Chờ đến khi Tam Lang có thể rời đi, đã vào thu rất sâu.
Lao ngục tai ương cùng lao hình viết hỏi đáp trên công đường, khiến hắn phi thường mỏi mệt mà tiều tụy, nhưng tinh thần lại vô cùng phấn khởi.
Cuối cùng, cuối cùng. Ngày ngày đêm đêm khao khát chờ đợi, cuối cùng cũng được như mong muốn. Hắn là cỡ nào cỡ nào mong nhớ Chỉ Hạnh...
Hạnh Nhi của ta.
Tham soa hạnh thái, tả hữu lưu chi. Yểu điệu thục nữ, ngụ mị cầu ch
Khi vỡ lòng học Kinh Thi, bài thứ nhất chính là quan sư. Thật không ngờ, cách mười mấy năm, mới chính thức hiểu bài Kinh Thi này.
Cái loại sung sướng thôi thúc mà nóng lòng này. Vừa xác định có thể đi, hắn liền vội vàng đến từ biệt hoàng thượng, ngay cả một khắc cũng không nguyện ý chờ.
Nhưng hoàng đế này, tuyệt đối là ma tinh tới phá hủy tất cả tính nhẫn nại của hắn. Đầu tiên là muốn hắn ăn cơm tắm rửa trước rồi hãy đi, sau khi hắn khách khí từ chối, lại giả vờ giả vịt muốn hắn chờ, hoàng đế muốn tự tay viết thánh chỉ khen thưởng an ủi, hắn bắt đầu có chút không kiên nhẫn, vẫn miễn cưỡng kiềm chế nói miễn.
"Đừng vội đi a," Hoàng đế vội vã kêu, "Đường hiệu cũng phải lấy chứ? Trẫm đã sai người đi thúc dục, rất nhanh.”
Tam Lang cơn tức vùn vụt dâng lên đầu, hắn nổi giận, thực nổi giận. Híp mắt, hắn không phải không có uy hiếp nhìn hoàng đế, đã thấy hoàng thượng giả vờ ho khan quay đầu.
... Hoàng đế vừa mới, có phải tự xưng là "trẫm" hay không?
Ở ngự thư phòng, bên người đều là người một nhà, hoàng đế hoang đường coi rẻ lễ pháp này, luôn cùng hắn ngươi ngươi ta ta.
Chỉ có lúc nói cùng nói một đằng nghĩ một nẻo, mới tự xưng trẫm.
Vì không trì hoãn thời gian, hắn vẫn là cẩn thận suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn đến Triệu công công nháy mắt, mới giật mình hiểu ra, sau đó vô cùng tức giận.
Thanh thanh cổ họng, Tam Lang nói với Triệu công công, "Công công, ám vệ doanh có thư gửi đến ta hay không?”
Triệu công công miễn cưỡng nghiêm mặt, cũng ho, "Dạ, Phùng tri huyện lang, ám vệ doanh có đưa thư đến, đang gửi ở chỗ lão nô." Nhanh chóng đem thư của hai ba tháng nay để trong tay áo ra, cung kính đưa cho Tam Lang.
Hít sâu một hơi, Tam Lang mới không đem xấp thư này nện lên mặt hoàng đế... Rõ ràng thư ở ngay chỗ Triệu công công, hoàng thượng không biết à? Muốn thư thì tự đi đòi a! Vì sao còn chờ qua tay người khác? Hiện tại lại lén lút xài chiêu, muốn thử tính nhẫn nại của hắn?
"Khởi bẩm hoàng thượng, Tử Hệ gởi thư." Hắn dùng hết tu dưỡng cả đời, mới có thể miễn cưỡng bình tĩnh.
"Không xem!" Hoàng đế ngẩng cao đầu, phi thường đại khí trả lời.
Tam Lang đếm từ một tới mười, lại đếm từ mười tới một, sau đó đập thư lên ngự án, đoạt thân mà đi, đỡ tránh hắn lại trực tiếp đập thư lên
"Aiz aiz aiz, đã nói với ngươi không xem!" Hoàng đế còn ở sau lưng hắn nghĩ một đằng nói một nẻo kêu, kết quả chính là khiến Tam Lang càng chạy càng nhanh, rất sợ mình nhất thời xúc động, làm cái đầu tôn quý của hoàng đế bị thương.
