Quá không biết xấu hổ!
Edit: Yunchan
***
Có ăn cái gì cũng không thể ăn thiệt!
Hàn Ngâm nheo mắt lại, đưa tay kề bên tai nói: Ngài bảo người khác gọi ta là cái gì cơ? Ta không nghe rõ.
Từ Thím vừa trượt tới đầu lưỡi, suýt thì nhảy ra ngoài, lại bị Mộ Thập Tam nuốt nhanh xuống.
Hắn cười lười, giơ ngón tay búng trán cô, nói: Thật là giảo hoạt, thiếu chút nữa đã mắc lừa.
Cử chỉ và giọng điệu đều vô cùng thân thiết, khiến tơ lòng Hàn Ngâm như bị gảy nhẹ, run lên một tiếng.
Cô vội vàng rũ mắt nhìn xuống giày mình, cười nói: Trước đây ngài từng cứu muội ấy, nói không chừng muội ấy tới đây để báo ân ngài đó, ngài nên đối xử với muội ấy tốt hơn mới đúng.
Ngươi chắc là mình không nói ngược chứ? Mộ Thập Tam liếc xéo cô: Cô ta tới báo ân, thì phải là cô ta đối xử tốt với ta mới đúng, còn ta, chẳng phải đang cho cô ta cơ hội này sao?
Nói cũng phải...
Hàn Ngâm nhất thời câm nín, nhưng chẳng qua cô hỏi chuyện Tần Vô Ưu chỉ đơn giản vì hiếu kỳ, nên cười một cái rồi cũng vứt chuyện này ra sau đầu.
Mộ Thập Tam cũng chẳng để tâm lắm, hắn thu đồ đệ này, chẳng qua là để tránh phiền phức. Bởi vì Tần Vô Ưu có thể cố chấp bỏ ra năm năm tìm một người năm đó không để lộ thân phận và danh tính như hắn, nếu hắn khăng khăng không nhận thì sẽ gây ra chuyện như trình môn lập tuyết(*), đưa tới sự bàn tán xầm xì của mọi người Cửu Huyền, rồi đẩy hắn lên đầu sóng ngọn gió.
(*) Câu Trình môn lập tuyết xuất phát từ sự tích: Dương Thời tự Trung Lập, người châu Nam Kiếm (nay thuộc Phúc Kiến) đậu Tiến sĩ năm Hi Ninh thứ 9 (năm 1076) đời Tống Thần Tông. Ông theo học Trình Hạo. Sau khi Trình Hạo qua đời, ông đến Lạc Dương theo học Trình Di, lúc bấy giờ đã hơn 40 tuổi.
Một ngày nọ, Dương Thời và Du Tạc đi thăm Trình Di. Gặp lúc Trình Di đang nhắm mắt tĩnh toạ. Hai ông cung kính đứng hầu ngoài cửa đợi đến khi thầy thức. Khi Trình Di thức dậy, bên ngoài tuyết đã rơi dày cả thước. (Theo chuonghung)
Cây cao vượt rừng gió sẽ đập(*), đạo lý này hắn đã biết từ lâu, cho nên chỉ kiên trì khiêm tốn, quan trọng nhất là hắn thà tự do tự tại dưới ánh mắt khinh bỉ của người khác, chứ chẳng cần gò bó cẩn trọng dưới ánh mắt sùng kính của mọi người. Thế nên nhận đồ đệ thì nhận, hắn cũng chẳng tổn thất gì.
(*) Nguyên văn là Cây cao vượt rừng gió sẽ đập, chim bay vượt đàn chịu súng săn.
Như đã nói, mặc dù thu đồ đệ là bị ép buộc, nhưng hắn lại chẳng nhỏ mọn mang thù, vốn nghĩ dù Tần Vô Ưu bái hắn làm thầy xuất phát từ mục đích gì, chỉ cần bản thân cô ta có lòng tu tiên kiên định, đến thỉnh giáo hắn thì hắn sẽ biết gì nói nấy. Nhưng hiện tại xem ra cô ta hoàn toàn không có tâm tư này, hàng ngày thứ nghĩ tới nhiều nhất chỉ là làm món ăn ngon tới lấy lòng hắn. Hạng người có xuất thân tốt nhưng lại buông thả bản thân như thế, chẳng đáng để hắn phí tâm khuyên cô ta cố gắng nỗ lực.
