Tác giả nhắn lại
Nhớ là một loại bệnh khác biệt nhưng lại giống với loại bệnh hiểm nghèo...
Lẳng lặng nhìn khuôn mặt ngủ ngon giấc của anh, cô không biết đã nhìn bao lâu, lòng hỗn loạn mông lung lại biến thành những giấc mơ hỗ loạn, sớm tinh mơ liền tỉnh dậy, vẫn tham lam mà nhìn sườn mặt tuấn mỹ của anh.
Tiêu Tiếu vẫn không nhúc nhích kéo căng lông mày nhìn anh chằm chằm, mắt của anh, mũi của anh, còn có đôi môi dịu dàng kia, nghĩ muốn đem dáng vẻ của anh đều khắc thật sâu ở trong lòng, sợ rằng chia lìa đến gần sẽ làm cho chúng mờ nhạt từng chút. Trong lòng đau khổ chua xót mà co cụm lại, không muốn để anh ra đi, một chút cũng không muốn, có thể hãy cho phép cô được bá đạo một lần nữa, tùy hứng một lần, chỉ cần đừng đem anh từ bên cạnh cô rời đi!
Cô không sợ đối mặt với sự phớt lờ của người nhà anh, sợ nhất là anh phải đối diện trách nhiệm mà trong lòng khó vẹn đôi đừơng. Nghĩ đến những chỉ trích mà anh sẽ phải chịu đựng, lòng liền trở nên đau xót, vì sao không thể để cho tình yêu của bọn họ bình thường một chút, cô chẳng qua là muốn đơn thuần mà cùng bên cạnh anh, để anh yêu thương cuồng nhiệt một lần.
Trạch Viễn từ từ mở mắt ra, khuôn mặt nghiêng qua, thấy một đôi mắt xinh đẹp sáng ngời lẳng lặng mà chăm chú nhìn mình, khóe miệng không kềm được nhẹ nhàng nhếch lên, cô vẫn luôn luôn bên cạnh anh!
Anh khẽ ôm lấy cô, nhẹ nhàng mà in xuống những nụ hôn ở trên khuôn mặt cô, những nuối tiếc trong mắt cô, hết thảy in vào trong đáy mắt, sao mà anh lại không muốn chứa. Anh hiểu rõ cô lưu luyến, nhưng chưa từng mở miệng đòi hỏi lấy một lời, chỉ vì cô tin tưởng anh, cô đã nói sẽ cùng anh cùng nhau chờ đợi. Quan tâm cùng thông cảm của cô khiến cho lòng anh một trận cảm động, chỉ có thể dùng vòng ôm cùng nụ hôn im lặng an ủi cô, truyền kiên định vào trong lòng!
Vòng ôm sau cùng lại trở nên rõ ràng như thế, dường như muốn đem nhiệt độ của cả hai đều ghi sâu trong lòng, cũng may sau những ngày ly biệt có thể trở về như cũ mà anh và cô đều đã hiểu lòng nhau, nên không còn cô đơn mịch sự hấp dẫn của nhau làm cho thêm đau khổ nữa.
“Tiêu Tiếu, chúng ta nên ngồi dậy!” Không muốn phải tiếp tục hành hạ lòng mình nữa, anh phải kiên cường.
Bọn họ lần lượt đứng dậy, Tiêu Tiếu giúp anh rửa mặt xong xuôi.
Sáng sớm quá tĩnh mịch, trong phòng thật yên tĩnh, hai người đều yên lặng mà chuẩn bị. Cô không biết nên nói cái gì, trong lòng có thật nhiều thật nhiều lời muốn nói, thế nhưng không cách nào nói thành lời, sợ rằng lời níu giữ nói ra miệng sẽ khiến anh khó xử, bi thương bên trong cũng vẫn còn mơ hồ mà co rút lại, chỉ có thể yên lặng mà vì anh thu dọn quần áo và đồ dùng hàng ngày.
Nhìn cô lẳng lặng mà giúp anh thu dọn các thứ đồ dùng, bóng lưng nhỏ bé kia ở dưới ánh mặt trời sáng sớm, hiện ra mỹ lệ khác thường, làm một thứ cảm giác hạnh phúc chậm rãi từ đáy lòng nảy lên, anh thầm nghĩ phải cất giữ thật cẩn thận thứ hạnh phục này, nắm chặt lấy vẻ mỹ lệ chỉ vì anh mà nở rộ này.
Rốt cục thụ dọn xong xuôi, cô khó khăn nuốt xuống, nỗ lực khiến bản thân nặn ra một nụ cười, nhất định không thể làm anh khổ sở, cô phải can đảm, muốn cho anh nụ cười đẹp nhất. Chuẩn bị tất cả đều đã xong, cô mới chậm rãi xoay người, nụ cười vui tươi mà nhìn về phía anh, “Viễn, đều được rồi.” Trong mắt chỉ có ý cười, chỉ có ý cười thật sâu, cho dù phải tiễn anh rời đi, cô vẫn là hạnh phúc nhất, nhất định phải cười đến hạnh phúc tốt đẹp!
Anh không nên lại cười như vậy, quá đẹp mắt, quá động tâm, cô sẽ chịu không nổi, trên mặt tuy rằng vẫn nỗ lực mà làm ra dáng vẻ tươi cười, thế nhưng, trong lòng cũng đã yếu đuối đến không cách nào tiếp tục chống đỡ nữa, anh còn ôn nhu như vậy mà hướng về cười với cô, cô thề, thêm ba giây nữa, không, thêm một giây nữa, cô nhất định đổi ý, quyết không để anh bước ra khỏi cảnh cửa này!
Không đợi anh mở lời, vội vàng mà xoay người, cô xoa nhẹ trên trán, bàn tay ấm áp truyền cho chính mình một chút dũng khí, trấn an kích động trong lòng, cần đến trước sau gì cũng đến, cô tuyệt đối không thể vì thế mà nhu nhược!
Cô đỡ anh từ từ vào thang máy, anh một tay cầm máy tính xáy tay một tay xách theo cặp da nhỏ, không để cô cầm bất cứ đồ vật gì, cô vẫn cứ cầm lấy cây gậy chống qua. Cô còn muốn vì anh làm nhiều thứ hơn, ở trong khoảng thời gian cuối cùng này.