Đi ra ngự thư phòng, đầu lĩnh ám vệ chắp tay trước ngực hành lễ với hắn, cười cười dắt ngựa qua, trả kim bài giám biệt vốn bị giữ lại của hắn, hơn nữa báo cho biết nơi ở của Phùng phu nhân.
Tam Lang cười yếu ớt hoàn lễ, khuôn mặt tiều tụy lại sáng lạn như hoa xuân, vui sướng mà xao động, sau khi phi thân lên ngựa, cơ hồ là không gì có thể cản thúc ngựa đi, qua cửa cung chỉ hơi giảm tốc, đem kim bài nhoáng lên một cái, liền đánh ngựa chạy vội.
Cũng sắp nhìn thấy nàng. Tam Lang trong lòng cơ hồ muốn nổ mạnh, ba tháng nay quả thực so với ba trăm năm còn dài hơn, một ngày so với một ngày còn tra tấn hơn.
Còn tưởng rằng, đã yêu nàng sâu đậm, lại không nghĩ rằng, so với hắn tưởng tượng còn sâu hơn, đã là thịt trong thịt xương trong xương. Cùng nàng chia lìa, quả thực là tàn khốc lăng trì hắn, sống không bằng chết.
Thỉ ra ta còn biết yêu. Hơn nữa so với ta tưởng tượng còn khắc sâu rất nhiều rất nhiều.
Quá mức nôn nóng, kết quả hắn lạc đường ở Thành Tây. Chính hắn cũng không nói nên lời. Từng nghĩ đến, hắn trải qua đại biến lòng đã bình tĩnh như tro tàn, so với chết còn ổn định trầm trọng hơn, cái gì cũng không thể sửa. Không nghĩ tới, hắn sẽ vui sướng đến không còn chừng mực, ngay cả phương hướng cũng tìm không
Một đường vừa hỏi, từ từ mò tới... cửa sau của Lưu Viên.
Lá đỏ nay đầy trời, tôi tớ trông cửa kinh ngạc nhìn cô gia cưỡi ngựa đen, ngựa đạp cộc cộc mà đến.
"... Cô gia? Cô gia!" Gã sai vặt hô to, "Mở cửa nhanh! Tiểu Thất nhanh đi báo tin, cô gia đã về rồi!”
Đúng vậy, ta đã trở về... ta đã trở về.
Cơ hồ mọi người trong nhà đều ào ra, Cát Tường cùng Như Ý cũng ở đó, nhưng mà... người hắn muốn nhìn thấy nhất đâu?
"Cô nương các ngươi đâu?" Tam Lang tâm trầm xuống, vì sao không thấy được người hắn tâm tâm niệm niệm?
"Cô nương không ra sao?" Như Ý kinh ngạc, "Gần đây cô nương tâm tình rất tệ, luôn đột nhiên không thấy..." Nàng quay đầu nhìn Cát Tường, "Cô nương có trên nóc nhà hay không?”
"Không có." Cát Tường lắc đầu, "Cô nương sớm không ngồi nóc nhà. Nói là bị phiền đến sợ. Tôi còn nghĩ cô nương đã ra rồi, Tiểu Thất Nhi kêu rất lớn tiếng.”
Cẩn thận hỏi, tim của hắn từng chút từng chút nhói đau, càng ngày càng đau. Hạnh Nhi của hắn, chán ăn biếng ngủ, ngay cả mọi người cũng lười gặp, thời gian trước thường tránh trên nóc nhà ngẩn người, hiện tại càng lẫn mất không tìm được người. Nhưng lại không phải ra ngoài, trốn đến trời tối sẽ mệt mỏi trở về phòng, cả ngày không nói mấy câu.
Một trận gió thu qua, lá đỏ bay nhè nhẹ. Mọi người trong viện gọi hô, Tam Lang cũng lo lắng tìm kiếm, cuối cùng tiến vào nhà giữa, nhìn vỏ quạt thêu một nửa để trong giỏ, gối lạnh bên cửa sổ, sắp xếp ngăn nắp, nhưng không có vật trang trí gì, trước mắt lạnh lẽo.
