Tất nhiên, vẫn còn bốn bức tranh nữa, nhưng chỉ cần tiếp tục tìm kiếm và nhân cơ hội để những người của cục Hồng Thuẫn tạo ra một bản sao, vậy thì tất cả các bức tranh đã đầy đủ rồi.
Đương nhiên, Diệp Vô Phong không muốn lấy cái gọi là bảo vật gì cả, nhưng anh muốn đề phòng một số chuyện không cần thiết xảy ra.
Du Kinh Hồng đã băng bó cho Diệp Vô Phong xong rồi, lúc này đang dửng dưng nhìn xung quanh, nhìn thấy Tiểu Yêu đi tới, lập tức cười nói: "Xem ra đã tìm được bức họa cổ của tôi rồi."
Diệp Vô Phong gật đầu: "Xem ra, hiện tại đã thu hết tất cả tranh cổ rồi."
Du Kinh Hồng vui vẻ nói: "Mặc dù vẫn còn thiếu một phần, nhưng tôi tin rằng tất cả các bức tranh cổ sẽ sớm được thu thập, và nhiệm vụ của chúng ta coi như sẽ hoàn thành."
Diệp Vô Phong tò mò nói: "Tôi còn tưởng rằng ngoài bức họa cổ trong tay tứ đại gia tộc, các người đã thu thập xong bốn bức còn lại rồi chứ, không ngờ vẫn còn thiếu một bức họa."
Du Kinh Hồng cũng rất bất lực về việc này, cô ta nói: “Tôi không thể làm gì được, bức tranh cuối cùng cũng không có manh mối nên đã bị trì hoãn, nhưng Cục Hồng Thuẫn đã phái tất cả các cơ quan tình báo đi tìm, tôi tin sẽ sớm tìm được thôi."
Lúc này, Tiểu Yêu mới cười nói: "Tôi tin các người sẽ tìm được. Dù sao các người cũng đã thu thập nhiều bức họa cổ như thế rồi."
Du Kinh Hồng gật đầu.
Sau khi mấy người ra khỏi nhà họ Triệu, Diệp Vô Phong trở về khách sạn của mình, lúc này công ty Ái Hoa bắt đầu thu mua nhiều xí nghiệp của nhà họ Triệu, muốn thôn tính toàn bộ xí nghiệp của họ Triệu, các xí nghiệp ở Tây Sơn liền phát hiện ra, cái tên này vẫn không hề có tiếng tăm gì, chưa bao giờ lọt vào tầm mắt của họ, thế mà chỉ sau một đêm đã trở nên khổng lồ như thế.
Sau khi Tiểu Yêu và Diệp Vô Phong trở lại khách sạn, Tiểu Yêu nói với Diệp Vô Phong: "Lão đại của lão đại, vừa rồi có cô gái kia nên tôi không nói, thực ra, tôi đã có manh mối của bức tranh cuối cùng rồi."
Diệp Vô Phong kinh ngạc nhìn Tiểu Yêu, Tiểu Yêu cười nói: "Là Tây Hồng nói cho tôi biết, hắn nói hắn biết bức họa cuối cùng ở nơi nào, nhưng lại muốn cùng chúng ta thương lượng điều điện, xem ra là muốn thu chút lợi ích."
Tiểu Yêu không giấu diếm Diệp Vô Phong bất cứ điều gì, bởi vì anh ta biết cho dù anh ta nói cho Đường Trảm, Đường Trảm cũng sẽ nói cho Diệp Vô Phong ngay lập tức.
Và chính vì điều này mà anh ta sẽ nói trước với Diệp Vô Phong, sau đó sẽ quay lại nói với Đường Trảm sau, kết quả vẫn như cũ.
Và Đường Trảm sẽ không thể trách anh ta.
Lời nói của Tiểu Yêu khiến Diệp Vô Phong vô cùng ngạc nhiên, anh hỏi: "Có phải Lộ Á bảo Tây Hồng đến nói cho cậu biết chuyện này không?"
