Edior : Thủy Miên Duy Nhất không biết chính mình có bao nhiêu dũng khí mới có thể đứng ở trước cửa thang máy công ty một lần nữa. Sau đám đông chật chội, cô buộc chính mình phải ngẩng đầu ưỡn ngực.
Các đồng nghiệp liên tiếp quay đầu lại nhìn,trong mắt đầy ý cười nhạo cùng ái muội, nhìn nhau nghị luận. Duy Nhất tâm đau đớn, cô nói với chính mình một lần nữa: Duy Nhất, phải kiên cường, nước mắt của ngươi không thể để người khác nhìn thấy. Vì thế, trên môi nở nụ cười tự tin nhất có thể, nhìn thấy đồng nghiệp quen biết, liền lại gần chào hỏi, nhớ rõ cô gái này hình như tên là Mary:
-Hi, Mary, buổi sáng tốt lành.
Đối phương đỏ mặt, xấu hổ trốn tránh trả lời cô:
-Hi, buổi sáng tốt lành..
Xung quanh thấy vậy liền chỉ trỏ, thì thầm to nhỏ.
Duy Nhất nở nụ cười, lúc này đây là cười thật tâm.
Lời đồn chỉ là hư vô, tất cả thì ra đều đơn giản như vậy.
-Duy Nhất, sang thang máy bên này.
Giọng nam nhân thật ôn hoà.
Duy Nhất theo tiếng kêu đi qua, tổng tài Doãn Tiêu Trác đang đứng trước cửa thang máy chuyên dụng chờ cô.
Cô tao nhã hướng Mary vẫy vẫy tay:
-Mình qua bên kia nga.Muốn cùng đi hay không?
-Không cần.Không cần. Cám ơn.
Mary đỏ mặt lắc đầu. Không phải không cần, mà là không dám. Thang máy chuyên dụng của tổng tài, không phải ai cũng đều có thể sử dụng, cô cũng không lỗ màng đến mức như vậy.
-Duy Nhất, về sau cô có thể sử dụng thang máy này.
Ánh mắt Doãn Tiêu Trác ôn nhu, giọng nói ôn hoà nhìn Duy Nhất.
-Cám ơn tổng tài.
Tiếp tục tao nhã mỉm cười.
Cửa thang máy mở ra, Duy Nhất cùng tổng tài tiến vào t̀hang máy, phía sau một mảnh lặng ngắt như tờ…
-Vì sao?
Duy Nhất ở trong thang máy mới hỏi vấn đề này.
-Hả?
Doãn Tiêu Trác giống như vẫn chưa hiểu được ý của cô.
-Vì sao lại đối xử với tôi không giống những người khác?
Là vì Doãn Tử Nhiên sao?Duy Nhất thật sự không hy vọng lại phát sinh càng nhiều hiểu lầm.
Doãn Tiêu Trác cười cười, cười đến thâm thuý mà u buồn, “Đừng làm hắn tổn thương”.
-Ai? Doãn Tử Nhiên?
Duy Nhất cho là tổng tài đang nói đến Tử Nhiên, bọn họ là anh em, không phải sao?
Doãn Tiêu Trác lại lắc đầu:
-Nó còn nhỏ, chưa từng có việc gì khiến nó suy sụp , cứ để mặc nó, chuyện này không phải là xấu.
-Đó là…”
Duy Nhất không hiểu được.
-Lãnh…Dực
Hắn muốn nói là Lãnh Ngạn, đột nhiên trong lúc đó nhanh chóng sửa lại lời.
Đây là người thứ hai cũng nói với cô như vậy.
-Tôi còn chưa gặp anh ta , làm sao làm tổn thương anh ta được?
Thang máy “Đinh” một tiếng, sau đó Duy Nhất cúi đầu đi ra thang máy, cảm giác này có phải gọi là uể oải không?
Chưa thấy qua sao? Doãn Tiêu Trác không hiểu…
Tâm của Duy Nhất bị lời nói của Doãn Tiêu Trác làm đảo lộn, nhớ lại rất nhiều rất nhiều, Tần Nhiên cảnh cáo, hôn nhân kì quái, thái độ của Lãnh Dực nữa, cô không phủ nhận, cô đối với người tên Lãnh Dực này bắt đầu có hứng thú, có ý ỷ lại…
Cô đột nhiên có chút sợ hãi đứng lên, nhân lúc công ty còn chưa vào giờ làm, lấy điện thoại gọi cho Mĩ Mĩ:
-Mĩ Mĩ, mình hỏi cậu một việc, nếu yêu một người sẽ có biểu hiện gì?
