Triêu Lan cung một ngày đẹp trời.
Hoàng hậu mặc trường y nguyệt bạch, tựa nghiêng người trên ghế phượng. Gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, thoạt trông thanh tú như tiên nữ giáng trần. Hai bên người nàng là hai tiểu cung nữ xinh xắn, cầm quạt lụa phe phẩy.
Ngồi đối diện với Hoàng hậu là Liễu Thục Phi – Liễu Yến Yến. Liễu Thục phi, vẫn như thường lệ, khoác trên người một bộ xiêm y không thể quyến rũ hơn. Sau lưng là cả một tiểu đội thái giám và cung nữ.
“Hoàng hậu, lần này tỷ nhất định phải đòi lại công bằng cho Yến Yến!” Liễu Thục phi hai mắt rươm rướm nước, gò má ửng hồng vì ấm ức, đẹp đến động lòng người.
“Liễu Thục phi có gì từ từ nói. Bản cung có khi nào để muội chịu ấm ức đâu.” Hoàng hậu chậm rãi ngồi thẳng người dậy, dịu dàng nói.
“Tỷ tỷ không biết đâu… Hoà phi kia thật sự rất quá đáng đó! Nàng ta mới đến đây một tháng đã không biết tôn ty, muốn làm chủ cả hậu cung này! Tỷ tỷ đừng thấy hằng ngày nàng ta làm bộ hiền lành mà bị gạt. Hôm nay, nàng ta vô pháp vô thiên, giữa ban ngày ban mặt mà bắt giữ cung nhân của muội… Còn đặt chuyện cung nhân của muội hiếp đáp cung nhân của nàng… Trong số cung nhân đó, còn có mấy người là của tỷ tỷ tặng cho muội nữa… Bây giờ bọn họ… e là lành ít dữ nhiều…”
Liễu Thục phi được thể liền nói luôn một tràng dài không ngừng nghỉ, càng nói càng nghẹn ngào. Nước mắt như châu như ngọc liền tuôn dài xuống. Giai nhân rơi lệ, thật khiến cho người nhìn cảm thấy thương tâm khôn kể. Hoàng hậu có lẽ cũng động lòng, vội rời ghế phượng, bước đến nắm lấy tay Liễu Thục phi:
“Muội muội có lòng lo lắng cho kẻ hạ nhân như vậy, thật khiến bản cung cảm động. Có điều, muội không cần phiền lòng nữa. Những cung nhân của muội, tất cả đều ở đây, bình yên vô sự rồi.”
Nói xong phẩy tay một cái, một hàng dài cung nhân mặc y phục của Mẫu Đơn cung liền thẳng tắp bước ra.
Liễu Thục phi kinh ngạc đến độ há hốc cả miệng, lắp bắp:
“Không… không thể nào…”
“Muội muội yên tâm, bản cung đã lệnh cho Xuân Linh kiểm tra bọn họ rồi.”
Hoàng hậu mỉm cười.Cung nữ Xuân Linh đứng bên liền kính cẩn bước lên, chắp tay bẩm báo:
“Bẩm Thục phi nương nương, nô tỳ đã xác minh cẩn thận. Đây quả là người của Mẫu Đơn cung. Vả lại, bọn họ đều rất khỏe mạnh, một cọng tóc cũng chưa hề rơi mất.”
Liễu Thục phi mím môi không cam tâm, chạy như bay đến chỗ mấy người cung nhân của mình, kéo chân kéo tay từng người mà săm soi. Quả nhiên là một vết trầy xước cũng không có. Bọn họ tuy là mặt mũi tái mét nhưng hoàn toàn không bị thương chỗ nào cả.
“Không thể nào… Hoàng hậu, chuyện này…” Liễu Thục phi tức tối nghiến răng, hoàn toàn không để ý đến hình tượng nữa. “Hoàng hậu, muội không nói dối! Hoà phi mang đám người này đến cho tỷ phải không? Nàng ta nhất định đã vu oan giá họa cho muội rồi đúng không? Tỷ tỷ…”
“Thục phi à, muội đã quá đa nghi rồi. Đúng là Hoà phi đã mang người đến trả cho bản cung. Nhưng nàng cũng không có nói gì tới muội cả. Có lẽ, là do muội hiểu lầm thôi.”
“Hoàng hậu…”
“Chuyện này chấm dứt ở đây. Bản cung mệt rồi. Thục phi hãy trở về đi.”
Lời lẽ của Hoàng hậu mềm mại mà cương quyết. Liễu Thục phi hậm hực dậm chân mấy cái, bỏ chạy ra ngoài. Đám người Mẫu Đơn cung run rẩy hành lễ với Hoàng hậu rồi dắt díu nhau cùng trở về. Nhìn bộ mặt của Liễu Thục phi là đủ hiểu, đám người này sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Nhìn bóng Liễu Thục phi khuất sau hành lang, Hoàng hậu mới buông tiếng thở dài, leo trở lên ghế phượng.
“Nàng ta đã về rồi, hai muội cũng ra đây đi.”
Từ tấm bình phong phía sau lưng Hoàng hậu, ta và Trịnh phi chậm rãi nâng váy bước ra.
“Đa tạ Hoàng hậu nương nương ra tay tương trợ! Thần thiếp vô cùng cảm kích!”
Ta nhìn Hoàng hậu, thật tâm cảm kích. Hôm nay nếu không có nàng giúp đỡ nhiệt tình, ta không biết còn phải dây dưa với Liễu Thục phi đến khi nào.
“Liễu Thục phi càng ngày càng quá đáng”
Hoàng hậu thở dài, lại nói:
“Lúc Trịnh phi đến nói với bản cung chuyện này, bản cung thật sự lo lắng… Nếu những cung nhân đó có chỗ nào sứt mẻ, Liễu Thục phi nhất định làm loạn tới cùng. Cũng may Hòa phi là người hiểu chuyện.”
Thực ra phải nói là cũng may, lúc đuổi bắt người của ta không có làm đám cung nhân đó bị thương.
Ta cười nhẹ, lễ phép đáp:
“Đều nhờ Hoàng hậu che chở, còn có Trịnh phi quan tâm.”
Trịnh phi bị nhắc đến liền đỏ mặt, nhìn ta ấp úng:
“Cái này… thần thiếp lo lắng Thục phi nương nương sẽ gây khó dễ cho Hòa phi nên mới đến thỉnh giáo Hoàng hậu… Thần thiếp không có ý nhiều chuyện…”
“Trịnh phi có lòng như vậy, bản cung sao có thể trách người!”
Ta mỉm cười trấn an Trịnh phi. Nàng ngượng ngùng, định nói thêm gì nữa rồi lại thôi.
“Liễu Thục phi trẻ tuổi háo thắng, lại được thánh sủng lâu ngày, càng lúc càng làm ra nhiều chuyện khó coi. Có điều, Hòa phi thường ngày không tranh chấp với ai, sao lại…”
Hoàng hậu nhìn ta tò mò.
Ta nhún vai, ý nói mình cũng không hiểu nổi.
“Thôi tới đây coi như xong. Nếu sau này hoàng thượng có hỏi đến, đành để Hòa phi chịu ủy khuất vậy.”
