Vô cùng thân thiết
Edit: Yunchan
***
Hàn Ngâm hơi nghiêng mặt qua, ánh sao in vào mắt phát ra tia sáng lập lòe, trông bộ dạng rõ là bị chọc cho điên tiết.
Mộ Thập Tam lại thích nhất là thấy dáng vẻ tức giận của cô, hắn chẳng có lấy tý xấu hổ nào mà còn cười lười, thản nhiên nói: Ta lừa ngươi thế nào?
Hàn Ngâm hừ lạnh: Ngài nói luyện đan, chứng cớ đâu!
Đây đúng là cố ý làm khó dễ, vì dù hắn luyện đan thật cũng chưa chắc mang theo người.
Mộ Thập Tam biết tỏng ý đồ của cô, đáp: Cảm phiền.
Cảm phiền gì!
Đan dược ở trong ngực. Ý là muốn thấy thì tự lấy.
Hự, thò tay vào ngực, sờ qua sờ lại?
Cử chỉ này hình như hơi thân mật quá trớn, còn làm cho người ta suy nghĩ viễn vông!
Hàn Ngâm tiến thoái lưỡng nan chốc lát, sau đó bèn hừ giọng: Đừng tưởng làm vậy là làm khó được ta, chẳng phải chỉ soát người thôi sao, cũng không phải chưa soát bao giờ!
Cô nghiêng người, tay trái mò vào trong vạt áo hắn giở trò không chút khách sáo, kết quả moi ra được một viên châu đưa tin, cô nhìn thoáng qua, bỏ vào rồi lục tiếp.
Mộ Thập Tam nâng cằm, nét mặt vẫn tự nhiên, chỉ rũ mắt hỏi một câu bâng quơ: Ngươi từng soát người ai nữa?
Hàn Ngâm đang bận nên cũng thuận miệng đáp mà chẳng suy nghĩ gì: Lạc sư huynh, ta lột sạch huynh ấy.
Lột sạch? Ánh mắt Mộ Thập Tam lóe lên, giọng điệu có vẻ bất thiện.
Đúng, chẳng những lột y phục, mà tới trâm cài tóc, ngọc bội, túi Càn Khôn cũng lột tất tần tật. Hàn Ngâm vẫn chưa tỉnh ngộ, vẫn lải nhải liên miên: Không thì ngài nghĩ làm sao ta tới được Cửu Huyền? Nếu chỉ tình cờ gặp nhau trên đường, thì Lạc sư huynh tới liếc cũng chẳng thèm liếc tới ta.
Mộ Thập Tam chợt hồi tưởng lại cảnh tượng lần đầu gặp Hàn Ngâm, mình mẩy cô lấm lem bùn đất, trên gương mặt cười ngọt ngào là mệt mỏi không che giấu được, còn mang theo chút giảo hoạt cảnh giác, như một đứa trẻ lạc đường ở bên ngoài rất lâu, nắm chặt lấy tay Lạc Vân Khanh mà chẳng dám thả lỏng mảy may. Nhưng cặp mắt len lén ngước lên nhìn người, lại trong trẻo như ngôi sao mai sáng nhất trên bầu trời trước khi ánh bình minh ló dạng, cứ nhìn hắn chằm chằm như thế, trong mắt ánh lên vẻ sợ hãi, si mê và hiếu kỳ.
Mọi khi gặp phải ánh mắt như thế, hắn sẽ nhếch mép cười trào phúng, quay lưng bỏ đi ngay lập tức. Nhưng hôm đó bất ngờ là, hắn bỗng đứng lại nhìn cô lâu hơn, có lẽ vì cô còn nhỏ tuổi, trong ánh mắt không có dục niệm muốn vồ lấy hắn, chỉ đơn thần là thưởng thức ca tụng, nên không làm hắn thấy khó chịu.
Lần thứ hai gặp cô, lúc này hắn mới phát hiện tuổi cô hình như không nhỏ như vậy, cũng coi như là thiếu nữ tuổi dậy thì, chẳng qua có lẽ vì đã hơi thích nghi với hoàn cảnh, khiến bản tính lóc chóc lém lỉnh của cô lộ ra, cả cái tính lưu manh vô lại cũng bộc lộ ra một cách vô cùng điêu luyện.
