Biên tập: TBB
Vu Tri Nhạc tiến vào đứng bên cạnh Nghiêm An.
Khán giả dưới sân khấu phối hợp vỗ tay như sấm, họ còn giơ cao lightstick, banner, bảng đèn led lấp lánh, cô thấy tên Nghiêm An trên đó, còn có tên bài “Nào Biết.”
MC nam vẫn duy trì nụ cười, chào hỏi với cô: “Xin chào, cô Vu.”
Vu Tri Nhạc nhìn về phía anh ấy, gật đầu nói: “Chào anh.”
Nam MC cũng gật đầu đáp lại, sau đó nhìn xuống dưới sân khấu: “Rốt cuộc tôi cũng hiểu vì sao thầy Nghiêm lại nhớ mãi không quên cô Vu Tri Nhạc rồi, nếu tôi cũng có bạn học xinh đẹp như thế, chắc chắn cũng sẽ muốn… À, tôi không biết sáng tác bài hát, có lẽ sẽ viết nhật kí cho cô ấy, ha ha.”
MC nữ liếc anh ấy một cái: “Sao lại là bạn học, theo tôi biết họ không phải bạn học. Tri Nhạc là học sinh của thầy Nghiêm phải không?”
Nghiêm An gật đầu.
“Theo anh ấy học gì vậy?”
Vu Tri Nhạc đáp: “Ghi-ta.”
“Là cây ghi-ta hôm nay cô mang tới kia sao?”
“Phải.”
MC nữ thấy họ giữ khoảng cách, đứng nói chuyện gượng gạo thì giơ tay lên hỏi: “Hai người cứ đứng như vậy sao? Không ôm một chút à?”
Nghiêm An nghe vậy, liếc mắt nhìn Vu Tri Nhạc như hỏi ý.
Ngược lại người phụ nữ không nghĩ ngợi, mở rộng hai cánh tay. Nghiêm An kinh ngạc, nghiêng người ôm cô, chỉ một cái ôm ngắn ngủi cũng khiến bên dưới hét chói tai.
Tiếp theo là màn phụ xướng của hai MC, mục tiêu đều là Nghiêm An. Vu Tri Nhạc cũng được nhắc tới, nhưng từ đầu tới cuối đều có liên quan tới ca khúc đơn kia.
MC nữ: “Nghe nói bài ‘Nào Biết’ do thầy Nghiêm tự sáng tác?”
Nghiêm An: “Phải, đúng là như vậy.”
MC nam cầm tờ giấy lên nhìn: “Tôi đã đọc qua rồi, lời bài hát rất đẹp đẽ, thấm đượm cảm xúc, trước mắt như hiện ra hình tượng cô gái sinh động. Đây có phải biểu trưng cho ấn tượng của thầy Nghiêm về Vu Tri Nhạc không?”
Nghiêm An rất hiền lành: “Đương nhiên, dù sao cũng là viết cho cô ấy.”
MC nữ: “Thầy Nghiêm nói vậy không sợ fan nữ buồn sao?”
Nghiêm An chỉ cười, không đáp lại, như ngầm đồng ý.
MC nam thúc giục: “Mục trò chuyện sắp kết thúc rồi, hay là chúng ta nghe hát trước đi. Tôi tin rằng khán giả bên dưới cũng rất hứng thú.”
MC nữ nhìn về phía Vu Tri Nhạc đang trầm mặc, tỏ ý cô có thể lên hát.
Sân khấu tối đi theo kịch bản, Vu Tri Nhạc ôm ghi-ta ngồi trên ghế nhỏ, làm hết phận sự mà hát hoàn chỉnh bài hát.
Ánh sáng màu lam tràn đầy cả hội trường, Vu Tri Nhạc mặc đồ trắng trông rất giống ngư dân lênh đênh trên biển đêm, làn da cô trong suốt dưới ánh trăng, miệng nhẹ nhàng ngâm nga lời bài hát.
Nghiêm An đứng bên cạnh sân khấu nhìn người phụ nữ không chớp mắt, đáy mắt thấm đẫm nhu tình cùng tự hào.
Ca khúc này kết thúc, tiếng vỗ tay nổi lên như sấm.
Nghiêm An tới đón cô, Vu Tri Nhạc vẫn mỉm cười như cũ.
Hai người lại trở về ghế salon bằng da, bắt đầu mục tương tác qua lại của chương trình.
MC hỏi những câu mập mờ, cố tình gây cười, câu chữ đều ám chỉ tới chuyện cũ. Giữa chừng Nghiêm An còn bị yêu cầu hát đoạn đầu bài “Nào Biết”, quan hệ của hai người ngày đó cũng trở nên rõ ràng.
