Sao sa
Edit: Yunchan
***
Sư huynh —-
Lạc Vân Khanh kêu lên một tiếng thật khẽ, giọng nói luôn lạnh lùng nhạt nhẽo giờ đây lại trở nên khàn khàn, mang theo cảm giác dù biết rõ là vô vọng nhưng vẫn muốn thử, hy vọng có thể nghe được câu trả lời mà hắn quen thuộc.
Nhưng, Tô Tinh Trầm sẽ không đáp lại nữa.
Ánh sáng trong đôi mắt phượng dần tối xuống, như một ngọn đèn đã cạn dầu, đột nhiên phụt tắt.
Sư huynh!
Lạc Vân Khanh quỳ sụp xuống đất với gương mặt đẫm đầy máu tươi, trong tiếng thét gào là sự dồn nén tới tột cùng, nghẹn ngào mà lại bi thương vô hạn.
Nhưng người trước mặt vẫn hoàn toàn không đáp lại, không còn mỉm cười nhíu mày rồi hờ hững quay lưng đi nữa. Hắn vẫn nằm yên ở đó, sắc mặt đã trắng bệch gần như trong suốt, toát ra vẻ yếu đuối mà bình thường sẽ không bao giờ xuất hiện. Nhưng bờ môi góc cạnh vẫn còn mím chặt, quật cường và kiên định trước sau không đổi, và cả cơ thể đang gồng lên thật chặt toát lên vẻ uy hiếp đáng sợ, tất cả đều đọng lại thành vĩnh hằng.
Tại sao! Tại sao ngay cả chết, hắn cũng phải chết quyết tuyệt như vậy, không cho người khác bất cứ cơ hội ngăn cản nào!
Lạc Vân Khanh bị vùi sâu vào nỗi đau khôn cùng, không gọi, cũng không khóc nữa, mà chỉ quỳ mãi ở đó, im lặng nhìn Tô Tinh Trầm, dường như muốn ghi khắc dáng vẻ của hắn vào sâu trong lòng, trọn đời không quên.
Kỳ thực không nhìn cũng chẳng quên được...
Lạc Vân Khanh mãi nhớ như in ngày mình mới vào Cửu Huyền, nhìn thấy Tô Tinh Trầm trong đám đông, khi đó hắn cũng thế này, đứng đó với cơ thể căng chặt, mím môi, trong ánh mắt xa cách toát lên vẻ mỉa mai, đối lập hoàn toàn với những đồng môn huyên náo bên cạnh hắn.
Tô Tinh Trầm luôn cho hắn cảm giác như trên vai có một gánh nặng vô hình đè nặng, cần phải cố đứng thẳng mới không bị đè cho cong lưng, tư thế đó rất cứng cỏi mà cũng rất mệt mỏi. Nhưng nhìn quen rồi, hắn lại cảm thấy vị sư huynh này có thể mãi mãi sừng sững cao lớn như thế, sẽ không bị bất cứ thứ gì hay bất cứ kẻ nào áp đảo, nhưng hiện tại...
Hắn không tin, vị sư huynh này của hắn cứ thế mà ngã xuống!
Hàn Ngâm cũng không tin, mãi tới khi Tô Tinh Trầm ngã xuống trước cô một trượng, cô vẫn chưa tin người này sẽ chết đi như vậy! Mỗi lần bị hắn truy sát là một lần vật lộn với sống chết, là một cơn ác mộng dài đằng đẵng không có hồi kết. Thế mà bây giờ lại đột nhiên bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, tận mắt nhìn thấy hắn chết trước mặt mình, cô lại khó lòng tiếp nhận.
Nhưng bất kể cô có tin hay không, tiếp nhận hay không, thì sự thật vẫn là Tô Tinh Trầm đã chết. Hiện tại cô lại đâm ra lo lắng cho Lạc Vân Khanh, thanh kiếm đâm trúng hắn còn chưa được rút ra, vết thương của hắn cần được xử lý ngay, nhưng hắn cứ quỳ ở đó với dáng vẻ cô độc, như tự dựng lên một bức tường ngăn vô hình không muốn bị bất cứ ai quấy rầy, khiến cô vô cùng do dự, không biết có nên bước lên quấy rầy hắn hay không.