Thật kỳ lạ, hắn vẫn không thấy đáng ghét, thậm chí còn thấy tiểu sư điệt này có vẻ đáng yêu, biết điều thức thời, đối đáp trôi chảy, còn dễ nhìn hơn những người có chuyện thì nghiêm trang, không có chuyện cũng nghiêm trang trong phái. Hơn nữa tính tình co được giãn được, cứng cỏi nghị lực, da mặt cũng dầy, có trêu thế nào cũng không sao. Đặc biệt là lúc bám người, cái nghị lực nếu không chiều theo quyết không buông tha đó làm người ta có hơi bất lực.
Hồi tưởng lại chuyện cũ, khiến thần sắc Mộ Thập Tam trở nên khó lường.
Lúc này Hàn Ngâm đã lục ra được một lọ đan hoàn màu son to cỡ hạt đậu, đổ ra lòng bàn tay, cúi đầu nghiên cứu: Là cái này sao, có ích lợi gì thế?
Mộ Thập Tam nhìn lướt qua: Nội đan Mị Linh hồ đã luyện hóa, tặng cho ngươi.
Chẳng biết do bản tính trời sinh hay là phản xạ có điều kiện, nói tóm lại vừa nghe có đồ xịn, trên môi Hàn Ngâm lập tức cong lên nụ cười ngọt ngào, miệng cũng ngọt theo: Sư thúc thật là tốt!
Nhưng vừa dứt câu cô đã ngẩn ngơ, ngẫm lại thấy không hợp lý!
Mộ Thập Tam! Nụ cười ngọt ngào loáng cái biến mất, cô nhét trả đan hoàn lại cho hắn, sừng sộ nói: Đừng tưởng chỉ một lọ đan dược là mua chuộc được ta!
Mộ Thập Tam cười ha hả: Vậy ta sửa lại ngọc phù thế thân cho ngươi nhé?
Không cần! Hàn Ngâm có hơi động tâm, nhưng cuối cùng vẫn chống cự lại sự mê hoặc.
Cô không bị tính tham bảo vật của mình đánh bại, chỉ cố chấp moi cho ra chân tướng, giận tái mặt nói: Ngài nói mình phát ngốc, chứng cớ đâu?
Mộ Thập Tam cười nói: Phát ngốc thì lấy đâu ra chứng cứ?
Không có chứng cứ thì rõ là đang gạt người, huống chi nếu ngài ở Tương Ly điện thật, thì mấy ngày trước ta đi tìm ngài, sao vòng hết hai vòng trong điện cũng không tìm thấy? Hàn Ngâm cười lạnh: Đừng giấu nữa, rốt cuộc ngài đi đâu?
Ngươi muốn biết?
Đương nhiên! Thật ra cô chỉ muốn biết hắn bận nên không đếm xỉa tới cô, hay căn bản là không thèm ngó ngàng tới cô thôi.
Ánh mắt Mộ Thập Tam bỗng trở nên thâm trầm, nụ cười cũng không có ý tốt, kề sát tới mặt cô, thấp giọng nói: Nếu ngươi muốn biết, vậy chi bằng nói cho ta biết trước, tại sao ngươi lại lột sạch Lạc Vân Khanh.
Hự!
Lúc này Hàn Ngâm mới tỉnh hồn lại, phát hiện trong lúc bất cẩn đã tự đào hố chôn mình. Thế nhưng cô lại không thấy hắn hỏi điều này có gì là quái lạ, vì cô cũng đặt nghi vấn về hành tung của hắn y như vậy, cứ như đây là điều đương nhiên phải biết. Cô chỉ bối rối vì năm đó lúc cô gặp Lạc Vân Khanh đã làm ra chuyện hơi vô sỉ, nói ra đúng là hủy hoại hình tượng rực rỡ của bản thân.
Thấy cô khó xử, bây giờ lại đến lượt Mộ Thập Tam cười lạnh: Nói nhanh đi, ta đang chờ ngươi đây!
Hàn Ngâm đành phải quay mặt lại, cụp mắt nói lí nhí: Bán lấy tiền.
Ánh mắt Mộ Thập Tam có vẻ quái dị: Tên kia có thể đáng mấy đồng?
Nếu không phải tay hắn còn đang ôm eo cô, Hàn Ngâm nghĩ có lẽ mình đã té lộn cổ khỏi Xích Ly từ lâu rồi, đến đây cô chẳng kịp để ý tới hình tượng gì nữa, vừa bực mình vừa buồn cười đáp: Mộ sư thúc, ngài cố tình đó à? Không phải bán Lạc sư huynh, mà là lột đồ trên người huynh ấy đem đi bán!