“Thần thiếp đã hiểu.”
Ta cười nhẹ. Không ủy khuất ta thì ủy khuất ai? Chỉ hi vọng chuyện này trôi qua êm đẹp, ta không chọc vào sủng phi của Hoàng đế thì hắn sẽ không nổi hứng chém giết.
Hoàng hậu vẫn chưa hết lo lắng, căn dặn ta và Trịnh phi thêm một hồi nữa rồi mới cho lui.
“Chủ nhân, không sao chứ? Ban nãy nô tài thấy Liễu Thục phi đi ra, dáng vẻ rất giận dữ?”
Tiểu Phúc Tử mặt xanh như tàu lá, giang tay đỡ lấy ta. Bình thường ta ít khi mang theo tiểu tử nhát gan này ra ngoài nhưng hôm nay xảy ra nhiều chuyện. Ngọc Thủy ốm liệt giường, Ngọc Nga mặt mày khó coi, Ngọc Bình ta không muốn dùng đến nên đành mang hắn theo.
“Không sao. Chúng ta hồi cung.”
Ta nắm cánh tay Tiểu Phúc Tử, tựa vào hắn theo đúng cung cách của các vị mệnh phụ phu nhân. Dù cảm thấy việc này thừa thãi vô nghĩa nhưng nhập gia tùy tục, ta đành phải bắt chước cho tốt.
“Khoan đã! Muốn đi là đi hay sao?!”
Từ phía sau bỗng nhiên truyền tới tiếng nữ nhân hét chói tai. Ta giật bắn người, quay đầu lại thì thấy Liễu Thục phi bừng bừng sát khí, xăm xăm bước về phía ta.
“Thần thiếp thỉnh an Thục phi nương nương!”
Ta và Trịnh phi đồng loạt cúi người hành lễ.
“Hừ! Đừng có mà giả vờ! Ngươi tưởng dựa vào Hoàng hậu là bản cung không thể làm gì được ngươi hay sao?”
Liễu Thục phi nghiến răng, ánh mắt tựa hồ muốn ăn tươi nuốt sống ta.
“Thần thiếp nào dám.”
“Còn nói không dám? Rõ ràng ngươi muốn làm xấu mặt bản cung trước Hoàng hậu! Người là của bản cung, ngươi đã có gan sao không đem đến trả cho bản cung mà lại phải nhờ Hoàng hậu?”
Liễu Thục phi càng nói giọng càng khó nghe. Quả thực không còn thấy được dáng vẻ nũng nịu duyên dáng thường ngày.
“Thần thiếp có chết cũng không dám có ý định đó. Chỉ là… thần thiếp sợ mình sẽ làm nương nương nổi giận ảnh hưởng sức khỏe nên mới không dám trực tiếp đến gặp… Nương nương phụng thể ngàn vàng, thần thiếp đâu dám luống cuống. Không ngờ lại khiến nương nương càng nổi giận. Đều là lỗi của thần thiếp…”
Ta nhanh chóng trưng lên vẻ mặt sợ sệt, khẩn khoản van nài.
Liễu Thục phi sửng sốt. Ta biết, cái mà nàng ta trông chờ là sự phản kháng của ta.
“Quỳ xuống cho ta!” Liễu Thục phi nghiến răng.
Ta hít vào một hơi, nhẹ nhàng nâng váy quỳ xuống.
“A… chuyện này… Thục phi người…” Trịnh phi ré lên kinh hãi.
“Câm miệng.” LiễuThục phi trừng mắt. “Trịnh Vân Anh, ngươi có phải cũng muốn quỳ cùng ả?”
Hai bên thái dương của Trịnh phi lập tức chảy xuống mấy hàng mồ hôi lạnh. Mấy lời khuyên can đã ra tới đầu lưỡi lại phải nuốt trở vào.
Nhìn thấy Liễu Thục phi hầm hầm sắc mặt, muốn bắt tội cả Trịnh phi, ta không đành lòng, phải mở miệng:
“Thần thiếp chọc giận nương nương là có lỗi, xin nghe nương nương răn dạy. Có điều Trịnh phi vốn không liên can, thường ngày lại đối với nương nương mười phần cung kính cùng ngưỡng mộ... Nương nương anh minh, xin đừng giận lây nàng ấy mà tội nghiệp.”
“Ngươi…”
Liễu Thục phi run run, chỉ vào mặt ta mắng xối xả:
“Vốn đã biết ngươi là một nữ nhân nhu nhược, không ngờ lại quá vô dụng như vậy! Thật đáng chết! Còn chẳng đáng cho bản cung trút giận! Nếu đã biết mình có lỗi thì quỳ ở đó hai canh giờ cho bản cung!”
Nói xong liền lắc hông bỏ đi.
Ta khẽ thở ra.
“Hòa phi… nương nương cần gì phải quỳ như vậy? Chuyện này người vốn không có lỗi gì cả… Hay là để thần thiếp vào bẩm với Hoàng hậu nương nương… ”
Liễu Thục phi vừa đi khuất dạng, Trịnh phi liền sà tới bên ta, uất ức nói.
Ta thu lại bộ mặt sợ sệt ban nãy, ung dung mỉm cười:
“Trịnh phi ở trong cung lâu hơn bản cung. Chuyện này phải làm thế nào mới đúng, Trịnh phi cũng hiểu rõ mà. Có lỗi hay không có lỗi đều không quan trọng”
Quan trọng chính là, Hoàng Đế cho rằng ai có lỗi.
Hoàng Đế sủng ái Liễu Thục phi, nàng ta dẫu làm gì cũng sẽ không có lỗi. Mà nàng ta đã không có lỗi, tất nhiên ta là người có lỗi. Thời gian ở nơi này, sự tàn bạo của Hoàng Đế ta đã nghe qua không ít, cũng không muốn tự mình kiểm nghiệm. Cho nên, tốt hơn là ta cứ quỳ ở đây cho Liễu Thục phi hài lòng. Nàng ta hài lòng rồi thì sau này ta sẽ sống thoải mái hơn.
Lúc đó, ta đã thật sự nghĩ như vậy. Ta đã cho rằng chỉ cần nhẫn nhịn thì sẽ được buông tha.
Lúc đó, ta chưa hoàn toàn hiểu được ý nghĩa hai chữ “thâm cung”.
Lại nói, Trịnh phi coi vậy chứ cũng thật có lòng. Dù ta luôn miệng bảo nàng về trước, nàng vẫn kiên quyết không chịu dời đi. Lát sau còn không biết kiếm đâu ra một cái ô lớn mang đến che nắng cho ta, còn bản thân thì chịu đứng dưới nắng.
