Kẻ vui người buồn
Edit: Yunchan
***
Khó thể trách ba tán tu này võ đoán, không nghĩ tới tu vi của Mộ Thập Tam cao hơn họ.
Thứ nhất, họ là dạng phúc duyên thâm hậu trong dòng tán tu, chứ thật ra nền móng tu luyện không vững chắc, cuối cùng kết thành kim đan cấp mấy, có phi thăng thành tiên được hay không còn chưa biết được. Mà đó là họ tự học hỏi tu luyện, còn nếu ở trong tiên môn đại phái thì cũng chỉ có thể lẹt đẹt ở đằng sau, kém không để đâu cho hết.
Thứ hai, đệ tử xuất thân từ tiên môn đại phái, ở tuổi đôi mươi có thể tu đến Tụ Linh là tài lắm rồi, muốn tu đến Đan Thành, ít nhất cũng phải hai mươi lăm tuổi trở lên. Nhưng đó là người xuất chúng kinh tài, ngộ tính cực cao, lúc tu luyện không bị kẹt ở một cửa ải nào quá lâu.
Gộp hai nguyên nhân trên lại, hỏi sao họ có thể ngờ được mình lại đen tới nông nỗi này, đụng trúng một kẻ khác loài mới đôi mươi đã tu tới Tọa Vong, cách phi thăng chẳng còn xa mấy, không dám nói tương lai không có, thế nhưng rất có khả năng là xưa nay chưa từng thấy.
Ngoài ra, bên cạnh Mộ Thập Tam còn có hai người nhỏ tuổi hơn hắn là Hàn Ngâm và Hiên Viên Túc đã che mờ mắt họ. Nhất là Hiên Viên Túc, dù tu từ trong bụng mẹ thì cũng không thể nào có tu vi cao hơn họ. Điểm này, họ sẵn sàng dùng đầu ra đánh cược. Thành thử trong tình trạng bị tư duy quán tính bủa vây như thế, họ đã nhanh gọn đặt ba ranh con này vào nhóm dễ bắt nạt.
Nhưng dù ba ranh con này có dễ bắt nạt hơn nữa, họ cũng phải ứng phó nguy cơ hiện tại trước, sau đó mới có dư sức đi đối phó với ranh con sau.
Nghĩ đến đây, trong lòng ba tán tu này bỗng phủ lên một bóng ma chết chóc tối tăm. Vì biển nhện đông nghịt trước mắt họ, trừ một bộ phận có độc e ngại noãn ngọc tị độc trên người Trương Vấn Hàn, lần lữa không dám tiến lên ra, thì những con không có độc đều xô tới ùn ùn, gây cho họ áp lực giết mãi không hết.
Cứ thế này mãi không được! Trương Vấn Hàn hạ quyết tâm: Hai vị có món áp đáy hòm nào thì đừng keo kiệt nữa, lấy ra dùng nhanh lên. Chúng ta phải chớp cơ hội bay lên, nếu cứ mài sức thế này, một khi linh lực cạn kiệt, chúng ta sẽ chết ở chỗ này!
Đông Phương Vân và Chu Trạch Nguyên nghe vậy thì rùng mình. Quả thật họ có bốn lá bùa cấp năm uy lực cực đại mà họ phải bỏ ra số tiền lớn mới mua được, loại bùa đó cần người tu tiên trên Đan Thành mới luyện ra được, còn thêm mấy món phù khí thượng phẩm và pháp khí trung phẩm, nhưng họ chỉ nhìn nhau, hoàn toàn không có ý định dùng tới. Vì bùa dùng một lá sẽ mất hẳn một lá, phù khí dùng một lần sẽ hao tổn một lần. Mà pháp khí, tuy không thuộc dạng tiêu hao, nhưng thế tấn công của lũ nhện trước mắt quá khủng khiếp, pháp khí của họ cũng chẳng phải thượng phẩm, rất có khả năng vừa rời tay đã bị hủy diệt ngay, hỏi họ làm sao bỏ được?
Chu Trạch Nguyên vừa giết nhện vừa cười lạnh: Trương huynh đừng bảo mình không có.