Mộ Thập Tam xoay mặt đi muốn nhịn cười, nhưng cuối cùng vẫn không cầm được, cười phá lên.
Thật là, mắc cười tới vậy sao!
Hàn Ngâm lúng túng, vội chuyển đề tài: Được rồi, ta nói cho ngài biết hết rồi, bây giờ tới lượt ngài!
Mộ Thập Tam cười đã một trận mới nói: Ta không đi đâu mà ở ngay trong Tương Ly điện.
Lần này Hàn Ngâm phát cáu thật: Còn lừa ta!
Mộ Thập Tam lắc đầu nói: Ngươi không tìm được ta vì ta đang ở trong mật thất.
Hàn Ngâm ngẩn ra: Mật thất?
Ừ. Ánh mắt Mộ Thập Tam trầm xuống: Ngay bên dưới lò luyện đan, ta cũng mới phát hiện đây thôi.
Lò luyện đan cực nặng nên bình thường không ai di chuyển, vả lại còn rất dễ thấy, nhìn mỗi ngày sẽ tập thành thói quen, cũng dần sinh ra điểm mù trong lòng, hoàn toàn không nghĩ được bên dưới nó có cất giấu thứ gì mờ ám.
Đạo lý này Hàn Ngâm hiểu rõ, do đó gấp giọng hỏi: Sao sư thúc phát hiện được?
Mộ Thập Tam liếc cô, chẳng lẽ phải nói cho cô biết, vì mình tò mò nội đan Mị Linh hồ trộn chung với dược liệu khác, khi thành đan sẽ có tác dụng gì, vì vậy trong lúc thí nghiệm đã bất cẩn làm nổ tung cả lò luyện đan sao?
Không! Tuyệt đối không thể nói!
Hắn hừ nhẹ một tiếng: Hỏi kỹ chuyện này làm gì?
Hàn Ngâm nhướng mày, được rồi, thế thì hỏi trọng điểm: Trong mật thất có cái gì?
Bí mật. Mộ Thập Tam lời ít ý nhiều.
Đây chẳng phải là nói thừa sao!
Hàn Ngâm buồn bực, nhưng khi cô ngoái đầu lại nhìn trộm sắc mặt hắn, thì bật thốt lên: Lẽ nào có liên quan tới thân thế của ngài sao?
Mộ Thập Tam nhướng mày, không đáp.
Hàn Ngâm dè dặt ướm lời: Ta bất cẩn đoán trúng rồi sao?
Có một chút, ta vốn chưa xác định, có điều... Mộ Thập Tam nói tới giữa chừng thì ngừng lại, dường như không muốn thêm nữa.
Đáng tiếc Hàn Ngâm vốn lanh lợi, chuyện Mộ Thập Tam giấu cô không nhiều lắm, chỉ cần liên tưởng đôi chút là có thể đoán được đầu mối, bèn cất giọng hỏi hắn: Bên Hồ Khản có tin tức rồi đúng không, những gì Giang Tĩnh Dạ điều tra được có liên quan tới thứ ngài phát hiện trong mật thất đúng không?
Mộ Thập Tam gật đầu đành chịu.
Hàn Ngâm không quấn lấy hắn gặng hỏi tới cùng, mà im lặng lại, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn, chỉ cần không phải hắn cố tình phớt lờ cô, ghét nhìn thấy cô là tốt rồi!
Nghĩ rồi, cô thẳng thắn xoay người ngồi đối diện với Mộ Thập Tam, sau đó vòng hai tay ôm lấy eo hắn, vừa mặt dầy sàm sỡ vừa giở giọng lưu manh: Nếu ngài muốn khóc thì ta không ngại đưa vai cho ngài mượn tạm đâu.
Mộ Thập Tam nhất thời đen mặt, nhìn cô dở khóc dở cười một hồi, sau đó giơ tay lên xoa nhẹ tóc cô.
Hàn Ngâm thấy hắn không đẩy mình ra, bèn cười khì đắc chí trong lòng, mừng rỡ vì càng ngày càng chiếm tiện nghi của sư thúc nhiều hơn, chỉ cần hắn có thể xem chuyện tiếp cận cô thành một loại thói quen, như thói quen của cô trong mộng, vậy là ngày lừa gạt sư thúc thành công sắp tới tay rồi.
