Tháng rồi cả mình lẫn Beta đại nhân nhà mình đều bận tối mặt tối mày nên truyện ra bị chậm, cũng không nói chuyện với cả nhà nhiều như trước được, vô cùng xin nhỗi mọi người nhé T__T Mình sẽ cố gắng tranh thủ thời gian viết chăm hơn (cũng ráng hung dữ lên để ủn đít Beta đại nhân làm ăn nhanh 1 tí =)))) Chúc cả nhà ngày vui nhé :D
_______________________
Minh Ngọc cung cách Cẩm Tước cung không xa, ngồi kiệu nhỏ thong thả đi một chốc đã đến nơi. Vừa tới cổng cung đã thấy cung nữ thân cận của Trịnh Vân Anh là Thanh Nhi đứng chờ sẵn. Nàng hân hoan cúi người chào ta:
- Bái kiến hiền phi nương nương! Vừa nghe Tiểu Phúc Tử báo nương nương đến chơi, chủ nhân liền sai nô tỳ ra đón ngay đó ạ.
Ta vịn tay Ngọc Nga bước xuống kiệu, cười với Thanh Nhi:
- Người một nhà cả, mau bình thân đi.
Lúc này mặt trời vẫn đổ bóng vàng hươm trước sân, Thanh Nhi nhanh nhẹn giương ô che cho ta. Ta và Ngọc Nga bèn theo chân nàng tới phòng nghỉ của Trịnh Vân Anh, từ xa đã thấy nụ cười trong veo của muội ấy rạng rỡ trong nắng chiều:
- Tỷ tỷ! Muội đang định sang thăm tỷ thì tỷ lại đến trước! Mau, ngồi xuống ăn miếng bánh ngọt muội mới làm. Tiểu Anh vất vả cả nửa ngày mới được một mẻ đấy...
Muội ấy liến thoắng một hồi mới sực nhớ ra khách vẫn đang đứng trước cửa, bèn cười chữa thẹn:
- Suýt chút muội quên mất, mời tỷ tỷ vào trong đã.
Đúng lúc ấy, một giọng nói thánh thót bất chợt vang lên sau lưng Trịnh Vân Anh:
- Thần thiếp bái kiến hiền phi nương nương.
Một bóng áo lụa màu phấn nhạt mềm mại bước ra. Tà váy lấp loáng nắng chiều khẽ phất phơ theo từng nhịp bước, khiến mấy đóa bạch tú cầu (1) óng ánh thêu trên váy như rung rinh theo gió. Mỹ nhân trước mặt dịu dàng cúi người hành lễ, mái tóc đen nhánh buông lơi trên hai bờ vai mảnh dẻ.
Ta vội đưa tay giữ nàng lại, điềm đạm mỉm cười:
- Liên quý nhân chớ đa lễ.
- Tạ nương nương.
Liên Nhạc khép nép ngẩng đầu nhìn ta, khoé môi thoáng qua một nụ cười dè dặt. Nắng chiều nhàn nhạt phủ một lớp sa mỏng lên khuôn mặt trái xoan thanh thoát như hoa lê đẫm sương, xinh đẹp vô cùng. Nhưng đôi mắt nàng sâu thẳm tựa hồ thu ẩn dưới hai hàng mày liễu vẫn phảng phất nỗi buồn vương vấn.
Trịnh Vân Anh một bên khoác tay ta, một bên khoác tay Liên Nhạc, vui vẻ kéo cả hai vào trong phòng:
- Phải, đừng cứ hở ra là quỳ như thế, phiền phức lắm. Liên tỷ cũng vào ngồi đi.
Tuy Trịnh Vân Anh đã nói vậy nhưng Liên Nhạc chỉ bối rối cảm tạ một tiếng, vẫn đứng trơ như tượng. Ta chợt nhớ ra nàng là người quy củ, dù Trịnh Vân Anh bảo nàng ngồi nhưng ta mà im lặng thì nàng vẫn chẳng dám nhúc nhích.
- Liên muội mau ngồi xuống ăn bánh đi. Chẳng mấy khi được nếm thử tay nghề của Vân Anh đâu.
Ta cười với Liên Nhạc, tiện tay nắm lấy vạt áo nàng kéo đến bên cạnh mình. Liên Nhạc thấy ta cởi mở nên mới dám ngồi ghé xuống một bên, ngượng ngùng cười:
- Đa tạ hiền phi nương nương ban tọa.
