HỒ LY ĐẠI TIÊN
Edit: Yunchan
***
Ngươi... ngươi muốn làm gì... Giọng Hàn Ngâm mang theo run rẩy hiếm thấy.
May quá may quá, còn nói chuyện được.
Thiếu niên hơi rũ mi, chỉ đáp một chữ: Xét!
Lời còn chưa dứt, hắn đã thò tay vào ngực cô, lôi cái túi thêu kia ra một cách nhanh chóng.
Tang vật bị phát hiện!
Phen này không còn đường nào để cãi chày cãi cối, Hàn Ngâm vội nhận tội: Ta sai rồi ta sai rồi, ngươi...
Nhưng tốc độ kêu lại không nhanh bằng tốc độ ra tay của thiếu niên kia, hắn lại lấy tay lục tìm ngọc bội của mình, kết quả là chẳng lục được gì, tay dịch lên một chút, cũng lục không thấy, tay lại dịch lên tý nữa, Hàn Ngâm vừa la lên nhận tội, thì tay hắn đã đáp lên một vị trí không nên đáp.
Hả, trước ngực hơi nhô lên, cảm giác có vẻ không đúng.
Lẽ nào...
Trong lúc thiếu niên còn đang ngây người, Hàn Ngâm đã hét ầm lên: Sắc lang! Đần độn! Đầu heo! Bỏ cái tay bẩn của ngươi ra!
Cái tay kia như bị kim chích, rụt lại thật nhanh.
Vẻ mặt thiếu niên vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng mi mắt đang rủ xuống khẽ run lên, hai gò má nổi lên hai rặng mây đỏ khả nghi, nhưng chỉ nháy mắt đã biến mất, khoảnh khắc xấu hổ đó qua nhanh tới độ Hàn Ngâm tưởng là mình hoa mắt, một khắc sau cô bỗng cảm thấy cơ thể thả lỏng, có thể nhúc nhích lại.
Quá đáng! Cô tức giận đạp một đạp.
Thiếu niên không nhúc nhích, đứng im chịu một đạp này.
Hàn Ngâm che mặt ngã vào đống rơm, gào khóc: Có ai ức hiếp người như ngươi không! Ta đã nói ta sai rồi, vậy mà ngươi còn... ngươi còn... hu hu hu... không phải chỉ lột của ngươi có ít đồ thôi sao, cùng lắm thì trả lại cho ngươi là được rồi mà! Ngươi ức hiếp ta như vậy, ta còn mặt mũi nào đi ra ngoài nhìn đời đây... hu hu hu... không sống nữa! Ta không muốn sống nữa...
Bên này cô khóc đến vui vẻ.
Bên kia, sắc mặt thiếu niên đã đen như đít nồi, rít qua kẽ răng hai chữ: Câm miệng!
Tiếng khóc đột nhiên im bặt.
Hàn Ngâm quẫn trí, sao hắn lại phản ứng kiểu này...
Còn đang phân vân xem có nên khóc tiếp hay không, cô chợt nghe thiếu niên kia lạnh nhạt nói: Những vật còn lại đâu?
Xong đời! Xem ra chiêu giả khóc này hoàn toàn vô dụng!
Khóc mệt xong, Hàn Ngâm dứt khoát ngồi thẳng dậy, cầm ống tay áo lau nước mắt, đanh đá nói: Bán rồi!
Mắt thiếu niên lạnh đi: Bán?
Phải! Hàn Ngâm nhặt cái gói lá sen rơi trên đất lên, lấy một cái bánh bao thịt từ trong đó ra, cắn một miếng lớn, lúng búng nói: Tiền cũng mua đồ ăn hết rồi, cho nên ngươi đừng bắt ta trả, ta trả không nổi đâu, nhiều nhất... nhiều nhất là trả lại cho ngươi một ít thức ăn... này, đừng khách sáo, cho ngươi hết đó.
Cô lấy tiếp cái giò heo ra, sau đó mới đẩy gói lá sen tới.
Thiếu niên chẳng buồn liếc gói lá sen lấy một cái, đôi mắt lạnh trầm tĩnh chỉ nhìn cô chằm chằm.
