Duy Nhất trên quyển lịch ngày , khoanh vòng tròn, đây là ngày thứ mười , hắn liên tục mười ngày không về nhà, gọi điện thoại , hắn luôn trả lời cô là bề bộn nhiều việc, cô không rõ, chẳng lẽ một người nhiều việc thậm chí cũng không ngủ sao ?
Ngày không có hắn , Lãnh Gia tựa như lãnh lẽo , trống rỗng , vô cùng tức giận , tuy rằng cô chưa nhìn thấy hắn, nhưng chỉ cần biết hắn ở nhà , lòng của cô cũng thực thoải mái …
Cửa sổ hoa Uất Kim Hương đã nồng đậm hương, trong gió tiểu gấu bông cô đơn xoay tròn, hôm nay là cuối tuần, hắn có trở về không ?
“Tí tách, tí tách, ” đêm tĩnh chỉ nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ , đêm khuya đồng hồ điểm mười hai giờ , cô nghĩ hắn sẽ không về , tâm tình hạ tới cực điểm, nguyên lai, đây là hương vị của tương tư …
Lãnh Dực, Lãnh Dực, nhớ kỹ tên này lại cảm thấy chính mình giống như bị toàn thế giới vứt bỏ…
Ôm lấy gấu bông rách nát , cô một mình đi vào phòng hắn , nhẹ nhàng xoay tay cầm , cửa phòng liền mở, chứng minh hắn quả thực không ở nhà, nếu ở, phòng sẽ khóa trái , một hồi cô không khỏi hiếu kỳ, đêm hôm khuya khoắc ý đồ rình coi không có kết quả.
Trong phòng vẫn như cũ chỉnh tề , như có như không , còn lưu lại một chút mùi hương của hắn .
Mở tủ quần áo ra , hắn quần áo nhất tề gọn gàng . Duy Nhất liền nhớ tới cảm giác ở trong lòng hắn , liền tiến vào trong chăn của hắn , coi như đang nằm trong lòng hắn , rốt cục cũng ngủ được …
Dưới sân, đèn xe sáng lên, một thân ảnh cao lớn tiến vào Lãnh trạch, đẩy cửa phòng tầng hai ra , hắn sững sờ tại chỗ…
“Nha đầu ngốc, thực xin lỗi!” Hắn khẽ vuốt mái tóc đen của cô , giọng mang theo nghẹn ngào, tay dịch chuyển từ mắt xuống môi cô , nhẹ nhàng môi áp môi .
“Chúng ta chỉ có thể dừng tại đây .” Một giọt lệ lăn dài trên mặt hắn …
Đứng dậy, nhẹ nhàng , rời đi…
Dưới sân , đèn xe dần dần rời xa…
Ngày không có hắn , Lãnh Gia tựa như lãnh lẽo , trống rỗng , vô cùng tức giận , tuy rằng cô chưa nhìn thấy hắn, nhưng chỉ cần biết hắn ở nhà , lòng của cô cũng thực thoải mái …
Cửa sổ hoa Uất Kim Hương đã nồng đậm hương, trong gió tiểu gấu bông cô đơn xoay tròn, hôm nay là cuối tuần, hắn có trở về không ?
“Tí tách, tí tách, ” đêm tĩnh chỉ nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ , đêm khuya đồng hồ điểm mười hai giờ , cô nghĩ hắn sẽ không về , tâm tình hạ tới cực điểm, nguyên lai, đây là hương vị của tương tư …
Lãnh Dực, Lãnh Dực, nhớ kỹ tên này lại cảm thấy chính mình giống như bị toàn thế giới vứt bỏ…
Ôm lấy gấu bông rách nát , cô một mình đi vào phòng hắn , nhẹ nhàng xoay tay cầm , cửa phòng liền mở, chứng minh hắn quả thực không ở nhà, nếu ở, phòng sẽ khóa trái , một hồi cô không khỏi hiếu kỳ, đêm hôm khuya khoắc ý đồ rình coi không có kết quả.
Trong phòng vẫn như cũ chỉnh tề , như có như không , còn lưu lại một chút mùi hương của hắn .
Mở tủ quần áo ra , hắn quần áo nhất tề gọn gàng . Duy Nhất liền nhớ tới cảm giác ở trong lòng hắn , liền tiến vào trong chăn của hắn , coi như đang nằm trong lòng hắn , rốt cục cũng ngủ được …
Dưới sân, đèn xe sáng lên, một thân ảnh cao lớn tiến vào Lãnh trạch, đẩy cửa phòng tầng hai ra , hắn sững sờ tại chỗ…
“Nha đầu ngốc, thực xin lỗi!” Hắn khẽ vuốt mái tóc đen của cô , giọng mang theo nghẹn ngào, tay dịch chuyển từ mắt xuống môi cô , nhẹ nhàng môi áp môi .
“Chúng ta chỉ có thể dừng tại đây .” Một giọt lệ lăn dài trên mặt hắn …
Đứng dậy, nhẹ nhàng , rời đi…
Dưới sân , đèn xe dần dần rời xa…
/369
|