Có lẽ vì đề tài trò chuyện thay đổi nên bầu không khí cũng thay đổi, cử chỉ của hai người lúc này vô cùng thân mật, trong lòng chỉ còn lại ấm áp mà không có bất kỳ suy nghĩ gì khác.
Yên lặng một hồi, Mộ Thập Tam đột nhiên cười khẽ: Sao ngươi không hỏi?
Chẳng phải ngài không muốn nói sao? Hàn Ngâm ngồi thẳng người dậy, cười tủm tỉm: Vậy chờ khi nào ngài muốn nói thì nói cho ta biết là được rồi.
Mộ Thập Tam nhướng mày châm biếm: Hoặc là trở về, len lén chạy tới chỗ Hồ Khản hỏi Giang Tĩnh Dạ?
Ặc, trúng tim đen...
Hàn Ngâm quýnh lên: Ngài không vạch trần ta thì sẽ chết sao!
Lòng tốt không được báo đáp! Mộ Thập Tam hừ nhẹ: Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết chiêu này vô dụng, vì ta đã đuổi Giang Tĩnh Dạ đi rồi, ngươi có tới tìm Hồ Khản thì cũng toi công.
Không phải đâu!
Hàn Ngâm bực mình ngước mặt lên: Sư thúc không phúc hậu!
Mộ Thập Tam nhìn vào mắt cô, trên mặt toàn là khiêu khích đắc ý.
Đắc ý gì hả, có giỏi thì cả đời cũng đừng để cô biết!
Hàn Ngâm không cam lòng tỏ ra yếu thế, cũng nhìn lại hắn khiêu khích. Không ngờ ánh mắt vốn đường hoàng ngay thẳng của Mộ Thập Tam dần trở nên mơ màng, nếu nói lúc trước là ánh mặt trời rực rỡ, thì lúc này chính là mặt hồ phủ sương mờ, bên trong mang theo một loại mê hoặc dịu dàng, khiến ánh mắt cô cũng dần mềm lại.
Bầu không khí giữa hai người bỗng nhiên đậm chất ái muội, vậy mà Mộ Thập Tam còn hơi cong bờ môi, nở ra một nụ cười vô cùng mê hoặc, sau đó đưa tay lên, nhẹ nhàng vén lọn tóc mai lòa xòa của cô ra sau tai.
Cử chỉ vô cùng thân thiết này khiến mặt Hàn Ngâm đỏ lên, điều làm cho cô luống cuống hơn chính là, Mộ Thập Tam vén tóc cho cô xong, ngón tay thon gầy lại dừng ở đó không rút lại, khẽ khàng đặt ra sau đầu cô, gương mặt vô cùng tuấn tú của hắn từ từ áp sát tới mặt cô.
Đây đây đây là...
Hàn Ngâm căng thẳng tới mức sắp ngẹt thở, ý định lừa gạt sư thúc đã bị ném lên chín tầng mây từ đời nào, giờ khắc này, vẻ mặt cô lại hoang mang e lệ, trông giống như sắp bị người ta lừa gạt hơn.
Nhưng Hàn Ngâm suy cho cùng vẫn là Hàn Ngâm, có đôi khi sẽ làm ra vài chuyện mà người bình thường không thể làm. Khi cô khẩn trương tới đỉnh điểm, đầu óc mơ hồ, một câu nói không cần qua trạm kiểm soát của tư duy, khiêu chiến bản tính vô sỉ cực hạn của cô bỗng nhiên trôi tuột ra...
Mộ sư thúc, ngài muốn hôn ta sao?
Tay Mộ Thập Tam cứng đờ, đôi môi dừng lại cách môi cô chỉ trong gang tấc, sau đó thoáng nhấc mắt, nhìn thấy đôi mắt luống cuống phủ sương của cô như mắt nai con đang hoảng sợ.
Ban đầu hình như, có lẽ là muốn hôn cô, nhưng lại bị cô vô tình chen ngang mất...
Ánh mắt Mộ Thập Tam rối rắm phức tạp, cuối cùng căng ra một nụ cười còn khó coi hơn là khóc: Ngươi có thể không nói chuyện không?
Hàn Ngâm:...
~ Hết chương 133 ~
Lần này mà để hụt kiss scene là tui cắn Tiểu Ngâm chết luôn vì cái tội hỏi ngu cho coi, hiu hiu, chờ lâu quá mà, tui khổ quá mà ლ(¯ロ¯ლ)
Edit: Yunchan
***
Hàn Ngâm hơi nghiêng mặt qua, ánh sao in vào mắt phát ra tia sáng lập lòe, trông bộ dạng rõ là bị chọc cho điên tiết.