Thực ra Trịnh Vân Anh rất thích tụ tập đông vui, nhưng lại ghét đám phi tần giả dối bên ngoài nên nhất quyết không tham gia cùng bọn họ. Chẳng trách hôm nay muội ấy phấn khởi như vậy, vừa vẫy gọi Thanh Nhi mang thêm chén tới, vừa gắp bánh cho ta và Liên Nhạc:
- Hai người ăn nhiều một chút, xem xem món Vân trung liên (2) này của muội thế nào.
Trên bàn bày một đĩa bánh ngọt xinh xắn, gần hai chục chiếc bánh tròn xoe được xếp tỉ mỉ thành hình đóa hoa nở rộ. Vỏ bánh trắng trong nổi bật trên nền men ngọc bích, chính giữa mỗi chiếc bánh lại điểm một bông sen hồng nhỏ xíu vẽ bằng bột hoa yên vân (3). Sen ẩn trong mây, mây in mặt nước, quả là tinh tế vô cùng.
Liên Nhạc cúi đầu cắn lấy vài miếng bánh nhỏ rồi lễ phép đáp:
- Bẩm, nhân bánh ngọt dịu, vỏ bánh tơi mềm lại phảng phất mùi lá sen... hương vị thanh mát, đúng là rất ngon.
Ta cũng hào hứng gắp thử một chiếc, thấy vỏ bánh mềm nhẹ như mây, lớp nhân đậu xanh nhuyễn mịn tan ra trên đầu lưỡi mang theo vị thơm bùi của hạt sen và những sợi dừa trắng tươi giòn. Thực ra Trịnh Vân Anh chẳng mấy hứng thú với việc nấu nướng, chỉ là đặc biệt thích ăn đồ ngọt. Muội ấy giống hệt ta, cứ nghe tên món quà bánh nào mới lạ là háo hức muốn thử ngay. Có điều bánh trái nhà bếp quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vài chục món, lại chẳng mấy khi vừa miệng nên muội ấy thường tự xắn tay áo lên mày mò. Mưa dầm thấm lâu, đến bây giờ tay nghề làm bánh của Trịnh Vân Anh thậm chí còn nhỉnh hơn trù sư ở Ngự thiện phòng đôi chút. Được Liên Nhạc tán dương, muội ấy đắc ý cười lộ cả chiếc răng khểnh xinh xinh:
- Nếu Liên tỷ thích, ngày mai muội lại làm một ít bảo Thanh Nhi đưa đến cho tỷ.
Ta thấy muội ấy cao hứng nên vờ trêu chọc:
- Xem muội kìa! Chả mấy chốc mà phá hỏng cả vóc dáng của Liên muội mất thôi!
Trịnh Vân Anh xịu mặt, hết nhìn Liên Nhạc mình hạc xương mai rồi lại nhìn xuống bản thân tròn trịa, da thịt trơn tru nõn nà. Cuối cùng, muội ấy làm bộ liếc ta oán trách:
- Tỷ tỷ chê cười khiến Tiểu Anh buồn lòng quá, Tiểu Anh phải ăn thêm nhiều bánh để tự an ủi mình mới được.
Nói xong liền đưa tay gắp hết bánh trong đĩa vào chén mình.
Hành động ấy làm cho ngay cả Liên Nhạc cũng không nén được cười, phải giơ tay áo lên che miệng.
Mà thái độ của Trịnh Vân Anh lại khiến ta hơi bất ngờ. Trước mặt Liên Nhạc mà muội ấy vui đùa tự nhiên như vậy, quan hệ của hai người từ khi nào mà thành thân thiết thế này?
Trịnh Vân Anh là người lương thiện nhưng không ngốc nghếch, đối với thái độ của người chung quanh luôn rất nhạy cảm. Sự kinh ngạc của ta tuy chỉ kéo dài trong chớp mắt nhưng muội ấy nhìn thấy ngay, bèn thôi không đùa nữa mà chậm rãi kể lại:
- Tỷ tỷ biết không, lúc tỷ gặp nạn ở hành cung, hoàng thượng không cho người đưa tin về nên trong cung chẳng ai biết đâu vào đâu. Chỉ loáng thoáng nghe bên ngoài đồn đại có thích khách muốn mưu hại hoàng thượng, tỷ tỷ vì cứu giá mà bị trọng thương. Có người còn ác miệng bảo tỷ tỷ bị một đao chém xuống, người muốn đứt đôi, không cứu chữa được nữa. Lại có người nói hoàng thượng phong tỷ làm hiền phi cũng vì muốn tỷ vui lòng nhắm mắt, khỏi làm quỷ chết oan đến ám hoàng thượng. Nghe những lời ấy muội sợ muốn chết, không đêm nào ngủ yên... Nhưng muội không tin, vị thầy tướng khi trước đã nói tỷ có phúc về sau cơ mà. Tỷ là người tốt, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu! Thế là mỗi ngày muội đều chuyên tâm đọc kinh Phật, quỳ lạy Phật tổ phù hộ cho tỷ tỷ mau chóng bình an hồi cung. Những ngày đó quả là đáng sợ, may nhờ có Liên tỷ hằng ngày đến đây an ủi muội, cùng muội ăn chay niệm Phật cầu phúc cho tỷ tỷ...