Đông Phương Vân cũng hùa theo: Phải phải, chúng ta đều biết Trương huynh là một tài chủ, trước đây lúc phát hiện Âm Dương Lưỡng Ngư, Trương huynh còn gom được không ít linh dược linh khoáng mà.
Trương Vấn Hàn nghe vậy thì giận dữ, thầm mắng hai người này là kẻ xảo quyệt. Trước đây Âm Dương Lưỡng Ngư là do ba người họ cùng phát hiện, số linh dược linh khoáng thu hoạch được cũng chia đều cho cả ba người. Bây giờ họ lại quay ngoắc thái độ, coi như chẳng được lợi lộc gì!
Cơn tức này sao hắn có thể nhịn được, định liều mạng tiếp tục bào sức với họ, chưa tới thời điểm cực kỳ nguy cấp, thì hắn sẽ không tung đồ bảo mệnh ra.
Đáng tiếc tính thì rất hay, nhưng thực tế lại thường trái ý người.
Trương Vấn Hàn vừa hạ ngoan tâm, sắc mặt bỗng nhiên đại biến, không kịp nghĩ thêm điều gì, lập tức vung tay vỗ linh phù hỏa thuẫn ra.
Linh phù có thể thi triển trong nháy mắt, hơn nữa phẩm cấp càng cao, pháp thuật cất chứa trên đó có uy lực càng lớn, còn không bị giới hạn tu vi và ngũ hành của người sử dụng.
Một bức tường lửa hừng hực lập tức dựng lên tạo thành lá chắn phòng hộ, vây kín ba người bên trong. Lũ nhện đang xông tới bị ép phải lui ra ba thước, chỉ những con ngang bướng chưa có linh tính là ngốc nghếch lao đầu vào lửa tự thiêu. Đương nhiên cả những con giăng tơ nhện trên người cũng bị bức màn lửa nuốt chửng.
Đông Phương Vân và Chu Trạch Nguyên nghệt ra, thắc mắc tại sao mới nói dăm ba câu đã thuyết phục được Trương Vấn Hàn gian xảo xưa nay. Nhưng dù khó hiểu họ cũng không dám dừng lại, cuống cuồng lấy phù khí phi hành ra, loạng choạng ngự không bay lên.
Phải, chính là phù khí phi hành đơn sơ.
Họ không có linh khoáng hiếm, cũng không có năng lực chế tạo ra phi kiếm hay pháp khí phi hành nào. Dù bây giờ chỉ là phù khí phi hành, nhưng cũng phải tốn công tốn sức mới thu vào tay được. Họ không hay sử dụng là vì linh lực bổ sung trên phù khí sẽ thất thoát từ từ qua quá trình sử dụng, nói tóm lại vẫn không thoát khỏi ba chữ không nỡ bỏ. Đây cũng là lý do vì sao nhìn thấy đám mây pháp khí của Hiên Viên Túc, họ lại khiếp đảm tới mức đó, tiện thể nổi lên lòng tham.
Như đã nói, vì linh phù hỏa thuẫn là do Trương Vấn Hàn sử dụng, nên pháp thuật phóng thích ra cũng do hắn thao túng. Đông Phương Vân và Chu Trạch Nguyên vừa bay lên thoát khỏi phạm vi lá chắn, thì lập tức trên cổ, trên mặt, mu bàn tay của hai người đồng thời tê rần, trong lòng có dự cảm không lành nên hớt hải ngẩng đầu lên, tới đây cả hai đều kêu khổ dậy trời.
Nói đi! Làm sao Trương Vấn Hàn lại đột nhiên đổi tính, rộng rãi vô tư tới nỗi đó!
Hóa ra hắn dùng linh phù hỏa thuẫn kia là vì bị ép tới đường cùng. Vì ngoài bao vây tứ phía ra, đàn nhện còn bò lên thân cây quanh người họ, lặng lẽ đánh vòng qua công kích. Nếu hắn không dùng lá chắn lửa, thì nhất định sẽ được cái này mất cái nọ, bảo vệ được thân thể, nhưng không che chở được diện mạo.
