Editor: Phong Nguyệt Vô Biên
Beta: lamnguyetminh (Rất cảm ơn sự giúp đỡ của sư tỷ)
Giới thiệu
Mùa thu hiu quạnh còn chưa phai đi, mùa đông rét lạnh đã mơ hồ xuất hiện, sáng sớm, tôi bụng rỗng ra ngoài, không khí lạnh lẽo lùa vào làm thân thể vốn ở trong phòng ấm áp run run một hồi nhỏ, đúng là mùa đông mà! Ngay cả khí thở ra cũng biến thành màu trắng.
Trên đường, người đi đường tụm năm tụm ba bước đi vội vã, thỉnh thoảng có xe buýt đi ngang qua làm lá khô còn chưa được quét dọn cuồn cuộn nổi lên, ông cụ mặc quần áo dày cồng kềnh đang cố gắng gom những chiếc lá đáng thương vốn định trở về với vòng tay ôm ấp của đất mẹ lại quét vào thùng rác. Mỗi lần thấy mấy ông già quét đường hoặc ăn xin khắp nơi kiểu này, trong lòng chắc chắn sẽ có một loại cảm giác tựa như thương hại lại xen lẫn sợ hãi xuất hiện, tôi thừa nhận tôi rất nhàm chán, nhưng tóm lại vẫn không thể khống chế loại ý tưởng "Nếu như lúc tuổi còn trẻ không cố gắng nhiều, không chừng khi mình già đi phải làm loại công việc này thì sao?" xuất hiện.
Tôi ngẩng đầu nhìn nhánh cây đang dần trụi lá, chỉ cảm thấy trên người hình như càng lạnh hơn một chút. Mùa này ra ngoài mà không mang mũ thật sự là một hành động không khôn ngoan, tôi rụt cổ lại, cố hết sức rúc đầu vào trong cổ áo lông ở trước ngực đã bị tôi dựng đứng lên. Hôm nay là chủ nhật, không cần đi làm, vốn là ngày nghỉ ngơi, nhưng bà già chăm chỉ ở lầu trên nhiều lần kéo cái cửa sổ hợp kim nhôm phát ra tiếng “rầm rầm” đánh thức tôi. Tôi vốn không phải là loại người ngủ nướng, lần này tỉnh, nghĩ sẽ nằm một lát nhưng rốt cuộc không thể nào ngủ được, bởi vì hôm nay là chủ nhật, tối ngày hôm qua vẫn chơi trò chơi đến ba giờ, lúc này tỉnh lại, suy nghĩ tỉnh táo, đầu cùng mắt đều đau nhói. Đại khái chính là do nguyên nhân này, khiến tôi choáng váng đầu óc mà nghĩ ra một vài ý tưởng vớ vẩn, tôi hít hít lỗ mũi cóng đến sắp chảy ra chất lỏng, có chút hối hận về sự xúc động của mình, rồi không biết lại bị thứ gì thúc đẩy tiếp tục đi về phía trước.
Trong đầu trống rỗng, đợi đến lúc phục hồi lại tinh thần, đã đến chợ nhỏ cách đó không xa rồi, mặc dù là sáng sớm, lại là chủ nhật, thế nhưng nơi đây lại rất náo nhiệt, người nơi này quanh năm suốt tháng không có nghỉ ngơi sao? Nhớ tới rất nhiều người ở tầng lớp trên đều nói nhân dân lao động là vĩ đại nhất, người làm việc trong các ngành nghề đều đáng tôn kính giống nhau. Nhưng khi nhìn những người trong chợ cũng bận bịu quanh năm suốt tháng không nghỉ này, mùa hạ mặc áo cộc nhỏ, mùa đông mặc áo khoác quân đội, tóc tai tán loạn, người bán hàng rong bởi vì gió thổi nhiều mà mặt phiếm đỏ, bác gái tùy tiện bày cái bàn nhỏ bán bánh bao ven đường, ngay cả cái lều dựng ven đường cũng không có. Lại nghĩ đến mấy thành phần tri thức hoặc đại gia mùa hè ngồi điều hòa, mùa đông mở máy sưởi, thỉnh thoảng có thể lái xe riêng đến các buổi tiệc, tự mình điều khiển du thuyền cao cấp rõ như ban ngày với đám người chen lấn cắm đầu tiến vào những đơn vị nghiệp vụ, anh còn có thể nói người làm các ngành các nghề đều giống nhau sao? Giống nhau là cuộc sống của tất cả mọi người đều ở trong "Xã hội" hả? Vốn đã không cùng một thế giới, vậy tôi cũng không cần phải nói nhiều.
