Đệ dễ lừa ghê
Edit: Yunchan
***
Hiên Viên Dạ liếc mắt đo cự ly giữa Hàn Ngâm và Mộ Thập Tam —-
Ừm, chừng ba bốn trượng, chắc là an toàn rồi?
Hắn chỉ chần chừ giây lát, sau đó bước tới: Tiểu Ngâm uống say rồi sao?
Trong cơn say không cảm giác được thời gian, nên phản ứng của Hàn Ngâm cũng chậm hơn bình thường rất nhiều, cô đảo mắt qua nhìn hắn ngơ ngác hồi lâu, mới cười hì hì nói: Không có, ta tỉnh lắm, ta biết đệ là Hiên Viên Dạ.
Cô nói chuyện rất rõ ràng, nhưng ánh mắt lại say mơ màng, Hiên Viên Dạ không tin cô chưa say, bèn đỡ lấy cô nói: Đừng đứng ở đây hứng gió lạnh, để ta dẫn tỷ đi tìm chỗ nghỉ, kẻo lại say hơn bây giờ.
Không được. Hàn Ngâm từ chối rất thẳng thừng: Sư phụ phạt ta úp mặt vào cây!
Hiên Viên Dạ ngập ngừng: Là vì Lạc sư huynh sao?
Câu này hắn đã muốn hỏi từ lâu rồi!
Đêm hôm trước Lạc Vân Khanh ra ngoài tìm Hàn Ngâm về rồi đưa cô tới chỗ mình ngay, hôm sau hắn tìm tới lại bị Lạc Vân Khanh đuổi đi, không cho hắn gặp Hàn Ngâm. Sau đó hắn loáng thoáng nghe được lời đồn song tu, còn thấy Chu Tình Nhi khóc tới đỏ mắt, khi ấy trong lòng hắn như bị một hòn đá đè chặt, nặng tới khó thở.
Hàn Ngâm hơi nghiêng đầu nhìn hắn: Có liên quan gì tới Lạc sư huynh?
Không phải sao?
Hiên Viên Dạ còn đang lưỡng lự, rồi ngước mắt thấy cô say đến mức lim dim đôi mắt, mỉm cười ngây ngô, lộ ra vẻ thơ ngây đáng yêu mà lúc tỉnh không có, làm tim hắn run lên, lòng nhộn nhạo, thầm nghĩ tục ngữ có câu khi say nói thật lòng, đây chẳng phải là cơ hội để thử tâm ý của cô tốt nhất sao? Chưa kể nói lúc này, có khả năng sau khi tỉnh lại cô sẽ quên mất, không cần phải lo xấu hổ.
Nghĩ đến đây, hắn bèn ướm lời trước: Tiểu Ngâm, tỷ có... thích Lạc sư huynh không?
Ai ngờ Hàn Ngâm khi say lại suy nghĩ chẳng giống ai, nhìn hắn với ánh mắt hết sức kỳ quái, hỏi: Sao đệ cứ hỏi Lạc sư huynh hoài thế, chẳng lẽ đệ thích huynh ấy à?
Hiên Viên Dạ:...
Quá đáng, sao hắn lại thích một nam nhân được hả!
Hàn Ngâm nào biết tâm tư của hắn, nên nói năng cũng chẳng kiêng nể ai, còn cười hì hì nói: Đệ hết cơ hội rồi, ta nghĩ Lạc sư huynh thích Tô sư huynh.
Sấm sét giữa trời quang!
Hiên Viên Dạ đen sì mặt: Tỷ say thật rồi.
Không có, ta biết đệ là Hiên Viên Dạ mà, cứ yên tâm, ta không nói với ai chuyện đệ thích Lạc sư huynh đâu.
Muốn tỏ tình lại bị hiểu lầm thành thích tình địch, trên đời này còn ai bi thảm hơn hắn không?
Thiếu chút nữa Hiên Viên Dạ đã chạy ra ngoài khóc thất thanh.
Hàn Ngâm thì cứ cười khì khì: Sắc mặt khó coi ghê, lẽ nào đệ tưởng ta nghiêm túc à?
Tiểu Ngâm...
