Tác giả nhắn lại
Mọi thứ đều rối loạn, vượt qua dự đoán của cô, Tiêu Tiếu nên tiếp tục làm như thế nào đây?
Duẫn Quân Tường vẫn luôn biết làm như thế nào để trở thành trung tâm chú ý, giọng hát của anh mang theo từ tính, hát lên ca khúc nhạc R&B, khiến cho tất cả đám phụ nữ bên dưới đều say mê, Tiêu Tiếu bị anh ôm vào lòng, giống như một con rối, chỉ có thể nhìn phụ đề bài hát mà hát không cảm xúc. Vì sao anh không liếc nhìn cô, trong mắt anh thực sự chỉ có cô ta sao?
Gian nan vất vả mới hát xong, Tiêu Tiếu giật nhẹ tay Quân Tường ý bảo anh phải đi xuống rồi. Tuy rằng Quân Tường cảm thấy rất kỳ quái, vì sao đêm nay Tiêu Tiếu lại im lặng như vậy, vẻ buồn bực trên mặt cô anh chưa từng gặp qua. Anh ôm cô đi xuống dưới, ánh mắt đảo qua, cư nhiên nhìn thấy một thân ảnh có chút quen thuộc, anh nhịn không nổi nheo mắt nhìn. Người thanh niên kia cũng nhìn anh, Quân Tường cố gắng nhớ lại, chợt nhớ ra, à, hình như là giống với người lần trước cùng Tiêu Tiếu đi nhờ xe của anh, hẳn là như vậy.
Điền Mật thấy bọn họ đi xuống dưới, chạy nhanh đến kéo Tiêu Tiếu, “Tiêu Tiếu có mệt hay không? Chúng ta đi chỗ khác chơi đi.” Tiêu Tiếu nhẹ nhàng lắc đầu, hiện tại chỗ nào cô cũng không muốn đi. Chẳng qua là Quân Tường nhìn thấy Điền Mật nháy mắt liên hồi với mình, biết Tiêu Tiếu buồn bực như vậy, nhất định là có vấn đề, cũng phụ họa nói, “Tiêu Tiếu, ở đây chơi không vui, chúng ta đi ra biển đi.” Không đợi Tiêu Tiếu gật đầu, đã đứng dậy hướng mọi người nói, “Ngại quá, hôm nay Tiêu Tiếu dường như có chút không thoải mái, chúng tôi đưa cô ấy trở về trước.” Tiêu Tiếu nhìn ánh mắt khẩn thiết của Tiêu Tiếu, cũng cố gắng gật đầu, ở đây còn có thể thế nào chứ? Tiếp tục nhìn bộ mặt dối trá của bọn họ sao?
Mọi người vừa thấy Tiêu Tiếu phải đi, đều muốn cô ấy ở lại thêm một chút, Lưu Tuấn Huy nói, “Đêm nay mọi người vui vẻ như vậy, hẳn là Tiêu Tiếu nên ở lại chơi thêm một chút nữa.” Quân Tường cũng không cho bọn họ một chút cơ hội, đem Tiêu Tiếu ôm vào trong ngực, mỉm cười nói với mọi người, “Dù sao mọi người cũng phải chừa cho tôi chút thời gian chứ.” Hàm ý trong lời nói khiến tất cả mọi người nở nụ cười, đại soái ca này thật đúng là không chút giấu diếm, đành phải để cho bọn họ đi về trước thôi.
Quân Tường ôm Tiêu Tiếu đi ra ngoài, A Mật đi ở đằng sau, Tiêu Tiếu vẫn không cam lòng ngoảnh mặt lại nhìn lướt qua. Chẳng qua là vẫn thất vọng như trước, anh hoàn toàn không có để ý cô có đi hay không, mặt một khắc cũng không rời con nhỏ ôn nhu kia, trái tim Tiêu Tiếu lại càng lạnh hơn. Rốt cuộc cũng để cho Quân Tường ôm đi.
Đương nhiên trong phòng lại khôi phục huyên náo, tất cả mọi người tận tình mà hưởng thụ. Bài tình ca động lòng người lại lần nữa vang lên, chẳng qua là giọng người hát bi thương trái tim lại trống rỗng.
Bùi Trạch Viễn rốt cục ý thức được, người đàn ông như thế nào mới xứng đáng với cô, người đàn ông kia như ngôi sao rực sáng chói mắt giữa màn đêm, vừa đi tới đã khiến mọi người phải chấn động, vung tay động chân đều khí xuất hơn người, có thể đoạt đi hô hấp của tất cả phụ nữ, thậm chí Tú Viện cũng phải nhỏ giọng khen ngợi. Người đàn ông này thực sự rất có sức quyến rũ, khí suất hài hước, phù hợp với cô đến như vậy.
