Xe dừng lại ở cửa biệt thự.
Tài xế đã rời đi từ sớm.
Bên ngoài đổ một cơn mưa nhỏ, từng hạt rơi lên cửa kính xe.
Cửa xe đột nhiên mở ra.
Người đàn ông cao gầy bế một cô gái đi ra ngoài.
Dường như cô đang ngủ, khuôn mặt điềm đạm xinh đẹp trông hơi mệt mỏi, có điều lúc này cô vẫn rất tín nhiệm người đàn ông trước mặt này.
Vào nhà rồi, Thẩm Tư Viễn đặt cô lên giường.
Lâm Tử Diên bị hành đ0ng này làm hơi tỉnh táo lại, hé mắt nhìn anh.
“Tỉnh rồi à?” Thẩm Tư Viễn nhẹ giọng nói, trong con ngươi tràn ngập hình ảnh cô.
Lâm Tử Diên muốn mở miệng nói chuyện, lại phát hiện giọng mình khàn khàn như bị bệnh.
Lúc này đầu cô như muốn nứt ra, chỉ thấy thể lực toàn thân đang báo đ0ng, hoàn toàn không có sức nói chuyện.
Thẩm Tư Viễn cười nhẹ một tiếng: “Em cứ ngủ một giấc ngon lành trước đã.”
“Cô bé khóc nhè.”
Nghĩ đến hình ảnh lúc nãy, yết hầu của anh lại cuộn lên.
Tuy trong lòng anh rất thương cô, nhưng đôi khi thấy cô ấm ức anh lại không thể kiềm chế dục v0ng của mình.
Đôi lúc anh rất muốn trở thành người xấu chọc cô khóc.
Cho nên, lúc này trong mắt cô có lẽ mặt anh chính là người xấu mang tội ác tày trời kia.
Mặc dù Thẩm Tư Viễn thương cô, nhưng cũng không hối hận về việc vừa rồi, thậm chí tr3n mặt còn có vẻ thỏa mãn nhàn nhạt.
Lâu ngày không gặp, anh vẫn luôn khắc chế nỗi nhớ nhung của mình.
Anh không ngờ là cô chủ đ0ng châm lửa mà trong mắt lại mang theo sự ngây thơ không rành sự đời.
Thẩm Tư Viễn không nhịn được, cũng không định cố nhịn.
Thấy khóe mắt cô rưng rưng ngấn lệ, anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên dòng nước mắt của cô, trông thì dịu dàng nhưng giọng nói trầm khàn lại để lộ dục v0ng chân thực của anh.
“Sao lại dễ khóc vậy chứ?”
Khi anh nói lời này vừa đùa vừa thương, tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ càng khiến người đàn ông thêm điển trai tuấn tú.
Trong khoảnh khắc ấy, anh như một bậc thầy có thể kiểm soát mọi việc.
Khiến cô không thể không cùng chìm đắm vào tiết tấu của anh.
Bây giờ trông vẻ mặt trêu ngươi của anh, Lâm Tử Diên muốn phản bác, rồi lại giận đến mức không nói nên lời.
Thẩm Tư Viễn thật sự rất to gan, còn giỏi hơn cô tưởng nhiều.
Thậm chí cô còn nghĩ, đàn ông lớn tuổi đều có kinh nghiệm phong phú như vậy sao? Nhưng lúc trước Thẩm Tư Viễn cũng từng nói, trước cô anh chưa từng có bất kỳ người phụ nữ nào.
Mang theo nghi vấn không thể hỏi ra này, Lâm Tử Diên nặng nề đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, cô nhận ra Thẩm Tư Viễn không đi làm, hỏi ra mới biết hôm nay Thẩm Tư Viễn cố ý ở nhà cùng cô.
Cô mặc một chiếc áo thun màu trắng to rộng, dựa vào cửa phòng sách đưa mắt nhìn người đàn ông nho nhã đeo kính gọng vàng, chậm rãi nói: “Anh như vậy, người khác còn tưởng anh không đi làm vì em đấy.”
Thẩm Tư Viễn tựa vào ghế, tỏ vẻ rất hứng thú nhìn sang: “Chẳng lẽ không phải?”
Lâm Tử Diên: “Vậy…”
Thẩm Tư Viễn đưa mắt đánh giá đôi chân thon dài trắng nõn của cô, hơi nâng cằm lên, nhàn nhạt nói: “Em thật sự có khả năng này đấy, Tử Diên, đừng coi nhẹ bản thân.”
Anh lại gần, ép cô lùi đến bức tường, mang theo khí thế mãnh liệt nhìn cô, cúi đầu hỏi: “Em định khi nào quay lại bên kia?”
