Lâm Tử Diên nhìn chằm chằm vào anh một lúc.
Mặc dù lúc này có hơi choáng váng, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy vẻ trêu tức trong đôi mắt người đàn ông này.
Lúc này Thành Nguyên đang đợi cô ở bên ngoài, cô tin rằng, dựa theo tính cách của Thẩm Tư Viễn, nếu như cô không phối hợp thật, hẳn là anh cũng sẽ không cho cô ra ngoài thật.
Dù sao thứ người này có chính là kiên nhẫn.
Cô nhấp môi dưới, mượn men say của rượu, gương mặt hiện lên một vệt đỏ ửng, không chỉ vì uống rượu mà còn là vì những nhân tố khác nữa.
Giọng nói của cô rất mềm mại, nhỏ giọng kêu một tiếng “chồng”.
Lông mày Thẩm Tư Viễn hơi nhíu lại, dường như cũng không ngờ Lâm Tử Diên lại nghe lời đến vậy.
Vừa rồi giọng nói của cô được d3 xuống rất thấp, nghe vào trong tai lại có một cảm xúc đặc biệt, như có xúc tu trêu chọc ở một góc trái tim.
Lúc này cô dựa lên ghế, Thẩm Tư Viễn đột nhiên hối hận vì lời nói lúc nãy.
Bởi vì anh hoàn toàn không nỡ cho cô xuống xe.
Nhưng cuối cùng lý trí vẫn đặt lên đầu, anh duỗi đầu ngón tay ra, vuốt v3 đôi môi cô một lúc, sau đó lại giống như khen ngợi, cười yếu ớt nói: “Ngoan thế.”
“Xem ra tôi không thể không cho em xuống xe rồi.”
Lâm Tử Diên: “...”
Gương mặt cô đỏ bừng, cũng đã tỉnh nửa phần men say.
Thẩm Tư Viễn đúng là lúc nào cũng thích trêu cô.
Cô mà uống thêm vài ly nữa, thật sự rất dễ rơi vào cạm bẫy của anh.
Lâm Tử Diên mở cửa, hô một tiếng với Thành Nguyên ở cổng: “Anh Thành, em ở đây.”
Thành Nguyên vốn đang sốt ruột nên lập tức nhìn thấy cô.
Anh ta sải bước đi tới, vừa cười vừa nói: “Tử Diên, anh còn tưởng em lạc đâu mất, em đi đâu vậy?”
“Xin lỗi, …chồng em tới đón em, cho nên suýt chút nữa thì quên ví anh còn đang ở chỗ em.”
“Không sao, hôm nay em cũng uống không ít, còn khó chịu không?”
“Không khó chịu, một lát là đỡ rồi, anh đi đường cũng nhớ chú ý an toàn nhé.”
Thấy Lâm Tử Diên bước xuống từ chiếc xe trước mặt, Thành Nguyên không khỏi cúi đầu quan sát một chút.
Đàn ông rất nhạy cảm với các loại xe, vừa rồi anh ta nhìn thoáng qua chiếc xe này, Maybach màu đen, vừa nhìn đã thấy không rẻ.
Nghĩ đến người chồng Lâm Tử Diên đã kể, anh nghĩ chẳng lẽ thật sự là một nhân vật còn có tiền hơn Thẩm Lương Châu.
Ngay tại lúc anh ta đang nghĩ về việc này, một bên cửa xe khác mở ra, một người đàn ông đi tới, tự nhiên đưa tay ra với anh, nói: “Chào cậu, tôi là chồng của Tử Diên, Thẩm Tư Viễn.”
Thành Nguyên giống như hốt hoảng vì được để ý, nhìn khí chất người đàn ông này cũng không phải là người bình thường, anh ta vội vươn tay ra nắm lấy bàn tay anh, cười nói: “Chào anh, tôi là Thành Nguyên, vừa rồi trong bữa tiệc còn nghe Tử Diên nhắc đến anh.”
“Nhắc đến tôi?” Nghe được câu này. Thẩm Tư Viễn hơi nhíu mày hiếu kỳ, rồi nhẹ nhàng nói: “Cô ấy nói tôi thế nào?”
Thành Nguyên: “Đương nhiên là nói anh rất tốt rồi, mà hai người đúng là một cặp trời sinh, lúc nãy Tử Diên nói tôi còn không tin, bây giờ nhìn thấy, hai người quả nhiên rất đẹp đôi.”
Không ngờ ở sau lưng cô lại nói về anh như thế.
