Phiền cũng là một loại cảm xúc
Edit: Yunchan
***
Chu Tình Nhi tra hỏi, Phương Dữ và Hiên Viên Dạ đương nhiên không ngoan ngoãn nhận sai, miệng mồm liếng thoáng phân bua cho mình, nhưng mặc kệ họ cãi thế nào thì Chu Tình Nhi cũng chẳng lọt tai, ánh mắt cô chỉ lia dọc trên người Hàn Ngâm, nhớ sư huynh Du Tịch Bình lúc về đây từng nói, Hàn ngâm đã tu tới cảnh giới Ngưng Luyện.
Nhập môn chỉ có hai năm đã tu tới Ngưng Luyện!
Chu Tình Nhi nghĩ việc này quả là khó thể tin được, vì tư chất của cô thường được sư phụ Tống Việc khen ngợi, nhưng nhập môn hai năm cùng lắm chỉ tu tới Nhập Khiếu, có cơ hội vào nội môn mà thôi.
Bong bóng chua trong ngực thi nhau nổi lên, Chu Tình Nhi muốn lấy lại sự cân bằng tâm lý cho mình, nên cô nhận định Hàn Ngâm tu luyện nhanh như vậy, nguyên nhân là do đồng tu Ngũ hành linh khí. Thế nhưng người người đều biết, Hỗn Nguyên tâm pháp đã thất truyền từ lâu, do đó dù Hàn Ngâm có tu nhanh hơn nữa cũng không kết ra được kim đang thượng phẩm, đời này chẳng còn hy vọng thành tiên.
Đương nhiên, suy nghĩ này của cô được thiết lập trên cơ sở mù tịt tình hình, căn bản không biết những chuyện mà La Cẩn đã nghiêm lệnh không cho truyền ra ngoài. Thế là cô cảm thấy lòng dịu lại, vẫn nhìn Hàn Ngâm với ánh mắt vô cùng khinh miệt như trước đây: Đi với ta một chuyến.
Hàn Ngâm đang bận sửa sang lại dung nhan, nghe vậy thì ngước mắt hỏi lại: Ta?
Ta thấy ngươi ở trên phi kiếm. Bên môi Chu Tình Nhi nhếch lên nụ cười châm chọc: Sao nào, ngự kiếm được rồi nên muốn khoe khoang cho người ta thấy sao?
Cô vừa nói vừa nhìn qua Phương Dữ và Hiên Viên Dạ với ánh mắt đầy thâm ý, cất giọng cảm khái: Đúng là người xuất thân phố phường, thủ đoạn đa dạng, chơi đùa luân phiên, mới về núi đã lôi kéo thêm hai người, thật không biết nếu Mộ sư thúc ở đây thì có đau lòng không nữa.
Tin đồn quả thực lan đi với tốc độ chóng mặt, hai nữ đệ tử bên cạnh Chu Tình Nhi nghe thấy câu này bèn nhìn nhau cười cợt, ánh mắt liếc qua Hàn Ngâm còn mang theo khinh bỉ hèn mọn.
Chu sư tỷ đừng nói chuyện quá đáng! Thân là đệ tử nội môn khơi mào tin đồn đã là không đúng, tỷ còn thêm thắt đặt điều để nói xấu bọn ta, lẽ nào không thấy thẹn với lòng sao? Hiên Viên Dạ giận dữ tranh luận, nhìn nét mặt của hắn rõ ràng cũng đã nghe thấy lời đồn, chỉ không tin mà thôi.
Nói xấu các ngươi? Ta lại không nghĩ vậy đâu. Chu Tình Nhi bật cười: Không thì chúng ta cứ mời một sư thúc sư bá nào đó tới đây, để người quyết định, xem thử đến cùng là ai đúng ai sai?
Muội đây là có ý đồ bất lương! Phương Dữ phóng khoáng cởi mở như ánh mặt trời cũng nhận ra dụng ý của cô. Bởi vì ai đúng ai sai căn bản không quan trọng, quan trọng là, hiện tại lời đồn này chỉ truyền đi trong đám đệ tử, chưa tới tai bề trên, nếu họ dại dột mang theo Hàn Ngâm chạy đi nói lý lẽ, vậy chẳng khác nào Hàn Ngâm tự vạch áo cho người xem lưng, tuyệt đối không tốt.
Phương sư huynh nói vậy không đúng rồi, ta làm thế là cho các người một cơ hội phân trần, nào có ý định bất lương? Chu Tình Nhi giễu cợt: Nếu các người thấy chột dạ, không muốn đi cũng chẳng sao, cứ bảo Hàn Ngâm đi theo ta thôi, cô ta có gan ngự kiếm ở đây, thì phải có gan chịu phạt.