Cửa sổ không đóng, nhìn ra chính là cả viện lá đỏ, như mưa máu.
Cây phong này, thật đúng là không nhỏ...
Cây phong già chưa rụng hết lá, thật đúng là chỗ ẩn thân tốt.
Híp mắt, hắn ngẩng đầu, đầu tiên là nhìn thấy một đoạn tay áo tuyết trắng tung bay, ở sâu trong lá đỏ, bị từng tầng sắc đỏ che lấp, núp trên chạc cây cao cao, chính là nương tử hắn ăn ngủ nhớ mong, không phút nào quên.
Gầy thật nhiều, rất tiều tụy. Trước mắt đều là bóng dáng đó, cằm nhọn, nương tử đáng thương ngâm mình trong ưu tư. Vịn thân cây, sợ hãi nhìn hắn, mắt cũng không dám chớp.
"Hạnh Nhi, ta đã trở về." Hắn dịu dàng, vươn tay về phía Chỉ Hạnh.
Nhưng Chỉ Hạnh gắt gao bấu lấy thân cây, yết hầu phát ra một tiếng thút thít thật thấp, lại không chút nhúc nhích.
Nếu không phải ánh mắt của nàng chặt chẽ nhìn hắn, Tam Lang thật sự sẽ hoảng sợ. Chớ không phải là... lên được không xuống được chứ? Rất có thể. Nhớ lại thiết trảo công cắm vào bàn lại không nhổ ra được của nàng... Rất có thể.
Cân nhắc một chút, hắn phóng lên cây, nhảy vài cái đến bên người nàng, chạc cây hơi lung lay một chút, lại vẫn có thể chịu đựng sức nặng của hai người bọn họ.
"... Nhìn thấy ta không vui sao?" Giọng nói của hắn càng mềm, nhẹ nhàng nắm Chỉ Hạnh.
Không chút ngoài ý muốn, Chỉ Hạnh ôm hắn khóc, nghẹn ngào nuốt tiếng, giọng nói như vỡ vụn, "Cứ tưởng đang trong mộng...”
Cô nương ngốc. Vui đến choáng váng sao...
Hắn vốn muốn cười, nhưng là ngẩng đầu vừa thấy, trong đầu nổ ầm ầm.
Hiểu được, vì sao Chỉ Hạnh lại trốn trên cây. Từ nơi này có thể nhìn ra xa hẻm chứa cửa chính của Lưu Viên, trong bóng chiều tịch dương, ngõ nhỏ thẳng tắp dát ánh vàng, thông đến cung đình xa xôi. Đây là con đường gần nhất nối liền hoàng cung và Lưu Viên, nếu hắn không lạc đường, hẳn là từ đường này trở về, Chỉ Hạnh có thể nhìn thấy hắn đầu tiên.
Như là bị cùng lúc vui mừng cùng bi thống nghiền nát, có bao nhiêu vui mừng liền có bấy nhiêu bi thống.
Không phải lòng quân (ở đây là chỉ người yêu) tựa lòng ta... Mà là lòng quân tức lòng ta. Hạnh Nhi của ta... ngâm mình trong hoàng liên biệt ly, chịu nhiều khổ như vậy.
Rốt cục xác định không phải mộng, Chỉ Hạnh oa một tiếng khóc lớn lên, "Không cần không cần! Về sau tuyệt đối đừng tách ra... chết cũng mang ta chết đi, không cần... Ô ô...”
Gió thu nổi lên, tàn hồng rực rỡ giống như hoàng hôn tuyết. Tam Lang cùng Chỉ Hạnh ôm nhau khóc rống, nói không nên lời là vui mừng nhiều chút, hay là thống khổ nhiều chút.
"Được." Tam Lang khàn khàn trả lời, "Sau này sẽ không bao giờ nữa... chết cũng mang nàng cùng chết.”