Trịnh phi nhập cung năm ngoái khi mới mười bốn tuổi. Đến nay vừa tròn mười lăm. Nghe nói nàng chỉ được Hoàng đế triệu hạnh một lần, nhiều ngày rồi không thấy long nhan. Dù đã phong đến ngôi phi nhưng chủ yếu vẫn là nhờ gia thế. Hơn nữa nhà họ Trịnh của nàng với họ Hà của Hoàng hậu có chút giao tình, Hoàng hậu yêu mến thường hay bảo vệ. Tính ra không phải là một phi tần được sủng ái cho nên không bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu hậu cung. Trịnh Vân Anh nhờ vậy mà có cuộc sống vô ưu vô lo, cộng thêm tính cách hơi trẻ con, nhìn chung vẫn còn là một nữ nhân lương thiện. Ta thấy nàng phơi nắng đến xanh mặt, cũng thấy xót xa, phải ra lệnh cho cung nhân của nàng ngay lập tức đưa nàng trở về. Trịnh phi có lẽ không chịu nổi nữa bèn để ô lại cho ta, rớt nước mắt trở về. So với cảnh chinh phụ tiễn chồng ra trận còn lâm li bi đát hơn.
Hai canh giờ rồi cũng qua đi.
“Chủ nhân, người không sao chứ? Để nô tài trở về gọi người mang kiệu đến…” Tiểu Phúc Tử rưng rưng đỡ ta đứng dậy.
“Không cần.” Ta lắc đầu. Một chút như thế này đối với ta có là gì, đâu phải chưa từng nếm trải.
Tiểu Phúc Tử không dám nói thêm, chỉ sụt sịt chùi nước mắt. Ta dựa vào Tiểu Phúc Tử, tập tễnh trở về Cẩm Tước cung.
***
“Đều là tại nô tì không tốt nên mới hại Ngọc Thủy, hại chủ nhân như vậy…”
Ngọc Nga vừa thoa thuốc lên đầu gối ta, vừa than thân trách phận. Tiểu Phúc Tử cùng với Ngọc Bình đứng lấp ló hai bên giường, nét mặt vô cùng lo lắng.
Ta nằm dài trên giường, chẳng muốn nói gì. Kỳ thực nếu không phải vì gây chuyện với ta, Liễu Thục phi cần gì phải ra tay với mấy cung nữ nhỏ bé, cho nên ta mới là người hại bọn họ.
Liễu Thục phi này…
Nóng nảy, hung dữ, phách lối, ngang ngược, ra tay ngang nhiên, chẳng hề có một chút tâm kế nào. Muốn kiếm chuyện với ta, liền cho người đi kiếm chuyện, còn không thèm dùng đến cái đầu. Con người này đầu óc nông cạn, tầm nhìn hạn hẹp. Vậy mà có thể tồn tại được trong chốn hậu cung này đến tận bây giờ, quả là ông trời có đức hiếu sinh.
Thuốc thoa xong, ta không muốn nghe Ngọc Nga than thở thêm nữa bèn bảo bọn họ lui hết ra ngoài không gọi không được vào, riêng mình thì quấn chăn ngủ một giấc.
Cả ngày mệt mỏi, cứ nghĩ ngủ sớm sẽ thoải mái, ai ngờ nằm mãi mà không ngủ được, đầu óc lại chập chờn nhớ lại những chuyện thời thơ ấu. Cũng có thể chính hai cái đầu gối sưng đỏ đã mang lại cho ta cảm giác như ngày còn nhỏ, bị đánh bị mắng.
Ngày đó, không biết đã bị phạt quỳ như thế này bao nhiêu lần.
Lăn qua lăn lại mãi mấy canh giờ mà vẫn không ngủ được, ta xuống giường, nhón chân đi khẽ để khỏi kinh động người hầu bên ngoài. Mấy ngày nay khí trời ấm áp, lúc ngủ ta không đóng cửa sổ. Giờ đến ngồi ở bàn trang điểm bên cửa sổ, ngửa mặt nhìn trăng sáng, kí ức tuổi thơ lại càng ùa về dữ dội như nước lũ tràn bờ không sao cản nổi.
Ngày còn nhỏ bị hiếp đáp, giày vò, ta chỉ ao ước sau này lớn lên, lấy chồng rồi sẽ có thể tránh xa chốn hậu cung thị phi. Cứ nghĩ mình không được ai thương yêu, chắc rồi sẽ gả cho một lang quân tầm thường, ví như đem làm phần thưởng cho một quan viên nhỏ nào đó. Bất quá tầm thường cũng có điểm tốt. Chỉ cần có thể sống một đời bình lặng, ta đã không còn gì ao ước. Ai ngờ người tính không bằng trời tính, nhoáng một cái, ta liền bị mang đi hòa thân. Người khác chỉ thấy ta mang bộ mặt tươi cười leo lên kiệu hoa, một bước lên mây, từ một công chúa bị ghét bỏ một bước liền trở thành phi của Hoàng Đế Bách Phượng, vinh hoa phú quý không sao kể xiết. Đâu có ai thấy được, bên trong kiệu hoa, khi lớp rèm lụa kia buông xuống, ta đã khóc ra bao nhiêu nước mắt. Ta cuối cùng chỉ là một con chim nhỏ yếu ớt bay từ chiếc lồng son này sang chiếc lồng vàng khác. Kết cục vẫn là bị giam cầm cả đời. Mà ngày trước, ta còn có hi vọng một ngày tung cánh bay khỏi lồng son. Còn nay, hi vọng đó chỉ còn là tham vọng hão huyền.
Cái gì gọi là phong phi? Cái gì gọi là ban hiệu, đổi họ, ghi tên vào hoàng tịch? Chẳng phải chính là nói với ta: Chu Đan Nguyệt, cho dù ngươi có chết đi hóa thành ma thì vĩnh viễn cũng không được làm một con ma tự do.
Ngước đầu nhìn mặt trăng tròn vành vạnh trên cao, trong lòng càng cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo. Ta cúi người mở tủ hộc tủ bên dưới bàn trang điểm, lấy ra một chiếc rương nhỏ. Trong rương mở ra chỉ toàn những thứ linh tinh: mấy quyển y thư cổ đã ngả màu, một bộ kim châm cứu bình thường, một cái túi vải đựng mấy bông hoa khô quắt queo chẳng còn hương sắc gì, cuối cùng là một miếng ngọc bội to bằng lòng bàn tay.
Ta lướt tay qua mấy vật kia, lấy ra miếng ngọc bội.
Ngọc bội trắng đục khắc hình hoa mai, chất ngọc tầm thường, thủ công thô vụng, mới nhìn qua cũng biết là đồ hạ phẩm, không đáng tiền. Ngón tay ta dịu dàng vuốt ve miếng ngọc, móng tay lại miết xuống những đường khắc hoa mai quấn quýt nhau. Chỉ nghe “tách” nhẹ một tiếng, mặt ngọc liền tách ra làm hai. Ngọc bội trắng tầm thường ban nãy chỉ là lớp vỏ bọc che giấu miếng ngọc quý bên trong.
Miếng ngọc giấu bên trong xanh ngắt mà óng ánh trong suốt, tựa hồ có thể nhìn xuyên qua được. Một mặt khắc chữ “Lý”, mặt còn lại khắc chữ “Thoái”. Tất cả đều được khắc nổi bằng kiểu chữ triện phức tạp, nét khắc tinh xảo, hơi mòn như đã trải qua rất nhiều thời gian.
Đem ngọc giấu trong ngọc, lấy đồ hạ phẩm bọc ngoài hàng thượng phẩm. Tinh tế như vậy, đúng là chỉ có Người mới nghĩ ra.