Ra sân, vẫy một chiếc xe, cô giúp đỡ anh đem túi đồ đặt ở trên chỗ ngồi phía sau, mở cửa chỗ ngồi phía trước, dìu anh chậm rãi đi chuyển đi tới gần cửa xe, sau đó buông tay ra, lui ra phía sau từng bước, anh chung quy là phải đi.
Trạch Viễn chống đỡ trước cửa xe, thân thể ngừng một chút, không lập tức lên xe, Tiêu Tiếu nhìn thân ảnh không anh hề động đậy đứng ở trước cửa xe, anh còn có lời muốn nói sao? Đột nhiên sợ rằng anh còn muốn nói gì đó, sợ rằng trong lòng đã vất vả xây nên, ngụy trang yếu đuối kia sẽ vì một câu nói của anh mà cuồn cuộn tan rã gây ra tai họa, cô chờ đợi cùng căng thẳng.
Trạch Viễn đột nhiên xoay người, chống cửa xe đi gần đến bên người cô, đưa tay hung hăng kéo vào, cô nặng nề mà ngã vào ngực anh, do cô còn không ý thức từ trước, đôi môi nặng nề mà ấm áp đè ép tới, a, anh cư nhiên hôn cô!
Mãnh liệt như vậy, đôi môi nồng nhiệt, thật sâu mà trêu chọc chạm vào đôi môi mềm mại của cô, hàm răng nhỏ bé cũng càng thêm gặm cắn, chiếc lưỡi ấm nóng kìm lòng không được mà thoát ra vẽ viền theo đôi môi của cô, khẽ đẩy môi của cô ra trực tiếp xông vào, mang nhiệt độ nóng rực tiến vào, dường như không muốn rời xa muốn đem tất cả đều trút vào cho cô, tay kéo lấy vòng eo nhỏ nhắn cũng càng ôm càng chặt, giống như muốn đem cô khảm nhập ý chí, cùng nhau rời đi!
Cô sớm bị chấn động hoàn toàn làm theo phản ứng, chỉ có thể cùng anh bị động gắn bó quấn lấy nhau, ngây ngốc mà tiếp nhận toàn bộ tình cảm mãnh liệt của anh, trong lòng khuấy động một khối mềm yếu có lẽ sắp nhảy lên, cảm giác hạnh phúc kia đột nhiên tới đánh sâu vào đại não, cảm giácmãnh liệt mà kích thích chạm vào, mũi đau đớn không cách nào hô hấp, đau đến nỗi hai mắt ấm áp nhắm chặt lại.
Đôi môi anh say mê hôn thật lâu mới thoáng buông ra, nhìn hai mắt nhắm chặt của cô, lông mi hơi rung động, trong lòng đầy say mê, nhẹ nhàng ở bên cánh môi của cô cúi đầu lẩm bẩm, “Chờ anh,” thanh âm mềm nhẹ mà kiên định, cảm giác thân thể ngọc ngà của cô run lên, mắt hơi nhảy lên, sau cùng mới chịu tại khóe miệng cô in lại một nụ hôn thật sâu, cuối cùng chậm rãi buông cô ra!
Anh xoay người tiến vào xe, không nhìn cô nữa, nói ra âm thanh trầm thấp, “Lái xe!”
Nghe thấy tiếng động cơ nổ vang khởi động, cô mới chầm chậm mở to đôi mắt vốn nhắm chặt, nhìn chiếc xe kia từ từ chạy đi, khuôn mặt sau cánh cửa xe kia nhìn thẳng phía trước, ngụy trang nơi đáy lòng rốt cục sụp đổ toàn bộ, phút chốc nước mắt cũng bất chấp mọi thứ tuôn ra viền mắt, tràn đầy khuôn mặt tái nhợt!
Rốt cuộc anh đã đi!
Lòng cô đã không thể đè nén được nữa mà điên cuồng bốc cháy, cô nhất định sẽ chờ anh, bất luận phải đợi bao lâu, hai người vẫn tiếp tục nguyện ý chờ đợi!
Tay nhẹ vỗ về đôi môi anh mới vừa hôn qua, cảm giác ấm áp kia còn rõ ràng như vậy, anh cư nhiên tại đại sảnh đông người cúi xuống hôn cô, trên môi vẫn còn sự thâm tình kịch liệt kia, đôi môi mạnh mẽ kia bày tỏ tình yêu tràn đầy, nói với cô, anh yêu cô, giống như cô một lòng, chạm vào yêu thương sâu sắc. Đã không cần phải sợ nữa, giờ phút này, lời hứa của anh đã sâu sắc in xuống đáy lòng của cô. Chỉ vì một lời hứa này, cô nhất định có thể kiên cường chờ đợi.
Biệt ly tạm thời sẽ làm tình yêu càng gần kề, hay là khiến tình yêu càng xa cách, chỉ có hai người yêu nhau mới có thể nói ra kết quả. Thế nhưng, nhìn thống khổ mà hai người chôn giấu thật sâu, trong lòng chính là nhịn không được đau đớn gắt gao.
Trạch Viễn thấy cha mẹ chờ ở dưới nhà, trong lòng dần dần bình tĩnh, anh hiểu rõ ý tứ của bọn họ và đã trở về.
“Viễn.” Lưu Phương Hoa thấy con trai, ngực một trận vui sướng, anh chính là con trai ngoan ngoãn nghe lời kia. Bùi Cẩm Chương từ chỗ ngồi phía sau đưa hai tay xách lấy túi đồ, nhìn Trạch Viễn xuống xe, chống gậy đứng lên, thoải mái mà nở nụ cười, “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”
Trạch Viễn ôn hòa mà cười yếu ớt, theo bọn họ vào thang máy, lên lầu.
Đi vào trong phòng, thấy trong phòng chăn đệm ngay ngắn, anh biết mẹ nhất định chuẩn bị tốt tất cả. Anh ngồi ở trước bàn học, đem máy tính đặt lên bàn, cha cầm theo quần áo tiến đến, mẹ đón lấy rồi đem quần áo đều sắp xếp ra, treo ở trong tủ quần áo.
“Viễn, mệt mỏi không, mẹ sáng sớm đã hầm canh, một lát nữa đi ra rửa tay rồi uống canh.” Lưu Phương Hoa hài lòng mà nhìn, đây chính là đứa con trai biết nghe lời của bọn họ.