Rau hạnh mọc lô nhô
Ven theo dòng phải trái
Người con gái dịu hiền
Thức ngủ ta mơ mãi
Lao ngục tai ương cùng lao hình viết hỏi đáp trên công đường, khiến hắn phi thường mỏi mệt mà tiều tụy, nhưng tinh thần lại vô cùng phấn khởi.
Cuối cùng, cuối cùng. Ngày ngày đêm đêm khao khát chờ đợi, cuối cùng cũng được như mong muốn. Hắn là cỡ nào cỡ nào mong nhớ Chỉ Hạnh...
Hạnh Nhi của ta.
Tham soa hạnh thái, tả hữu lưu chi. Yểu điệu thục nữ, ngụ mị cầu ch
Khi vỡ lòng học Kinh Thi, bài thứ nhất chính là quan sư. Thật không ngờ, cách mười mấy năm, mới chính thức hiểu bài Kinh Thi này.
Cái loại sung sướng thôi thúc mà nóng lòng này. Vừa xác định có thể đi, hắn liền vội vàng đến từ biệt hoàng thượng, ngay cả một khắc cũng không nguyện ý chờ.
Nhưng hoàng đế này, tuyệt đối là ma tinh tới phá hủy tất cả tính nhẫn nại của hắn. Đầu tiên là muốn hắn ăn cơm tắm rửa trước rồi hãy đi, sau khi hắn khách khí từ chối, lại giả vờ giả vịt muốn hắn chờ, hoàng đế muốn tự tay viết thánh chỉ khen thưởng an ủi, hắn bắt đầu có chút không kiên nhẫn, vẫn miễn cưỡng kiềm chế nói miễn.
"Đừng vội đi a," Hoàng đế vội vã kêu, "Đường hiệu cũng phải lấy chứ? Trẫm đã sai người đi thúc dục, rất nhanh.”
Tam Lang cơn tức vùn vụt dâng lên đầu, hắn nổi giận, thực nổi giận. Híp mắt, hắn không phải không có uy hiếp nhìn hoàng đế, đã thấy hoàng thượng giả vờ ho khan quay đầu.
... Hoàng đế vừa mới, có phải tự xưng là "trẫm" hay không?
Ở ngự thư phòng, bên người đều là người một nhà, hoàng đế hoang đường coi rẻ lễ pháp này, luôn cùng hắn ngươi ngươi ta ta.
Chỉ có lúc nói cùng nói một đằng nghĩ một nẻo, mới tự xưng trẫm.
Vì không trì hoãn thời gian, hắn vẫn là cẩn thận suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn đến Triệu công công nháy mắt, mới giật mình hiểu ra, sau đó vô cùng tức giận.
Thanh thanh cổ họng, Tam Lang nói với Triệu công công, "Công công, ám vệ doanh có thư gửi đến ta hay không?”
Triệu công công miễn cưỡng nghiêm mặt, cũng ho, "Dạ, Phùng tri huyện lang, ám vệ doanh có đưa thư đến, đang gửi ở chỗ lão nô." Nhanh chóng đem thư của hai ba tháng nay để trong tay áo ra, cung kính đưa cho Tam Lang.
Hít sâu một hơi, Tam Lang mới không đem xấp thư này nện lên mặt hoàng đế... Rõ ràng thư ở ngay chỗ Triệu công công, hoàng thượng không biết à? Muốn thư thì tự đi đòi a! Vì sao còn chờ qua tay người khác? Hiện tại lại lén lút xài chiêu, muốn thử tính nhẫn nại của hắn?
"Khởi bẩm hoàng thượng, Tử Hệ gởi thư." Hắn dùng hết tu dưỡng cả đời, mới có thể miễn cưỡng bình tĩnh.
"Không xem!" Hoàng đế ngẩng cao đầu, phi thường đại khí trả lời.
Tam Lang đếm từ một tới mười, lại đếm từ mười tới một, sau đó đập thư lên ngự án, đoạt thân mà đi, đỡ tránh hắn lại trực tiếp đập thư lên
"Aiz aiz aiz, đã nói với ngươi không xem!" Hoàng đế còn ở sau lưng hắn nghĩ một đằng nói một nẻo kêu, kết quả chính là khiến Tam Lang càng chạy càng nhanh, rất sợ mình nhất thời xúc động, làm cái đầu tôn quý của hoàng đế bị thương.