Khóe môi Thẩm Tư Viễn hơi cong lên, “Cảm ơn, có cần tôi đưa cậu về một đoạn không?”
Mặc dù Thành Nguyên rất thích chiếc xe này, nhưng cũng không định yêu cầu quá đáng, “Tôi đã gọi lái thay rồi, sẽ tới ngay th0i.”
Một lúc sau, Thành Nguyên rời đi.
Thẩm Tư Viễn cúi đầu nhìn cô, “Hai người là bạn học à?”
Lâm Tử Diên: “Đúng vậy.”
“Vậy sao em lại kêu cậu ta là anh?”
Không ngờ anh lại rất để ý chuyện này, “Anh ấy lớn hơn tôi một tuổi, mà trước đây cũng luôn quan tâm tôi, cho nên tôi gọi quen rồi.”
Thẩm Tư Viễn gật nhẹ đầu, sau đó không nói gì nữa.
Lâm Tử Diên cảm thấy hơi choáng váng, có hơi lảo đảo, suýt nữa thì ngất xỉu.
Cũng may người đàn ông bên cạnh kịp thời đỡ lấy cô.
Anh trêu ghẹo: “Tửu lượng em không tốt, lại bị dị ứng, nhưng tôi thấy em thích thể hiện ghê nhỉ.”
Lâm Tử Diên khẽ thở dài, “Trong hoàn cảnh này luôn phải xoay xở.”
Thẩm Tư Viễn dìu cô vào xe, sau đó tiện thể hôn lên gò má cô, “Gọi lại lần nữa, được không?”
Lâm Tử Diên: “... Không phải vừa mới gọi sao?”
Người đàn ông trả lời như lẽ đương nhiên: “Nghe chưa đủ, muốn nghe nữa.”
Lâm Tử Diên cắn răng, có chút không muốn phối hợp.
Nhưng hai tay của anh lại chống bên người mình, nếu như không phối hợp, ánh mắt của những người quanh đây sẽ đánh giá bọn họ.
Cuối cùng cô như là tức giận, liên tục gọi mấy tiếng chồng, lúc này Thẩm Tư Viễn mới vừa lòng, x04đầu cô.
“Cũng khá đủ rồi.”
“...”
Nếu gọi bằng đấy lần mà còn không đủ, thì anh đúng là đồ quá đáng.
Tr3n xe.
Vốn Lâm Tử Diên còn đang buồn ngủ.
Trong lúc mơ màng cô nghe được người đàn ông bên cạnh hình như đang nói chuyện với cô, “Tử Diên, hay tôi lại mua thêm cho em một căn nhà khác?”
Lâm Tử Diên lập tức mở to mắt, “Để làm gì?”
Thẩm Tư Viễn bình tĩnh đáp: “Tôi phát hiện ra một nơi khác có địa thế tốt hơn, mà còn là nhà một tầng, có cả vườn hoa, sau này ba mẹ em muốn ở đó cũng được.”
“Vậy căn hộ trước đó thì sao?”
“Cũng là của em, nhưng mà có thể bỏ không.”
Lâm Tử Diên nghĩ hồi lâu, sau đó đoán trúng phóc, “Có phải là vì Việt Hải không?”
Thẩm Tư Viễn khẽ cười một tiếng, đầu ngón tay vuốt vuốt bàn tay cô, “Đương nhiên là không phải.”
Lâm Tử Diên không tin lời phủ nhận của anh.
Chắc chắn là bởi vì Việt Hải nên anh mới muốn mua thêm một căn nhà khác.
Mặc dù anh có tiền, nhưng cũng không thể tiêu xài lãng phí như thế.
Mà cô cần nhiều nhà như thế làm gì, một người căn bản ở không hết, ngược lại còn chột dạ vì nhận biết bao nhiêu chỗ tốt của anh.
“Tôi không cần.” Lâm Tử Diên dứt khoát trả lời.
Thẩm Tư Viễn bất đắc dĩ lắc đầu, “Làm gì có ai tặng quà cho người ta lại bị từ chối năm lần bảy lượt như vậy chứ?”
Lâm Tử Diên: “Làm gì có ai hở tí là tặng cho người khác quà đắt như vậy chứ?”
Mấy giây sau.
Thẩm Tư Viễn không che giấu được ý cười, xem như là đầu hàng trước cô: “Không nhận ra, gần đây tài ăn nói của em càng ngày càng tốt.”
Lâm Tử Diên hừ nhẹ một tiếng, sau đó nghiêng đầu qua bên cạnh dựa vào vai anh ngủ say.