Tích Tích cũng nhận ra Lạc Vân Khanh đang đau lòng tuyệt vọng, nhưng cô lại không băn khoăn tới nhiều thứ như vậy, chỉ bước tới với vẻ mặt đồng cảm, nhẹ giọng nói: Lạc tiên trưởng, ta biết ngài đang rất khó chịu, nhưng sư huynh ngài đã đi rồi, ngài nên xử lý vết thương của mình thì tốt hơn, sau đó chúng ta cùng nhau an táng cho y có được không?
Cứ như mắt điếc tai ngơ, Lạc Vân Khanh chẳng có bất kỳ phản ứng nào, hắn chỉ một lòng hồi tưởng lại giọng nói dáng diệu, ngôn hành cử chỉ trước đây của Tô Tinh Trầm, để có thể tạm thời thôi miên bản thân, không nghĩ tới cái chết của Tô Tinh Trầm nữa, mà vờ như Tô Tinh Trầm vẫn còn sống.
Sao, có thể nào đã chết...
Mặc dù hắn cũng nghĩ tới, sẽ có ngày vị sư huynh này phải bỏ mạng dưới kiếm, nhưng trong tiềm thức hắn vẫn cảm thấy đây là chuyện không thể xảy ra, dù vừa rồi có chĩa kiếm vào yết hầu của Tô Tinh Trầm, hắn cũng không tài nào hạ thủ, còn muốn giữ lại mạng của Tô Tinh Trầm, muốn dẫn Tô Tinh Trầm về Cửu Huyền, hy vọng Tô Tinh Trầm sẽ hoàn toàn tỉnh ngộ, hy vọng họ có thể quay lại như trước đây.
Hy vọng quá nhiều khiến lòng hắn rối bời, thế nên hắn đã quên mất, vị sư huynh này của hắn kiêu ngạo tới mức nào, có thể chấp nhận người ngoài sợ hãi mình, thống hận mình, thóa mạ mình, nhưng không tài nào chấp nhận được sự đồng tình, thương hại và cười nhạo của kẻ khác. Một người tới đứng cũng không thể thả lỏng bản thân, thì làm sao có thể bằng lòng trở thành tù nhân bị giam cầm, mặc cho người ta định đoạt!
Hắn tình nguyện chết thảm, cũng không muốn kéo dài hơi tàn!
Ngực Lạc Vân Khanh đau nhói, đó là phản ứng của cơ thể khi thanh lợi kiếm bị rút ra, nhưng chút đau đớn ấy cũng chẳng tài nào kéo hắn ra khỏi cơn đau lòng tuyệt vọng. Hắn vẫn quỳ ở đó như đã chết lặng, mãi tới khi một giọng rất nhẹ vang lên bên tai: Lạc sư huynh, huynh há miệng ra uống viên thuốc này có được không?
Hàn Ngâm rất lo lắng, cô sợ Lạc Vân Khanh hoàn toàn phớt lờ cô, nhưng bất ngờ là hắn lại rất nghe lời ngậm thuốc vào miệng, nuốt xuống, hơn nữa cũng không chống cự với hành động bôi thuốc cầm máu của Tích Tích.
Cô thở phào một hơi, may quá may quá, sư huynh đại nhân anh minh đại nghĩa, mặc dù sa vào nỗi đau to lớn, cũng không khiến họ phải khó xử theo.
Trên thực tế thì, hiện tại Lạc Vân Khanh không có dư sức để suy nghĩ xem có làm khó người khác hay không, hắn ngoan ngoãn uống thuốc trị thương, chẳng qua là không cho phép bản thân chết mà thôi. Vì cái mạng này thật ra là do Tô Tinh Trầm giữ lại, hắn đã mất đi cái quyền khinh rẻ giẫm đạp nó rồi.
Không sai! Mạng của hắn chính là do Tô Tinh Trầm cho! Trận tỷ thí vừa rồi, người thua thật sự, chính là hắn!