Yêu cầu này đủ để tiết mục sau càng thêm sóng to gió lớn.
Vu Tri Nhạc ngồi ở một bên, đúng là cô rất ít nói, nếu ngẫu nhiên có câu hỏi gì đó cô sẽ đáp lại một cách đơn giản.
Tới khi MC nữ bắt đầu bát quái hỏi Vu Tri Nhạc: “Thầy Nghiêm vì cô sáng tác bài “Nào Biết”, Tri Nhạc có cảm giác trở về thửo ban đầu không? Từ học sinh đến sư muội, hai người có cảm thấy khoảng cách đã gần lại một chút không?”
Vu Tri Nhạc không biết có kịch bản này, cô thoáng cúi thấp đầu, sau đó ngước mắt, mỉm cười phủ nhận: “Không.”
MC hơi biến sắc.
Nhưng Vu Tri Nhạc vẫn ôn hòa, bổ sung thêm: Trên thực tế, lúc đầu tôi không biết thầy Nghiêm sáng tác bài này cho mình. Lúc nãy khi đứng sau sân khấu, tôi mới biết tất cả. Có lẽ thầy định cho tôi niềm vui bất ngờ chăng?”
Lần này, ngay cả Nghiêm An cũng kinh ngạc nhìn lại.
Người phụ nữ không bị ảnh hưởng, độ cong trên môi không đổi: “Vì vậy trước khi lên sân khấu, tôi đã ngẫu hứng sáng tác một ca khúc, muốn dùng để cảm ơn người từng là thầy của tôi, Nghiêm tiên sinh.”
Sắc mặt những người trên sân khấu đều nghi ngờ, người quay phim cũng quay lại nháy mắt với đạo diễn.
Diễn biến bất ngờ thay đổi không khiến đạo diễn thân kinh bách chiến thấy có gì không ổn, ngược lại anh ấy càng hứng thú, muốn xem tiếp. Đạo diễn đưa tay phải lên, ý bảo mọi người tiếp tục làm việc, cứ an tâm, đừng nóng lòng.
MC nữ cũng nhanh chóng lấy lại nhịp chương trình: “Tri Nhạc hát chay sao?”
Vu Tri Nhạc liếc mắt tới ghi-ta để cạnh ghế salon: “Tôi có thể đệm đàn hát không?”
MC nam giơ tay nói: “Đương nhiên rồi.”
Vu Tri Nhạc đi tới lấy ghi-ta của mình, sau đó nâng chân đỡ đàn, quay lại liếc Nghiêm An một cái: “Múa rìu qua mắt thợ, mọi người tùy tiện nghe một chút là được.”
Hai MC cũng cười, chính trực nói: “Sao có thể tùy tiện chứ, chúng tôi sẽ nghiêng tai lắng nghe.”
Nghiêm An cũng không đoán được cô muốn làm gì, nhưng anh ấy vẫn đưa micro tới, chỉnh tới độ cao thích hợp cho cô.
Vu Tri Nhạc nói cảm ơn, ngón tay chạm lên dây đàn.
Điều khiến tất cả mọi người bất ngờ là câu đầu tiên cô hát lại giống câu giữa trong bài “Nào Biết” như đúc:
“Nào biết anh là ngày sáng, đêm tối, xuân hạ thu đông…”
Nhưng sau đó nhanh chóng chuyển thành giai điệu khác, nhưng lời nhạc là một câu tương tự:
“Nào biết em như tà dương dịu nhẹ, thủy triều thối lui…”
Mọi người đều kinh ngạc nhưng vẫn tiếp tục lắng nghe.
Người phụ nữ như đứng ở nơi không người, coi trời bằng vung mà hát:
“Nào biết anh từng thẹn thùng, ngây thơ
Nào biết hương hoa nồng đậm nơi em xưa không bằng nay
Nào biết ánh mắt chứa đầy sao của anh cũng trụ lại đó
Nào biết biển khơi tạc trong lòng em bao la tới nhường nào
Nào biết khuôn mặt trang điểm hồng hào của anh
Nào biết nếu không khô héo, em sẽ vững vàng, xanh tươi như tùng bách
Nào biết phong tư anh nhanh nhẹn, hoạt bát
Nào biết em trầm mình trong những chờ mong điêu tàn
Nào biết anh khoa chân múa tay có thể lôi kéo cầu vồng
Nào biết em ít nói, thiếu lời lại thành mồi lửa
Nào biết anh cười trong nước mắt nếu muốn theo đuổi điều đó
Nào biết yêu hận trong em như cát mịn trượt khỏi đôi tay
…
…”
Tới lúc này, mọi người mới hiểu nói là ngẫu hứng sáng tác, chi bằng nói là cố tình cải biên thì hơn.