Nhìn cô ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ, Thẩm Tư Viễn nhịn xuống xúc đ0ng muốn bóp một cái lên gò má cô, chỉ bảo tài xế lái xe chậm hơn, để không kinh đ0ng đến vị đang ngủ say này.
Tài xế nhanh chóng đáp lời, nhìn thấy dáng vẻ ông Hai nhà họ Thẩm đang dịu dàng nhìn người con gái bên cạnh qua kính chiếu hậu.
Ông thầm nghĩ, đây là lần đầu tiên mình thấy dáng vẻ dịu dàng này của anh.
…
Thời tiết đang lúc nóng bức.
Bởi vì Thẩm Lương Châu muốn tham gia buổi đấu thầu kia nên trước đó đã nói qua mấy lần với Thẩm Tư Viễn.
Thẩm Tư Viễn vẫn không có ý kiến gì, chờ đợi biểu hiện của Thẩm Lương Châu.
Thẩm Lương Châu mang vẻ mặt kích đ0ng, trong mắt hiện lên ý cười: “Ông Hai, con sẽ làm thật tốt.”
Thẩm Tư Viễn lãnh đạm trả lời: “Ừ.”
Tuy nhiên ngay khi vừa quay người, trong đôi mắt của Thẩm Lương Châu lại lộ vẻ ác độc.
Vì thời khắc trả thù này, anh ta đã chuẩn bị rất lâu.
Nếu như lần này Thẩm Tư Viễn thất thế, anh ta có thể hoàn toàn đổ trách nhiệm lên đầu anh. Từ lâu anh ta cũng đã chiếm được lòng tin của một số người trong nội bộ gia tộc và ban giám đốc, chỉ để chờ một ngày Thẩm Tư Viễn triệt để sa sút.
Vì ngày ấy, anh ta đã đợi rất lâu, thậm chí còn rất sốt ruột chờ mong bộ dạng nghèo túng của Thẩm Tư Viễn.
Chẳng qua vai vế anh cao, cho nên mới luôn dùng thân phận “ông Hai” đè ép anh ta.
Bởi vì thân phận này, Thẩm Lương Châu vẫn luôn nín nhịn, thậm chí còn không dám tới gần Lâm Tử Diên.
Anh ta nghĩ, nếu có một ngày Thẩm Tư Viễn không còn gì trong tay, vậy Lâm Tử Diên chắc chắn sẽ trở về bên cạnh anh ta.
Sau khi Thẩm Tư Viễn sa sút, anh ta sẽ là người thừa kế thích hợp nhất của nhà họ Thẩm, đến lúc đó mọi thứ đều có thể dễ dàng giải quyết.
Anh ta và anh họ của Thượng Thanh Thu có chút liên hệ, sau lưng đã sớm lên kế hoạch mọi việc. Giờ đây chỉ đợi thời cơ đến, bọn họ sẽ dùng dư luận để châm lửa. Những năm nay thanh danh của Thẩm Tư Viễn rất nổi tiếng bên ngoài, nhưng cũng vì thủ đoạn ngoan lệ mà có không ít kẻ thù.
Lần này, Thẩm Lương Châu hoàn toàn tin vào bản thân một trăm phần trăm.
Trước buổi đấu thầu, Lâm Tử Diên cũng không biết rõ sự t1nh bên trong Thẩm thị.
Dù sao cô không phải người kinh doanh, Thẩm Tư Viễn cũng không bàn chuyện kinh doanh với cô. Cô vẫn luôn cho rằng Thẩm Tư Viễn là người biết bày mưu tính kế, có thể nắm mọi thứ trong lòng bàn tay.
Thế nhưng mà.
Vào ngày tin tức nổ ra.Cô mới biết được dường như nhà họ Thẩm thật sự đã xảy ra chuyện rồi.
Ngay cả Cố Dịch Diệp cũng không nhịn được gọi điện thoại tới hỏi thăm, “Có phải Thẩm Tư Viễn đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Lâm Tử Diên nhíu mày trả lời: “Chuyện này tớ cũng không biết rõ.”
“Đây có vẻ là một vấn đề rất lớn, cổ phiếu Thẩm thị rớt giá rồi, hơn nữa bên ngoài còn bàn tán ầm ĩ, nói là lần này Thẩm Tư Viễn có thể sẽ từ chức.”
Lâm Tử Diên ngừng tay lại, sau đó nhanh chóng gọi điện thoại cho Thẩm Tư Viễn.
Đầu kia lại không có người nghe máy.