Hai người sóng vai bước đi, còn chưa tới trước nhà gỗ đã nghe thấy một tiếng nổ kinh thiên động địa, mặt đất cũng rung chuyển theo, ngay sau đó từ đằng xa bắn lên kim quang chói lòa rồi đột nhiên tắt ngấm.
Chuyện... chuyện gì xảy ra... Hàn Ngâm bị kim quang đâm tới đau mắt, màng tai cũng ong ong theo.
Bên phía Ngũ hành linh mạch. Ánh mắt Mộ Thập Tam sầm xuống, nắm tay kéo cô đi: Qua đó xem.
Dọc đường có rất nhiều đệ tử Cửu Huyền đổ xô tới từ bốn phương tám hướng, ai nấy đều hoang mang ra mặt, hỏi thăm nhau rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hai người họ chạy tới nơi phát ra tiếng nổ đầu tiên, sau đó Hàn Ngâm nhìn thấy một màn làm người ta há hốc.
Mạch nhãn của Ngũ hành linh mạch chẳng hiểu sao đã bị đục ra một cái lỗ to, còn lan tới một khoảnh nhỏ của vườn linh bên cạnh, trong màn bụi bặm và đất đá bay mù trời, hiện ra thấp thoáng một bóng người cao lớn.
Được rồi, bóng người này thì chẳng có vấn đề gì, vấn đề là người này hình như không có mảnh vải che thân, cứ đứng trần như nhộng trước mặt mọi người ngay giữa ban ngày ban mặt...
Hàn Ngâm còn chưa kịp đen mặt thì đã bị Mộ Thập Tam đưa tay che kín mắt, sau đó cô nghe hắn hừ nhẹ: Đừng xem, sẽ bị đau mắt hột.
Đau mắt hột cái đầu!
Mặt Hàn Ngâm nóng lên, chối bay chối biến: Bụi mịt mù, ta hoàn toàn chẳng thấy gì hết!
Đây không phải hoàn toàn lừa lọc bản thân, mà là một phần sự thật...
Mộ Thập Tam hừ khẽ lần nữa: Vậy là hay nhất!
Nhưng chỉ một khắc sau, Hàn Ngâm đã bị người ta chỉ vào mũi vu oan.
Ngươi nhìn thấy! Chết tiệt, ngươi lại dám nhìn lén, quá không biết xấu hổ!
Vu khống cô là một thiếu niên trạc mười sáu mười bảy tuổi, hắn có màu da cổ đồng sáng loáng săn chắc và một gương mặt xinh đẹp hơi trung tính, thứ nổi bật nhất trong ngũ quan chính là cặp mắt hạnh tròn xoe, đuôi mắt vút cao, đồng tử đen láy trong veo như ngọc lưu ly, sáng đến mức khiến người ta không tài nào nhìn thẳng.
Nhưng chính cặp mắt đó lại khiến Hàn Ngâm sinh ra một loại ham muốn hủy hoại trước nay chưa từng có.
Cô thầm muốn lấy tay chọt mù chúng, bởi vì ánh mắt đó thật tình quá đáng ghét! Chẳng những nhìn người từ trên cao xuống, mà còn đầy vẻ khinh khỉnh, phối với cái cằm hếch lên thật cao, trông ngạo mạn tới mức muốn đấm cho một phát.
Hàn Ngâm hít sâu một hơi, mắng ngược lại hắn: Câm miệng!
Thiếu niên nào lọt tai lời cô nói, còn vênh mặt hếch cằm liếc cô: Nhóc tì Hàn Ngâm, ngươi thẳng thắn thừa nhận đi! Ta sẽ không cười nhạo ngươi đâu, chỉ khinh bỉ ngươi thôi!
Thừa nhận cái rắm! Hàn Ngâm đã cáu lên thì cũng chẳng buồn giữ mồm giữ miệng: Ai muốn nhìn ngươi hả? Từ nhỏ tới lớn ta chưa từng thấy tên nào xấu ma chê quỷ hờn như ngươi, liếc sơ qua cực xấu, liếc kỹ lại càng xấu hơn, thò tay đập bẹp là có thể treo lên cửa trừ tà ma, vo tròn rồi ném vào chuồng heo, heo còn phải gọi ngươi là cha!
Thổ Linh trư vô tội bị chỉ mặt đặt tên, lập tức nằm chổng móng lên trời kêu ụt ịt phản đối.