Tu vi của Tô Tinh Trầm cao hơn hắn, kinh nghiệm chiến đấu cũng dày dạn hơn hắn, mặc dù bị thương cũng không thể nào thua dưới tay hắn được! Sự thật là vị sư huynh này của hắn biết Mộ Thập Tam đang ở đây, tuyệt đối không có đường thoát thân, cho nên mới dựng lên một vở kịch y như thật, trông có vẻ tàn nhẫn, từng chiêu xuất thủ đều nhắm vào chỗ hiểm của hắn, nhưng thật ra đã tính toán hết cả, muốn bắt lấy thời cơ nguy cấp nhất để vờ bị thương nặng, thua dưới tay hắn, không để hắn gánh trách nhiệm, không để hắn hiểu rõ, sau đó chết dưới kiếm của hắn!
Vả lại đâu chỉ một lần này, ngay cả lần hắn còn mạng để gặp được Hàn Ngâm, có lẽ cũng vì Tô Tinh Trầm hạ thủ lưu tình, bằng không hắn đã chẳng may mắn như vậy, chỉ trọng thương hôn mê mà thôi.
Những việc này hắn đều hiểu được! Dù Tô Tinh Trầm có cẩn thận tới đâu, không muốn để hắn phát hiện tới đâu, thì trong lòng hắn vẫn rất rõ, cho nên một nhát kiếm vừa rồi hắn mới không thể đâm xuống được.
Có đôi khi âu sầu cũng là một thứ có thể truyền nhiễm, nhìn Lạc Vân cúi đầu quỳ mãi ở đó, trầm mặc ẩn nhẫn, khiến tâm trạng của những người còn lại cũng sa sút theo, nhưng không biết nên khuyên bảo thế nào, chỉ có thể ở bên cạnh im lặng cùng hắn.
Vầng dương dần lặn xuống, sương mù trong Hỗn Độn Mê cốc cũng càng lúc càng dầy hơn, ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy một vùng tối tăm tĩnh mịch, cứ như tất cả vì sao trên bầu trời đêm đều đã sa xuống.
Trong rừng cây chỉ bay lác đác hơn mười con bướm giấy dạ quang, đủ sáng để thấy được cảnh vật tờ mờ.
Hàn Ngâm đã ngồi tới tê rần hai chân, đưa mắt nhìn về phía Lạc Vân Khanh cách đó không xa lần nữa, hắn vẫn đang quỳ ở đó, hình như đã quỳ thành tượng đá, khiến lòng cô không khỏi thở dài một hơi.
Cũng chẳng thể trách hắn khó vượt qua như vậy, Tô Tinh Trầm lúc cần nhẫn thì cực nhẫn, lúc cần độc thì cực độc, lúc cần chết cũng chết tới dứt khoát gọn lẹ, chẳng tỏ ra chút mềm yếu do dự nào. Người như vậy, nếu là bằng hữu thì tuyệt đối sẽ khiến người ta cảm thấy may mắn, suốt đời khó quên, vì ngay cả người coi Tô Tinh Trầm là tử địch như cô, hiện tại cũng không cầm được mà phải bội phục hắn.
Hàn Ngâm đứng lên hoạt động gân cốt, đi tới gốc cây đại thụ mà Mộ Thập Tam đang dựa lưng nhắm mắt dưỡng thần, ngồi xuống bên cạnh rồi khẽ đẩy hắn, nói: Sư thúc.
Mộ Thập Tam lười mở mắt, chỉ Ừm một tiếng.
Hàn Ngâm nhẹ giọng hỏi: Nếu biết sớm tô Tinh Trầm thà chết cũng không chịu khuất phục, thì ngài có thể nhắm một mắt mở một mắt, thả hắn đi không?
Không. Mộ Thập Tam đáp chẳng cần suy nghĩ.
Tại sao? Hàn Ngâm tự nhận là lòng dạ sắt đá cũng không nhịn được nổi lên lòng trắc ẩn, thầm nghĩ nếu cô gặp phải tình huống này, chỉ cần có thể khiến Lạc Vân Khanh đừng khó xử như vậy, nói không chừng cô sẽ tha cho Tô Tinh Trầm.
Mộ Thập Tam lười biếng nói: Không giết hắn thì chẳng phải sẽ có người kêu cứu mạng cứu mạng suốt ngày sao?
Hàn Ngâm quẫn bách, người này, là ám chỉ cô đó hả!