Khổ nỗi trước đó Đông Phương Vân và Chu Trạch Nguyên không nhận ra, lúc này đã thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của lá chắn lửa chẳng thể quay đầu lại, trong cơn hoảng hốt cả hai không còn lòng dạ nào để keo kiệt nữa, giữ mạng quan trọng hơn.
Một người run tay đánh ra lôi quang phù, trước mắt nhất thời lóe lên tia sáng trắng xanh hệt như rồng, túa ra bốn phía, đánh cho đàn nhện leo lên nhánh cây, núp mình trong lá co quắp, bốc ra làn khói trắng nhờ nhờ, rơi rào rào xuống như mưa. Người còn lại thì run tay thi phong độn thuật, toàn thân tức tốc được một luồng gió mát bao lấy, cơ thể nhẹ hẳn đi, ngự phù khí phi hành chạy thoát ra xa hệt như gió cuốn, trong phút chốc đã thoát khỏi phạm vi nguy hiểm.
Trương Vấn Hàn trông thấy hết diễn biến, bên mép nhếch lên một nụ cười âm trầm, thừa dịp lá chắn hộ thân chưa tan biến, thong dong lấy phù khí phi hành của mình ra, thoát hiểm.
Trương huynh, Trương huynh mau cứu mạng! Đông Phương Vân bị nhện độc đốt vào mặt, uống hai viên thuốc giải độc cũng không có tác dụng, lúc này cái mặt mập đã sưng to hệt như đầu heo, còn nổi lên màu tím đen, tới đầu lưỡi cũng phình to hơn ba phần.
Chu Trạch Nguyên cũng chẳng đỡ hơn hắn là bao, trên người bị sưng đen nhiều chỗ, có dấu hiệu sắp bị độc khí công tâm. Hắn cũng hối hả cầu cứu Trương Vấn Hàn, vì miếng noãn ngọc tị độc trên người Trương Vấn Hàn là dị bảo trời sinh, chẳng những có tác dụng tránh độc, mà đặt lên vết thương điều động linh lực, còn có thể hút nọc độc ra, hiệu quả còn tốt hơn thuốc giải độc mấy lần.
Trương Vấn Hàn cười lạnh, trả đũa: Hai vị là tài chủ kia mà, còn ta thì chẳng phải mở thiện đường, muốn ta cứu các ngươi, dù gì cũng phải có lợi ích gì đó chứ.
Sống chết ngay trước mắt, có tiếc của cũng phải giữ mạng trước tiên. Đông Phương Vân và Chu Trạch Nguyên bèn lật đật lấy hai tờ linh phù mang theo người ra, tiếp tục khẩn cầu hắn cứu chữa.
Trong mắt Trương Vấn Hàn lướt qua tia nhìn tính toán: Linh phù thì có gì hay đâu, một hai tờ ta nhìn chẳng vừa mắt, chi bằng các huynh đáp ứng ta một điều kiện.
Đông Phương Vân ồm ồm thúc giục: Ngươi nói đi nói đi.
Bắt được ba ranh con kia rồi, ta muốn pháp khí của chúng! Trương Vấn Hàn giở ra công phu sư tử ngoạm: Còn nữa, các huynh phải thề độc, giúp ta lấy được bảo bối trong đầm Âm Dương Lưỡng Ngư, sau này không được sinh lòng hãm hại ta với bất cứ giá nào.
Đông Phương Vân và Chu Trạch Nguyên vừa nghe điều kiện này, lòng cũng chết lặng theo.
Trương Vấn Hàn biết họ sốt ruột hơn mình nên không hối, vừa lạnh mắt nhìn chằm chằm nhóm Mộ Thập Tam không biết sao lại không đào tẩu mà đã bay tới vùng trời trên đầm Âm Dương Lưỡng Ngư, vừa ung dung nói: Ta biết điều kiện này quá ngặt nghèo, không gấp đâu, các huynh cứ suy nghĩ thong thả.
Sắp chết tới nơi, còn suy nghĩ thong thả cái khỉ gì!