Lâm Tử Diên càng thêm sốt ruột, lại lên mạng tra thử tin tức liên quan tới Thẩm thị.
Quả nhiên, lần này đã xuất hiện rất nhiều th0ng tin.
Lâm Tử Diên xem đến phiền lòng, không biết những gì viết tr3n này có phải thật không, lúc cô vừa định gọi hỏi bạn bè của anh xem có thấy anh không.
Điện thoại trong tay Lâm Tử Diên vang lên tiếng chuông cuộc gọi đến.
Là cuộc gọi của Thẩm Tư Viễn.
Điện thoại vừa kết nối, Lâm Tử Diên nhanh chóng mở miệng hỏi: “Anh đang ở đâu vậy?”
Giọng nói của người đàn ông lại rất bình tĩnh, trái ngược rõ ràng với sự vội vàng của cô: “Sao vậy, Tử Diên?”
Lâm Tử Diên có hơi bực bội vì anh không nói chuyện gì với cô, lại sợ anh đang gặp chuyện nên vội vàng nói: “Anh không sao chứ?”
Thẩm Tư Viễn ngồi trong câu lạc bộ, nhẹ giọng an ủi: “Đừng gấp, tôi vẫn ổn cả.”
Lâm Tử Diên lại không tin, nhânh chóng nói vài câu, sau đó nói: “Tôi đi tìm anh.”
Thẩm Tư Viễn hơi giật mình, nhưng vẫn đáp: “Được, tôi gửi định vị cho em.”
Anh gửi vị trí câu lạc bộ nhà Uyển Văn Bác cho cô, sau đó đặt điện thoại sang một bên.Uyển Văn Bác ở bên cạnh dường như có điều suy nghĩ: “Chiêu này của anh là có ý gì?”
Thẩm Tư Viễn: “Những năm nay nhà họ Thẩm nuôi không ít kẻ ăn không ngồi rồi, còn có đ0ng cơ không trong sáng. Lần này vừa hay mượn tay Thẩm Lương Châu, tôi định một lưới bắt hết đám người này.”
Uyển Văn Bác: “Đúng vậy, người nhà họ Thẩm các anh quá đông quá phức tạp, tâm tư khác nhau, lần này Thẩm Lương Châu lung lạc không ít người trong ban giám đốc của các anh, vừa hay dọn dẹp bọn họ sạch sẽ, cũng coi như là chấm dứt hậu hoạ.”
Thẩm Tư Viễn: “Chính là ý này.”
“Nhưng vừa rồi vợ anh trong điện thoại có vẻ quan tâm anh ghê nhỉ?”
Thẩm Tư Viễn trầm mặc hai giây, “Chuyện này trước đây tôi không nói cho cô ấy biết, chuyện quá phức tạp, liên lụy quá nhiều người, tôi sợ cô ấy lo lắng. Bây giờ lộ ra tiếng gió, hẳn là cô ấy đã nghe thấy tin tức rồi.”
Lúc này Uyển Văn Bác bật cười, “Đồ phản bội không biết xấu hổ Thẩm Lương Châu, có lẽ còn đang nhớ thương chị dâu, cậu ta chính là đang chờ anh ngã xuống là cướp chị dâu đi, anh nói xem cô ấy sẽ làm gì?”
Điền Phi Văn mắng anh ta một tiếng, “Cậu nói nhảm gì vậy, chẳng lẽ Tư Viễn còn chưa làm gì được, vợ đã chạy rồi?”
Uyển Văn Bác cười cười, “Anh còn chưa rõ chuyện này sao? Vợ chồng chính là chim cùng rừng, ai mà chẳng biết đạo lý đại nạn ập đến tự mình bay phần mình.”
“Đúng là người biết nhiều nhỉ.”
“Anh là đồ ngây thơ ngốc nghếch.”
“Đệt.”
Một lát sau, Lâm Tử Diên đã đến câu lạc bộ.
Thấy cô đến, một nhóm người tự đ0ng lui ra ngoài.
Lâm Tử Diên vừa bước vào đã nhìn thấy bóng lưng có chút cô đơn của người đàn ông.
Ánh sáng rực rỡ chiếu lên người anh, hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi đen đơn giản, cổ tay áo hơi xắn lên để lộ ra làn da tr3n cánh tay, một ly rượu whisky đặt tr3n bàn. Mặt anh lạnh nhạt thờ ơ, trông có phần thất vọng.
Thế nhưng, dù giờ phút này anh mang theo nỗi cô đơn thất vọng thì vẫn hết sức đẹp trai.
