Hu hu hu
Edit: Yunchan
***
Tạo Hóa Kim Tiền từng nuốt vào một vườn linh khổng lồ, lần trước còn dùng Hồi Xuân quả tươi trong vườn linh để cứu Hàn Ngâm và Thổ Linh trư, từ đó suy ra một thụ yêu như Tích Tích chắc chắn có thể mọc rể nẩy mầm, nhú cành sinh lá trong vườn linh.
Hàn Ngâm khéo léo nói ra tình hình, Tích Tích là một thụ yêu biết thích nghi với mọi tình cảnh nên gật đầu đồng ý ngay lập tức.
Trái lại ông tướng Tạo Hóa Kim Tiền thì cự nự, nó thấy hành tung của mình bị lật tẩy nên chẳng thèm giả chết nữa, há mắt tiền ra mắng: Cái rắm, không được!
Hàn Ngâm hết cách: Tại sao chứ, ngươi có mất mát gì đâu.
Sao không mất! Tạo Hóa Kim Tiền ức chế: Vườn linh tự hình thành trời đất, bên trong cũng tự sinh ra linh khí, ngoài đủ cho linh dược sinh trưởng ra còn có dư linh khí cho ta hấp thụ, bây giờ ngươi lại nhét một thụ yêu tu vi Đan Thành vào, chẳng phải là giành mất linh khí của ta sao, chưa kể lỡ cô ta ăn vụng trái cây trong vườn linh thì sao hả, kiểu buôn bán lỗ nặng này ta không thèm!
Tích Tích cất giọng non nớt: Ta không giành linh khí với ngươi, cũng không ăn vụng trái cây, còn có thể chăm sóc vườn linh giúp ngươi nữa.
Yêu thực vật đều đơn thuần như nhau, không biết nói dối.
Thế cũng không được. Tạo Hóa Kim Tiền thấy tính tình cô bé dịu ngoan thì không mắng nữa, chỉ thấp giọng nói: Liễu yêu, bổn đại gia ghét nhất Liễu yêu, xuân vừa tới là tơ liễu bay tán loạn...
Hàn Ngâm không nghe nổi nữa, dứt khoát cắt ngang lời nó: Cô ấy bay trong vườn linh, mắc gì tới ngươi đâu.
Tạo Hóa Kim Tiền vẫn tìm đủ mọi cách từ chối: Ta... Ta nhìn thấy sẽ chóng mặt, nhảy mũi, hắt xì ra toàn là tơ liễu...
Hàn Ngâm nhìn nó lạnh lùng: Mượn cớ cũng chỉ là mượn cớ.
Được rồi. Tạo Hóa Kim Tiền quyết định ăn ngay nói thẳng: Nếu cô ta muốn vào đó cũng không phải không thể, chỉ cần cho ta ít lợi là được, tỷ như năm ba năm tu vi hay pháp khí tùy thân chẳng hạn.
Tích Tích thành thật: Cho ngươi ba năm tu vi nhé?
Tạo Hóa Kim Tiền đắc thắng: Thành giao.
Hàn Ngâm ở bên nhìn nó lạnh lùng: Vô sỉ, quá vô sỉ.
Chẳng biết Tạo Hóa Kim Tiền có thể đỏ mặt hay không, nói tóm lại giọng nó nghe ra hơi mất tự nhiên: Còn chẳng phải học theo ngươi à.
Hàn Ngâm:...
Cô vô sỉ cỡ đó sao?
Đương nhiên, cô thừa nhận chuyện nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của mình làm không thiếu, nhất là loại liều chết phản kháng như Tạo Hóa Kim Tiền chính là đối tượng cô thích cướp nhất, cảm giác hệt như moi được tiền từ tay quỷ keo kiệt, có một loại cảm giác thành tụ hết sức sảng khoái. Thế nhưng biết rõ mình bị người ta hôi của mà còn cười nói tỉnh bơ, còn mời người ta xin cứ tự nhiên kiểu này thì cô lại chẳng có hứng hạ thủ.
Cô thở dài: Hiện tại Tích Tích hao tổn nguyên khí nhiều lắm rồi, có cho tu vi hay không để lần khác hãy nói, bây giờ ngươi để cô ấy vào vườn linh tu dưỡng lại trước đi đã.