Trạch Viễn từ đầu đến cuối chỉ mỉm cười, bất luận bọn họ cùng anh nói cái gì, đều gật đầu nhận lời. Cha mẹ nhìn anh trở về đã biết nghe lời, nghĩ anh hẳn là sẽ thông cảm cho bọn họ, mà chấp nhận an bài của họ, lòng tràn đầy vui sướng mà không hề nhắc đến cô gái kia.
Hết thảy Trạch Viễn đều như thường mà chăm chú làm việc, không có Tiêu Tiếu bên cạnh,thiếu đi một ít sự quấy nhiễu đến tâm tình ngược lại càng có thể chuyên tâm tập trung tinh thần với công việc, hạng mục Liên Viễn tức khắc có thể kết thúc sớm.
Lưu Phương Hoa cảm thấy thoải mái mà nhìn bóng lưng chuyên chú của con trai, dù sao cũng là đứa con do chính mình nuôi dưỡng, thế nào đi nữa cũng vẫn nghe lời nói cuả mình. Bọn họ làm như vậy cũng là vì tốt cho anh, hiện tại anh bị cô gái kia mê hoặc, đương nhiên không rõ hậu quả trong tương lai. Hơn nữa Viễn luôn luôn là đứa con rất biết kiềm chế bản thân, chưa bao giờ lại để cho bọn họ lo lắng. Nhưng lần này, anh cư nhiên quá xúc động mà làm ra nhiều chuyện nguy hiểm như vậy, tất cả đều là do bảo vệ cô gái kia, anh nhất định không ý thức được bản thân có bao nhiêu điên cuồng!
Viễn của bà không nên như vậy, loại tình yêu mãnh liệt này tuyệt nhiên không thích hợp với anh. Con trai từ trước đến nay bà rõ ràng thân thiết, bà biết rõ Trạch Viễn đối với nhiều việc đều rất lãnh đạm, nhưng anh kỳ thực là một đứa con trai cực kỳ cố chấp.
Nhới tới khi còn bé, Trạch Viễn thích bơi, lúc đó bà cùng cha anh lại không biết bơi, cho nên không có cách nào dạy anh, cũng không dám để anh cùng người khác đi bơi. Nhưng đến khi Trạch Viễn học ba năm cấp tiểu học, vẫn kiên trì nói muốn đi học bơi. Khi đó bọn họ lo lắng anh còn quá nhỏ, tự mình học theo huấn luyện viên có nguy hiểm, không đồng ý. Kết quả, anh bình thường sau khi tan học, len lén mà chạy đến hồ bơi nhìn bạn cùng lớp bơi.
Vài lần bị bọn họ phát hiện buổi tối anh hay trở về muộn, anh mới nói cho bọn họ là đi xem người khác bơi.
Khi đó khiến cho bà thật kinh sợ, anh tuổi còn nhỏ nhưng đối với chuyện ngoài học tập lại mê muội như vậy. Bà còn nhớ rõ thanh âm non nớt của anh cũng rất rõ ràng mà nói với bà, lý do anh thích bơi, “Hình ảnh con cá bơi ở trong nước cũng thế, nhất định rất vui sướng.” Nguyên lai anh cũng có lúc cố chấp, sau này, bọn họ mời một huấn luyện viên chuyên biệt dạy cho con trai, nhưng mỗi lần đích thân bọn họ đều cùng đi, bà mới thoáng yên tâm.
Trong lòng bà rõ ràng, Trạch Viễn lại rất ít khi biểu hiện ra thích cái gì, thế nhưng, một ngày anh thích dạng đồ vậy nào đó, anh sẽ rất tập trung tinh thần rất chuyên tâm mà đối đãi. Cố chấp là ưu điểm của anh, nhưng cũng là nhược điểm trí mạng của anh, bà không hy vọng anh sẽ vì vậy mà bị tổn thương.
Cho nên, bà mong muốn Trạch Viễn có thể có một cuộc sống yên bình, từ lâu đã nhận định bạn đời của Trạch Viễn phải là loại ôn nhu thanh nhã hiền lương thục đức, có thể khiến cho tâm tư của anh yên tĩnh an tường, mà Tú Viện chính là lựa chọn tốt nhất, Tú Viện dịu dàng động lòng người, từ nhỏ đã một lòng chỉ thích Viễn, Bùi – Kiều hai nhà cũng sớm nhận định bọn họ là một cặp xứng đôi nhất.
Lưu Phương Hoa gọi cho Kiều gia một cuộc điện thoại, nói cho bọn họ Trạch Viễn đã về nhà, bọn họ lại thấy được Trạch Viễn, sẽ không để cô gái kia tới quấy rầy anh nữa, để Kiều gia yên tâm, bọn họ cũng sẽ không để Trạch Viễn có lỗi với Tú Viện.
Cả ngày, Trạch Viễn đều làm việc rất an tĩnh, anh thấy mẹ như thường lệ sẽ vào nhà bưng trà đưa trái cây cho anh, anh biết mẹ chính là lo cho anh, sợ anh cùng Tiêu Tiếu có liên hệ. Anh không có, chỉ là làm việc rất chăm chú, bận rộn ngược lại khiến thời gian trở nên vội vội vàng vàng, hoài niệm trong lòng cẩn thận mà cất giấu, không dám tùy tiện đụng vào.
Mẹ anh thấy anh vẫn rất chuyên tâm làm việc, mới thoáng có chút yên tâm.
Anh vẫn làm việc cho đến khuya, đợi đến khi cha mẹ đều đi ngủ, anh mới nhẹ nhàng đóng cửa phòng, móc ra điện thoại di động trong túi quần, trên màn hình hiện lên có tin nhắn chưa đọc, anh nhẹ nhàng ấn xuống mở khóa, ồ, có thứ tự mười tin nhắn ngắn chưa đọc! Tất cả đều là Tiêu Tiếu, cô tường tận mà nói cô ngày hôm nay làm cái gì, mỗi tin nhắn ngắn sau cùng đều có một câu, việc quan trọng nhất là nhớ anh!
Anh nhẹ nhàng mà nở nụ cười, anh cũng thật nhớ cô, chỉ có đêm khuya, thời điểm mọi người yên tĩnh, anh mới dám nhẹ nhàng phóng thích nỗi nhớ đối với cô.
“Anh vẫn luôn nhớ em!” Anh nhẹ nhàng mà truyền lại nỗi nhớ.
