Giải thích khó hiểu
Edit: Yunchan
***
Hoa Lộng Ảnh nghĩ câu múa rìu qua mắt thợ chính là khắc họa sắc nét nhất loại người như Hàn Ngâm. Thế nhưng hắn vừa nếm mùi thất bại ngoài dự liệu, sự kiêng kỵ đối với Hàn Ngâm cũng nhiều hơn, cảm thấy trình độ tà môn của tiểu nha đầu chẳng thua kém bất cứ tà thuật tà khí nào của Ma môn, do đó không dám lên tiếng phản bác cô.
Hắn chỉ có thể cười khinh bỉ, nói: Thỉnh giáo!
Giọng sặc mùi mỉa mai.
Hàn Ngâm chẳng thèm để bụng, nhưng Đàm Niệm Tuyết thì không bằng lòng bị coi khinh, cô ta oán giận tặng cho Hoa Lộng Ảnh một cái liếc xéo: Hoa công tử nghĩ bản lĩnh của nô gia chẳng ra gì, coi thường nô gia ư?
Hoa Lộng Ảnh cười đến là dịu dàng: Đây là tự ngươi nói.
Đàm Niệm Tuyết buồn bực đáp: Nếu nô gia có gì đắc tội, xin công tử chớ trách.
Nói rồi cô ta vung cánh tay thon thon như ngọc lên, trong đồ rửa bút liền hóa thành mùa xuân tháng ba với nắng ấm rạng rỡ, hàng vạn nụ hoa đào nở rộ, đẹp đẽ mê hoặc, từ đâu có cơn gió mát thổi vờn qua, xua cho cánh hoa rơi rụng lả tả như màn mưa đỏ rợp trời, quả là khung cảnh xuân tình kiều diễm.
Đây chỉ là huyễn thuật tầm thường, có gì kỳ lạ chứ?
Trong mắt Hoa Lộng Ảnh hiện lên ý cười khinh miệt, nhưng rất nhanh sau đó hắn nhìn thấy cánh hoa đào trong huyễn cảnh bỗng bay ra khỏi đồ rửa bút, có vài cánh còn rơi lên áo hắn. Hắn dùng tay gắp lên, nụ cười trên mặt loáng cái cứng đờ, tới khi chóp mũi ngửi được mùi hương thoang thoảng thấm tận tâm can, thì hắn không còn cười nổi nữa.
Hắn đảo mắt nhìn chung quanh, đáng lý bây giờ phải là ban đêm trăng mọc, vậy mà bất tri bất giác đã vật đổi sao dời, một vầng dương ấm áp rực rỡ đang nhô lên phía chân trời, rừng đào với hàng vạn nụ hoa trải dài trước mắt. Rồi đột nhiên một cơn gió thổi lùa tới đưa theo tiếng đùa cợt văng vẳng, nghe rất quen. Hắn xoay người nhìn sang, nhất thời sắc mặt tái xanh, biết ngay hai chữ Đắc tội của Đàm Niệm Tuyết có nghĩa là gì.
Hàn Ngâm cũng nhìn thấy, bên dưới cây đào có một đôi nam nữ đang kề sát nhau, nam nằm dưới, gối lên thảm hoa dầy cộp, xiêm y xốc xếch, cặp mắt tuấn tú mê hoặc. Nữ thì nằm trên người nam nhân với một loại tư thế vô cùng cường thế, dùng đầu ngón tay nâng nhẹ cằm nam nhân lên, trêu đùa: Mỹ nhân, gọi tiếng gia đi nào.
Mỹ nhân...
Hoa mỹ nhân...
Không sai, đôi nam nữ nằm bên dưới gốc đào kia, có gương mặt giống Hoa Lộng Ảnh và Mật Hạt Nhi như đúc, thậm chí cả giọng nói cũng giống hệt, chẳng nghe ra chút khác biệt nào.
Hàn Ngâm đang hứng thú xem màn hoạt sắc sinh hương trước mắt thì đột nhiên bị Mộ Thập Tam xách qua, lấy tay áo che tầm mắt cô lại. Mộ Thập Tam nghiêm túc cho rằng, hình ảnh này không phù hợp với thiếu nữ! Đương nhiên nguyên nhân thật sự không thể nói cho người ngoài biết, vì hắn không có lòng tin với nhân phẩm của Hàn Ngâm, chỉ sợ dạy hư cô rồi, sau này cô cũng dùng chiêu này với hắn thì biết làm sao đây? Thôi thì nên phòng ngừa trước cho chắc ăn.