Mộ Thập Tam lại thích nhất là thấy dáng vẻ tức giận của cô, hắn chẳng có lấy tý xấu hổ nào mà còn cười lười, thản nhiên nói: Ta lừa ngươi thế nào?
Hàn Ngâm hừ lạnh: Ngài nói luyện đan, chứng cớ đâu!
Đây đúng là cố ý làm khó dễ, vì dù hắn luyện đan thật cũng chưa chắc mang theo người.
Mộ Thập Tam biết tỏng ý đồ của cô, đáp: Cảm phiền.
Cảm phiền gì!
Đan dược ở trong ngực. Ý là muốn thấy thì tự lấy.
Hự, thò tay vào ngực, sờ qua sờ lại?
Cử chỉ này hình như hơi thân mật quá trớn, còn làm cho người ta suy nghĩ viễn vông!
Hàn Ngâm tiến thoái lưỡng nan chốc lát, sau đó bèn hừ giọng: Đừng tưởng làm vậy là làm khó được ta, chẳng phải chỉ soát người thôi sao, cũng không phải chưa soát bao giờ!
Cô nghiêng người, tay trái mò vào trong vạt áo hắn giở trò không chút khách sáo, kết quả moi ra được một viên châu đưa tin, cô nhìn thoáng qua, bỏ vào rồi lục tiếp.
Mộ Thập Tam nâng cằm, nét mặt vẫn tự nhiên, chỉ rũ mắt hỏi một câu bâng quơ: Ngươi từng soát người ai nữa?
Hàn Ngâm đang bận nên cũng thuận miệng đáp mà chẳng suy nghĩ gì: Lạc sư huynh, ta lột sạch huynh ấy.
Lột sạch? Ánh mắt Mộ Thập Tam lóe lên, giọng điệu có vẻ bất thiện.
Đúng, chẳng những lột y phục, mà tới trâm cài tóc, ngọc bội, túi Càn Khôn cũng lột tất tần tật. Hàn Ngâm vẫn chưa tỉnh ngộ, vẫn lải nhải liên miên: Không thì ngài nghĩ làm sao ta tới được Cửu Huyền? Nếu chỉ tình cờ gặp nhau trên đường, thì Lạc sư huynh tới liếc cũng chẳng thèm liếc tới ta.
Mộ Thập Tam chợt hồi tưởng lại cảnh tượng lần đầu gặp Hàn Ngâm, mình mẩy cô lấm lem bùn đất, trên gương mặt cười ngọt ngào là mệt mỏi không che giấu được, còn mang theo chút giảo hoạt cảnh giác, như một đứa trẻ lạc đường ở bên ngoài rất lâu, nắm chặt lấy tay Lạc Vân Khanh mà chẳng dám thả lỏng mảy may. Nhưng cặp mắt len lén ngước lên nhìn người, lại trong trẻo như ngôi sao mai sáng nhất trên bầu trời trước khi ánh bình minh ló dạng, cứ nhìn hắn chằm chằm như thế, trong mắt ánh lên vẻ sợ hãi, si mê và hiếu kỳ.
Mọi khi gặp phải ánh mắt như thế, hắn sẽ nhếch mép cười trào phúng, quay lưng bỏ đi ngay lập tức. Nhưng hôm đó bất ngờ là, hắn bỗng đứng lại nhìn cô lâu hơn, có lẽ vì cô còn nhỏ tuổi, trong ánh mắt không có dục niệm muốn vồ lấy hắn, chỉ đơn thần là thưởng thức ca tụng, nên không làm hắn thấy khó chịu.
Lần thứ hai gặp cô, lúc này hắn mới phát hiện tuổi cô hình như không nhỏ như vậy, cũng coi như là thiếu nữ tuổi dậy thì, chẳng qua có lẽ vì đã hơi thích nghi với hoàn cảnh, khiến bản tính lóc chóc lém lỉnh của cô lộ ra, cả cái tính lưu manh vô lại cũng bộc lộ ra một cách vô cùng điêu luyện.