Nghĩ tới Người, ngón tay dừng lại trên chữ “Lý” chợt thấy tê cứng.
Thống lĩnh Ngự Lâm quân Tùy Khâu - Lý Thanh Phong.
Người mà một đời ta khắc cốt ghi tâm, đến chết cũng không quên được.
Hơn một tháng trời nơi đất khách quê người, ta vùi mình vào những thú vui khuê các mới mẻ. Lúc luyện chữ, lúc xem sách, lúc tính toán tương lai, cố ý muốn quên nhưng trong lòng lại không thể nào không nghĩ đến.
Hình ảnh Người vẫn in sâu trong tâm trí ta, từ ánh mắt sâu thẳm như biển cả đến nụ cười phóng khoáng, hào sảng. Tất cả kí ức về người đều nguyên vẹn và mới mẻ cứ như chỉ mới là ngày hôm qua vậy.
Mười tuổi, ta bị phạt quỳ một ngày, đầu gối đau đớn đứng không vững. Người không ngại thị phi đỡ lấy ta, cõng ta về Viên Linh Các, tận tâm giúp đỡ.
Mười một tuổi, ta nói muốn học chữ. Người cầm tay ta, nắn nót rèn từng nét chữ một.
Mười hai tuổi, cả cung nữ, thái giám cũng dám đánh ta. Người đau xót, ở luôn trong cung không về nhà nữa. Cốt yếu là bớt thời gian ăn ngủ, dạy ta võ công, bảo vệ thân thể.
Mười ba tuổi, ta làm chuyện xấu. Ngoại trừ Người ra, không ai phát hiện. Người nổi giận nhưng không hề tố giác, làm mặt lạnh với ta mấy ngày liền. Ta sợ Người bỏ mặc ta, ôm người khóc lóc không thôi. Người cười buồn, nói: “Thần chỉ mong điện hạ lớn lên làm một nữ nhân lương thiện.”
Mười sáu tuổi, Người tự nhiên lẩn tránh không nhìn thẳng vào mắt ta. Mỗi lần ta ôm Người, mặt Người liền ửng đỏ vô cùng đáng yêu.
Hai mươi tuổi, ta nhận thánh chỉ hòa thân. Người không vào cung gặp ta nữa.
Đêm trước ngày xuất giá, Người đến Viên Linh Các, tặng ta miếng ngọc bội này. Ta nhận ngọc bội, nén lòng không khóc. Lâu lắm rồi, Người mới chủ động ôm ta, còn ôm rất lâu.
Ngày xuất giá,Người lãnh nhiệm vụ bảo vệ xa giá của ta đến Bách Phượng. Người biết ta nhất định bỏ trốn cho nên mới quyết chí đi theo bởi vì Người biết, ngoài Người ra không ai cản nổi ta.
Đi đường ba ngày,biên giới hai nước đã gần sát. Ban đêm, ta ôm trường kiếm cùng hành lý đơn giản, lén nhảy khỏi xe ngựa. Chạy chưa được bao lâu đã thấy bóng Người lừng lững trước mặt. Ta đau lòng, ném đồ xuống đất, không quản thể diện khóc rống lên:
“Ta không muốn hòathân!”
Người tiến lại gần, nhìn ta câm lặng. Ta nhìn thấy trong ánh mắt Người có chút mất mát, liền níu tay Người, càng khóc lớn:
“Tướng quân hãy đưa ta trốn đi! Ta không làm Hòa phi, không làm công chúa; Tướng quân không làm tướng quân! Chúng ta cùng nhau đi khỏi đây, có được không?”
Ánh mắt Người hiện lên sự giằng xé nội tâm dữ dội. Thế nhưng, chỉ một giây lát tất cả dao động đều biến mất, chỉ còn lại sự bình lặng. Người gỡ tay ta, nói rành mạch:
“Điện hạ có thể không làm công chúa, thần cũng có thể không làm tướng quân. Nhưng hôn sự của Bách Phượng và Tùy Khâu không thể bị hủy. Bách tính muôn dân, trông cậy vào điện hạ.”
Ta biết, Lý Thanh Phong chính là người như vậy. Lý gia chính là như vậy. Dù có chết cũng phải đặt quốc gia lên hàng đầu.
Huống hồ gì là nhi nữ tình trường.
Huống hồ gì, chưa chắc là Người đã thích ta.
Ta tự mình nhặt đồ đạc dưới đất, biết ý Người đã quyết không thể lay chuyển. Công phu do Người dạy, có đánh cũng đánh không lại, chỉ muốn làm rõ một chuyện cuối cùng:
“Tướng quân có yêu ta không?”
Câu hỏi đường đột đến mức phi lễ của ta làm Người chết sững. Lời này, nếu đổi lại là cô nương bình thường, có kề dao vào cổ họ cũng không dám nói.
Lý Thanh Phong ngẩn ra, mãi lâu sau mới đáp lại một câu không mấy liên quan:
“Thần hơn điện hạ mười hai tuổi.”
Ta mỉm cười, kéo tay áo lau sạch nước mắt trên mặt, gật đầu:
“Bản cung đã hiểu.”
Lần đầu tiên ta xưng“bản cung” cũng là lần cuối cùng ta nói chuyện với Người.
Ta nói đã hiểu, thực ra là nói dối. Đến tận bây giờ, ta vẫn chẳng hiểu gì cả. Nếu ta không thua Người mười hai tuổi, Người sẽ yêu ta sao?
Thở dài một tiếng, bản thân ta cũng không hiểu nổi mình có yêu Lý Thanh Phong hay không. Người là người duy nhất từng che chở ta, bảo vệ ta, trân trọng ta. Đối với ta, Người là cha, là huynh trưởng, cũng là sư phụ. Ta có thể xác định, tình cảm của mình đối với Người vô cùng sâu nặng, chỉ là đó là thứ tình cảm gì thì ta không biết được.
Nghĩ thêm chỉ khiến lòng càng rối bời, đằng nào thì cả đời này ta cũng chỉ có thể là nữ nhân của Hoàng Đế, đâu còn cần nghĩ tới tình cảm với nam nhân khác. Nếu để lộ chuyện này, chỉ e chết không chỗ chôn.
Ta cẩn thận đặt miếng ngọc của Lý Thanh Phong vào trong vỏ ngọc, hai tay siết mạnh, “tách” thêm một tiếng, mặt ngọc đã ghép trở về, không còn dấu tích gì.
Vừa đúng lúc đó, bên ngoài có tiếng bước chân, phảng phất hơi thở nhẹ nhàng. Ta nhất thời hoảng hốt. Ai lại vào phòng ta lúc này? Nếu là người hầu, phải lên tiếng xin phép chứ? Lẽ nào là thích khách? Người này hơi thở đều đặn bình thường, không giống kẻ biết võ công. Nhưng lúc này đã quá nửa đêm, lòng ta không khỏi sợ hãi, vội đặt miếng ngọc lên bàn, đồng thời rút trâm trên đầu xuống.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, đã đến cửa phòng. Trong tay ta nắm chặt cây trâm nhọn.