Chuyện nhỏ này dù bị phạt cũng không nặng, mấu chốt ở đây là Chu Tình Nhi cố tình truy cứu, mà còn chĩa mũi dùi vào mỗi Hàn Ngâm, làm người nhìn phát tức. Phương Dữ và Hiên Viên Dạ không nuốt trôi cơn tức này, lại nhào lên tranh chấp với cô ta.
Hàn Ngâm thấy cứ cãi tiếp cũng chẳng được gì, vội vã ngăn họ lại: Chu sư tỷ, muốn ngự kiếm phi hành thì trước tiên phải có phi kiếm, nếu tỷ có thể tìm ra một thanh phi kiếm trên người ta, thì ta sẽ nhận sai, lập tức theo tỷ đi lãnh phạt mà không phản đối một câu, nhưng nếu tỷ không tìm ra, thì phiền tỷ xin lỗi ta.
Thấy Hàn Ngâm bình tĩnh như vậy, chắc chắn trên người không có phi kiếm. Chu Tình Nhi trong phút chốc không tìm ra cách, bất giác rũ mắt xuống suy tính. Nhưng có lẽ ông trời muốn giúp cô, cô vừa rũ mắt xuống, đã nhìn thấy chuôi kiếm mà Tài Bảo đại gia ném tới dưới chân mình, lập tức mỉm cười, cúi người nhặt chuôi kiếm lên, huơ huơ trước mặt Hàn Ngâm: Hàn sư muội, chẳng phải đây là Ngũ Hành kiếm chưởng môn ban cho ngươi lần trước sao? Bây giờ ngươi quả nhiên đã tiền to thế mạnh, để trốn bị phạt mà tới thanh kiếm này cũng hủy được, tiếc là hủy không tận gốc, còn bỏ sót một cái chuôi.
Có lẽ cô ta cảm giác chữ Chuôi (*) này dùng rất đúng chỗ, một lời mà hai nghĩa, thế là mặt hiện lên vẻ đắc ý, quay đầu hỏi hai nữ đệ tử bên cạnh: Lúc nãy hai muội cũng nhìn thấy pháp bảo của cô ta hủy kiếm đúng chứ?
(*) Chuôi còn có nghĩa là nhược điểm.
Hai nữ đệ tử nhìn thoáng qua Tài Bảo đại gia, rồi gật đầu.
Chu Tình Nhi ngắm nghía chuôi kiếm như mèo bắt được chuột, cười nói: Nhân chứng vật chứng đầy đủ, ngươi còn gì để chối nữa?
Đúng là hết chối thật, vì dù Hàn Ngâm có nói cho cô ta biết Ngũ Hành kiếm đã bị gãy từ trước, cô ta cũng có thể bẻ lại thành tận mắt nhìn thấy nó còn nguyên lành. Hàn Ngâm nhìn cô ta, trong mắt mang theo vẻ đăm chiêu.
Chu Tình Nhi thấy cô á khẩu không nói được gì, thì lại nhìn sang hai người kia đầy khiêu khích: Các người thì sao, còn gì muốn nói không?
Phương Dữ bước lên một bước: Người ngự kiếm là ta, ta theo muội nhận phạt.
Chu Tình Nhi phớt lờ: Phương sư huynh không cần ôm lỗi lầm của cô ta vào người, dù ôm thì người ta cũng chẳng cảm kích đâu, trong lòng người ta đã có sư thúc rồi!
Câu này nghe ra rất chua ngoa, đáng tiếc Hàn Ngâm lại chẳng xấu hổ hay buồn bã gì, vẻ mặt vẫn trầm ngâm, chỉ hơi nhíu mày.
Chu Tình Nhi cầm chuôi kiếm, quay người đi: Được rồi, nếu không còn gì để nói thì đi theo ta.
Nào ngờ Tài Bảo đại gia nãy giờ bận nhai kỹ nuốt gọn Ngũ Hành kiếm, lúc này bỗng la ầm lên: Ta có chuyện muốn nói!
Chu Tình Nhi có hơi bất ngờ, quay đầu lại quan sát hắn một cách nghiêm túc, thấy hắn hóa ra hình người lại có dáng dấp tuấn tú, trái ngược hoàn toàn với hình tượng ngứa đòn của hắn trong ấn tượng của cô, lòng cô thầm lấy làm lạ, nhưng miệng lại nói: Ngươi nói đi.
Tài Bảo đại gia làm bộ làm tịt hắng hắng giọng, vẻ mặt nghiêm nghị như muốn tranh luận đầy lý lẽ với Chu Tình Nhi, khiến Phương Dữ và Hiên Viên Dạ đều dỏng tai lên, muốn biết vị gia này có cao kiến gì. Nhưng nào ngờ Tài Bảo đại gia vừa ra vẻ xong, khóe môi nhếch lên nụ cười đắc ý, rồi há mồm phun ra hai chữ: Rắm thối!
Cái gì? Chu Tình Nhi tái mặt, nhất thời không phản ứng kịp.
Tài Bảo đại gia vốn tốt tính, bèn lặp lại lần nữa: Ta nói ngươi là đồ rắm thối!