Đông Phương Vân và Chu Trạch Nguyên nhìn vẻ mặt hả hê của hắn, lòng thật muốn nhào lên liều mạng với hắn. Khổ nỗi lúc này họ có tâm và vô lực, chỉ còn biết cắn răng hận thầm mà thôi. Cuối cùng chẳng còn cách nào, để giữ mạng chỉ còn nước nghe theo sắp xếp của hắn, nuốt lệ đồng ý, phát lời thề độc.
Bấy giờ Trương Vấn Hàn mới lấy miếng noãn ngọc tị độc của mình ra, trị độc cho họ. Thật ra hắn cũng chẳng cam lòng mấy, rất muốn thấy chết không cứu. Nhưng hắn cũng tỉnh táo lại, biết đàn nhện xuất hiện đột ngột này nhất định có liên quan tới bảo bối Âm Dương Lưỡng Ngư. Nếu thấy chết không cứu, chẳng còn ai hỗ trợ, thì hắn cũng không có bao nhiêu cơ hội đạt được bảo bối, nghĩ thế nên hắn mới miễn cưỡng ra tay cứu người.
Bên này ba tên tán tu lục đục với nhau, hãm hại lẫn nhau, kẻ vui người buồn. Bên kia, Mộ Thập Tam và Hàn Ngâm lại chẳng buồn liếc họ lấy một cái, chỉ nhàn nhã tay nắm tay, vai sóng vai ngồi trên đám mây. Hàn Ngâm còn thả hai chân ra ngoài mây, đong đa đong đưa, nhìn xuống đầm Âm Dương Lưỡng Ngư bị đàn nhện vây quanh.
Hiên Viên Túc đứng sau lưng hai người ra chiều đăm chiêu, lâu lâu mới liếc trộm xuống dưới một cái, vậy mà sắc mặt vẫn trắng bệch ra, luýnh quýnh dời mắt về, thấp giọng oán trách: Mấy con nhện đó có gì đẹp mà coi!
Hàn Ngâm cười hì hì: Con nhện thì không đẹp, nhưng sen Tịnh Đế hai màu mọc bên dưới đầm nước thì rất đẹp.
Hiên Viên Túc chần chừ một chút, lấy hai tay che mắt, rón rén nhìn lén qua kẽ hở ngón tay. Nó không có thị lực tốt như Hàn Ngâm, chỉ có thể thấy lờ mờ ở giữa đầm nước tỏa ra hào quang màu trắng hồng, bèn dẫu môi nói: Không thấy rõ lắm.
Mộ Thập Tam cười gian manh: Con nhện trong suốt như phỉ thúy bên kia ngươi thấy được chứ?
Vừa nghe hai chữ Con nhện , Hiên Viên Túc đã rùng mình một phát, giọng mang nức nở: Sư công đừng hù ta nữa!
Mộ Thập Tam nhướng đôi mày dài, buồn cười đánh giá tiếp con nhện phỉ thúy to cỡ chiếc bàn tròn: Ta chưa từng thấy loại sen Tịnh Đế hai màu, có lẽ nó là linh hoa cấp thiên tài địa bảo, hai bông hoa đều nở rộ cùng một lúc, cho nên mới thu hút được loài nhện chúa tu vi mấy trăm năm trông chừng ở đây.
Hàn Ngâm nhìn đàn nhện lúc nhúc bên dưới, tay chống cằm, thở dài tiếc rẻ: Không biết Tài Bảo chạy đâu mất rồi, nếu có hắn ở đây thì tốt biết bao nhiêu, nhiều nhện thế này luyện thành phù quỷ, dùng tới bảo đảm tưng bừng.
Cô vừa dứt lời thì thoáng đảo mắt nhìn về phía xa xa, thấy ba tán tu đang cưỡi phù khí phi hành bay lảo đảo về phía này, đột nhiên cười rộ lên, thò tay đẩy đẩy Mộ Thập Tam: Mấy người kia chưa từ bỏ ý định, lên tới rồi kìa.