Nghe Trịnh Vân Anh nói xong, ta bất giác rùng mình. Đầu óc của đám người này quả là phong phú, chuyện gì cũng có thể nghĩ ra được. Cái gì mà bị chém đứt đôi người, rồi thành cô hồn dã quỷ? Cho dù có ghét ta đến mấy cũng không cần độc miệng như thế chứ?
Ta khẽ thở dài, trìu mến nhìn Liên Nhạc:
- Muội muội có lòng rồi.
Liên Nhạc đỏ mặt, cúi đầu lí nhí đáp:
- Ân nghĩa của nương nương, thần thiếp vẫn chưa có cơ hội báo đáp, vì vậy luôn canh cánh trong lòng. Khi nương nương hồi cung, thần thiếp có đến cầu kiến nhưng Ngọc Thủy cô nương nói nương nương chưa khỏe hẳn nên không thể tiếp khách. Thần thiếp không dám làm phiền thêm... Nay gặp được nương nương ở đây thật là tốt.
Ta cùng lắm chỉ giúp nàng dọa Quách Ngữ một chút, không nghĩ nàng lại coi đó là ân sâu để mãi trong lòng. Sau khi ta hồi cung, số người đến cầu kiến quả thực quá nhiều. Ta không tiếp hết được, đành bảo Ngọc Thủy tự cân nhắc, nếu không phải việc quan trọng thì từ chối khéo giúp ta. Tính ra, ta và Liên Nhạc mới gặp gỡ đôi lần chứ chẳng có gì thân thiết, phẩm vị của nàng cũng không cao, có lẽ Ngọc Thủy cảm thấy không cần thiết nên không báo lại.
Ta bỗng cảm thấy có lỗi, bèn khẽ vỗ lên bàn tay thon dài của Liên Nhạc:
- Lúc đó đúng là thân thể ta không khỏe, nhưng nay đã đỡ nhiều rồi. Hôm nào muội muội rảnh rỗi lại đến chơi với ta nhé!
Liên Nhạc nở nụ cười hiền lành:
- Thiếp nghe Thanh Nhi nói gần đây chứng khó ngủ của Trịnh phi nương nương lại trở nặng. Thiếp không yên lòng nên mới làm chiếc gối thảo dược này, mong Trịnh phi nương nương có thể ngon giấc một chút. Thiếp cũng mạo muội làm thêm một cái nữa, vốn định nhờ Trịnh phi nương nương gửi đến hiền phi nương nương. Nay may mắn gặp người ở đây, mong nương nương có thể nhận của thiếp món quà nhỏ này...
Liên Nhạc dứt lời, liền hắng giọng gọi cung nữ mang hai cái gối thảo mộc vào, cung kính dâng lên.
Trên chiếc gối của Trịnh Vân Anh thêu hình một đóa sen trắng thanh khiết nở rộ dưới ánh trăng, còn của ta là một đôi uyên ương quấn quýt không rời. Tuy mẫu thêu phức tạp nhưng nhờ dùng loại chỉ thêu đặc biệt mỏng như tơ nhện, lại sử dụng kĩ thuật thêu chìm cầu kỳ nên mặt gối vẫn láng mịn như lụa.
Trịnh Vân Anh nhìn cái gối không chớp mắt, luôn miệng trầm trồ:
- Thơm quá! Liên tỷ thật khéo tay!
Ta cũng bắt chước đưa gối lên mũi ngửi, quả nhiên thấy mùi hương đinh lăng tỏa ra nhè nhẹ. Dù gối đinh lăng không quá khó làm nhưng lại đòi hỏi nhiều công sức, từng đường kim mũi chỉ trên gối đều rất tỉ mỉ. Hai chiếc gối này đúng là đã tốn không ít tâm tư của Liên Nhạc.
