Đào hố chờ người nhảy
Edit: Yunchan
***
Cỏ dại và cây cối trong nhà hoang đều được dọn dẹp gọn gàng, sau đó Hàn Ngâm lại bảo Hồ Khản dẫn người đào hố trên đất bùn, đào sâu được bao nhiêu thì cứ đào, tiện thể đào thêm một đường ngầm trong phòng củi thông ra bên ngoài.
Hồ Khản không hiểu nổi hành động của cô: Đại tiên, ngài làm vậy là định chôn đồ hay là đào hầm ngầm...
Hàn Ngâm đáp: Không chôn đồ cũng không đào hầm ngầm, chỉ đào hố thôi.
Đào hố, sau đó chờ người ta nhảy!
Ai biết Tô Tinh Trầm có tìm được cô hay không, không thì tốt, còn xui xẻo tìm tới được, thì cô cũng xin mời đại nhân vào hố, còn mình thì tranh thủ thời gian chạy trốn.
Tất nhiên, kiểu hố này để bẫy người thường thì rất dễ, nhưng để bẫy người tu tiên thì đúng là viển vông. Chẳng qua dựa vào ghi chép trên trúc giản và Tạo Hóa Kim Tiền lâu lâu chỉ bảo, cô vẫn có thể bày vài loại trận pháp vây khốn đơn giản mà lại hiệu quả dưới đáy hố, sau đó lại bảo Hồ Khản lót một tấm gỗ mục trên miệng hố, rải lên một lớp đất mỏng, trồng thêm mấy loại hoa cỏ theo Tụ Linh trận.
Tụ Linh trận có công dụng thu nạp linh khí, nên cũng có thể thúc đẩy thực vật bình thường lớn nhanh, và cũng khá giúp ích cho việc tu luyện của cô.
Ngoài ra, cô còn bảo Hồ Khản cầm tập ảnh cô đưa, dẫn người lên núi tìm dây Mạn Xà, hoa Mê Ly, cỏ Toan Thực, đây là những giống thực vật thông thường nhưng lại có sẵn thuộc tính tấn công, đem chúng về trồng ở chân tường và giữa tòa trạch, sau đó phụ trợ thêm pháp thuật hệ Mộc để nuôi trồng, khiến tính tấn công của chúng càng mạnh hơn.
Việc này tương đối rườm rà, không thể nào làm xong trong thời gian ngắn. Cũng may Hàn Ngâm chỉ lo trước tính sau, đề phòng sẵn chứ không gấp gáp, nhớ tới thứ gì thì sai Hồ Khản một tiếng, để hắn đi lo liệu, còn bản thân cô thì bế quan tu luyện, không có việc gì thì tuyệt đối không ló mặt ra.
Cô cũng đã thôi không tới chỗ tiên sinh dạy học nữa, do đó người trong thôn đều cho là cô đã rời khỏi đây rồi. Về phần Hồ Khản bịa chuyện hắn đến giúp đỡ dọn dẹp tòa trạch thế nào thì cô cũng không để ý, vì Hồ Khản không tới tìm cô tố khổ, cho nên cô mặc định là hắn đã xử lý ổn thỏa cả rồi.
Như đã nói, ban đầu Hồ Khản không muốn làm việc cho cô, về sau lại phát hiện nàng yêu tinh này trừ hành tung bí hiểm ra thì chẳng có gì khác người thường, lúc sai bảo hắn làm việc cũng rất phóng khoáng, thế là lòng e dè của hắn dần bị đẩy lùi, trái lại còn thích thú với loại cáo mượn oai hùm này. Chẳng những có thể chỉ tay vẽ chân với người làm thuê, mà đến cha mẹ cũng không còn càm ràm hắn nữa, cũng nhờ hắn mượn cớ lúc đánh bạc quen được một thương khách vãng lai, thương khách này mua trạch viện xong thì lại đi xa, cho nên bảo hắn đến trông nhà hộ. Mỗi tháng hắn đều kiếm được tiền, rốt cuộc cũng đã làm được chuyện đứng đắn.