~ Hết chương 180 ~
Edit: Yunchan
***
Khó thể trách ba tán tu này võ đoán, không nghĩ tới tu vi của Mộ Thập Tam cao hơn họ.
Thứ nhất, họ là dạng phúc duyên thâm hậu trong dòng tán tu, chứ thật ra nền móng tu luyện không vững chắc, cuối cùng kết thành kim đan cấp mấy, có phi thăng thành tiên được hay không còn chưa biết được. Mà đó là họ tự học hỏi tu luyện, còn nếu ở trong tiên môn đại phái thì cũng chỉ có thể lẹt đẹt ở đằng sau, kém không để đâu cho hết.
Thứ hai, đệ tử xuất thân từ tiên môn đại phái, ở tuổi đôi mươi có thể tu đến Tụ Linh là tài lắm rồi, muốn tu đến Đan Thành, ít nhất cũng phải hai mươi lăm tuổi trở lên. Nhưng đó là người xuất chúng kinh tài, ngộ tính cực cao, lúc tu luyện không bị kẹt ở một cửa ải nào quá lâu.
Gộp hai nguyên nhân trên lại, hỏi sao họ có thể ngờ được mình lại đen tới nông nỗi này, đụng trúng một kẻ khác loài mới đôi mươi đã tu tới Tọa Vong, cách phi thăng chẳng còn xa mấy, không dám nói tương lai không có, thế nhưng rất có khả năng là xưa nay chưa từng thấy.
Ngoài ra, bên cạnh Mộ Thập Tam còn có hai người nhỏ tuổi hơn hắn là Hàn Ngâm và Hiên Viên Túc đã che mờ mắt họ. Nhất là Hiên Viên Túc, dù tu từ trong bụng mẹ thì cũng không thể nào có tu vi cao hơn họ. Điểm này, họ sẵn sàng dùng đầu ra đánh cược. Thành thử trong tình trạng bị tư duy quán tính bủa vây như thế, họ đã nhanh gọn đặt ba ranh con này vào nhóm dễ bắt nạt.
Nhưng dù ba ranh con này có dễ bắt nạt hơn nữa, họ cũng phải ứng phó nguy cơ hiện tại trước, sau đó mới có dư sức đi đối phó với ranh con sau.
Nghĩ đến đây, trong lòng ba tán tu này bỗng phủ lên một bóng ma chết chóc tối tăm. Vì biển nhện đông nghịt trước mắt họ, trừ một bộ phận có độc e ngại noãn ngọc tị độc trên người Trương Vấn Hàn, lần lữa không dám tiến lên ra, thì những con không có độc đều xô tới ùn ùn, gây cho họ áp lực giết mãi không hết.
Cứ thế này mãi không được! Trương Vấn Hàn hạ quyết tâm: Hai vị có món áp đáy hòm nào thì đừng keo kiệt nữa, lấy ra dùng nhanh lên. Chúng ta phải chớp cơ hội bay lên, nếu cứ mài sức thế này, một khi linh lực cạn kiệt, chúng ta sẽ chết ở chỗ này!
Đông Phương Vân và Chu Trạch Nguyên nghe vậy thì rùng mình. Quả thật họ có bốn lá bùa cấp năm uy lực cực đại mà họ phải bỏ ra số tiền lớn mới mua được, loại bùa đó cần người tu tiên trên Đan Thành mới luyện ra được, còn thêm mấy món phù khí thượng phẩm và pháp khí trung phẩm, nhưng họ chỉ nhìn nhau, hoàn toàn không có ý định dùng tới. Vì bùa dùng một lá sẽ mất hẳn một lá, phù khí dùng một lần sẽ hao tổn một lần. Mà pháp khí, tuy không thuộc dạng tiêu hao, nhưng thế tấn công của lũ nhện trước mắt quá khủng khiếp, pháp khí của họ cũng chẳng phải thượng phẩm, rất có khả năng vừa rời tay đã bị hủy diệt ngay, hỏi họ làm sao bỏ được?
Chu Trạch Nguyên vừa giết nhện vừa cười lạnh: Trương huynh đừng bảo mình không có.