Mộ Thập Tam bồi thêm: Vả lại chẳng những ta mà cả Lạc Vân Khanh cũng sẽ không thả hắn đi, đây là kết cục tất yếu, biết rõ bản thân sẽ khổ sở, nhưng có một số việc không làm không được.
Làm người xấu như Tô Tinh Trầm, người gặp người hận, kết cục khó thoát khỏi bi kịch. Làm người tốt cũng chẳng hơn gì, hy sinh bản thân vì người khác, kết cục vẫn là bị kịch.
Hàn Ngâm bất đắc dĩ: Làm người thật là khó, người tốt người xấu đều không làm được.
Cứ thay đổi theo hoàn cảnh, lúc tốt lúc xấu là được rồi.
Là sao?
Thế này, ví như ta đi tản bộ, thấy ngươi gặp nguy hiểm, ra tay cứu ngươi đối với ta chẳng có hại gì, thế thì cứ tiện tay cứu thôi, nhưng nếu vì cứu ngươi mà liên lụy tới mạng mình, thì ta nên tra dầu vào chân chạy trước cho lành.
Mộ Thập Tam! Hàm Ngâm tức giận phồng má: Ngài đây là thấy chết mà không cứu?
Mộ Thập Tam mở mắt ra, khẽ cong khóe môi: Không sai!
Sao có thể như vậy. Hàn Ngâm bị tổn thương sâu sắc: Nếu ngài gặp nguy hiểm, dù liên lụy mạng mình thì ta cũng sẽ cứu ngài.
Như lúc nãy dũng cảm quên mình nhảy xuống cứu Lạc sư huynh của cô sao?
Chẳng có gì lạ!
Mộ Thập Tam hừ nhẹ: Nghi là ngươi không có năng lực cứu ta.
Tuy hắn nói ra sự thật, nhưng Hàn Ngâm vẫn thương tâm vô cùng, nào có ai như hắn chứ! Cứu hắn là nể mặt hắn lắm rồi, còn chọn chọn lựa lựa! Ức nhất là rõ ràng bị hắn chê, nhưng cô nghiêm túc suy nghĩ lại, phát hiện nếu hắn gặp phải nguy hiểm, thì cô vẫn sẽ không màng tính mạng mà cứu hắn, ai bảo cô thích hắn chứ!
Chẳng lẽ, đây là bi kịch yêu đơn phương sao?
Hàn Ngâm nhìn Mộ Thập Tam, bặm môi im thin thít, nước mắt lưng tròng.
Mộ Thập Tam bị cô nhìn đến đen mặt: Thôi giả bộ đáng thương đi.
Vành mắt Hàn Ngâm đỏ bừng lên, trong mắt cũng giăng phủ hơi nước, như thể chỉ chớp mắt một cái thì nước mắt sẽ rơi xuống.
Mộ Thập Tam càng đen mặt hơn, quay mặt đi không nhìn cô nữa.
Hàn Ngâm bèn cụp mắt xuống, nước mắt rơi ào ào không dứt, chỉ chốc lát đã thấm ướt y phục cô.
Đúng lúc này bỗng có một con bướm giấy dạ quang bay tới bên cạnh cô, Mộ Thập Tam thoáng nhìn qua khóe mắt, thấy bờ má nhòe lệ của cô dưới ánh sáng chập chờn lại toát ra vẻ tội nghiệp đáng yêu mà bình thường không có, khiến hắn bất lực: Không thì ngươi cầu xin ta đi, ta có thể suy tính một chút, có nên bỏ mạng mà cứu ngươi hay không.
Vai Hàn Ngâm khẽ run lên, nước mắt càng rơi dữ hơn.
Được rồi. Mộ Thập Tam tức giận nói: Bất kể ra sao cũng cứu ngươi được chưa, xin ngươi đừng khóc nữa.
Lúc này Hàn Ngâm mới nín khóc mỉm cười, kéo ống tay áo hắn chùi nước mắt, trong lòng có chút đắc ý nho nhỏ, nếu biết sớm pháp thuật hệ thủy dùng để giả khóc tiện lợi thế này, thì lần trước ở trước mặt Tống Việt, cô đã chẳng cần nặn nước mắt làm gì cho khổ.