“Thật nhớ rất nhớ anh! Rốt cục cũng đợi được trả lời của anh.” Cô nhất định là chờ đến sắp điên rồi.
“Anh ở trong lòng nhớ em.” Anh không tiếng động mà cười khẽ.
“Bất luận có đủ hay không, muốn toàn bộ đều muốn em, em rất muốn nghe giọng của anh a.” Tiêu Tiếu lòng tham mà yêu cầu càng nhiều, cũng mười mấy tiếng đồng hồ không được nghe thanh âm của anh.
Trạch Viễn ấn xuống điện thoại, rất nhanh liền nối được, “Viễn... Rất nhớ anh,” thanh âm của cô vội vàng rõ ràng mà truyền tới.
“Anh cũng vậy, ngày hôm nay mệt mỏi không?” Anh biết cô cũng luôn bận rộn, để quên đi nhớ thương thống khổ.
“Mệt mỏi quá, mệt mỏi quá, đáng tiếc về đến nhà nhìn không thấy anh! Trong phòng trống trơn thât đáng sợ, cái giường này cũng quá to lớn a, không có quen, không có quen!” anh cũng không biết cô có bao nhiêu khó khăn, một mình ăn, nghe nhạc, đờ ra, chính là bên cạnh không có anh.
Anh nhẹ nhàng mà nở nụ cười, cô chính là đáng yêu như thế, “Em tưởng tượng anh bên cạnh em không phải là được sao?”
“Tưởng tượng cái gì a, không được ôm anh, trong vòng tay trống trơn, không có độ ấm của anh, bên cạnh lành lạnh, quá khác Viễn a!” Nghe được ra là cô nằm ở trên giường, bất an mà lẩm bẩm.
“Vậy làm sao bây giờ đây? Làm thế nào mới có thể khiến Tiêu Tiếu của anh không khổ sở quá đây?” Yếu đuối trong lòng, muốn cho cô càng nhiều, thế nhưng chỉ có thể thông qua thanh âm dỗ dành cô.
“Hôn em một cái!” Cô đột nhiên nổi lên hưng phấn, vui vẻ mà yêu cầu.
Trạch Viễn cảm giác mặt có hơi chút nóng lên, cô luôn luôn trực tiếp mà lớn mật nói ra lời nói như thế, thế nhưng vì sao anh cũng càng ngày càng quen với loại lớn mật này, nắm tay điện thoại để sát vào bên miệng, nhẹ nhàng mà hôn một cái, thanh âm thanh thúy do sóng điện lại đi tới.
Nghe được cô ở đầu dây điện thoại kia, hài lòng mà cười khanh khách, thanh âm ngọt ngào lần thứ hai vang lên, “Hôn một cái nữa!” cô thật tham lam nha.
Anh nhịn không được nở nụ cười, còn quả là sủng nịch mà nghe theo, lại nhẹ nhàng mà hôn một cái.
Tiêu Tiếu cảm giác thật hạnh phúc, thật vui sướng, cảm giác Trạch Viễn liền giống như ngay bên cạnh, cô có thể tưởng tượng anh nhất định ở đầu dây điện thoại kia đang cười cô, hơn nữa con mắt nhất định là nheo nheo mà cười. Thế nhưng, cô chính là quá hưởng thụ lãng mạn ngọt ngào này, “Uhm... Hôn một cái nữa!”
“Tiêu Tiếu!” Tuy rằng anh rất muốn nuông chiều cô, nhưng là nhịn không được lên tiếng ngăn cản.
“Nga... Tốt thôi tốt thôi, anh hôn em một cái nữa, em liền nặng nề mà tặng anh một cái hôn lưỡi!” Tiêu Tiếu quay điện thoại di động lén lút nhả ra đầu lưỡi, anh nhất định sẽ chịu không nổi, chơi thật hay a.
“Tiêu Tiếu, không thể quá phận!” Anh chỉ biết năng lực chống đỡ của bản thân vĩnh viễn cũng cản không nổi lớn mật của cô, thế nhưng, tuy ngoài miệng lại trách cứ cô, bản thân nhịn không được lại hôn thêm một cái.
Rốt cục, Tiêu Tiếu thỏa mãn mà nằm ở trên giường, vui sứơng tràn ngập vào trái tim. Trạch Viễn quả nhiên hiểu rõ cô nhất! Cô ôn nhu mà nhẹ giọng dốc hết lới nói khát vọng trong lòng, “Thật rất nhớ môi của anh sáng nay.”, hai người hiện tại nhớ lại, tim đều bang bang đập loạn lên.
Rốt cục anh cũng xấu hổ mà không cách nói trả lời, chỉ có thể lẳng lẳng lắng nghe hô hấp của cô, cảm nhận vui sướng của cô, trong lòng có một loại âm thanh lặng lẽ vang lên, anh cũng rất thích!
“Viễn, ngày hôm nay là ngày đầu đầu tiên rời đi của anh, chúng ta đã xa nhau 15 tiếng đồng hồ. Đối với nỗi nhớ dành cho anh, em sẽ nhớ kỹ, đợi đến lúc chúng ta gặp lại nhau, anh nhất định phải quay lại bù lại tất cả!” Tiêu Tiếu ngừng cười, nghiêm túc nói, anh nhất định cũng giống như cô nhớ nhung như vậy.
Trạch Viễn cảm động mà nghe yêu cầu bá đạo của cô, bảo anh làm sao không yêu cô, tình yêu của cô mãnh liệt như vậy, sâu sắc như vậy, mỗi giờ mỗi khắc cũng sẽ nhắc nhở bản thân để tâm đến phần tình cảm sâu nặng kia.
“Tiêu Tiếu, tin tưởng anh, chúng ta rất nhanh là có thể cùng một chỗ!” Anh hứa hẹn trước, anh nhất định sẽ làm cha mẹ tiếp nhận Tiêu Tiếu, bởi vì, anh đã không cách nào tưởng tượng đến một ngày không có cô.
Tiêu Tiếu nhẹ giọng mà ừ một tiếng, cô vẫn luôn tin tưởng vững chắc như thế này!
Đêm khuya yên tĩnh thích hợp để suy nghĩ, ánh trăng ấm áp như pha lê, ôn nhu dông dài nói hết nỗi tương tư vô tận, hai người yêu thương sâu sắc trân trọng hạnh phúc trong từng phút từng giây.