Thiếu niên bị mắng cho phát cáu, buột miệng nói: Heo không biết gọi cha!
Hàn Ngâm hất cằm: Không nghe Nha Nha đang kêu sao hả?
Mộ Thập Tam hết kiềm nổi, phá lên cười thành tiếng.
Thiếu niên bị chửi tới líu lưỡi, cuối cùng không thể làm gì hơn là quay ngoắc mặt đi, ấm ức: Tức chết ta!
Ngươi tức sao? Nếu đã mắng thì Hàn Ngâm phải mắng cho đã thì thôi: Nói cho ngươi biết, ta còn tức hơn ngươi đây! Chưa nói với ta tiếng nào đã lén lút chạy đi tu luyện huyễn hình! Bây giờ thì hay rồi, ngươi hủy sập luôn cả Ngũ Hành linh mạch, thuốc trong vườn linh cũng bị héo hết sạch, còn ê mặt trần nhồng nhộng trước mặt cả đám người, dọa cho mấy nữ đệ tử phải hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ! Gây ra đống bát nháo thế này, ngươi dạy cho ta đi, ta nên dàn xếp sao đây hả!
Không sai! Thiếu niên này chính là hình người do Tạo Hóa Kim Tiền hóa ra, lúc này hắn mấp máy môi, không nói được một lời.
Nói xem! Hàn Ngâm quyết không bỏ qua: Mới đó còn ra vẻ đại gia mà, sao giờ lại câm như hến thế hả?
Tạo Hóa Kim Tiền:...
Quên đi! Hàn Ngâm liếc xéo hắn: Với cái đầu toàn đá cụi của ngươi, ta cũng chẳng trông mong ngươi có thể nghĩ ra cách giải quyết vấn đề, chi bằng thế này đi, ta dọn dẹp rắc rối giúp ngươi, để báo đáp, ngươi phải ngoan ngoãn giao cho ta ba quả Ngũ Hành!
Tạo Hóa Kim Tiền quạu quọ: Mơ đi!
Hàn Ngâm cũng chẳng bực, bước lên mấy bước kéo cửa phòng ra, tiếng bàn tán ầm ỹ nhất thời xô vào như thủy triều.
Ngẫm lại lúc nãy khi mình mới vừa hóa ra nhân thân, bộ dạng trần truồng đều bị người ta nhìn thấy hết, dù Tạo Hóa Kim Tiền không xấu hổ thì cũng bối rối, đâu chịu ra ngoài cho người ta nhòm ngó tiếp, đành vội xuống nước: Một quả, cho ngươi một quả.
Ba quả. Hàn Ngâm không nhường một bước.
Hai quả! Tạo Hóa Kim Tiền sắp khóc tới nơi: Trong vườn linh động thiên chỉ còn hai quả Ngũ Hành.
Hàn Ngâm nghĩ ngợi một chút, dùng sức đóng ầm cửa lại, rồi quay mặt cười tủm tỉm: Thành giao!
Có hai quả Ngũ Hành này, ít nhất cô cũng gom được hai đồ đệ, bất kể ai tu tới Đan Thành trước thì cô cũng có thể hoàn thành được phân nửa nhiệm vụ mà Nghiêm Tử Ngọc để lại rồi.
Cất kỹ hai quả Ngũ Hành mà Tạo Hóa Kim Tiền bấm gan bấm ruột giao ra xong, Hàn Ngâm bèn len lén liếc qua Mộ Thập Tam, rồi moi hai vò Túy Sinh tửu trong túi Càn Khôn ra, nhìn hắn cười nịnh: Mộ sư thúc, ngài xem việc này...
Mộ Thập Tam thẳng thừng cắt ngang lời cô: Nếu như nhớ không lầm, thì rượu này đã hứa tặng ta từ lâu rồi, ngươi chỉ tạm thời bảo quản thay ta mà thôi, bây giờ ngươi lấy rượu của ta để bảo ta làm việc giúp ngươi, ngươi không thấy quá mức vô sỉ sao?
Vô sỉ! Hàn Ngâm có chết cũng không biết xấu hổ, thẳng thắng thừa nhận, còn nhìn hắn ra bộ đáng thương: Nhưng ta Tụ Linh thành công, sư thúc còn chưa tặng quà mừng cho ta, hay là dọn dẹp đống rắc rối này giúp ta đi, coi như thay cho quà mừng nhé?
