Hóa ra là Chu tiền bối.
Lăng Hàn chắp tay. Đây là lão thái giám Chu Kỳ, cường giả Tầm Bí Cảnh. Không có một ai biết hắn ở trong hoàng cung đợi bao nhiêu năm. Thậm chí trước đó căn bản không có ai biết tới sự hiện hữu của hắn.
Tầm Bí Cảnh, hiện tại có thể nói là người mạnh nhất dưới Trần Phong Viêm, tự nhiên lại đồng ý tự phế cái kia đi làm thái giám?
Không thể tưởng tượng nổi.
Chu Kỳ đầu tiên nhìn về phía bảy hài tử. Thật ra hắn nhìn thấy được chính là sáu đứa trẻ hồ lô, cười nói:
- Người trẻ tuổi, ngươi thực sự phúc trạch thâm hậu, ngay cả phúc vận trời sinh đất dưỡng cũng bị ngươi gặp được.
Lăng Hàn chỉ là cười ha hả. Ngươi không nuôi hài tử không biết nuôi hài tử phiền lắm. Bảy tên tiểu quỷ đều cần người hầu hạ, quả thực chính là Tiểu Ma Vương.
Nhưng thật muốn nói ra, chẳng phải là chọc tới nỗi đau không “căn” của đối phương sao?
Cho nên Lăng Hàn rất thức thời chỉ mỉm cười, nếu không chắc sẽ phải bị hành hung.
- Lão nô tuân lệnh của bệ hạ đến, cho ngươi một món đồ khác.
Chu Kỳ mở miệng. Hắn đưa tay ra bàn xoa một cái. Từ trong không trung có thêm một phần ngọc giản. Vừa nhìn liền biết đã rất nhiều năm, lộ ra một khí tức cổ kính.
- Bệ hạ ban cho?
Lăng Hàn kinh ngạc. Vị thánh hoàng này không phải đang bế quan sao?
- Ha hả, bệ hạ có công tham dự tạo hóa. Tuy rằng người đang bế quan, nhưng ý nghĩ không chỗ nào không thể tới.
Chu Kỳ nói, trên mặt tràn ngập vẻ tôn sùng.
Ngươi không biết có phải là mê luyến Trần Phong Viêm, cho nên tự cam tâm cắt đi của quý, tiến vào trong cung, để có thể ở bên cạnh Trần Phong Viêm trong thời gian dài?
Lăng Hàn không khỏi rùng mình một cái. Hình ảnh này thật đẹp, hắn không dám nhớ lại nữa.
- Đây là cái gì?
Hắn hỏi.
- Một môn trận pháp.
Chu Kỳ nói.
- Bệ hạ nói, ngươi tự mình tìm hiểu, không ai có thể giúp ngươi. Chỉ có điều, ở đây còn có chút nguyên liệu tạo ra trận cơ, còn có một chút máu. Chỉ cần ngươi có thể hiểu rõ môn trận pháp này, liền có thể chế tạo ra.
Hắn lại lấy ra một khối kim loại có kích cỡ đầu người, còn có một cái hộp ngọc, cho dù đang đóng nắp, vẫn có thể nhìn thấy được có huyết khí khủng khiếp đang bốc hơi.
Tạo ra trận pháp, nguyên liệu trận cơ kia, mực nước đều cần.
Trận pháp càng cao cấp, vậy càng cần nguyên liệu cao cấp hơn. Mực nước cũng phải sử dụng máu tồn tại cấp độ cao. Có thể nói, bản thân trận cơ chính là vô cùng đắt giá. Trận pháp chỉ cần chế tác thất bại một lần, vậy sẽ lãng phí cực lớn.
Đương nhiên toàn bộ điều này là bởi vì có Lăng Hàn. Cho nên Hiên Viên Định Quốc làm chân chạy cho Lăng Hàn cũng cam tâm tình nguyện.
- Ta nói này Lăng đại sư, ngươi biết cách chọc cho người ta hận tới mức nào.
Hiên Viên Định Quốc đi đến, bỏ lại vài phần chiến thư.
- Có người nói, Bích Tiêu công chúa cũng đặc biệt bất mãn đối với ngươi. Đã từng có thị nữ nhìn thấy được, ở thời điểm không có người nàng đọc tên của ngươi, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể băm thịt của ngươi ra.