~ Hết chương 121 ~
Hức... (っ╥╯﹏╰╥c)
Edit: Yunchan
***
Sư huynh —-
Lạc Vân Khanh kêu lên một tiếng thật khẽ, giọng nói luôn lạnh lùng nhạt nhẽo giờ đây lại trở nên khàn khàn, mang theo cảm giác dù biết rõ là vô vọng nhưng vẫn muốn thử, hy vọng có thể nghe được câu trả lời mà hắn quen thuộc.
Nhưng, Tô Tinh Trầm sẽ không đáp lại nữa.
Ánh sáng trong đôi mắt phượng dần tối xuống, như một ngọn đèn đã cạn dầu, đột nhiên phụt tắt.
Sư huynh!
Lạc Vân Khanh quỳ sụp xuống đất với gương mặt đẫm đầy máu tươi, trong tiếng thét gào là sự dồn nén tới tột cùng, nghẹn ngào mà lại bi thương vô hạn.
Nhưng người trước mặt vẫn hoàn toàn không đáp lại, không còn mỉm cười nhíu mày rồi hờ hững quay lưng đi nữa. Hắn vẫn nằm yên ở đó, sắc mặt đã trắng bệch gần như trong suốt, toát ra vẻ yếu đuối mà bình thường sẽ không bao giờ xuất hiện. Nhưng bờ môi góc cạnh vẫn còn mím chặt, quật cường và kiên định trước sau không đổi, và cả cơ thể đang gồng lên thật chặt toát lên vẻ uy hiếp đáng sợ, tất cả đều đọng lại thành vĩnh hằng.
Tại sao! Tại sao ngay cả chết, hắn cũng phải chết quyết tuyệt như vậy, không cho người khác bất cứ cơ hội ngăn cản nào!
Lạc Vân Khanh bị vùi sâu vào nỗi đau khôn cùng, không gọi, cũng không khóc nữa, mà chỉ quỳ mãi ở đó, im lặng nhìn Tô Tinh Trầm, dường như muốn ghi khắc dáng vẻ của hắn vào sâu trong lòng, trọn đời không quên.
Kỳ thực không nhìn cũng chẳng quên được...
Lạc Vân Khanh mãi nhớ như in ngày mình mới vào Cửu Huyền, nhìn thấy Tô Tinh Trầm trong đám đông, khi đó hắn cũng thế này, đứng đó với cơ thể căng chặt, mím môi, trong ánh mắt xa cách toát lên vẻ mỉa mai, đối lập hoàn toàn với những đồng môn huyên náo bên cạnh hắn.
Tô Tinh Trầm luôn cho hắn cảm giác như trên vai có một gánh nặng vô hình đè nặng, cần phải cố đứng thẳng mới không bị đè cho cong lưng, tư thế đó rất cứng cỏi mà cũng rất mệt mỏi. Nhưng nhìn quen rồi, hắn lại cảm thấy vị sư huynh này có thể mãi mãi sừng sững cao lớn như thế, sẽ không bị bất cứ thứ gì hay bất cứ kẻ nào áp đảo, nhưng hiện tại...
Hắn không tin, vị sư huynh này của hắn cứ thế mà ngã xuống!
Hàn Ngâm cũng không tin, mãi tới khi Tô Tinh Trầm ngã xuống trước cô một trượng, cô vẫn chưa tin người này sẽ chết đi như vậy! Mỗi lần bị hắn truy sát là một lần vật lộn với sống chết, là một cơn ác mộng dài đằng đẵng không có hồi kết. Thế mà bây giờ lại đột nhiên bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, tận mắt nhìn thấy hắn chết trước mặt mình, cô lại khó lòng tiếp nhận.
Nhưng bất kể cô có tin hay không, tiếp nhận hay không, thì sự thật vẫn là Tô Tinh Trầm đã chết. Hiện tại cô lại đâm ra lo lắng cho Lạc Vân Khanh, thanh kiếm đâm trúng hắn còn chưa được rút ra, vết thương của hắn cần được xử lý ngay, nhưng hắn cứ quỳ ở đó với dáng vẻ cô độc, như tự dựng lên một bức tường ngăn vô hình không muốn bị bất cứ ai quấy rầy, khiến cô vô cùng do dự, không biết có nên bước lên quấy rầy hắn hay không.