Mộ Thập Tam tức quá hóa cười: Được lắm! Được lắm!
Hàn Ngâm cứ bám cây mà leo lên theo thói quen, vội vàng cười hỏi: Vậy là sư thúc đồng ý rồi nhé?
Mộ Thập Tam lườm cô: Được rồi, cứ làm như ngươi nói đi, coi như lễ cập kê của ngươi, ngươi đừng hòng tìm ta đòi quà!
Cập... cập kê gì...
Bây giờ đến lượt Hàn Ngâm sửng sốt: Hôm nay là ngày mấy?
Mộ Thập Tam khẽ nhếch môi: Tiết triêu hoa.
Sinh thần của cô! Sinh thần mười lăm tuổi của cô! Cả đời chỉ có một lần sinh thần cập kê!
Vậy là...
Cô ngoái đầu nhìn bàn rượu và thức ăn còn bốc hơi nóng trong phòng Mộ Thập Tam, lẽ nào cái này là chuẩn bị cho cô sao?
Lỗ nặng, lỗ nặng rồi!
Hàn Ngâm xúc động tới mức muốn rơi lệ lã chã, nhưng giờ muốn đổi ý cũng muộn rồi, vì Mộ Thập Tam đã mở cửa bước ra ngoài, chỉ nói với người ngoài cửa một câu đã dọn sạch được đống rắc rối.
Hắn nói: Các ngươi hãy trở lại bẩm báo với chưởng môn ngọn nguồn sự tình, nói rằng Hàn Ngâm xung phong muốn đi theo ta tầm nã nghịch đồ Tô Tinh Trầm, chờ làm xong chuyện này, cô ấy sẽ đi tìm chưởng môn nhận tội.
Xấu xa! Thật sự quá xấu xa!
Nghe xong câu này, Hàn Ngâm tới khóc cũng chẳng khóc nổi. Tạo Hóa Kim Tiền thì đứng bên ôm bụng cười rũ rượi trông hết sức hả dạ.
Cắn răng ghi hận, trong khi nét mặt cô lại tươi cười: Tiền gia, chúc mừng ngươi hóa ra hình người.
Nói khách sáo vậy à...
Tạo Hóa Kim Tiền nhìn cô có hơi hết hồn: Thành thật đi, ngươi có âm mưu gì?
Hàn Ngâm cứ cười: Ta thấy ngươi đã hóa ra hình người rồi, đương nhiên cũng cần đặt một cái tên người.
Bổn đại gia có tên, ta là...
Hàn Ngâm chẳng thèm đếm xỉa tới lời hắn, chỉ chuyên tâm độc thoại: Trên đồng tiền nào cũng có bốn chữ Chiêu tài tiến bảo, hay gọi ngươi là Chiêu Tài nhé.
Tạo Hóa Kim Tiền khịt mũi: Khó nghe!
Vậy gọi Tiến Bảo là chuẩn nhất.
Càng khó nghe hơn!
Hàn Ngâm vỗ tay cười khoái trá: Cứ quyết định vậy đi, gọi ngươi là Tài Bảo.
Tạo Hóa Kim Tiền lập tức bùng nổ: Ta không thích!
Ai quan tâm ngươi có thích hay không. Hàn Ngâm liếc hắn: Tên đặt ra là để người khác gọi, dù ngươi không thích, cũng chả cản được ta gọi!
Nói rồi cô gọi một hơi chừng mười tiếng Tài Bảo , làm Tạo Hóa Kim Tiền tức đến nỗi miệng mồm co quắp mà chẳng làm gì được.
Báo thù xong, tâm trạng Hàn Ngâm hết sức dễ chịu, nhưng nhìn Mộ Thập Tam ngoài cửa bị Giang Tĩnh Dạ gọi lại nói chuyện, rồi ngoảnh sang nhìn bàn rượu và thức ăn, chẳng biết sao, cô lại chùng xuống, trong lòng bắt đầu lan ra một loại cảm giác mang tên chua xót, đột nhiên rất muốn tìm một chỗ không người để òa khóc một trận.
Bởi vì, hiện tại cô có người quan tâm che chở, có người cãi vã ầm ĩ, hiện thực này quá tốt đẹp, đẹp đến mức cô không dám chớp mắt, sợ tới khi mở ra thì lại phát hiện tất cả hiện thực này đơn giản chỉ là một giấc mơ.
