Biên tập: Bột
Trình Yểu nghe tiếng nhìn sang, mấy nữ sinh đi từ cửa tới, có mấy nam sinh đứng lên, ân cần kéo ghế cho các cô ấy.
Mấy nữ sinh tới gần, chào Tống Thiếu Minh một câu “Đội trưởng”. sau đó chào hỏi các nam sinh khác, có thể thấy bọn họ rất thân quen, có lẽ hàng năm đều tham gia tụ họp.
Nhưng Tô Doanh là ngoại lệ, ba năm trước cô ấy đi Mỹ, cũng thường vắng mặt trong các buổi tụ họp. Vì vậy khi nhìn thấy cô ấy, các nam sinh đều rất kinh ngạc, nhưng nhiều hơn là mừng rỡ. Dù sao bạn học xinh đẹp tới đâu cũng được người ta yêu thích.
Hôm nay Tô Doanh mặc quần shorts bó màu xanh lam, đi giày cao gót đen, dáng người cao gầy, lả lướt, có phong vị phụ nữ hơn mấy năm trước. Giờ đây cô ấy không còn là nữ sinh thích mặc quần vải bông, đi giày đế bằng theo phong cách triều Thanh nữa rồi.
Vì vậy Trình Yểu hoàn toàn không nhận ra, cô nhìn lại mấy lần liền, cho tới khi đối mắt với Tô Doanh.
Trình Yểu cười một tiếng, Tô Doanh lại hơi ngẩn ra. Đầu tiên cô ấy nhìn Trần Mịch Ngôn, sau đó mới chú ý tới người phụ nữ ngồi bên cạnh anh.
Lúc đầu cô ấy không nhận ra Trình Yểu, tới khi thấy Trần Mịch Ngôn nghiêng đầu ngắm người bên cạnh. Trong khoảnh khắc Tô Doanh thấy ánh mắt, biểu cảm của anh thì đột nhiên nhớ tới đối thủ cô có cố gắng thế nào cũng không thắng được —— Lời nguyền trong lòng Trần Mịch Ngôn.
Trình Yểu. Trình Yểu.
Tô Doanh im lặng mặc niệm hai lần, giây tiếp theo đón nhận ánh mắt của Trình Yểu, cười dịu dàng, hào phóng: “Trình sư tỷ về nước khi nào thế?”
Cô ấy đi tới ngối đối diện Trình Yểu, tỏ vẻ kinh ngạc, vui mừng.
Trình Yểu rất kinh ngạc vì Tô Doanh liếc mắt một cái đã nhận ra mình.
“Mới mấy tháng thôi.” Trình Yểu đáp.
Lúc này, mấy nữ sinh khác mới biết người ở bên cạnh Trần Mịch Ngôn là Trình Yểu, mọi người đều kinh ngạc chào hỏi cô. Cách một lúc lại có mấy nam nữ sinh đi vào, phòng bao dần náo nhiệt.
Khoảng sáu rưỡi, mọi người từ khóa 03 tới 05 đều tới đủ. Có khoảng 14 người, những người biện luận lão luyện của thành phố C dường như đều có mặt ở đây, chiếc bàn hình bầu dục đã đầy ắp người.
Trong lúc ăn cơm, Trình Yểu đi vệ sinh, lúc ra đứng cạnh bồn rửa tay thì thấy Tô Doanh đi vào.
“Trình sư tỷ.” Tô Doanh đi tới bên cạnh cô, nhẹ giọng nói: “Vừa rồi mọi người ồn áo quá, không nói chuyện được với sư tỷ…”
“Lâu rồi không gặp, mọi người có nhiều chuyện để nói.” Trình Yểu cười nói.
Tô Doanh cũng cười: “Đúng vậy, năm đó sư tỷ ra nước ngoài, mọi người cũng chưa được gặp lại chị. Đúng rồi, sao đột nhiên chị lại trở về thành phố C?”
“Vì công việc.”
“Phải không?” Tô Doanh hơi cúi đầu, miệng nhếch lên: “Vậy chồng của sư tỷ cũng cùng về nước chứ?”
Chồng… của sư tỷ?
Trình Yểu hơi ngẩn ra, sửng sốt một lúc mới phản ứng lại được: “À, thật ra tôi…”
“Sư tỷ!” Sau lưng truyền tới giọng của Trần Mịch Ngôn.