Lâm Tử Diên: “Lần này không có nhiều thời gian, vốn chỉ định về thăm một chút, nên ngày mốt em phải đi rồi.”
Người đàn ông cười nhẹ một tiếng, nắm lấy cổ tay cô, hỏi: “Chắc chắn không phải kiểm tra à?”
“Ai bảo chứ.” Lâm Tử Diên không chịu thừa nhận, “Em không phải là người thích nghi kỵ, anh hiểu lầm rồi.”
Hình như Thẩm Tư Viễn hơi tiếc nuối, lắc đầu nói: “Anh tưởng địa vị của anh ở trong lòng em đã đủ quan trọng, xem ra em vẫn quá yên tâm về anh.”
Nói đến đây, Lâm Tử Diên vẫn không nhịn được đi theo anh hỏi: “Vậy gần đây anh có tiếp xúc với người phụ nữ nào khác không?”
Thẩm Tư Viễn nhã nhặn cười đáp: “Tử Diên, hỏi câu này chứng tỏ em vẫn là một cô gái đơn thuần. Nếu anh ngoại t1nh với một người phụ nữ khác, hẳn là sẽ không nói thật với em. Nhưng anh vẫn phải thành thật với em.”
Nói xong, anh chọc lên trán cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt v3.
“Trừ em ra, anh sẽ không lên giường với bất kì phụ nữ nào khác, đây là sự chung thủy cơ bản nhất của chồng em.”
Lâm Tử Diên lại không muốn nghe điều này, “Vậy trái tim thì sao?”
Thẩm Tư Viễn bật cười, “Đương nhiên cũng thuộc về em, trái tim và thể xác của đàn ông luôn ở cùng chỗ, nếu anh có thể thủ thân như ngọc vì em, thì em nên biết…”
“Anh yêu em đến nhường nào.”
Lời bày tỏ của anh khiến người ta mơ hồ, như nhẹ nhàng phiêu lãng tr3n bầu trời.
Lâm Tử Diên biết, đây là cảm giác bị anh mê hoặc.
Tr3n người của anh có hương tuyết tùng nhàn nhạt, rất dễ ngửi.
Cô kiễng chân nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn, lại nghe tiếng người đàn ông hỏi bên tai: “Em về rồi liệu có gặp anh ta không?”
“Ai?”
“Hàng xóm của em.”
Thẩm Tư Viễn cụp mắt nhìn cô, “Anh ta đổi việc rồi, làm ở một công ty tài chính.”
Lâm Tử Diên hơi kinh ngạc, “Sao anh biết….”
Thẩm Tư Viễn vươn ngón tay mảnh khảnh vuốt v3 mặt cô, “Anh luôn muốn biết t1nh huống của những người xuất hiện xung quanh vợ anh.”
Lâm Tử Diên: “Không đâu, sau khi anh ta chuyển nhà, bọn em gặp mặt rất ít. Trước đó có liên lạc là vì anh ta khá chiếu cố em, em thấy anh ta cũng không tệ. Nhưng không ngờ anh ta lại đăng bài khiến người ta hiểu lầm như vậy.”
Thẩm Tư Viễn nhìn cô, khóe môi cong lên, “Em như thế này, sao anh yên tâm để em một mình ở bên ngoài được đây.”
“Thế nào, anh ghen à?” Đuôi mắt Lâm Tử Diên cong lên, đầu ngón tay chọc vào nguc anh, “Trước đây em không nhận ra anh cũng là một người lòng dạ hẹp hòi đấy.”
“Anh chưa từng nói mình rộng lượng, đặc biệt là với chuyện liên quan tới em.” Thẩm Tư Viễn bắt được ngón tay đang làm loạn của cô, cắn nhẹ một cái rồi khẽ cong môi nói, “Trời lạnh rồi, anh sẽ bảo người gửi đồ dùng mấy ngày nay qua cho em, sau này cần gì cứ nói với anh, không cần tìm người khác hỗ trợ.”
“Nhưng mà…” Lâm Tử Diên biết anh có ý gì, nhưng ở nước ngoài cô không thể lúc nào cũng liên lạc với Thẩm Tư Viễn, cho nên cô bối rối muốn nói gì đó.
Thẩm Tư Viễn nhướng mày, nhìn thấu nỗi băn khoăn của cô.
“Với chuyện của em, không gì anh không làm được.”
“Em có thể thử xem, chỉ cần em nói, anh sẽ hữu cầu tất ứng, đây là lời hứa cơ bản nhất của chồng em dành cho em.”