Hàn Ngâm bị hắn nhìn tới chột dạ, suy nghĩ một chút, cô bèn chùi bàn tay dính mỡ lên góc áo, rồi lấy mười lượng bạc bán xiêm y ra, đau lòng đẩy về phía hắn: Nè, tiền bán mấy thứ kia đều ở đây hết, trả cho ngươi tất, đừng tìm ta gây rối nữa. Còn làm phiền ta nữa, ta chết thật cho ngươi coi!
Cô hạ quyết tâm rồi, tờ ngân phiếu một trăm lượng kia, có giết cô cũng không giao ra. Nên biết cả đời cô cũng không có cơ hội sờ qua nhiều tiền như vậy đâu. Sau này cũng chưa chắc có cơ hội kiếm được một trăm lượng bạc thế này nữa.
Rốt cuộc thiếu niên không nhìn cô nữa, cũng không động vào thức ăn hay bạc, mà chỉ lấy tay lục lọi cái túi thêu xanh, tới khi vươn tay ra, Hàn Ngâm đã thấy đầu ngón tay hắn kẹp theo một viên dược hoàn màu đỏ tươi.
Cái này cái này cái này...
Mắt Hàn Ngâm thẳng tắp, nhìn hắn sụp mắt bỏ dược hoàn vào miệng rồi nuốt.
Cái này không thể nào đâu!
Cái túi thêu xanh đó cô đã lục tới lục lui mấy lần, bên trong hoàn toàn không có thứ gì, cũng chẳng bán được giá, cho nên cô mới giữ lại, dự định bỏ vào đó mấy thứ linh tinh, vậy mà hắn làm sao có thể lấy dược hoàn từ trong đó ra được chứ?
Ngay khi cô còn đang ngỡ ngàng bàng hoàng, thì lại thấy thiếu niên kia lôi từ trong túi thêu xanh ra một bộ bạch y mặc lên người, chất liệu và kiểu dáng của bộ bạch y này giống như đúc bộ mà cô bán đi.
Hàn Ngâm đã hoàn toàn chết khiếp, trong lòng hối hận vô vàn, ăn năn vô hạn, tiếc hận vô bờ, náo loạn cả buổi trời hóa ra cô lại nhìn lầm bảo vật! Cái túi thêu này mới là món giá trị nhất, thần kỳ như chậu bảo vật!
Nghẹn nghẹn nghẹn, rồi lại nghẹn một lát, rốt cuộc cô cất giọng kêu lên một tiếng êm ái: Hồ ly đại tiên ơi...
Hàng mi đang rũ xuống của thiếu niên run lên, nhưng hình như đã bị cô làm loạn đủ rồi nên không quan tâm đến cô nữa, chỉ khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần, một lát sau, trên người hắn dần bốc lên một làn hơi nước nhàn nhạt, bao hắn bên trong, trong khi đó dưới sự bồi dưỡng của hơi nước, sắc mặt hắn đã dần lấy lại vẻ hồng hào bình thường.
Hắn đang chữa thương sao? Cách thức cổ quái khiến người ta khiếp sợ.
Hàn Ngâm nhịn rồi nhịn, cuối cùng không lên tiếng phá rối hắn nữa, chỉ ngồi ở bên cạnh yên lặng gặm bánh bao thịt và giò heo muối đã rơi lạnh của mình, cùng lúc đó, trong đầu cũng xoay vần vài ý niệm không thể nói.
Thiếu niên kia ngồi nghỉ một lúc lâu, vẫn chưa nhúc nhích.
Hàn Ngâm ăn sạch hết mọi thứ xong thì no đến tức bụng, không thể làm gì hơn là đứng lên nhảy tới nhảy lui trong miếu hoang để tiêu hóa bớt, nhảy nhảy, rồi nhảy tới bên cạnh thiếu niên kia, xoay vòng vòng quanh hắn.
Rõ ràng thiếu niên có thể cảm giác được động tĩnh bên ngoài, khóe miệng giật giật, cuối cùng mở mắt ra, hỏi cô với giọng vô cùng mất kiên nhẫn: Ngươi đang làm gì?
Hàn Ngâm lúng túng: Tìm... tìm đuôi...
Mặt thiếu niên đen sì: Tránh xa ta ra!