Lúc Hoa Lộng Ảnh nhìn thấy cảnh tượng dưới tàng hoa đào, dù tức đó nhưng vẫn nhịn được. Nhưng tới khi đảo mắt nhìn thấy Mật Hạt Nhi đang khoanh tay liếc nhìn hắn với tư thế bễ nghễ, trên mặt còn mang theo vẻ nóng lòng muốn thử, tới đây hắn đã không nhịn được nữa, da đầu tê dại, quát chói tai về phía Đàm Niệm Tuyết: Đủ rồi!
Đàm Niệm Tuyết cười rộ lên như chuông bạc: Hoa công tử, chàng còn thẹn thùng thế ư.
Thẹn thùng! Cô ta dám dùng từ thẹn thùng này để hình dung hắn!
Hắn rõ ràng đang tức giận có được không hả? Anh danh một đời đều bị hủy hết trong tay một ả dưỡng hồn!
Mặt Hoa Lộng Ảnh đen sì, toàn thân bùng lên sát ý mãnh liệt. Có điều Đàm Niệm Tuyết là loại gian manh, vừa thấy tình hình trở xấu đã tức tốc thu huyễn cảnh về, không nói không rằng ẩn mình vào đồ rửa bút, biến mất tăm.
Tốc độ của Hàn Ngâm cũng không chậm chạp gì, nhanh nhảu bỏ đồ rửa bút vào trong trận đồ thất tình lục dục, sau đó chắp tay sau lưng nhìn Hoa Lộng Ảnh, nói như chẳng có chuyện gì: Hoa trưởng lão, biết ngươi thua ở đâu chưa?
Vì e dè Mộ Thập Tam bên cạnh nên Hoa Lộng Ảnh không dám xuống tay với cô, sát khí trên người nhất thời đông lại.
Dĩ nhiên hắn rõ mình thua ở đâu!
Huyễn thuật của dưỡng hồn này quá mức cường đại, có thể hóa ra huyễn cảnh chân thực tới mức này. Cứ thế hồi tưởng lại, hắn bèn tỉnh ngộ. Tạo Hóa Kim Tiền và ngọc phù thế thân hắn tịch thu khi đó đều là hàng giả! Tất cả đều là hàng giả do dưỡng hồn huyễn hóa ra! Hắn thua ở chỗ quá sơ ý, soát lấy đồ trên người Hàn Ngâm xong thì không kiểm tra kỹ lại, cứ ném hết vào trong túi Quy Tàng.
Tuy nhiên, điều này cũng không thể hoàn toàn trách hắn. Pháp khí tiên môn chẳng có ích lợi gì với hắn, nên lúc nào hắn cũng ném thẳng vào túi để ngưng hóa thành tà sát đan. Còn loại pháp bảo đã sinh ra linh thức của mình như Tạo Hóa Kim Tiền, trừ khi chủ động nhận hắn làm chủ, không thì hắn cũng chẳng làm gì được. Bởi vì pháp bảo bị xóa đi linh thức sẽ giảm một cấp, chẳng khác gì với những pháp khí tiên môn khác, kết quả vẫn trở thành nguyên liệu để ngưng hóa tà sát đan.
Hoa Lộng Ảnh ảo não khôn kể.
Đây đúng là sai một bước, thua cả ván cờ!
Chẳng qua, hắn vẫn còn chỗ nghi ngờ: Một dưỡng hồn bé mọn, làm sao hóa ra được huyễn cảnh chân thực bậc này?
Hàn Ngâm vỗ vỗ trận đồ thất tình lục dục trong tay, cười tủm tỉm phổ cập kiến thức: Vì dưỡng hồn nhà ta được rèn luyện bởi trận đồ thất tình lục dục này đây, ngươi có muốn vào đó tham quan một chuyến không? Huyễn cảnh trong trận đồ này còn thật hơn cả thật, nói không chừng ngươi có thể nhất thống Ma môn, hiệu lệnh thiên hạ trong đó á.