Lâm Tử Diên lập tức rung đ0ng, sau đó chui vào trong cái ôm của anh.
Ở đây hai ngày, Lâm Tử Diên cảm giác mình hơi điên cuồng.
Thậm chí lúc trước cô cũng không ngờ mình sẽ phóng túng đến thế, nhưng sự thật là Thẩm Tư Viễn có một lực hấp dẫn trí mạng với cô, chỉ cần ở cùng một chỗ với anh, cô sẽ không nhịn được bị anh quyến rũ.
Nói là nghỉ ngơi nhưng thật ra hai ngày nay còn mệt hơn làm việc nhiều.
Trước khi rời đi Lâm Tử Diên về nhà ăn một bữa cơm, thấy Lâm Vĩ Diệp khỏe lên không ít cô cũng yên tâm phần nào.
Lần bay này, vẫn là Thẩm Tư Viễn đưa cô đến sân bay.
Ở trong xe.
Người đàn ông nhìn cảnh sắc ở bên ngoài, nói: “Lần sau về em sẽ không đi nữa rồi.”
Lâm Tử Diên gật đầu, “Đúng vậy, cuối năm em sẽ về.”
Thẩm Tư Viễn kéo cửa sổ lên, con ngươi tối tăm nhìn cô, bỗng nhiên an tĩnh lại.
“Làm sao vậy…” Cô bị anh nhìn đến ngượng ngùng.
Thẩm Tư Viễn đặt một nụ hôn dịu dàng lên khóe môi cô.
“Có chuyện gì phải báo anh ngay.”
Lúc đầu Lâm Tử Diên còn chưa hiểu, nhưng sau đó lại chợt nhận ra.
Lần cuối cùng, hai người họ không dùng biện pháp an toàn.
Không biết người đàn ông này có cố ý không, lúc ấy Lâm Tử Diên cũng không để ý, bây giờ nghĩ lại, đúng là tỷ lệ trúng thưởng rất cao.
Trong lòng cô cũng hơi thấp thỏm, chắc không chuẩn thế đâu nhỉ…
Cô khẽ chớp mắt, ngập ngừng muốn nói lại th0i, cuối cùng như ngượng ngùng tháo dây an toàn ra, nói sang chuyện khác: “Em xuống xe đây.”
Thẩm Tư Viễn giúp cô lấy hành lý ra, cánh tay trực tiếp ôm lấy eo cô đi vào trong sân bay.
Trong sân bay rộng lớn, dù hôm nay Thẩm Tư Viễn chỉ mặc sơ mi trắng, nhưng dáng người cao ráo và khuôn mặt điển trai vẫn rất xuất chúng, thu hút ánh nhìn của không ít người lui tới.
Lâm Tử Diên đang muốn tạm biệt anh.
Thẩm Tư Viễn liếc nhìn xung quanh một lượt, đột nhiên cúi đầu, chóp mũi cao thẳng thân mật đụng vào cô.
Ở góc độ này, Lâm Tử Diên có thể nhìn thấy ánh mắt thâm t1nh đến khiến người ta chết chìm của người đàn ông.
Đuôi mắt của anh hơi cong lên, ý cười như xua tan tuyết đầu mùa.
“Tử Diên.”
“Anh không cố ý đâu, chẳng qua lúc đó rất khó kiềm chế.”
Lúc ấy cô chỉ ngây người, cũng sắp đến giờ soát vé, cô đành phải đi vào.
Đến khi lên máy bay, Lâm Tử Diên nghĩ rồi lại nghĩ, khuôn mặt lập tức đỏ lên.
Người đàn ông này…
Chẳng lẽ là nói đến chuyện đó.
Trước khi bay cô bực bội nhắn một tin.
“Nhỡ có thai thật thì phải làm sao bây giờ?”
Người đàn ông bên kia lập tức trả lời.
“Nếu thật sự may mắn như vậy, anh có thể bỏ tất cả để đến chăm sóc em, tin anh.”
Sau khi nhận được tin nhắn này, tâm trạng Lâm Tử Diên bình tĩnh trở lại.
Cô cũng ngại nói chuyện này ở nơi công cộng nên chỉ lặng lẽ gửi qua một biểu tượng cảm xúc, xem như có lệ trả lời người đàn ông giỏi tán tỉnh này.
Khi cô đang định nghỉ ngơi tr3n máy bay một lúc, bỗng nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc.
“Phiền cô cho tôi một ly nước ấm.”
Cô ngước mắt nhìn, phát hiện người nói chuyện đúng là Thượng Thanh Thu đang mặc áo khoác màu nâu.
Cô ta cũng nhận thấy ánh mắt của Lâm Tử Diên, cong môi cười, “Thật trùng hợp, Tử Diên.”