—hết chương 44—
- -----oOo------
Mặc dù lúc này có hơi choáng váng, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy vẻ trêu tức trong đôi mắt người đàn ông này.
Lúc này Thành Nguyên đang đợi cô ở bên ngoài, cô tin rằng, dựa theo tính cách của Thẩm Tư Viễn, nếu như cô không phối hợp thật, hẳn là anh cũng sẽ không cho cô ra ngoài thật.
Dù sao thứ người này có chính là kiên nhẫn.
Cô nhấp môi dưới, mượn men say của rượu, gương mặt hiện lên một vệt đỏ ửng, không chỉ vì uống rượu mà còn là vì những nhân tố khác nữa.
Giọng nói của cô rất mềm mại, nhỏ giọng kêu một tiếng “chồng”.
Lông mày Thẩm Tư Viễn hơi nhíu lại, dường như cũng không ngờ Lâm Tử Diên lại nghe lời đến vậy.
Vừa rồi giọng nói của cô được d3 xuống rất thấp, nghe vào trong tai lại có một cảm xúc đặc biệt, như có xúc tu trêu chọc ở một góc trái tim.
Lúc này cô dựa lên ghế, Thẩm Tư Viễn đột nhiên hối hận vì lời nói lúc nãy.
Bởi vì anh hoàn toàn không nỡ cho cô xuống xe.
Nhưng cuối cùng lý trí vẫn đặt lên đầu, anh duỗi đầu ngón tay ra, vuốt v3 đôi môi cô một lúc, sau đó lại giống như khen ngợi, cười yếu ớt nói: “Ngoan thế.”
“Xem ra tôi không thể không cho em xuống xe rồi.”
Lâm Tử Diên: “...”
Gương mặt cô đỏ bừng, cũng đã tỉnh nửa phần men say.
Thẩm Tư Viễn đúng là lúc nào cũng thích trêu cô.
Cô mà uống thêm vài ly nữa, thật sự rất dễ rơi vào cạm bẫy của anh.
Lâm Tử Diên mở cửa, hô một tiếng với Thành Nguyên ở cổng: “Anh Thành, em ở đây.”
Thành Nguyên vốn đang sốt ruột nên lập tức nhìn thấy cô.
Anh ta sải bước đi tới, vừa cười vừa nói: “Tử Diên, anh còn tưởng em lạc đâu mất, em đi đâu vậy?”
“Xin lỗi, …chồng em tới đón em, cho nên suýt chút nữa thì quên ví anh còn đang ở chỗ em.”
“Không sao, hôm nay em cũng uống không ít, còn khó chịu không?”
“Không khó chịu, một lát là đỡ rồi, anh đi đường cũng nhớ chú ý an toàn nhé.”
Thấy Lâm Tử Diên bước xuống từ chiếc xe trước mặt, Thành Nguyên không khỏi cúi đầu quan sát một chút.
Đàn ông rất nhạy cảm với các loại xe, vừa rồi anh ta nhìn thoáng qua chiếc xe này, Maybach màu đen, vừa nhìn đã thấy không rẻ.
Nghĩ đến người chồng Lâm Tử Diên đã kể, anh nghĩ chẳng lẽ thật sự là một nhân vật còn có tiền hơn Thẩm Lương Châu.
Ngay tại lúc anh ta đang nghĩ về việc này, một bên cửa xe khác mở ra, một người đàn ông đi tới, tự nhiên đưa tay ra với anh, nói: “Chào cậu, tôi là chồng của Tử Diên, Thẩm Tư Viễn.”
Thành Nguyên giống như hốt hoảng vì được để ý, nhìn khí chất người đàn ông này cũng không phải là người bình thường, anh ta vội vươn tay ra nắm lấy bàn tay anh, cười nói: “Chào anh, tôi là Thành Nguyên, vừa rồi trong bữa tiệc còn nghe Tử Diên nhắc đến anh.”
“Nhắc đến tôi?” Nghe được câu này. Thẩm Tư Viễn hơi nhíu mày hiếu kỳ, rồi nhẹ nhàng nói: “Cô ấy nói tôi thế nào?”
Thành Nguyên: “Đương nhiên là nói anh rất tốt rồi, mà hai người đúng là một cặp trời sinh, lúc nãy Tử Diên nói tôi còn không tin, bây giờ nhìn thấy, hai người quả nhiên rất đẹp đôi.”
Không ngờ ở sau lưng cô lại nói về anh như thế.
Khóe môi Thẩm Tư Viễn hơi cong lên, “Cảm ơn, có cần tôi đưa cậu về một đoạn không?”