Tiểu Yêu lắc đầu: "Không phải đâu, hình như là Tây Hồng tự đến nói với tôi sau khi biết chuyện này, còn Lộ Á thì không biết."
Diệp Vô Phong xúc động nói: "Long Môn thật sự thụt lùi rồi, chuyện như vậy cũng đã xảy ra, thuộc hạ dưới tay giấu giếm đội trưởng của mình làm chuyện như vậy, tôi nghĩ chắc là cậu ta muốn trở thành tứ đại thiên vương, hoặc là muốn tự thành lập đội riêng và trở thành một tổ chức cấp dưới của Long Môn,”
Tiểu Yêu nhìn Diệp Vô Phong với vẻ khó hiểu, phải biết rằng nếu Tây Hồng muốn làm điều này, Lộ Á tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh ta.
Tất nhiên, hành vi này chính là tự tìm đường chết.
"Nhưng nói như vậy, không phải Lộ Á sẽ giết chết Tây Hồng sao?"
Tiểu Yêu đã rất nghi ngờ về điều này.
Diệp Vô Phong thờ ơ nói: "Loại chuyện này không thể làm được, nếu chúng ta thật sự giúp Tây Hồng thành lập tổ chức, vậy thì Lộ Á dù có tức giận đến đâu cũng không thể làm gì được Tây Hồng, trừ phi bản thân Lộ Á không muốn trở thành chỉ huy của Long Môn."
Tiểu Yêu ngạc nhiên nhìn Diệp Vô Phong, không ngờ Tây Hồng lại tính toán được tất cả những yếu tố này.
Diệp Vô Phong nói: "Nhưng mà quên đi, nếu cậu ta biết được vị trí của bức họa cuối cùng, vậy thì cứ để cậu ta thành lập tổ chức cũng không thành vấn đề, và việc Lộ Á khó chịu cũng không liên quan gì đến tôi, chỉ có thể nói thủ hạ của anh ta không trung thành thôi, người khác cũng chỉ ghét bỏ Lộ Á một chút, sẽ không ảnh hưởng đến con đường của Lộ Á."
Tiểu Yêu chỉ biết một chút về những chuyện này, với tư cách là thuộc hạ của Đường Trảm, anh ta đương nhiên sẽ không để ý quá nhiều đến chuyện của người khác.
Anh ta chỉ cần đi theo Đường Trảm và làm những việc theo lời Đường Trảm là tốt rồi.
Đương nhiên Diệp Vô Phong cũng không quan tâm nhiều như vậy, anh trở về chỗ ở của mình trước, sau đó xử lý vết thương, thật ra cũng không có gì xử lý, y Du Kinh Hồng đã băng bó khá tốt rồi, lại còn hết sức cẩn thận.
Nằm trên giường, Diệp Vô Phong đã ngủ thiếp đi, anh biết chuyện này rốt cuộc đã được giải quyết.
Và bây giờ việc anh phải làm là hồi phục chấn thương trước, nhà họ Triệu có lẽ sẽ không thể lật ngược tình thế, chắc là sẽ rời khỏi Tây Sơn và đến Mã Tây phát triển.
Ngày hôm sau, Hoa Vũ, chủ tịch công ty Ái Hoa tìm tới cửa, vào khách sạn của Diệp Vô Phong, anh ta thuận thế ngồi xuống, sau đó nhanh chóng vui vẻ nói: "Chủ tịch Diệp, chúng ta đã chiếm được 60% cổ phần của nhà họ Triệu rồi, bởi vì Triệu Lỗi Phong vẫn đang nắm giữ phần còn lại, chúng ta chỉ có thể chờ xem thế nào trước thôi."
Diệp Vô Phong kinh ngạc nói: "Triệu Lỗi Phong vẫn chưa bán tháo tài sản trong tay sao?"