Phản ứng của cô ta cũng bình tĩnh.
Chủ yếu là vì vừa rồi lúc chưa lên máy bay, cô ta đã bắt gặp cảnh Thẩm Tư Viễn đưa cô đến sân bay.
Lâm Tử Diên nhẹ nhàng gật đầu, “Cô cũng đến Los Angeles à?”
Thượng Thanh Thu: “Đúng vậy, có việc công cần phải qua bên đó công tác một chuyến.”
Sau đó hai người cũng hết chủ đề để nói với nhau, chủ yếu là vì quan hệ rất xấu hổ, cả hai cũng chưa từng muốn nói chuyện phiếm với nhau.
Lúc ấy Lâm Tử Diên tưởng chỉ là trùng hợp gặp một lần, sau này sẽ không có cơ hội gặp lại.
Nhưng ai mà ngờ, cơ hội gặp mặt lại xuất hiện trong chưa đến một tuần.
Cô ở bên đây chủ yếu là giao lưu học tập, phạm vi công ty thiết kế của Lawrence rất rộng, là thành viên trong tổ thiết kế, lần này cô bị yêu cầu đi gặp công ty đối tác.
Cô và Tiểu Đường cùng nhau xuất phát, tr3n đường đi còn nghiên cứu đặc điểm của công ty kia.
Kết quả vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo choàng bình tĩnh nhìn bọn cô.
“Ngồi đi.” Thượng Thanh Thu mặt không biểu cảm vươn đầu tay chỉ vào chỗ ngồi ở trước mặt mình.
Lâm Tử Diên giật giật khóe môi, vẫn bình tĩnh ngồi xuống.
Buổi thảo luận này nói thật ra là không quá thuận lợi.
Thượng Thanh Thu yêu cầu rất nhiều, hơn nữa cũng không hài lòng với phương án thảo luận của bọn họ.
Cô ta đề ra rất nhiều yêu cầu, thậm chí còn gọi điện thoại cho người phụ trách bên này, trong lúc nói chuyện cũng có vẻ không quá hài lòng với người được phái tới lần này.
Buông điện thoại xuống, Thượng Thanh Thu nhìn về phía Lâm Tử Diên, khẽ cười nói: “Xin lỗi, Tử Diên, tôi không nhằm vào cô, chỉ là việc công phải xử theo phép công, cô có thể th0ng cảm cho tôi không?”
Lâm Tử Diên gật đầu, “Tôi hiểu, mọi việc đều có thể theo ý cô.”
“Cô hiểu thì tốt, bây giờ chúng ta là quan hệ hợp tác, vẫn phải vì mục đích cuối cùng của phương án, đừng trộn lẫn quá nhiều t1nh cảm cá nhân.”
“Được.”
Lúc ấy Tiểu Đường không nói nhiều, vừa ra ngoài thì không thể tưởng tượng nổi mà nói: “Trước đây hai người thật sự không quen nhau à?”
Lâm Tử Diên: “Làm sao vậy?”
“Người phụ nữ kia trông thật đáng sợ, dù tỏ ra là việc công xử theo phép công nhưng cũng khiến cô chịu không ít thiệt. Tôi còn tưởng lúc trước hai người là t1nh địch luôn đấy, nếu không cô ta cũng không nhằm vào cô như vậy. Hơn nữa tác phẩm của chúng ta cũng đâu tệ đến vậy, đúng là vớ vẩn!” Tiểu Đường trợn mắt bực bội nói.
Lâm Tử Diên nghĩ thầm, con mắt Tiểu Đường nhìn người thật chuẩn.
Hai người các cô hình như thật đúng là quan hệ t1nh địch.
Ban đầu Lâm Tử Diên nghĩ Thượng Thanh Thu chỉ làm khó dễ mình, không ngờ sau này cô ta ngày càng quá đáng, không ngừng đưa ra yêu cầu làm nhóm của Lâm Tử Diên phải thường xuyên tăng ca.
Trùng hợp là lúc này Lawrence mới đi công tác nước ngoài về, mời Lâm Tử Diên một bữa cơm.
Trước khi đi ăn, Lawrence đặc biệt qua đón cô.
Tr3n xe, Lawrence quay đầu lại mập mờ liếc nhìn cô một cái, “Tử Diên, cho cô một bất ngờ.”
Lâm Tử Diên khó hiểu hỏi: “Cái gì?”
Lawrence: “Mang đến cho cô một bảo bối.”
Lâm Tử Diên: “?”
Lawrence: “Là bảo bối của cô, cô có muốn thấy không?”