Tạo Hóa Kim Tiền hơi khó chịu, nhưng cũng biết tình hình cấp bách, nếu cứ rề rà để Tích Tích bị phát hiện, thì Hàn Ngâm cũng không thoát khỏi liên can, lúc đó nó cũng nguy hiểm theo, do đó mắt tiền hé ra, nuốt Tích Tích vào, sau đó ợ một cái thật kêu.
Hàn Ngâm đen mặt nhìn nó chòng chọc một lát, hết cách đành phải quay sang dọn dẹp thạch thất, cố hết sức dựng lại hiện trường ban đầu như trước khi cô đến, sau đó chui vào đường cũ ra ngoài.
Lúc này ở chân trời phía Đông đã hơi mờ sáng, cô sợ đụng phải những đệ tử khác, cho nên sau khi tránh khỏi Tẩy Tâm nhai thật xa, liền dùng pháp thuật làm khô tóc và xiêm y, sau đó lăn vào bụi cỏ, nhắm mắt ngủ.
Tỉnh lại đi, mau tỉnh lại.
Mới vừa mơ màng ngủ gật Hàn Ngâm đã bị ai đó đánh thức, khi cô mở mắt ra thì mặt trời đã mọc, ngồi xổm trước mặt cô là một đệ tử lạ mặt, đang nhìn cô với vẻ mặt vô cùng khẩn trương, hỏi: Cô không sao chứ?
Ta... Hàn Ngâm nặn ra một chữ, sau đó nghoẹo đầu, nhắm mắt, giả ngất.
Một vấn đề trả lời nhiều lần mất sức lắm, cho nên nghỉ trước một lát đã, chờ nhân vật cấp cao tới đông đủ rồi bàn tiếp.
Đệ tử kia nào biết cô gian trá như thế, chỉ tưởng là cô ngất xỉu thật, nên cuống quýt bế cô đi tìm Tống Việt. Khi Tống Việt đích thân tới xem cô, cô thấy chưa quá an toàn nên tiếp tục giả ngất, mãi tới khi Lệ Thanh Hàn được mời tới, đút cho cô một viên đan dược thơm ngát xong, cô mới khoan thai cựa mình tỉnh dậy, cất giọng ngạc nhiên gọi một tiếng sư phụ, sau đó nhào tới nắm ống tay áo y, khóc nấc lên tấm tức: Đệ tử còn tưởng không bao giờ được gặp lại người nữa.
Ặc, Hàn Ngâm vừa dí mặt vào ống tay áo Lệ Thanh Hàn đã hối hận ngay, rốt cuộc sư phụ cô bao lâu rồi chưa giặt quần áo thế, vừa chua vừa thối, có điều bẩn thì bẩn nhưng lỡ diễn rồi nên cô không thể dừng lại đột ngột được, chỉ còn biết ráng nín thở, khóc nhỏ lại.
Lệ Thanh Hàn sợ nhất là thấy người ta khóc, hơn nữa trước giờ cũng không có đệ tử nào làm nũng với y thế này, thân thể chợt cứng đờ, sắc mặt vô cùng bối rối, tay chân cũng bắt đầu luống cuống, nhưng thấy cô khóc tới mức này thì không tiện đẩy cô ra, chỉ còn cách vỗ lưng cô an ủi: Đừng khóc, chẳng phải đã bình an vô sự rồi sao?
Tống Việt cũng không chịu được tiếng khóc, cố nhịn một lát, rồi nhíu chặt mày hỏi: Liễu yêu đâu?
Hàn Ngâm cúi đầu gạt lệ: Hu hu hu, ta không biết.
Tại sao ngươi lại ngất xỉu trên Vọng Hà phong?
Hu hu hu, ta không biết.
Liễu yêu có nói với ngươi gì không?
Hu hu hu, ta không biết.
Hỏi đi hỏi lại Hàn Ngâm cũng chỉ phát ra tiếng khóc hu hu, thêm vào hai chữ không biết chọc cho cái tính hung bạo của Tống Việt bùng phát.
Rốt cuộc ông ta hết nhịn nổi, gầm lên một tiếng điên tiết: Đủ rồi, đừng khóc nữa!
Nói sớm đi, thật ra cô giả khóc cũng mệt lắm á.