Hàn Ngâm gật đầu, nhảy phốc ra sau, đứng nghiêm, nhìn hắn.
Thiếu niên hết nhịn nổi, quát: Cút ra ngoài!
À. Hàn Ngâm rất nghe lời, ngoan ngoãn quay lưng đi ra ngoài, nhưng đi hai bước lại vòng trở về: Chợt nhớ ra một chuyện.
Cái gì?
Hình như đây là chỗ ở của ta, muốn cút cũng không phải ta cút.
Thiếu niên:...
Hàn Ngâm nhìn hắn, mắt sáng long lanh: Chẳng qua con người ta luôn phúc hậu, ngài bị thương đương nhiên ta không thể để ngài cút ra ngoài, ngài có thể ở lại đây mặc sức dưỡng thương, chỉ cần... chỉ cần...
Thiếu niên híp mắt lại: Cần gì?
Trong mắt Hàn Ngâm ngập đầy kỳ vọng: Chỉ cần Hồ ly đại tiên ngài dưỡng thương xong, dạy ta một hai chiêu pháp thuật nhỏ là được rồi, ta còn đi ra ngoài mua gà cho ngài ăn, có được không?
Thiếu niên nhìn chòng chọc cô một lát, nặn ra hai chữ: Câm miệng!
Bảo câm thì câm sao, cô chưa mất mặt tới nỗi đó đâu!
Hàn Ngâm mở miệng định nói thêm, chợt thấy thiếu niên đưa tay chỉ vào cô, lập tức một luồng thủy quang màu lam ngọc đánh tới người cô, cô nhất thời phát hiện mình lại rơi vào trạng thái bất động, không khỏi hoảng sợ, la lên: Nè nè! Ta sai rồi, Hồ ly đại tiên ngài...
Lời còn chưa dứt thiếu niên đã cau mày lại, duỗi tay ra chỉ tiếp về phía cô.
Lần này là bi kịch triệt để!
Hàn Ngâm phát hiện mình chẳng những bất động, mà ngay cả nói cũng không nói nên lời, có thể há mồm khép miệng, nhưng thứ phả ra toàn là không khí.
~ Hết chương 4 ~
Edit: Yunchan
***
Ngươi... ngươi muốn làm gì... Giọng Hàn Ngâm mang theo run rẩy hiếm thấy.
May quá may quá, còn nói chuyện được.
Thiếu niên hơi rũ mi, chỉ đáp một chữ: Xét!
Lời còn chưa dứt, hắn đã thò tay vào ngực cô, lôi cái túi thêu kia ra một cách nhanh chóng.
Tang vật bị phát hiện!
Phen này không còn đường nào để cãi chày cãi cối, Hàn Ngâm vội nhận tội: Ta sai rồi ta sai rồi, ngươi...
Nhưng tốc độ kêu lại không nhanh bằng tốc độ ra tay của thiếu niên kia, hắn lại lấy tay lục tìm ngọc bội của mình, kết quả là chẳng lục được gì, tay dịch lên một chút, cũng lục không thấy, tay lại dịch lên tý nữa, Hàn Ngâm vừa la lên nhận tội, thì tay hắn đã đáp lên một vị trí không nên đáp.
Hả, trước ngực hơi nhô lên, cảm giác có vẻ không đúng.
Lẽ nào...
Trong lúc thiếu niên còn đang ngây người, Hàn Ngâm đã hét ầm lên: Sắc lang! Đần độn! Đầu heo! Bỏ cái tay bẩn của ngươi ra!
Cái tay kia như bị kim chích, rụt lại thật nhanh.
Vẻ mặt thiếu niên vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng mi mắt đang rủ xuống khẽ run lên, hai gò má nổi lên hai rặng mây đỏ khả nghi, nhưng chỉ nháy mắt đã biến mất, khoảnh khắc xấu hổ đó qua nhanh tới độ Hàn Ngâm tưởng là mình hoa mắt, một khắc sau cô bỗng cảm thấy cơ thể thả lỏng, có thể nhúc nhích lại.
Quá đáng! Cô tức giận đạp một đạp.
Thiếu niên không nhúc nhích, đứng im chịu một đạp này.