Thời gian trong lúc tu luyện bay nhanh như tên bắn, nếu không phải bốn mùa còn đang luân chuyển, từ Thu tới Đông, Đông qua lại sang Xuân, thì quả thực Hàn Ngâm chẳng phân biệt được tối hay sáng, ngày hay đêm. Cô cứ ở trong trạng thái không biết rõ tháng ngày như thế, mãi đến sớm hôm ấy, Hồ Khản đưa tới cho cô bánh hoa, còn lớn gan hỏi cô có muốn ra ngoài ngắm hoa dạo cảnh hay không, vì sớm hôm đó khi cô tỉnh lại đúng vào tiết triêu hoa, cũng là sinh thần thứ mười bốn của cô.
Nói là sinh thần, nhưng thật ra chính cô cũng không biết rốt cuộc có phải không, vì theo lời của bà bà nuôi dưỡng cô thuở nhỏ kể lại, thì hôm nhặt cô về đúng vào tiết triêu hoa, còn tên của cô là đặt theo cái tên được thêu trên tã lót, chắc là do cha mẹ cô thêu, nhưng tại sao họ lại bỏ rơi cô thì chẳng ai biết cả.
Bà bà đơn chiếc nghèo khổ, nuôi nấng cô đến khi cô năm tuổi thì qua đời. Từ đó về sau, cô không còn người thân nữa, cũng lang thang đầu đường cho tới hôm nay...
Cô chưa từng đoán xem cha mẹ nhẫn tâm bỏ rơi cô là ai, nếu họ đã không cần cô thì cũng không đáng để cô phải nhớ tới. Có điều mỗi lần hồi tưởng lại chuyện cũ, nhớ lại bà bà đã chết, trong lòng cô vẫn sinh ra cảm giác chua xót. Hiện tại cảm xúc đã rõ ràng hơn, bất tri bất giác khiến cô nhớ tới một câu mà cô từng đọc được trong sách:
Nhân sinh khổ đoản, đời người bao nhiêu? Ví như sương sớm, những ngày đã qua, sầu khổ là bao...
Hồ Khản không nghe thấy tiếng thì thầm của cô, nhưng thấy cô rơi vào trầm tư thì không dám nói gì nữa, lặng lẽ lui ra ngoài, còn khép cửa lại hộ cô.
Thật ra Hàn Ngâm không phải đang trầm tư, mà do mấy ngày nay cô sắp tu đến giai đoạn đột phá cảnh giới, khiến tâm trạng bình tĩnh bỗng nổi lên gợn sóng, trong tâm lóe sáng, kéo theo khí châu bên trong đan điền xoáy quanh thần tốc.
Chốc lát sau, khí châu bèn hóa thành một luồng khí sáng năm màu, men theo xương cốt, đánh dốc lên, phá tan liên tiếp hai mươi bốn huyệt khiếu của cô với thế chẻ tre. Nhưng khi xông đến mi tâm tổ khiếu thì lại bị cản trở, chuyển qua các huyệt khiếu khác thì khí đã kiệt, bèn quay ngược lại bên trong đan điền tụ lại thành châu. Có điều khí châu này lại không giống với mọi khi, nó chỉ lớn cỡ hạt đậu, đã vậy còn xoáy điên cuồng.
Viên khí châu lượn vòng trong cơ thể, linh khí bao quanh người Hàn Ngâm cũng xô ập vào cơ thể cô hệt như sông ngân cuồn cuộn, đánh thốc tới hai mươi bốn huyệt khiếu mà cô vừa xông phá.
Chẳng biết đã qua bao lâu, mãi đến khi viên khí châu trong cơ thể quay chậm lại như lúc ban đầu, Hàn Ngâm mới từ từ mở mắt ra, cảm giác đầu óc và tinh thần đều sáng láng minh mẫn, đồng thời linh lực cũng dồi dào hơn trước đây gấp mấy lần, đúng lúc này bên tai chợt vang lên tiếng gọi Ê .
Mắt cô lập lòe ánh sáng, cười nói: Sao nào, ngươi lại muốn phát biểu ý kiến à?