Đừng thấy lúc này cô tự tin như thế mà lầm, thật ra trong lòng vẫn thầm thấy may mắn. Trước đây cô ném Đàm Niệm Tuyết vào trận đồ thất tình lục dục rèn luyện xong thì không ngó ngàng tới nữa, cơ bản không biết tu vi của Đàm Niệm Tuyết đã tiến bộ vượt bậc thế này, còn luyện hóa không ít huyễn linh trong trận đồ, nạp cho mình sử dụng, ở thời khắc quan trọng còn giúp cô một tay. Cho nên khi cô phát hiện mình bị Hoa Lộng Ảnh bắt giữ, trên người chẳng còn của cải gì thì vẫn phiền não một hồi.
Mãi tới khi cô nói chuyện với Hoa Lộng Ảnh xong, Tạo Hóa Kim Tiền bỗng từ đâu xông ra, lén lút nhảy nhót trong lòng bàn tay cô, hình nhân thế thân thì ôm chân cô bò lên, lúc ấy trước mắt cô mới mở ra một con đường sống.
Hoa Lộng Ảnh nhìn thấy dáng cười của cô thì cơn tức trong ngực càng bùng cháy hơn, ngẫm lại từ đầu, bèn tức giận hỏi cô: Vậy ngươi làm cái quỷ gì bên dòng suối? Ta cứ cảm thấy rất kỳ quái!
Bên dòng suối á hả. Ánh mắt Hàn Ngâm lóe lên: Ngươi không thấy nó là chỗ rất hợp để ẩn núp sao?
Khi ấy khắp núi đều rải đầy ma vệ của Hoa Lộng Ảnh, Tạo Hóa Kim Tiền muốn ra ngoài liên lạc với Mật Hạt Nhi thay cô, đương nhiên chảy xuôi dòng là an toàn nhất rồi. Vì dòng suối cạn như vậy, không giấu được người, bọn ma vệ sẽ không kiểm tra kỹ, đôi cánh nhỏ của Tài Bảo đại gia vừa hay có thể dùng để đạp nước, bơi bơi rồi bơi luôn ra ngoài.
Hơn nữa quên nói cho ngươi biết. Mộ Thập Tam cũng mỉm cười chen lời: Trên ngọc phù thế thân có một luồng linh thức của ta, nhờ tiếng suối lấn át, ta và nàng trò chuyện sẽ không bị ai phát hiện ra.
Nói rồi hắn quay sang Hàn Ngâm, hai người nhìn nhau mỉm cười, ăn ý không thể tả.
Nhất thời không xét kỹ mà lại sinh ra nhiều lỗ hổng như vậy, Hoa Lộng Ảnh quả thật thất bại tới mức nội thương, hắn đảo đôi mắt lạnh nhìn qua Mật Hạt Nhi, hỏi: Chúng cho ngươi lợi lộc gì mà ngươi lại giúp chúng đối phó ta?
Biết nhiều chuyện như vậy, hắn đương nhiên cũng thông suốt, số ma vệ mà hắn phái về triệu tập nhân thủ, có lẽ đã bị Mật Hạt Nhi chặn giết giữa đường. Cộng thêm năm mươi ma vệ điều đi kiểm tra tình trạng của Mộ Thập Tam sau khi độ kiếp, nhất định cũng đã bị cô giết sạch không còn một tên. Bằng không lúc cô xuất hiện tâm trạng đã không phấn khởi tới mức đó, nét mặt khát máu như chưa được giết chóc thỏa thuê.
Mật Hạt Nhi một châm lấy huyết: Đối phó với ngươi còn cần người khác cho lợi lộc gì à?
Hoa Lộng Ảnh:...
Mật Hạt Nhi lại cắn răng, quét dọc hắn với ánh mắt bất thiện: Huống chi ta vừa nghe thấy hành tung và âm mưu của ngươi, là biết ngay ngươi giết nam sủng của ta!
Hoa Lộng Ảnh hừ lạnh: Lại là nam sủng! Ngươi có thể đừng há mồm là nói tới đám nam sủng đó của ngươi không hả!
Không được! Mật Hạt Nhi cười tà ác: Vì ngươi chẳng mấy chốc sẽ nhập hội.