Đương nhiên là ta đang nói giỡn với đệ! Hàn Ngâm nhìn hắn với ánh mắt thông cảm vô hạn: Đệ dễ lừa ghê.
Hiên Viên Dạ:...
Say rượu nói thật, câu này là ai nói hả?!
Lúc này hắn thật tình muốn đào người đó ra khỏi quan tài, lấy roi quất vào thi thể một trăm lần, một trăm lần!
Hàn Ngâm đẩy đẩy hắn: Đệ đứng xê xê ra, ta không say nhưng hình như uống hơi nhiều rồi, bây giờ không khớp được cái miệng mình đâu. Nhìn bộ dạng ngốc ngốc của đệ làm người ta rất muốn trêu, ta sợ lát nữa lại trêu đệ tới phát khóc, chờ ta tỉnh rượu đệ lại tới tìm ta đòi nợ thì chết.
Hiên Viên Dạ:...
Hàn Ngâm đẩy tiếp: Đi đi, còn ngốc ra đó làm chi?
Ba lần bốn lượt tỏ tình đều bị cản trở đủ kiểu, Hiên Viên Dạ đáng thương đã dồn nén tới quá sức chịu đựng, bây giờ nhìn khuôn mặt nhuộm men say của cô, mi mắt long lanh quở trách hắn, trong lòng liền nổi dậy cơn xúc động không thể kiềm chế, bèn nắm chặt lấy tay cô, nói: Tiểu Ngâm, thật ra ta...
Còn chưa nói hết lời, đằng xa bỗng rộ lên tiếng xôn xao bàn tán, thu hút toàn bộ sự chú ý của Hàn Ngâm. Có điều trước đó cô không để ý tình hình bên kia, không biết tại sao họ lại đột nhiên reo lên hưng phấn, chỉ nghe thấy mấy từ then chốt, Đuôi phượng , Hiếm thế các loại.
Hàn Ngâm giãy tay ra, nhón chân rướn cổ ngó qua bên đó: Họ đang nói gì thế?
Hiên Viên Dạ sầu não nhìn theo: Hình như Mộ sư thúc đoán được hết tên chín loại rượu, nên tổ phụ tặng cho y đuôi phượng.
Đuôi phượng? Hàn Ngâm kinh ngạc, nhất thời chưa hiểu lắm.
Chính là lông đuôi của Phượng Hoàng, mấy năm trước có người phát hiện ra một con phượng hoàng trong rừng Ngô Đồng gần núi Lang Gia, tiếc là không bắt được, chỉ nhặt được ít lông đuôi rơi xuống thôi.
Là cái đuôi phượng đó sao! Hàn Ngâm say rượu nên cơn háo hức cũng tới chậm theo: Có gân rồng không?
Đuôi phượng rơi xuống là nhặt được ngay, còn gân rồng thì phải giết rồng rồi mới rút gân được có biết không.
Hiên Viên Dạ: ... Không có.
Vậy đệ biết ở đâu có rồng không?
Hiên Viên Dạ:...
Hắn nhớ rõ là mình đang tỏ tình, sao trọng tâm câu chuyện lại đột nhiên chuyển sang hướng kỳ khôi thế này?
Khoan nói chuyện rồng đã. Hiên Viên Dạ cố kéo đề tài về lại quỹ đạo: Ta muốn nói cho tỷ biết, thật ra ta thích...
Nếu muốn biết ở đâu có rồng thì hỏi ta là được rồi. Một giọng trầm trầm chen vào ngang xương, cùng lúc đó, Hiên Viên Dạ chưa thổ lộ xong bỗng thấy cổ áo thít lại, bị xách thẳng lên, ném mạnh qua bên.
Hiên Viên Dạ ngã nhào trên đất, ngước mắt nhìn lên mới biết người vừa ném hắn đi, ngoài Mộ Thập Tam ra thì còn ai vào đây nữa?
Chuyện gì xảy ra với vị sư thúc này vậy hả!
Đây không phải là lần đầu cắt ngang lời tỏ tình của hắn, quả thật làm hắn nghi ngờ hành động này là cố ý!
Hiên Viên Dạ dù tốt tính mấy cũng không nhịn nổi, tức giận nói: Sư thúc có ý gì?