Nhớ là một loại bệnh khác biệt nhưng lại giống với loại bệnh hiểm nghèo...
Lẳng lặng nhìn khuôn mặt ngủ ngon giấc của anh, cô không biết đã nhìn bao lâu, lòng hỗn loạn mông lung lại biến thành những giấc mơ hỗ loạn, sớm tinh mơ liền tỉnh dậy, vẫn tham lam mà nhìn sườn mặt tuấn mỹ của anh.
Tiêu Tiếu vẫn không nhúc nhích kéo căng lông mày nhìn anh chằm chằm, mắt của anh, mũi của anh, còn có đôi môi dịu dàng kia, nghĩ muốn đem dáng vẻ của anh đều khắc thật sâu ở trong lòng, sợ rằng chia lìa đến gần sẽ làm cho chúng mờ nhạt từng chút. Trong lòng đau khổ chua xót mà co cụm lại, không muốn để anh ra đi, một chút cũng không muốn, có thể hãy cho phép cô được bá đạo một lần nữa, tùy hứng một lần, chỉ cần đừng đem anh từ bên cạnh cô rời đi!
Cô không sợ đối mặt với sự phớt lờ của người nhà anh, sợ nhất là anh phải đối diện trách nhiệm mà trong lòng khó vẹn đôi đừơng. Nghĩ đến những chỉ trích mà anh sẽ phải chịu đựng, lòng liền trở nên đau xót, vì sao không thể để cho tình yêu của bọn họ bình thường một chút, cô chẳng qua là muốn đơn thuần mà cùng bên cạnh anh, để anh yêu thương cuồng nhiệt một lần.
Trạch Viễn từ từ mở mắt ra, khuôn mặt nghiêng qua, thấy một đôi mắt xinh đẹp sáng ngời lẳng lặng mà chăm chú nhìn mình, khóe miệng không kềm được nhẹ nhàng nhếch lên, cô vẫn luôn luôn bên cạnh anh!
Anh khẽ ôm lấy cô, nhẹ nhàng mà in xuống những nụ hôn ở trên khuôn mặt cô, những nuối tiếc trong mắt cô, hết thảy in vào trong đáy mắt, sao mà anh lại không muốn chứa. Anh hiểu rõ cô lưu luyến, nhưng chưa từng mở miệng đòi hỏi lấy một lời, chỉ vì cô tin tưởng anh, cô đã nói sẽ cùng anh cùng nhau chờ đợi. Quan tâm cùng thông cảm của cô khiến cho lòng anh một trận cảm động, chỉ có thể dùng vòng ôm cùng nụ hôn im lặng an ủi cô, truyền kiên định vào trong lòng!
Vòng ôm sau cùng lại trở nên rõ ràng như thế, dường như muốn đem nhiệt độ của cả hai đều ghi sâu trong lòng, cũng may sau những ngày ly biệt có thể trở về như cũ mà anh và cô đều đã hiểu lòng nhau, nên không còn cô đơn mịch sự hấp dẫn của nhau làm cho thêm đau khổ nữa.
“Tiêu Tiếu, chúng ta nên ngồi dậy!” Không muốn phải tiếp tục hành hạ lòng mình nữa, anh phải kiên cường.
Bọn họ lần lượt đứng dậy, Tiêu Tiếu giúp anh rửa mặt xong xuôi.
Sáng sớm quá tĩnh mịch, trong phòng thật yên tĩnh, hai người đều yên lặng mà chuẩn bị. Cô không biết nên nói cái gì, trong lòng có thật nhiều thật nhiều lời muốn nói, thế nhưng không cách nào nói thành lời, sợ rằng lời níu giữ nói ra miệng sẽ khiến anh khó xử, bi thương bên trong cũng vẫn còn mơ hồ mà co rút lại, chỉ có thể yên lặng mà vì anh thu dọn quần áo và đồ dùng hàng ngày.
Nhìn cô lẳng lặng mà giúp anh thu dọn các thứ đồ dùng, bóng lưng nhỏ bé kia ở dưới ánh mặt trời sáng sớm, hiện ra mỹ lệ khác thường, làm một thứ cảm giác hạnh phúc chậm rãi từ đáy lòng nảy lên, anh thầm nghĩ phải cất giữ thật cẩn thận thứ hạnh phục này, nắm chặt lấy vẻ mỹ lệ chỉ vì anh mà nở rộ này.
Rốt cục thụ dọn xong xuôi, cô khó khăn nuốt xuống, nỗ lực khiến bản thân nặn ra một nụ cười, nhất định không thể làm anh khổ sở, cô phải can đảm, muốn cho anh nụ cười đẹp nhất. Chuẩn bị tất cả đều đã xong, cô mới chậm rãi xoay người, nụ cười vui tươi mà nhìn về phía anh, “Viễn, đều được rồi.” Trong mắt chỉ có ý cười, chỉ có ý cười thật sâu, cho dù phải tiễn anh rời đi, cô vẫn là hạnh phúc nhất, nhất định phải cười đến hạnh phúc tốt đẹp!
Anh không nên lại cười như vậy, quá đẹp mắt, quá động tâm, cô sẽ chịu không nổi, trên mặt tuy rằng vẫn nỗ lực mà làm ra dáng vẻ tươi cười, thế nhưng, trong lòng cũng đã yếu đuối đến không cách nào tiếp tục chống đỡ nữa, anh còn ôn nhu như vậy mà hướng về cười với cô, cô thề, thêm ba giây nữa, không, thêm một giây nữa, cô nhất định đổi ý, quyết không để anh bước ra khỏi cảnh cửa này!
Không đợi anh mở lời, vội vàng mà xoay người, cô xoa nhẹ trên trán, bàn tay ấm áp truyền cho chính mình một chút dũng khí, trấn an kích động trong lòng, cần đến trước sau gì cũng đến, cô tuyệt đối không thể vì thế mà nhu nhược!
Cô đỡ anh từ từ vào thang máy, anh một tay cầm máy tính xáy tay một tay xách theo cặp da nhỏ, không để cô cầm bất cứ đồ vật gì, cô vẫn cứ cầm lấy cây gậy chống qua. Cô còn muốn vì anh làm nhiều thứ hơn, ở trong khoảng thời gian cuối cùng này.