Đảo khách thành chủ, trả lại từng câu chữ cho Nghiêm An.
Nhưng ca từ vẫn dùng nhịp điệu của ca khúc nguyên bản, lại vẫn hòa hợp tài tình, không xung đột chút nào.
Phân biệt rõ ràng.
Nghiêm An như ngồi trên bàn chông, nhưng vẫn cố duy trì nụ cười.
Lúc này, Vu Tri Nhạc đã đàn tới phần điệp khúc. Đoạn này bị cô sửa lại hoàn toàn, khác hẳn với “Nào Biết”:
“Không phải cá, nào biết niềm vui của cá
Không phải em, nào biết em có bầu trời của riêng mình
Bầu trời cao rộng, không cam lòng để mình tầm thường, gắng gượng trong khuôn khổ, em thuận gió mà đi
A… thuận gió mà đi
Mùa đông giá rét tới, hãy cười đưa tiễn người phương xa
Cảnh xuân hòa thuận vui vẻ, mê say trên những khóm hoa
Không phải em, nào biết niềm vui của em
Không phải cá, nào biết cá cũng có khoảng không của riêng mình
Bắc Minh có cá, cá hóa thành chim, đại bàng rẽ sóng thuận gió bay đi ——
A… thuận gió bay đi… Em thuận gió mà đi…”
Vu Tri Nhạc nhắm hai mắt, xúc động ngâm nga.
Giọng cô nhẹ nhàng ngân nga như có như không, rất động lòng người. Vừa lả lướt như gió, lại như sóng trắng cùng cánh hải âu vùng vẫy giữa đại dương xanh thẳm.
Trường quay yên lặng như tờ.
Đạo diễn nghe cô hát xong mới quay đầu hỏi người đại diện là Đào Ninh: “Mấy người thực sự không trao đổi trước với nhau à?”
Đào Ninh nhìn về phía sân khấu, hiếm khi cười ra tiếng: “Không.”
____
Sau khi trở về công ty, Lâm Hữu Hành biết chuyện này cũng không so đo một chữ.
Một tuần sau, chương trình được chiếu định kỳ vào thứ Bảy. Chương trình vẫn giữ nguyên phần Vu Tri Nhạc hát, dường như không sửa đổi hay cắt cảnh ngẫu nhiên đó.
Đêm đó, tên Nghiêm An và Vu Tri Nhạc mau chóng trở thành “hot search”.
Lâm Nhạc thích lướt Weibo nên liếc mắt một cái đã thấy tin tức này.
Không muốn làm bạn mình tổn thương, anh ấy không lập tức gửi cho “đại ca” trong nhóm, như vậy sẽ kích thích đến trái tim yếu ớt của Cảnh Thắng. Anh ấy chỉ chia sẻ một bài hát.
Tên bài hát là: Đại thảo nguyên Hô Luân Bối Nhĩ *.
*Một thảo nguyên lớn ở Mông Cổ.
Cảnh Thắng là đứa bé ngoan, tới giờ chưa từng bỏ lơ bạn bè, anh mở ra nghe hai câu rồi tắt đi, sau đó hỏi: “Bài hát gì vậy?”
Lâm Nhạc: “Bài hát tặng cậu.”
Cảnh Thắng: “?”
Lâm Nhạc gửi tới icon kèm lời nhắn: “Yêu một con ngựa hoang, tất phải có thảo nguyên Hô Luân Bối Nhĩ.”
Cảnh Thắng: “???”
Lâm Nhạc: “Cậu tự xem Weibo đi.”
Anh nhanh chóng mở Weibo ra, video của chương trình “Trò Chuyện Với Ngôi Sao” có tới hơn 20 ngàn bình luận, tất cả đều là những lời chửi bới. Họ không chỉ mắng Vu Tri Nhạc là người mới, còn nói cô mượn tình cũ lăng xê, không biết kính trọng người trên. Người lập bài biết còn mắng chửi tổ làm chương trình và công ty ác ý lợi dụng tấm lòng của “ballad thúc thúc” để thêm nổi tiếng.
Đương nhiên cũng không ít người đau lòng cho Nghiêm An, luôn nói “moah moah mau nhào vào ngực em”, hoặc cũng có người ủng hộ Vu Tri Nhạc, cho rằng cô ra mắt một mình, trò giỏi hơn thầy vô cùng “chất”.
Thậm chí có người bình luận một câu “siêu phàm thoát tục”, chỉ có tôi cảm thấy bài hát này không tồi sao?