Hoa Vũ lắc đầu: "Không có, nhưng tôi đoán cũng sawos rồi. Bây giờ toàn bộ xí nghiệp ở Tây Sơn đều đang trông ngóng, hiện tại nhà họ Triệu đã không có cách nào tiếp tục ở lại Tây Sơn, bây giờ rất nhiều người đang giậu đổ bìm leo."
Diệp Vô Phong nói: "Nếu không sai thì tôi đoán Triệu Lỗi Phong còn có chuyện muốn làm, nhưng tôi nghĩ lại, hình như ông ta không có cơ hội đấu với Cục Hồng Thuẫn mới đúng chứ."
Hoa Vũ lắc đầu, anh ta không hiểu chuyện này, dù sao anh ta cũng biết rất nhiều chuyện trong số đó không phải chuyện thương mại, mà bản thân Hoa Vũ cũng chỉ quản lý chuyện thương mại, cho nên anh ta chỉ nghe Diệp Vô Phong nói những điều này mà thôi, thực sự không hiểu lắm.
Diệp Vô Phong nói: "Tiếp tục làm chuyện của anh đi, đừng buông tha cho sản nghiệp của nhà họ Triệu, tôi đoán công ty Hoa Cường cũng sắp tới rồi, đến lúc đó trực tiếp gióng trống làm nhà họ Triệu sụp đổ là được. Về phần những xí nghiệp ở Tây Sơn, để lại một ít nước cho họ là được rồi, chắc là bọn họ cũng sẽ rất vui lòng rồi.”
Hoa Vũ hài lòng gật đầu rồi rời đi.
Diệp Vô Phong đứng trước cửa sổ cao từ trần đến sàn nhìn khung cảnh bên ngoài, lúc này thành phố Tây Sơn đầy xe cộ qua lại, cũng không có mấy người biết rằng mạch nước ngầm đã bắt đầu khởi động.
"Triệu Lỗi Phong còn muốn làm gì nữa ư? Dù sao bây giờ nhà họ Triệu đã suy sụp rồi, ông ta tiếp tục ở trong tình trạng sắp chết như vậy cũng không có gì tốt. Tốt hơn hết là nhanh chóng vứt bỏ hết tài sản đi, sau đó đến Mã Tây."
Đương nhiên, Diệp Vô Phong không muốn lấy cái gọi là bảo vật gì cả, nhưng anh muốn đề phòng một số chuyện không cần thiết xảy ra.
Du Kinh Hồng đã băng bó cho Diệp Vô Phong xong rồi, lúc này đang dửng dưng nhìn xung quanh, nhìn thấy Tiểu Yêu đi tới, lập tức cười nói: "Xem ra đã tìm được bức họa cổ của tôi rồi."
Diệp Vô Phong gật đầu: "Xem ra, hiện tại đã thu hết tất cả tranh cổ rồi."
Du Kinh Hồng vui vẻ nói: "Mặc dù vẫn còn thiếu một phần, nhưng tôi tin rằng tất cả các bức tranh cổ sẽ sớm được thu thập, và nhiệm vụ của chúng ta coi như sẽ hoàn thành."
Diệp Vô Phong tò mò nói: "Tôi còn tưởng rằng ngoài bức họa cổ trong tay tứ đại gia tộc, các người đã thu thập xong bốn bức còn lại rồi chứ, không ngờ vẫn còn thiếu một bức họa."
Du Kinh Hồng cũng rất bất lực về việc này, cô ta nói: “Tôi không thể làm gì được, bức tranh cuối cùng cũng không có manh mối nên đã bị trì hoãn, nhưng Cục Hồng Thuẫn đã phái tất cả các cơ quan tình báo đi tìm, tôi tin sẽ sớm tìm được thôi."
Lúc này, Tiểu Yêu mới cười nói: "Tôi tin các người sẽ tìm được. Dù sao các người cũng đã thu thập nhiều bức họa cổ như thế rồi."
Du Kinh Hồng gật đầu.