Hoa Lộng Ảnh:...
Nhưng ta cũng hơi không cam lòng. Mật Hạt Nhi nói tiếp, ánh mắt ngập đầy sát khí lia qua Hàn Ngâm: Ngươi dám sai pháp bảo của ngươi đùa giỡn ta!
Hàn Ngâm ngơ ngác: Đùa giỡn cô?
Lần này cô không giả vờ, mà là không biết thật. Vì cô chỉ nói Tài Bảo đại gia ứng biến theo hoàn cảnh, đến giờ vị gia này còn chưa về, cô đang lo cho hắn, nào biết hắn làm ra chuyện gì chứ.
Ngươi không biết thật hay giả bộ không biết thế? Mật Hạt Nhi thả ra một câu kinh hồn: Hắn vừa tới gặp ta, ta đã coi trọng hắn rồi.
Coi... coi trọng Tài Bảo đại gia...
Nếu ai khác nói coi trọng Tài Bảo đại gia, thì đó nhất định là kiểu coi trọng như Tô Tinh Trầm, Hàn Ngâm bảo đảm sẽ không suy nghĩ viễn vông. Nhưng xét thấy pháp bảo pháp khí của tiên môn chẳng có lợi gì mấy với người Ma môn, sở thích của Mật Hạt Nhi lại khác với người thường, từ đó suy ra, Mật Hạt Nhi nói coi trọng, thì chỉ có coi trọng mỹ sắc của Tài Bảo đại gia thôi. Nghĩ tới đây Hàn Ngâm liền xám xịt mặt mày, cảm giác trên đầu có đàn quạ đen đang kêu quang quác.
Được rồi, cô thừa nhận Tài Bảo đại giá hóa thành hình người cũng là thiếu niên tuấn tú, nhưng bản chất hắn vẫn là pháp bảo!
Đầu này Hàn Ngâm còn đang bàng hoàng ngơ ngác, đầu kia Mật Hạt Nhi vẫn đang bất mãn kể tội: Ta bị hắn lừa, hắn nói chỉ cần ta lập lời thề độc dẫn người đối phó với Hoa Lộng Ảnh, thì hắn sẽ bồi ta ** một lần.
Nghe đến đó, trong lòng Hàn Ngâm mặc niệm ba lần: Ta không quen cái tên đó...
Mộ Thập Tam cũng bị đánh bại trước khẩu vị buồn nôn của Tạo Hóa Kim Tiền, khóe miệng hơi giần giật. Còn Hoa Lộng Ảnh thì càng khỏi phải bàn, hắn bắt đầu hoài nghi những thứ bên cạnh Hàn Ngâm, chỉ cần biết thở hay nói chuyện, bất chấp là pháp bảo hay linh thú thì đều là thứ xấu xa!
Kết quả thì sao? Hoa Lộng Ảnh rất thích nghe chuyện xui xẻo của Mật Hạt Nhi, bèn lên tiếng giục.
Mật Hạt Nhi xách rìu lên vung mạnh: Ta thề độc xong thì đè hắn xuống, lúc muốn cởi áo tháo thắt lưng cho hắn mới phát hiện đó không phải là hắn, mà do một ngọn huyễn thảo hóa thân ra!
Nét mặt Hoa Lộng Ảnh quái dị, nhắc nhở cô: Hóa thân và chân thân, kỳ thật không khác nhau mấy...
Câm miệng! Mật Hạt Nhi cho rằng hắn đang chọc ngoáy mình, tức đến nỗi suýt bổ rìu vào mặt hắn, hét lên sụp đổ: Cũng vì không khác nhau mấy nên ta mới nói mình bị đùa giỡn! Hóa thân lăn một vòng liền biến thành một đồng tiền, cứng tới nỗi khuỷu tay lão nương tới giờ còn bầm tím!
Phụt ha ha ha ha —–
Hàn Ngâm cười tới nỗi co quắp trên ghế, nếu không có Mộ Thập Tam đỡ lại thì cô đã lăn luôn ra đất. Hoa Lộng Ảnh cũng ngửa mặt lên trời cười phá lên, cơn ác khí ứ đầy trong ngực cuối cùng cũng vơi đi chút ít.