Cảnh Thắng mở video kia ra, xem một lần không đủ, lại xem một lần nữa, sau đó xem tới ba lần.
Chậc, Vu Tri Nhạc quá xinh đẹp.
Ai, hát cũng thật êm tai.
Cảnh Thắng không ngừng cảm khái.
Cuối cùng, anh mới chú ý lại điểm chính. Đây rõ ràng không phải hiệu quả của chương trình, biểu cảm người phụ nữ của anh, anh nhìn còn không hiểu sao? Cô không phải người dễ dàng cam chịu số phận hay tiếp nhận sắp đặt của người khác, càng không tình nguyện hát bài hát do tên ngốc ballad kia sáng tác.
Điểm này anh hiểu rõ hơn ai hết.
Cảnh Thắng mở phần bình luận ra, nhìn thấy bình luận được vote nhiều nhất: “Cô gái này quá mưu mô, đạp tình cũ là thầy của mình xuống, ra vẻ thanh cao cải biên bài hát của anh ấy nhằm phủi sạch quan hệ của hai người. Vu Tri Nhạc, đồ kĩ nữ thối nát! Cô còn đi hát một ngày, tôi còn tẩy chay cô một ngày, chúc cô và cả nhà cô mau tan nát.”
Lúc này Cảnh Thắng gõ chữ: “Tới trước mặt tôi nói, tôi nhìn xem ai tan nát trước.” Anh dừng một chút, ấn đường khóa chặt đột nhiên giãn ra như đưa ra quyết định gì, sau đó mau chóng gửi bình luận bằng Weibo của mình.
Cảnh Thắng không thường đăng bài nhưng Weibo của anh có “v”, chứng thực tài khoản rất quý giá: “Giám đốc công ty địa sản Cảnh Nguyên, thành viên ban giám đốc tập đoàn Cảnh Nguyên.”
Vì giá trị cao của hình ảnh những chuyến du lịch và xe hơi lóa mắt, từ ngày này qua tháng nọ, Weibo của anh cũng có không ít mấy bà chị có gia đình cùng với một đám người đàn ông luôn hâm mộ, ghen ghét tới tận trời.
Vừa đăng xong, số bình luận đã vượt quá mức bình thường, vì Cảnh Thắng chưa bao giờ bình luận về chuyện trong giới giải trí.
Mấy “bà vợ” kêu trời trách đất, mấy người nam khuyên giám đốc Cảnh hãy giữ lí trí, đừng mù quáng dính vào việc này.
Có kẻ dung tục trả lời, cô gái này xứng được người như anh bảo vệ sao?
Cũng có kẻ quái gở bình luận, khó trách, thì ra đằng sau Vu Tri Nhạc có cái ô lớn như vậy.
Để lại lời bình luận kì dị như vậy xong, sau đó cư dân mạng kì quái khác nhảy vào càng nhiều.
Cảnh Thắng vén áo lên ra trận: Ông đây nói ở Weibo mình liên quan gì tới anh? Cô ấy rất xứng, còn anh xứng sao? Anh chỉ xứng bị ông đây mắng chửi.
Có cư dân mạng nữ không cam lòng giải vây cho anh: Cảnh Thắng nói mấy câu vì nghệ sĩ nhà mình thì có sao?
Cư dân mạng: Nói như Nghiêm An không thuộc công ty nhà anh ta vậy.
Cảnh Thắng trả lời: Cút, không phải.
Cư dân mạng nữ: …….
Phản ứng dây chuyền kinh động tới chú Hai ở bên này.
Khoảng nửa tiếng sau, Cảnh Thắng mở ra trận chiến nảy lửa trên Weibo của mình, sau đó anh nhận được điện thoại của chú Hai.
Chú Hai cực nôn nóng: “Tổ tông, cháu một vừa hai phải thôi được không?”
Cảnh Thắng đang trong cơn giận dữ, hỏi ngược lại: “Cháu cứ nhìn bọn họ mắng chửi người phụ nữ của mình?”
“Nghệ sĩ nào cũng phải trải qua việc này.”
“Vậy bạn trai nghệ sĩ là cháu cũng phải trải qua việc này.”
“…” Chú Hai không thể làm gì nhưng cũng không nhịn được nữa: “Cảnh Thắng, rốt cuộc cháu muốn làm gì?”
“Không làm gì.” Người đàn ông trẻ hít một hơi dài như muốn tuyên bố chuyện quan trọng, khẩu khí không cho phép ai động vào: “Từ giờ trở đi, cháu đình chỉ nuôi thả. Vu Tri Nhạc thuộc quyền sở hữu của cháu.”
Hết chương 60.