Tích Tích cũng nhận ra Lạc Vân Khanh đang đau lòng tuyệt vọng, nhưng cô lại không băn khoăn tới nhiều thứ như vậy, chỉ bước tới với vẻ mặt đồng cảm, nhẹ giọng nói: Lạc tiên trưởng, ta biết ngài đang rất khó chịu, nhưng sư huynh ngài đã đi rồi, ngài nên xử lý vết thương của mình thì tốt hơn, sau đó chúng ta cùng nhau an táng cho y có được không?
Cứ như mắt điếc tai ngơ, Lạc Vân Khanh chẳng có bất kỳ phản ứng nào, hắn chỉ một lòng hồi tưởng lại giọng nói dáng diệu, ngôn hành cử chỉ trước đây của Tô Tinh Trầm, để có thể tạm thời thôi miên bản thân, không nghĩ tới cái chết của Tô Tinh Trầm nữa, mà vờ như Tô Tinh Trầm vẫn còn sống.
Sao, có thể nào đã chết...
Mặc dù hắn cũng nghĩ tới, sẽ có ngày vị sư huynh này phải bỏ mạng dưới kiếm, nhưng trong tiềm thức hắn vẫn cảm thấy đây là chuyện không thể xảy ra, dù vừa rồi có chĩa kiếm vào yết hầu của Tô Tinh Trầm, hắn cũng không tài nào hạ thủ, còn muốn giữ lại mạng của Tô Tinh Trầm, muốn dẫn Tô Tinh Trầm về Cửu Huyền, hy vọng Tô Tinh Trầm sẽ hoàn toàn tỉnh ngộ, hy vọng họ có thể quay lại như trước đây.
Hy vọng quá nhiều khiến lòng hắn rối bời, thế nên hắn đã quên mất, vị sư huynh này của hắn kiêu ngạo tới mức nào, có thể chấp nhận người ngoài sợ hãi mình, thống hận mình, thóa mạ mình, nhưng không tài nào chấp nhận được sự đồng tình, thương hại và cười nhạo của kẻ khác. Một người tới đứng cũng không thể thả lỏng bản thân, thì làm sao có thể bằng lòng trở thành tù nhân bị giam cầm, mặc cho người ta định đoạt!
Hắn tình nguyện chết thảm, cũng không muốn kéo dài hơi tàn!
Ngực Lạc Vân Khanh đau nhói, đó là phản ứng của cơ thể khi thanh lợi kiếm bị rút ra, nhưng chút đau đớn ấy cũng chẳng tài nào kéo hắn ra khỏi cơn đau lòng tuyệt vọng. Hắn vẫn quỳ ở đó như đã chết lặng, mãi tới khi một giọng rất nhẹ vang lên bên tai: Lạc sư huynh, huynh há miệng ra uống viên thuốc này có được không?
Hàn Ngâm rất lo lắng, cô sợ Lạc Vân Khanh hoàn toàn phớt lờ cô, nhưng bất ngờ là hắn lại rất nghe lời ngậm thuốc vào miệng, nuốt xuống, hơn nữa cũng không chống cự với hành động bôi thuốc cầm máu của Tích Tích.
Cô thở phào một hơi, may quá may quá, sư huynh đại nhân anh minh đại nghĩa, mặc dù sa vào nỗi đau to lớn, cũng không khiến họ phải khó xử theo.
Trên thực tế thì, hiện tại Lạc Vân Khanh không có dư sức để suy nghĩ xem có làm khó người khác hay không, hắn ngoan ngoãn uống thuốc trị thương, chẳng qua là không cho phép bản thân chết mà thôi. Vì cái mạng này thật ra là do Tô Tinh Trầm giữ lại, hắn đã mất đi cái quyền khinh rẻ giẫm đạp nó rồi.
Không sai! Mạng của hắn chính là do Tô Tinh Trầm cho! Trận tỷ thí vừa rồi, người thua thật sự, chính là hắn!