"Hai cái bánh quẩy, một chén tào phớ." Tại một nhà có cửa hàng ăn sáng nhỏ, tôi kéo một cái ghế tròn nhỏ ra ngồi xuống, khà~ thật lạnh.
"Chủ nhật mà còn đi làm hả?" Bà chủ nhiệt tình vừa nhanh nhẹn làm việc vừa tươi cười đầy mặt tiếp đón tôi.
"Không đi làm, muốn ăn bánh quẩy nên đến đây." Tôi nhàn nhạt cười cười, cũng không đặt sự nhiệt tình này ở trong lòng, chỉ là lời nói hàn huyên mà thôi, nếu như tôi không ăn bánh quẩy của bà, vậy quan hệ của chúng tôi chẳng qua chỉ là người không quen biết.
Bình thường tôi không ăn bánh quẩy, không phải là không thích ăn, ngược lại còn rất thích ăn, chỉ là ăn xong rồi thì tật xấu buồn nôn sẽ dâng lên cả một ngày luôn khiến cho tôi đối với bánh quẩy muốn nhìn mà không muốn ăn. Hôm nay thì không sao, buồn nôn thì buồn nôn đi, mặc kệ, tôi ôm ý nghĩ như vậy, yên tâm thoải mái cầm một cái bánh quẩy lên, trong chợ này có nhiều nhà bán bánh quẩy như vậy, nhưng tôi chỉ chung thủy với nhà này, bánh quẩy vừa thô vừa dài, cắn xuống một cái, thịt nhiều lại mềm, khác hẳn các nhà khác chiên bánh quẩy rắn như sắt, cắn kêu "răng rắc".
Ăn một miếng bánh quẩy, uống thêm một hớp tào phớ, thật sự là mỹ vị, tôi híp mắt chậm rãi đánh giá, dù sao thời gian của tôi còn nhiều mà. Đang ăn, có một bóng đen chắn trước bàn của tôi, tôi ngồi ở một chỗ dựa vào bên trong, hướng về phía ánh sáng, vào lúc này mặt trời đã nhô lên, cái bàn này là nơi duy nhất trong nhà có thể phơi nắng. Sáng nay thức dậy, tiện tay lấy một cái áo len màu đen dày mặc lên, mặc dù áo len phong phanh, nhưng màu đen có thể hút ánh sáng, ở trong phòng không có gió sưởi nắng, thật đúng là một loại hưởng thụ to lớn. Vào lúc này, bóng đen vừa phủ xuống, tôi lập tức cảm giác được một trận khí lạnh, người nào làm người ta thấy ghét vậy? Tôi nghĩ vậy nhưng không lập tức ngẩng đầu nhìn xem, nhưng bóng đen này cố tình đứng rất lâu, trước lúc tôi sắp bắt đầu phát run, rốt cuộc tôi ngẩng đầu lên nhìn, về sau vô số lần tôi vì người đàn ông đó mà đau lòng đến không thể kiềm chế. Ban đêm khó có thể chìm vào giấc ngủ tôi đều sẽ nghĩ, nếu như sáng sớm hôm đó, lúc tôi cảm thấy bóng đen kia cũng không ngẩng đầu lên nhìn, hoặc là sáng sớm hôm đó, sau khi bị đánh thức, tôi không ra ngoài mà ở trong nhà lên mạng chơi game giống như trước đây, thì tốt rồi. Nhưng mà, trên thực tế, khi đó, đáng chết là tôi lại ngẩng đầu lên, thấy được anh, đối tượng mối tình đầu trong cuộc đời của tôi, cũng là thầy giáo thể dục trung học của tôi - Hạ Hàm.