Sau khi mấy người ra khỏi nhà họ Triệu, Diệp Vô Phong trở về khách sạn của mình, lúc này công ty Ái Hoa bắt đầu thu mua nhiều xí nghiệp của nhà họ Triệu, muốn thôn tính toàn bộ xí nghiệp của họ Triệu, các xí nghiệp ở Tây Sơn liền phát hiện ra, cái tên này vẫn không hề có tiếng tăm gì, chưa bao giờ lọt vào tầm mắt của họ, thế mà chỉ sau một đêm đã trở nên khổng lồ như thế.
Sau khi Tiểu Yêu và Diệp Vô Phong trở lại khách sạn, Tiểu Yêu nói với Diệp Vô Phong: "Lão đại của lão đại, vừa rồi có cô gái kia nên tôi không nói, thực ra, tôi đã có manh mối của bức tranh cuối cùng rồi."
Diệp Vô Phong kinh ngạc nhìn Tiểu Yêu, Tiểu Yêu cười nói: "Là Tây Hồng nói cho tôi biết, hắn nói hắn biết bức họa cuối cùng ở nơi nào, nhưng lại muốn cùng chúng ta thương lượng điều điện, xem ra là muốn thu chút lợi ích."
Tiểu Yêu không giấu diếm Diệp Vô Phong bất cứ điều gì, bởi vì anh ta biết cho dù anh ta nói cho Đường Trảm, Đường Trảm cũng sẽ nói cho Diệp Vô Phong ngay lập tức.
Và chính vì điều này mà anh ta sẽ nói trước với Diệp Vô Phong, sau đó sẽ quay lại nói với Đường Trảm sau, kết quả vẫn như cũ.
Và Đường Trảm sẽ không thể trách anh ta.
Lời nói của Tiểu Yêu khiến Diệp Vô Phong vô cùng ngạc nhiên, anh hỏi: "Có phải Lộ Á bảo Tây Hồng đến nói cho cậu biết chuyện này không?"
Tiểu Yêu lắc đầu: "Không phải đâu, hình như là Tây Hồng tự đến nói với tôi sau khi biết chuyện này, còn Lộ Á thì không biết."
Diệp Vô Phong xúc động nói: "Long Môn thật sự thụt lùi rồi, chuyện như vậy cũng đã xảy ra, thuộc hạ dưới tay giấu giếm đội trưởng của mình làm chuyện như vậy, tôi nghĩ chắc là cậu ta muốn trở thành tứ đại thiên vương, hoặc là muốn tự thành lập đội riêng và trở thành một tổ chức cấp dưới của Long Môn,”
Tiểu Yêu nhìn Diệp Vô Phong với vẻ khó hiểu, phải biết rằng nếu Tây Hồng muốn làm điều này, Lộ Á tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh ta.
Tất nhiên, hành vi này chính là tự tìm đường chết.
"Nhưng nói như vậy, không phải Lộ Á sẽ giết chết Tây Hồng sao?"
Tiểu Yêu đã rất nghi ngờ về điều này.
Diệp Vô Phong thờ ơ nói: "Loại chuyện này không thể làm được, nếu chúng ta thật sự giúp Tây Hồng thành lập tổ chức, vậy thì Lộ Á dù có tức giận đến đâu cũng không thể làm gì được Tây Hồng, trừ phi bản thân Lộ Á không muốn trở thành chỉ huy của Long Môn."
Tiểu Yêu ngạc nhiên nhìn Diệp Vô Phong, không ngờ Tây Hồng lại tính toán được tất cả những yếu tố này.
Diệp Vô Phong nói: "Nhưng mà quên đi, nếu cậu ta biết được vị trí của bức họa cuối cùng, vậy thì cứ để cậu ta thành lập tổ chức cũng không thành vấn đề, và việc Lộ Á khó chịu cũng không liên quan gì đến tôi, chỉ có thể nói thủ hạ của anh ta không trung thành thôi, người khác cũng chỉ ghét bỏ Lộ Á một chút, sẽ không ảnh hưởng đến con đường của Lộ Á."