Tu vi của Tô Tinh Trầm cao hơn hắn, kinh nghiệm chiến đấu cũng dày dạn hơn hắn, mặc dù bị thương cũng không thể nào thua dưới tay hắn được! Sự thật là vị sư huynh này của hắn biết Mộ Thập Tam đang ở đây, tuyệt đối không có đường thoát thân, cho nên mới dựng lên một vở kịch y như thật, trông có vẻ tàn nhẫn, từng chiêu xuất thủ đều nhắm vào chỗ hiểm của hắn, nhưng thật ra đã tính toán hết cả, muốn bắt lấy thời cơ nguy cấp nhất để vờ bị thương nặng, thua dưới tay hắn, không để hắn gánh trách nhiệm, không để hắn hiểu rõ, sau đó chết dưới kiếm của hắn!
Vả lại đâu chỉ một lần này, ngay cả lần hắn còn mạng để gặp được Hàn Ngâm, có lẽ cũng vì Tô Tinh Trầm hạ thủ lưu tình, bằng không hắn đã chẳng may mắn như vậy, chỉ trọng thương hôn mê mà thôi.
Những việc này hắn đều hiểu được! Dù Tô Tinh Trầm có cẩn thận tới đâu, không muốn để hắn phát hiện tới đâu, thì trong lòng hắn vẫn rất rõ, cho nên một nhát kiếm vừa rồi hắn mới không thể đâm xuống được.
Có đôi khi âu sầu cũng là một thứ có thể truyền nhiễm, nhìn Lạc Vân cúi đầu quỳ mãi ở đó, trầm mặc ẩn nhẫn, khiến tâm trạng của những người còn lại cũng sa sút theo, nhưng không biết nên khuyên bảo thế nào, chỉ có thể ở bên cạnh im lặng cùng hắn.
Vầng dương dần lặn xuống, sương mù trong Hỗn Độn Mê cốc cũng càng lúc càng dầy hơn, ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy một vùng tối tăm tĩnh mịch, cứ như tất cả vì sao trên bầu trời đêm đều đã sa xuống.
Trong rừng cây chỉ bay lác đác hơn mười con bướm giấy dạ quang, đủ sáng để thấy được cảnh vật tờ mờ.
Hàn Ngâm đã ngồi tới tê rần hai chân, đưa mắt nhìn về phía Lạc Vân Khanh cách đó không xa lần nữa, hắn vẫn đang quỳ ở đó, hình như đã quỳ thành tượng đá, khiến lòng cô không khỏi thở dài một hơi.
Cũng chẳng thể trách hắn khó vượt qua như vậy, Tô Tinh Trầm lúc cần nhẫn thì cực nhẫn, lúc cần độc thì cực độc, lúc cần chết cũng chết tới dứt khoát gọn lẹ, chẳng tỏ ra chút mềm yếu do dự nào. Người như vậy, nếu là bằng hữu thì tuyệt đối sẽ khiến người ta cảm thấy may mắn, suốt đời khó quên, vì ngay cả người coi Tô Tinh Trầm là tử địch như cô, hiện tại cũng không cầm được mà phải bội phục hắn.
Hàn Ngâm đứng lên hoạt động gân cốt, đi tới gốc cây đại thụ mà Mộ Thập Tam đang dựa lưng nhắm mắt dưỡng thần, ngồi xuống bên cạnh rồi khẽ đẩy hắn, nói: Sư thúc.
Mộ Thập Tam lười mở mắt, chỉ Ừm một tiếng.
Hàn Ngâm nhẹ giọng hỏi: Nếu biết sớm tô Tinh Trầm thà chết cũng không chịu khuất phục, thì ngài có thể nhắm một mắt mở một mắt, thả hắn đi không?
Không. Mộ Thập Tam đáp chẳng cần suy nghĩ.
Tại sao? Hàn Ngâm tự nhận là lòng dạ sắt đá cũng không nhịn được nổi lên lòng trắc ẩn, thầm nghĩ nếu cô gặp phải tình huống này, chỉ cần có thể khiến Lạc Vân Khanh đừng khó xử như vậy, nói không chừng cô sẽ tha cho Tô Tinh Trầm.
Mộ Thập Tam lười biếng nói: Không giết hắn thì chẳng phải sẽ có người kêu cứu mạng cứu mạng suốt ngày sao?
Hàn Ngâm quẫn bách, người này, là ám chỉ cô đó hả!