Thật kỳ lạ, hắn vẫn không thấy đáng ghét, thậm chí còn thấy tiểu sư điệt này có vẻ đáng yêu, biết điều thức thời, đối đáp trôi chảy, còn dễ nhìn hơn những người có chuyện thì nghiêm trang, không có chuyện cũng nghiêm trang trong phái. Hơn nữa tính tình co được giãn được, cứng cỏi nghị lực, da mặt cũng dầy, có trêu thế nào cũng không sao. Đặc biệt là lúc bám người, cái nghị lực nếu không chiều theo quyết không buông tha đó làm người ta có hơi bất lực.
Hồi tưởng lại chuyện cũ, khiến thần sắc Mộ Thập Tam trở nên khó lường.
Lúc này Hàn Ngâm đã lục ra được một lọ đan hoàn màu son to cỡ hạt đậu, đổ ra lòng bàn tay, cúi đầu nghiên cứu: Là cái này sao, có ích lợi gì thế?
Mộ Thập Tam nhìn lướt qua: Nội đan Mị Linh hồ đã luyện hóa, tặng cho ngươi.
Chẳng biết do bản tính trời sinh hay là phản xạ có điều kiện, nói tóm lại vừa nghe có đồ xịn, trên môi Hàn Ngâm lập tức cong lên nụ cười ngọt ngào, miệng cũng ngọt theo: Sư thúc thật là tốt!
Nhưng vừa dứt câu cô đã ngẩn ngơ, ngẫm lại thấy không hợp lý!
Mộ Thập Tam! Nụ cười ngọt ngào loáng cái biến mất, cô nhét trả đan hoàn lại cho hắn, sừng sộ nói: Đừng tưởng chỉ một lọ đan dược là mua chuộc được ta!
Mộ Thập Tam cười ha hả: Vậy ta sửa lại ngọc phù thế thân cho ngươi nhé?
Không cần! Hàn Ngâm có hơi động tâm, nhưng cuối cùng vẫn chống cự lại sự mê hoặc.
Cô không bị tính tham bảo vật của mình đánh bại, chỉ cố chấp moi cho ra chân tướng, giận tái mặt nói: Ngài nói mình phát ngốc, chứng cớ đâu?
Mộ Thập Tam cười nói: Phát ngốc thì lấy đâu ra chứng cứ?
Không có chứng cứ thì rõ là đang gạt người, huống chi nếu ngài ở Tương Ly điện thật, thì mấy ngày trước ta đi tìm ngài, sao vòng hết hai vòng trong điện cũng không tìm thấy? Hàn Ngâm cười lạnh: Đừng giấu nữa, rốt cuộc ngài đi đâu?
Ngươi muốn biết?
Đương nhiên! Thật ra cô chỉ muốn biết hắn bận nên không đếm xỉa tới cô, hay căn bản là không thèm ngó ngàng tới cô thôi.
Ánh mắt Mộ Thập Tam bỗng trở nên thâm trầm, nụ cười cũng không có ý tốt, kề sát tới mặt cô, thấp giọng nói: Nếu ngươi muốn biết, vậy chi bằng nói cho ta biết trước, tại sao ngươi lại lột sạch Lạc Vân Khanh.
Hự!
Lúc này Hàn Ngâm mới tỉnh hồn lại, phát hiện trong lúc bất cẩn đã tự đào hố chôn mình. Thế nhưng cô lại không thấy hắn hỏi điều này có gì là quái lạ, vì cô cũng đặt nghi vấn về hành tung của hắn y như vậy, cứ như đây là điều đương nhiên phải biết. Cô chỉ bối rối vì năm đó lúc cô gặp Lạc Vân Khanh đã làm ra chuyện hơi vô sỉ, nói ra đúng là hủy hoại hình tượng rực rỡ của bản thân.
Thấy cô khó xử, bây giờ lại đến lượt Mộ Thập Tam cười lạnh: Nói nhanh đi, ta đang chờ ngươi đây!
Hàn Ngâm đành phải quay mặt lại, cụp mắt nói lí nhí: Bán lấy tiền.
Ánh mắt Mộ Thập Tam có vẻ quái dị: Tên kia có thể đáng mấy đồng?
Nếu không phải tay hắn còn đang ôm eo cô, Hàn Ngâm nghĩ có lẽ mình đã té lộn cổ khỏi Xích Ly từ lâu rồi, đến đây cô chẳng kịp để ý tới hình tượng gì nữa, vừa bực mình vừa buồn cười đáp: Mộ sư thúc, ngài cố tình đó à? Không phải bán Lạc sư huynh, mà là lột đồ trên người huynh ấy đem đi bán!