Tiểu Yêu chỉ biết một chút về những chuyện này, với tư cách là thuộc hạ của Đường Trảm, anh ta đương nhiên sẽ không để ý quá nhiều đến chuyện của người khác.
Anh ta chỉ cần đi theo Đường Trảm và làm những việc theo lời Đường Trảm là tốt rồi.
Đương nhiên Diệp Vô Phong cũng không quan tâm nhiều như vậy, anh trở về chỗ ở của mình trước, sau đó xử lý vết thương, thật ra cũng không có gì xử lý, y Du Kinh Hồng đã băng bó khá tốt rồi, lại còn hết sức cẩn thận.
Nằm trên giường, Diệp Vô Phong đã ngủ thiếp đi, anh biết chuyện này rốt cuộc đã được giải quyết.
Và bây giờ việc anh phải làm là hồi phục chấn thương trước, nhà họ Triệu có lẽ sẽ không thể lật ngược tình thế, chắc là sẽ rời khỏi Tây Sơn và đến Mã Tây phát triển.
Ngày hôm sau, Hoa Vũ, chủ tịch công ty Ái Hoa tìm tới cửa, vào khách sạn của Diệp Vô Phong, anh ta thuận thế ngồi xuống, sau đó nhanh chóng vui vẻ nói: "Chủ tịch Diệp, chúng ta đã chiếm được 60% cổ phần của nhà họ Triệu rồi, bởi vì Triệu Lỗi Phong vẫn đang nắm giữ phần còn lại, chúng ta chỉ có thể chờ xem thế nào trước thôi."
Diệp Vô Phong kinh ngạc nói: "Triệu Lỗi Phong vẫn chưa bán tháo tài sản trong tay sao?"
Hoa Vũ lắc đầu: "Không có, nhưng tôi đoán cũng sawos rồi. Bây giờ toàn bộ xí nghiệp ở Tây Sơn đều đang trông ngóng, hiện tại nhà họ Triệu đã không có cách nào tiếp tục ở lại Tây Sơn, bây giờ rất nhiều người đang giậu đổ bìm leo."
Diệp Vô Phong nói: "Nếu không sai thì tôi đoán Triệu Lỗi Phong còn có chuyện muốn làm, nhưng tôi nghĩ lại, hình như ông ta không có cơ hội đấu với Cục Hồng Thuẫn mới đúng chứ."
Hoa Vũ lắc đầu, anh ta không hiểu chuyện này, dù sao anh ta cũng biết rất nhiều chuyện trong số đó không phải chuyện thương mại, mà bản thân Hoa Vũ cũng chỉ quản lý chuyện thương mại, cho nên anh ta chỉ nghe Diệp Vô Phong nói những điều này mà thôi, thực sự không hiểu lắm.
Diệp Vô Phong nói: "Tiếp tục làm chuyện của anh đi, đừng buông tha cho sản nghiệp của nhà họ Triệu, tôi đoán công ty Hoa Cường cũng sắp tới rồi, đến lúc đó trực tiếp gióng trống làm nhà họ Triệu sụp đổ là được. Về phần những xí nghiệp ở Tây Sơn, để lại một ít nước cho họ là được rồi, chắc là bọn họ cũng sẽ rất vui lòng rồi.”
Hoa Vũ hài lòng gật đầu rồi rời đi.
Diệp Vô Phong đứng trước cửa sổ cao từ trần đến sàn nhìn khung cảnh bên ngoài, lúc này thành phố Tây Sơn đầy xe cộ qua lại, cũng không có mấy người biết rằng mạch nước ngầm đã bắt đầu khởi động.
"Triệu Lỗi Phong còn muốn làm gì nữa ư? Dù sao bây giờ nhà họ Triệu đã suy sụp rồi, ông ta tiếp tục ở trong tình trạng sắp chết như vậy cũng không có gì tốt. Tốt hơn hết là nhanh chóng vứt bỏ hết tài sản đi, sau đó đến Mã Tây."
/770
|