Lăng Hàn nhe răng nhếch miệng.
Về phần tại sao?
Không phải là trộm chút bảo quả thôi sao? Yêu tộc các ngươi có rất nhiều mà.
Ách, mấu chốt chắc hẳn là tại mấy cái nội y đi?
Lăng Hàn quyết định, vậy kiên tuyệt đối không thể nhận.
- Đều là những ai khiêu chiến với ta?
Lăng Hàn hỏi.
- Hiện tại tổng cộng nhận được bảy lá chiến thư. Chỉ có điều sáu lá đều không cần để ý tới. Chỉ là vài tồn tại Cực Cốt Cảnh, phần đặt cược lấy ra cũng hoàn toàn không đủ nhìn. Chỉ có điều, ngươi xem cái này một chút...
Hiên Viên Định Quốc đẩy một lá chiến thư tới.
Lăng Hàn cầm lấy vừa nhìn, chỉ thấy đây là Vũ Văn Hống gởi tới.
- Lần này lại muốn chừng mười giây sao?
Lăng Hàn cười nói. Sau khi xem xong chiến thư, hắn lại hừ một tiếng. Hóa ra Vũ Văn Hống căn bản không nhắc chút nào tới chuyện áp chế tu vi, thuần túy đưa ra khiêu chiến về phía hắn.
- Hắn có ưu thế lớn hơn một cảnh giới, hơn nữa còn lớn hơn ngươi sáu bảy tuổi. Cho nên cho dù thắng cũng không có khả năng thay yêu tộc cứu vãn tôn nghiêm.
Hiên Viên Định Quốc ở một bên phân tích nói.
- Cho nên, ta cho rằng đây là Vũ Văn Hống muốn báo thù riêng.
Hắn dừng một chút, nói:
- Kết hợp với hận ý của Bích Tiêu công chúa đối với ngươi trước đó, ta cho rằng, Vũ Văn Hống đây là đang ra mặt vì Bích Tiêu công chúa!
Bích Tiêu công chúa là tu vi Tầm Bí Cảnh, đây là sự thực. Chắc hẳn ở trong yêu tộc cũng không có mấy người biết. Cho nên, một công chúa đẹp như thiên tiên lại nhu nhược không có lực bị Lăng Hàn khi dễ, người theo đuổi nàng sẽ trơ mắt ngồi nhìn sao?
Chắc chắn sẽ không.
Cho nên, Vũ Văn Hống lại tới khiêu chiến Lăng Hàn.
Lăng Hàn tiếp tục nhìn. Vũ Văn Hống đặt cược thật ra có giá trị xa xỉ. Đó là một cây Thanh Bích trúc.
Thanh Bích trúc mềm mại vô cùng, lại bền vững kiên cố vô cùng, là một loại nguyên liệu rất tốt, ở rất nhiều chỗ đều có thể sử dụng được.
Lăng Hàn cười. Hắn đương nhiên sẽ không đồng ý cùng Vũ Văn Hống đánh "công bằng" một trận. Điều này hoàn toàn chính là chịu ngược.
Thôi đi, chỉ xem như không nhìn thấy được.
- Tên tiểu tử thối nhà ngươi, có phải có quan hệ gì với Bích Tiêu công chúa mà không có ai biết hay không?
Hiên Viên Định Quốc đột nhiên nói, vẻ mặt cũng đầy khinh thường.
Lăng Hàn kinh ngạc. Ngươi thế nào lại đột nhiên thay đổi vậy?
Nhớ trước đây ngươi không phải là phong cách đáng khinh. Đại Hắc Cẩu còn không có xuất thế, căn bản không có ảnh hưởng tới ngươi. Ngươi thế nào đột nhiên thật giống như thay đổi thành một người khác vậy?
- Nhất định là vậy. Nếu không Bích Tiêu công chúa làm sao có thể nghiến răng nghiến lợi đối với ngươi!
Hiên Viên Định Quốc tự mình bổ não.
- Đáng giận a, vô thanh vô tức lại tán được công chúa yêu tộc!
- Ta đố kị ngươi. Khốn kiếp, đây chính là nữ thần của ta!