Mộ Thập Tam hoàn toàn phớt lờ câu hỏi của hắn, hạ lệnh: Mang canh giải rượu tới đây.
Dĩ nhiên Hiên Viên Dạ không cam lòng, còn định nói thêm, đã bị ánh mắt lạnh nhạt của Mộ Thập Tam quét qua.
Không thể diễn tả được đây là loại ánh mắt gì, không sắc bén cũng chẳng băng hàn, thế nhưng lại tỏa ra áp lực vô hình, làm cho lòng người thắt lại, sinh ra sợ hãi vô cớ.
Hiên Viên Dạ không dám cãi lại, đành phải nghe lời, nhưng mới đi chưa được vài bước, hắn đã thấy bầu không khí bữa tiệc có vẻ khác lạ, tiếng cười nói huyên náo đã tắt ngấm, thay vào đó là sự yên lặng kỳ dị.
Hắn nhìn kỹ lại, phát hiện tất cả mọi người đều nhìn về một hướng duy nhất, bèn hướng mắt nhìn theo với vẻ khó hiểu, thấy phía chân trời bắn thẳng lên chín tia sáng đỏ, lòng không khỏi rét lạnh.
Đó là Cửu Diễm phù của tiên môn!
Trước đây khi thiên hạ còn chưa thái bình, tam môn Tiên Yêu Ma hãy còn hỗn chiễn, tiên môn đã thống nhất dùng một loại tín hiệu cầu cứu khẩn cấp, bất cứ môn phái nào nhìn thấy, chỉ cần bản thân không rơi vào nguy hiểm, thì đều phải tới cứu giúp.
Nhưng từ khi Ma chủ qua đời, người của Ma môn bận tranh quyền nội đấu, Yêu môn không thể đơn độc chống lại tiên môn, nên cũng ẩn mình. Từ đó thiên hạ đã lập lại thái bình gần hai mươi năm, loại Cửu diễm tiên môn phù này hắn chỉ nghe nói, chứ chưa tận mắt thấy lần nào.
Vào giờ phút này, ai đang dùng Cửu Diễm phù để cầu cứu?
Chẳng những Hiên Viên Dạ, mà mọi người ở đây đều hoài nghi trong lòng, cho nên ngay sau đó đã có hơn mười đạo phi kiếm phóng vút lên, đệ tử của các môn phái đều đồng loạt ra ngoài điều tra tình hình.
Tất nhiên Mộ Thập Tam cũng đã từng nghe về loại Tiên môn Cửu Diễm phù này, và cũng nhìn về phía chân trời như Hiên Viên Dạ, đoán xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mãi tới khi nhận thấy có một đôi tay đang sờ soạng trong ngực hắn chẳng chút kiêng kỵ.
Đương nhiên không còn ai khác.
Hắn ấn đôi tay kia lên ngực, nhìn chủ nhân của nó mà buồn cười: Nàng đang tìm gì?
Hàn Ngâm ứng đối hết sức trơn tru: Đuôi phượng, Hỏa ngọc, Chiêu Lương châu, Lôi Công mặc... bất chấp, cái gì ngài kiếm về ta đều muốn tất.
Cô nàng này say rượu, hình như còn lưu manh hơn bình thường...
Mộ Thập Tam nhìn lướt qua Lệ Thanh Hàn đang bị Tiên môn Cửu Diễm phù thu hút sự chú ý ở đằng xa, trêu cô: Nàng không nói mà lấy thế này, không sợ sư phụ nàng nhìn thấy sẽ mắng sao?
Rượu vào thì gan cũng to ra, huống chi lợn chết thì sợ gì nước sôi, thế là Hàn Ngâm cười hì hì nói: Dù gì cũng đen rồi, cứ thu hồi vốn trước rồi tính tiếp. Nhanh lên nhanh lên, giao đuôi phượng ra đây!
Ý cười trong mắt Mộ Thập Tam đậm thêm: Cho nàng, ta được lợi gì?
Lúc này Hàn Ngâm không kiêng kỵ ai, cũng chẳng đáp lại hắn, giãy một tay bị hắn giữ ra, vòng qua cổ hắn, rồi cấp tốc nhón chân lên, hôn chụt vào môi hắn một cái.