- -----oOo------
Tài xế đã rời đi từ sớm.
Bên ngoài đổ một cơn mưa nhỏ, từng hạt rơi lên cửa kính xe.
Cửa xe đột nhiên mở ra.
Người đàn ông cao gầy bế một cô gái đi ra ngoài.
Dường như cô đang ngủ, khuôn mặt điềm đạm xinh đẹp trông hơi mệt mỏi, có điều lúc này cô vẫn rất tín nhiệm người đàn ông trước mặt này.
Vào nhà rồi, Thẩm Tư Viễn đặt cô lên giường.
Lâm Tử Diên bị hành đ0ng này làm hơi tỉnh táo lại, hé mắt nhìn anh.
“Tỉnh rồi à?” Thẩm Tư Viễn nhẹ giọng nói, trong con ngươi tràn ngập hình ảnh cô.
Lâm Tử Diên muốn mở miệng nói chuyện, lại phát hiện giọng mình khàn khàn như bị bệnh.
Lúc này đầu cô như muốn nứt ra, chỉ thấy thể lực toàn thân đang báo đ0ng, hoàn toàn không có sức nói chuyện.
Thẩm Tư Viễn cười nhẹ một tiếng: “Em cứ ngủ một giấc ngon lành trước đã.”
“Cô bé khóc nhè.”
Nghĩ đến hình ảnh lúc nãy, yết hầu của anh lại cuộn lên.
Tuy trong lòng anh rất thương cô, nhưng đôi khi thấy cô ấm ức anh lại không thể kiềm chế dục v0ng của mình.
Đôi lúc anh rất muốn trở thành người xấu chọc cô khóc.
Cho nên, lúc này trong mắt cô có lẽ mặt anh chính là người xấu mang tội ác tày trời kia.
Mặc dù Thẩm Tư Viễn thương cô, nhưng cũng không hối hận về việc vừa rồi, thậm chí tr3n mặt còn có vẻ thỏa mãn nhàn nhạt.
Lâu ngày không gặp, anh vẫn luôn khắc chế nỗi nhớ nhung của mình.
Anh không ngờ là cô chủ đ0ng châm lửa mà trong mắt lại mang theo sự ngây thơ không rành sự đời.
Thẩm Tư Viễn không nhịn được, cũng không định cố nhịn.
Thấy khóe mắt cô rưng rưng ngấn lệ, anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên dòng nước mắt của cô, trông thì dịu dàng nhưng giọng nói trầm khàn lại để lộ dục v0ng chân thực của anh.
“Sao lại dễ khóc vậy chứ?”
Khi anh nói lời này vừa đùa vừa thương, tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ càng khiến người đàn ông thêm điển trai tuấn tú.
Trong khoảnh khắc ấy, anh như một bậc thầy có thể kiểm soát mọi việc.
Khiến cô không thể không cùng chìm đắm vào tiết tấu của anh.
Bây giờ trông vẻ mặt trêu ngươi của anh, Lâm Tử Diên muốn phản bác, rồi lại giận đến mức không nói nên lời.
Thẩm Tư Viễn thật sự rất to gan, còn giỏi hơn cô tưởng nhiều.
Thậm chí cô còn nghĩ, đàn ông lớn tuổi đều có kinh nghiệm phong phú như vậy sao? Nhưng lúc trước Thẩm Tư Viễn cũng từng nói, trước cô anh chưa từng có bất kỳ người phụ nữ nào.
Mang theo nghi vấn không thể hỏi ra này, Lâm Tử Diên nặng nề đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, cô nhận ra Thẩm Tư Viễn không đi làm, hỏi ra mới biết hôm nay Thẩm Tư Viễn cố ý ở nhà cùng cô.
Cô mặc một chiếc áo thun màu trắng to rộng, dựa vào cửa phòng sách đưa mắt nhìn người đàn ông nho nhã đeo kính gọng vàng, chậm rãi nói: “Anh như vậy, người khác còn tưởng anh không đi làm vì em đấy.”
Thẩm Tư Viễn tựa vào ghế, tỏ vẻ rất hứng thú nhìn sang: “Chẳng lẽ không phải?”
Lâm Tử Diên: “Vậy…”
Thẩm Tư Viễn đưa mắt đánh giá đôi chân thon dài trắng nõn của cô, hơi nâng cằm lên, nhàn nhạt nói: “Em thật sự có khả năng này đấy, Tử Diên, đừng coi nhẹ bản thân.”
Anh lại gần, ép cô lùi đến bức tường, mang theo khí thế mãnh liệt nhìn cô, cúi đầu hỏi: “Em định khi nào quay lại bên kia?”