Ngươi dám chửi ta! Sắc mặt Chu Tình Nhi thoắt cái chuyển từ xanh sang trắng.
Đồ đần! Tài Bảo đại gia hất cằm đầy ngạo mạn: Chửi ngươi thì sao hả, cũng đâu phải lần đầu, chẳng lẽ ngươi muốn tìm sư phụ ngươi tố cáo ta à?
Đương nhiên không thể tố cáo.
Lần trước cô bị mắng tới máu chó xối đầu, tức tới phát khóc, vậy mà sư phụ Tống Việt của cô chỉ có thể đứng bên nhìn chứ chẳng biết làm sao, ai bảo Tạo Hóa Kim Tiền là pháp bảo chứ? Chẳng phải như pháp bảo hạ phẩm, bởi thế người bị chửi chỉ còn cách tự nhận mình xui xẻo, cả đời cũng đừng mong đòi được lẽ phải.
Chu Tình Nhi tức tới nỗi muốn rút kiếm. Phương Dữ và Hiên Viên Dạ thì sao à, đầu tiên là bật cười lăn lộn, sau đó ngẫm lại, phát hiện Tài Bảo đại gia thật là cao kiến, màn huyên thuyên một thôi một hồi của Chu Tình Nhi vừa rồi, chẳng phải chỉ có hai chữ Rắm thối mới khái quát được chuẩn nhất sao? Vì vậy cười càng dữ hơn, tới nỗi gập hết cả lưng.
Ngươi muốn bảo vệ cho chủ nhân ngươi, nên cố tình gây khó dễ cho ta đúng không?! Chu Tình Nhi cố giữ lại chút lý trí, bắt đầu chụp mũ lên đầu Tài Bảo đại gia, chỉ cần hắn đáp một tiếng Đúng , thế là Hàn Ngâm lại gánh thêm một tội sỉ nhục đồng môn, ỷ vào bảo vật mà phách lối.
Với chỉ số thông minh của Tài Bảo, dám chắc hắn sẽ không nhận ra được cái bẫy ngôn từ này, cũng may hắn hoàn toàn không có ý định bảo vệ cho Hàn Ngâm, nên chỉ phất tay nói: Ta nhìn ngươi gai mắt, không chửi thì khó ở! Về phần nhóc tì này, ta cần gì bảo vệ cô ta. Ngươi thích thì cứ mang đi, tốt nhất là phạt nặng vào, phạt cho cô ta chết luôn cũng chả sao.
Lời này vừa thốt ra, mọi người đều hai mặt nhìn nhau, chả trách người ta rỉ tai nhau Tạo Hóa Kim Tiền cực khó ưa, pháp bảo loại này có lẽ chỉ mình Hàn Ngâm chịu nổi thôi. Chẳng qua tới nước này, cả Hàn Ngâm cũng trút tiếng thở dài: Ôi —-
Lòng Chu Tình Nhi dễ chịu đôi chút, cố tình cười trên nỗi đau của người khác, cất giọng chế nhạo cô: Đáng đời!
Hàn Ngâm không đếm xỉa tới cô ta, chỉ lo thở dài, còn ngẩng đầu ngó trời cao một cách hết sức ưu thương, lẩm bẩm trong miệng: Cũng không biết Lạc sư huynh sẽ thế nào đây, huynh ấy bị thương nặng như thế, thiếu chút nữa đã chết rồi, vậy mà vẫn còn cậy mạnh, chết cũng không muốn về cùng chúng ta... Ôi...
Câu này thốt ra nhẹ vô cùng, nhưng ba chữ Lạc sư huynh vẫn lọt vào tai Chu Tình Nhi rõ mồn một, vẻ mặt cô ta khẩn trương hẳn lên, buột miệng thốt lên mà chẳng buồn nghĩ ngợi: Lạc sư huynh làm sao?
Chẹp, xem ra cô ta vẫn chưa biết!
Hàn Ngâm càng tỏ vẻ ưu thương hơn, nhưng miệng vẫn ngậm tăm, một chữ cũng chẳng đáp.
Chu Tình Nhi không đần như vậy, biết Hàn Ngâm nhắc tới Lạc sư huynh lúc này là để nhắm vào mình, vốn không muốn để ý, nhưng nét mặt đau buồn sâu sắc của Hàn Ngâm lại không giống giả vờ, hơn nữa Lạc Vân Khanh chính xác là không về chung với họ, nghĩ tới đây lòng cô bất giắc thắt lại, giọng nói cũng dồn dập hơn: Nói mau, Lạc sư huynh làm sao?
Lúc này Hàn Ngâm mới liếc mắt qua: Tỷ bảo ta nói thì ta nói à? Ta đây chẳng thèm nói!
Nói rồi cô bước về hướng con đường xuống núi, ngoắc ngón tay mà không quay đầu lại: Tài Bảo đuổi theo.