Mặc dù Thành Nguyên rất thích chiếc xe này, nhưng cũng không định yêu cầu quá đáng, “Tôi đã gọi lái thay rồi, sẽ tới ngay th0i.”
Một lúc sau, Thành Nguyên rời đi.
Thẩm Tư Viễn cúi đầu nhìn cô, “Hai người là bạn học à?”
Lâm Tử Diên: “Đúng vậy.”
“Vậy sao em lại kêu cậu ta là anh?”
Không ngờ anh lại rất để ý chuyện này, “Anh ấy lớn hơn tôi một tuổi, mà trước đây cũng luôn quan tâm tôi, cho nên tôi gọi quen rồi.”
Thẩm Tư Viễn gật nhẹ đầu, sau đó không nói gì nữa.
Lâm Tử Diên cảm thấy hơi choáng váng, có hơi lảo đảo, suýt nữa thì ngất xỉu.
Cũng may người đàn ông bên cạnh kịp thời đỡ lấy cô.
Anh trêu ghẹo: “Tửu lượng em không tốt, lại bị dị ứng, nhưng tôi thấy em thích thể hiện ghê nhỉ.”
Lâm Tử Diên khẽ thở dài, “Trong hoàn cảnh này luôn phải xoay xở.”
Thẩm Tư Viễn dìu cô vào xe, sau đó tiện thể hôn lên gò má cô, “Gọi lại lần nữa, được không?”
Lâm Tử Diên: “... Không phải vừa mới gọi sao?”
Người đàn ông trả lời như lẽ đương nhiên: “Nghe chưa đủ, muốn nghe nữa.”
Lâm Tử Diên cắn răng, có chút không muốn phối hợp.
Nhưng hai tay của anh lại chống bên người mình, nếu như không phối hợp, ánh mắt của những người quanh đây sẽ đánh giá bọn họ.
Cuối cùng cô như là tức giận, liên tục gọi mấy tiếng chồng, lúc này Thẩm Tư Viễn mới vừa lòng, x04đầu cô.
“Cũng khá đủ rồi.”
“...”
Nếu gọi bằng đấy lần mà còn không đủ, thì anh đúng là đồ quá đáng.
Tr3n xe.
Vốn Lâm Tử Diên còn đang buồn ngủ.
Trong lúc mơ màng cô nghe được người đàn ông bên cạnh hình như đang nói chuyện với cô, “Tử Diên, hay tôi lại mua thêm cho em một căn nhà khác?”
Lâm Tử Diên lập tức mở to mắt, “Để làm gì?”
Thẩm Tư Viễn bình tĩnh đáp: “Tôi phát hiện ra một nơi khác có địa thế tốt hơn, mà còn là nhà một tầng, có cả vườn hoa, sau này ba mẹ em muốn ở đó cũng được.”
“Vậy căn hộ trước đó thì sao?”
“Cũng là của em, nhưng mà có thể bỏ không.”
Lâm Tử Diên nghĩ hồi lâu, sau đó đoán trúng phóc, “Có phải là vì Việt Hải không?”
Thẩm Tư Viễn khẽ cười một tiếng, đầu ngón tay vuốt vuốt bàn tay cô, “Đương nhiên là không phải.”
Lâm Tử Diên không tin lời phủ nhận của anh.
Chắc chắn là bởi vì Việt Hải nên anh mới muốn mua thêm một căn nhà khác.
Mặc dù anh có tiền, nhưng cũng không thể tiêu xài lãng phí như thế.
Mà cô cần nhiều nhà như thế làm gì, một người căn bản ở không hết, ngược lại còn chột dạ vì nhận biết bao nhiêu chỗ tốt của anh.
“Tôi không cần.” Lâm Tử Diên dứt khoát trả lời.
Thẩm Tư Viễn bất đắc dĩ lắc đầu, “Làm gì có ai tặng quà cho người ta lại bị từ chối năm lần bảy lượt như vậy chứ?”
Lâm Tử Diên: “Làm gì có ai hở tí là tặng cho người khác quà đắt như vậy chứ?”
Mấy giây sau.
Thẩm Tư Viễn không che giấu được ý cười, xem như là đầu hàng trước cô: “Không nhận ra, gần đây tài ăn nói của em càng ngày càng tốt.”
Lâm Tử Diên hừ nhẹ một tiếng, sau đó nghiêng đầu qua bên cạnh dựa vào vai anh ngủ say.