Lâm Tử Diên: “Lần này không có nhiều thời gian, vốn chỉ định về thăm một chút, nên ngày mốt em phải đi rồi.”
Người đàn ông cười nhẹ một tiếng, nắm lấy cổ tay cô, hỏi: “Chắc chắn không phải kiểm tra à?”
“Ai bảo chứ.” Lâm Tử Diên không chịu thừa nhận, “Em không phải là người thích nghi kỵ, anh hiểu lầm rồi.”
Hình như Thẩm Tư Viễn hơi tiếc nuối, lắc đầu nói: “Anh tưởng địa vị của anh ở trong lòng em đã đủ quan trọng, xem ra em vẫn quá yên tâm về anh.”
Nói đến đây, Lâm Tử Diên vẫn không nhịn được đi theo anh hỏi: “Vậy gần đây anh có tiếp xúc với người phụ nữ nào khác không?”
Thẩm Tư Viễn nhã nhặn cười đáp: “Tử Diên, hỏi câu này chứng tỏ em vẫn là một cô gái đơn thuần. Nếu anh ngoại t1nh với một người phụ nữ khác, hẳn là sẽ không nói thật với em. Nhưng anh vẫn phải thành thật với em.”
Nói xong, anh chọc lên trán cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt v3.
“Trừ em ra, anh sẽ không lên giường với bất kì phụ nữ nào khác, đây là sự chung thủy cơ bản nhất của chồng em.”
Lâm Tử Diên lại không muốn nghe điều này, “Vậy trái tim thì sao?”
Thẩm Tư Viễn bật cười, “Đương nhiên cũng thuộc về em, trái tim và thể xác của đàn ông luôn ở cùng chỗ, nếu anh có thể thủ thân như ngọc vì em, thì em nên biết…”
“Anh yêu em đến nhường nào.”
Lời bày tỏ của anh khiến người ta mơ hồ, như nhẹ nhàng phiêu lãng tr3n bầu trời.
Lâm Tử Diên biết, đây là cảm giác bị anh mê hoặc.
Tr3n người của anh có hương tuyết tùng nhàn nhạt, rất dễ ngửi.
Cô kiễng chân nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn, lại nghe tiếng người đàn ông hỏi bên tai: “Em về rồi liệu có gặp anh ta không?”
“Ai?”
“Hàng xóm của em.”
Thẩm Tư Viễn cụp mắt nhìn cô, “Anh ta đổi việc rồi, làm ở một công ty tài chính.”
Lâm Tử Diên hơi kinh ngạc, “Sao anh biết….”
Thẩm Tư Viễn vươn ngón tay mảnh khảnh vuốt v3 mặt cô, “Anh luôn muốn biết t1nh huống của những người xuất hiện xung quanh vợ anh.”
Lâm Tử Diên: “Không đâu, sau khi anh ta chuyển nhà, bọn em gặp mặt rất ít. Trước đó có liên lạc là vì anh ta khá chiếu cố em, em thấy anh ta cũng không tệ. Nhưng không ngờ anh ta lại đăng bài khiến người ta hiểu lầm như vậy.”
Thẩm Tư Viễn nhìn cô, khóe môi cong lên, “Em như thế này, sao anh yên tâm để em một mình ở bên ngoài được đây.”
“Thế nào, anh ghen à?” Đuôi mắt Lâm Tử Diên cong lên, đầu ngón tay chọc vào nguc anh, “Trước đây em không nhận ra anh cũng là một người lòng dạ hẹp hòi đấy.”
“Anh chưa từng nói mình rộng lượng, đặc biệt là với chuyện liên quan tới em.” Thẩm Tư Viễn bắt được ngón tay đang làm loạn của cô, cắn nhẹ một cái rồi khẽ cong môi nói, “Trời lạnh rồi, anh sẽ bảo người gửi đồ dùng mấy ngày nay qua cho em, sau này cần gì cứ nói với anh, không cần tìm người khác hỗ trợ.”
“Nhưng mà…” Lâm Tử Diên biết anh có ý gì, nhưng ở nước ngoài cô không thể lúc nào cũng liên lạc với Thẩm Tư Viễn, cho nên cô bối rối muốn nói gì đó.
Thẩm Tư Viễn nhướng mày, nhìn thấu nỗi băn khoăn của cô.
“Với chuyện của em, không gì anh không làm được.”
“Em có thể thử xem, chỉ cần em nói, anh sẽ hữu cầu tất ứng, đây là lời hứa cơ bản nhất của chồng em dành cho em.”
Lâm Tử Diên lập tức rung đ0ng, sau đó chui vào trong cái ôm của anh.