Anh còn gì phải lo lắng chứ? Thì ra bên cạnh cô đã sớm có một người đàn ông xuất sắc như vậy đợi chờ cô, trong lòng nhẹ nhàng nở nụ cười, có lẽ là ngay từ đầu cô chỉ là cảm thấy tò mò với mình mà thôi. Người con gái giống như cô trời sinh đã ưu việt hơn người, cho tới bây giờ muốn cái gì đều có cái đó, cho nên, mới có thể có cảm giác tò mò đối với kẻ lãnh đạm không chủ động đón ý hùa theo cô. Chẳng qua là hứng thú lúc đầu, giống như bình thường hết mới mẻ sẽ cảm thấy không thú vị nữa. Khi đó có phải sẽ đi tìm niềm vui mới hay không?
Trạch Viễn nhẹ nhàng nở nụ cười, rất buồn cười, phiền não và đấu tranh trong lòng cũng thật là dư thừa. Cô so với anh hẳn là rõ ràng hơn như thế nào gọi là không cùng một thế giới, chẳng qua là cô ngẫu nhiên dạo chơi tìm niềm vui mới ở nơi này, cuối cùng cũng vẫn là trở về thế giới hoàn mỹ và tự do của cô. Mà anh lại không thể nâng nổi hứng thú của cô, một khi đình trệ, sẽ chỉ khiến chính mình rơi vào vực sâu, càng khiến cho mong mỏi của người thân bị phá vỡ.
Anh thật may mắn khi bản thân không mềm lòng với cô, tuy rằng nhìn thấy đau dớn trong mắt cô khiến cho anh có chút mê hoặc trong nháy mắt, cô thật sự thương anh sao? Cái loại cảm giác đau lòng này thiếu chút nữa khiến anh từ bỏ mọi kiên trì, chẳng qua là người đàn ông đẹp trai phong độ kia xuất hiện đúng lúc đã thức tỉnh anh, rốt cục cô và anh vẫn thuộc hai thế giới khác biệt. Vẫn là nên trở về thế giới của mình thôi, đó mới là kết cục hoàn mỹ nhất.
Trái tim ngẫu nhiên rung động của anh có thể mỉm cười mà quên đi.
Duẫn Quân Tường ngồi ở bên cạnh Điền Mật, trong lòng có chút buồn bực, Tiêu Tiếu hôm nay thực không giống với cô mọi khi, “Rốt cục Tiêu Tiếu làm sao vậy?” Điền Mật do dự có nên nói với anh hay không? “Không …. Tiêu Tiếu hôm nay uống hơi nhiều.”
“Uống hơi nhiều? Tửu lượng của Tiêu Tiếu tốt như vậy? Hiện tại bọn họ còn chưa có say, trong lòng cô ấy có tâm sự sao?” Quân Tường không ngu ngốc, Tiêu Tiếu không bình thường nguyên nhân không phải vì rượu.
Điền mật cảm thấy da đầu run lên, người đàn ông này không cần phải thông minh quá như vậy chứ? “Em không biết.” Cô vội vàng phủ nhận, việc này vẫn nên để cho Tiêu Tiếu tự nói ra thì tốt hơn.
“Điền Mật, em như vậy mà được gọi là chị em tốt sao? Cô ấy thành cái dạng này, vậy mà em cái gì cũng không biết.” Quân Tường trong lòng phát hỏa, không thể tưởng tượng được mà hỏi người bạn tốt của cô. Cũng không cách nào có thể hỏi cho rõ ràng đến nơi, phiền lòng khiến ngữ khí có chút trầm trọng.
“Anh có bản lĩnh thì tự đi mà hỏi cậu ấy, lớn tiếng với em thì được gì?” Điền Mật cũng bị chọc giận, người đàn ông này thật là khó chịu, buồn bực to tiếng với cô thì có ích lợi gì? Trong lòng anh cuối cùng cũng chỉ có một mình Tiêu Tiếu! Tức giận A Mật đi ra khỏi phòng hát không thèm để ý tới anh.
Quân Tường nhìn thấy Điền Mật tức giận rời đi, trong lòng cũng tức giận, vốn chính là, chị em tốt mà cái gì cũng không giúp được, có ích lợi gì chứ?
Anh đi lướt qua, nhẹ nhàng ôm lấy Tiêu Tiếu, khiến cho đầu của cô dựa vào vai mình, “Cưng à, hôm nay làm sao vậy?”
Tiêu Tiếu cười khẽ, cô cũng không biết chính mình làm sao vậy? Tuy rằng bên tai tràn ngập tiếng nhạc ngổn ngang, giọng trầm ấm mãnh liệt đánh vào trái tim, trong mắt thấy những người này sống động lắc lư, nhưng cô không cách nào hòa nhập vào, thầm nghĩ lui vào một góc, một mình tận hưởng thời khắc yên tĩnh cô độc.