Gương mặt kia vẫn lạnh lùng như trong trí nhớ, qua nhiều năm như thế, anh vẫn giống khi còn trẻ vậy, hình như năm tháng căn bản không lưu lại dấu vết gì trên người của anh. Thời tiết lạnh như thế, anh lại chỉ mặc một bộ đồ thể thao thật mỏng màu xám trắng, thân thể cao gầy càng thêm cao ngất. Anh đang đứng ở nơi đó nói chuyện cùng bà chủ, bà chủ vẫn nhiệt tình như trước, ngay cả ông chủ ít nói cũng lộ ra nụ cười xấu hổ cùng anh chào hỏi, xem ra anh là khách quen rồi. Anh cũng tới thành phố Y sao? Trong lòng tôi nghĩ vậy, không biết có bao nhiêu kích động, chỉ là có một chút ngoài ý muốn. Dù sao tôi đã không còn là cô gái ngây ngô trong mối tình đầu trước kia. Tôi lắc đầu cười cười tự giễu, rõ ràng đã từng thích đến khổ sở như vậy, thích đến ngay cả việc học cũng không để ý tới, một đường trượt khỏi khoa chính quy, nhưng mà hôm nay một chút xíu cảm giác cũng không còn, thời gian thật đúng là loại phép thuật thần kì.
Mặc dù trong lòng không thèm để ý, ánh mắt vẫn còn tham lam nhìn chằm chằm, dù sao người ta cũng là mối tình đầu mà, trong cuộc đời mỗi con người, lần đầu tiên luôn có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Hình như anh đã nhận ra ánh mắt của tôi, hơi nghiêng đầu, liền vừa vặn chạm phải tầm mắt của tôi, không lộ vẻ gì liếc nhìn tôi một cái. Bỗng nhiên vừa nhíu mày vừa quan sát tôi từ trên xuống dưới một lần, tôi phát hiện nhịp tim mình đang chậm rãi nhanh hơn theo những cảm xúc biến hóa thật nhỏ của anh, hơn nữa càng lúc càng nhanh. Một luồng khí nóng cũng phảng phất xông ra, tôi biết lúc này tôi nên rời tầm mắt, cúi đầu tiếp tục ăn, nhưng ánh mắt lại không chịu sự khống chế của tôi vẫn nhìn thẳng anh, thật lâu không muốn thu hồi, thật là mẹ nó thấy quỷ mà!
Rốt cuộc một tiếng "thầy giáo Hạ" của bà chủ liền kết thúc trận đấu mắt này, anh đang muốn nhận lấy bánh quẩy bà chủ khen ngon thì điện thoại di động chợt tới, anh lấy điện thoại di động ra nói mấy câu, sau đó nói với bà chủ: "Lấy bớt hai cái bánh quẩy, tôi ăn ở đây, cho tôi thêm một chén sữa đậu nành."
Bà chủ thoải mái đồng ý, anh liền nhấc chân đi vào trong nhà, đôi mắt của tôi nhanh chóng liếc một vòng, trong phòng có tổng cộng ba cái bàn, lúc này hai cái kia đã đầy người, mà chỗ tôi lại còn một chỗ trống, tôi vội vàng cầm cái muỗng lên xúc vài hớp tào phớ còn dư lại "Hì hà hì hụp" vào trong miệng, rồi vội vã kêu: "Bà chủ! Tính tiền!"
"Vâng! Tổng cộng là một đồng hai xu." Bà chủ đã đi tới, tôi móc tiền lẻ ra đưa cô ấy, đứng lên ngay khi bà chủ đang nói lanh lảnh câu “Lần sau lại đến", Hạ Hàm đi tới trước mặt tôi, tôi làm như không thấy đi qua bên cạnh anh, cùng anh lướt qua nhau.
Lúc ra ngoài tiệm, tôi nhắm mắt lại hít sâu một hơi, rõ ràng chỉ cách mấy bước, nhưng tôi lại “Tâm hoảng ý loạn”(1), giống như cảm giác lúc trước mỗi khi nhìn thấy anh. Không khí lạnh xông thẳng vào lỗ mũi, nhịp tim trở lại bình thường, không quay đầu nhìn, tôi bước đi trên đường về, vô tình gặp gỡ mà thôi, chẳng có gì ghê gớm. Nhiều năm đã qua như vậy, lúc trước anh không lựa chọn tôi, nay anh thậm chí đã không hề nhận ra tôi, như vậy, cũng rất tốt, thật sự, rất tốt.
Nguyên văn: 地心惊肉跳 (Đích tâm kinh nhục khiêu: Đích tâm: tâm trái đất; Kinh: hoảng sợ; Nhục: ruột; Khiêu: nhảy lên)
/5
|