Ở đây hai ngày, Lâm Tử Diên cảm giác mình hơi điên cuồng.
Thậm chí lúc trước cô cũng không ngờ mình sẽ phóng túng đến thế, nhưng sự thật là Thẩm Tư Viễn có một lực hấp dẫn trí mạng với cô, chỉ cần ở cùng một chỗ với anh, cô sẽ không nhịn được bị anh quyến rũ.
Nói là nghỉ ngơi nhưng thật ra hai ngày nay còn mệt hơn làm việc nhiều.
Trước khi rời đi Lâm Tử Diên về nhà ăn một bữa cơm, thấy Lâm Vĩ Diệp khỏe lên không ít cô cũng yên tâm phần nào.
Lần bay này, vẫn là Thẩm Tư Viễn đưa cô đến sân bay.
Ở trong xe.
Người đàn ông nhìn cảnh sắc ở bên ngoài, nói: “Lần sau về em sẽ không đi nữa rồi.”
Lâm Tử Diên gật đầu, “Đúng vậy, cuối năm em sẽ về.”
Thẩm Tư Viễn kéo cửa sổ lên, con ngươi tối tăm nhìn cô, bỗng nhiên an tĩnh lại.
“Làm sao vậy…” Cô bị anh nhìn đến ngượng ngùng.
Thẩm Tư Viễn đặt một nụ hôn dịu dàng lên khóe môi cô.
“Có chuyện gì phải báo anh ngay.”
Lúc đầu Lâm Tử Diên còn chưa hiểu, nhưng sau đó lại chợt nhận ra.
Lần cuối cùng, hai người họ không dùng biện pháp an toàn.
Không biết người đàn ông này có cố ý không, lúc ấy Lâm Tử Diên cũng không để ý, bây giờ nghĩ lại, đúng là tỷ lệ trúng thưởng rất cao.
Trong lòng cô cũng hơi thấp thỏm, chắc không chuẩn thế đâu nhỉ…
Cô khẽ chớp mắt, ngập ngừng muốn nói lại th0i, cuối cùng như ngượng ngùng tháo dây an toàn ra, nói sang chuyện khác: “Em xuống xe đây.”
Thẩm Tư Viễn giúp cô lấy hành lý ra, cánh tay trực tiếp ôm lấy eo cô đi vào trong sân bay.
Trong sân bay rộng lớn, dù hôm nay Thẩm Tư Viễn chỉ mặc sơ mi trắng, nhưng dáng người cao ráo và khuôn mặt điển trai vẫn rất xuất chúng, thu hút ánh nhìn của không ít người lui tới.
Lâm Tử Diên đang muốn tạm biệt anh.
Thẩm Tư Viễn liếc nhìn xung quanh một lượt, đột nhiên cúi đầu, chóp mũi cao thẳng thân mật đụng vào cô.
Ở góc độ này, Lâm Tử Diên có thể nhìn thấy ánh mắt thâm t1nh đến khiến người ta chết chìm của người đàn ông.
Đuôi mắt của anh hơi cong lên, ý cười như xua tan tuyết đầu mùa.
“Tử Diên.”
“Anh không cố ý đâu, chẳng qua lúc đó rất khó kiềm chế.”
Lúc ấy cô chỉ ngây người, cũng sắp đến giờ soát vé, cô đành phải đi vào.
Đến khi lên máy bay, Lâm Tử Diên nghĩ rồi lại nghĩ, khuôn mặt lập tức đỏ lên.
Người đàn ông này…
Chẳng lẽ là nói đến chuyện đó.
Trước khi bay cô bực bội nhắn một tin.
“Nhỡ có thai thật thì phải làm sao bây giờ?”
Người đàn ông bên kia lập tức trả lời.
“Nếu thật sự may mắn như vậy, anh có thể bỏ tất cả để đến chăm sóc em, tin anh.”
Sau khi nhận được tin nhắn này, tâm trạng Lâm Tử Diên bình tĩnh trở lại.
Cô cũng ngại nói chuyện này ở nơi công cộng nên chỉ lặng lẽ gửi qua một biểu tượng cảm xúc, xem như có lệ trả lời người đàn ông giỏi tán tỉnh này.
Khi cô đang định nghỉ ngơi tr3n máy bay một lúc, bỗng nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc.
“Phiền cô cho tôi một ly nước ấm.”
Cô ngước mắt nhìn, phát hiện người nói chuyện đúng là Thượng Thanh Thu đang mặc áo khoác màu nâu.
Cô ta cũng nhận thấy ánh mắt của Lâm Tử Diên, cong môi cười, “Thật trùng hợp, Tử Diên.”