Quân Tường nâng cằm cô lên bắt cô đối diện với chính mình, không cho phép cô tiếp tục trầm mặc nữa. “Tiêu Tiếu, không cần như vậy, em như vậy anh sẽ lo lắng.” Trong mắt anh tràn ra sự lo lắng, trong tâm trí người đàn ông này chỉ tràn ngập bóng dáng của cô.
Nụ cười của Tiêu Tiếu từ từ nở rộ, may mắn còn có Quân Tường, người đàn ông này xuất sắc như vậy, khiến cho tự tin của cô không có bị phá hủy hoàn toàn. Người kia không chịu đón nhận, khẳng định không phải do cô không tốt, mà nhất định anh ta là kẻ ngu ngốc, không thể nhận ra sự tốt đẹp. Nhất định là như vậy, người đàn ông như Quân Tường đều ở bên cạnh chờ đợi cô, tại sao cô phải hoài nghi chính mình chứ?
“Quân Tường, cám ơn anh!” Tiêu Tiếu khẽ ôm lấy cổ Quân Tường, đem mặt nhẹ nhàng gác lên vai anh, bờ vai quen thuộc này vẫn là khiến cô thực an tâm, tuy rằng tâm tình không có cảm kích lớn, nhưng lại khiến cô cảm thấy thực thân thiết thực thoải mái.
“Tiêu Tiếu, em nói như vậy sẽ khiến anh cảm thấy thực thất vọng.” Quân Tường cau mày nhẹ nhàng cười.
Tiêu Tiếu kì quái mà nhíu mày, nghi hoặc nhìn lại anh.
“Anh còn nghĩ là em sẽ nói ‘em yêu anh’ cơ đấy.” Quân Tường làm bộ tan nát cõi lòng nhẹ bóp trán, hài hước mà hướng cô nháy mắt mấy cái. Tiêu Tiếu rốt cục vui vẻ mà nở nụ cười, vuốt vuốt mặt anh, “Đương nhiên em yêu nhất là anh…” Nhìn đến tia vui sướng trong mắt anh, cô lại cố ý bồi thêm một câu, “Tựa như em yêu A Mật vậy… ha ha…” Mặt Quân Tường liền xịu xuống, chỉ biết cô gái này thực vô tâm, cũng chỉ là đùa giỡn anh mà thôi.
“A Mật đâu?” Tiêu Tiếu tìm mọi nơi, tìm thế nào cũng không thấy bóng dáng A Mật.
“Vừa rồi anh khiến cô ấy tức giận.” Quân Tường thừa nhận, tuy rằng anh không nhận ra bản thân mình nói sai cái gì, tạo sao cô ấy lại phản ứng dữ dội như vậy.
“Anh làm gì mà khiến cô ấy tức giận?” Tiêu Tiếu nóng nảy, “Anh đi tìm cô ấy ngay cho em, nếu cô ấy tức giận chạy đi, em cũng sẽ tức giận mà chạy trốn.” Phụ giúp anh chạy nhanh đi tìm.
Quân Tường không nề hà gì chạy nhanh ra ngoài đi tìm cô ấy, trong lòng thật phiền, ai biết cô ấy chạy đi đâu chứ? Trong lòng Tiêu Tiếu luôn nghĩ đến cô ấy đầu tiên, mà lại không đem bản thân mình đặt lên đầu.
Tiêu Tiếu lại khôi phục yên lặng, đau đớn hôm nay, khiến cho cô nhớ thật kỹ. Nhìn thấy anh đối xử ôn nhu như vậy với cô gái trong lòng, khiến cho cô thực ghen tị, cô cũng chỉ hy vọng anh có thể ôn nhu như vậy mà ôm mình.
Nghiêm túc suy nghĩ, cái gì gọi là khoảng cách như lời anh nói, đều là tư tưởng chết tiệt trong đầu anh, cái gì mà người nhà không thể chấp nhận, người nhà anh thích căn bản không phải là người mà anh thích.
Nhìn thấy anh ôm lấy cô ta, Tiêu Tiếu nhìn không ra một tia tình cảm mãnh liệt, trong mắt không có chút ấm áp, không yêu sao? Chẳng qua là anh chết tiệt không có buông cô ta ra. Mong đợi của người thân giống như một cái nhà tù, dùng một cái gọi là trách nhiệm khóa lại, gắt gao mà tù túng anh. Anh không vui vẻ, cô biết, anh thường mỉm cười nhưng lại là một loại che giấu, mỗi lần bị cô chọc tức là tản ra vẻ bất bình thường, nên có thể cảm giác được trái tim anh đã dao động.