Ra sân, vẫy một chiếc xe, cô giúp đỡ anh đem túi đồ đặt ở trên chỗ ngồi phía sau, mở cửa chỗ ngồi phía trước, dìu anh chậm rãi đi chuyển đi tới gần cửa xe, sau đó buông tay ra, lui ra phía sau từng bước, anh chung quy là phải đi.
Trạch Viễn chống đỡ trước cửa xe, thân thể ngừng một chút, không lập tức lên xe, Tiêu Tiếu nhìn thân ảnh không anh hề động đậy đứng ở trước cửa xe, anh còn có lời muốn nói sao? Đột nhiên sợ rằng anh còn muốn nói gì đó, sợ rằng trong lòng đã vất vả xây nên, ngụy trang yếu đuối kia sẽ vì một câu nói của anh mà cuồn cuộn tan rã gây ra tai họa, cô chờ đợi cùng căng thẳng.
Trạch Viễn đột nhiên xoay người, chống cửa xe đi gần đến bên người cô, đưa tay hung hăng kéo vào, cô nặng nề mà ngã vào ngực anh, do cô còn không ý thức từ trước, đôi môi nặng nề mà ấm áp đè ép tới, a, anh cư nhiên hôn cô!
Mãnh liệt như vậy, đôi môi nồng nhiệt, thật sâu mà trêu chọc chạm vào đôi môi mềm mại của cô, hàm răng nhỏ bé cũng càng thêm gặm cắn, chiếc lưỡi ấm nóng kìm lòng không được mà thoát ra vẽ viền theo đôi môi của cô, khẽ đẩy môi của cô ra trực tiếp xông vào, mang nhiệt độ nóng rực tiến vào, dường như không muốn rời xa muốn đem tất cả đều trút vào cho cô, tay kéo lấy vòng eo nhỏ nhắn cũng càng ôm càng chặt, giống như muốn đem cô khảm nhập ý chí, cùng nhau rời đi!
Cô sớm bị chấn động hoàn toàn làm theo phản ứng, chỉ có thể cùng anh bị động gắn bó quấn lấy nhau, ngây ngốc mà tiếp nhận toàn bộ tình cảm mãnh liệt của anh, trong lòng khuấy động một khối mềm yếu có lẽ sắp nhảy lên, cảm giác hạnh phúc kia đột nhiên tới đánh sâu vào đại não, cảm giácmãnh liệt mà kích thích chạm vào, mũi đau đớn không cách nào hô hấp, đau đến nỗi hai mắt ấm áp nhắm chặt lại.
Đôi môi anh say mê hôn thật lâu mới thoáng buông ra, nhìn hai mắt nhắm chặt của cô, lông mi hơi rung động, trong lòng đầy say mê, nhẹ nhàng ở bên cánh môi của cô cúi đầu lẩm bẩm, “Chờ anh,” thanh âm mềm nhẹ mà kiên định, cảm giác thân thể ngọc ngà của cô run lên, mắt hơi nhảy lên, sau cùng mới chịu tại khóe miệng cô in lại một nụ hôn thật sâu, cuối cùng chậm rãi buông cô ra!
Anh xoay người tiến vào xe, không nhìn cô nữa, nói ra âm thanh trầm thấp, “Lái xe!”
Nghe thấy tiếng động cơ nổ vang khởi động, cô mới chầm chậm mở to đôi mắt vốn nhắm chặt, nhìn chiếc xe kia từ từ chạy đi, khuôn mặt sau cánh cửa xe kia nhìn thẳng phía trước, ngụy trang nơi đáy lòng rốt cục sụp đổ toàn bộ, phút chốc nước mắt cũng bất chấp mọi thứ tuôn ra viền mắt, tràn đầy khuôn mặt tái nhợt!
Rốt cuộc anh đã đi!
Lòng cô đã không thể đè nén được nữa mà điên cuồng bốc cháy, cô nhất định sẽ chờ anh, bất luận phải đợi bao lâu, hai người vẫn tiếp tục nguyện ý chờ đợi!
Tay nhẹ vỗ về đôi môi anh mới vừa hôn qua, cảm giác ấm áp kia còn rõ ràng như vậy, anh cư nhiên tại đại sảnh đông người cúi xuống hôn cô, trên môi vẫn còn sự thâm tình kịch liệt kia, đôi môi mạnh mẽ kia bày tỏ tình yêu tràn đầy, nói với cô, anh yêu cô, giống như cô một lòng, chạm vào yêu thương sâu sắc. Đã không cần phải sợ nữa, giờ phút này, lời hứa của anh đã sâu sắc in xuống đáy lòng của cô. Chỉ vì một lời hứa này, cô nhất định có thể kiên cường chờ đợi.
Biệt ly tạm thời sẽ làm tình yêu càng gần kề, hay là khiến tình yêu càng xa cách, chỉ có hai người yêu nhau mới có thể nói ra kết quả. Thế nhưng, nhìn thống khổ mà hai người chôn giấu thật sâu, trong lòng chính là nhịn không được đau đớn gắt gao.
Trạch Viễn thấy cha mẹ chờ ở dưới nhà, trong lòng dần dần bình tĩnh, anh hiểu rõ ý tứ của bọn họ và đã trở về.
“Viễn.” Lưu Phương Hoa thấy con trai, ngực một trận vui sướng, anh chính là con trai ngoan ngoãn nghe lời kia. Bùi Cẩm Chương từ chỗ ngồi phía sau đưa hai tay xách lấy túi đồ, nhìn Trạch Viễn xuống xe, chống gậy đứng lên, thoải mái mà nở nụ cười, “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”
Trạch Viễn ôn hòa mà cười yếu ớt, theo bọn họ vào thang máy, lên lầu.
Đi vào trong phòng, thấy trong phòng chăn đệm ngay ngắn, anh biết mẹ nhất định chuẩn bị tốt tất cả. Anh ngồi ở trước bàn học, đem máy tính đặt lên bàn, cha cầm theo quần áo tiến đến, mẹ đón lấy rồi đem quần áo đều sắp xếp ra, treo ở trong tủ quần áo.
“Viễn, mệt mỏi không, mẹ sáng sớm đã hầm canh, một lát nữa đi ra rửa tay rồi uống canh.” Lưu Phương Hoa hài lòng mà nhìn, đây chính là đứa con trai biết nghe lời của bọn họ.