Tài Bảo đại gia bị lộ tên tục giữa ban ngày ban mặt, ức tới há mồm mắng: Chết dẫm!
Mắng thì mắng, nhưng vẫn phải đi theo cô, thế là hắn chuyển sang vừa đi vừa chửi.
Ngươi quay lại đây! Chu Tình Nhi phát nóng: Ngươi nói chuyện Lạc sư huynh cho rõ ràng mau!
Bước chân của Hàn Ngâm càng phơi phới hơn: Không rảnh đâu sư tỷ ơi, ta phải tìm Tống sư bá nhận lỗi nữa, nói không chừng còn bị phạt tới Tẩy Tâm nhai suy ngẫm dăm ba ngày, nếu sư tỷ muốn biết, thì dăm ba ngày nữa hãy tới tìm ta nhé.
Dăm ba ngày sau! Đồ ăn hoa cúc đều lạnh tanh hết rồi, nếu Lạc Vân Khanh có nguy hiểm tới tính mạng thật thì cũng chết mất đất rồi.
Chu Tình Nhi vứt thể diện qua một bên, đuổi theo: Chỉ cần muội nói rõ ràng, thì chuyện muội ngự kiếm coi như chưa từng có.
Cuối cùng Hàn Ngâm cũng ngừng bước, nhưng không quay đầu lại: Ta ngự kiếm sao?
Không có không có, muội không làm gì cả, chỉ ở đây ngắm phong cảnh thôi. Chu Tình Nhi bỗng nhiên thông minh hẳn ra, còn kéo tay cô, trả chuôi kiếm lại cho cô, giở giọng nịnh nọt: Chỗ của tỷ có cất ít nguyên liệu luyện khí, sau này sư muội muốn luyện lại Ngũ Hành kiếm, nếu thiếu cái gì thì cứ việc tới chỗ tỷ chọn.
Hàn Ngâm xoay người lại, hỏi: Có thật không?
Chu Tình Nhi gật đầu thành tâm: Thật thật, muội muốn gì thì cứ lấy, dầu gì hiện tại tỷ cũng chưa đủ khả năng luyện khí.
Chịu nhượng bộ tới nước này, xem ra Chu Tình Nhi thích Lạc Vân Khanh không phải chỉ chút xíu thôi đâu. Chẳng qua Hàn Ngâm vẫn chưa muốn tha, còn giả vờ giả vịt gập ngón tay gõ cằm nói: Nhưng ta ghét nhất là bị người ta vu oan, rõ ràng chuyện mình không làm, người khác lại vu cho ta làm, ta tức giận lắm.
Vứt thể diện một lần hay hai lần cũng là vứt, Chu Tình Nhi dứt khoát bỏ luôn xấu hổ, cắn răng nói: Sư muội, tỷ sai rồi, tỷ xin lỗi muội, xin muội tha thứ cho tỷ lần này.
Chu Tình Nhi lúc nào cũng kiêu căng hợm hĩnh, mà bây giờ lại chịu khép nép nhận lỗi, đây quả là kỳ tích có thể so với mặt trời mọc đằng Tây, bọn Phương Dữ đứng ở bên nhìn mà suýt rớt cằm, khi ánh mắt quay lại với Hàn Ngâm thì đã mang theo vẻ phục sát đất.
Hàn Ngâm đòi lại được thể diện, đã vậy còn kiếm được lời, nên chẳng ngốc mà làm cái trò đuổi tận giết tuyệt, vì vậy bèn mỉm cười kể lại chuyện Lạc Vân Khanh bị thương, còn nói cho Chu Tình Nhi biết hướng đi của hắn.
Chu Tình Nhi nghe xong thì cám ơn rối rít, lập tức phóng xuống núi như một trận gió, đến nỗi hai cô bạn bên cạnh cũng không gọi kịp một tiếng, thoắt cái đã biến mất tăm mất tích.
Đến đây Phương Dữ mới hoàn hồn lại, cất giọng bất mãn: Muội nói cho cô ta biết thật sao? Muội không biết Lạc sư huynh thấy cô ta phiền à?
Hàn Ngâm nhìn theo hướng Chu Tình Nhi chạy đi, mỉm cười đáp: Vậy rất tốt mà.
Ý gì đây?
Phương Dữ không hiểu, Hàn Ngâm cũng không giải thích. Trong lòng cô vẫn đang lo lắng cho Lạc Vân Khanh, nhưng đã bị đuổi về thì không tiện đi nữa, chi bằng cứ thuận nước giong thuyền, lừa Chu Tình Nhi tới trông nom hắn, mà cô cũng yên tâm hơn. Dù sao phiền cũng là một loại cảm xúc, dù Lạc Vân Khanh thấy Chu Tình Nhi sẽ phiền lòng, nhưng vẫn tốt hơn để hắn gặm nhấm nỗi đau một mình, không phải sao.