Trình Yểu và Tô Doanh cùng quay đầu lại.
“Trần Mịch Ngôn.” Tô Doanh gọi anh, giọng điệu trong trẻo, êm ái.
Trần Mịch Ngôn nhàn nhạt “ừ” một tiếng, tự ý đi qua người cô ấy tới bên cạnh Trình Yểu, ôn tồn nói: “Phòng ăn này xây lại, em sợ chị đi nhầm.”
“Ừ.” Trình Yểu gật đầu: “Tôi vẫn ổn, đi thôi.”
Cô vừa nói vừa quay đầu nói với Tô Doanh ở bên cạnh: “Bọn tôi vào trước đây.”
“Vâng.” Tô Doanh cười khẽ, nhìn bọn họ cùng rời đi.
Từ đầu tới cuối, Trần Mịch Ngôn thậm chí còn không nhìn cô ấy một cái.
Ăn xong bữa cơm này đã là 8 giờ, Tống Thiếu Minh theo lệ hô hào mọi người sang KTV bên cạnh tiếp tục vui vẻ. Nhưng vì có nhiều người, bọn họ cần một phòng lớn. Từ trước tới nay Tống Thiếu Minh luôn là bá chủ, vì thế ba bài mở màn đều bị anh ấy độc chiếm. Cuộc sống vui vẻ là vậy, nhưng anh ấy hát toàn những bài đau thương, mấy sư đệ không nghe nổi nữa, mau chóng cướp micro, lén đưa cho Trần Mịch Ngôn.
“Nào nào nào, ‘trai đẹp’ của chúng ta hát một bài đi!” Biệt danh ‘trai đẹp’ này cũng có nguyên do, vì năm đó nữ sinh đại học C từng bầu Trần Mịch Ngôn là một trong những nam sinh đẹp trai nhất trường, đội biện luận thấy vô cùng vinh dự, nên tuyên bố với người ngoài rằng Trần Mịch Ngôn là ‘trai đẹp của đội biện luận đại học C’, gọi tắt là ‘trai đẹp’. Biệt danh này cứ truyền xuống như vậy.
Rất lâu trước đây, Trình Yểu từng nghe Trần Mịch Ngôn hát một lần. Cô không nhớ cụ thể là ở tiệc mừng chiến thắng nơi nào, cũng không nhớ rõ anh hát bài gì, chỉ mơ hồ nhớ được âm điệu của anh lúc đó trầm thấp, cực kỳ êm tai.
Dường như anh chỉ hát đúng một lần đó.
Các nam sinh ở bên cạnh giựt dây, sau đó nữ sinh cũng gia nhập. Nữ sinh trong đội biện luận không nhiều, có mấy người đều từng thích Trần Mịch Ngôn. Có điều bây giờ đã là chuyện cũ, giờ cô gái nào cũng đã có chủ, có người còn sinh con rồi. Những tâm tư năm đó đã sớm tan thành mây khói. Nhưng điều đó cũng không trở thành chướng ngại cản các cô muốn nghe giọng ca mê người của bạch mã hoàng tử đội biện luận năm xưa.
Trình Yểu nhìn bốn phía, cũng nói: “Cậu hát đi.”
Trần Mịch Ngôn nhìn cô một cái, nhận lấy micro, đứng dậy đi tới ngồi ở bục sân khấu.
Nhạc nền nhanh chóng vang lên, đó là bài hát tiếng Anh —— This I Promise You.
Từ lúc Trần Mịch Ngôn hát câu đầu tiên, cả căn phòng dần an tĩnh. Những nữ sinh đang tán dóc cũng im lặng, nữ sinh đang nhai khoai tây chiên không còn đoái hoài tới ăn nữa, mấy cô đều ngồi nhìn người đàn ông đang hát.
Trần Mịch Ngôn hơi nghiêng người, tầm mắt như có như không nhìn về nơi Trình Yểu ngồi. Anh nắm micro, khẽ hát, bài hát trữ tình này được anh hát thật nghiêm túc, quyến luyến.
Không chỉ có những nữ sinh nghe tới mê mẩn, ngay cả đám nam sinh cũng rất chìm đắm, họ không thể không nhìn thẳng vào điểm khác biệt giữa họ và ‘trai đẹp’. Trừ nhan sắc ra, vẫn còn một điểm nào đó khiến họ khó vượt qua được.