Hoàng hậu mặc trường y nguyệt bạch, tựa nghiêng người trên ghế phượng. Gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, thoạt trông thanh tú như tiên nữ giáng trần. Hai bên người nàng là hai tiểu cung nữ xinh xắn, cầm quạt lụa phe phẩy.
Ngồi đối diện với Hoàng hậu là Liễu Thục Phi – Liễu Yến Yến. Liễu Thục phi, vẫn như thường lệ, khoác trên người một bộ xiêm y không thể quyến rũ hơn. Sau lưng là cả một tiểu đội thái giám và cung nữ.
“Hoàng hậu, lần này tỷ nhất định phải đòi lại công bằng cho Yến Yến!” Liễu Thục phi hai mắt rươm rướm nước, gò má ửng hồng vì ấm ức, đẹp đến động lòng người.
“Liễu Thục phi có gì từ từ nói. Bản cung có khi nào để muội chịu ấm ức đâu.” Hoàng hậu chậm rãi ngồi thẳng người dậy, dịu dàng nói.
“Tỷ tỷ không biết đâu… Hoà phi kia thật sự rất quá đáng đó! Nàng ta mới đến đây một tháng đã không biết tôn ty, muốn làm chủ cả hậu cung này! Tỷ tỷ đừng thấy hằng ngày nàng ta làm bộ hiền lành mà bị gạt. Hôm nay, nàng ta vô pháp vô thiên, giữa ban ngày ban mặt mà bắt giữ cung nhân của muội… Còn đặt chuyện cung nhân của muội hiếp đáp cung nhân của nàng… Trong số cung nhân đó, còn có mấy người là của tỷ tỷ tặng cho muội nữa… Bây giờ bọn họ… e là lành ít dữ nhiều…”
Liễu Thục phi được thể liền nói luôn một tràng dài không ngừng nghỉ, càng nói càng nghẹn ngào. Nước mắt như châu như ngọc liền tuôn dài xuống. Giai nhân rơi lệ, thật khiến cho người nhìn cảm thấy thương tâm khôn kể. Hoàng hậu có lẽ cũng động lòng, vội rời ghế phượng, bước đến nắm lấy tay Liễu Thục phi:
“Muội muội có lòng lo lắng cho kẻ hạ nhân như vậy, thật khiến bản cung cảm động. Có điều, muội không cần phiền lòng nữa. Những cung nhân của muội, tất cả đều ở đây, bình yên vô sự rồi.”
Nói xong phẩy tay một cái, một hàng dài cung nhân mặc y phục của Mẫu Đơn cung liền thẳng tắp bước ra.
Liễu Thục phi kinh ngạc đến độ há hốc cả miệng, lắp bắp:
“Không… không thể nào…”
“Muội muội yên tâm, bản cung đã lệnh cho Xuân Linh kiểm tra bọn họ rồi.”
Hoàng hậu mỉm cười.Cung nữ Xuân Linh đứng bên liền kính cẩn bước lên, chắp tay bẩm báo:
“Bẩm Thục phi nương nương, nô tỳ đã xác minh cẩn thận. Đây quả là người của Mẫu Đơn cung. Vả lại, bọn họ đều rất khỏe mạnh, một cọng tóc cũng chưa hề rơi mất.”
Liễu Thục phi mím môi không cam tâm, chạy như bay đến chỗ mấy người cung nhân của mình, kéo chân kéo tay từng người mà săm soi. Quả nhiên là một vết trầy xước cũng không có. Bọn họ tuy là mặt mũi tái mét nhưng hoàn toàn không bị thương chỗ nào cả.
“Không thể nào… Hoàng hậu, chuyện này…” Liễu Thục phi tức tối nghiến răng, hoàn toàn không để ý đến hình tượng nữa. “Hoàng hậu, muội không nói dối! Hoà phi mang đám người này đến cho tỷ phải không? Nàng ta nhất định đã vu oan giá họa cho muội rồi đúng không? Tỷ tỷ…”
“Thục phi à, muội đã quá đa nghi rồi. Đúng là Hoà phi đã mang người đến trả cho bản cung. Nhưng nàng cũng không có nói gì tới muội cả. Có lẽ, là do muội hiểu lầm thôi.”
“Hoàng hậu…”
“Chuyện này chấm dứt ở đây. Bản cung mệt rồi. Thục phi hãy trở về đi.”
Lời lẽ của Hoàng hậu mềm mại mà cương quyết. Liễu Thục phi hậm hực dậm chân mấy cái, bỏ chạy ra ngoài. Đám người Mẫu Đơn cung run rẩy hành lễ với Hoàng hậu rồi dắt díu nhau cùng trở về. Nhìn bộ mặt của Liễu Thục phi là đủ hiểu, đám người này sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Nhìn bóng Liễu Thục phi khuất sau hành lang, Hoàng hậu mới buông tiếng thở dài, leo trở lên ghế phượng.
“Nàng ta đã về rồi, hai muội cũng ra đây đi.”
Từ tấm bình phong phía sau lưng Hoàng hậu, ta và Trịnh phi chậm rãi nâng váy bước ra.
“Đa tạ Hoàng hậu nương nương ra tay tương trợ! Thần thiếp vô cùng cảm kích!”
Ta nhìn Hoàng hậu, thật tâm cảm kích. Hôm nay nếu không có nàng giúp đỡ nhiệt tình, ta không biết còn phải dây dưa với Liễu Thục phi đến khi nào.
“Liễu Thục phi càng ngày càng quá đáng”
Hoàng hậu thở dài, lại nói:
“Lúc Trịnh phi đến nói với bản cung chuyện này, bản cung thật sự lo lắng… Nếu những cung nhân đó có chỗ nào sứt mẻ, Liễu Thục phi nhất định làm loạn tới cùng. Cũng may Hòa phi là người hiểu chuyện.”
Thực ra phải nói là cũng may, lúc đuổi bắt người của ta không có làm đám cung nhân đó bị thương.
Ta cười nhẹ, lễ phép đáp:
“Đều nhờ Hoàng hậu che chở, còn có Trịnh phi quan tâm.”
Trịnh phi bị nhắc đến liền đỏ mặt, nhìn ta ấp úng:
“Cái này… thần thiếp lo lắng Thục phi nương nương sẽ gây khó dễ cho Hòa phi nên mới đến thỉnh giáo Hoàng hậu… Thần thiếp không có ý nhiều chuyện…”
“Trịnh phi có lòng như vậy, bản cung sao có thể trách người!”
Ta mỉm cười trấn an Trịnh phi. Nàng ngượng ngùng, định nói thêm gì nữa rồi lại thôi.
“Liễu Thục phi trẻ tuổi háo thắng, lại được thánh sủng lâu ngày, càng lúc càng làm ra nhiều chuyện khó coi. Có điều, Hòa phi thường ngày không tranh chấp với ai, sao lại…”
Hoàng hậu nhìn ta tò mò.
Ta nhún vai, ý nói mình cũng không hiểu nổi.
“Thôi tới đây coi như xong. Nếu sau này hoàng thượng có hỏi đến, đành để Hòa phi chịu ủy khuất vậy.”