Nhìn cô ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ, Thẩm Tư Viễn nhịn xuống xúc đ0ng muốn bóp một cái lên gò má cô, chỉ bảo tài xế lái xe chậm hơn, để không kinh đ0ng đến vị đang ngủ say này.
Tài xế nhanh chóng đáp lời, nhìn thấy dáng vẻ ông Hai nhà họ Thẩm đang dịu dàng nhìn người con gái bên cạnh qua kính chiếu hậu.
Ông thầm nghĩ, đây là lần đầu tiên mình thấy dáng vẻ dịu dàng này của anh.
…
Thời tiết đang lúc nóng bức.
Bởi vì Thẩm Lương Châu muốn tham gia buổi đấu thầu kia nên trước đó đã nói qua mấy lần với Thẩm Tư Viễn.
Thẩm Tư Viễn vẫn không có ý kiến gì, chờ đợi biểu hiện của Thẩm Lương Châu.
Thẩm Lương Châu mang vẻ mặt kích đ0ng, trong mắt hiện lên ý cười: “Ông Hai, con sẽ làm thật tốt.”
Thẩm Tư Viễn lãnh đạm trả lời: “Ừ.”
Tuy nhiên ngay khi vừa quay người, trong đôi mắt của Thẩm Lương Châu lại lộ vẻ ác độc.
Vì thời khắc trả thù này, anh ta đã chuẩn bị rất lâu.
Nếu như lần này Thẩm Tư Viễn thất thế, anh ta có thể hoàn toàn đổ trách nhiệm lên đầu anh. Từ lâu anh ta cũng đã chiếm được lòng tin của một số người trong nội bộ gia tộc và ban giám đốc, chỉ để chờ một ngày Thẩm Tư Viễn triệt để sa sút.
Vì ngày ấy, anh ta đã đợi rất lâu, thậm chí còn rất sốt ruột chờ mong bộ dạng nghèo túng của Thẩm Tư Viễn.
Chẳng qua vai vế anh cao, cho nên mới luôn dùng thân phận “ông Hai” đè ép anh ta.
Bởi vì thân phận này, Thẩm Lương Châu vẫn luôn nín nhịn, thậm chí còn không dám tới gần Lâm Tử Diên.
Anh ta nghĩ, nếu có một ngày Thẩm Tư Viễn không còn gì trong tay, vậy Lâm Tử Diên chắc chắn sẽ trở về bên cạnh anh ta.
Sau khi Thẩm Tư Viễn sa sút, anh ta sẽ là người thừa kế thích hợp nhất của nhà họ Thẩm, đến lúc đó mọi thứ đều có thể dễ dàng giải quyết.
Anh ta và anh họ của Thượng Thanh Thu có chút liên hệ, sau lưng đã sớm lên kế hoạch mọi việc. Giờ đây chỉ đợi thời cơ đến, bọn họ sẽ dùng dư luận để châm lửa. Những năm nay thanh danh của Thẩm Tư Viễn rất nổi tiếng bên ngoài, nhưng cũng vì thủ đoạn ngoan lệ mà có không ít kẻ thù.
Lần này, Thẩm Lương Châu hoàn toàn tin vào bản thân một trăm phần trăm.
Trước buổi đấu thầu, Lâm Tử Diên cũng không biết rõ sự t1nh bên trong Thẩm thị.
Dù sao cô không phải người kinh doanh, Thẩm Tư Viễn cũng không bàn chuyện kinh doanh với cô. Cô vẫn luôn cho rằng Thẩm Tư Viễn là người biết bày mưu tính kế, có thể nắm mọi thứ trong lòng bàn tay.
Thế nhưng mà.
Vào ngày tin tức nổ ra.Cô mới biết được dường như nhà họ Thẩm thật sự đã xảy ra chuyện rồi.
Ngay cả Cố Dịch Diệp cũng không nhịn được gọi điện thoại tới hỏi thăm, “Có phải Thẩm Tư Viễn đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Lâm Tử Diên nhíu mày trả lời: “Chuyện này tớ cũng không biết rõ.”
“Đây có vẻ là một vấn đề rất lớn, cổ phiếu Thẩm thị rớt giá rồi, hơn nữa bên ngoài còn bàn tán ầm ĩ, nói là lần này Thẩm Tư Viễn có thể sẽ từ chức.”
Lâm Tử Diên ngừng tay lại, sau đó nhanh chóng gọi điện thoại cho Thẩm Tư Viễn.
Đầu kia lại không có người nghe máy.
Lâm Tử Diên càng thêm sốt ruột, lại lên mạng tra thử tin tức liên quan tới Thẩm thị.