Động tác của cô cực nhanh, Mộ Thập Tam còn chưa cảm giác được gì thì nụ hôn đã kết thúc, bàn tay ôm cổ hắn cũng đã xòe ra trước mặt hắn: Có thể cho ta chưa?
Nhìn gò má hồng hồng như thoa son và đôi môi dụ người của Hàn Ngâm khi say, ánh mắt Mộ Thập Tam bỗng sâu thẳm như đầm vực: Hình như chưa đủ.
Hắn đưa tay kéo, đè nghiến cô ra sau thân cây, rồi cúi đầu xuống, hôn lên môi cô.
Nụ hôn lần này không hề dịu dàng, mà cuồng nhiệt và phóng túng, đầu óc Hàn Ngâm vốn đã lơ lửng trên mây, bây giờ bị hắn hôn tàn bạo như thế, mọi thứ đều quên sạch từ lâu, hai tay cũng vô thức vòng qua hông hắn, để cả hai cơ thể ôm siết vào nhau.
Khi lửa tình bùng lên nồng cháy, dù chỉ trốn ánh mắt người khác vụng trộm trong chốc lát, trong lòng cũng ngọt ngào và sung sướng vô tận.
Hai người quyến luyến buông nhau ra, thế nhưng sự thật chứng minh làm chuyện xấu thể nào cũng bị báo ứng. Mộ Thập Tam vô sỉ cắt ngang lời tỏ tình của Hiên Viên Dạ hai lần, trong chốn u mình dường như cũng muốn trả đũa hắn một lần.
Hiên Viên Dạ đứng rất gần họ, còn thường xuyên để mắt tới Hàn Ngâm, do đó khi dứt ra khỏi màn nghị luận của mọi người, quay đầu lại, hắn mới phát hiện hai người phía sau đã biến mất, lòng thầm khó hiểu nên quay gót trở lại, nào ngờ lại nhìn thấy hai người đang ôm nhau phía sau thân cây.
Các người...
Hắn như bị sét đánh, đứng chết điếng ngay tại chỗ. Nhưng điều này đã giúp hắn hiểu ra rất nhiều chuyện, ví như tại sao vị tiểu sư thúc này lần nào cũng cắt ngang lời tỏ tình của hắn, còn luôn quát tháo hắn bất chấp lý lẽ, lúc nào cũng trưng ra vẻ mặt khó coi với hắn. Hóa ra, sau tất cả, tình địch của hắn không phải Lạc Vân Khanh, mà là vị tiểu sư thúc này!
Thế nhưng, làm sao có thể!
Mộ Thập Tam là sư thúc của Hàn Ngâm kia mà!
Bối phận sờ sờ ra trước mắt, sao hai người họ có thể...
Chưa nghe câu phi lễ chớ nhìn sao? Mộ Thập Tam bị quấy rầy nên cực kỳ oán hận, ánh mắt lia về phía Hiên Viên Dạ cũng tối tăm tột độ.
Thế nhưng lần này, Hiên Viên Dạ bị lún sâu vào nỗi hoang mang khiếp sợ và đau lòng không cam, cho nên không bị ánh mắt của Mộ Thập Tam đẩy lùi.
Các người... Hắn vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh, không tài nào biểu đạt được tâm trạng rối bời của mình lúc này, cuối cùng dời mắt sang Hàn Ngâm, muốn tìm ra đáp án trên nét mặt của cô, để làm rõ đến cùng thì hai người lưỡng tình tương duyệt, hay tên khốn Mộ Thập Tam thừa dịp cô say rượu, sàm sỡ cô.
Hàn Ngâm cũng chệch đầu qua nhìn hắn: Đệ còn muốn hỏi ta có thích Lạc sư huynh không à?
Hiên Viên Dạ:...
~ Hết chương 143 ~
Muốn tỏ tình lại bị hiểu lầm thành thích tình địch.