“Thần thiếp đã hiểu.”
Ta cười nhẹ. Không ủy khuất ta thì ủy khuất ai? Chỉ hi vọng chuyện này trôi qua êm đẹp, ta không chọc vào sủng phi của Hoàng đế thì hắn sẽ không nổi hứng chém giết.
Hoàng hậu vẫn chưa hết lo lắng, căn dặn ta và Trịnh phi thêm một hồi nữa rồi mới cho lui.
“Chủ nhân, không sao chứ? Ban nãy nô tài thấy Liễu Thục phi đi ra, dáng vẻ rất giận dữ?”
Tiểu Phúc Tử mặt xanh như tàu lá, giang tay đỡ lấy ta. Bình thường ta ít khi mang theo tiểu tử nhát gan này ra ngoài nhưng hôm nay xảy ra nhiều chuyện. Ngọc Thủy ốm liệt giường, Ngọc Nga mặt mày khó coi, Ngọc Bình ta không muốn dùng đến nên đành mang hắn theo.
“Không sao. Chúng ta hồi cung.”
Ta nắm cánh tay Tiểu Phúc Tử, tựa vào hắn theo đúng cung cách của các vị mệnh phụ phu nhân. Dù cảm thấy việc này thừa thãi vô nghĩa nhưng nhập gia tùy tục, ta đành phải bắt chước cho tốt.
“Khoan đã! Muốn đi là đi hay sao?!”
Từ phía sau bỗng nhiên truyền tới tiếng nữ nhân hét chói tai. Ta giật bắn người, quay đầu lại thì thấy Liễu Thục phi bừng bừng sát khí, xăm xăm bước về phía ta.
“Thần thiếp thỉnh an Thục phi nương nương!”
Ta và Trịnh phi đồng loạt cúi người hành lễ.
“Hừ! Đừng có mà giả vờ! Ngươi tưởng dựa vào Hoàng hậu là bản cung không thể làm gì được ngươi hay sao?”
Liễu Thục phi nghiến răng, ánh mắt tựa hồ muốn ăn tươi nuốt sống ta.
“Thần thiếp nào dám.”
“Còn nói không dám? Rõ ràng ngươi muốn làm xấu mặt bản cung trước Hoàng hậu! Người là của bản cung, ngươi đã có gan sao không đem đến trả cho bản cung mà lại phải nhờ Hoàng hậu?”
Liễu Thục phi càng nói giọng càng khó nghe. Quả thực không còn thấy được dáng vẻ nũng nịu duyên dáng thường ngày.
“Thần thiếp có chết cũng không dám có ý định đó. Chỉ là… thần thiếp sợ mình sẽ làm nương nương nổi giận ảnh hưởng sức khỏe nên mới không dám trực tiếp đến gặp… Nương nương phụng thể ngàn vàng, thần thiếp đâu dám luống cuống. Không ngờ lại khiến nương nương càng nổi giận. Đều là lỗi của thần thiếp…”
Ta nhanh chóng trưng lên vẻ mặt sợ sệt, khẩn khoản van nài.
Liễu Thục phi sửng sốt. Ta biết, cái mà nàng ta trông chờ là sự phản kháng của ta.
“Quỳ xuống cho ta!” Liễu Thục phi nghiến răng.
Ta hít vào một hơi, nhẹ nhàng nâng váy quỳ xuống.
“A… chuyện này… Thục phi người…” Trịnh phi ré lên kinh hãi.
“Câm miệng.” LiễuThục phi trừng mắt. “Trịnh Vân Anh, ngươi có phải cũng muốn quỳ cùng ả?”
Hai bên thái dương của Trịnh phi lập tức chảy xuống mấy hàng mồ hôi lạnh. Mấy lời khuyên can đã ra tới đầu lưỡi lại phải nuốt trở vào.
Nhìn thấy Liễu Thục phi hầm hầm sắc mặt, muốn bắt tội cả Trịnh phi, ta không đành lòng, phải mở miệng:
“Thần thiếp chọc giận nương nương là có lỗi, xin nghe nương nương răn dạy. Có điều Trịnh phi vốn không liên can, thường ngày lại đối với nương nương mười phần cung kính cùng ngưỡng mộ... Nương nương anh minh, xin đừng giận lây nàng ấy mà tội nghiệp.”
“Ngươi…”
Liễu Thục phi run run, chỉ vào mặt ta mắng xối xả:
“Vốn đã biết ngươi là một nữ nhân nhu nhược, không ngờ lại quá vô dụng như vậy! Thật đáng chết! Còn chẳng đáng cho bản cung trút giận! Nếu đã biết mình có lỗi thì quỳ ở đó hai canh giờ cho bản cung!”
Nói xong liền lắc hông bỏ đi.
Ta khẽ thở ra.
“Hòa phi… nương nương cần gì phải quỳ như vậy? Chuyện này người vốn không có lỗi gì cả… Hay là để thần thiếp vào bẩm với Hoàng hậu nương nương… ”
Liễu Thục phi vừa đi khuất dạng, Trịnh phi liền sà tới bên ta, uất ức nói.
Ta thu lại bộ mặt sợ sệt ban nãy, ung dung mỉm cười:
“Trịnh phi ở trong cung lâu hơn bản cung. Chuyện này phải làm thế nào mới đúng, Trịnh phi cũng hiểu rõ mà. Có lỗi hay không có lỗi đều không quan trọng”
Quan trọng chính là, Hoàng Đế cho rằng ai có lỗi.
Hoàng Đế sủng ái Liễu Thục phi, nàng ta dẫu làm gì cũng sẽ không có lỗi. Mà nàng ta đã không có lỗi, tất nhiên ta là người có lỗi. Thời gian ở nơi này, sự tàn bạo của Hoàng Đế ta đã nghe qua không ít, cũng không muốn tự mình kiểm nghiệm. Cho nên, tốt hơn là ta cứ quỳ ở đây cho Liễu Thục phi hài lòng. Nàng ta hài lòng rồi thì sau này ta sẽ sống thoải mái hơn.
Lúc đó, ta đã thật sự nghĩ như vậy. Ta đã cho rằng chỉ cần nhẫn nhịn thì sẽ được buông tha.
Lúc đó, ta chưa hoàn toàn hiểu được ý nghĩa hai chữ “thâm cung”.
Lại nói, Trịnh phi coi vậy chứ cũng thật có lòng. Dù ta luôn miệng bảo nàng về trước, nàng vẫn kiên quyết không chịu dời đi. Lát sau còn không biết kiếm đâu ra một cái ô lớn mang đến che nắng cho ta, còn bản thân thì chịu đứng dưới nắng.