Trình Yểu yên lặng nghe anh hát, không thể không thừa nhận dáng vẻ này của Trần Mịch Ngôn thực sự rất mê người.
Đúng vậy, Trần Mịch Ngôn vẫn luôn là một người đàn ông chói mắt và thu hút.
Trình Yểu suy nghĩ một chút, im lặng cười, nhưng lúc này lại như thấy Trần Mịch Ngôn nhìn tới đây. Ánh sáng trong phòng mờ tối, Trình Yểu cũng không dám chắc có phải anh đang nhìn cô hay không.
Nhưng ánh mắt anh hướng về phía bên này, dịu dàng hát:
“… I ‘ll be your strength,
“… Tôi sẽ là sức mạnh của em,
I ‘ll give you hope …”
Tôi sẽ mang hy vọng tới cho em…”
…
“And I will take you in my arms …”
“Và tôi sẽ ôm em trong vòng tay…”
Đột nhiên Trình Yểu thấy tim mình đập nhanh thêm mấy nhịp.
Cô run sợ sờ ngực mình một cái, đúng vậy, tim đập rất nhanh.
Trình Yểu không nghe được phía sau Trần Mịch Ngôn còn đang hát gì. Trí nhớ hỏng bét hết lần này tới lần khác giờ đây cũng biết làm loạn. Những câu nói đầy nhạo báng của Du Mỹ Anh dần tràn ngập trong trí óc cô.
“Bây giờ giữa em và tiểu sư đệ là thế nào?”
“… Em bây giờ như bé gái bị bạn trai kiểm tra vậy.”
“… Cậu ấy dụng tâm với em bao nhiêu, chính cậu ấy biết rõ.”
Dưới ánh đèn u ám, Trình Yểu lờ mờ nhìn Trần Mịch Ngôn, những đường cong nhu hòa dần của anh nhòa đi, mờ mịt khó với tới. Trình Yểu chấn động, cố mở to mắt để nhìn.
Thật tốt, anh vẫn còn ở đó.
Trình Yểu an tâm, nhưng cô thoáng ý thức được có điểm nào đó không đúng. Cô cúi đầu, đầu óc dường như có chút rối loạn. Vào lúc Trần Mịch Ngôn hát xong, anh tiến về phía Trình Yểu, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô trong tiếng vỗ tay.
Trên ghế salon đối diện, một đôi mắt dời khỏi người anh, rơi trên người Trần Mịch Ngôn và Trình Yểu.
“Trần Mịch Ngôn vẫn xuất sắc như vậy.” Nữ sinh bên cạnh thở dài một tiếng, Tô Doanh mờ ám thu hồi ánh mắt, không mặn không nhạt cười: “Đúng vậy.”
Mà Trình Yểu bên này, từ khi Trần Mịch Ngôn ngồi xuống, cô liền có cảm giác mất tự nhiên tới khó hiểu. Nhất là khi anh hạ giọng hỏi cô có mệt hay không, Trình Yểu nhích sang bên cạnh một chút theo bản năng.
Trần Mịch Ngôn không chú ý tới động tác của cô, vẫn dịu dàng nói chuyện với Trình Yểu như cũ: “Nếu thấy mệt, chúng ta về trước nhé.”
“Được, vậy… về trước thôi.” Trình Yểu thấp giọng nói.
Tạm biệt những người khác xong, Trần Mịch Ngôn đưa Trình Yểu về trước trong ánh mắt mờ ám của mọi người.
Ai biết họ mới ra khỏi cửa, Tô Doanh cũng chạy ra theo.
“Trình sư tỷ!”
Trình Yểu dừng bước, thấy Tô Doanh đi giày cao gót khó nhọc chạy theo.
“Sao vậy?” Trình Yểu hỏi.
Tô Doanh đến gần, tỉnh bơ liếc Trần Mịch Ngôn, sau đó cười ngượng ngùng với Trình Yểu: “Sư tỷ, vừa rồi ăn cơm em có uống rượu, bây giờ đầu óc hơi choáng váng, không biết sư tỷ ở đâu, có thể cho em quá giang một đoạn không?”
Trình Yểu vừa định nói thì Trần Mịch Ngôn đã mở miệng: “Không quá tiện đường, tôi gọi Nguyễn Phong đưa cậu về.” Anh vừa nói vừa lấy điện thoại ra gọi điện cho Nguyễn Phong.