Lời của editor: Đóng cửa thả Cảnh:)))))
Vu Tri Nhạc tiến vào đứng bên cạnh Nghiêm An.
Khán giả dưới sân khấu phối hợp vỗ tay như sấm, họ còn giơ cao lightstick, banner, bảng đèn led lấp lánh, cô thấy tên Nghiêm An trên đó, còn có tên bài “Nào Biết.”
MC nam vẫn duy trì nụ cười, chào hỏi với cô: “Xin chào, cô Vu.”
Vu Tri Nhạc nhìn về phía anh ấy, gật đầu nói: “Chào anh.”
Nam MC cũng gật đầu đáp lại, sau đó nhìn xuống dưới sân khấu: “Rốt cuộc tôi cũng hiểu vì sao thầy Nghiêm lại nhớ mãi không quên cô Vu Tri Nhạc rồi, nếu tôi cũng có bạn học xinh đẹp như thế, chắc chắn cũng sẽ muốn… À, tôi không biết sáng tác bài hát, có lẽ sẽ viết nhật kí cho cô ấy, ha ha.”
MC nữ liếc anh ấy một cái: “Sao lại là bạn học, theo tôi biết họ không phải bạn học. Tri Nhạc là học sinh của thầy Nghiêm phải không?”
Nghiêm An gật đầu.
“Theo anh ấy học gì vậy?”
Vu Tri Nhạc đáp: “Ghi-ta.”
“Là cây ghi-ta hôm nay cô mang tới kia sao?”
“Phải.”
MC nữ thấy họ giữ khoảng cách, đứng nói chuyện gượng gạo thì giơ tay lên hỏi: “Hai người cứ đứng như vậy sao? Không ôm một chút à?”
Nghiêm An nghe vậy, liếc mắt nhìn Vu Tri Nhạc như hỏi ý.
Ngược lại người phụ nữ không nghĩ ngợi, mở rộng hai cánh tay. Nghiêm An kinh ngạc, nghiêng người ôm cô, chỉ một cái ôm ngắn ngủi cũng khiến bên dưới hét chói tai.
Tiếp theo là màn phụ xướng của hai MC, mục tiêu đều là Nghiêm An. Vu Tri Nhạc cũng được nhắc tới, nhưng từ đầu tới cuối đều có liên quan tới ca khúc đơn kia.
MC nữ: “Nghe nói bài ‘Nào Biết’ do thầy Nghiêm tự sáng tác?”
Nghiêm An: “Phải, đúng là như vậy.”
MC nam cầm tờ giấy lên nhìn: “Tôi đã đọc qua rồi, lời bài hát rất đẹp đẽ, thấm đượm cảm xúc, trước mắt như hiện ra hình tượng cô gái sinh động. Đây có phải biểu trưng cho ấn tượng của thầy Nghiêm về Vu Tri Nhạc không?”
Nghiêm An rất hiền lành: “Đương nhiên, dù sao cũng là viết cho cô ấy.”
MC nữ: “Thầy Nghiêm nói vậy không sợ fan nữ buồn sao?”
Nghiêm An chỉ cười, không đáp lại, như ngầm đồng ý.
MC nam thúc giục: “Mục trò chuyện sắp kết thúc rồi, hay là chúng ta nghe hát trước đi. Tôi tin rằng khán giả bên dưới cũng rất hứng thú.”
MC nữ nhìn về phía Vu Tri Nhạc đang trầm mặc, tỏ ý cô có thể lên hát.
Sân khấu tối đi theo kịch bản, Vu Tri Nhạc ôm ghi-ta ngồi trên ghế nhỏ, làm hết phận sự mà hát hoàn chỉnh bài hát.
Ánh sáng màu lam tràn đầy cả hội trường, Vu Tri Nhạc mặc đồ trắng trông rất giống ngư dân lênh đênh trên biển đêm, làn da cô trong suốt dưới ánh trăng, miệng nhẹ nhàng ngâm nga lời bài hát.
Nghiêm An đứng bên cạnh sân khấu nhìn người phụ nữ không chớp mắt, đáy mắt thấm đẫm nhu tình cùng tự hào.
Ca khúc này kết thúc, tiếng vỗ tay nổi lên như sấm.
Nghiêm An tới đón cô, Vu Tri Nhạc vẫn mỉm cười như cũ.
Hai người lại trở về ghế salon bằng da, bắt đầu mục tương tác qua lại của chương trình.
MC hỏi những câu mập mờ, cố tình gây cười, câu chữ đều ám chỉ tới chuyện cũ. Giữa chừng Nghiêm An còn bị yêu cầu hát đoạn đầu bài “Nào Biết”, quan hệ của hai người ngày đó cũng trở nên rõ ràng.
