Trans: Koliz
Tôi dùng những hạt cát làm thành một cái sa bàn lớn, Frank có thể thoả thích xoay chuyển sa bàn hoặc vẽ lên trên nó mà không cần lo lắng cát sẽ trôi theo nước.
Ngày nhận được sa bàn cậu trịnh trọng vỗ vai tôi, tuyên bố tôi chính là “anh em tốt” của cậu. Nói thật, tôi rất không thích cái danh hiệu này, thế nhưng nhờ ơn cậu, sau đó toàn bộ nhân viên tàu ngầm cũng bắt đầu gọi tôi là “anh em tốt”.
Tôi cảm thấy tôi như đang giúp cậu theo đuổi nhân ngư không công vậy.
Nói đi nói lại, sau khi Frank có được sa bàn, mỗi lần bơi ra đáy biển, tôi đều cảm thấy mình đã chiếu sáng cả một vùng biển.
Cậu và nhân ngư yêu dấu của cậu giao lưu thông qua sa bàn, anh vẽ một bút tôi vẽ một bút. Hai người thân mật dính lấy nhau, mỗi khi hoàn thành một bức tranh bọn họ sẽ bốn mắt nhìn nhau. Khoảng cách giữa hai người quá gần, vì vậy mỗi lần họ đều chóp mũi cọ chóp mũi, rồi hoặc nhìn nhau cười, hoặc cho đối phương một cái hôn thắm thiết.
itsukahikari.wordpress.com
Tin xấu là thời gian ở chung của bọn họ rất ngắn, bởi vì Frank không dám gặp nhân ngư qua cửa sổ tàu ngầm; tin tốt là, có lẽ vì thi pháp mỗi ngày, pháp thuật của tôi có dịp tăng lên hiếm thấy — đối với chúng tôi, ma pháp giống như chiều cao vậy, một khi đã trưởng thành sẽ rất hiếm khi tăng lên.
Bây giờ mỗi ngày bọn họ có năm phút ở chung.
Trước đây thật lâu tôi đã từng nói, ba phút nghe thì rất dài nhưng thực tế rất ngắn, còn bây giờ tôi muốn nói, năm phút thoạt nhìn rất ngắn, thực tế lại dài vô cùng.
Ít nhất đối với Frank mà nói, vậy là đủ rồi.
Cậu dùng từng năm phút đồng hồ để nói cho nhân ngư biết thế nào là biển cả, bầu trời và đất liền, thế nào là mặt trời và mặt trăng. Bọn họ bàn luận về đóa hoa và thủy tảo, bàn luận về chim và cá, bàn luận về người và nhân ngư.
Nhân ngư bắt đầu hiểu được Frank không phải là một nhân ngư dị dạng có hai cái đuôi, hắn kinh ngạc lẫn vui mừng nhận lấy những tri thức hắn chưa từng biết, thông qua nét vẽ của Frank tưởng tượng ra thế giới mà cậu sinh sống.
Sau khi giao lưu, nhân ngư sẽ mang Frank du lịch quanh biển cả đen kịt. Đương nhiên, vì bảo trì pháp thuật, tôi không thể không đi cùng bọn họ. Tôi thật sự không hiểu, ở cái nơi tối tăm đưa tay ra thậm chí không nhìn rõ năm ngón tay ấy, vì sao bọn họ lại vui vẻ đến vậy.
Cuộc sống ngày ngày trôi qua, mọi thứ tưởng như chuyển biến tốt đẹp, thế nhưng tôi rốt cuộc cảm thấy có chút không ổn, đồng thời ngày càng mãnh liệt.
Mãi đến một ngày, một vài đồng nghiệp người Anh nói chuyện về món bánh Scone của nước họ, tôi mới kinh ngạc phát hiện — tôi đã rất lâu không phải xử lý mấy con cá kỳ quái rồi.
Tôi nhớ Frank từng nói, tặng con mồi cho bạn đời là một cách theo đuổi, nhưng trong trí nhớ của tôi, động vật có loại hành vi này chắc chắn sẽ gánh lên mình chức trách nuôi gia đình. Đây là chấp nhất khắc sâu trong gen, sẽ không vì bên ngoài mà thay đổi.
itsukahikari.wordpress.com
Vì vậy tôi dùng thời gian bọn họ hẹn hò ba ngày sau đó quan sát nhân ngư. Tuy rằng biến hóa rất nhỏ, nhưng nếu tôi không nhớ nhầm, nhân ngư hiện tại so với lần đầu gặp có chút gầy đi, vảy trên người hắn cũng sạm màu đi khá nhiều.
Hơn nữa rất hiển nhiên, dưới ánh sáng mờ, kẻ chìm đắm trong tình yêu còn vô số việc muốn làm với nhân ngư kia không hề chú ý tới điểm này.
Tại ngày thứ tư, trong thời gian làm việc, tôi mượn cớ đi vệ sinh chạy ra biển, quả nhiên phát hiện nhân ngư kia ở chỗ dây thừng buộc vào tàu ngầm. Hắn rũ mắt xuống, buồn chán vuốt ve vỏ tàu ngầm, phát hiện tôi đến cũng chỉ là ỉu xìu nhả ra một chuỗi bọt nước.
Tôi không tiến tới, khẽ gật đầu với hắn rồi trở về tàu ngầm. Giờ tôi đã hiểu, để không “làm mất” Frank lần nữa, nhân ngư thậm chí giảm bớt thời gian đi săn, cho nên tôi mới không phải xử lý mấy con cá kì lạ, cho nên hắn mới gầy gò.
Đây không phải là một hiện tượng tốt, tôi quyết định nói chuyện này với Frank.