~ Hết chương 126 ~
Edit: Yunchan
***
Chu Tình Nhi tra hỏi, Phương Dữ và Hiên Viên Dạ đương nhiên không ngoan ngoãn nhận sai, miệng mồm liếng thoáng phân bua cho mình, nhưng mặc kệ họ cãi thế nào thì Chu Tình Nhi cũng chẳng lọt tai, ánh mắt cô chỉ lia dọc trên người Hàn Ngâm, nhớ sư huynh Du Tịch Bình lúc về đây từng nói, Hàn ngâm đã tu tới cảnh giới Ngưng Luyện.
Nhập môn chỉ có hai năm đã tu tới Ngưng Luyện!
Chu Tình Nhi nghĩ việc này quả là khó thể tin được, vì tư chất của cô thường được sư phụ Tống Việc khen ngợi, nhưng nhập môn hai năm cùng lắm chỉ tu tới Nhập Khiếu, có cơ hội vào nội môn mà thôi.
Bong bóng chua trong ngực thi nhau nổi lên, Chu Tình Nhi muốn lấy lại sự cân bằng tâm lý cho mình, nên cô nhận định Hàn Ngâm tu luyện nhanh như vậy, nguyên nhân là do đồng tu Ngũ hành linh khí. Thế nhưng người người đều biết, Hỗn Nguyên tâm pháp đã thất truyền từ lâu, do đó dù Hàn Ngâm có tu nhanh hơn nữa cũng không kết ra được kim đang thượng phẩm, đời này chẳng còn hy vọng thành tiên.
Đương nhiên, suy nghĩ này của cô được thiết lập trên cơ sở mù tịt tình hình, căn bản không biết những chuyện mà La Cẩn đã nghiêm lệnh không cho truyền ra ngoài. Thế là cô cảm thấy lòng dịu lại, vẫn nhìn Hàn Ngâm với ánh mắt vô cùng khinh miệt như trước đây: Đi với ta một chuyến.
Hàn Ngâm đang bận sửa sang lại dung nhan, nghe vậy thì ngước mắt hỏi lại: Ta?
Ta thấy ngươi ở trên phi kiếm. Bên môi Chu Tình Nhi nhếch lên nụ cười châm chọc: Sao nào, ngự kiếm được rồi nên muốn khoe khoang cho người ta thấy sao?
Cô vừa nói vừa nhìn qua Phương Dữ và Hiên Viên Dạ với ánh mắt đầy thâm ý, cất giọng cảm khái: Đúng là người xuất thân phố phường, thủ đoạn đa dạng, chơi đùa luân phiên, mới về núi đã lôi kéo thêm hai người, thật không biết nếu Mộ sư thúc ở đây thì có đau lòng không nữa.
Tin đồn quả thực lan đi với tốc độ chóng mặt, hai nữ đệ tử bên cạnh Chu Tình Nhi nghe thấy câu này bèn nhìn nhau cười cợt, ánh mắt liếc qua Hàn Ngâm còn mang theo khinh bỉ hèn mọn.
Chu sư tỷ đừng nói chuyện quá đáng! Thân là đệ tử nội môn khơi mào tin đồn đã là không đúng, tỷ còn thêm thắt đặt điều để nói xấu bọn ta, lẽ nào không thấy thẹn với lòng sao? Hiên Viên Dạ giận dữ tranh luận, nhìn nét mặt của hắn rõ ràng cũng đã nghe thấy lời đồn, chỉ không tin mà thôi.
Nói xấu các ngươi? Ta lại không nghĩ vậy đâu. Chu Tình Nhi bật cười: Không thì chúng ta cứ mời một sư thúc sư bá nào đó tới đây, để người quyết định, xem thử đến cùng là ai đúng ai sai?
Muội đây là có ý đồ bất lương! Phương Dữ phóng khoáng cởi mở như ánh mặt trời cũng nhận ra dụng ý của cô. Bởi vì ai đúng ai sai căn bản không quan trọng, quan trọng là, hiện tại lời đồn này chỉ truyền đi trong đám đệ tử, chưa tới tai bề trên, nếu họ dại dột mang theo Hàn Ngâm chạy đi nói lý lẽ, vậy chẳng khác nào Hàn Ngâm tự vạch áo cho người xem lưng, tuyệt đối không tốt.
Phương sư huynh nói vậy không đúng rồi, ta làm thế là cho các người một cơ hội phân trần, nào có ý định bất lương? Chu Tình Nhi giễu cợt: Nếu các người thấy chột dạ, không muốn đi cũng chẳng sao, cứ bảo Hàn Ngâm đi theo ta thôi, cô ta có gan ngự kiếm ở đây, thì phải có gan chịu phạt.
Chuyện nhỏ này dù bị phạt cũng không nặng, mấu chốt ở đây là Chu Tình Nhi cố tình truy cứu, mà còn chĩa mũi dùi vào mỗi Hàn Ngâm, làm người nhìn phát tức. Phương Dữ và Hiên Viên Dạ không nuốt trôi cơn tức này, lại nhào lên tranh chấp với cô ta.