Đông Phương Vân cũng hùa theo: Phải phải, chúng ta đều biết Trương huynh là một tài chủ, trước đây lúc phát hiện Âm Dương Lưỡng Ngư, Trương huynh còn gom được không ít linh dược linh khoáng mà.
Trương Vấn Hàn nghe vậy thì giận dữ, thầm mắng hai người này là kẻ xảo quyệt. Trước đây Âm Dương Lưỡng Ngư là do ba người họ cùng phát hiện, số linh dược linh khoáng thu hoạch được cũng chia đều cho cả ba người. Bây giờ họ lại quay ngoắc thái độ, coi như chẳng được lợi lộc gì!
Cơn tức này sao hắn có thể nhịn được, định liều mạng tiếp tục bào sức với họ, chưa tới thời điểm cực kỳ nguy cấp, thì hắn sẽ không tung đồ bảo mệnh ra.
Đáng tiếc tính thì rất hay, nhưng thực tế lại thường trái ý người.
Trương Vấn Hàn vừa hạ ngoan tâm, sắc mặt bỗng nhiên đại biến, không kịp nghĩ thêm điều gì, lập tức vung tay vỗ linh phù hỏa thuẫn ra.
Linh phù có thể thi triển trong nháy mắt, hơn nữa phẩm cấp càng cao, pháp thuật cất chứa trên đó có uy lực càng lớn, còn không bị giới hạn tu vi và ngũ hành của người sử dụng.
Một bức tường lửa hừng hực lập tức dựng lên tạo thành lá chắn phòng hộ, vây kín ba người bên trong. Lũ nhện đang xông tới bị ép phải lui ra ba thước, chỉ những con ngang bướng chưa có linh tính là ngốc nghếch lao đầu vào lửa tự thiêu. Đương nhiên cả những con giăng tơ nhện trên người cũng bị bức màn lửa nuốt chửng.
Đông Phương Vân và Chu Trạch Nguyên nghệt ra, thắc mắc tại sao mới nói dăm ba câu đã thuyết phục được Trương Vấn Hàn gian xảo xưa nay. Nhưng dù khó hiểu họ cũng không dám dừng lại, cuống cuồng lấy phù khí phi hành ra, loạng choạng ngự không bay lên.
Phải, chính là phù khí phi hành đơn sơ.
Họ không có linh khoáng hiếm, cũng không có năng lực chế tạo ra phi kiếm hay pháp khí phi hành nào. Dù bây giờ chỉ là phù khí phi hành, nhưng cũng phải tốn công tốn sức mới thu vào tay được. Họ không hay sử dụng là vì linh lực bổ sung trên phù khí sẽ thất thoát từ từ qua quá trình sử dụng, nói tóm lại vẫn không thoát khỏi ba chữ không nỡ bỏ. Đây cũng là lý do vì sao nhìn thấy đám mây pháp khí của Hiên Viên Túc, họ lại khiếp đảm tới mức đó, tiện thể nổi lên lòng tham.
Như đã nói, vì linh phù hỏa thuẫn là do Trương Vấn Hàn sử dụng, nên pháp thuật phóng thích ra cũng do hắn thao túng. Đông Phương Vân và Chu Trạch Nguyên vừa bay lên thoát khỏi phạm vi lá chắn, thì lập tức trên cổ, trên mặt, mu bàn tay của hai người đồng thời tê rần, trong lòng có dự cảm không lành nên hớt hải ngẩng đầu lên, tới đây cả hai đều kêu khổ dậy trời.
Nói đi! Làm sao Trương Vấn Hàn lại đột nhiên đổi tính, rộng rãi vô tư tới nỗi đó!
Hóa ra hắn dùng linh phù hỏa thuẫn kia là vì bị ép tới đường cùng. Vì ngoài bao vây tứ phía ra, đàn nhện còn bò lên thân cây quanh người họ, lặng lẽ đánh vòng qua công kích. Nếu hắn không dùng lá chắn lửa, thì nhất định sẽ được cái này mất cái nọ, bảo vệ được thân thể, nhưng không che chở được diện mạo.