Tô Doanh sửng sốt một chút, nụ cười trên mặt ẩn tia tức giận. Cô ấy nhìn Trần Mịch Ngôn với ánh mắt phức tạp.
Trình Yểu nhìn hai người bọn họ, nhất thời cảm thấy lúng túng. Nghĩ ngợi một lúc, cô nói với Trần Mịch Ngôn đang gọi điện thoại: “Hay cậu đưa Tô sư muội về đi, tôi đi gọi xe là được rồi.”
Trần Mịch Ngôn quay mặt sang nhìn cô, ánh mắt cực kỳ u ám.
Trình Yểu bỗng á khẩu.
Vẻ tức giận đông cứng này khiến người ta sợ hãi.
May thay, cuối cùng Nguyễn Phong cũng nghe điện thoại: “Tô Doanh cần người đưa về, cậu ấy ở cửa.” Vừa dứt lời, Trần Mịch Ngôn cúp điện thoại, nói với Trình Yểu: “Được rồi, đi thôi.”
Trình Yểu lặng lẽ nhìn Tô Doanh một cái, rõ ràng thấy hốc mắt cô ấy đỏ lên. Môi Trình Yểu giật giật, muốn nói với cô ấy câu gì đó nhưng không nói ra được. Cuối cùng, cô xoay người đi.
Xe ô tô chạy vững vàng trong màn đêm đen đặc. Trần Mịch Ngôn vẫn không nói chuyện. Trình Yểu cũng không biết nói gì, hai người duy trì im lặng một cách ăn ý, tới tận khi Trình Yểu xuống xe.
“Cảm ơn.” Trước khi xuống xe Trình Yểu đã nói hai chữ này.
Cô đóng cửa xe, đang định đi thì Trần Mịch Ngôn xuống xe gọi cô lại.
“Sư tỷ.” Anh bước lên ba bước, đứng lại rồi nhẹ giọng nói: “Nghỉ ngơi cho khỏe.”
Trình Yểu ngẩn ra, đột nhiên cảm giác tim mình lại đập nhanh thêm vài nhịp.
Hết chương 10.
Trình Yểu nghe tiếng nhìn sang, mấy nữ sinh đi từ cửa tới, có mấy nam sinh đứng lên, ân cần kéo ghế cho các cô ấy.
Mấy nữ sinh tới gần, chào Tống Thiếu Minh một câu “Đội trưởng”. sau đó chào hỏi các nam sinh khác, có thể thấy bọn họ rất thân quen, có lẽ hàng năm đều tham gia tụ họp.
Nhưng Tô Doanh là ngoại lệ, ba năm trước cô ấy đi Mỹ, cũng thường vắng mặt trong các buổi tụ họp. Vì vậy khi nhìn thấy cô ấy, các nam sinh đều rất kinh ngạc, nhưng nhiều hơn là mừng rỡ. Dù sao bạn học xinh đẹp tới đâu cũng được người ta yêu thích.
Hôm nay Tô Doanh mặc quần shorts bó màu xanh lam, đi giày cao gót đen, dáng người cao gầy, lả lướt, có phong vị phụ nữ hơn mấy năm trước. Giờ đây cô ấy không còn là nữ sinh thích mặc quần vải bông, đi giày đế bằng theo phong cách triều Thanh nữa rồi.
Vì vậy Trình Yểu hoàn toàn không nhận ra, cô nhìn lại mấy lần liền, cho tới khi đối mắt với Tô Doanh.
Trình Yểu cười một tiếng, Tô Doanh lại hơi ngẩn ra. Đầu tiên cô ấy nhìn Trần Mịch Ngôn, sau đó mới chú ý tới người phụ nữ ngồi bên cạnh anh.
Lúc đầu cô ấy không nhận ra Trình Yểu, tới khi thấy Trần Mịch Ngôn nghiêng đầu ngắm người bên cạnh. Trong khoảnh khắc Tô Doanh thấy ánh mắt, biểu cảm của anh thì đột nhiên nhớ tới đối thủ cô có cố gắng thế nào cũng không thắng được —— Lời nguyền trong lòng Trần Mịch Ngôn.
Trình Yểu. Trình Yểu.