~ Hết chương 168 ~
Edit: Yunchan
***
Hoa Lộng Ảnh nghĩ câu múa rìu qua mắt thợ chính là khắc họa sắc nét nhất loại người như Hàn Ngâm. Thế nhưng hắn vừa nếm mùi thất bại ngoài dự liệu, sự kiêng kỵ đối với Hàn Ngâm cũng nhiều hơn, cảm thấy trình độ tà môn của tiểu nha đầu chẳng thua kém bất cứ tà thuật tà khí nào của Ma môn, do đó không dám lên tiếng phản bác cô.
Hắn chỉ có thể cười khinh bỉ, nói: Thỉnh giáo!
Giọng sặc mùi mỉa mai.
Hàn Ngâm chẳng thèm để bụng, nhưng Đàm Niệm Tuyết thì không bằng lòng bị coi khinh, cô ta oán giận tặng cho Hoa Lộng Ảnh một cái liếc xéo: Hoa công tử nghĩ bản lĩnh của nô gia chẳng ra gì, coi thường nô gia ư?
Hoa Lộng Ảnh cười đến là dịu dàng: Đây là tự ngươi nói.
Đàm Niệm Tuyết buồn bực đáp: Nếu nô gia có gì đắc tội, xin công tử chớ trách.
Nói rồi cô ta vung cánh tay thon thon như ngọc lên, trong đồ rửa bút liền hóa thành mùa xuân tháng ba với nắng ấm rạng rỡ, hàng vạn nụ hoa đào nở rộ, đẹp đẽ mê hoặc, từ đâu có cơn gió mát thổi vờn qua, xua cho cánh hoa rơi rụng lả tả như màn mưa đỏ rợp trời, quả là khung cảnh xuân tình kiều diễm.
Đây chỉ là huyễn thuật tầm thường, có gì kỳ lạ chứ?
Trong mắt Hoa Lộng Ảnh hiện lên ý cười khinh miệt, nhưng rất nhanh sau đó hắn nhìn thấy cánh hoa đào trong huyễn cảnh bỗng bay ra khỏi đồ rửa bút, có vài cánh còn rơi lên áo hắn. Hắn dùng tay gắp lên, nụ cười trên mặt loáng cái cứng đờ, tới khi chóp mũi ngửi được mùi hương thoang thoảng thấm tận tâm can, thì hắn không còn cười nổi nữa.
Hắn đảo mắt nhìn chung quanh, đáng lý bây giờ phải là ban đêm trăng mọc, vậy mà bất tri bất giác đã vật đổi sao dời, một vầng dương ấm áp rực rỡ đang nhô lên phía chân trời, rừng đào với hàng vạn nụ hoa trải dài trước mắt. Rồi đột nhiên một cơn gió thổi lùa tới đưa theo tiếng đùa cợt văng vẳng, nghe rất quen. Hắn xoay người nhìn sang, nhất thời sắc mặt tái xanh, biết ngay hai chữ Đắc tội của Đàm Niệm Tuyết có nghĩa là gì.
Hàn Ngâm cũng nhìn thấy, bên dưới cây đào có một đôi nam nữ đang kề sát nhau, nam nằm dưới, gối lên thảm hoa dầy cộp, xiêm y xốc xếch, cặp mắt tuấn tú mê hoặc. Nữ thì nằm trên người nam nhân với một loại tư thế vô cùng cường thế, dùng đầu ngón tay nâng nhẹ cằm nam nhân lên, trêu đùa: Mỹ nhân, gọi tiếng gia đi nào.
Mỹ nhân...
Hoa mỹ nhân...
Không sai, đôi nam nữ nằm bên dưới gốc đào kia, có gương mặt giống Hoa Lộng Ảnh và Mật Hạt Nhi như đúc, thậm chí cả giọng nói cũng giống hệt, chẳng nghe ra chút khác biệt nào.
Hàn Ngâm đang hứng thú xem màn hoạt sắc sinh hương trước mắt thì đột nhiên bị Mộ Thập Tam xách qua, lấy tay áo che tầm mắt cô lại. Mộ Thập Tam nghiêm túc cho rằng, hình ảnh này không phù hợp với thiếu nữ! Đương nhiên nguyên nhân thật sự không thể nói cho người ngoài biết, vì hắn không có lòng tin với nhân phẩm của Hàn Ngâm, chỉ sợ dạy hư cô rồi, sau này cô cũng dùng chiêu này với hắn thì biết làm sao đây? Thôi thì nên phòng ngừa trước cho chắc ăn.