Hàn Ngâm ngoan ngoãn lau sạch nước mắt, nhìn sang ông ta.
Tống Việt dằn cơn tức, hỏi: Ta hỏi ngươi, tối qua sau khi Liễu yêu bắt ngươi đi đã xảy ra chuyện gì?
Hàn Ngâm vẫn trung thành với một câu duy nhất: Ta không biết.
Tống Việt càng xác định là cô đang đùa mình, cả giận nói: Sao ngươi lại không biết được hả.
Hàn Ngâm ra vẻ vô tội: Ta chỉ nghe thấy một tiếng nổ cực lớn, sau đó đã bất tỉnh rồi, tới tận lúc nãy mới tỉnh lại, phát hiện mình chẳng nhớ được gì hết, nên không tài nào trả lời câu hỏi của sư bá được.
Giả ngu còn dễ hơn nói dóc, có sơ hở gì thì cứ đổ hết lên Liễu yêu Tích Tích là được, nói tóm lại cô đã quyết tâm rồi, hỏi gì cứ đáp không biết tuốt.
Tống Việt nhìn cô ngờ vực: Là cô ta đánh ngươi ngất, hay là ngươi tự ngất?
Vấn đề này...
Hàn Ngâm khăng khăng: Ta không biết.
Cô thật tình không biết có loại pháp thuật nào khiến người ta hôn mê tương tự thế này không, cho nên cứ thoải mái giả ngu tiếp.
Tống Việt định hỏi tiếp, đến đây Lệ Thanh Hàn đã hết nhịn nổi, lớn giọng quát: Đủ rồi!
Sư đệ ngươi...
Lệ Thanh Hàn giận dữ ra mặt: Tống sư huynh, đệ tử của ta bắt yêu giúp huynh nên mới bị bắt đi, bây giờ may mắn sống sót, huynh không để cho nó tĩnh dưỡng hai ngày cho bớt sợ, vừa vào tới là gặng hỏi không ngớt, đây là tâm địa gì hả?
Ngươi nói ta có tâm địa gì? Tống Việt phẫn nộ: Ta chỉ muốn hỏi ra hành tung của Liễu yêu, bắt nó về báo thù cho đệ tử của ngươi, thế thì có gì sai?
Dĩ nhiên, đây chỉ là một phần nguyên nhân ông ta gặng hỏi Hàn Ngâm, phần còn lại là ông ta luôn cảm thấy Hàn Ngâm không nói đúng sự thật, hơn nữa với suy nghĩ chủ quan của ông ta thì yêu vốn tà ác bẩm sinh, trong thời khắc mấu chốt bận chạy tháo thân, Liễu yêu lại nỡ thả lá bùa hộ mệnh tuyệt hảo là Hàn Ngâm đi một cách bình yên, điều này quả là khó tin, trừ phi Hàn Ngâm từng có giao tình với cô ta, hoặc là giúp đỡ cô ta thứ gì đó...
Tim Tống Việt rung lên, ngẫm lại đá trấn yêu chôn dưới cây Liễu mấy mươi năm, sớm không mất, trễ không mất, lại cứ mất đúng vào lúc Hàn Ngâm đến Tàng Tịch điện, cho thấy trong đây nhất định có vấn đề.
Ánh mắt ông ta thoắt cái trở nên sắc bén, lia sang Hàn Ngâm, lập tức trông thấy con Thổ Linh trư đang nằm sấp bên cạnh Hàn Ngâm ngáy khò khò.
Hàn Ngâm chợt cảm thấy không ổn, vội hỏi: Tối qua sư bá đấu với Liễu yêu rất ác liệt, có bị thương gì hay không?
Đây quả là chạm vào chỗ không nên chạm.
Nét mặt Tống Việt lúc xanh lúc đỏ, trong thất đại đệ tử của Cửu Huyền, trừ ông ta và Mộ Thập Tam ra, những người khác đều đã tới tu vi Đan Thành, nhưng Mộ Thập Tam còn trẻ, còn lười nức tiếng cả môn phái, tu vi không cao là bình thường, nhưng ông ta đã cao tuổi mà chỉ tới tu vi Ngưng Luyện, đây đúng là không thể nào nói nổi.