Trạch Viễn từ đầu đến cuối chỉ mỉm cười, bất luận bọn họ cùng anh nói cái gì, đều gật đầu nhận lời. Cha mẹ nhìn anh trở về đã biết nghe lời, nghĩ anh hẳn là sẽ thông cảm cho bọn họ, mà chấp nhận an bài của họ, lòng tràn đầy vui sướng mà không hề nhắc đến cô gái kia.
Hết thảy Trạch Viễn đều như thường mà chăm chú làm việc, không có Tiêu Tiếu bên cạnh,thiếu đi một ít sự quấy nhiễu đến tâm tình ngược lại càng có thể chuyên tâm tập trung tinh thần với công việc, hạng mục Liên Viễn tức khắc có thể kết thúc sớm.
Lưu Phương Hoa cảm thấy thoải mái mà nhìn bóng lưng chuyên chú của con trai, dù sao cũng là đứa con do chính mình nuôi dưỡng, thế nào đi nữa cũng vẫn nghe lời nói cuả mình. Bọn họ làm như vậy cũng là vì tốt cho anh, hiện tại anh bị cô gái kia mê hoặc, đương nhiên không rõ hậu quả trong tương lai. Hơn nữa Viễn luôn luôn là đứa con rất biết kiềm chế bản thân, chưa bao giờ lại để cho bọn họ lo lắng. Nhưng lần này, anh cư nhiên quá xúc động mà làm ra nhiều chuyện nguy hiểm như vậy, tất cả đều là do bảo vệ cô gái kia, anh nhất định không ý thức được bản thân có bao nhiêu điên cuồng!
Viễn của bà không nên như vậy, loại tình yêu mãnh liệt này tuyệt nhiên không thích hợp với anh. Con trai từ trước đến nay bà rõ ràng thân thiết, bà biết rõ Trạch Viễn đối với nhiều việc đều rất lãnh đạm, nhưng anh kỳ thực là một đứa con trai cực kỳ cố chấp.
Nhới tới khi còn bé, Trạch Viễn thích bơi, lúc đó bà cùng cha anh lại không biết bơi, cho nên không có cách nào dạy anh, cũng không dám để anh cùng người khác đi bơi. Nhưng đến khi Trạch Viễn học ba năm cấp tiểu học, vẫn kiên trì nói muốn đi học bơi. Khi đó bọn họ lo lắng anh còn quá nhỏ, tự mình học theo huấn luyện viên có nguy hiểm, không đồng ý. Kết quả, anh bình thường sau khi tan học, len lén mà chạy đến hồ bơi nhìn bạn cùng lớp bơi.
Vài lần bị bọn họ phát hiện buổi tối anh hay trở về muộn, anh mới nói cho bọn họ là đi xem người khác bơi.
Khi đó khiến cho bà thật kinh sợ, anh tuổi còn nhỏ nhưng đối với chuyện ngoài học tập lại mê muội như vậy. Bà còn nhớ rõ thanh âm non nớt của anh cũng rất rõ ràng mà nói với bà, lý do anh thích bơi, “Hình ảnh con cá bơi ở trong nước cũng thế, nhất định rất vui sướng.” Nguyên lai anh cũng có lúc cố chấp, sau này, bọn họ mời một huấn luyện viên chuyên biệt dạy cho con trai, nhưng mỗi lần đích thân bọn họ đều cùng đi, bà mới thoáng yên tâm.
Trong lòng bà rõ ràng, Trạch Viễn lại rất ít khi biểu hiện ra thích cái gì, thế nhưng, một ngày anh thích dạng đồ vậy nào đó, anh sẽ rất tập trung tinh thần rất chuyên tâm mà đối đãi. Cố chấp là ưu điểm của anh, nhưng cũng là nhược điểm trí mạng của anh, bà không hy vọng anh sẽ vì vậy mà bị tổn thương.
Cho nên, bà mong muốn Trạch Viễn có thể có một cuộc sống yên bình, từ lâu đã nhận định bạn đời của Trạch Viễn phải là loại ôn nhu thanh nhã hiền lương thục đức, có thể khiến cho tâm tư của anh yên tĩnh an tường, mà Tú Viện chính là lựa chọn tốt nhất, Tú Viện dịu dàng động lòng người, từ nhỏ đã một lòng chỉ thích Viễn, Bùi – Kiều hai nhà cũng sớm nhận định bọn họ là một cặp xứng đôi nhất.
Lưu Phương Hoa gọi cho Kiều gia một cuộc điện thoại, nói cho bọn họ Trạch Viễn đã về nhà, bọn họ lại thấy được Trạch Viễn, sẽ không để cô gái kia tới quấy rầy anh nữa, để Kiều gia yên tâm, bọn họ cũng sẽ không để Trạch Viễn có lỗi với Tú Viện.
Cả ngày, Trạch Viễn đều làm việc rất an tĩnh, anh thấy mẹ như thường lệ sẽ vào nhà bưng trà đưa trái cây cho anh, anh biết mẹ chính là lo cho anh, sợ anh cùng Tiêu Tiếu có liên hệ. Anh không có, chỉ là làm việc rất chăm chú, bận rộn ngược lại khiến thời gian trở nên vội vội vàng vàng, hoài niệm trong lòng cẩn thận mà cất giấu, không dám tùy tiện đụng vào.
Mẹ anh thấy anh vẫn rất chuyên tâm làm việc, mới thoáng có chút yên tâm.
Anh vẫn làm việc cho đến khuya, đợi đến khi cha mẹ đều đi ngủ, anh mới nhẹ nhàng đóng cửa phòng, móc ra điện thoại di động trong túi quần, trên màn hình hiện lên có tin nhắn chưa đọc, anh nhẹ nhàng ấn xuống mở khóa, ồ, có thứ tự mười tin nhắn ngắn chưa đọc! Tất cả đều là Tiêu Tiếu, cô tường tận mà nói cô ngày hôm nay làm cái gì, mỗi tin nhắn ngắn sau cùng đều có một câu, việc quan trọng nhất là nhớ anh!
Anh nhẹ nhàng mà nở nụ cười, anh cũng thật nhớ cô, chỉ có đêm khuya, thời điểm mọi người yên tĩnh, anh mới dám nhẹ nhàng phóng thích nỗi nhớ đối với cô.
“Anh vẫn luôn nhớ em!” Anh nhẹ nhàng mà truyền lại nỗi nhớ.