Chẳng biết do ao ước hay đố kỵ mà trong giọng mắng mỏ của Tạo Hóa Kim Tiền lại mang theo vị chua: Đần độn, chả biết cái quái gì mà dám dẫn khí xông thẳng lên tổ khiếu, chưa tẩu hỏa nhập ma là may cho ngươi.
Giai đoạn đột phá tu vi tới bất thình lình đâu phải do cô kiểm soát, chưa kể không có sư phụ ở bên chỉ dạy, cô đành phải hành động theo bản năng thôi, nào biết được mấy lý lẽ này chứ. Nhưng suy cho cùng phá liên tiếp hai mươi bốn huyệt khiếu, điều này chứng tỏ cô đã chính thức bước chân vào đai đoạn hai của tu tiên. Chỉ nghĩ đến chuyện Tống Việt không còn lý do nào để đuổi cô khỏi Cửu Huyền, thì những cực nhọc trải qua hơn nửa năm này không uổng phí chút nào. Tâm trạng cô phơi phới, bị mắng mà cũng chẳng buồn tức, chỉ cười tủm tỉm đáp lại một câu: Lần sau sẽ rút kinh nghiệm.
Lần sau á hả? Lần sau chúc nhóc tì ngươi linh khí tán loạn toàn thân, tẩu hỏa nhập ma mà chết!
Tạo Hóa Kim Tiền hừ giọng, tiếp tục chê bai cô.
Hàn Ngâm chẳng thèm lọt tai lời nó nói, bây giờ cô đang hưng phấn lắm đấy nhé. Mỗi lần xông phá được một huyệt khiếu, đồng nghĩa với việc cơ thể cô sẽ chứa được lượng linh khí nhiều gấp đôi. Hôm nay phá một mạch hai mươi bốn huyệt, khiến cô có cảm giác như một vũng nước nhỏ trở mình một cái đã biến thành cái hồ cạn. Thế là cô vội vội vàng vàng xài thử mấy loại pháp thuật trên trúc giản, những loại mà lúc trước không đủ linh khí để dùng.
Cô bắt đầu với một pháp thuật hệ hỏa, linh khí biến ra đóa hỏa liên giống như in trong sách, đáng tiếc chỉ to cỡ quả hạch đào, đánh lên tường, cháy chốc lát, rồi hóa thành luồng khói đen, tắt ngóm...
Tạo Hóa Kim Tiền cười như phát rồ: Há há há há há....
Hàn Ngâm:...
Dùng tiếp một pháp thuật hệ thủy, linh khí biến ra lưỡi băng lạnh lẽo thấu xương. Khổ nỗi kích cỡ chỉ đủ bỏ túi, chẳng giống lưỡi băng mà lại hệt như ám khí ngắn, bắn vút ra đập lên song cửa sổ, vạch ra một vệt trắng phiếu, bốc lên một màn sương lạnh, sau đó, nát...
Tạo Hóa Kim Tiền cười tới sắp hụt hơi: Pháp thuật giỏi, pháp thuật hay, con ruồi có chạy cũng không thoát...
Đến Thổ Linh trư đứng bên cạnh cũng trừng con mắt heo, ục ịt một hồi, lật ngửa bụng, bốn móng chổng lên trời, tỏ ý khinh bỉ.
Hàn Ngâm cáu: Các ngươi...
Thật quá đáng!
Cô bùng phát cơn oán hận của mình một lát, rồi quyết định lên đường về Cửu Huyền.
Đương nhiên, hiện tại cô vẫn chưa có năng lực tự vệ gì, nhưng ngộ nhỡ đụng phải nguy hiểm thì hù dọa chút ít như hù Hồ Khản cũng dư sức. Và quan trọng nhất là cô còn phải đi tìm Hỗn Nguyên tâm pháp, không thể vì trốn tránh Tô Tinh Trầm mà co đầu rụt cổ suốt đời được.
Chỉ hy vọng là hơn nửa năm này hắn không tìm được cô, đã hoàn toàn từ bỏ ý đồ rồi.