Tô Doanh im lặng mặc niệm hai lần, giây tiếp theo đón nhận ánh mắt của Trình Yểu, cười dịu dàng, hào phóng: “Trình sư tỷ về nước khi nào thế?”
Cô ấy đi tới ngối đối diện Trình Yểu, tỏ vẻ kinh ngạc, vui mừng.
Trình Yểu rất kinh ngạc vì Tô Doanh liếc mắt một cái đã nhận ra mình.
“Mới mấy tháng thôi.” Trình Yểu đáp.
Lúc này, mấy nữ sinh khác mới biết người ở bên cạnh Trần Mịch Ngôn là Trình Yểu, mọi người đều kinh ngạc chào hỏi cô. Cách một lúc lại có mấy nam nữ sinh đi vào, phòng bao dần náo nhiệt.
Khoảng sáu rưỡi, mọi người từ khóa 03 tới 05 đều tới đủ. Có khoảng 14 người, những người biện luận lão luyện của thành phố C dường như đều có mặt ở đây, chiếc bàn hình bầu dục đã đầy ắp người.
Trong lúc ăn cơm, Trình Yểu đi vệ sinh, lúc ra đứng cạnh bồn rửa tay thì thấy Tô Doanh đi vào.
“Trình sư tỷ.” Tô Doanh đi tới bên cạnh cô, nhẹ giọng nói: “Vừa rồi mọi người ồn áo quá, không nói chuyện được với sư tỷ…”
“Lâu rồi không gặp, mọi người có nhiều chuyện để nói.” Trình Yểu cười nói.
Tô Doanh cũng cười: “Đúng vậy, năm đó sư tỷ ra nước ngoài, mọi người cũng chưa được gặp lại chị. Đúng rồi, sao đột nhiên chị lại trở về thành phố C?”
“Vì công việc.”
“Phải không?” Tô Doanh hơi cúi đầu, miệng nhếch lên: “Vậy chồng của sư tỷ cũng cùng về nước chứ?”
Chồng… của sư tỷ?
Trình Yểu hơi ngẩn ra, sửng sốt một lúc mới phản ứng lại được: “À, thật ra tôi…”
“Sư tỷ!” Sau lưng truyền tới giọng của Trần Mịch Ngôn.
Trình Yểu và Tô Doanh cùng quay đầu lại.
“Trần Mịch Ngôn.” Tô Doanh gọi anh, giọng điệu trong trẻo, êm ái.
Trần Mịch Ngôn nhàn nhạt “ừ” một tiếng, tự ý đi qua người cô ấy tới bên cạnh Trình Yểu, ôn tồn nói: “Phòng ăn này xây lại, em sợ chị đi nhầm.”
“Ừ.” Trình Yểu gật đầu: “Tôi vẫn ổn, đi thôi.”
Cô vừa nói vừa quay đầu nói với Tô Doanh ở bên cạnh: “Bọn tôi vào trước đây.”
“Vâng.” Tô Doanh cười khẽ, nhìn bọn họ cùng rời đi.
Từ đầu tới cuối, Trần Mịch Ngôn thậm chí còn không nhìn cô ấy một cái.
Ăn xong bữa cơm này đã là 8 giờ, Tống Thiếu Minh theo lệ hô hào mọi người sang KTV bên cạnh tiếp tục vui vẻ. Nhưng vì có nhiều người, bọn họ cần một phòng lớn. Từ trước tới nay Tống Thiếu Minh luôn là bá chủ, vì thế ba bài mở màn đều bị anh ấy độc chiếm. Cuộc sống vui vẻ là vậy, nhưng anh ấy hát toàn những bài đau thương, mấy sư đệ không nghe nổi nữa, mau chóng cướp micro, lén đưa cho Trần Mịch Ngôn.
“Nào nào nào, ‘trai đẹp’ của chúng ta hát một bài đi!” Biệt danh ‘trai đẹp’ này cũng có nguyên do, vì năm đó nữ sinh đại học C từng bầu Trần Mịch Ngôn là một trong những nam sinh đẹp trai nhất trường, đội biện luận thấy vô cùng vinh dự, nên tuyên bố với người ngoài rằng Trần Mịch Ngôn là ‘trai đẹp của đội biện luận đại học C’, gọi tắt là ‘trai đẹp’. Biệt danh này cứ truyền xuống như vậy.