Tôi dùng những hạt cát làm thành một cái sa bàn lớn, Frank có thể thoả thích xoay chuyển sa bàn hoặc vẽ lên trên nó mà không cần lo lắng cát sẽ trôi theo nước.
Ngày nhận được sa bàn cậu trịnh trọng vỗ vai tôi, tuyên bố tôi chính là “anh em tốt” của cậu. Nói thật, tôi rất không thích cái danh hiệu này, thế nhưng nhờ ơn cậu, sau đó toàn bộ nhân viên tàu ngầm cũng bắt đầu gọi tôi là “anh em tốt”.
Tôi cảm thấy tôi như đang giúp cậu theo đuổi nhân ngư không công vậy.
Nói đi nói lại, sau khi Frank có được sa bàn, mỗi lần bơi ra đáy biển, tôi đều cảm thấy mình đã chiếu sáng cả một vùng biển.
Cậu và nhân ngư yêu dấu của cậu giao lưu thông qua sa bàn, anh vẽ một bút tôi vẽ một bút. Hai người thân mật dính lấy nhau, mỗi khi hoàn thành một bức tranh bọn họ sẽ bốn mắt nhìn nhau. Khoảng cách giữa hai người quá gần, vì vậy mỗi lần họ đều chóp mũi cọ chóp mũi, rồi hoặc nhìn nhau cười, hoặc cho đối phương một cái hôn thắm thiết.
itsukahikari.wordpress.com
Tin xấu là thời gian ở chung của bọn họ rất ngắn, bởi vì Frank không dám gặp nhân ngư qua cửa sổ tàu ngầm; tin tốt là, có lẽ vì thi pháp mỗi ngày, pháp thuật của tôi có dịp tăng lên hiếm thấy — đối với chúng tôi, ma pháp giống như chiều cao vậy, một khi đã trưởng thành sẽ rất hiếm khi tăng lên.
Bây giờ mỗi ngày bọn họ có năm phút ở chung.
Trước đây thật lâu tôi đã từng nói, ba phút nghe thì rất dài nhưng thực tế rất ngắn, còn bây giờ tôi muốn nói, năm phút thoạt nhìn rất ngắn, thực tế lại dài vô cùng.
Ít nhất đối với Frank mà nói, vậy là đủ rồi.
Cậu dùng từng năm phút đồng hồ để nói cho nhân ngư biết thế nào là biển cả, bầu trời và đất liền, thế nào là mặt trời và mặt trăng. Bọn họ bàn luận về đóa hoa và thủy tảo, bàn luận về chim và cá, bàn luận về người và nhân ngư.
Nhân ngư bắt đầu hiểu được Frank không phải là một nhân ngư dị dạng có hai cái đuôi, hắn kinh ngạc lẫn vui mừng nhận lấy những tri thức hắn chưa từng biết, thông qua nét vẽ của Frank tưởng tượng ra thế giới mà cậu sinh sống.
Sau khi giao lưu, nhân ngư sẽ mang Frank du lịch quanh biển cả đen kịt. Đương nhiên, vì bảo trì pháp thuật, tôi không thể không đi cùng bọn họ. Tôi thật sự không hiểu, ở cái nơi tối tăm đưa tay ra thậm chí không nhìn rõ năm ngón tay ấy, vì sao bọn họ lại vui vẻ đến vậy.
Cuộc sống ngày ngày trôi qua, mọi thứ tưởng như chuyển biến tốt đẹp, thế nhưng tôi rốt cuộc cảm thấy có chút không ổn, đồng thời ngày càng mãnh liệt.
Mãi đến một ngày, một vài đồng nghiệp người Anh nói chuyện về món bánh Scone của nước họ, tôi mới kinh ngạc phát hiện — tôi đã rất lâu không phải xử lý mấy con cá kỳ quái rồi.
Tôi nhớ Frank từng nói, tặng con mồi cho bạn đời là một cách theo đuổi, nhưng trong trí nhớ của tôi, động vật có loại hành vi này chắc chắn sẽ gánh lên mình chức trách nuôi gia đình. Đây là chấp nhất khắc sâu trong gen, sẽ không vì bên ngoài mà thay đổi.
itsukahikari.wordpress.com
Vì vậy tôi dùng thời gian bọn họ hẹn hò ba ngày sau đó quan sát nhân ngư. Tuy rằng biến hóa rất nhỏ, nhưng nếu tôi không nhớ nhầm, nhân ngư hiện tại so với lần đầu gặp có chút gầy đi, vảy trên người hắn cũng sạm màu đi khá nhiều.
Hơn nữa rất hiển nhiên, dưới ánh sáng mờ, kẻ chìm đắm trong tình yêu còn vô số việc muốn làm với nhân ngư kia không hề chú ý tới điểm này.
Tại ngày thứ tư, trong thời gian làm việc, tôi mượn cớ đi vệ sinh chạy ra biển, quả nhiên phát hiện nhân ngư kia ở chỗ dây thừng buộc vào tàu ngầm. Hắn rũ mắt xuống, buồn chán vuốt ve vỏ tàu ngầm, phát hiện tôi đến cũng chỉ là ỉu xìu nhả ra một chuỗi bọt nước.
Tôi không tiến tới, khẽ gật đầu với hắn rồi trở về tàu ngầm. Giờ tôi đã hiểu, để không “làm mất” Frank lần nữa, nhân ngư thậm chí giảm bớt thời gian đi săn, cho nên tôi mới không phải xử lý mấy con cá kì lạ, cho nên hắn mới gầy gò.
Đây không phải là một hiện tượng tốt, tôi quyết định nói chuyện này với Frank.
/18
|