~ Hết chương 114 ~
Edit: Yunchan
***
Có ăn cái gì cũng không thể ăn thiệt!
Hàn Ngâm nheo mắt lại, đưa tay kề bên tai nói: Ngài bảo người khác gọi ta là cái gì cơ? Ta không nghe rõ.
Từ Thím vừa trượt tới đầu lưỡi, suýt thì nhảy ra ngoài, lại bị Mộ Thập Tam nuốt nhanh xuống.
Hắn cười lười, giơ ngón tay búng trán cô, nói: Thật là giảo hoạt, thiếu chút nữa đã mắc lừa.
Cử chỉ và giọng điệu đều vô cùng thân thiết, khiến tơ lòng Hàn Ngâm như bị gảy nhẹ, run lên một tiếng.
Cô vội vàng rũ mắt nhìn xuống giày mình, cười nói: Trước đây ngài từng cứu muội ấy, nói không chừng muội ấy tới đây để báo ân ngài đó, ngài nên đối xử với muội ấy tốt hơn mới đúng.
Ngươi chắc là mình không nói ngược chứ? Mộ Thập Tam liếc xéo cô: Cô ta tới báo ân, thì phải là cô ta đối xử tốt với ta mới đúng, còn ta, chẳng phải đang cho cô ta cơ hội này sao?
Nói cũng phải...
Hàn Ngâm nhất thời câm nín, nhưng chẳng qua cô hỏi chuyện Tần Vô Ưu chỉ đơn giản vì hiếu kỳ, nên cười một cái rồi cũng vứt chuyện này ra sau đầu.
Mộ Thập Tam cũng chẳng để tâm lắm, hắn thu đồ đệ này, chẳng qua là để tránh phiền phức. Bởi vì Tần Vô Ưu có thể cố chấp bỏ ra năm năm tìm một người năm đó không để lộ thân phận và danh tính như hắn, nếu hắn khăng khăng không nhận thì sẽ gây ra chuyện như trình môn lập tuyết(*), đưa tới sự bàn tán xầm xì của mọi người Cửu Huyền, rồi đẩy hắn lên đầu sóng ngọn gió.
(*) Câu Trình môn lập tuyết xuất phát từ sự tích: Dương Thời tự Trung Lập, người châu Nam Kiếm (nay thuộc Phúc Kiến) đậu Tiến sĩ năm Hi Ninh thứ 9 (năm 1076) đời Tống Thần Tông. Ông theo học Trình Hạo. Sau khi Trình Hạo qua đời, ông đến Lạc Dương theo học Trình Di, lúc bấy giờ đã hơn 40 tuổi.
Một ngày nọ, Dương Thời và Du Tạc đi thăm Trình Di. Gặp lúc Trình Di đang nhắm mắt tĩnh toạ. Hai ông cung kính đứng hầu ngoài cửa đợi đến khi thầy thức. Khi Trình Di thức dậy, bên ngoài tuyết đã rơi dày cả thước. (Theo chuonghung)
Cây cao vượt rừng gió sẽ đập(*), đạo lý này hắn đã biết từ lâu, cho nên chỉ kiên trì khiêm tốn, quan trọng nhất là hắn thà tự do tự tại dưới ánh mắt khinh bỉ của người khác, chứ chẳng cần gò bó cẩn trọng dưới ánh mắt sùng kính của mọi người. Thế nên nhận đồ đệ thì nhận, hắn cũng chẳng tổn thất gì.
(*) Nguyên văn là Cây cao vượt rừng gió sẽ đập, chim bay vượt đàn chịu súng săn.
Như đã nói, mặc dù thu đồ đệ là bị ép buộc, nhưng hắn lại chẳng nhỏ mọn mang thù, vốn nghĩ dù Tần Vô Ưu bái hắn làm thầy xuất phát từ mục đích gì, chỉ cần bản thân cô ta có lòng tu tiên kiên định, đến thỉnh giáo hắn thì hắn sẽ biết gì nói nấy. Nhưng hiện tại xem ra cô ta hoàn toàn không có tâm tư này, hàng ngày thứ nghĩ tới nhiều nhất chỉ là làm món ăn ngon tới lấy lòng hắn. Hạng người có xuất thân tốt nhưng lại buông thả bản thân như thế, chẳng đáng để hắn phí tâm khuyên cô ta cố gắng nỗ lực.