Yêu cầu này đủ để tiết mục sau càng thêm sóng to gió lớn.
Vu Tri Nhạc ngồi ở một bên, đúng là cô rất ít nói, nếu ngẫu nhiên có câu hỏi gì đó cô sẽ đáp lại một cách đơn giản.
Tới khi MC nữ bắt đầu bát quái hỏi Vu Tri Nhạc: “Thầy Nghiêm vì cô sáng tác bài “Nào Biết”, Tri Nhạc có cảm giác trở về thửo ban đầu không? Từ học sinh đến sư muội, hai người có cảm thấy khoảng cách đã gần lại một chút không?”
Vu Tri Nhạc không biết có kịch bản này, cô thoáng cúi thấp đầu, sau đó ngước mắt, mỉm cười phủ nhận: “Không.”
MC hơi biến sắc.
Nhưng Vu Tri Nhạc vẫn ôn hòa, bổ sung thêm: Trên thực tế, lúc đầu tôi không biết thầy Nghiêm sáng tác bài này cho mình. Lúc nãy khi đứng sau sân khấu, tôi mới biết tất cả. Có lẽ thầy định cho tôi niềm vui bất ngờ chăng?”
Lần này, ngay cả Nghiêm An cũng kinh ngạc nhìn lại.
Người phụ nữ không bị ảnh hưởng, độ cong trên môi không đổi: “Vì vậy trước khi lên sân khấu, tôi đã ngẫu hứng sáng tác một ca khúc, muốn dùng để cảm ơn người từng là thầy của tôi, Nghiêm tiên sinh.”
Sắc mặt những người trên sân khấu đều nghi ngờ, người quay phim cũng quay lại nháy mắt với đạo diễn.
Diễn biến bất ngờ thay đổi không khiến đạo diễn thân kinh bách chiến thấy có gì không ổn, ngược lại anh ấy càng hứng thú, muốn xem tiếp. Đạo diễn đưa tay phải lên, ý bảo mọi người tiếp tục làm việc, cứ an tâm, đừng nóng lòng.
MC nữ cũng nhanh chóng lấy lại nhịp chương trình: “Tri Nhạc hát chay sao?”
Vu Tri Nhạc liếc mắt tới ghi-ta để cạnh ghế salon: “Tôi có thể đệm đàn hát không?”
MC nam giơ tay nói: “Đương nhiên rồi.”
Vu Tri Nhạc đi tới lấy ghi-ta của mình, sau đó nâng chân đỡ đàn, quay lại liếc Nghiêm An một cái: “Múa rìu qua mắt thợ, mọi người tùy tiện nghe một chút là được.”
Hai MC cũng cười, chính trực nói: “Sao có thể tùy tiện chứ, chúng tôi sẽ nghiêng tai lắng nghe.”
Nghiêm An cũng không đoán được cô muốn làm gì, nhưng anh ấy vẫn đưa micro tới, chỉnh tới độ cao thích hợp cho cô.
Vu Tri Nhạc nói cảm ơn, ngón tay chạm lên dây đàn.
Điều khiến tất cả mọi người bất ngờ là câu đầu tiên cô hát lại giống câu giữa trong bài “Nào Biết” như đúc:
“Nào biết anh là ngày sáng, đêm tối, xuân hạ thu đông…”
Nhưng sau đó nhanh chóng chuyển thành giai điệu khác, nhưng lời nhạc là một câu tương tự:
“Nào biết em như tà dương dịu nhẹ, thủy triều thối lui…”
Mọi người đều kinh ngạc nhưng vẫn tiếp tục lắng nghe.
Người phụ nữ như đứng ở nơi không người, coi trời bằng vung mà hát:
“Nào biết anh từng thẹn thùng, ngây thơ
Nào biết hương hoa nồng đậm nơi em xưa không bằng nay
Nào biết ánh mắt chứa đầy sao của anh cũng trụ lại đó
Nào biết biển khơi tạc trong lòng em bao la tới nhường nào
Nào biết khuôn mặt trang điểm hồng hào của anh
Nào biết nếu không khô héo, em sẽ vững vàng, xanh tươi như tùng bách
Nào biết phong tư anh nhanh nhẹn, hoạt bát
Nào biết em trầm mình trong những chờ mong điêu tàn
Nào biết anh khoa chân múa tay có thể lôi kéo cầu vồng
Nào biết em ít nói, thiếu lời lại thành mồi lửa
Nào biết anh cười trong nước mắt nếu muốn theo đuổi điều đó
Nào biết yêu hận trong em như cát mịn trượt khỏi đôi tay
…
…”
Tới lúc này, mọi người mới hiểu nói là ngẫu hứng sáng tác, chi bằng nói là cố tình cải biên thì hơn.