Mộ Thập Tam xoay mặt đi muốn nhịn cười, nhưng cuối cùng vẫn không cầm được, cười phá lên.
Thật là, mắc cười tới vậy sao!
Hàn Ngâm lúng túng, vội chuyển đề tài: Được rồi, ta nói cho ngài biết hết rồi, bây giờ tới lượt ngài!
Mộ Thập Tam cười đã một trận mới nói: Ta không đi đâu mà ở ngay trong Tương Ly điện.
Lần này Hàn Ngâm phát cáu thật: Còn lừa ta!
Mộ Thập Tam lắc đầu nói: Ngươi không tìm được ta vì ta đang ở trong mật thất.
Hàn Ngâm ngẩn ra: Mật thất?
Ừ. Ánh mắt Mộ Thập Tam trầm xuống: Ngay bên dưới lò luyện đan, ta cũng mới phát hiện đây thôi.
Lò luyện đan cực nặng nên bình thường không ai di chuyển, vả lại còn rất dễ thấy, nhìn mỗi ngày sẽ tập thành thói quen, cũng dần sinh ra điểm mù trong lòng, hoàn toàn không nghĩ được bên dưới nó có cất giấu thứ gì mờ ám.
Đạo lý này Hàn Ngâm hiểu rõ, do đó gấp giọng hỏi: Sao sư thúc phát hiện được?
Mộ Thập Tam liếc cô, chẳng lẽ phải nói cho cô biết, vì mình tò mò nội đan Mị Linh hồ trộn chung với dược liệu khác, khi thành đan sẽ có tác dụng gì, vì vậy trong lúc thí nghiệm đã bất cẩn làm nổ tung cả lò luyện đan sao?
Không! Tuyệt đối không thể nói!
Hắn hừ nhẹ một tiếng: Hỏi kỹ chuyện này làm gì?
Hàn Ngâm nhướng mày, được rồi, thế thì hỏi trọng điểm: Trong mật thất có cái gì?
Bí mật. Mộ Thập Tam lời ít ý nhiều.
Đây chẳng phải là nói thừa sao!
Hàn Ngâm buồn bực, nhưng khi cô ngoái đầu lại nhìn trộm sắc mặt hắn, thì bật thốt lên: Lẽ nào có liên quan tới thân thế của ngài sao?
Mộ Thập Tam nhướng mày, không đáp.
Hàn Ngâm dè dặt ướm lời: Ta bất cẩn đoán trúng rồi sao?
Có một chút, ta vốn chưa xác định, có điều... Mộ Thập Tam nói tới giữa chừng thì ngừng lại, dường như không muốn thêm nữa.
Đáng tiếc Hàn Ngâm vốn lanh lợi, chuyện Mộ Thập Tam giấu cô không nhiều lắm, chỉ cần liên tưởng đôi chút là có thể đoán được đầu mối, bèn cất giọng hỏi hắn: Bên Hồ Khản có tin tức rồi đúng không, những gì Giang Tĩnh Dạ điều tra được có liên quan tới thứ ngài phát hiện trong mật thất đúng không?
Mộ Thập Tam gật đầu đành chịu.
Hàn Ngâm không quấn lấy hắn gặng hỏi tới cùng, mà im lặng lại, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn, chỉ cần không phải hắn cố tình phớt lờ cô, ghét nhìn thấy cô là tốt rồi!
Nghĩ rồi, cô thẳng thắn xoay người ngồi đối diện với Mộ Thập Tam, sau đó vòng hai tay ôm lấy eo hắn, vừa mặt dầy sàm sỡ vừa giở giọng lưu manh: Nếu ngài muốn khóc thì ta không ngại đưa vai cho ngài mượn tạm đâu.
Mộ Thập Tam nhất thời đen mặt, nhìn cô dở khóc dở cười một hồi, sau đó giơ tay lên xoa nhẹ tóc cô.
Hàn Ngâm thấy hắn không đẩy mình ra, bèn cười khì đắc chí trong lòng, mừng rỡ vì càng ngày càng chiếm tiện nghi của sư thúc nhiều hơn, chỉ cần hắn có thể xem chuyện tiếp cận cô thành một loại thói quen, như thói quen của cô trong mộng, vậy là ngày lừa gạt sư thúc thành công sắp tới tay rồi.