~ Hết chương 36 ~
Thật ra sở thích của Yun cũng là đào hố chờ người ta nhảy, hí hí ✧(≖ ◡ ≖✿)
Edit: Yunchan
***
Cỏ dại và cây cối trong nhà hoang đều được dọn dẹp gọn gàng, sau đó Hàn Ngâm lại bảo Hồ Khản dẫn người đào hố trên đất bùn, đào sâu được bao nhiêu thì cứ đào, tiện thể đào thêm một đường ngầm trong phòng củi thông ra bên ngoài.
Hồ Khản không hiểu nổi hành động của cô: Đại tiên, ngài làm vậy là định chôn đồ hay là đào hầm ngầm...
Hàn Ngâm đáp: Không chôn đồ cũng không đào hầm ngầm, chỉ đào hố thôi.
Đào hố, sau đó chờ người ta nhảy!
Ai biết Tô Tinh Trầm có tìm được cô hay không, không thì tốt, còn xui xẻo tìm tới được, thì cô cũng xin mời đại nhân vào hố, còn mình thì tranh thủ thời gian chạy trốn.
Tất nhiên, kiểu hố này để bẫy người thường thì rất dễ, nhưng để bẫy người tu tiên thì đúng là viển vông. Chẳng qua dựa vào ghi chép trên trúc giản và Tạo Hóa Kim Tiền lâu lâu chỉ bảo, cô vẫn có thể bày vài loại trận pháp vây khốn đơn giản mà lại hiệu quả dưới đáy hố, sau đó lại bảo Hồ Khản lót một tấm gỗ mục trên miệng hố, rải lên một lớp đất mỏng, trồng thêm mấy loại hoa cỏ theo Tụ Linh trận.
Tụ Linh trận có công dụng thu nạp linh khí, nên cũng có thể thúc đẩy thực vật bình thường lớn nhanh, và cũng khá giúp ích cho việc tu luyện của cô.
Ngoài ra, cô còn bảo Hồ Khản cầm tập ảnh cô đưa, dẫn người lên núi tìm dây Mạn Xà, hoa Mê Ly, cỏ Toan Thực, đây là những giống thực vật thông thường nhưng lại có sẵn thuộc tính tấn công, đem chúng về trồng ở chân tường và giữa tòa trạch, sau đó phụ trợ thêm pháp thuật hệ Mộc để nuôi trồng, khiến tính tấn công của chúng càng mạnh hơn.
Việc này tương đối rườm rà, không thể nào làm xong trong thời gian ngắn. Cũng may Hàn Ngâm chỉ lo trước tính sau, đề phòng sẵn chứ không gấp gáp, nhớ tới thứ gì thì sai Hồ Khản một tiếng, để hắn đi lo liệu, còn bản thân cô thì bế quan tu luyện, không có việc gì thì tuyệt đối không ló mặt ra.
Cô cũng đã thôi không tới chỗ tiên sinh dạy học nữa, do đó người trong thôn đều cho là cô đã rời khỏi đây rồi. Về phần Hồ Khản bịa chuyện hắn đến giúp đỡ dọn dẹp tòa trạch thế nào thì cô cũng không để ý, vì Hồ Khản không tới tìm cô tố khổ, cho nên cô mặc định là hắn đã xử lý ổn thỏa cả rồi.
Như đã nói, ban đầu Hồ Khản không muốn làm việc cho cô, về sau lại phát hiện nàng yêu tinh này trừ hành tung bí hiểm ra thì chẳng có gì khác người thường, lúc sai bảo hắn làm việc cũng rất phóng khoáng, thế là lòng e dè của hắn dần bị đẩy lùi, trái lại còn thích thú với loại cáo mượn oai hùm này. Chẳng những có thể chỉ tay vẽ chân với người làm thuê, mà đến cha mẹ cũng không còn càm ràm hắn nữa, cũng nhờ hắn mượn cớ lúc đánh bạc quen được một thương khách vãng lai, thương khách này mua trạch viện xong thì lại đi xa, cho nên bảo hắn đến trông nhà hộ. Mỗi tháng hắn đều kiếm được tiền, rốt cuộc cũng đã làm được chuyện đứng đắn.