Mộ Thập Tam bồi thêm: Vả lại chẳng những ta mà cả Lạc Vân Khanh cũng sẽ không thả hắn đi, đây là kết cục tất yếu, biết rõ bản thân sẽ khổ sở, nhưng có một số việc không làm không được.
Làm người xấu như Tô Tinh Trầm, người gặp người hận, kết cục khó thoát khỏi bi kịch. Làm người tốt cũng chẳng hơn gì, hy sinh bản thân vì người khác, kết cục vẫn là bị kịch.
Hàn Ngâm bất đắc dĩ: Làm người thật là khó, người tốt người xấu đều không làm được.
Cứ thay đổi theo hoàn cảnh, lúc tốt lúc xấu là được rồi.
Là sao?
Thế này, ví như ta đi tản bộ, thấy ngươi gặp nguy hiểm, ra tay cứu ngươi đối với ta chẳng có hại gì, thế thì cứ tiện tay cứu thôi, nhưng nếu vì cứu ngươi mà liên lụy tới mạng mình, thì ta nên tra dầu vào chân chạy trước cho lành.
Mộ Thập Tam! Hàm Ngâm tức giận phồng má: Ngài đây là thấy chết mà không cứu?
Mộ Thập Tam mở mắt ra, khẽ cong khóe môi: Không sai!
Sao có thể như vậy. Hàn Ngâm bị tổn thương sâu sắc: Nếu ngài gặp nguy hiểm, dù liên lụy mạng mình thì ta cũng sẽ cứu ngài.
Như lúc nãy dũng cảm quên mình nhảy xuống cứu Lạc sư huynh của cô sao?
Chẳng có gì lạ!
Mộ Thập Tam hừ nhẹ: Nghi là ngươi không có năng lực cứu ta.
Tuy hắn nói ra sự thật, nhưng Hàn Ngâm vẫn thương tâm vô cùng, nào có ai như hắn chứ! Cứu hắn là nể mặt hắn lắm rồi, còn chọn chọn lựa lựa! Ức nhất là rõ ràng bị hắn chê, nhưng cô nghiêm túc suy nghĩ lại, phát hiện nếu hắn gặp phải nguy hiểm, thì cô vẫn sẽ không màng tính mạng mà cứu hắn, ai bảo cô thích hắn chứ!
Chẳng lẽ, đây là bi kịch yêu đơn phương sao?
Hàn Ngâm nhìn Mộ Thập Tam, bặm môi im thin thít, nước mắt lưng tròng.
Mộ Thập Tam bị cô nhìn đến đen mặt: Thôi giả bộ đáng thương đi.
Vành mắt Hàn Ngâm đỏ bừng lên, trong mắt cũng giăng phủ hơi nước, như thể chỉ chớp mắt một cái thì nước mắt sẽ rơi xuống.
Mộ Thập Tam càng đen mặt hơn, quay mặt đi không nhìn cô nữa.
Hàn Ngâm bèn cụp mắt xuống, nước mắt rơi ào ào không dứt, chỉ chốc lát đã thấm ướt y phục cô.
Đúng lúc này bỗng có một con bướm giấy dạ quang bay tới bên cạnh cô, Mộ Thập Tam thoáng nhìn qua khóe mắt, thấy bờ má nhòe lệ của cô dưới ánh sáng chập chờn lại toát ra vẻ tội nghiệp đáng yêu mà bình thường không có, khiến hắn bất lực: Không thì ngươi cầu xin ta đi, ta có thể suy tính một chút, có nên bỏ mạng mà cứu ngươi hay không.
Vai Hàn Ngâm khẽ run lên, nước mắt càng rơi dữ hơn.
Được rồi. Mộ Thập Tam tức giận nói: Bất kể ra sao cũng cứu ngươi được chưa, xin ngươi đừng khóc nữa.
Lúc này Hàn Ngâm mới nín khóc mỉm cười, kéo ống tay áo hắn chùi nước mắt, trong lòng có chút đắc ý nho nhỏ, nếu biết sớm pháp thuật hệ thủy dùng để giả khóc tiện lợi thế này, thì lần trước ở trước mặt Tống Việt, cô đã chẳng cần nặn nước mắt làm gì cho khổ.
~ Hết chương 121 ~
Hức... (っ╥╯﹏╰╥c)
/227
|