- Đa tạ muội muội. Muội vất vả rồi, ta rất thích cái gối này.
Ta nắm lấy tay Liên Nhạc, chân thành nói.
- Nương nương thích là thần thiếp vui rồi, vất vả một chút có hề gì.
Liên Nhạc mỉm cười rạng rỡ, trong ánh mắt bỗng thấp thoáng một tia hi vọng mỏng manh. Lòng ta chợt trầm xuống, ngón tay bất giác vuốt ve hình thêu uyên ương trên gối.
Ba người chúng ta vừa ngồi trò chuyện một lát thì đột nhiên Tiểu Phúc Tử hối hả chạy vào, mồ hôi chảy ròng ròng đầy mặt. Hắn vội thỉnh an Trịnh Vân Anh và Liên Nhạc rồi hấp tấp nói:
- Chủ nhân, người mau trở về thôi! Hoàng thượng vừa đến, đang ngồi đợi người đấy ạ!
Nghe đến hoàng đế, Trịnh Vân Anh vẫn vô tư chẳng lộ vẻ gì, chỉ cười trêu Tiểu Phúc Tử:
- Bậc thềm Cẩm Tước cung bị hoàng thượng đạp đến mòn cả rồi, có phải lần đầu đâu? Ngươi vội cái gì chứ?
Tiểu Phúc Tử lau mồ hôi, quen miệng định kể lể thì nhận ra còn có Liên Nhạc ngồi đó nên không nói nữa. Liên Nhạc thấy thế đành gượng cười nói với ta:
- Vị công công này nói phải, nương nương nên về sớm kẻo hoàng thượng không vui...
Giọng nàng ôn nhu như nước, nhưng vẻ buồn ẩn dưới rèm mi cong dài như chứa chan một niềm chua xót không nói nên lời. Ta thoáng giật mình, chợt nhớ ra từ khi Liên Nhạc được thăng thành quý nhân đến nay, hoàng đế vẫn chưa ghé qua chỗ nàng ấy lần nào.
Ta chẳng dám nhìn lâu vào đôi mắt đong đầy buồn thương ấy, đành phải nhanh chóng cáo từ.
____________
Chú thích:
(1) Bạch tú cầu: Hoa tú cầu màu trắng, là giống bản địa của Đông Á, Nam Á và Đông Nam Á.
(2) Vân trung liên: Sen trong mây, tên một loại bánh cung đình mình hư cấu dựa trên món tsukimi dango của Nhật Bản. Dango (đoàn tử) là một biến thể của bánh mochi, vỏ được làm từ gạo nếp, nhân có nhiều loại đa dạng tùy theo mùa hoặc các dịp lễ hội trong năm. Vì bối cảnh truyện đang là mùa hạ nên Vân Anh trộn nhân bánh bằng hạt sen, đậu xanh và dừa tươi – đều là các loại thảo mộc có tính mát giúp giải nhiệt. Vỏ bánh màu trắng tuyền, được trang trí một bông sen đỏ ở chính giữa nên mới có tên là Vân trung liên.
Hình minh họa bánh tsukimi dango:
(3) Hoa yên vân: (Hư cấu) Loài hoa có nhiều cánh mỏng, màu như mây hồng. Hoa này có thể nghiền ra thành bột mịn ăn được, dùng làm màu trang trí cho các loại bánh trái trong truyện.
_______________________
Minh Ngọc cung cách Cẩm Tước cung không xa, ngồi kiệu nhỏ thong thả đi một chốc đã đến nơi. Vừa tới cổng cung đã thấy cung nữ thân cận của Trịnh Vân Anh là Thanh Nhi đứng chờ sẵn. Nàng hân hoan cúi người chào ta:
- Bái kiến hiền phi nương nương! Vừa nghe Tiểu Phúc Tử báo nương nương đến chơi, chủ nhân liền sai nô tỳ ra đón ngay đó ạ.
Ta vịn tay Ngọc Nga bước xuống kiệu, cười với Thanh Nhi:
- Người một nhà cả, mau bình thân đi.
Lúc này mặt trời vẫn đổ bóng vàng hươm trước sân, Thanh Nhi nhanh nhẹn giương ô che cho ta. Ta và Ngọc Nga bèn theo chân nàng tới phòng nghỉ của Trịnh Vân Anh, từ xa đã thấy nụ cười trong veo của muội ấy rạng rỡ trong nắng chiều:
- Tỷ tỷ! Muội đang định sang thăm tỷ thì tỷ lại đến trước! Mau, ngồi xuống ăn miếng bánh ngọt muội mới làm. Tiểu Anh vất vả cả nửa ngày mới được một mẻ đấy...