Quả nhiên, lần này đã xuất hiện rất nhiều th0ng tin.
Lâm Tử Diên xem đến phiền lòng, không biết những gì viết tr3n này có phải thật không, lúc cô vừa định gọi hỏi bạn bè của anh xem có thấy anh không.
Điện thoại trong tay Lâm Tử Diên vang lên tiếng chuông cuộc gọi đến.
Là cuộc gọi của Thẩm Tư Viễn.
Điện thoại vừa kết nối, Lâm Tử Diên nhanh chóng mở miệng hỏi: “Anh đang ở đâu vậy?”
Giọng nói của người đàn ông lại rất bình tĩnh, trái ngược rõ ràng với sự vội vàng của cô: “Sao vậy, Tử Diên?”
Lâm Tử Diên có hơi bực bội vì anh không nói chuyện gì với cô, lại sợ anh đang gặp chuyện nên vội vàng nói: “Anh không sao chứ?”
Thẩm Tư Viễn ngồi trong câu lạc bộ, nhẹ giọng an ủi: “Đừng gấp, tôi vẫn ổn cả.”
Lâm Tử Diên lại không tin, nhânh chóng nói vài câu, sau đó nói: “Tôi đi tìm anh.”
Thẩm Tư Viễn hơi giật mình, nhưng vẫn đáp: “Được, tôi gửi định vị cho em.”
Anh gửi vị trí câu lạc bộ nhà Uyển Văn Bác cho cô, sau đó đặt điện thoại sang một bên.Uyển Văn Bác ở bên cạnh dường như có điều suy nghĩ: “Chiêu này của anh là có ý gì?”
Thẩm Tư Viễn: “Những năm nay nhà họ Thẩm nuôi không ít kẻ ăn không ngồi rồi, còn có đ0ng cơ không trong sáng. Lần này vừa hay mượn tay Thẩm Lương Châu, tôi định một lưới bắt hết đám người này.”
Uyển Văn Bác: “Đúng vậy, người nhà họ Thẩm các anh quá đông quá phức tạp, tâm tư khác nhau, lần này Thẩm Lương Châu lung lạc không ít người trong ban giám đốc của các anh, vừa hay dọn dẹp bọn họ sạch sẽ, cũng coi như là chấm dứt hậu hoạ.”
Thẩm Tư Viễn: “Chính là ý này.”
“Nhưng vừa rồi vợ anh trong điện thoại có vẻ quan tâm anh ghê nhỉ?”
Thẩm Tư Viễn trầm mặc hai giây, “Chuyện này trước đây tôi không nói cho cô ấy biết, chuyện quá phức tạp, liên lụy quá nhiều người, tôi sợ cô ấy lo lắng. Bây giờ lộ ra tiếng gió, hẳn là cô ấy đã nghe thấy tin tức rồi.”
Lúc này Uyển Văn Bác bật cười, “Đồ phản bội không biết xấu hổ Thẩm Lương Châu, có lẽ còn đang nhớ thương chị dâu, cậu ta chính là đang chờ anh ngã xuống là cướp chị dâu đi, anh nói xem cô ấy sẽ làm gì?”
Điền Phi Văn mắng anh ta một tiếng, “Cậu nói nhảm gì vậy, chẳng lẽ Tư Viễn còn chưa làm gì được, vợ đã chạy rồi?”
Uyển Văn Bác cười cười, “Anh còn chưa rõ chuyện này sao? Vợ chồng chính là chim cùng rừng, ai mà chẳng biết đạo lý đại nạn ập đến tự mình bay phần mình.”
“Đúng là người biết nhiều nhỉ.”
“Anh là đồ ngây thơ ngốc nghếch.”
“Đệt.”
Một lát sau, Lâm Tử Diên đã đến câu lạc bộ.
Thấy cô đến, một nhóm người tự đ0ng lui ra ngoài.
Lâm Tử Diên vừa bước vào đã nhìn thấy bóng lưng có chút cô đơn của người đàn ông.
Ánh sáng rực rỡ chiếu lên người anh, hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi đen đơn giản, cổ tay áo hơi xắn lên để lộ ra làn da tr3n cánh tay, một ly rượu whisky đặt tr3n bàn. Mặt anh lạnh nhạt thờ ơ, trông có phần thất vọng.
Thế nhưng, dù giờ phút này anh mang theo nỗi cô đơn thất vọng thì vẫn hết sức đẹp trai.
—hết chương 44—
- -----oOo------
/80
|