Ông ta cho rằng Hàn Ngâm móc mỉa mình đến Liễu yêu mới kết thành kim đan cũng đánh không lại, cơn tức bốc lên đầu đang định phát tác, nào ngờ đúng lúc này một đệ tử quản lý tuần tra ở ngoài cửa bẩm báo vào: Tống sư bá, có người té xỉu ở dưới Liễm Vụ phong.
Tống Việt ngẩn ra: Là đệ tử Cửu Huyền sao?
Thưa không phải, là một người thường không tu tiên.
Núi Cửu Huyền có kết giới, người phàm tục không thể vào được, chỉ có thể đi lòng vòng rồi lạc đường, do đó có người té xỉu dưới Liễm Vụ phong là chuyện thường xảy ra.
Tống Việt bực mình: Chuyện này cũng tới bẩm báo? Cứ đưa người đó xuống dưới chân núi đi.
Đệ tử quản sự chần chừ: Đã đưa về rất nhiều lần, nhưng hôm sau hắn lại lên núi, hôm nay đệ tử lại phát hiện ra hắn, thấy hiếu kỳ nên cứu tỉnh hắn hỏi thăm, hắn nói hắn lên núi để tìm Hàn Ngâm sư muội.
Tìm ta? Hàn Ngâm khó hiểu, cô thật lòng không nghĩ ra người như cô còn có ai nhớ để tìm chứ.
Phải, hắn nói hắn họ Hồ, tên Khản...
Đệ tử quản sự còn chưa nói xong đã thấy Hàn Ngâm nhảy chồm lên, nhào tới kéo áo hắn hỏi dồn: Người ở đâu rồi, dẫn ta đi nhanh lên.
Tại Nghênh Hạ điện của Liễm Vụ phong.
Hàn Ngâm nghe xong thì chạy bổ ra ngoài ngay lập tức, Thổ Linh trư bị giật mình, cũng ụt ịt chạy theo sau lưng cô.
Tống Việt tức tới xì khói, đuổi theo gọi giật giọng: Ngươi đứng lại đó cho ta, ta còn có chuyện chưa hỏi xong!
Hàn Ngâm khựng lại, do dự quay đầu, thấy Lệ Thanh Hàn cười lạnh nói với Tống Việt: Còn gì để hỏi nữa, chẳng phải đã rõ ràng minh bạch cả rồi sao? Về phần Liễu yêu, huynh tìm được thì tìm, không tìm được thì để nó đi đi, thảo mộc tu hành vốn đã không dễ, chỉ cần nó không làm ác, sư huynh cần gì phải đuổi tận giết tuyệt.
Nói rồi y phất tay nói với Hàn Ngâm: Ngươi cứ đi đi, ở đây có vi sư rồi.
Hàn Ngâm hí hửng, toét miệng cười chạy ào đi.
Tống Việt kỵ nhất là tính khí ngang ngược này của sư đệ, huống chi chuyện lần này ông ta lại không giành được lý, càng chẳng có gì để nói, dù lòng không cam thì cũng chỉ đến đây thôi.
Hàn Ngâm chạy một mạch đến Nghênh Hạ điện, quả nhiên thấy Hồ Khản đang ngồi trên điện, quần áo hắn cáu bẩn, tóc cũng rối bù cứ như lâu lắm rồi chưa tắm gội, rõ ràng là bôn ba ngàn dặm tới tận đây, cả gương mặt toát lên vẻ phong trần mệt mỏi.
Cơn hưng phấn ban đầu đã được cô dằn xuống, trong lòng chỉ thấy bất thường, bước vào điện đã hỏi ngay: Sao ngươi lại tới đây?
Cô... Hồ Khản thấy tóc cô đổi màu nên trong phút chốc chưa nhận ra được, nghệt ra một lúc mới vọt tới trước mặt cô quan sát từ trên xuống dưới, sau đó òa khóc: Đại tiên, là cô thật rồi, người thôn chúng ta đều... đều mất hết rồi...
Chuyện này Hàn Ngâm đã biết, đang định an ủi hắn đôi câu, lại bị một câu của hắn làm cho chết đứng.
Hắn nói: Ngay cả Sở phu tử cũng bị bắt đi, hiện tại chưa rõ sống chết.