Muội ấy liến thoắng một hồi mới sực nhớ ra khách vẫn đang đứng trước cửa, bèn cười chữa thẹn:
- Suýt chút muội quên mất, mời tỷ tỷ vào trong đã.
Đúng lúc ấy, một giọng nói thánh thót bất chợt vang lên sau lưng Trịnh Vân Anh:
- Thần thiếp bái kiến hiền phi nương nương.
Một bóng áo lụa màu phấn nhạt mềm mại bước ra. Tà váy lấp loáng nắng chiều khẽ phất phơ theo từng nhịp bước, khiến mấy đóa bạch tú cầu (1) óng ánh thêu trên váy như rung rinh theo gió. Mỹ nhân trước mặt dịu dàng cúi người hành lễ, mái tóc đen nhánh buông lơi trên hai bờ vai mảnh dẻ.
Ta vội đưa tay giữ nàng lại, điềm đạm mỉm cười:
- Liên quý nhân chớ đa lễ.
- Tạ nương nương.
Liên Nhạc khép nép ngẩng đầu nhìn ta, khoé môi thoáng qua một nụ cười dè dặt. Nắng chiều nhàn nhạt phủ một lớp sa mỏng lên khuôn mặt trái xoan thanh thoát như hoa lê đẫm sương, xinh đẹp vô cùng. Nhưng đôi mắt nàng sâu thẳm tựa hồ thu ẩn dưới hai hàng mày liễu vẫn phảng phất nỗi buồn vương vấn.
Trịnh Vân Anh một bên khoác tay ta, một bên khoác tay Liên Nhạc, vui vẻ kéo cả hai vào trong phòng:
- Phải, đừng cứ hở ra là quỳ như thế, phiền phức lắm. Liên tỷ cũng vào ngồi đi.
Tuy Trịnh Vân Anh đã nói vậy nhưng Liên Nhạc chỉ bối rối cảm tạ một tiếng, vẫn đứng trơ như tượng. Ta chợt nhớ ra nàng là người quy củ, dù Trịnh Vân Anh bảo nàng ngồi nhưng ta mà im lặng thì nàng vẫn chẳng dám nhúc nhích.
- Liên muội mau ngồi xuống ăn bánh đi. Chẳng mấy khi được nếm thử tay nghề của Vân Anh đâu.
Ta cười với Liên Nhạc, tiện tay nắm lấy vạt áo nàng kéo đến bên cạnh mình. Liên Nhạc thấy ta cởi mở nên mới dám ngồi ghé xuống một bên, ngượng ngùng cười:
- Đa tạ hiền phi nương nương ban tọa.
Thực ra Trịnh Vân Anh rất thích tụ tập đông vui, nhưng lại ghét đám phi tần giả dối bên ngoài nên nhất quyết không tham gia cùng bọn họ. Chẳng trách hôm nay muội ấy phấn khởi như vậy, vừa vẫy gọi Thanh Nhi mang thêm chén tới, vừa gắp bánh cho ta và Liên Nhạc:
- Hai người ăn nhiều một chút, xem xem món Vân trung liên (2) này của muội thế nào.
Trên bàn bày một đĩa bánh ngọt xinh xắn, gần hai chục chiếc bánh tròn xoe được xếp tỉ mỉ thành hình đóa hoa nở rộ. Vỏ bánh trắng trong nổi bật trên nền men ngọc bích, chính giữa mỗi chiếc bánh lại điểm một bông sen hồng nhỏ xíu vẽ bằng bột hoa yên vân (3). Sen ẩn trong mây, mây in mặt nước, quả là tinh tế vô cùng.
Liên Nhạc cúi đầu cắn lấy vài miếng bánh nhỏ rồi lễ phép đáp:
- Bẩm, nhân bánh ngọt dịu, vỏ bánh tơi mềm lại phảng phất mùi lá sen... hương vị thanh mát, đúng là rất ngon.