Hàn Ngâm che mặt ngã vào đống rơm, gào khóc: Có ai ức hiếp người như ngươi không! Ta đã nói ta sai rồi, vậy mà ngươi còn... ngươi còn... hu hu hu... không phải chỉ lột của ngươi có ít đồ thôi sao, cùng lắm thì trả lại cho ngươi là được rồi mà! Ngươi ức hiếp ta như vậy, ta còn mặt mũi nào đi ra ngoài nhìn đời đây... hu hu hu... không sống nữa! Ta không muốn sống nữa...
Bên này cô khóc đến vui vẻ.
Bên kia, sắc mặt thiếu niên đã đen như đít nồi, rít qua kẽ răng hai chữ: Câm miệng!
Tiếng khóc đột nhiên im bặt.
Hàn Ngâm quẫn trí, sao hắn lại phản ứng kiểu này...
Còn đang phân vân xem có nên khóc tiếp hay không, cô chợt nghe thiếu niên kia lạnh nhạt nói: Những vật còn lại đâu?
Xong đời! Xem ra chiêu giả khóc này hoàn toàn vô dụng!
Khóc mệt xong, Hàn Ngâm dứt khoát ngồi thẳng dậy, cầm ống tay áo lau nước mắt, đanh đá nói: Bán rồi!
Mắt thiếu niên lạnh đi: Bán?
Phải! Hàn Ngâm nhặt cái gói lá sen rơi trên đất lên, lấy một cái bánh bao thịt từ trong đó ra, cắn một miếng lớn, lúng búng nói: Tiền cũng mua đồ ăn hết rồi, cho nên ngươi đừng bắt ta trả, ta trả không nổi đâu, nhiều nhất... nhiều nhất là trả lại cho ngươi một ít thức ăn... này, đừng khách sáo, cho ngươi hết đó.
Cô lấy tiếp cái giò heo ra, sau đó mới đẩy gói lá sen tới.
Thiếu niên chẳng buồn liếc gói lá sen lấy một cái, đôi mắt lạnh trầm tĩnh chỉ nhìn cô chằm chằm.
Hàn Ngâm bị hắn nhìn tới chột dạ, suy nghĩ một chút, cô bèn chùi bàn tay dính mỡ lên góc áo, rồi lấy mười lượng bạc bán xiêm y ra, đau lòng đẩy về phía hắn: Nè, tiền bán mấy thứ kia đều ở đây hết, trả cho ngươi tất, đừng tìm ta gây rối nữa. Còn làm phiền ta nữa, ta chết thật cho ngươi coi!
Cô hạ quyết tâm rồi, tờ ngân phiếu một trăm lượng kia, có giết cô cũng không giao ra. Nên biết cả đời cô cũng không có cơ hội sờ qua nhiều tiền như vậy đâu. Sau này cũng chưa chắc có cơ hội kiếm được một trăm lượng bạc thế này nữa.
Rốt cuộc thiếu niên không nhìn cô nữa, cũng không động vào thức ăn hay bạc, mà chỉ lấy tay lục lọi cái túi thêu xanh, tới khi vươn tay ra, Hàn Ngâm đã thấy đầu ngón tay hắn kẹp theo một viên dược hoàn màu đỏ tươi.
Cái này cái này cái này...
Mắt Hàn Ngâm thẳng tắp, nhìn hắn sụp mắt bỏ dược hoàn vào miệng rồi nuốt.
Cái này không thể nào đâu!
Cái túi thêu xanh đó cô đã lục tới lục lui mấy lần, bên trong hoàn toàn không có thứ gì, cũng chẳng bán được giá, cho nên cô mới giữ lại, dự định bỏ vào đó mấy thứ linh tinh, vậy mà hắn làm sao có thể lấy dược hoàn từ trong đó ra được chứ?
Ngay khi cô còn đang ngỡ ngàng bàng hoàng, thì lại thấy thiếu niên kia lôi từ trong túi thêu xanh ra một bộ bạch y mặc lên người, chất liệu và kiểu dáng của bộ bạch y này giống như đúc bộ mà cô bán đi.
Hàn Ngâm đã hoàn toàn chết khiếp, trong lòng hối hận vô vàn, ăn năn vô hạn, tiếc hận vô bờ, náo loạn cả buổi trời hóa ra cô lại nhìn lầm bảo vật! Cái túi thêu này mới là món giá trị nhất, thần kỳ như chậu bảo vật!