Cô thầm nghĩ anh thực đang còn sống, nếu như anh thực sự không thích mình, vậy tình yêu của cô chính là một kiểu bá đạo buồn cười. Nhưng mà, cô biết anh thích mình, mỗi một lần kinh ngạc bất ngờ, ánh mắt thưởng thức đó, còn cả nhịp thở kinh ngạc không bình thường cùng với trái tim loạn nhịp kia, cô biết trong lòng anh đã in lại bóng dáng của cô, mặc kệ anh cự tuyệt như thế nào, vẫn không thể nào phủ nhận anh dần dần đã bị cô ảnh hưởng.
Giận nhất chính là rõ ràng trong lòng anh khát vọng, lại là bởi trách nhiệm đáng chết mà đẩy cô ra. Cô đột nhiên thấy hận chính mình, vì sao lại không thể ngẩng cao đầu ung dung mà bước đi? Vì cái gì cứ phải chịu đựng sự lạnh lùng của anh, biến bản thân mình thành trò cười, ngây ngốc để mặc anh giễu cợt?
Tiêu Tiếu cầm lấy một ly rượu, ai, không cần suy nghĩ. Còn tiếp tục, trái tim sẽ vỡ vụn, vẫn là nên để ý đến A Mật cùng Quân Tường đi, may mà có bọn họ, bản thân cô sẽ không phải cô đơn.
Hai người này đi đâu mà lâu như vậy cũng chưa có trở lại chứ, chẳng lẽ còn chưa có tìm được sao? Tiêu Tiếu quyết định chính mình đi ra ngoài tìm A Mật, tên Quân Tường này thật là vô dụng à.
Tiêu Tiếu đi dọc theo lối nhỏ, tìm A Mật, ở đại sảnh hoa cả mắt, đầu Tiêu Tiếu có chút choáng, A Mật đi đâu vậy? Cô quẹo vào một con hẻm nhỏ, nơi này bình thường rất ít người đến, chỉ có gọi điện thoại mới đi tới đây, bởi vì nơi này là nơi yên tĩnh duy nhất.
Cô chậm rãi đi về phía trước, tìm thấy được y phục trắng đen của cô ấy, Tiêu Tiếu vừa muốn há miệng kêu cô ấy, chẳng qua là bỗng nhiên cô kêu không ra tiếng. Cô thấy Quân Tường đi tới rồi.
Quân Tường đang đứng ở bên cạnh, mặt hướng vào tường nói xong điện thoại, còn A Mật ngơ ngác đứng ở phía sau anh, lẳng lặng mà ngóng nhìn bóng dáng của anh.
Hình ảnh quen thuộc, địa điểm quen thuộc. Lòng của cô bị tạt vào một ý nghĩ, A Mật thích Quân Tường.
Nhất định là A Mật thích Quân Tường rồi, nhìn ánh mắt chăm chú của cô ấy, hoàn toàn không có ý thức được phía sau mình có người đi tới, tham lam mà ngắm nhìn, trên mặt hiện lên một loại mê luyến.
Tiêu Tiếu gắt gao bịt chặt miệng mình, bản thân mình cũng đã nhìn Bùi Trạch Viễn như vậy sao? Ở ghế sau xe buýt, cô cũng từng mê mẩn như vậy mà nhìn anh, cái loại tâm tình khát vọng này, cô có thể lý giải, trong lòng nhất định muốn đi lên đứng cùng anh một chỗ, hi vọng mắt anh có thể nhìn thấy chính mình.
Tiêu Tiếu chậm rãi lùi về phía sau, càng chạy càng xa, trong lòng nhẹ nhàng cười rộ lên. Bản thân mình thực sự quá ngu ngốc, không ngờ đến bây giờ mới phát hiện ra A Mật thích Quân Tường, khó trách cho đến bây giờ cô ấy cũng chưa từng gọi anh ấy là Quân Tường, cố ý đối xử lạnh lùng với anh thậm chí là còn có chút vô lễ. Cô cho tới bây giờ cũng chưa có nghĩ tới, thì ra hết thảy đều là A Mật đang ngụy trang, trong mắt cô ấy sớm đã chỉ có Quân Tường. Bản thân mình thật ngốc, còn bảo Quân Tường tìm bạn trai cho A Mật, trời ạ, cô ấy thực sẽ hận chết chính mình đi. Quân Tường làm trò hôn mình ở trước mặt cô ấy, còn cố ý đem cô ấy giao cho người đàn ông khác, nhất định trong lòng A Mật đang mắng mình đi.
Vì sao trong buổi tối hôm nay, trong lòng lại bị tổn thương nhiều như vậy, không chiếm được người mình yêu, sợ hãi lo lắng mất đi, toàn bộ giống như đã hẹn trước mà tập kích cùng lúc, khiến cho tâm tình Đinh Tiêu Tiếu lâm vào hỗn loạn.