~ Hết chương 59 ~
Edit: Yunchan
***
Tạo Hóa Kim Tiền từng nuốt vào một vườn linh khổng lồ, lần trước còn dùng Hồi Xuân quả tươi trong vườn linh để cứu Hàn Ngâm và Thổ Linh trư, từ đó suy ra một thụ yêu như Tích Tích chắc chắn có thể mọc rể nẩy mầm, nhú cành sinh lá trong vườn linh.
Hàn Ngâm khéo léo nói ra tình hình, Tích Tích là một thụ yêu biết thích nghi với mọi tình cảnh nên gật đầu đồng ý ngay lập tức.
Trái lại ông tướng Tạo Hóa Kim Tiền thì cự nự, nó thấy hành tung của mình bị lật tẩy nên chẳng thèm giả chết nữa, há mắt tiền ra mắng: Cái rắm, không được!
Hàn Ngâm hết cách: Tại sao chứ, ngươi có mất mát gì đâu.
Sao không mất! Tạo Hóa Kim Tiền ức chế: Vườn linh tự hình thành trời đất, bên trong cũng tự sinh ra linh khí, ngoài đủ cho linh dược sinh trưởng ra còn có dư linh khí cho ta hấp thụ, bây giờ ngươi lại nhét một thụ yêu tu vi Đan Thành vào, chẳng phải là giành mất linh khí của ta sao, chưa kể lỡ cô ta ăn vụng trái cây trong vườn linh thì sao hả, kiểu buôn bán lỗ nặng này ta không thèm!
Tích Tích cất giọng non nớt: Ta không giành linh khí với ngươi, cũng không ăn vụng trái cây, còn có thể chăm sóc vườn linh giúp ngươi nữa.
Yêu thực vật đều đơn thuần như nhau, không biết nói dối.
Thế cũng không được. Tạo Hóa Kim Tiền thấy tính tình cô bé dịu ngoan thì không mắng nữa, chỉ thấp giọng nói: Liễu yêu, bổn đại gia ghét nhất Liễu yêu, xuân vừa tới là tơ liễu bay tán loạn...
Hàn Ngâm không nghe nổi nữa, dứt khoát cắt ngang lời nó: Cô ấy bay trong vườn linh, mắc gì tới ngươi đâu.
Tạo Hóa Kim Tiền vẫn tìm đủ mọi cách từ chối: Ta... Ta nhìn thấy sẽ chóng mặt, nhảy mũi, hắt xì ra toàn là tơ liễu...
Hàn Ngâm nhìn nó lạnh lùng: Mượn cớ cũng chỉ là mượn cớ.
Được rồi. Tạo Hóa Kim Tiền quyết định ăn ngay nói thẳng: Nếu cô ta muốn vào đó cũng không phải không thể, chỉ cần cho ta ít lợi là được, tỷ như năm ba năm tu vi hay pháp khí tùy thân chẳng hạn.
Tích Tích thành thật: Cho ngươi ba năm tu vi nhé?
Tạo Hóa Kim Tiền đắc thắng: Thành giao.
Hàn Ngâm ở bên nhìn nó lạnh lùng: Vô sỉ, quá vô sỉ.
Chẳng biết Tạo Hóa Kim Tiền có thể đỏ mặt hay không, nói tóm lại giọng nó nghe ra hơi mất tự nhiên: Còn chẳng phải học theo ngươi à.
Hàn Ngâm:...
Cô vô sỉ cỡ đó sao?
Đương nhiên, cô thừa nhận chuyện nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của mình làm không thiếu, nhất là loại liều chết phản kháng như Tạo Hóa Kim Tiền chính là đối tượng cô thích cướp nhất, cảm giác hệt như moi được tiền từ tay quỷ keo kiệt, có một loại cảm giác thành tụ hết sức sảng khoái. Thế nhưng biết rõ mình bị người ta hôi của mà còn cười nói tỉnh bơ, còn mời người ta xin cứ tự nhiên kiểu này thì cô lại chẳng có hứng hạ thủ.
Cô thở dài: Hiện tại Tích Tích hao tổn nguyên khí nhiều lắm rồi, có cho tu vi hay không để lần khác hãy nói, bây giờ ngươi để cô ấy vào vườn linh tu dưỡng lại trước đi đã.