Khổ nỗi trước đó Đông Phương Vân và Chu Trạch Nguyên không nhận ra, lúc này đã thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của lá chắn lửa chẳng thể quay đầu lại, trong cơn hoảng hốt cả hai không còn lòng dạ nào để keo kiệt nữa, giữ mạng quan trọng hơn.
Một người run tay đánh ra lôi quang phù, trước mắt nhất thời lóe lên tia sáng trắng xanh hệt như rồng, túa ra bốn phía, đánh cho đàn nhện leo lên nhánh cây, núp mình trong lá co quắp, bốc ra làn khói trắng nhờ nhờ, rơi rào rào xuống như mưa. Người còn lại thì run tay thi phong độn thuật, toàn thân tức tốc được một luồng gió mát bao lấy, cơ thể nhẹ hẳn đi, ngự phù khí phi hành chạy thoát ra xa hệt như gió cuốn, trong phút chốc đã thoát khỏi phạm vi nguy hiểm.
Trương Vấn Hàn trông thấy hết diễn biến, bên mép nhếch lên một nụ cười âm trầm, thừa dịp lá chắn hộ thân chưa tan biến, thong dong lấy phù khí phi hành của mình ra, thoát hiểm.
Trương huynh, Trương huynh mau cứu mạng! Đông Phương Vân bị nhện độc đốt vào mặt, uống hai viên thuốc giải độc cũng không có tác dụng, lúc này cái mặt mập đã sưng to hệt như đầu heo, còn nổi lên màu tím đen, tới đầu lưỡi cũng phình to hơn ba phần.
Chu Trạch Nguyên cũng chẳng đỡ hơn hắn là bao, trên người bị sưng đen nhiều chỗ, có dấu hiệu sắp bị độc khí công tâm. Hắn cũng hối hả cầu cứu Trương Vấn Hàn, vì miếng noãn ngọc tị độc trên người Trương Vấn Hàn là dị bảo trời sinh, chẳng những có tác dụng tránh độc, mà đặt lên vết thương điều động linh lực, còn có thể hút nọc độc ra, hiệu quả còn tốt hơn thuốc giải độc mấy lần.
Trương Vấn Hàn cười lạnh, trả đũa: Hai vị là tài chủ kia mà, còn ta thì chẳng phải mở thiện đường, muốn ta cứu các ngươi, dù gì cũng phải có lợi ích gì đó chứ.
Sống chết ngay trước mắt, có tiếc của cũng phải giữ mạng trước tiên. Đông Phương Vân và Chu Trạch Nguyên bèn lật đật lấy hai tờ linh phù mang theo người ra, tiếp tục khẩn cầu hắn cứu chữa.
Trong mắt Trương Vấn Hàn lướt qua tia nhìn tính toán: Linh phù thì có gì hay đâu, một hai tờ ta nhìn chẳng vừa mắt, chi bằng các huynh đáp ứng ta một điều kiện.
Đông Phương Vân ồm ồm thúc giục: Ngươi nói đi nói đi.
Bắt được ba ranh con kia rồi, ta muốn pháp khí của chúng! Trương Vấn Hàn giở ra công phu sư tử ngoạm: Còn nữa, các huynh phải thề độc, giúp ta lấy được bảo bối trong đầm Âm Dương Lưỡng Ngư, sau này không được sinh lòng hãm hại ta với bất cứ giá nào.
Đông Phương Vân và Chu Trạch Nguyên vừa nghe điều kiện này, lòng cũng chết lặng theo.
Trương Vấn Hàn biết họ sốt ruột hơn mình nên không hối, vừa lạnh mắt nhìn chằm chằm nhóm Mộ Thập Tam không biết sao lại không đào tẩu mà đã bay tới vùng trời trên đầm Âm Dương Lưỡng Ngư, vừa ung dung nói: Ta biết điều kiện này quá ngặt nghèo, không gấp đâu, các huynh cứ suy nghĩ thong thả.
Sắp chết tới nơi, còn suy nghĩ thong thả cái khỉ gì!