Lúc Hoa Lộng Ảnh nhìn thấy cảnh tượng dưới tàng hoa đào, dù tức đó nhưng vẫn nhịn được. Nhưng tới khi đảo mắt nhìn thấy Mật Hạt Nhi đang khoanh tay liếc nhìn hắn với tư thế bễ nghễ, trên mặt còn mang theo vẻ nóng lòng muốn thử, tới đây hắn đã không nhịn được nữa, da đầu tê dại, quát chói tai về phía Đàm Niệm Tuyết: Đủ rồi!
Đàm Niệm Tuyết cười rộ lên như chuông bạc: Hoa công tử, chàng còn thẹn thùng thế ư.
Thẹn thùng! Cô ta dám dùng từ thẹn thùng này để hình dung hắn!
Hắn rõ ràng đang tức giận có được không hả? Anh danh một đời đều bị hủy hết trong tay một ả dưỡng hồn!
Mặt Hoa Lộng Ảnh đen sì, toàn thân bùng lên sát ý mãnh liệt. Có điều Đàm Niệm Tuyết là loại gian manh, vừa thấy tình hình trở xấu đã tức tốc thu huyễn cảnh về, không nói không rằng ẩn mình vào đồ rửa bút, biến mất tăm.
Tốc độ của Hàn Ngâm cũng không chậm chạp gì, nhanh nhảu bỏ đồ rửa bút vào trong trận đồ thất tình lục dục, sau đó chắp tay sau lưng nhìn Hoa Lộng Ảnh, nói như chẳng có chuyện gì: Hoa trưởng lão, biết ngươi thua ở đâu chưa?
Vì e dè Mộ Thập Tam bên cạnh nên Hoa Lộng Ảnh không dám xuống tay với cô, sát khí trên người nhất thời đông lại.
Dĩ nhiên hắn rõ mình thua ở đâu!
Huyễn thuật của dưỡng hồn này quá mức cường đại, có thể hóa ra huyễn cảnh chân thực tới mức này. Cứ thế hồi tưởng lại, hắn bèn tỉnh ngộ. Tạo Hóa Kim Tiền và ngọc phù thế thân hắn tịch thu khi đó đều là hàng giả! Tất cả đều là hàng giả do dưỡng hồn huyễn hóa ra! Hắn thua ở chỗ quá sơ ý, soát lấy đồ trên người Hàn Ngâm xong thì không kiểm tra kỹ lại, cứ ném hết vào trong túi Quy Tàng.
Tuy nhiên, điều này cũng không thể hoàn toàn trách hắn. Pháp khí tiên môn chẳng có ích lợi gì với hắn, nên lúc nào hắn cũng ném thẳng vào túi để ngưng hóa thành tà sát đan. Còn loại pháp bảo đã sinh ra linh thức của mình như Tạo Hóa Kim Tiền, trừ khi chủ động nhận hắn làm chủ, không thì hắn cũng chẳng làm gì được. Bởi vì pháp bảo bị xóa đi linh thức sẽ giảm một cấp, chẳng khác gì với những pháp khí tiên môn khác, kết quả vẫn trở thành nguyên liệu để ngưng hóa tà sát đan.
Hoa Lộng Ảnh ảo não khôn kể.
Đây đúng là sai một bước, thua cả ván cờ!
Chẳng qua, hắn vẫn còn chỗ nghi ngờ: Một dưỡng hồn bé mọn, làm sao hóa ra được huyễn cảnh chân thực bậc này?
Hàn Ngâm vỗ vỗ trận đồ thất tình lục dục trong tay, cười tủm tỉm phổ cập kiến thức: Vì dưỡng hồn nhà ta được rèn luyện bởi trận đồ thất tình lục dục này đây, ngươi có muốn vào đó tham quan một chuyến không? Huyễn cảnh trong trận đồ này còn thật hơn cả thật, nói không chừng ngươi có thể nhất thống Ma môn, hiệu lệnh thiên hạ trong đó á.