Mọi thứ đều rối loạn, vượt qua dự đoán của cô, Tiêu Tiếu nên tiếp tục làm như thế nào đây?
Duẫn Quân Tường vẫn luôn biết làm như thế nào để trở thành trung tâm chú ý, giọng hát của anh mang theo từ tính, hát lên ca khúc nhạc R&B, khiến cho tất cả đám phụ nữ bên dưới đều say mê, Tiêu Tiếu bị anh ôm vào lòng, giống như một con rối, chỉ có thể nhìn phụ đề bài hát mà hát không cảm xúc. Vì sao anh không liếc nhìn cô, trong mắt anh thực sự chỉ có cô ta sao?
Gian nan vất vả mới hát xong, Tiêu Tiếu giật nhẹ tay Quân Tường ý bảo anh phải đi xuống rồi. Tuy rằng Quân Tường cảm thấy rất kỳ quái, vì sao đêm nay Tiêu Tiếu lại im lặng như vậy, vẻ buồn bực trên mặt cô anh chưa từng gặp qua. Anh ôm cô đi xuống dưới, ánh mắt đảo qua, cư nhiên nhìn thấy một thân ảnh có chút quen thuộc, anh nhịn không nổi nheo mắt nhìn. Người thanh niên kia cũng nhìn anh, Quân Tường cố gắng nhớ lại, chợt nhớ ra, à, hình như là giống với người lần trước cùng Tiêu Tiếu đi nhờ xe của anh, hẳn là như vậy.
Điền Mật thấy bọn họ đi xuống dưới, chạy nhanh đến kéo Tiêu Tiếu, “Tiêu Tiếu có mệt hay không? Chúng ta đi chỗ khác chơi đi.” Tiêu Tiếu nhẹ nhàng lắc đầu, hiện tại chỗ nào cô cũng không muốn đi. Chẳng qua là Quân Tường nhìn thấy Điền Mật nháy mắt liên hồi với mình, biết Tiêu Tiếu buồn bực như vậy, nhất định là có vấn đề, cũng phụ họa nói, “Tiêu Tiếu, ở đây chơi không vui, chúng ta đi ra biển đi.” Không đợi Tiêu Tiếu gật đầu, đã đứng dậy hướng mọi người nói, “Ngại quá, hôm nay Tiêu Tiếu dường như có chút không thoải mái, chúng tôi đưa cô ấy trở về trước.” Tiêu Tiếu nhìn ánh mắt khẩn thiết của Tiêu Tiếu, cũng cố gắng gật đầu, ở đây còn có thể thế nào chứ? Tiếp tục nhìn bộ mặt dối trá của bọn họ sao?
Mọi người vừa thấy Tiêu Tiếu phải đi, đều muốn cô ấy ở lại thêm một chút, Lưu Tuấn Huy nói, “Đêm nay mọi người vui vẻ như vậy, hẳn là Tiêu Tiếu nên ở lại chơi thêm một chút nữa.” Quân Tường cũng không cho bọn họ một chút cơ hội, đem Tiêu Tiếu ôm vào trong ngực, mỉm cười nói với mọi người, “Dù sao mọi người cũng phải chừa cho tôi chút thời gian chứ.” Hàm ý trong lời nói khiến tất cả mọi người nở nụ cười, đại soái ca này thật đúng là không chút giấu diếm, đành phải để cho bọn họ đi về trước thôi.
Quân Tường ôm Tiêu Tiếu đi ra ngoài, A Mật đi ở đằng sau, Tiêu Tiếu vẫn không cam lòng ngoảnh mặt lại nhìn lướt qua. Chẳng qua là vẫn thất vọng như trước, anh hoàn toàn không có để ý cô có đi hay không, mặt một khắc cũng không rời con nhỏ ôn nhu kia, trái tim Tiêu Tiếu lại càng lạnh hơn. Rốt cuộc cũng để cho Quân Tường ôm đi.
Đương nhiên trong phòng lại khôi phục huyên náo, tất cả mọi người tận tình mà hưởng thụ. Bài tình ca động lòng người lại lần nữa vang lên, chẳng qua là giọng người hát bi thương trái tim lại trống rỗng.
Bùi Trạch Viễn rốt cục ý thức được, người đàn ông như thế nào mới xứng đáng với cô, người đàn ông kia như ngôi sao rực sáng chói mắt giữa màn đêm, vừa đi tới đã khiến mọi người phải chấn động, vung tay động chân đều khí xuất hơn người, có thể đoạt đi hô hấp của tất cả phụ nữ, thậm chí Tú Viện cũng phải nhỏ giọng khen ngợi. Người đàn ông này thực sự rất có sức quyến rũ, khí suất hài hước, phù hợp với cô đến như vậy.