Vâng, thưa Hiên Viên sư huynh, Yun biết một người còn bi ai hơn huynh gấp mấy lần đó huynh à ( ̄.  ̄)O
Edit: Yunchan
***
Hiên Viên Dạ liếc mắt đo cự ly giữa Hàn Ngâm và Mộ Thập Tam —-
Ừm, chừng ba bốn trượng, chắc là an toàn rồi?
Hắn chỉ chần chừ giây lát, sau đó bước tới: Tiểu Ngâm uống say rồi sao?
Trong cơn say không cảm giác được thời gian, nên phản ứng của Hàn Ngâm cũng chậm hơn bình thường rất nhiều, cô đảo mắt qua nhìn hắn ngơ ngác hồi lâu, mới cười hì hì nói: Không có, ta tỉnh lắm, ta biết đệ là Hiên Viên Dạ.
Cô nói chuyện rất rõ ràng, nhưng ánh mắt lại say mơ màng, Hiên Viên Dạ không tin cô chưa say, bèn đỡ lấy cô nói: Đừng đứng ở đây hứng gió lạnh, để ta dẫn tỷ đi tìm chỗ nghỉ, kẻo lại say hơn bây giờ.
Không được. Hàn Ngâm từ chối rất thẳng thừng: Sư phụ phạt ta úp mặt vào cây!
Hiên Viên Dạ ngập ngừng: Là vì Lạc sư huynh sao?
Câu này hắn đã muốn hỏi từ lâu rồi!
Đêm hôm trước Lạc Vân Khanh ra ngoài tìm Hàn Ngâm về rồi đưa cô tới chỗ mình ngay, hôm sau hắn tìm tới lại bị Lạc Vân Khanh đuổi đi, không cho hắn gặp Hàn Ngâm. Sau đó hắn loáng thoáng nghe được lời đồn song tu, còn thấy Chu Tình Nhi khóc tới đỏ mắt, khi ấy trong lòng hắn như bị một hòn đá đè chặt, nặng tới khó thở.
Hàn Ngâm hơi nghiêng đầu nhìn hắn: Có liên quan gì tới Lạc sư huynh?
Không phải sao?
Hiên Viên Dạ còn đang lưỡng lự, rồi ngước mắt thấy cô say đến mức lim dim đôi mắt, mỉm cười ngây ngô, lộ ra vẻ thơ ngây đáng yêu mà lúc tỉnh không có, làm tim hắn run lên, lòng nhộn nhạo, thầm nghĩ tục ngữ có câu khi say nói thật lòng, đây chẳng phải là cơ hội để thử tâm ý của cô tốt nhất sao? Chưa kể nói lúc này, có khả năng sau khi tỉnh lại cô sẽ quên mất, không cần phải lo xấu hổ.
Nghĩ đến đây, hắn bèn ướm lời trước: Tiểu Ngâm, tỷ có... thích Lạc sư huynh không?
Ai ngờ Hàn Ngâm khi say lại suy nghĩ chẳng giống ai, nhìn hắn với ánh mắt hết sức kỳ quái, hỏi: Sao đệ cứ hỏi Lạc sư huynh hoài thế, chẳng lẽ đệ thích huynh ấy à?
Hiên Viên Dạ:...
Quá đáng, sao hắn lại thích một nam nhân được hả!
Hàn Ngâm nào biết tâm tư của hắn, nên nói năng cũng chẳng kiêng nể ai, còn cười hì hì nói: Đệ hết cơ hội rồi, ta nghĩ Lạc sư huynh thích Tô sư huynh.
Sấm sét giữa trời quang!
Hiên Viên Dạ đen sì mặt: Tỷ say thật rồi.
Không có, ta biết đệ là Hiên Viên Dạ mà, cứ yên tâm, ta không nói với ai chuyện đệ thích Lạc sư huynh đâu.
Muốn tỏ tình lại bị hiểu lầm thành thích tình địch, trên đời này còn ai bi thảm hơn hắn không?
Thiếu chút nữa Hiên Viên Dạ đã chạy ra ngoài khóc thất thanh.
Hàn Ngâm thì cứ cười khì khì: Sắc mặt khó coi ghê, lẽ nào đệ tưởng ta nghiêm túc à?
Tiểu Ngâm...