Thời gian trong lúc tu luyện bay nhanh như tên bắn, nếu không phải bốn mùa còn đang luân chuyển, từ Thu tới Đông, Đông qua lại sang Xuân, thì quả thực Hàn Ngâm chẳng phân biệt được tối hay sáng, ngày hay đêm. Cô cứ ở trong trạng thái không biết rõ tháng ngày như thế, mãi đến sớm hôm ấy, Hồ Khản đưa tới cho cô bánh hoa, còn lớn gan hỏi cô có muốn ra ngoài ngắm hoa dạo cảnh hay không, vì sớm hôm đó khi cô tỉnh lại đúng vào tiết triêu hoa, cũng là sinh thần thứ mười bốn của cô.
Nói là sinh thần, nhưng thật ra chính cô cũng không biết rốt cuộc có phải không, vì theo lời của bà bà nuôi dưỡng cô thuở nhỏ kể lại, thì hôm nhặt cô về đúng vào tiết triêu hoa, còn tên của cô là đặt theo cái tên được thêu trên tã lót, chắc là do cha mẹ cô thêu, nhưng tại sao họ lại bỏ rơi cô thì chẳng ai biết cả.
Bà bà đơn chiếc nghèo khổ, nuôi nấng cô đến khi cô năm tuổi thì qua đời. Từ đó về sau, cô không còn người thân nữa, cũng lang thang đầu đường cho tới hôm nay...
Cô chưa từng đoán xem cha mẹ nhẫn tâm bỏ rơi cô là ai, nếu họ đã không cần cô thì cũng không đáng để cô phải nhớ tới. Có điều mỗi lần hồi tưởng lại chuyện cũ, nhớ lại bà bà đã chết, trong lòng cô vẫn sinh ra cảm giác chua xót. Hiện tại cảm xúc đã rõ ràng hơn, bất tri bất giác khiến cô nhớ tới một câu mà cô từng đọc được trong sách:
Nhân sinh khổ đoản, đời người bao nhiêu? Ví như sương sớm, những ngày đã qua, sầu khổ là bao...
Hồ Khản không nghe thấy tiếng thì thầm của cô, nhưng thấy cô rơi vào trầm tư thì không dám nói gì nữa, lặng lẽ lui ra ngoài, còn khép cửa lại hộ cô.
Thật ra Hàn Ngâm không phải đang trầm tư, mà do mấy ngày nay cô sắp tu đến giai đoạn đột phá cảnh giới, khiến tâm trạng bình tĩnh bỗng nổi lên gợn sóng, trong tâm lóe sáng, kéo theo khí châu bên trong đan điền xoáy quanh thần tốc.
Chốc lát sau, khí châu bèn hóa thành một luồng khí sáng năm màu, men theo xương cốt, đánh dốc lên, phá tan liên tiếp hai mươi bốn huyệt khiếu của cô với thế chẻ tre. Nhưng khi xông đến mi tâm tổ khiếu thì lại bị cản trở, chuyển qua các huyệt khiếu khác thì khí đã kiệt, bèn quay ngược lại bên trong đan điền tụ lại thành châu. Có điều khí châu này lại không giống với mọi khi, nó chỉ lớn cỡ hạt đậu, đã vậy còn xoáy điên cuồng.
Viên khí châu lượn vòng trong cơ thể, linh khí bao quanh người Hàn Ngâm cũng xô ập vào cơ thể cô hệt như sông ngân cuồn cuộn, đánh thốc tới hai mươi bốn huyệt khiếu mà cô vừa xông phá.
Chẳng biết đã qua bao lâu, mãi đến khi viên khí châu trong cơ thể quay chậm lại như lúc ban đầu, Hàn Ngâm mới từ từ mở mắt ra, cảm giác đầu óc và tinh thần đều sáng láng minh mẫn, đồng thời linh lực cũng dồi dào hơn trước đây gấp mấy lần, đúng lúc này bên tai chợt vang lên tiếng gọi Ê .
Mắt cô lập lòe ánh sáng, cười nói: Sao nào, ngươi lại muốn phát biểu ý kiến à?