Khóe miệng Lăng Hàn co quắp một chút. Hắn tin tưởng, Hiên Viên Định Quốc nhất định là uống nhầm thuốc.
Hiên Viên Định Quốc rất nhanh lại rời đi.
Nhưng hắn chân trước mới vừa đi, chân sau lại có một người tới.
Đây là một lão nhân mặc trang phục thái giám, tới lặng lẽ không một tiếng động, giống như quỷ mị, lại lặng lẽ xuất hiện như vậy, khiến cho bảy đứa trẻ hồ lô giống như gặp phải kẻ địch lớn, đều chuẩn bị xong tình thần ra tay.
- Hóa ra là Chu tiền bối.
Lăng Hàn chắp tay. Đây là lão thái giám Chu Kỳ, cường giả Tầm Bí Cảnh. Không có một ai biết hắn ở trong hoàng cung đợi bao nhiêu năm. Thậm chí trước đó căn bản không có ai biết tới sự hiện hữu của hắn.
Tầm Bí Cảnh, hiện tại có thể nói là người mạnh nhất dưới Trần Phong Viêm, tự nhiên lại đồng ý tự phế cái kia đi làm thái giám?
Không thể tưởng tượng nổi.
Chu Kỳ đầu tiên nhìn về phía bảy hài tử. Thật ra hắn nhìn thấy được chính là sáu đứa trẻ hồ lô, cười nói:
- Người trẻ tuổi, ngươi thực sự phúc trạch thâm hậu, ngay cả phúc vận trời sinh đất dưỡng cũng bị ngươi gặp được.
Lăng Hàn chỉ là cười ha hả. Ngươi không nuôi hài tử không biết nuôi hài tử phiền lắm. Bảy tên tiểu quỷ đều cần người hầu hạ, quả thực chính là Tiểu Ma Vương.
Nhưng thật muốn nói ra, chẳng phải là chọc tới nỗi đau không “căn” của đối phương sao?
Cho nên Lăng Hàn rất thức thời chỉ mỉm cười, nếu không chắc sẽ phải bị hành hung.
- Lão nô tuân lệnh của bệ hạ đến, cho ngươi một món đồ khác.
Chu Kỳ mở miệng. Hắn đưa tay ra bàn xoa một cái. Từ trong không trung có thêm một phần ngọc giản. Vừa nhìn liền biết đã rất nhiều năm, lộ ra một khí tức cổ kính.
- Bệ hạ ban cho?
Lăng Hàn kinh ngạc. Vị thánh hoàng này không phải đang bế quan sao?
- Ha hả, bệ hạ có công tham dự tạo hóa. Tuy rằng người đang bế quan, nhưng ý nghĩ không chỗ nào không thể tới.
Chu Kỳ nói, trên mặt tràn ngập vẻ tôn sùng.
Ngươi không biết có phải là mê luyến Trần Phong Viêm, cho nên tự cam tâm cắt đi của quý, tiến vào trong cung, để có thể ở bên cạnh Trần Phong Viêm trong thời gian dài?
Lăng Hàn không khỏi rùng mình một cái. Hình ảnh này thật đẹp, hắn không dám nhớ lại nữa.
- Đây là cái gì?
Hắn hỏi.
- Một môn trận pháp.
Chu Kỳ nói.
- Bệ hạ nói, ngươi tự mình tìm hiểu, không ai có thể giúp ngươi. Chỉ có điều, ở đây còn có chút nguyên liệu tạo ra trận cơ, còn có một chút máu. Chỉ cần ngươi có thể hiểu rõ môn trận pháp này, liền có thể chế tạo ra.
Hắn lại lấy ra một khối kim loại có kích cỡ đầu người, còn có một cái hộp ngọc, cho dù đang đóng nắp, vẫn có thể nhìn thấy được có huyết khí khủng khiếp đang bốc hơi.
Tạo ra trận pháp, nguyên liệu trận cơ kia, mực nước đều cần.
Trận pháp càng cao cấp, vậy càng cần nguyên liệu cao cấp hơn. Mực nước cũng phải sử dụng máu tồn tại cấp độ cao. Có thể nói, bản thân trận cơ chính là vô cùng đắt giá. Trận pháp chỉ cần chế tác thất bại một lần, vậy sẽ lãng phí cực lớn.
/5357
|