Đương nhiên là ta đang nói giỡn với đệ! Hàn Ngâm nhìn hắn với ánh mắt thông cảm vô hạn: Đệ dễ lừa ghê.
Hiên Viên Dạ:...
Say rượu nói thật, câu này là ai nói hả?!
Lúc này hắn thật tình muốn đào người đó ra khỏi quan tài, lấy roi quất vào thi thể một trăm lần, một trăm lần!
Hàn Ngâm đẩy đẩy hắn: Đệ đứng xê xê ra, ta không say nhưng hình như uống hơi nhiều rồi, bây giờ không khớp được cái miệng mình đâu. Nhìn bộ dạng ngốc ngốc của đệ làm người ta rất muốn trêu, ta sợ lát nữa lại trêu đệ tới phát khóc, chờ ta tỉnh rượu đệ lại tới tìm ta đòi nợ thì chết.
Hiên Viên Dạ:...
Hàn Ngâm đẩy tiếp: Đi đi, còn ngốc ra đó làm chi?
Ba lần bốn lượt tỏ tình đều bị cản trở đủ kiểu, Hiên Viên Dạ đáng thương đã dồn nén tới quá sức chịu đựng, bây giờ nhìn khuôn mặt nhuộm men say của cô, mi mắt long lanh quở trách hắn, trong lòng liền nổi dậy cơn xúc động không thể kiềm chế, bèn nắm chặt lấy tay cô, nói: Tiểu Ngâm, thật ra ta...
Còn chưa nói hết lời, đằng xa bỗng rộ lên tiếng xôn xao bàn tán, thu hút toàn bộ sự chú ý của Hàn Ngâm. Có điều trước đó cô không để ý tình hình bên kia, không biết tại sao họ lại đột nhiên reo lên hưng phấn, chỉ nghe thấy mấy từ then chốt, Đuôi phượng , Hiếm thế các loại.
Hàn Ngâm giãy tay ra, nhón chân rướn cổ ngó qua bên đó: Họ đang nói gì thế?
Hiên Viên Dạ sầu não nhìn theo: Hình như Mộ sư thúc đoán được hết tên chín loại rượu, nên tổ phụ tặng cho y đuôi phượng.
Đuôi phượng? Hàn Ngâm kinh ngạc, nhất thời chưa hiểu lắm.
Chính là lông đuôi của Phượng Hoàng, mấy năm trước có người phát hiện ra một con phượng hoàng trong rừng Ngô Đồng gần núi Lang Gia, tiếc là không bắt được, chỉ nhặt được ít lông đuôi rơi xuống thôi.
Là cái đuôi phượng đó sao! Hàn Ngâm say rượu nên cơn háo hức cũng tới chậm theo: Có gân rồng không?
Đuôi phượng rơi xuống là nhặt được ngay, còn gân rồng thì phải giết rồng rồi mới rút gân được có biết không.
Hiên Viên Dạ: ... Không có.
Vậy đệ biết ở đâu có rồng không?
Hiên Viên Dạ:...
Hắn nhớ rõ là mình đang tỏ tình, sao trọng tâm câu chuyện lại đột nhiên chuyển sang hướng kỳ khôi thế này?
Khoan nói chuyện rồng đã. Hiên Viên Dạ cố kéo đề tài về lại quỹ đạo: Ta muốn nói cho tỷ biết, thật ra ta thích...
Nếu muốn biết ở đâu có rồng thì hỏi ta là được rồi. Một giọng trầm trầm chen vào ngang xương, cùng lúc đó, Hiên Viên Dạ chưa thổ lộ xong bỗng thấy cổ áo thít lại, bị xách thẳng lên, ném mạnh qua bên.
Hiên Viên Dạ ngã nhào trên đất, ngước mắt nhìn lên mới biết người vừa ném hắn đi, ngoài Mộ Thập Tam ra thì còn ai vào đây nữa?
Chuyện gì xảy ra với vị sư thúc này vậy hả!
Đây không phải là lần đầu cắt ngang lời tỏ tình của hắn, quả thật làm hắn nghi ngờ hành động này là cố ý!
Hiên Viên Dạ dù tốt tính mấy cũng không nhịn nổi, tức giận nói: Sư thúc có ý gì?