Hàn Ngâm thấy cứ cãi tiếp cũng chẳng được gì, vội vã ngăn họ lại: Chu sư tỷ, muốn ngự kiếm phi hành thì trước tiên phải có phi kiếm, nếu tỷ có thể tìm ra một thanh phi kiếm trên người ta, thì ta sẽ nhận sai, lập tức theo tỷ đi lãnh phạt mà không phản đối một câu, nhưng nếu tỷ không tìm ra, thì phiền tỷ xin lỗi ta.
Thấy Hàn Ngâm bình tĩnh như vậy, chắc chắn trên người không có phi kiếm. Chu Tình Nhi trong phút chốc không tìm ra cách, bất giác rũ mắt xuống suy tính. Nhưng có lẽ ông trời muốn giúp cô, cô vừa rũ mắt xuống, đã nhìn thấy chuôi kiếm mà Tài Bảo đại gia ném tới dưới chân mình, lập tức mỉm cười, cúi người nhặt chuôi kiếm lên, huơ huơ trước mặt Hàn Ngâm: Hàn sư muội, chẳng phải đây là Ngũ Hành kiếm chưởng môn ban cho ngươi lần trước sao? Bây giờ ngươi quả nhiên đã tiền to thế mạnh, để trốn bị phạt mà tới thanh kiếm này cũng hủy được, tiếc là hủy không tận gốc, còn bỏ sót một cái chuôi.
Có lẽ cô ta cảm giác chữ Chuôi (*) này dùng rất đúng chỗ, một lời mà hai nghĩa, thế là mặt hiện lên vẻ đắc ý, quay đầu hỏi hai nữ đệ tử bên cạnh: Lúc nãy hai muội cũng nhìn thấy pháp bảo của cô ta hủy kiếm đúng chứ?
(*) Chuôi còn có nghĩa là nhược điểm.
Hai nữ đệ tử nhìn thoáng qua Tài Bảo đại gia, rồi gật đầu.
Chu Tình Nhi ngắm nghía chuôi kiếm như mèo bắt được chuột, cười nói: Nhân chứng vật chứng đầy đủ, ngươi còn gì để chối nữa?
Đúng là hết chối thật, vì dù Hàn Ngâm có nói cho cô ta biết Ngũ Hành kiếm đã bị gãy từ trước, cô ta cũng có thể bẻ lại thành tận mắt nhìn thấy nó còn nguyên lành. Hàn Ngâm nhìn cô ta, trong mắt mang theo vẻ đăm chiêu.
Chu Tình Nhi thấy cô á khẩu không nói được gì, thì lại nhìn sang hai người kia đầy khiêu khích: Các người thì sao, còn gì muốn nói không?
Phương Dữ bước lên một bước: Người ngự kiếm là ta, ta theo muội nhận phạt.
Chu Tình Nhi phớt lờ: Phương sư huynh không cần ôm lỗi lầm của cô ta vào người, dù ôm thì người ta cũng chẳng cảm kích đâu, trong lòng người ta đã có sư thúc rồi!
Câu này nghe ra rất chua ngoa, đáng tiếc Hàn Ngâm lại chẳng xấu hổ hay buồn bã gì, vẻ mặt vẫn trầm ngâm, chỉ hơi nhíu mày.
Chu Tình Nhi cầm chuôi kiếm, quay người đi: Được rồi, nếu không còn gì để nói thì đi theo ta.
Nào ngờ Tài Bảo đại gia nãy giờ bận nhai kỹ nuốt gọn Ngũ Hành kiếm, lúc này bỗng la ầm lên: Ta có chuyện muốn nói!
Chu Tình Nhi có hơi bất ngờ, quay đầu lại quan sát hắn một cách nghiêm túc, thấy hắn hóa ra hình người lại có dáng dấp tuấn tú, trái ngược hoàn toàn với hình tượng ngứa đòn của hắn trong ấn tượng của cô, lòng cô thầm lấy làm lạ, nhưng miệng lại nói: Ngươi nói đi.
Tài Bảo đại gia làm bộ làm tịt hắng hắng giọng, vẻ mặt nghiêm nghị như muốn tranh luận đầy lý lẽ với Chu Tình Nhi, khiến Phương Dữ và Hiên Viên Dạ đều dỏng tai lên, muốn biết vị gia này có cao kiến gì. Nhưng nào ngờ Tài Bảo đại gia vừa ra vẻ xong, khóe môi nhếch lên nụ cười đắc ý, rồi há mồm phun ra hai chữ: Rắm thối!
Cái gì? Chu Tình Nhi tái mặt, nhất thời không phản ứng kịp.
Tài Bảo đại gia vốn tốt tính, bèn lặp lại lần nữa: Ta nói ngươi là đồ rắm thối!