Tạo Hóa Kim Tiền hơi khó chịu, nhưng cũng biết tình hình cấp bách, nếu cứ rề rà để Tích Tích bị phát hiện, thì Hàn Ngâm cũng không thoát khỏi liên can, lúc đó nó cũng nguy hiểm theo, do đó mắt tiền hé ra, nuốt Tích Tích vào, sau đó ợ một cái thật kêu.
Hàn Ngâm đen mặt nhìn nó chòng chọc một lát, hết cách đành phải quay sang dọn dẹp thạch thất, cố hết sức dựng lại hiện trường ban đầu như trước khi cô đến, sau đó chui vào đường cũ ra ngoài.
Lúc này ở chân trời phía Đông đã hơi mờ sáng, cô sợ đụng phải những đệ tử khác, cho nên sau khi tránh khỏi Tẩy Tâm nhai thật xa, liền dùng pháp thuật làm khô tóc và xiêm y, sau đó lăn vào bụi cỏ, nhắm mắt ngủ.
Tỉnh lại đi, mau tỉnh lại.
Mới vừa mơ màng ngủ gật Hàn Ngâm đã bị ai đó đánh thức, khi cô mở mắt ra thì mặt trời đã mọc, ngồi xổm trước mặt cô là một đệ tử lạ mặt, đang nhìn cô với vẻ mặt vô cùng khẩn trương, hỏi: Cô không sao chứ?
Ta... Hàn Ngâm nặn ra một chữ, sau đó nghoẹo đầu, nhắm mắt, giả ngất.
Một vấn đề trả lời nhiều lần mất sức lắm, cho nên nghỉ trước một lát đã, chờ nhân vật cấp cao tới đông đủ rồi bàn tiếp.
Đệ tử kia nào biết cô gian trá như thế, chỉ tưởng là cô ngất xỉu thật, nên cuống quýt bế cô đi tìm Tống Việt. Khi Tống Việt đích thân tới xem cô, cô thấy chưa quá an toàn nên tiếp tục giả ngất, mãi tới khi Lệ Thanh Hàn được mời tới, đút cho cô một viên đan dược thơm ngát xong, cô mới khoan thai cựa mình tỉnh dậy, cất giọng ngạc nhiên gọi một tiếng sư phụ, sau đó nhào tới nắm ống tay áo y, khóc nấc lên tấm tức: Đệ tử còn tưởng không bao giờ được gặp lại người nữa.
Ặc, Hàn Ngâm vừa dí mặt vào ống tay áo Lệ Thanh Hàn đã hối hận ngay, rốt cuộc sư phụ cô bao lâu rồi chưa giặt quần áo thế, vừa chua vừa thối, có điều bẩn thì bẩn nhưng lỡ diễn rồi nên cô không thể dừng lại đột ngột được, chỉ còn biết ráng nín thở, khóc nhỏ lại.
Lệ Thanh Hàn sợ nhất là thấy người ta khóc, hơn nữa trước giờ cũng không có đệ tử nào làm nũng với y thế này, thân thể chợt cứng đờ, sắc mặt vô cùng bối rối, tay chân cũng bắt đầu luống cuống, nhưng thấy cô khóc tới mức này thì không tiện đẩy cô ra, chỉ còn cách vỗ lưng cô an ủi: Đừng khóc, chẳng phải đã bình an vô sự rồi sao?
Tống Việt cũng không chịu được tiếng khóc, cố nhịn một lát, rồi nhíu chặt mày hỏi: Liễu yêu đâu?
Hàn Ngâm cúi đầu gạt lệ: Hu hu hu, ta không biết.
Tại sao ngươi lại ngất xỉu trên Vọng Hà phong?
Hu hu hu, ta không biết.
Liễu yêu có nói với ngươi gì không?
Hu hu hu, ta không biết.
Hỏi đi hỏi lại Hàn Ngâm cũng chỉ phát ra tiếng khóc hu hu, thêm vào hai chữ không biết chọc cho cái tính hung bạo của Tống Việt bùng phát.
Rốt cuộc ông ta hết nhịn nổi, gầm lên một tiếng điên tiết: Đủ rồi, đừng khóc nữa!
Nói sớm đi, thật ra cô giả khóc cũng mệt lắm á.