Trịnh phi nhập cung năm ngoái khi mới mười bốn tuổi. Đến nay vừa tròn mười lăm. Nghe nói nàng chỉ được Hoàng đế triệu hạnh một lần, nhiều ngày rồi không thấy long nhan. Dù đã phong đến ngôi phi nhưng chủ yếu vẫn là nhờ gia thế. Hơn nữa nhà họ Trịnh của nàng với họ Hà của Hoàng hậu có chút giao tình, Hoàng hậu yêu mến thường hay bảo vệ. Tính ra không phải là một phi tần được sủng ái cho nên không bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu hậu cung. Trịnh Vân Anh nhờ vậy mà có cuộc sống vô ưu vô lo, cộng thêm tính cách hơi trẻ con, nhìn chung vẫn còn là một nữ nhân lương thiện. Ta thấy nàng phơi nắng đến xanh mặt, cũng thấy xót xa, phải ra lệnh cho cung nhân của nàng ngay lập tức đưa nàng trở về. Trịnh phi có lẽ không chịu nổi nữa bèn để ô lại cho ta, rớt nước mắt trở về. So với cảnh chinh phụ tiễn chồng ra trận còn lâm li bi đát hơn.
Hai canh giờ rồi cũng qua đi.
“Chủ nhân, người không sao chứ? Để nô tài trở về gọi người mang kiệu đến…” Tiểu Phúc Tử rưng rưng đỡ ta đứng dậy.
“Không cần.” Ta lắc đầu. Một chút như thế này đối với ta có là gì, đâu phải chưa từng nếm trải.
Tiểu Phúc Tử không dám nói thêm, chỉ sụt sịt chùi nước mắt. Ta dựa vào Tiểu Phúc Tử, tập tễnh trở về Cẩm Tước cung.
***
“Đều là tại nô tì không tốt nên mới hại Ngọc Thủy, hại chủ nhân như vậy…”
Ngọc Nga vừa thoa thuốc lên đầu gối ta, vừa than thân trách phận. Tiểu Phúc Tử cùng với Ngọc Bình đứng lấp ló hai bên giường, nét mặt vô cùng lo lắng.
Ta nằm dài trên giường, chẳng muốn nói gì. Kỳ thực nếu không phải vì gây chuyện với ta, Liễu Thục phi cần gì phải ra tay với mấy cung nữ nhỏ bé, cho nên ta mới là người hại bọn họ.
Liễu Thục phi này…
Nóng nảy, hung dữ, phách lối, ngang ngược, ra tay ngang nhiên, chẳng hề có một chút tâm kế nào. Muốn kiếm chuyện với ta, liền cho người đi kiếm chuyện, còn không thèm dùng đến cái đầu. Con người này đầu óc nông cạn, tầm nhìn hạn hẹp. Vậy mà có thể tồn tại được trong chốn hậu cung này đến tận bây giờ, quả là ông trời có đức hiếu sinh.
Thuốc thoa xong, ta không muốn nghe Ngọc Nga than thở thêm nữa bèn bảo bọn họ lui hết ra ngoài không gọi không được vào, riêng mình thì quấn chăn ngủ một giấc.
Cả ngày mệt mỏi, cứ nghĩ ngủ sớm sẽ thoải mái, ai ngờ nằm mãi mà không ngủ được, đầu óc lại chập chờn nhớ lại những chuyện thời thơ ấu. Cũng có thể chính hai cái đầu gối sưng đỏ đã mang lại cho ta cảm giác như ngày còn nhỏ, bị đánh bị mắng.
Ngày đó, không biết đã bị phạt quỳ như thế này bao nhiêu lần.
Lăn qua lăn lại mãi mấy canh giờ mà vẫn không ngủ được, ta xuống giường, nhón chân đi khẽ để khỏi kinh động người hầu bên ngoài. Mấy ngày nay khí trời ấm áp, lúc ngủ ta không đóng cửa sổ. Giờ đến ngồi ở bàn trang điểm bên cửa sổ, ngửa mặt nhìn trăng sáng, kí ức tuổi thơ lại càng ùa về dữ dội như nước lũ tràn bờ không sao cản nổi.
Ngày còn nhỏ bị hiếp đáp, giày vò, ta chỉ ao ước sau này lớn lên, lấy chồng rồi sẽ có thể tránh xa chốn hậu cung thị phi. Cứ nghĩ mình không được ai thương yêu, chắc rồi sẽ gả cho một lang quân tầm thường, ví như đem làm phần thưởng cho một quan viên nhỏ nào đó. Bất quá tầm thường cũng có điểm tốt. Chỉ cần có thể sống một đời bình lặng, ta đã không còn gì ao ước. Ai ngờ người tính không bằng trời tính, nhoáng một cái, ta liền bị mang đi hòa thân. Người khác chỉ thấy ta mang bộ mặt tươi cười leo lên kiệu hoa, một bước lên mây, từ một công chúa bị ghét bỏ một bước liền trở thành phi của Hoàng Đế Bách Phượng, vinh hoa phú quý không sao kể xiết. Đâu có ai thấy được, bên trong kiệu hoa, khi lớp rèm lụa kia buông xuống, ta đã khóc ra bao nhiêu nước mắt. Ta cuối cùng chỉ là một con chim nhỏ yếu ớt bay từ chiếc lồng son này sang chiếc lồng vàng khác. Kết cục vẫn là bị giam cầm cả đời. Mà ngày trước, ta còn có hi vọng một ngày tung cánh bay khỏi lồng son. Còn nay, hi vọng đó chỉ còn là tham vọng hão huyền.
Cái gì gọi là phong phi? Cái gì gọi là ban hiệu, đổi họ, ghi tên vào hoàng tịch? Chẳng phải chính là nói với ta: Chu Đan Nguyệt, cho dù ngươi có chết đi hóa thành ma thì vĩnh viễn cũng không được làm một con ma tự do.
Ngước đầu nhìn mặt trăng tròn vành vạnh trên cao, trong lòng càng cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo. Ta cúi người mở tủ hộc tủ bên dưới bàn trang điểm, lấy ra một chiếc rương nhỏ. Trong rương mở ra chỉ toàn những thứ linh tinh: mấy quyển y thư cổ đã ngả màu, một bộ kim châm cứu bình thường, một cái túi vải đựng mấy bông hoa khô quắt queo chẳng còn hương sắc gì, cuối cùng là một miếng ngọc bội to bằng lòng bàn tay.
Ta lướt tay qua mấy vật kia, lấy ra miếng ngọc bội.
Ngọc bội trắng đục khắc hình hoa mai, chất ngọc tầm thường, thủ công thô vụng, mới nhìn qua cũng biết là đồ hạ phẩm, không đáng tiền. Ngón tay ta dịu dàng vuốt ve miếng ngọc, móng tay lại miết xuống những đường khắc hoa mai quấn quýt nhau. Chỉ nghe “tách” nhẹ một tiếng, mặt ngọc liền tách ra làm hai. Ngọc bội trắng tầm thường ban nãy chỉ là lớp vỏ bọc che giấu miếng ngọc quý bên trong.
Miếng ngọc giấu bên trong xanh ngắt mà óng ánh trong suốt, tựa hồ có thể nhìn xuyên qua được. Một mặt khắc chữ “Lý”, mặt còn lại khắc chữ “Thoái”. Tất cả đều được khắc nổi bằng kiểu chữ triện phức tạp, nét khắc tinh xảo, hơi mòn như đã trải qua rất nhiều thời gian.
Đem ngọc giấu trong ngọc, lấy đồ hạ phẩm bọc ngoài hàng thượng phẩm. Tinh tế như vậy, đúng là chỉ có Người mới nghĩ ra.