Các đồng nghiệp liên tiếp quay đầu lại nhìn,trong mắt đầy ý cười nhạo cùng ái muội, nhìn nhau nghị luận. Duy Nhất tâm đau đớn, cô nói với chính mình một lần nữa: Duy Nhất, phải kiên cường, nước mắt của ngươi không thể để người khác nhìn thấy. Vì thế, trên môi nở nụ cười tự tin nhất có thể, nhìn thấy đồng nghiệp quen biết, liền lại gần chào hỏi, nhớ rõ cô gái này hình như tên là Mary:
-Hi, Mary, buổi sáng tốt lành.
Đối phương đỏ mặt, xấu hổ trốn tránh trả lời cô:
-Hi, buổi sáng tốt lành..
Xung quanh thấy vậy liền chỉ trỏ, thì thầm to nhỏ.
Duy Nhất nở nụ cười, lúc này đây là cười thật tâm.
Lời đồn chỉ là hư vô, tất cả thì ra đều đơn giản như vậy.
-Duy Nhất, sang thang máy bên này.
Giọng nam nhân thật ôn hoà.
Duy Nhất theo tiếng kêu đi qua, tổng tài Doãn Tiêu Trác đang đứng trước cửa thang máy chuyên dụng chờ cô.
Cô tao nhã hướng Mary vẫy vẫy tay:
-Mình qua bên kia nga.Muốn cùng đi hay không?
-Không cần.Không cần. Cám ơn.
Mary đỏ mặt lắc đầu. Không phải không cần, mà là không dám. Thang máy chuyên dụng của tổng tài, không phải ai cũng đều có thể sử dụng, cô cũng không lỗ màng đến mức như vậy.
-Duy Nhất, về sau cô có thể sử dụng thang máy này.
Ánh mắt Doãn Tiêu Trác ôn nhu, giọng nói ôn hoà nhìn Duy Nhất.
-Cám ơn tổng tài.
Tiếp tục tao nhã mỉm cười.
Cửa thang máy mở ra, Duy Nhất cùng tổng tài tiến vào t̀hang máy, phía sau một mảnh lặng ngắt như tờ…
-Vì sao?
Duy Nhất ở trong thang máy mới hỏi vấn đề này.
-Hả?
Doãn Tiêu Trác giống như vẫn chưa hiểu được ý của cô.
-Vì sao lại đối xử với tôi không giống những người khác?
Là vì Doãn Tử Nhiên sao?Duy Nhất thật sự không hy vọng lại phát sinh càng nhiều hiểu lầm.
Doãn Tiêu Trác cười cười, cười đến thâm thuý mà u buồn, “Đừng làm hắn tổn thương”.
-Ai? Doãn Tử Nhiên?
Duy Nhất cho là tổng tài đang nói đến Tử Nhiên, bọn họ là anh em, không phải sao?
Doãn Tiêu Trác lại lắc đầu:
-Nó còn nhỏ, chưa từng có việc gì khiến nó suy sụp , cứ để mặc nó, chuyện này không phải là xấu.
-Đó là…”
Duy Nhất không hiểu được.
-Lãnh…Dực
Hắn muốn nói là Lãnh Ngạn, đột nhiên trong lúc đó nhanh chóng sửa lại lời.
Đây là người thứ hai cũng nói với cô như vậy.
-Tôi còn chưa gặp anh ta , làm sao làm tổn thương anh ta được?
Thang máy “Đinh” một tiếng, sau đó Duy Nhất cúi đầu đi ra thang máy, cảm giác này có phải gọi là uể oải không?
Chưa thấy qua sao? Doãn Tiêu Trác không hiểu…
Tâm của Duy Nhất bị lời nói của Doãn Tiêu Trác làm đảo lộn, nhớ lại rất nhiều rất nhiều, Tần Nhiên cảnh cáo, hôn nhân kì quái, thái độ của Lãnh Dực nữa, cô không phủ nhận, cô đối với người tên Lãnh Dực này bắt đầu có hứng thú, có ý ỷ lại…
Cô đột nhiên có chút sợ hãi đứng lên, nhân lúc công ty còn chưa vào giờ làm, lấy điện thoại gọi cho Mĩ Mĩ:
-Mĩ Mĩ, mình hỏi cậu một việc, nếu yêu một người sẽ có biểu hiện gì?
/369
|