Anh còn gì phải lo lắng chứ? Thì ra bên cạnh cô đã sớm có một người đàn ông xuất sắc như vậy đợi chờ cô, trong lòng nhẹ nhàng nở nụ cười, có lẽ là ngay từ đầu cô chỉ là cảm thấy tò mò với mình mà thôi. Người con gái giống như cô trời sinh đã ưu việt hơn người, cho tới bây giờ muốn cái gì đều có cái đó, cho nên, mới có thể có cảm giác tò mò đối với kẻ lãnh đạm không chủ động đón ý hùa theo cô. Chẳng qua là hứng thú lúc đầu, giống như bình thường hết mới mẻ sẽ cảm thấy không thú vị nữa. Khi đó có phải sẽ đi tìm niềm vui mới hay không?
Trạch Viễn nhẹ nhàng nở nụ cười, rất buồn cười, phiền não và đấu tranh trong lòng cũng thật là dư thừa. Cô so với anh hẳn là rõ ràng hơn như thế nào gọi là không cùng một thế giới, chẳng qua là cô ngẫu nhiên dạo chơi tìm niềm vui mới ở nơi này, cuối cùng cũng vẫn là trở về thế giới hoàn mỹ và tự do của cô. Mà anh lại không thể nâng nổi hứng thú của cô, một khi đình trệ, sẽ chỉ khiến chính mình rơi vào vực sâu, càng khiến cho mong mỏi của người thân bị phá vỡ.
Anh thật may mắn khi bản thân không mềm lòng với cô, tuy rằng nhìn thấy đau dớn trong mắt cô khiến cho anh có chút mê hoặc trong nháy mắt, cô thật sự thương anh sao? Cái loại cảm giác đau lòng này thiếu chút nữa khiến anh từ bỏ mọi kiên trì, chẳng qua là người đàn ông đẹp trai phong độ kia xuất hiện đúng lúc đã thức tỉnh anh, rốt cục cô và anh vẫn thuộc hai thế giới khác biệt. Vẫn là nên trở về thế giới của mình thôi, đó mới là kết cục hoàn mỹ nhất.
Trái tim ngẫu nhiên rung động của anh có thể mỉm cười mà quên đi.
Duẫn Quân Tường ngồi ở bên cạnh Điền Mật, trong lòng có chút buồn bực, Tiêu Tiếu hôm nay thực không giống với cô mọi khi, “Rốt cục Tiêu Tiếu làm sao vậy?” Điền Mật do dự có nên nói với anh hay không? “Không …. Tiêu Tiếu hôm nay uống hơi nhiều.”
“Uống hơi nhiều? Tửu lượng của Tiêu Tiếu tốt như vậy? Hiện tại bọn họ còn chưa có say, trong lòng cô ấy có tâm sự sao?” Quân Tường không ngu ngốc, Tiêu Tiếu không bình thường nguyên nhân không phải vì rượu.
Điền mật cảm thấy da đầu run lên, người đàn ông này không cần phải thông minh quá như vậy chứ? “Em không biết.” Cô vội vàng phủ nhận, việc này vẫn nên để cho Tiêu Tiếu tự nói ra thì tốt hơn.
“Điền Mật, em như vậy mà được gọi là chị em tốt sao? Cô ấy thành cái dạng này, vậy mà em cái gì cũng không biết.” Quân Tường trong lòng phát hỏa, không thể tưởng tượng được mà hỏi người bạn tốt của cô. Cũng không cách nào có thể hỏi cho rõ ràng đến nơi, phiền lòng khiến ngữ khí có chút trầm trọng.
“Anh có bản lĩnh thì tự đi mà hỏi cậu ấy, lớn tiếng với em thì được gì?” Điền Mật cũng bị chọc giận, người đàn ông này thật là khó chịu, buồn bực to tiếng với cô thì có ích lợi gì? Trong lòng anh cuối cùng cũng chỉ có một mình Tiêu Tiếu! Tức giận A Mật đi ra khỏi phòng hát không thèm để ý tới anh.
Quân Tường nhìn thấy Điền Mật tức giận rời đi, trong lòng cũng tức giận, vốn chính là, chị em tốt mà cái gì cũng không giúp được, có ích lợi gì chứ?
Anh đi lướt qua, nhẹ nhàng ôm lấy Tiêu Tiếu, khiến cho đầu của cô dựa vào vai mình, “Cưng à, hôm nay làm sao vậy?”
Tiêu Tiếu cười khẽ, cô cũng không biết chính mình làm sao vậy? Tuy rằng bên tai tràn ngập tiếng nhạc ngổn ngang, giọng trầm ấm mãnh liệt đánh vào trái tim, trong mắt thấy những người này sống động lắc lư, nhưng cô không cách nào hòa nhập vào, thầm nghĩ lui vào một góc, một mình tận hưởng thời khắc yên tĩnh cô độc.