Có lẽ vì đề tài trò chuyện thay đổi nên bầu không khí cũng thay đổi, cử chỉ của hai người lúc này vô cùng thân mật, trong lòng chỉ còn lại ấm áp mà không có bất kỳ suy nghĩ gì khác.
Yên lặng một hồi, Mộ Thập Tam đột nhiên cười khẽ: Sao ngươi không hỏi?
Chẳng phải ngài không muốn nói sao? Hàn Ngâm ngồi thẳng người dậy, cười tủm tỉm: Vậy chờ khi nào ngài muốn nói thì nói cho ta biết là được rồi.
Mộ Thập Tam nhướng mày châm biếm: Hoặc là trở về, len lén chạy tới chỗ Hồ Khản hỏi Giang Tĩnh Dạ?
Ặc, trúng tim đen...
Hàn Ngâm quýnh lên: Ngài không vạch trần ta thì sẽ chết sao!
Lòng tốt không được báo đáp! Mộ Thập Tam hừ nhẹ: Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết chiêu này vô dụng, vì ta đã đuổi Giang Tĩnh Dạ đi rồi, ngươi có tới tìm Hồ Khản thì cũng toi công.
Không phải đâu!
Hàn Ngâm bực mình ngước mặt lên: Sư thúc không phúc hậu!
Mộ Thập Tam nhìn vào mắt cô, trên mặt toàn là khiêu khích đắc ý.
Đắc ý gì hả, có giỏi thì cả đời cũng đừng để cô biết!
Hàn Ngâm không cam lòng tỏ ra yếu thế, cũng nhìn lại hắn khiêu khích. Không ngờ ánh mắt vốn đường hoàng ngay thẳng của Mộ Thập Tam dần trở nên mơ màng, nếu nói lúc trước là ánh mặt trời rực rỡ, thì lúc này chính là mặt hồ phủ sương mờ, bên trong mang theo một loại mê hoặc dịu dàng, khiến ánh mắt cô cũng dần mềm lại.
Bầu không khí giữa hai người bỗng nhiên đậm chất ái muội, vậy mà Mộ Thập Tam còn hơi cong bờ môi, nở ra một nụ cười vô cùng mê hoặc, sau đó đưa tay lên, nhẹ nhàng vén lọn tóc mai lòa xòa của cô ra sau tai.
Cử chỉ vô cùng thân thiết này khiến mặt Hàn Ngâm đỏ lên, điều làm cho cô luống cuống hơn chính là, Mộ Thập Tam vén tóc cho cô xong, ngón tay thon gầy lại dừng ở đó không rút lại, khẽ khàng đặt ra sau đầu cô, gương mặt vô cùng tuấn tú của hắn từ từ áp sát tới mặt cô.
Đây đây đây là...
Hàn Ngâm căng thẳng tới mức sắp ngẹt thở, ý định lừa gạt sư thúc đã bị ném lên chín tầng mây từ đời nào, giờ khắc này, vẻ mặt cô lại hoang mang e lệ, trông giống như sắp bị người ta lừa gạt hơn.
Nhưng Hàn Ngâm suy cho cùng vẫn là Hàn Ngâm, có đôi khi sẽ làm ra vài chuyện mà người bình thường không thể làm. Khi cô khẩn trương tới đỉnh điểm, đầu óc mơ hồ, một câu nói không cần qua trạm kiểm soát của tư duy, khiêu chiến bản tính vô sỉ cực hạn của cô bỗng nhiên trôi tuột ra...
Mộ sư thúc, ngài muốn hôn ta sao?
Tay Mộ Thập Tam cứng đờ, đôi môi dừng lại cách môi cô chỉ trong gang tấc, sau đó thoáng nhấc mắt, nhìn thấy đôi mắt luống cuống phủ sương của cô như mắt nai con đang hoảng sợ.
Ban đầu hình như, có lẽ là muốn hôn cô, nhưng lại bị cô vô tình chen ngang mất...
Ánh mắt Mộ Thập Tam rối rắm phức tạp, cuối cùng căng ra một nụ cười còn khó coi hơn là khóc: Ngươi có thể không nói chuyện không?
Hàn Ngâm:...
~ Hết chương 133 ~
Lần này mà để hụt kiss scene là tui cắn Tiểu Ngâm chết luôn vì cái tội hỏi ngu cho coi, hiu hiu, chờ lâu quá mà, tui khổ quá mà ლ(¯ロ¯ლ)
/227
|