Rất lâu trước đây, Trình Yểu từng nghe Trần Mịch Ngôn hát một lần. Cô không nhớ cụ thể là ở tiệc mừng chiến thắng nơi nào, cũng không nhớ rõ anh hát bài gì, chỉ mơ hồ nhớ được âm điệu của anh lúc đó trầm thấp, cực kỳ êm tai.
Dường như anh chỉ hát đúng một lần đó.
Các nam sinh ở bên cạnh giựt dây, sau đó nữ sinh cũng gia nhập. Nữ sinh trong đội biện luận không nhiều, có mấy người đều từng thích Trần Mịch Ngôn. Có điều bây giờ đã là chuyện cũ, giờ cô gái nào cũng đã có chủ, có người còn sinh con rồi. Những tâm tư năm đó đã sớm tan thành mây khói. Nhưng điều đó cũng không trở thành chướng ngại cản các cô muốn nghe giọng ca mê người của bạch mã hoàng tử đội biện luận năm xưa.
Trình Yểu nhìn bốn phía, cũng nói: “Cậu hát đi.”
Trần Mịch Ngôn nhìn cô một cái, nhận lấy micro, đứng dậy đi tới ngồi ở bục sân khấu.
Nhạc nền nhanh chóng vang lên, đó là bài hát tiếng Anh —— This I Promise You.
Từ lúc Trần Mịch Ngôn hát câu đầu tiên, cả căn phòng dần an tĩnh. Những nữ sinh đang tán dóc cũng im lặng, nữ sinh đang nhai khoai tây chiên không còn đoái hoài tới ăn nữa, mấy cô đều ngồi nhìn người đàn ông đang hát.
Trần Mịch Ngôn hơi nghiêng người, tầm mắt như có như không nhìn về nơi Trình Yểu ngồi. Anh nắm micro, khẽ hát, bài hát trữ tình này được anh hát thật nghiêm túc, quyến luyến.
Không chỉ có những nữ sinh nghe tới mê mẩn, ngay cả đám nam sinh cũng rất chìm đắm, họ không thể không nhìn thẳng vào điểm khác biệt giữa họ và ‘trai đẹp’. Trừ nhan sắc ra, vẫn còn một điểm nào đó khiến họ khó vượt qua được.
Trình Yểu yên lặng nghe anh hát, không thể không thừa nhận dáng vẻ này của Trần Mịch Ngôn thực sự rất mê người.
Đúng vậy, Trần Mịch Ngôn vẫn luôn là một người đàn ông chói mắt và thu hút.
Trình Yểu suy nghĩ một chút, im lặng cười, nhưng lúc này lại như thấy Trần Mịch Ngôn nhìn tới đây. Ánh sáng trong phòng mờ tối, Trình Yểu cũng không dám chắc có phải anh đang nhìn cô hay không.
Nhưng ánh mắt anh hướng về phía bên này, dịu dàng hát:
“… I ‘ll be your strength,
“… Tôi sẽ là sức mạnh của em,
I ‘ll give you hope …”
Tôi sẽ mang hy vọng tới cho em…”
…
“And I will take you in my arms …”
“Và tôi sẽ ôm em trong vòng tay…”
Đột nhiên Trình Yểu thấy tim mình đập nhanh thêm mấy nhịp.
Cô run sợ sờ ngực mình một cái, đúng vậy, tim đập rất nhanh.
Trình Yểu không nghe được phía sau Trần Mịch Ngôn còn đang hát gì. Trí nhớ hỏng bét hết lần này tới lần khác giờ đây cũng biết làm loạn. Những câu nói đầy nhạo báng của Du Mỹ Anh dần tràn ngập trong trí óc cô.
“Bây giờ giữa em và tiểu sư đệ là thế nào?”
“… Em bây giờ như bé gái bị bạn trai kiểm tra vậy.”
“… Cậu ấy dụng tâm với em bao nhiêu, chính cậu ấy biết rõ.”
Dưới ánh đèn u ám, Trình Yểu lờ mờ nhìn Trần Mịch Ngôn, những đường cong nhu hòa dần của anh nhòa đi, mờ mịt khó với tới. Trình Yểu chấn động, cố mở to mắt để nhìn.
Thật tốt, anh vẫn còn ở đó.