Mộ Thập Tam hoàn toàn phớt lờ câu hỏi của hắn, hạ lệnh: Mang canh giải rượu tới đây.
Dĩ nhiên Hiên Viên Dạ không cam lòng, còn định nói thêm, đã bị ánh mắt lạnh nhạt của Mộ Thập Tam quét qua.
Không thể diễn tả được đây là loại ánh mắt gì, không sắc bén cũng chẳng băng hàn, thế nhưng lại tỏa ra áp lực vô hình, làm cho lòng người thắt lại, sinh ra sợ hãi vô cớ.
Hiên Viên Dạ không dám cãi lại, đành phải nghe lời, nhưng mới đi chưa được vài bước, hắn đã thấy bầu không khí bữa tiệc có vẻ khác lạ, tiếng cười nói huyên náo đã tắt ngấm, thay vào đó là sự yên lặng kỳ dị.
Hắn nhìn kỹ lại, phát hiện tất cả mọi người đều nhìn về một hướng duy nhất, bèn hướng mắt nhìn theo với vẻ khó hiểu, thấy phía chân trời bắn thẳng lên chín tia sáng đỏ, lòng không khỏi rét lạnh.
Đó là Cửu Diễm phù của tiên môn!
Trước đây khi thiên hạ còn chưa thái bình, tam môn Tiên Yêu Ma hãy còn hỗn chiễn, tiên môn đã thống nhất dùng một loại tín hiệu cầu cứu khẩn cấp, bất cứ môn phái nào nhìn thấy, chỉ cần bản thân không rơi vào nguy hiểm, thì đều phải tới cứu giúp.
Nhưng từ khi Ma chủ qua đời, người của Ma môn bận tranh quyền nội đấu, Yêu môn không thể đơn độc chống lại tiên môn, nên cũng ẩn mình. Từ đó thiên hạ đã lập lại thái bình gần hai mươi năm, loại Cửu diễm tiên môn phù này hắn chỉ nghe nói, chứ chưa tận mắt thấy lần nào.
Vào giờ phút này, ai đang dùng Cửu Diễm phù để cầu cứu?
Chẳng những Hiên Viên Dạ, mà mọi người ở đây đều hoài nghi trong lòng, cho nên ngay sau đó đã có hơn mười đạo phi kiếm phóng vút lên, đệ tử của các môn phái đều đồng loạt ra ngoài điều tra tình hình.
Tất nhiên Mộ Thập Tam cũng đã từng nghe về loại Tiên môn Cửu Diễm phù này, và cũng nhìn về phía chân trời như Hiên Viên Dạ, đoán xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mãi tới khi nhận thấy có một đôi tay đang sờ soạng trong ngực hắn chẳng chút kiêng kỵ.
Đương nhiên không còn ai khác.
Hắn ấn đôi tay kia lên ngực, nhìn chủ nhân của nó mà buồn cười: Nàng đang tìm gì?
Hàn Ngâm ứng đối hết sức trơn tru: Đuôi phượng, Hỏa ngọc, Chiêu Lương châu, Lôi Công mặc... bất chấp, cái gì ngài kiếm về ta đều muốn tất.
Cô nàng này say rượu, hình như còn lưu manh hơn bình thường...
Mộ Thập Tam nhìn lướt qua Lệ Thanh Hàn đang bị Tiên môn Cửu Diễm phù thu hút sự chú ý ở đằng xa, trêu cô: Nàng không nói mà lấy thế này, không sợ sư phụ nàng nhìn thấy sẽ mắng sao?
Rượu vào thì gan cũng to ra, huống chi lợn chết thì sợ gì nước sôi, thế là Hàn Ngâm cười hì hì nói: Dù gì cũng đen rồi, cứ thu hồi vốn trước rồi tính tiếp. Nhanh lên nhanh lên, giao đuôi phượng ra đây!
Ý cười trong mắt Mộ Thập Tam đậm thêm: Cho nàng, ta được lợi gì?
Lúc này Hàn Ngâm không kiêng kỵ ai, cũng chẳng đáp lại hắn, giãy một tay bị hắn giữ ra, vòng qua cổ hắn, rồi cấp tốc nhón chân lên, hôn chụt vào môi hắn một cái.