Nghĩ tới Người, ngón tay dừng lại trên chữ “Lý” chợt thấy tê cứng.
Thống lĩnh Ngự Lâm quân Tùy Khâu - Lý Thanh Phong.
Người mà một đời ta khắc cốt ghi tâm, đến chết cũng không quên được.
Hơn một tháng trời nơi đất khách quê người, ta vùi mình vào những thú vui khuê các mới mẻ. Lúc luyện chữ, lúc xem sách, lúc tính toán tương lai, cố ý muốn quên nhưng trong lòng lại không thể nào không nghĩ đến.
Hình ảnh Người vẫn in sâu trong tâm trí ta, từ ánh mắt sâu thẳm như biển cả đến nụ cười phóng khoáng, hào sảng. Tất cả kí ức về người đều nguyên vẹn và mới mẻ cứ như chỉ mới là ngày hôm qua vậy.
Mười tuổi, ta bị phạt quỳ một ngày, đầu gối đau đớn đứng không vững. Người không ngại thị phi đỡ lấy ta, cõng ta về Viên Linh Các, tận tâm giúp đỡ.
Mười một tuổi, ta nói muốn học chữ. Người cầm tay ta, nắn nót rèn từng nét chữ một.
Mười hai tuổi, cả cung nữ, thái giám cũng dám đánh ta. Người đau xót, ở luôn trong cung không về nhà nữa. Cốt yếu là bớt thời gian ăn ngủ, dạy ta võ công, bảo vệ thân thể.
Mười ba tuổi, ta làm chuyện xấu. Ngoại trừ Người ra, không ai phát hiện. Người nổi giận nhưng không hề tố giác, làm mặt lạnh với ta mấy ngày liền. Ta sợ Người bỏ mặc ta, ôm người khóc lóc không thôi. Người cười buồn, nói: “Thần chỉ mong điện hạ lớn lên làm một nữ nhân lương thiện.”
Mười sáu tuổi, Người tự nhiên lẩn tránh không nhìn thẳng vào mắt ta. Mỗi lần ta ôm Người, mặt Người liền ửng đỏ vô cùng đáng yêu.
Hai mươi tuổi, ta nhận thánh chỉ hòa thân. Người không vào cung gặp ta nữa.
Đêm trước ngày xuất giá, Người đến Viên Linh Các, tặng ta miếng ngọc bội này. Ta nhận ngọc bội, nén lòng không khóc. Lâu lắm rồi, Người mới chủ động ôm ta, còn ôm rất lâu.
Ngày xuất giá,Người lãnh nhiệm vụ bảo vệ xa giá của ta đến Bách Phượng. Người biết ta nhất định bỏ trốn cho nên mới quyết chí đi theo bởi vì Người biết, ngoài Người ra không ai cản nổi ta.
Đi đường ba ngày,biên giới hai nước đã gần sát. Ban đêm, ta ôm trường kiếm cùng hành lý đơn giản, lén nhảy khỏi xe ngựa. Chạy chưa được bao lâu đã thấy bóng Người lừng lững trước mặt. Ta đau lòng, ném đồ xuống đất, không quản thể diện khóc rống lên:
“Ta không muốn hòathân!”
Người tiến lại gần, nhìn ta câm lặng. Ta nhìn thấy trong ánh mắt Người có chút mất mát, liền níu tay Người, càng khóc lớn:
“Tướng quân hãy đưa ta trốn đi! Ta không làm Hòa phi, không làm công chúa; Tướng quân không làm tướng quân! Chúng ta cùng nhau đi khỏi đây, có được không?”
Ánh mắt Người hiện lên sự giằng xé nội tâm dữ dội. Thế nhưng, chỉ một giây lát tất cả dao động đều biến mất, chỉ còn lại sự bình lặng. Người gỡ tay ta, nói rành mạch:
“Điện hạ có thể không làm công chúa, thần cũng có thể không làm tướng quân. Nhưng hôn sự của Bách Phượng và Tùy Khâu không thể bị hủy. Bách tính muôn dân, trông cậy vào điện hạ.”
Ta biết, Lý Thanh Phong chính là người như vậy. Lý gia chính là như vậy. Dù có chết cũng phải đặt quốc gia lên hàng đầu.
Huống hồ gì là nhi nữ tình trường.
Huống hồ gì, chưa chắc là Người đã thích ta.
Ta tự mình nhặt đồ đạc dưới đất, biết ý Người đã quyết không thể lay chuyển. Công phu do Người dạy, có đánh cũng đánh không lại, chỉ muốn làm rõ một chuyện cuối cùng:
“Tướng quân có yêu ta không?”
Câu hỏi đường đột đến mức phi lễ của ta làm Người chết sững. Lời này, nếu đổi lại là cô nương bình thường, có kề dao vào cổ họ cũng không dám nói.
Lý Thanh Phong ngẩn ra, mãi lâu sau mới đáp lại một câu không mấy liên quan:
“Thần hơn điện hạ mười hai tuổi.”
Ta mỉm cười, kéo tay áo lau sạch nước mắt trên mặt, gật đầu:
“Bản cung đã hiểu.”
Lần đầu tiên ta xưng“bản cung” cũng là lần cuối cùng ta nói chuyện với Người.
Ta nói đã hiểu, thực ra là nói dối. Đến tận bây giờ, ta vẫn chẳng hiểu gì cả. Nếu ta không thua Người mười hai tuổi, Người sẽ yêu ta sao?
Thở dài một tiếng, bản thân ta cũng không hiểu nổi mình có yêu Lý Thanh Phong hay không. Người là người duy nhất từng che chở ta, bảo vệ ta, trân trọng ta. Đối với ta, Người là cha, là huynh trưởng, cũng là sư phụ. Ta có thể xác định, tình cảm của mình đối với Người vô cùng sâu nặng, chỉ là đó là thứ tình cảm gì thì ta không biết được.
Nghĩ thêm chỉ khiến lòng càng rối bời, đằng nào thì cả đời này ta cũng chỉ có thể là nữ nhân của Hoàng Đế, đâu còn cần nghĩ tới tình cảm với nam nhân khác. Nếu để lộ chuyện này, chỉ e chết không chỗ chôn.
Ta cẩn thận đặt miếng ngọc của Lý Thanh Phong vào trong vỏ ngọc, hai tay siết mạnh, “tách” thêm một tiếng, mặt ngọc đã ghép trở về, không còn dấu tích gì.
Vừa đúng lúc đó, bên ngoài có tiếng bước chân, phảng phất hơi thở nhẹ nhàng. Ta nhất thời hoảng hốt. Ai lại vào phòng ta lúc này? Nếu là người hầu, phải lên tiếng xin phép chứ? Lẽ nào là thích khách? Người này hơi thở đều đặn bình thường, không giống kẻ biết võ công. Nhưng lúc này đã quá nửa đêm, lòng ta không khỏi sợ hãi, vội đặt miếng ngọc lên bàn, đồng thời rút trâm trên đầu xuống.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, đã đến cửa phòng. Trong tay ta nắm chặt cây trâm nhọn.
/195
|