Hai người sóng vai bước đi, còn chưa tới trước nhà gỗ đã nghe thấy một tiếng nổ kinh thiên động địa, mặt đất cũng rung chuyển theo, ngay sau đó từ đằng xa bắn lên kim quang chói lòa rồi đột nhiên tắt ngấm.
Chuyện... chuyện gì xảy ra... Hàn Ngâm bị kim quang đâm tới đau mắt, màng tai cũng ong ong theo.
Bên phía Ngũ hành linh mạch. Ánh mắt Mộ Thập Tam sầm xuống, nắm tay kéo cô đi: Qua đó xem.
Dọc đường có rất nhiều đệ tử Cửu Huyền đổ xô tới từ bốn phương tám hướng, ai nấy đều hoang mang ra mặt, hỏi thăm nhau rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hai người họ chạy tới nơi phát ra tiếng nổ đầu tiên, sau đó Hàn Ngâm nhìn thấy một màn làm người ta há hốc.
Mạch nhãn của Ngũ hành linh mạch chẳng hiểu sao đã bị đục ra một cái lỗ to, còn lan tới một khoảnh nhỏ của vườn linh bên cạnh, trong màn bụi bặm và đất đá bay mù trời, hiện ra thấp thoáng một bóng người cao lớn.
Được rồi, bóng người này thì chẳng có vấn đề gì, vấn đề là người này hình như không có mảnh vải che thân, cứ đứng trần như nhộng trước mặt mọi người ngay giữa ban ngày ban mặt...
Hàn Ngâm còn chưa kịp đen mặt thì đã bị Mộ Thập Tam đưa tay che kín mắt, sau đó cô nghe hắn hừ nhẹ: Đừng xem, sẽ bị đau mắt hột.
Đau mắt hột cái đầu!
Mặt Hàn Ngâm nóng lên, chối bay chối biến: Bụi mịt mù, ta hoàn toàn chẳng thấy gì hết!
Đây không phải hoàn toàn lừa lọc bản thân, mà là một phần sự thật...
Mộ Thập Tam hừ khẽ lần nữa: Vậy là hay nhất!
Nhưng chỉ một khắc sau, Hàn Ngâm đã bị người ta chỉ vào mũi vu oan.
Ngươi nhìn thấy! Chết tiệt, ngươi lại dám nhìn lén, quá không biết xấu hổ!
Vu khống cô là một thiếu niên trạc mười sáu mười bảy tuổi, hắn có màu da cổ đồng sáng loáng săn chắc và một gương mặt xinh đẹp hơi trung tính, thứ nổi bật nhất trong ngũ quan chính là cặp mắt hạnh tròn xoe, đuôi mắt vút cao, đồng tử đen láy trong veo như ngọc lưu ly, sáng đến mức khiến người ta không tài nào nhìn thẳng.
Nhưng chính cặp mắt đó lại khiến Hàn Ngâm sinh ra một loại ham muốn hủy hoại trước nay chưa từng có.
Cô thầm muốn lấy tay chọt mù chúng, bởi vì ánh mắt đó thật tình quá đáng ghét! Chẳng những nhìn người từ trên cao xuống, mà còn đầy vẻ khinh khỉnh, phối với cái cằm hếch lên thật cao, trông ngạo mạn tới mức muốn đấm cho một phát.
Hàn Ngâm hít sâu một hơi, mắng ngược lại hắn: Câm miệng!
Thiếu niên nào lọt tai lời cô nói, còn vênh mặt hếch cằm liếc cô: Nhóc tì Hàn Ngâm, ngươi thẳng thắn thừa nhận đi! Ta sẽ không cười nhạo ngươi đâu, chỉ khinh bỉ ngươi thôi!
Thừa nhận cái rắm! Hàn Ngâm đã cáu lên thì cũng chẳng buồn giữ mồm giữ miệng: Ai muốn nhìn ngươi hả? Từ nhỏ tới lớn ta chưa từng thấy tên nào xấu ma chê quỷ hờn như ngươi, liếc sơ qua cực xấu, liếc kỹ lại càng xấu hơn, thò tay đập bẹp là có thể treo lên cửa trừ tà ma, vo tròn rồi ném vào chuồng heo, heo còn phải gọi ngươi là cha!
Thổ Linh trư vô tội bị chỉ mặt đặt tên, lập tức nằm chổng móng lên trời kêu ụt ịt phản đối.