Trình Yểu an tâm, nhưng cô thoáng ý thức được có điểm nào đó không đúng. Cô cúi đầu, đầu óc dường như có chút rối loạn. Vào lúc Trần Mịch Ngôn hát xong, anh tiến về phía Trình Yểu, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô trong tiếng vỗ tay.
Trên ghế salon đối diện, một đôi mắt dời khỏi người anh, rơi trên người Trần Mịch Ngôn và Trình Yểu.
“Trần Mịch Ngôn vẫn xuất sắc như vậy.” Nữ sinh bên cạnh thở dài một tiếng, Tô Doanh mờ ám thu hồi ánh mắt, không mặn không nhạt cười: “Đúng vậy.”
Mà Trình Yểu bên này, từ khi Trần Mịch Ngôn ngồi xuống, cô liền có cảm giác mất tự nhiên tới khó hiểu. Nhất là khi anh hạ giọng hỏi cô có mệt hay không, Trình Yểu nhích sang bên cạnh một chút theo bản năng.
Trần Mịch Ngôn không chú ý tới động tác của cô, vẫn dịu dàng nói chuyện với Trình Yểu như cũ: “Nếu thấy mệt, chúng ta về trước nhé.”
“Được, vậy… về trước thôi.” Trình Yểu thấp giọng nói.
Tạm biệt những người khác xong, Trần Mịch Ngôn đưa Trình Yểu về trước trong ánh mắt mờ ám của mọi người.
Ai biết họ mới ra khỏi cửa, Tô Doanh cũng chạy ra theo.
“Trình sư tỷ!”
Trình Yểu dừng bước, thấy Tô Doanh đi giày cao gót khó nhọc chạy theo.
“Sao vậy?” Trình Yểu hỏi.
Tô Doanh đến gần, tỉnh bơ liếc Trần Mịch Ngôn, sau đó cười ngượng ngùng với Trình Yểu: “Sư tỷ, vừa rồi ăn cơm em có uống rượu, bây giờ đầu óc hơi choáng váng, không biết sư tỷ ở đâu, có thể cho em quá giang một đoạn không?”
Trình Yểu vừa định nói thì Trần Mịch Ngôn đã mở miệng: “Không quá tiện đường, tôi gọi Nguyễn Phong đưa cậu về.” Anh vừa nói vừa lấy điện thoại ra gọi điện cho Nguyễn Phong.
Tô Doanh sửng sốt một chút, nụ cười trên mặt ẩn tia tức giận. Cô ấy nhìn Trần Mịch Ngôn với ánh mắt phức tạp.
Trình Yểu nhìn hai người bọn họ, nhất thời cảm thấy lúng túng. Nghĩ ngợi một lúc, cô nói với Trần Mịch Ngôn đang gọi điện thoại: “Hay cậu đưa Tô sư muội về đi, tôi đi gọi xe là được rồi.”
Trần Mịch Ngôn quay mặt sang nhìn cô, ánh mắt cực kỳ u ám.
Trình Yểu bỗng á khẩu.
Vẻ tức giận đông cứng này khiến người ta sợ hãi.
May thay, cuối cùng Nguyễn Phong cũng nghe điện thoại: “Tô Doanh cần người đưa về, cậu ấy ở cửa.” Vừa dứt lời, Trần Mịch Ngôn cúp điện thoại, nói với Trình Yểu: “Được rồi, đi thôi.”
Trình Yểu lặng lẽ nhìn Tô Doanh một cái, rõ ràng thấy hốc mắt cô ấy đỏ lên. Môi Trình Yểu giật giật, muốn nói với cô ấy câu gì đó nhưng không nói ra được. Cuối cùng, cô xoay người đi.
Xe ô tô chạy vững vàng trong màn đêm đen đặc. Trần Mịch Ngôn vẫn không nói chuyện. Trình Yểu cũng không biết nói gì, hai người duy trì im lặng một cách ăn ý, tới tận khi Trình Yểu xuống xe.
“Cảm ơn.” Trước khi xuống xe Trình Yểu đã nói hai chữ này.
Cô đóng cửa xe, đang định đi thì Trần Mịch Ngôn xuống xe gọi cô lại.
“Sư tỷ.” Anh bước lên ba bước, đứng lại rồi nhẹ giọng nói: “Nghỉ ngơi cho khỏe.”
Trình Yểu ngẩn ra, đột nhiên cảm giác tim mình lại đập nhanh thêm vài nhịp.
Hết chương 10.
/40
|