Nghẹn nghẹn nghẹn, rồi lại nghẹn một lát, rốt cuộc cô cất giọng kêu lên một tiếng êm ái: Hồ ly đại tiên ơi...
Hàng mi đang rũ xuống của thiếu niên run lên, nhưng hình như đã bị cô làm loạn đủ rồi nên không quan tâm đến cô nữa, chỉ khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần, một lát sau, trên người hắn dần bốc lên một làn hơi nước nhàn nhạt, bao hắn bên trong, trong khi đó dưới sự bồi dưỡng của hơi nước, sắc mặt hắn đã dần lấy lại vẻ hồng hào bình thường.
Hắn đang chữa thương sao? Cách thức cổ quái khiến người ta khiếp sợ.
Hàn Ngâm nhịn rồi nhịn, cuối cùng không lên tiếng phá rối hắn nữa, chỉ ngồi ở bên cạnh yên lặng gặm bánh bao thịt và giò heo muối đã rơi lạnh của mình, cùng lúc đó, trong đầu cũng xoay vần vài ý niệm không thể nói.
Thiếu niên kia ngồi nghỉ một lúc lâu, vẫn chưa nhúc nhích.
Hàn Ngâm ăn sạch hết mọi thứ xong thì no đến tức bụng, không thể làm gì hơn là đứng lên nhảy tới nhảy lui trong miếu hoang để tiêu hóa bớt, nhảy nhảy, rồi nhảy tới bên cạnh thiếu niên kia, xoay vòng vòng quanh hắn.
Rõ ràng thiếu niên có thể cảm giác được động tĩnh bên ngoài, khóe miệng giật giật, cuối cùng mở mắt ra, hỏi cô với giọng vô cùng mất kiên nhẫn: Ngươi đang làm gì?
Hàn Ngâm lúng túng: Tìm... tìm đuôi...
Mặt thiếu niên đen sì: Tránh xa ta ra!
Hàn Ngâm gật đầu, nhảy phốc ra sau, đứng nghiêm, nhìn hắn.
Thiếu niên hết nhịn nổi, quát: Cút ra ngoài!
À. Hàn Ngâm rất nghe lời, ngoan ngoãn quay lưng đi ra ngoài, nhưng đi hai bước lại vòng trở về: Chợt nhớ ra một chuyện.
Cái gì?
Hình như đây là chỗ ở của ta, muốn cút cũng không phải ta cút.
Thiếu niên:...
Hàn Ngâm nhìn hắn, mắt sáng long lanh: Chẳng qua con người ta luôn phúc hậu, ngài bị thương đương nhiên ta không thể để ngài cút ra ngoài, ngài có thể ở lại đây mặc sức dưỡng thương, chỉ cần... chỉ cần...
Thiếu niên híp mắt lại: Cần gì?
Trong mắt Hàn Ngâm ngập đầy kỳ vọng: Chỉ cần Hồ ly đại tiên ngài dưỡng thương xong, dạy ta một hai chiêu pháp thuật nhỏ là được rồi, ta còn đi ra ngoài mua gà cho ngài ăn, có được không?
Thiếu niên nhìn chòng chọc cô một lát, nặn ra hai chữ: Câm miệng!
Bảo câm thì câm sao, cô chưa mất mặt tới nỗi đó đâu!
Hàn Ngâm mở miệng định nói thêm, chợt thấy thiếu niên đưa tay chỉ vào cô, lập tức một luồng thủy quang màu lam ngọc đánh tới người cô, cô nhất thời phát hiện mình lại rơi vào trạng thái bất động, không khỏi hoảng sợ, la lên: Nè nè! Ta sai rồi, Hồ ly đại tiên ngài...
Lời còn chưa dứt thiếu niên đã cau mày lại, duỗi tay ra chỉ tiếp về phía cô.
Lần này là bi kịch triệt để!
Hàn Ngâm phát hiện mình chẳng những bất động, mà ngay cả nói cũng không nói nên lời, có thể há mồm khép miệng, nhưng thứ phả ra toàn là không khí.
~ Hết chương 4 ~
/227
|