Động tác của cô cực nhanh, Mộ Thập Tam còn chưa cảm giác được gì thì nụ hôn đã kết thúc, bàn tay ôm cổ hắn cũng đã xòe ra trước mặt hắn: Có thể cho ta chưa?
Nhìn gò má hồng hồng như thoa son và đôi môi dụ người của Hàn Ngâm khi say, ánh mắt Mộ Thập Tam bỗng sâu thẳm như đầm vực: Hình như chưa đủ.
Hắn đưa tay kéo, đè nghiến cô ra sau thân cây, rồi cúi đầu xuống, hôn lên môi cô.
Nụ hôn lần này không hề dịu dàng, mà cuồng nhiệt và phóng túng, đầu óc Hàn Ngâm vốn đã lơ lửng trên mây, bây giờ bị hắn hôn tàn bạo như thế, mọi thứ đều quên sạch từ lâu, hai tay cũng vô thức vòng qua hông hắn, để cả hai cơ thể ôm siết vào nhau.
Khi lửa tình bùng lên nồng cháy, dù chỉ trốn ánh mắt người khác vụng trộm trong chốc lát, trong lòng cũng ngọt ngào và sung sướng vô tận.
Hai người quyến luyến buông nhau ra, thế nhưng sự thật chứng minh làm chuyện xấu thể nào cũng bị báo ứng. Mộ Thập Tam vô sỉ cắt ngang lời tỏ tình của Hiên Viên Dạ hai lần, trong chốn u mình dường như cũng muốn trả đũa hắn một lần.
Hiên Viên Dạ đứng rất gần họ, còn thường xuyên để mắt tới Hàn Ngâm, do đó khi dứt ra khỏi màn nghị luận của mọi người, quay đầu lại, hắn mới phát hiện hai người phía sau đã biến mất, lòng thầm khó hiểu nên quay gót trở lại, nào ngờ lại nhìn thấy hai người đang ôm nhau phía sau thân cây.
Các người...
Hắn như bị sét đánh, đứng chết điếng ngay tại chỗ. Nhưng điều này đã giúp hắn hiểu ra rất nhiều chuyện, ví như tại sao vị tiểu sư thúc này lần nào cũng cắt ngang lời tỏ tình của hắn, còn luôn quát tháo hắn bất chấp lý lẽ, lúc nào cũng trưng ra vẻ mặt khó coi với hắn. Hóa ra, sau tất cả, tình địch của hắn không phải Lạc Vân Khanh, mà là vị tiểu sư thúc này!
Thế nhưng, làm sao có thể!
Mộ Thập Tam là sư thúc của Hàn Ngâm kia mà!
Bối phận sờ sờ ra trước mắt, sao hai người họ có thể...
Chưa nghe câu phi lễ chớ nhìn sao? Mộ Thập Tam bị quấy rầy nên cực kỳ oán hận, ánh mắt lia về phía Hiên Viên Dạ cũng tối tăm tột độ.
Thế nhưng lần này, Hiên Viên Dạ bị lún sâu vào nỗi hoang mang khiếp sợ và đau lòng không cam, cho nên không bị ánh mắt của Mộ Thập Tam đẩy lùi.
Các người... Hắn vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh, không tài nào biểu đạt được tâm trạng rối bời của mình lúc này, cuối cùng dời mắt sang Hàn Ngâm, muốn tìm ra đáp án trên nét mặt của cô, để làm rõ đến cùng thì hai người lưỡng tình tương duyệt, hay tên khốn Mộ Thập Tam thừa dịp cô say rượu, sàm sỡ cô.
Hàn Ngâm cũng chệch đầu qua nhìn hắn: Đệ còn muốn hỏi ta có thích Lạc sư huynh không à?
Hiên Viên Dạ:...
~ Hết chương 143 ~
Muốn tỏ tình lại bị hiểu lầm thành thích tình địch.
Vâng, thưa Hiên Viên sư huynh, Yun biết một người còn bi ai hơn huynh gấp mấy lần đó huynh à ( ̄.  ̄)O
/227
|