Ngươi dám chửi ta! Sắc mặt Chu Tình Nhi thoắt cái chuyển từ xanh sang trắng.
Đồ đần! Tài Bảo đại gia hất cằm đầy ngạo mạn: Chửi ngươi thì sao hả, cũng đâu phải lần đầu, chẳng lẽ ngươi muốn tìm sư phụ ngươi tố cáo ta à?
Đương nhiên không thể tố cáo.
Lần trước cô bị mắng tới máu chó xối đầu, tức tới phát khóc, vậy mà sư phụ Tống Việt của cô chỉ có thể đứng bên nhìn chứ chẳng biết làm sao, ai bảo Tạo Hóa Kim Tiền là pháp bảo chứ? Chẳng phải như pháp bảo hạ phẩm, bởi thế người bị chửi chỉ còn cách tự nhận mình xui xẻo, cả đời cũng đừng mong đòi được lẽ phải.
Chu Tình Nhi tức tới nỗi muốn rút kiếm. Phương Dữ và Hiên Viên Dạ thì sao à, đầu tiên là bật cười lăn lộn, sau đó ngẫm lại, phát hiện Tài Bảo đại gia thật là cao kiến, màn huyên thuyên một thôi một hồi của Chu Tình Nhi vừa rồi, chẳng phải chỉ có hai chữ Rắm thối mới khái quát được chuẩn nhất sao? Vì vậy cười càng dữ hơn, tới nỗi gập hết cả lưng.
Ngươi muốn bảo vệ cho chủ nhân ngươi, nên cố tình gây khó dễ cho ta đúng không?! Chu Tình Nhi cố giữ lại chút lý trí, bắt đầu chụp mũ lên đầu Tài Bảo đại gia, chỉ cần hắn đáp một tiếng Đúng , thế là Hàn Ngâm lại gánh thêm một tội sỉ nhục đồng môn, ỷ vào bảo vật mà phách lối.
Với chỉ số thông minh của Tài Bảo, dám chắc hắn sẽ không nhận ra được cái bẫy ngôn từ này, cũng may hắn hoàn toàn không có ý định bảo vệ cho Hàn Ngâm, nên chỉ phất tay nói: Ta nhìn ngươi gai mắt, không chửi thì khó ở! Về phần nhóc tì này, ta cần gì bảo vệ cô ta. Ngươi thích thì cứ mang đi, tốt nhất là phạt nặng vào, phạt cho cô ta chết luôn cũng chả sao.
Lời này vừa thốt ra, mọi người đều hai mặt nhìn nhau, chả trách người ta rỉ tai nhau Tạo Hóa Kim Tiền cực khó ưa, pháp bảo loại này có lẽ chỉ mình Hàn Ngâm chịu nổi thôi. Chẳng qua tới nước này, cả Hàn Ngâm cũng trút tiếng thở dài: Ôi —-
Lòng Chu Tình Nhi dễ chịu đôi chút, cố tình cười trên nỗi đau của người khác, cất giọng chế nhạo cô: Đáng đời!
Hàn Ngâm không đếm xỉa tới cô ta, chỉ lo thở dài, còn ngẩng đầu ngó trời cao một cách hết sức ưu thương, lẩm bẩm trong miệng: Cũng không biết Lạc sư huynh sẽ thế nào đây, huynh ấy bị thương nặng như thế, thiếu chút nữa đã chết rồi, vậy mà vẫn còn cậy mạnh, chết cũng không muốn về cùng chúng ta... Ôi...
Câu này thốt ra nhẹ vô cùng, nhưng ba chữ Lạc sư huynh vẫn lọt vào tai Chu Tình Nhi rõ mồn một, vẻ mặt cô ta khẩn trương hẳn lên, buột miệng thốt lên mà chẳng buồn nghĩ ngợi: Lạc sư huynh làm sao?
Chẹp, xem ra cô ta vẫn chưa biết!
Hàn Ngâm càng tỏ vẻ ưu thương hơn, nhưng miệng vẫn ngậm tăm, một chữ cũng chẳng đáp.
Chu Tình Nhi không đần như vậy, biết Hàn Ngâm nhắc tới Lạc sư huynh lúc này là để nhắm vào mình, vốn không muốn để ý, nhưng nét mặt đau buồn sâu sắc của Hàn Ngâm lại không giống giả vờ, hơn nữa Lạc Vân Khanh chính xác là không về chung với họ, nghĩ tới đây lòng cô bất giắc thắt lại, giọng nói cũng dồn dập hơn: Nói mau, Lạc sư huynh làm sao?
Lúc này Hàn Ngâm mới liếc mắt qua: Tỷ bảo ta nói thì ta nói à? Ta đây chẳng thèm nói!
Nói rồi cô bước về hướng con đường xuống núi, ngoắc ngón tay mà không quay đầu lại: Tài Bảo đuổi theo.