“Thật nhớ rất nhớ anh! Rốt cục cũng đợi được trả lời của anh.” Cô nhất định là chờ đến sắp điên rồi.
“Anh ở trong lòng nhớ em.” Anh không tiếng động mà cười khẽ.
“Bất luận có đủ hay không, muốn toàn bộ đều muốn em, em rất muốn nghe giọng của anh a.” Tiêu Tiếu lòng tham mà yêu cầu càng nhiều, cũng mười mấy tiếng đồng hồ không được nghe thanh âm của anh.
Trạch Viễn ấn xuống điện thoại, rất nhanh liền nối được, “Viễn... Rất nhớ anh,” thanh âm của cô vội vàng rõ ràng mà truyền tới.
“Anh cũng vậy, ngày hôm nay mệt mỏi không?” Anh biết cô cũng luôn bận rộn, để quên đi nhớ thương thống khổ.
“Mệt mỏi quá, mệt mỏi quá, đáng tiếc về đến nhà nhìn không thấy anh! Trong phòng trống trơn thât đáng sợ, cái giường này cũng quá to lớn a, không có quen, không có quen!” anh cũng không biết cô có bao nhiêu khó khăn, một mình ăn, nghe nhạc, đờ ra, chính là bên cạnh không có anh.
Anh nhẹ nhàng mà nở nụ cười, cô chính là đáng yêu như thế, “Em tưởng tượng anh bên cạnh em không phải là được sao?”
“Tưởng tượng cái gì a, không được ôm anh, trong vòng tay trống trơn, không có độ ấm của anh, bên cạnh lành lạnh, quá khác Viễn a!” Nghe được ra là cô nằm ở trên giường, bất an mà lẩm bẩm.
“Vậy làm sao bây giờ đây? Làm thế nào mới có thể khiến Tiêu Tiếu của anh không khổ sở quá đây?” Yếu đuối trong lòng, muốn cho cô càng nhiều, thế nhưng chỉ có thể thông qua thanh âm dỗ dành cô.
“Hôn em một cái!” Cô đột nhiên nổi lên hưng phấn, vui vẻ mà yêu cầu.
Trạch Viễn cảm giác mặt có hơi chút nóng lên, cô luôn luôn trực tiếp mà lớn mật nói ra lời nói như thế, thế nhưng vì sao anh cũng càng ngày càng quen với loại lớn mật này, nắm tay điện thoại để sát vào bên miệng, nhẹ nhàng mà hôn một cái, thanh âm thanh thúy do sóng điện lại đi tới.
Nghe được cô ở đầu dây điện thoại kia, hài lòng mà cười khanh khách, thanh âm ngọt ngào lần thứ hai vang lên, “Hôn một cái nữa!” cô thật tham lam nha.
Anh nhịn không được nở nụ cười, còn quả là sủng nịch mà nghe theo, lại nhẹ nhàng mà hôn một cái.
Tiêu Tiếu cảm giác thật hạnh phúc, thật vui sướng, cảm giác Trạch Viễn liền giống như ngay bên cạnh, cô có thể tưởng tượng anh nhất định ở đầu dây điện thoại kia đang cười cô, hơn nữa con mắt nhất định là nheo nheo mà cười. Thế nhưng, cô chính là quá hưởng thụ lãng mạn ngọt ngào này, “Uhm... Hôn một cái nữa!”
“Tiêu Tiếu!” Tuy rằng anh rất muốn nuông chiều cô, nhưng là nhịn không được lên tiếng ngăn cản.
“Nga... Tốt thôi tốt thôi, anh hôn em một cái nữa, em liền nặng nề mà tặng anh một cái hôn lưỡi!” Tiêu Tiếu quay điện thoại di động lén lút nhả ra đầu lưỡi, anh nhất định sẽ chịu không nổi, chơi thật hay a.
“Tiêu Tiếu, không thể quá phận!” Anh chỉ biết năng lực chống đỡ của bản thân vĩnh viễn cũng cản không nổi lớn mật của cô, thế nhưng, tuy ngoài miệng lại trách cứ cô, bản thân nhịn không được lại hôn thêm một cái.
Rốt cục, Tiêu Tiếu thỏa mãn mà nằm ở trên giường, vui sứơng tràn ngập vào trái tim. Trạch Viễn quả nhiên hiểu rõ cô nhất! Cô ôn nhu mà nhẹ giọng dốc hết lới nói khát vọng trong lòng, “Thật rất nhớ môi của anh sáng nay.”, hai người hiện tại nhớ lại, tim đều bang bang đập loạn lên.
Rốt cục anh cũng xấu hổ mà không cách nói trả lời, chỉ có thể lẳng lẳng lắng nghe hô hấp của cô, cảm nhận vui sướng của cô, trong lòng có một loại âm thanh lặng lẽ vang lên, anh cũng rất thích!
“Viễn, ngày hôm nay là ngày đầu đầu tiên rời đi của anh, chúng ta đã xa nhau 15 tiếng đồng hồ. Đối với nỗi nhớ dành cho anh, em sẽ nhớ kỹ, đợi đến lúc chúng ta gặp lại nhau, anh nhất định phải quay lại bù lại tất cả!” Tiêu Tiếu ngừng cười, nghiêm túc nói, anh nhất định cũng giống như cô nhớ nhung như vậy.
Trạch Viễn cảm động mà nghe yêu cầu bá đạo của cô, bảo anh làm sao không yêu cô, tình yêu của cô mãnh liệt như vậy, sâu sắc như vậy, mỗi giờ mỗi khắc cũng sẽ nhắc nhở bản thân để tâm đến phần tình cảm sâu nặng kia.
“Tiêu Tiếu, tin tưởng anh, chúng ta rất nhanh là có thể cùng một chỗ!” Anh hứa hẹn trước, anh nhất định sẽ làm cha mẹ tiếp nhận Tiêu Tiếu, bởi vì, anh đã không cách nào tưởng tượng đến một ngày không có cô.
Tiêu Tiếu nhẹ giọng mà ừ một tiếng, cô vẫn luôn tin tưởng vững chắc như thế này!
Đêm khuya yên tĩnh thích hợp để suy nghĩ, ánh trăng ấm áp như pha lê, ôn nhu dông dài nói hết nỗi tương tư vô tận, hai người yêu thương sâu sắc trân trọng hạnh phúc trong từng phút từng giây.
/64
|