Đông Phương Vân và Chu Trạch Nguyên nhìn vẻ mặt hả hê của hắn, lòng thật muốn nhào lên liều mạng với hắn. Khổ nỗi lúc này họ có tâm và vô lực, chỉ còn biết cắn răng hận thầm mà thôi. Cuối cùng chẳng còn cách nào, để giữ mạng chỉ còn nước nghe theo sắp xếp của hắn, nuốt lệ đồng ý, phát lời thề độc.
Bấy giờ Trương Vấn Hàn mới lấy miếng noãn ngọc tị độc của mình ra, trị độc cho họ. Thật ra hắn cũng chẳng cam lòng mấy, rất muốn thấy chết không cứu. Nhưng hắn cũng tỉnh táo lại, biết đàn nhện xuất hiện đột ngột này nhất định có liên quan tới bảo bối Âm Dương Lưỡng Ngư. Nếu thấy chết không cứu, chẳng còn ai hỗ trợ, thì hắn cũng không có bao nhiêu cơ hội đạt được bảo bối, nghĩ thế nên hắn mới miễn cưỡng ra tay cứu người.
Bên này ba tên tán tu lục đục với nhau, hãm hại lẫn nhau, kẻ vui người buồn. Bên kia, Mộ Thập Tam và Hàn Ngâm lại chẳng buồn liếc họ lấy một cái, chỉ nhàn nhã tay nắm tay, vai sóng vai ngồi trên đám mây. Hàn Ngâm còn thả hai chân ra ngoài mây, đong đa đong đưa, nhìn xuống đầm Âm Dương Lưỡng Ngư bị đàn nhện vây quanh.
Hiên Viên Túc đứng sau lưng hai người ra chiều đăm chiêu, lâu lâu mới liếc trộm xuống dưới một cái, vậy mà sắc mặt vẫn trắng bệch ra, luýnh quýnh dời mắt về, thấp giọng oán trách: Mấy con nhện đó có gì đẹp mà coi!
Hàn Ngâm cười hì hì: Con nhện thì không đẹp, nhưng sen Tịnh Đế hai màu mọc bên dưới đầm nước thì rất đẹp.
Hiên Viên Túc chần chừ một chút, lấy hai tay che mắt, rón rén nhìn lén qua kẽ hở ngón tay. Nó không có thị lực tốt như Hàn Ngâm, chỉ có thể thấy lờ mờ ở giữa đầm nước tỏa ra hào quang màu trắng hồng, bèn dẫu môi nói: Không thấy rõ lắm.
Mộ Thập Tam cười gian manh: Con nhện trong suốt như phỉ thúy bên kia ngươi thấy được chứ?
Vừa nghe hai chữ Con nhện , Hiên Viên Túc đã rùng mình một phát, giọng mang nức nở: Sư công đừng hù ta nữa!
Mộ Thập Tam nhướng đôi mày dài, buồn cười đánh giá tiếp con nhện phỉ thúy to cỡ chiếc bàn tròn: Ta chưa từng thấy loại sen Tịnh Đế hai màu, có lẽ nó là linh hoa cấp thiên tài địa bảo, hai bông hoa đều nở rộ cùng một lúc, cho nên mới thu hút được loài nhện chúa tu vi mấy trăm năm trông chừng ở đây.
Hàn Ngâm nhìn đàn nhện lúc nhúc bên dưới, tay chống cằm, thở dài tiếc rẻ: Không biết Tài Bảo chạy đâu mất rồi, nếu có hắn ở đây thì tốt biết bao nhiêu, nhiều nhện thế này luyện thành phù quỷ, dùng tới bảo đảm tưng bừng.
Cô vừa dứt lời thì thoáng đảo mắt nhìn về phía xa xa, thấy ba tán tu đang cưỡi phù khí phi hành bay lảo đảo về phía này, đột nhiên cười rộ lên, thò tay đẩy đẩy Mộ Thập Tam: Mấy người kia chưa từ bỏ ý định, lên tới rồi kìa.
~ Hết chương 180 ~
/227
|