Đừng thấy lúc này cô tự tin như thế mà lầm, thật ra trong lòng vẫn thầm thấy may mắn. Trước đây cô ném Đàm Niệm Tuyết vào trận đồ thất tình lục dục rèn luyện xong thì không ngó ngàng tới nữa, cơ bản không biết tu vi của Đàm Niệm Tuyết đã tiến bộ vượt bậc thế này, còn luyện hóa không ít huyễn linh trong trận đồ, nạp cho mình sử dụng, ở thời khắc quan trọng còn giúp cô một tay. Cho nên khi cô phát hiện mình bị Hoa Lộng Ảnh bắt giữ, trên người chẳng còn của cải gì thì vẫn phiền não một hồi.
Mãi tới khi cô nói chuyện với Hoa Lộng Ảnh xong, Tạo Hóa Kim Tiền bỗng từ đâu xông ra, lén lút nhảy nhót trong lòng bàn tay cô, hình nhân thế thân thì ôm chân cô bò lên, lúc ấy trước mắt cô mới mở ra một con đường sống.
Hoa Lộng Ảnh nhìn thấy dáng cười của cô thì cơn tức trong ngực càng bùng cháy hơn, ngẫm lại từ đầu, bèn tức giận hỏi cô: Vậy ngươi làm cái quỷ gì bên dòng suối? Ta cứ cảm thấy rất kỳ quái!
Bên dòng suối á hả. Ánh mắt Hàn Ngâm lóe lên: Ngươi không thấy nó là chỗ rất hợp để ẩn núp sao?
Khi ấy khắp núi đều rải đầy ma vệ của Hoa Lộng Ảnh, Tạo Hóa Kim Tiền muốn ra ngoài liên lạc với Mật Hạt Nhi thay cô, đương nhiên chảy xuôi dòng là an toàn nhất rồi. Vì dòng suối cạn như vậy, không giấu được người, bọn ma vệ sẽ không kiểm tra kỹ, đôi cánh nhỏ của Tài Bảo đại gia vừa hay có thể dùng để đạp nước, bơi bơi rồi bơi luôn ra ngoài.
Hơn nữa quên nói cho ngươi biết. Mộ Thập Tam cũng mỉm cười chen lời: Trên ngọc phù thế thân có một luồng linh thức của ta, nhờ tiếng suối lấn át, ta và nàng trò chuyện sẽ không bị ai phát hiện ra.
Nói rồi hắn quay sang Hàn Ngâm, hai người nhìn nhau mỉm cười, ăn ý không thể tả.
Nhất thời không xét kỹ mà lại sinh ra nhiều lỗ hổng như vậy, Hoa Lộng Ảnh quả thật thất bại tới mức nội thương, hắn đảo đôi mắt lạnh nhìn qua Mật Hạt Nhi, hỏi: Chúng cho ngươi lợi lộc gì mà ngươi lại giúp chúng đối phó ta?
Biết nhiều chuyện như vậy, hắn đương nhiên cũng thông suốt, số ma vệ mà hắn phái về triệu tập nhân thủ, có lẽ đã bị Mật Hạt Nhi chặn giết giữa đường. Cộng thêm năm mươi ma vệ điều đi kiểm tra tình trạng của Mộ Thập Tam sau khi độ kiếp, nhất định cũng đã bị cô giết sạch không còn một tên. Bằng không lúc cô xuất hiện tâm trạng đã không phấn khởi tới mức đó, nét mặt khát máu như chưa được giết chóc thỏa thuê.
Mật Hạt Nhi một châm lấy huyết: Đối phó với ngươi còn cần người khác cho lợi lộc gì à?
Hoa Lộng Ảnh:...
Mật Hạt Nhi lại cắn răng, quét dọc hắn với ánh mắt bất thiện: Huống chi ta vừa nghe thấy hành tung và âm mưu của ngươi, là biết ngay ngươi giết nam sủng của ta!
Hoa Lộng Ảnh hừ lạnh: Lại là nam sủng! Ngươi có thể đừng há mồm là nói tới đám nam sủng đó của ngươi không hả!
Không được! Mật Hạt Nhi cười tà ác: Vì ngươi chẳng mấy chốc sẽ nhập hội.