Phản ứng của cô ta cũng bình tĩnh.
Chủ yếu là vì vừa rồi lúc chưa lên máy bay, cô ta đã bắt gặp cảnh Thẩm Tư Viễn đưa cô đến sân bay.
Lâm Tử Diên nhẹ nhàng gật đầu, “Cô cũng đến Los Angeles à?”
Thượng Thanh Thu: “Đúng vậy, có việc công cần phải qua bên đó công tác một chuyến.”
Sau đó hai người cũng hết chủ đề để nói với nhau, chủ yếu là vì quan hệ rất xấu hổ, cả hai cũng chưa từng muốn nói chuyện phiếm với nhau.
Lúc ấy Lâm Tử Diên tưởng chỉ là trùng hợp gặp một lần, sau này sẽ không có cơ hội gặp lại.
Nhưng ai mà ngờ, cơ hội gặp mặt lại xuất hiện trong chưa đến một tuần.
Cô ở bên đây chủ yếu là giao lưu học tập, phạm vi công ty thiết kế của Lawrence rất rộng, là thành viên trong tổ thiết kế, lần này cô bị yêu cầu đi gặp công ty đối tác.
Cô và Tiểu Đường cùng nhau xuất phát, tr3n đường đi còn nghiên cứu đặc điểm của công ty kia.
Kết quả vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo choàng bình tĩnh nhìn bọn cô.
“Ngồi đi.” Thượng Thanh Thu mặt không biểu cảm vươn đầu tay chỉ vào chỗ ngồi ở trước mặt mình.
Lâm Tử Diên giật giật khóe môi, vẫn bình tĩnh ngồi xuống.
Buổi thảo luận này nói thật ra là không quá thuận lợi.
Thượng Thanh Thu yêu cầu rất nhiều, hơn nữa cũng không hài lòng với phương án thảo luận của bọn họ.
Cô ta đề ra rất nhiều yêu cầu, thậm chí còn gọi điện thoại cho người phụ trách bên này, trong lúc nói chuyện cũng có vẻ không quá hài lòng với người được phái tới lần này.
Buông điện thoại xuống, Thượng Thanh Thu nhìn về phía Lâm Tử Diên, khẽ cười nói: “Xin lỗi, Tử Diên, tôi không nhằm vào cô, chỉ là việc công phải xử theo phép công, cô có thể th0ng cảm cho tôi không?”
Lâm Tử Diên gật đầu, “Tôi hiểu, mọi việc đều có thể theo ý cô.”
“Cô hiểu thì tốt, bây giờ chúng ta là quan hệ hợp tác, vẫn phải vì mục đích cuối cùng của phương án, đừng trộn lẫn quá nhiều t1nh cảm cá nhân.”
“Được.”
Lúc ấy Tiểu Đường không nói nhiều, vừa ra ngoài thì không thể tưởng tượng nổi mà nói: “Trước đây hai người thật sự không quen nhau à?”
Lâm Tử Diên: “Làm sao vậy?”
“Người phụ nữ kia trông thật đáng sợ, dù tỏ ra là việc công xử theo phép công nhưng cũng khiến cô chịu không ít thiệt. Tôi còn tưởng lúc trước hai người là t1nh địch luôn đấy, nếu không cô ta cũng không nhằm vào cô như vậy. Hơn nữa tác phẩm của chúng ta cũng đâu tệ đến vậy, đúng là vớ vẩn!” Tiểu Đường trợn mắt bực bội nói.
Lâm Tử Diên nghĩ thầm, con mắt Tiểu Đường nhìn người thật chuẩn.
Hai người các cô hình như thật đúng là quan hệ t1nh địch.
Ban đầu Lâm Tử Diên nghĩ Thượng Thanh Thu chỉ làm khó dễ mình, không ngờ sau này cô ta ngày càng quá đáng, không ngừng đưa ra yêu cầu làm nhóm của Lâm Tử Diên phải thường xuyên tăng ca.
Trùng hợp là lúc này Lawrence mới đi công tác nước ngoài về, mời Lâm Tử Diên một bữa cơm.
Trước khi đi ăn, Lawrence đặc biệt qua đón cô.
Tr3n xe, Lawrence quay đầu lại mập mờ liếc nhìn cô một cái, “Tử Diên, cho cô một bất ngờ.”
Lâm Tử Diên khó hiểu hỏi: “Cái gì?”
Lawrence: “Mang đến cho cô một bảo bối.”
Lâm Tử Diên: “?”
Lawrence: “Là bảo bối của cô, cô có muốn thấy không?”
- -----oOo------
/80
|