Đảo khách thành chủ, trả lại từng câu chữ cho Nghiêm An.
Nhưng ca từ vẫn dùng nhịp điệu của ca khúc nguyên bản, lại vẫn hòa hợp tài tình, không xung đột chút nào.
Phân biệt rõ ràng.
Nghiêm An như ngồi trên bàn chông, nhưng vẫn cố duy trì nụ cười.
Lúc này, Vu Tri Nhạc đã đàn tới phần điệp khúc. Đoạn này bị cô sửa lại hoàn toàn, khác hẳn với “Nào Biết”:
“Không phải cá, nào biết niềm vui của cá
Không phải em, nào biết em có bầu trời của riêng mình
Bầu trời cao rộng, không cam lòng để mình tầm thường, gắng gượng trong khuôn khổ, em thuận gió mà đi
A… thuận gió mà đi
Mùa đông giá rét tới, hãy cười đưa tiễn người phương xa
Cảnh xuân hòa thuận vui vẻ, mê say trên những khóm hoa
Không phải em, nào biết niềm vui của em
Không phải cá, nào biết cá cũng có khoảng không của riêng mình
Bắc Minh có cá, cá hóa thành chim, đại bàng rẽ sóng thuận gió bay đi ——
A… thuận gió bay đi… Em thuận gió mà đi…”
Vu Tri Nhạc nhắm hai mắt, xúc động ngâm nga.
Giọng cô nhẹ nhàng ngân nga như có như không, rất động lòng người. Vừa lả lướt như gió, lại như sóng trắng cùng cánh hải âu vùng vẫy giữa đại dương xanh thẳm.
Trường quay yên lặng như tờ.
Đạo diễn nghe cô hát xong mới quay đầu hỏi người đại diện là Đào Ninh: “Mấy người thực sự không trao đổi trước với nhau à?”
Đào Ninh nhìn về phía sân khấu, hiếm khi cười ra tiếng: “Không.”
____
Sau khi trở về công ty, Lâm Hữu Hành biết chuyện này cũng không so đo một chữ.
Một tuần sau, chương trình được chiếu định kỳ vào thứ Bảy. Chương trình vẫn giữ nguyên phần Vu Tri Nhạc hát, dường như không sửa đổi hay cắt cảnh ngẫu nhiên đó.
Đêm đó, tên Nghiêm An và Vu Tri Nhạc mau chóng trở thành “hot search”.
Lâm Nhạc thích lướt Weibo nên liếc mắt một cái đã thấy tin tức này.
Không muốn làm bạn mình tổn thương, anh ấy không lập tức gửi cho “đại ca” trong nhóm, như vậy sẽ kích thích đến trái tim yếu ớt của Cảnh Thắng. Anh ấy chỉ chia sẻ một bài hát.
Tên bài hát là: Đại thảo nguyên Hô Luân Bối Nhĩ *.
*Một thảo nguyên lớn ở Mông Cổ.
Cảnh Thắng là đứa bé ngoan, tới giờ chưa từng bỏ lơ bạn bè, anh mở ra nghe hai câu rồi tắt đi, sau đó hỏi: “Bài hát gì vậy?”
Lâm Nhạc: “Bài hát tặng cậu.”
Cảnh Thắng: “?”
Lâm Nhạc gửi tới icon kèm lời nhắn: “Yêu một con ngựa hoang, tất phải có thảo nguyên Hô Luân Bối Nhĩ.”
Cảnh Thắng: “???”
Lâm Nhạc: “Cậu tự xem Weibo đi.”
Anh nhanh chóng mở Weibo ra, video của chương trình “Trò Chuyện Với Ngôi Sao” có tới hơn 20 ngàn bình luận, tất cả đều là những lời chửi bới. Họ không chỉ mắng Vu Tri Nhạc là người mới, còn nói cô mượn tình cũ lăng xê, không biết kính trọng người trên. Người lập bài biết còn mắng chửi tổ làm chương trình và công ty ác ý lợi dụng tấm lòng của “ballad thúc thúc” để thêm nổi tiếng.
Đương nhiên cũng không ít người đau lòng cho Nghiêm An, luôn nói “moah moah mau nhào vào ngực em”, hoặc cũng có người ủng hộ Vu Tri Nhạc, cho rằng cô ra mắt một mình, trò giỏi hơn thầy vô cùng “chất”.
Thậm chí có người bình luận một câu “siêu phàm thoát tục”, chỉ có tôi cảm thấy bài hát này không tồi sao?