Thiếu niên bị mắng cho phát cáu, buột miệng nói: Heo không biết gọi cha!
Hàn Ngâm hất cằm: Không nghe Nha Nha đang kêu sao hả?
Mộ Thập Tam hết kiềm nổi, phá lên cười thành tiếng.
Thiếu niên bị chửi tới líu lưỡi, cuối cùng không thể làm gì hơn là quay ngoắc mặt đi, ấm ức: Tức chết ta!
Ngươi tức sao? Nếu đã mắng thì Hàn Ngâm phải mắng cho đã thì thôi: Nói cho ngươi biết, ta còn tức hơn ngươi đây! Chưa nói với ta tiếng nào đã lén lút chạy đi tu luyện huyễn hình! Bây giờ thì hay rồi, ngươi hủy sập luôn cả Ngũ Hành linh mạch, thuốc trong vườn linh cũng bị héo hết sạch, còn ê mặt trần nhồng nhộng trước mặt cả đám người, dọa cho mấy nữ đệ tử phải hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ! Gây ra đống bát nháo thế này, ngươi dạy cho ta đi, ta nên dàn xếp sao đây hả!
Không sai! Thiếu niên này chính là hình người do Tạo Hóa Kim Tiền hóa ra, lúc này hắn mấp máy môi, không nói được một lời.
Nói xem! Hàn Ngâm quyết không bỏ qua: Mới đó còn ra vẻ đại gia mà, sao giờ lại câm như hến thế hả?
Tạo Hóa Kim Tiền:...
Quên đi! Hàn Ngâm liếc xéo hắn: Với cái đầu toàn đá cụi của ngươi, ta cũng chẳng trông mong ngươi có thể nghĩ ra cách giải quyết vấn đề, chi bằng thế này đi, ta dọn dẹp rắc rối giúp ngươi, để báo đáp, ngươi phải ngoan ngoãn giao cho ta ba quả Ngũ Hành!
Tạo Hóa Kim Tiền quạu quọ: Mơ đi!
Hàn Ngâm cũng chẳng bực, bước lên mấy bước kéo cửa phòng ra, tiếng bàn tán ầm ỹ nhất thời xô vào như thủy triều.
Ngẫm lại lúc nãy khi mình mới vừa hóa ra nhân thân, bộ dạng trần truồng đều bị người ta nhìn thấy hết, dù Tạo Hóa Kim Tiền không xấu hổ thì cũng bối rối, đâu chịu ra ngoài cho người ta nhòm ngó tiếp, đành vội xuống nước: Một quả, cho ngươi một quả.
Ba quả. Hàn Ngâm không nhường một bước.
Hai quả! Tạo Hóa Kim Tiền sắp khóc tới nơi: Trong vườn linh động thiên chỉ còn hai quả Ngũ Hành.
Hàn Ngâm nghĩ ngợi một chút, dùng sức đóng ầm cửa lại, rồi quay mặt cười tủm tỉm: Thành giao!
Có hai quả Ngũ Hành này, ít nhất cô cũng gom được hai đồ đệ, bất kể ai tu tới Đan Thành trước thì cô cũng có thể hoàn thành được phân nửa nhiệm vụ mà Nghiêm Tử Ngọc để lại rồi.
Cất kỹ hai quả Ngũ Hành mà Tạo Hóa Kim Tiền bấm gan bấm ruột giao ra xong, Hàn Ngâm bèn len lén liếc qua Mộ Thập Tam, rồi moi hai vò Túy Sinh tửu trong túi Càn Khôn ra, nhìn hắn cười nịnh: Mộ sư thúc, ngài xem việc này...
Mộ Thập Tam thẳng thừng cắt ngang lời cô: Nếu như nhớ không lầm, thì rượu này đã hứa tặng ta từ lâu rồi, ngươi chỉ tạm thời bảo quản thay ta mà thôi, bây giờ ngươi lấy rượu của ta để bảo ta làm việc giúp ngươi, ngươi không thấy quá mức vô sỉ sao?
Vô sỉ! Hàn Ngâm có chết cũng không biết xấu hổ, thẳng thắng thừa nhận, còn nhìn hắn ra bộ đáng thương: Nhưng ta Tụ Linh thành công, sư thúc còn chưa tặng quà mừng cho ta, hay là dọn dẹp đống rắc rối này giúp ta đi, coi như thay cho quà mừng nhé?