Đi ra ngự thư phòng, đầu lĩnh ám vệ chắp tay trước ngực hành lễ với hắn, cười cười dắt ngựa qua, trả kim bài giám biệt vốn bị giữ lại của hắn, hơn nữa báo cho biết nơi ở của Phùng phu nhân.
Tam Lang cười yếu ớt hoàn lễ, khuôn mặt tiều tụy lại sáng lạn như hoa xuân, vui sướng mà xao động, sau khi phi thân lên ngựa, cơ hồ là không gì có thể cản thúc ngựa đi, qua cửa cung chỉ hơi giảm tốc, đem kim bài nhoáng lên một cái, liền đánh ngựa chạy vội.
Cũng sắp nhìn thấy nàng. Tam Lang trong lòng cơ hồ muốn nổ mạnh, ba tháng nay quả thực so với ba trăm năm còn dài hơn, một ngày so với một ngày còn tra tấn hơn.
Còn tưởng rằng, đã yêu nàng sâu đậm, lại không nghĩ rằng, so với hắn tưởng tượng còn sâu hơn, đã là thịt trong thịt xương trong xương. Cùng nàng chia lìa, quả thực là tàn khốc lăng trì hắn, sống không bằng chết.
Thỉ ra ta còn biết yêu. Hơn nữa so với ta tưởng tượng còn khắc sâu rất nhiều rất nhiều.
Quá mức nôn nóng, kết quả hắn lạc đường ở Thành Tây. Chính hắn cũng không nói nên lời. Từng nghĩ đến, hắn trải qua đại biến lòng đã bình tĩnh như tro tàn, so với chết còn ổn định trầm trọng hơn, cái gì cũng không thể sửa. Không nghĩ tới, hắn sẽ vui sướng đến không còn chừng mực, ngay cả phương hướng cũng tìm không
Một đường vừa hỏi, từ từ mò tới... cửa sau của Lưu Viên.
Lá đỏ nay đầy trời, tôi tớ trông cửa kinh ngạc nhìn cô gia cưỡi ngựa đen, ngựa đạp cộc cộc mà đến.
"... Cô gia? Cô gia!" Gã sai vặt hô to, "Mở cửa nhanh! Tiểu Thất nhanh đi báo tin, cô gia đã về rồi!”
Đúng vậy, ta đã trở về... ta đã trở về.
Cơ hồ mọi người trong nhà đều ào ra, Cát Tường cùng Như Ý cũng ở đó, nhưng mà... người hắn muốn nhìn thấy nhất đâu?
"Cô nương các ngươi đâu?" Tam Lang tâm trầm xuống, vì sao không thấy được người hắn tâm tâm niệm niệm?
"Cô nương không ra sao?" Như Ý kinh ngạc, "Gần đây cô nương tâm tình rất tệ, luôn đột nhiên không thấy..." Nàng quay đầu nhìn Cát Tường, "Cô nương có trên nóc nhà hay không?”
"Không có." Cát Tường lắc đầu, "Cô nương sớm không ngồi nóc nhà. Nói là bị phiền đến sợ. Tôi còn nghĩ cô nương đã ra rồi, Tiểu Thất Nhi kêu rất lớn tiếng.”
Cẩn thận hỏi, tim của hắn từng chút từng chút nhói đau, càng ngày càng đau. Hạnh Nhi của hắn, chán ăn biếng ngủ, ngay cả mọi người cũng lười gặp, thời gian trước thường tránh trên nóc nhà ngẩn người, hiện tại càng lẫn mất không tìm được người. Nhưng lại không phải ra ngoài, trốn đến trời tối sẽ mệt mỏi trở về phòng, cả ngày không nói mấy câu.
Một trận gió thu qua, lá đỏ bay nhè nhẹ. Mọi người trong viện gọi hô, Tam Lang cũng lo lắng tìm kiếm, cuối cùng tiến vào nhà giữa, nhìn vỏ quạt thêu một nửa để trong giỏ, gối lạnh bên cửa sổ, sắp xếp ngăn nắp, nhưng không có vật trang trí gì, trước mắt lạnh lẽo.