Chẳng biết do ao ước hay đố kỵ mà trong giọng mắng mỏ của Tạo Hóa Kim Tiền lại mang theo vị chua: Đần độn, chả biết cái quái gì mà dám dẫn khí xông thẳng lên tổ khiếu, chưa tẩu hỏa nhập ma là may cho ngươi.
Giai đoạn đột phá tu vi tới bất thình lình đâu phải do cô kiểm soát, chưa kể không có sư phụ ở bên chỉ dạy, cô đành phải hành động theo bản năng thôi, nào biết được mấy lý lẽ này chứ. Nhưng suy cho cùng phá liên tiếp hai mươi bốn huyệt khiếu, điều này chứng tỏ cô đã chính thức bước chân vào đai đoạn hai của tu tiên. Chỉ nghĩ đến chuyện Tống Việt không còn lý do nào để đuổi cô khỏi Cửu Huyền, thì những cực nhọc trải qua hơn nửa năm này không uổng phí chút nào. Tâm trạng cô phơi phới, bị mắng mà cũng chẳng buồn tức, chỉ cười tủm tỉm đáp lại một câu: Lần sau sẽ rút kinh nghiệm.
Lần sau á hả? Lần sau chúc nhóc tì ngươi linh khí tán loạn toàn thân, tẩu hỏa nhập ma mà chết!
Tạo Hóa Kim Tiền hừ giọng, tiếp tục chê bai cô.
Hàn Ngâm chẳng thèm lọt tai lời nó nói, bây giờ cô đang hưng phấn lắm đấy nhé. Mỗi lần xông phá được một huyệt khiếu, đồng nghĩa với việc cơ thể cô sẽ chứa được lượng linh khí nhiều gấp đôi. Hôm nay phá một mạch hai mươi bốn huyệt, khiến cô có cảm giác như một vũng nước nhỏ trở mình một cái đã biến thành cái hồ cạn. Thế là cô vội vội vàng vàng xài thử mấy loại pháp thuật trên trúc giản, những loại mà lúc trước không đủ linh khí để dùng.
Cô bắt đầu với một pháp thuật hệ hỏa, linh khí biến ra đóa hỏa liên giống như in trong sách, đáng tiếc chỉ to cỡ quả hạch đào, đánh lên tường, cháy chốc lát, rồi hóa thành luồng khói đen, tắt ngóm...
Tạo Hóa Kim Tiền cười như phát rồ: Há há há há há....
Hàn Ngâm:...
Dùng tiếp một pháp thuật hệ thủy, linh khí biến ra lưỡi băng lạnh lẽo thấu xương. Khổ nỗi kích cỡ chỉ đủ bỏ túi, chẳng giống lưỡi băng mà lại hệt như ám khí ngắn, bắn vút ra đập lên song cửa sổ, vạch ra một vệt trắng phiếu, bốc lên một màn sương lạnh, sau đó, nát...
Tạo Hóa Kim Tiền cười tới sắp hụt hơi: Pháp thuật giỏi, pháp thuật hay, con ruồi có chạy cũng không thoát...
Đến Thổ Linh trư đứng bên cạnh cũng trừng con mắt heo, ục ịt một hồi, lật ngửa bụng, bốn móng chổng lên trời, tỏ ý khinh bỉ.
Hàn Ngâm cáu: Các ngươi...
Thật quá đáng!
Cô bùng phát cơn oán hận của mình một lát, rồi quyết định lên đường về Cửu Huyền.
Đương nhiên, hiện tại cô vẫn chưa có năng lực tự vệ gì, nhưng ngộ nhỡ đụng phải nguy hiểm thì hù dọa chút ít như hù Hồ Khản cũng dư sức. Và quan trọng nhất là cô còn phải đi tìm Hỗn Nguyên tâm pháp, không thể vì trốn tránh Tô Tinh Trầm mà co đầu rụt cổ suốt đời được.
Chỉ hy vọng là hơn nửa năm này hắn không tìm được cô, đã hoàn toàn từ bỏ ý đồ rồi.
~ Hết chương 36 ~
Thật ra sở thích của Yun cũng là đào hố chờ người ta nhảy, hí hí ✧(≖ ◡ ≖✿)
/227
|