Quân Tường nâng cằm cô lên bắt cô đối diện với chính mình, không cho phép cô tiếp tục trầm mặc nữa. “Tiêu Tiếu, không cần như vậy, em như vậy anh sẽ lo lắng.” Trong mắt anh tràn ra sự lo lắng, trong tâm trí người đàn ông này chỉ tràn ngập bóng dáng của cô.
Nụ cười của Tiêu Tiếu từ từ nở rộ, may mắn còn có Quân Tường, người đàn ông này xuất sắc như vậy, khiến cho tự tin của cô không có bị phá hủy hoàn toàn. Người kia không chịu đón nhận, khẳng định không phải do cô không tốt, mà nhất định anh ta là kẻ ngu ngốc, không thể nhận ra sự tốt đẹp. Nhất định là như vậy, người đàn ông như Quân Tường đều ở bên cạnh chờ đợi cô, tại sao cô phải hoài nghi chính mình chứ?
“Quân Tường, cám ơn anh!” Tiêu Tiếu khẽ ôm lấy cổ Quân Tường, đem mặt nhẹ nhàng gác lên vai anh, bờ vai quen thuộc này vẫn là khiến cô thực an tâm, tuy rằng tâm tình không có cảm kích lớn, nhưng lại khiến cô cảm thấy thực thân thiết thực thoải mái.
“Tiêu Tiếu, em nói như vậy sẽ khiến anh cảm thấy thực thất vọng.” Quân Tường cau mày nhẹ nhàng cười.
Tiêu Tiếu kì quái mà nhíu mày, nghi hoặc nhìn lại anh.
“Anh còn nghĩ là em sẽ nói ‘em yêu anh’ cơ đấy.” Quân Tường làm bộ tan nát cõi lòng nhẹ bóp trán, hài hước mà hướng cô nháy mắt mấy cái. Tiêu Tiếu rốt cục vui vẻ mà nở nụ cười, vuốt vuốt mặt anh, “Đương nhiên em yêu nhất là anh…” Nhìn đến tia vui sướng trong mắt anh, cô lại cố ý bồi thêm một câu, “Tựa như em yêu A Mật vậy… ha ha…” Mặt Quân Tường liền xịu xuống, chỉ biết cô gái này thực vô tâm, cũng chỉ là đùa giỡn anh mà thôi.
“A Mật đâu?” Tiêu Tiếu tìm mọi nơi, tìm thế nào cũng không thấy bóng dáng A Mật.
“Vừa rồi anh khiến cô ấy tức giận.” Quân Tường thừa nhận, tuy rằng anh không nhận ra bản thân mình nói sai cái gì, tạo sao cô ấy lại phản ứng dữ dội như vậy.
“Anh làm gì mà khiến cô ấy tức giận?” Tiêu Tiếu nóng nảy, “Anh đi tìm cô ấy ngay cho em, nếu cô ấy tức giận chạy đi, em cũng sẽ tức giận mà chạy trốn.” Phụ giúp anh chạy nhanh đi tìm.
Quân Tường không nề hà gì chạy nhanh ra ngoài đi tìm cô ấy, trong lòng thật phiền, ai biết cô ấy chạy đi đâu chứ? Trong lòng Tiêu Tiếu luôn nghĩ đến cô ấy đầu tiên, mà lại không đem bản thân mình đặt lên đầu.
Tiêu Tiếu lại khôi phục yên lặng, đau đớn hôm nay, khiến cho cô nhớ thật kỹ. Nhìn thấy anh đối xử ôn nhu như vậy với cô gái trong lòng, khiến cho cô thực ghen tị, cô cũng chỉ hy vọng anh có thể ôn nhu như vậy mà ôm mình.
Nghiêm túc suy nghĩ, cái gì gọi là khoảng cách như lời anh nói, đều là tư tưởng chết tiệt trong đầu anh, cái gì mà người nhà không thể chấp nhận, người nhà anh thích căn bản không phải là người mà anh thích.
Nhìn thấy anh ôm lấy cô ta, Tiêu Tiếu nhìn không ra một tia tình cảm mãnh liệt, trong mắt không có chút ấm áp, không yêu sao? Chẳng qua là anh chết tiệt không có buông cô ta ra. Mong đợi của người thân giống như một cái nhà tù, dùng một cái gọi là trách nhiệm khóa lại, gắt gao mà tù túng anh. Anh không vui vẻ, cô biết, anh thường mỉm cười nhưng lại là một loại che giấu, mỗi lần bị cô chọc tức là tản ra vẻ bất bình thường, nên có thể cảm giác được trái tim anh đã dao động.