Cửa sổ không đóng, nhìn ra chính là cả viện lá đỏ, như mưa máu.
Cây phong này, thật đúng là không nhỏ...
Cây phong già chưa rụng hết lá, thật đúng là chỗ ẩn thân tốt.
Híp mắt, hắn ngẩng đầu, đầu tiên là nhìn thấy một đoạn tay áo tuyết trắng tung bay, ở sâu trong lá đỏ, bị từng tầng sắc đỏ che lấp, núp trên chạc cây cao cao, chính là nương tử hắn ăn ngủ nhớ mong, không phút nào quên.
Gầy thật nhiều, rất tiều tụy. Trước mắt đều là bóng dáng đó, cằm nhọn, nương tử đáng thương ngâm mình trong ưu tư. Vịn thân cây, sợ hãi nhìn hắn, mắt cũng không dám chớp.
"Hạnh Nhi, ta đã trở về." Hắn dịu dàng, vươn tay về phía Chỉ Hạnh.
Nhưng Chỉ Hạnh gắt gao bấu lấy thân cây, yết hầu phát ra một tiếng thút thít thật thấp, lại không chút nhúc nhích.
Nếu không phải ánh mắt của nàng chặt chẽ nhìn hắn, Tam Lang thật sự sẽ hoảng sợ. Chớ không phải là... lên được không xuống được chứ? Rất có thể. Nhớ lại thiết trảo công cắm vào bàn lại không nhổ ra được của nàng... Rất có thể.
Cân nhắc một chút, hắn phóng lên cây, nhảy vài cái đến bên người nàng, chạc cây hơi lung lay một chút, lại vẫn có thể chịu đựng sức nặng của hai người bọn họ.
"... Nhìn thấy ta không vui sao?" Giọng nói của hắn càng mềm, nhẹ nhàng nắm Chỉ Hạnh.
Không chút ngoài ý muốn, Chỉ Hạnh ôm hắn khóc, nghẹn ngào nuốt tiếng, giọng nói như vỡ vụn, "Cứ tưởng đang trong mộng...”
Cô nương ngốc. Vui đến choáng váng sao...
Hắn vốn muốn cười, nhưng là ngẩng đầu vừa thấy, trong đầu nổ ầm ầm.
Hiểu được, vì sao Chỉ Hạnh lại trốn trên cây. Từ nơi này có thể nhìn ra xa hẻm chứa cửa chính của Lưu Viên, trong bóng chiều tịch dương, ngõ nhỏ thẳng tắp dát ánh vàng, thông đến cung đình xa xôi. Đây là con đường gần nhất nối liền hoàng cung và Lưu Viên, nếu hắn không lạc đường, hẳn là từ đường này trở về, Chỉ Hạnh có thể nhìn thấy hắn đầu tiên.
Như là bị cùng lúc vui mừng cùng bi thống nghiền nát, có bao nhiêu vui mừng liền có bấy nhiêu bi thống.
Không phải lòng quân (ở đây là chỉ người yêu) tựa lòng ta... Mà là lòng quân tức lòng ta. Hạnh Nhi của ta... ngâm mình trong hoàng liên biệt ly, chịu nhiều khổ như vậy.
Rốt cục xác định không phải mộng, Chỉ Hạnh oa một tiếng khóc lớn lên, "Không cần không cần! Về sau tuyệt đối đừng tách ra... chết cũng mang ta chết đi, không cần... Ô ô...”
Gió thu nổi lên, tàn hồng rực rỡ giống như hoàng hôn tuyết. Tam Lang cùng Chỉ Hạnh ôm nhau khóc rống, nói không nên lời là vui mừng nhiều chút, hay là thống khổ nhiều chút.
"Được." Tam Lang khàn khàn trả lời, "Sau này sẽ không bao giờ nữa... chết cũng mang nàng cùng chết.”
Rau hạnh mọc lô nhô
Ven theo dòng phải trái
Người con gái dịu hiền
Thức ngủ ta mơ mãi
/71
|