Cảnh Thắng mở video kia ra, xem một lần không đủ, lại xem một lần nữa, sau đó xem tới ba lần.
Chậc, Vu Tri Nhạc quá xinh đẹp.
Ai, hát cũng thật êm tai.
Cảnh Thắng không ngừng cảm khái.
Cuối cùng, anh mới chú ý lại điểm chính. Đây rõ ràng không phải hiệu quả của chương trình, biểu cảm người phụ nữ của anh, anh nhìn còn không hiểu sao? Cô không phải người dễ dàng cam chịu số phận hay tiếp nhận sắp đặt của người khác, càng không tình nguyện hát bài hát do tên ngốc ballad kia sáng tác.
Điểm này anh hiểu rõ hơn ai hết.
Cảnh Thắng mở phần bình luận ra, nhìn thấy bình luận được vote nhiều nhất: “Cô gái này quá mưu mô, đạp tình cũ là thầy của mình xuống, ra vẻ thanh cao cải biên bài hát của anh ấy nhằm phủi sạch quan hệ của hai người. Vu Tri Nhạc, đồ kĩ nữ thối nát! Cô còn đi hát một ngày, tôi còn tẩy chay cô một ngày, chúc cô và cả nhà cô mau tan nát.”
Lúc này Cảnh Thắng gõ chữ: “Tới trước mặt tôi nói, tôi nhìn xem ai tan nát trước.” Anh dừng một chút, ấn đường khóa chặt đột nhiên giãn ra như đưa ra quyết định gì, sau đó mau chóng gửi bình luận bằng Weibo của mình.
Cảnh Thắng không thường đăng bài nhưng Weibo của anh có “v”, chứng thực tài khoản rất quý giá: “Giám đốc công ty địa sản Cảnh Nguyên, thành viên ban giám đốc tập đoàn Cảnh Nguyên.”
Vì giá trị cao của hình ảnh những chuyến du lịch và xe hơi lóa mắt, từ ngày này qua tháng nọ, Weibo của anh cũng có không ít mấy bà chị có gia đình cùng với một đám người đàn ông luôn hâm mộ, ghen ghét tới tận trời.
Vừa đăng xong, số bình luận đã vượt quá mức bình thường, vì Cảnh Thắng chưa bao giờ bình luận về chuyện trong giới giải trí.
Mấy “bà vợ” kêu trời trách đất, mấy người nam khuyên giám đốc Cảnh hãy giữ lí trí, đừng mù quáng dính vào việc này.
Có kẻ dung tục trả lời, cô gái này xứng được người như anh bảo vệ sao?
Cũng có kẻ quái gở bình luận, khó trách, thì ra đằng sau Vu Tri Nhạc có cái ô lớn như vậy.
Để lại lời bình luận kì dị như vậy xong, sau đó cư dân mạng kì quái khác nhảy vào càng nhiều.
Cảnh Thắng vén áo lên ra trận: Ông đây nói ở Weibo mình liên quan gì tới anh? Cô ấy rất xứng, còn anh xứng sao? Anh chỉ xứng bị ông đây mắng chửi.
Có cư dân mạng nữ không cam lòng giải vây cho anh: Cảnh Thắng nói mấy câu vì nghệ sĩ nhà mình thì có sao?
Cư dân mạng: Nói như Nghiêm An không thuộc công ty nhà anh ta vậy.
Cảnh Thắng trả lời: Cút, không phải.
Cư dân mạng nữ: …….
Phản ứng dây chuyền kinh động tới chú Hai ở bên này.
Khoảng nửa tiếng sau, Cảnh Thắng mở ra trận chiến nảy lửa trên Weibo của mình, sau đó anh nhận được điện thoại của chú Hai.
Chú Hai cực nôn nóng: “Tổ tông, cháu một vừa hai phải thôi được không?”
Cảnh Thắng đang trong cơn giận dữ, hỏi ngược lại: “Cháu cứ nhìn bọn họ mắng chửi người phụ nữ của mình?”
“Nghệ sĩ nào cũng phải trải qua việc này.”
“Vậy bạn trai nghệ sĩ là cháu cũng phải trải qua việc này.”
“…” Chú Hai không thể làm gì nhưng cũng không nhịn được nữa: “Cảnh Thắng, rốt cuộc cháu muốn làm gì?”
“Không làm gì.” Người đàn ông trẻ hít một hơi dài như muốn tuyên bố chuyện quan trọng, khẩu khí không cho phép ai động vào: “Từ giờ trở đi, cháu đình chỉ nuôi thả. Vu Tri Nhạc thuộc quyền sở hữu của cháu.”
Hết chương 60.
Lời của editor: Đóng cửa thả Cảnh:)))))
/64
|