Cô thầm nghĩ anh thực đang còn sống, nếu như anh thực sự không thích mình, vậy tình yêu của cô chính là một kiểu bá đạo buồn cười. Nhưng mà, cô biết anh thích mình, mỗi một lần kinh ngạc bất ngờ, ánh mắt thưởng thức đó, còn cả nhịp thở kinh ngạc không bình thường cùng với trái tim loạn nhịp kia, cô biết trong lòng anh đã in lại bóng dáng của cô, mặc kệ anh cự tuyệt như thế nào, vẫn không thể nào phủ nhận anh dần dần đã bị cô ảnh hưởng.
Giận nhất chính là rõ ràng trong lòng anh khát vọng, lại là bởi trách nhiệm đáng chết mà đẩy cô ra. Cô đột nhiên thấy hận chính mình, vì sao lại không thể ngẩng cao đầu ung dung mà bước đi? Vì cái gì cứ phải chịu đựng sự lạnh lùng của anh, biến bản thân mình thành trò cười, ngây ngốc để mặc anh giễu cợt?
Tiêu Tiếu cầm lấy một ly rượu, ai, không cần suy nghĩ. Còn tiếp tục, trái tim sẽ vỡ vụn, vẫn là nên để ý đến A Mật cùng Quân Tường đi, may mà có bọn họ, bản thân cô sẽ không phải cô đơn.
Hai người này đi đâu mà lâu như vậy cũng chưa có trở lại chứ, chẳng lẽ còn chưa có tìm được sao? Tiêu Tiếu quyết định chính mình đi ra ngoài tìm A Mật, tên Quân Tường này thật là vô dụng à.
Tiêu Tiếu đi dọc theo lối nhỏ, tìm A Mật, ở đại sảnh hoa cả mắt, đầu Tiêu Tiếu có chút choáng, A Mật đi đâu vậy? Cô quẹo vào một con hẻm nhỏ, nơi này bình thường rất ít người đến, chỉ có gọi điện thoại mới đi tới đây, bởi vì nơi này là nơi yên tĩnh duy nhất.
Cô chậm rãi đi về phía trước, tìm thấy được y phục trắng đen của cô ấy, Tiêu Tiếu vừa muốn há miệng kêu cô ấy, chẳng qua là bỗng nhiên cô kêu không ra tiếng. Cô thấy Quân Tường đi tới rồi.
Quân Tường đang đứng ở bên cạnh, mặt hướng vào tường nói xong điện thoại, còn A Mật ngơ ngác đứng ở phía sau anh, lẳng lặng mà ngóng nhìn bóng dáng của anh.
Hình ảnh quen thuộc, địa điểm quen thuộc. Lòng của cô bị tạt vào một ý nghĩ, A Mật thích Quân Tường.
Nhất định là A Mật thích Quân Tường rồi, nhìn ánh mắt chăm chú của cô ấy, hoàn toàn không có ý thức được phía sau mình có người đi tới, tham lam mà ngắm nhìn, trên mặt hiện lên một loại mê luyến.
Tiêu Tiếu gắt gao bịt chặt miệng mình, bản thân mình cũng đã nhìn Bùi Trạch Viễn như vậy sao? Ở ghế sau xe buýt, cô cũng từng mê mẩn như vậy mà nhìn anh, cái loại tâm tình khát vọng này, cô có thể lý giải, trong lòng nhất định muốn đi lên đứng cùng anh một chỗ, hi vọng mắt anh có thể nhìn thấy chính mình.
Tiêu Tiếu chậm rãi lùi về phía sau, càng chạy càng xa, trong lòng nhẹ nhàng cười rộ lên. Bản thân mình thực sự quá ngu ngốc, không ngờ đến bây giờ mới phát hiện ra A Mật thích Quân Tường, khó trách cho đến bây giờ cô ấy cũng chưa từng gọi anh ấy là Quân Tường, cố ý đối xử lạnh lùng với anh thậm chí là còn có chút vô lễ. Cô cho tới bây giờ cũng chưa có nghĩ tới, thì ra hết thảy đều là A Mật đang ngụy trang, trong mắt cô ấy sớm đã chỉ có Quân Tường. Bản thân mình thật ngốc, còn bảo Quân Tường tìm bạn trai cho A Mật, trời ạ, cô ấy thực sẽ hận chết chính mình đi. Quân Tường làm trò hôn mình ở trước mặt cô ấy, còn cố ý đem cô ấy giao cho người đàn ông khác, nhất định trong lòng A Mật đang mắng mình đi.
Vì sao trong buổi tối hôm nay, trong lòng lại bị tổn thương nhiều như vậy, không chiếm được người mình yêu, sợ hãi lo lắng mất đi, toàn bộ giống như đã hẹn trước mà tập kích cùng lúc, khiến cho tâm tình Đinh Tiêu Tiếu lâm vào hỗn loạn.
/64
|