Hàn Ngâm ngoan ngoãn lau sạch nước mắt, nhìn sang ông ta.
Tống Việt dằn cơn tức, hỏi: Ta hỏi ngươi, tối qua sau khi Liễu yêu bắt ngươi đi đã xảy ra chuyện gì?
Hàn Ngâm vẫn trung thành với một câu duy nhất: Ta không biết.
Tống Việt càng xác định là cô đang đùa mình, cả giận nói: Sao ngươi lại không biết được hả.
Hàn Ngâm ra vẻ vô tội: Ta chỉ nghe thấy một tiếng nổ cực lớn, sau đó đã bất tỉnh rồi, tới tận lúc nãy mới tỉnh lại, phát hiện mình chẳng nhớ được gì hết, nên không tài nào trả lời câu hỏi của sư bá được.
Giả ngu còn dễ hơn nói dóc, có sơ hở gì thì cứ đổ hết lên Liễu yêu Tích Tích là được, nói tóm lại cô đã quyết tâm rồi, hỏi gì cứ đáp không biết tuốt.
Tống Việt nhìn cô ngờ vực: Là cô ta đánh ngươi ngất, hay là ngươi tự ngất?
Vấn đề này...
Hàn Ngâm khăng khăng: Ta không biết.
Cô thật tình không biết có loại pháp thuật nào khiến người ta hôn mê tương tự thế này không, cho nên cứ thoải mái giả ngu tiếp.
Tống Việt định hỏi tiếp, đến đây Lệ Thanh Hàn đã hết nhịn nổi, lớn giọng quát: Đủ rồi!
Sư đệ ngươi...
Lệ Thanh Hàn giận dữ ra mặt: Tống sư huynh, đệ tử của ta bắt yêu giúp huynh nên mới bị bắt đi, bây giờ may mắn sống sót, huynh không để cho nó tĩnh dưỡng hai ngày cho bớt sợ, vừa vào tới là gặng hỏi không ngớt, đây là tâm địa gì hả?
Ngươi nói ta có tâm địa gì? Tống Việt phẫn nộ: Ta chỉ muốn hỏi ra hành tung của Liễu yêu, bắt nó về báo thù cho đệ tử của ngươi, thế thì có gì sai?
Dĩ nhiên, đây chỉ là một phần nguyên nhân ông ta gặng hỏi Hàn Ngâm, phần còn lại là ông ta luôn cảm thấy Hàn Ngâm không nói đúng sự thật, hơn nữa với suy nghĩ chủ quan của ông ta thì yêu vốn tà ác bẩm sinh, trong thời khắc mấu chốt bận chạy tháo thân, Liễu yêu lại nỡ thả lá bùa hộ mệnh tuyệt hảo là Hàn Ngâm đi một cách bình yên, điều này quả là khó tin, trừ phi Hàn Ngâm từng có giao tình với cô ta, hoặc là giúp đỡ cô ta thứ gì đó...
Tim Tống Việt rung lên, ngẫm lại đá trấn yêu chôn dưới cây Liễu mấy mươi năm, sớm không mất, trễ không mất, lại cứ mất đúng vào lúc Hàn Ngâm đến Tàng Tịch điện, cho thấy trong đây nhất định có vấn đề.
Ánh mắt ông ta thoắt cái trở nên sắc bén, lia sang Hàn Ngâm, lập tức trông thấy con Thổ Linh trư đang nằm sấp bên cạnh Hàn Ngâm ngáy khò khò.
Hàn Ngâm chợt cảm thấy không ổn, vội hỏi: Tối qua sư bá đấu với Liễu yêu rất ác liệt, có bị thương gì hay không?
Đây quả là chạm vào chỗ không nên chạm.
Nét mặt Tống Việt lúc xanh lúc đỏ, trong thất đại đệ tử của Cửu Huyền, trừ ông ta và Mộ Thập Tam ra, những người khác đều đã tới tu vi Đan Thành, nhưng Mộ Thập Tam còn trẻ, còn lười nức tiếng cả môn phái, tu vi không cao là bình thường, nhưng ông ta đã cao tuổi mà chỉ tới tu vi Ngưng Luyện, đây đúng là không thể nào nói nổi.