Tài Bảo đại gia bị lộ tên tục giữa ban ngày ban mặt, ức tới há mồm mắng: Chết dẫm!
Mắng thì mắng, nhưng vẫn phải đi theo cô, thế là hắn chuyển sang vừa đi vừa chửi.
Ngươi quay lại đây! Chu Tình Nhi phát nóng: Ngươi nói chuyện Lạc sư huynh cho rõ ràng mau!
Bước chân của Hàn Ngâm càng phơi phới hơn: Không rảnh đâu sư tỷ ơi, ta phải tìm Tống sư bá nhận lỗi nữa, nói không chừng còn bị phạt tới Tẩy Tâm nhai suy ngẫm dăm ba ngày, nếu sư tỷ muốn biết, thì dăm ba ngày nữa hãy tới tìm ta nhé.
Dăm ba ngày sau! Đồ ăn hoa cúc đều lạnh tanh hết rồi, nếu Lạc Vân Khanh có nguy hiểm tới tính mạng thật thì cũng chết mất đất rồi.
Chu Tình Nhi vứt thể diện qua một bên, đuổi theo: Chỉ cần muội nói rõ ràng, thì chuyện muội ngự kiếm coi như chưa từng có.
Cuối cùng Hàn Ngâm cũng ngừng bước, nhưng không quay đầu lại: Ta ngự kiếm sao?
Không có không có, muội không làm gì cả, chỉ ở đây ngắm phong cảnh thôi. Chu Tình Nhi bỗng nhiên thông minh hẳn ra, còn kéo tay cô, trả chuôi kiếm lại cho cô, giở giọng nịnh nọt: Chỗ của tỷ có cất ít nguyên liệu luyện khí, sau này sư muội muốn luyện lại Ngũ Hành kiếm, nếu thiếu cái gì thì cứ việc tới chỗ tỷ chọn.
Hàn Ngâm xoay người lại, hỏi: Có thật không?
Chu Tình Nhi gật đầu thành tâm: Thật thật, muội muốn gì thì cứ lấy, dầu gì hiện tại tỷ cũng chưa đủ khả năng luyện khí.
Chịu nhượng bộ tới nước này, xem ra Chu Tình Nhi thích Lạc Vân Khanh không phải chỉ chút xíu thôi đâu. Chẳng qua Hàn Ngâm vẫn chưa muốn tha, còn giả vờ giả vịt gập ngón tay gõ cằm nói: Nhưng ta ghét nhất là bị người ta vu oan, rõ ràng chuyện mình không làm, người khác lại vu cho ta làm, ta tức giận lắm.
Vứt thể diện một lần hay hai lần cũng là vứt, Chu Tình Nhi dứt khoát bỏ luôn xấu hổ, cắn răng nói: Sư muội, tỷ sai rồi, tỷ xin lỗi muội, xin muội tha thứ cho tỷ lần này.
Chu Tình Nhi lúc nào cũng kiêu căng hợm hĩnh, mà bây giờ lại chịu khép nép nhận lỗi, đây quả là kỳ tích có thể so với mặt trời mọc đằng Tây, bọn Phương Dữ đứng ở bên nhìn mà suýt rớt cằm, khi ánh mắt quay lại với Hàn Ngâm thì đã mang theo vẻ phục sát đất.
Hàn Ngâm đòi lại được thể diện, đã vậy còn kiếm được lời, nên chẳng ngốc mà làm cái trò đuổi tận giết tuyệt, vì vậy bèn mỉm cười kể lại chuyện Lạc Vân Khanh bị thương, còn nói cho Chu Tình Nhi biết hướng đi của hắn.
Chu Tình Nhi nghe xong thì cám ơn rối rít, lập tức phóng xuống núi như một trận gió, đến nỗi hai cô bạn bên cạnh cũng không gọi kịp một tiếng, thoắt cái đã biến mất tăm mất tích.
Đến đây Phương Dữ mới hoàn hồn lại, cất giọng bất mãn: Muội nói cho cô ta biết thật sao? Muội không biết Lạc sư huynh thấy cô ta phiền à?
Hàn Ngâm nhìn theo hướng Chu Tình Nhi chạy đi, mỉm cười đáp: Vậy rất tốt mà.
Ý gì đây?
Phương Dữ không hiểu, Hàn Ngâm cũng không giải thích. Trong lòng cô vẫn đang lo lắng cho Lạc Vân Khanh, nhưng đã bị đuổi về thì không tiện đi nữa, chi bằng cứ thuận nước giong thuyền, lừa Chu Tình Nhi tới trông nom hắn, mà cô cũng yên tâm hơn. Dù sao phiền cũng là một loại cảm xúc, dù Lạc Vân Khanh thấy Chu Tình Nhi sẽ phiền lòng, nhưng vẫn tốt hơn để hắn gặm nhấm nỗi đau một mình, không phải sao.
~ Hết chương 126 ~
/227
|