Mộ Thập Tam tức quá hóa cười: Được lắm! Được lắm!
Hàn Ngâm cứ bám cây mà leo lên theo thói quen, vội vàng cười hỏi: Vậy là sư thúc đồng ý rồi nhé?
Mộ Thập Tam lườm cô: Được rồi, cứ làm như ngươi nói đi, coi như lễ cập kê của ngươi, ngươi đừng hòng tìm ta đòi quà!
Cập... cập kê gì...
Bây giờ đến lượt Hàn Ngâm sửng sốt: Hôm nay là ngày mấy?
Mộ Thập Tam khẽ nhếch môi: Tiết triêu hoa.
Sinh thần của cô! Sinh thần mười lăm tuổi của cô! Cả đời chỉ có một lần sinh thần cập kê!
Vậy là...
Cô ngoái đầu nhìn bàn rượu và thức ăn còn bốc hơi nóng trong phòng Mộ Thập Tam, lẽ nào cái này là chuẩn bị cho cô sao?
Lỗ nặng, lỗ nặng rồi!
Hàn Ngâm xúc động tới mức muốn rơi lệ lã chã, nhưng giờ muốn đổi ý cũng muộn rồi, vì Mộ Thập Tam đã mở cửa bước ra ngoài, chỉ nói với người ngoài cửa một câu đã dọn sạch được đống rắc rối.
Hắn nói: Các ngươi hãy trở lại bẩm báo với chưởng môn ngọn nguồn sự tình, nói rằng Hàn Ngâm xung phong muốn đi theo ta tầm nã nghịch đồ Tô Tinh Trầm, chờ làm xong chuyện này, cô ấy sẽ đi tìm chưởng môn nhận tội.
Xấu xa! Thật sự quá xấu xa!
Nghe xong câu này, Hàn Ngâm tới khóc cũng chẳng khóc nổi. Tạo Hóa Kim Tiền thì đứng bên ôm bụng cười rũ rượi trông hết sức hả dạ.
Cắn răng ghi hận, trong khi nét mặt cô lại tươi cười: Tiền gia, chúc mừng ngươi hóa ra hình người.
Nói khách sáo vậy à...
Tạo Hóa Kim Tiền nhìn cô có hơi hết hồn: Thành thật đi, ngươi có âm mưu gì?
Hàn Ngâm cứ cười: Ta thấy ngươi đã hóa ra hình người rồi, đương nhiên cũng cần đặt một cái tên người.
Bổn đại gia có tên, ta là...
Hàn Ngâm chẳng thèm đếm xỉa tới lời hắn, chỉ chuyên tâm độc thoại: Trên đồng tiền nào cũng có bốn chữ Chiêu tài tiến bảo, hay gọi ngươi là Chiêu Tài nhé.
Tạo Hóa Kim Tiền khịt mũi: Khó nghe!
Vậy gọi Tiến Bảo là chuẩn nhất.
Càng khó nghe hơn!
Hàn Ngâm vỗ tay cười khoái trá: Cứ quyết định vậy đi, gọi ngươi là Tài Bảo.
Tạo Hóa Kim Tiền lập tức bùng nổ: Ta không thích!
Ai quan tâm ngươi có thích hay không. Hàn Ngâm liếc hắn: Tên đặt ra là để người khác gọi, dù ngươi không thích, cũng chả cản được ta gọi!
Nói rồi cô gọi một hơi chừng mười tiếng Tài Bảo , làm Tạo Hóa Kim Tiền tức đến nỗi miệng mồm co quắp mà chẳng làm gì được.
Báo thù xong, tâm trạng Hàn Ngâm hết sức dễ chịu, nhưng nhìn Mộ Thập Tam ngoài cửa bị Giang Tĩnh Dạ gọi lại nói chuyện, rồi ngoảnh sang nhìn bàn rượu và thức ăn, chẳng biết sao, cô lại chùng xuống, trong lòng bắt đầu lan ra một loại cảm giác mang tên chua xót, đột nhiên rất muốn tìm một chỗ không người để òa khóc một trận.
Bởi vì, hiện tại cô có người quan tâm che chở, có người cãi vã ầm ĩ, hiện thực này quá tốt đẹp, đẹp đến mức cô không dám chớp mắt, sợ tới khi mở ra thì lại phát hiện tất cả hiện thực này đơn giản chỉ là một giấc mơ.
~ Hết chương 114 ~
/227
|