Ông ta cho rằng Hàn Ngâm móc mỉa mình đến Liễu yêu mới kết thành kim đan cũng đánh không lại, cơn tức bốc lên đầu đang định phát tác, nào ngờ đúng lúc này một đệ tử quản lý tuần tra ở ngoài cửa bẩm báo vào: Tống sư bá, có người té xỉu ở dưới Liễm Vụ phong.
Tống Việt ngẩn ra: Là đệ tử Cửu Huyền sao?
Thưa không phải, là một người thường không tu tiên.
Núi Cửu Huyền có kết giới, người phàm tục không thể vào được, chỉ có thể đi lòng vòng rồi lạc đường, do đó có người té xỉu dưới Liễm Vụ phong là chuyện thường xảy ra.
Tống Việt bực mình: Chuyện này cũng tới bẩm báo? Cứ đưa người đó xuống dưới chân núi đi.
Đệ tử quản sự chần chừ: Đã đưa về rất nhiều lần, nhưng hôm sau hắn lại lên núi, hôm nay đệ tử lại phát hiện ra hắn, thấy hiếu kỳ nên cứu tỉnh hắn hỏi thăm, hắn nói hắn lên núi để tìm Hàn Ngâm sư muội.
Tìm ta? Hàn Ngâm khó hiểu, cô thật lòng không nghĩ ra người như cô còn có ai nhớ để tìm chứ.
Phải, hắn nói hắn họ Hồ, tên Khản...
Đệ tử quản sự còn chưa nói xong đã thấy Hàn Ngâm nhảy chồm lên, nhào tới kéo áo hắn hỏi dồn: Người ở đâu rồi, dẫn ta đi nhanh lên.
Tại Nghênh Hạ điện của Liễm Vụ phong.
Hàn Ngâm nghe xong thì chạy bổ ra ngoài ngay lập tức, Thổ Linh trư bị giật mình, cũng ụt ịt chạy theo sau lưng cô.
Tống Việt tức tới xì khói, đuổi theo gọi giật giọng: Ngươi đứng lại đó cho ta, ta còn có chuyện chưa hỏi xong!
Hàn Ngâm khựng lại, do dự quay đầu, thấy Lệ Thanh Hàn cười lạnh nói với Tống Việt: Còn gì để hỏi nữa, chẳng phải đã rõ ràng minh bạch cả rồi sao? Về phần Liễu yêu, huynh tìm được thì tìm, không tìm được thì để nó đi đi, thảo mộc tu hành vốn đã không dễ, chỉ cần nó không làm ác, sư huynh cần gì phải đuổi tận giết tuyệt.
Nói rồi y phất tay nói với Hàn Ngâm: Ngươi cứ đi đi, ở đây có vi sư rồi.
Hàn Ngâm hí hửng, toét miệng cười chạy ào đi.
Tống Việt kỵ nhất là tính khí ngang ngược này của sư đệ, huống chi chuyện lần này ông ta lại không giành được lý, càng chẳng có gì để nói, dù lòng không cam thì cũng chỉ đến đây thôi.
Hàn Ngâm chạy một mạch đến Nghênh Hạ điện, quả nhiên thấy Hồ Khản đang ngồi trên điện, quần áo hắn cáu bẩn, tóc cũng rối bù cứ như lâu lắm rồi chưa tắm gội, rõ ràng là bôn ba ngàn dặm tới tận đây, cả gương mặt toát lên vẻ phong trần mệt mỏi.
Cơn hưng phấn ban đầu đã được cô dằn xuống, trong lòng chỉ thấy bất thường, bước vào điện đã hỏi ngay: Sao ngươi lại tới đây?
Cô... Hồ Khản thấy tóc cô đổi màu nên trong phút chốc chưa nhận ra được, nghệt ra một lúc mới vọt tới trước mặt cô quan sát từ trên xuống dưới, sau đó òa khóc: Đại tiên, là cô thật rồi, người thôn chúng ta đều... đều mất hết rồi...
Chuyện này Hàn Ngâm đã biết, đang định an ủi hắn đôi câu, lại bị một câu của hắn làm cho chết đứng.
Hắn nói: Ngay cả Sở phu tử cũng bị bắt đi, hiện tại chưa rõ sống chết.
~ Hết chương 59 ~
/227
|