Hoa Lộng Ảnh:...
Nhưng ta cũng hơi không cam lòng. Mật Hạt Nhi nói tiếp, ánh mắt ngập đầy sát khí lia qua Hàn Ngâm: Ngươi dám sai pháp bảo của ngươi đùa giỡn ta!
Hàn Ngâm ngơ ngác: Đùa giỡn cô?
Lần này cô không giả vờ, mà là không biết thật. Vì cô chỉ nói Tài Bảo đại gia ứng biến theo hoàn cảnh, đến giờ vị gia này còn chưa về, cô đang lo cho hắn, nào biết hắn làm ra chuyện gì chứ.
Ngươi không biết thật hay giả bộ không biết thế? Mật Hạt Nhi thả ra một câu kinh hồn: Hắn vừa tới gặp ta, ta đã coi trọng hắn rồi.
Coi... coi trọng Tài Bảo đại gia...
Nếu ai khác nói coi trọng Tài Bảo đại gia, thì đó nhất định là kiểu coi trọng như Tô Tinh Trầm, Hàn Ngâm bảo đảm sẽ không suy nghĩ viễn vông. Nhưng xét thấy pháp bảo pháp khí của tiên môn chẳng có lợi gì mấy với người Ma môn, sở thích của Mật Hạt Nhi lại khác với người thường, từ đó suy ra, Mật Hạt Nhi nói coi trọng, thì chỉ có coi trọng mỹ sắc của Tài Bảo đại gia thôi. Nghĩ tới đây Hàn Ngâm liền xám xịt mặt mày, cảm giác trên đầu có đàn quạ đen đang kêu quang quác.
Được rồi, cô thừa nhận Tài Bảo đại giá hóa thành hình người cũng là thiếu niên tuấn tú, nhưng bản chất hắn vẫn là pháp bảo!
Đầu này Hàn Ngâm còn đang bàng hoàng ngơ ngác, đầu kia Mật Hạt Nhi vẫn đang bất mãn kể tội: Ta bị hắn lừa, hắn nói chỉ cần ta lập lời thề độc dẫn người đối phó với Hoa Lộng Ảnh, thì hắn sẽ bồi ta ** một lần.
Nghe đến đó, trong lòng Hàn Ngâm mặc niệm ba lần: Ta không quen cái tên đó...
Mộ Thập Tam cũng bị đánh bại trước khẩu vị buồn nôn của Tạo Hóa Kim Tiền, khóe miệng hơi giần giật. Còn Hoa Lộng Ảnh thì càng khỏi phải bàn, hắn bắt đầu hoài nghi những thứ bên cạnh Hàn Ngâm, chỉ cần biết thở hay nói chuyện, bất chấp là pháp bảo hay linh thú thì đều là thứ xấu xa!
Kết quả thì sao? Hoa Lộng Ảnh rất thích nghe chuyện xui xẻo của Mật Hạt Nhi, bèn lên tiếng giục.
Mật Hạt Nhi xách rìu lên vung mạnh: Ta thề độc xong thì đè hắn xuống, lúc muốn cởi áo tháo thắt lưng cho hắn mới phát hiện đó không phải là hắn, mà do một ngọn huyễn thảo hóa thân ra!
Nét mặt Hoa Lộng Ảnh quái dị, nhắc nhở cô: Hóa thân và chân thân, kỳ thật không khác nhau mấy...
Câm miệng! Mật Hạt Nhi cho rằng hắn đang chọc ngoáy mình, tức đến nỗi suýt bổ rìu vào mặt hắn, hét lên sụp đổ: Cũng vì không khác nhau mấy nên ta mới nói mình bị đùa giỡn! Hóa thân lăn một vòng liền biến thành một đồng tiền, cứng tới nỗi khuỷu tay lão nương tới giờ còn bầm tím!
Phụt ha ha ha ha —–
Hàn Ngâm cười tới nỗi co quắp trên ghế, nếu không có Mộ Thập Tam đỡ lại thì cô đã lăn luôn ra đất. Hoa Lộng Ảnh cũng ngửa mặt lên trời cười phá lên, cơn ác khí ứ đầy trong ngực cuối cùng cũng vơi đi chút ít.
~ Hết chương 168 ~
/227
|