Ta cũng hào hứng gắp thử một chiếc, thấy vỏ bánh mềm nhẹ như mây, lớp nhân đậu xanh nhuyễn mịn tan ra trên đầu lưỡi mang theo vị thơm bùi của hạt sen và những sợi dừa trắng tươi giòn. Thực ra Trịnh Vân Anh chẳng mấy hứng thú với việc nấu nướng, chỉ là đặc biệt thích ăn đồ ngọt. Muội ấy giống hệt ta, cứ nghe tên món quà bánh nào mới lạ là háo hức muốn thử ngay. Có điều bánh trái nhà bếp quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vài chục món, lại chẳng mấy khi vừa miệng nên muội ấy thường tự xắn tay áo lên mày mò. Mưa dầm thấm lâu, đến bây giờ tay nghề làm bánh của Trịnh Vân Anh thậm chí còn nhỉnh hơn trù sư ở Ngự thiện phòng đôi chút. Được Liên Nhạc tán dương, muội ấy đắc ý cười lộ cả chiếc răng khểnh xinh xinh:
- Nếu Liên tỷ thích, ngày mai muội lại làm một ít bảo Thanh Nhi đưa đến cho tỷ.
Ta thấy muội ấy cao hứng nên vờ trêu chọc:
- Xem muội kìa! Chả mấy chốc mà phá hỏng cả vóc dáng của Liên muội mất thôi!
Trịnh Vân Anh xịu mặt, hết nhìn Liên Nhạc mình hạc xương mai rồi lại nhìn xuống bản thân tròn trịa, da thịt trơn tru nõn nà. Cuối cùng, muội ấy làm bộ liếc ta oán trách:
- Tỷ tỷ chê cười khiến Tiểu Anh buồn lòng quá, Tiểu Anh phải ăn thêm nhiều bánh để tự an ủi mình mới được.
Nói xong liền đưa tay gắp hết bánh trong đĩa vào chén mình.
Hành động ấy làm cho ngay cả Liên Nhạc cũng không nén được cười, phải giơ tay áo lên che miệng.
Mà thái độ của Trịnh Vân Anh lại khiến ta hơi bất ngờ. Trước mặt Liên Nhạc mà muội ấy vui đùa tự nhiên như vậy, quan hệ của hai người từ khi nào mà thành thân thiết thế này?
Trịnh Vân Anh là người lương thiện nhưng không ngốc nghếch, đối với thái độ của người chung quanh luôn rất nhạy cảm. Sự kinh ngạc của ta tuy chỉ kéo dài trong chớp mắt nhưng muội ấy nhìn thấy ngay, bèn thôi không đùa nữa mà chậm rãi kể lại:
- Tỷ tỷ biết không, lúc tỷ gặp nạn ở hành cung, hoàng thượng không cho người đưa tin về nên trong cung chẳng ai biết đâu vào đâu. Chỉ loáng thoáng nghe bên ngoài đồn đại có thích khách muốn mưu hại hoàng thượng, tỷ tỷ vì cứu giá mà bị trọng thương. Có người còn ác miệng bảo tỷ tỷ bị một đao chém xuống, người muốn đứt đôi, không cứu chữa được nữa. Lại có người nói hoàng thượng phong tỷ làm hiền phi cũng vì muốn tỷ vui lòng nhắm mắt, khỏi làm quỷ chết oan đến ám hoàng thượng. Nghe những lời ấy muội sợ muốn chết, không đêm nào ngủ yên... Nhưng muội không tin, vị thầy tướng khi trước đã nói tỷ có phúc về sau cơ mà. Tỷ là người tốt, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu! Thế là mỗi ngày muội đều chuyên tâm đọc kinh Phật, quỳ lạy Phật tổ phù hộ cho tỷ tỷ mau chóng bình an hồi cung. Những ngày đó quả là đáng sợ, may nhờ có Liên tỷ hằng ngày đến đây an ủi muội, cùng muội ăn chay niệm Phật cầu phúc cho tỷ tỷ...
Nghe Trịnh Vân Anh nói xong, ta bất giác rùng mình. Đầu óc của đám người này quả là phong phú, chuyện gì cũng có thể nghĩ ra được. Cái gì mà bị chém đứt đôi người, rồi thành cô hồn dã quỷ? Cho dù có ghét ta đến mấy cũng không cần độc miệng như thế chứ?
Ta khẽ thở dài, trìu mến nhìn Liên Nhạc:
- Muội muội có lòng rồi.
Liên Nhạc đỏ mặt, cúi đầu lí nhí đáp:
- Ân nghĩa của nương nương, thần thiếp vẫn chưa có cơ hội báo đáp, vì vậy luôn canh cánh trong lòng. Khi nương nương hồi cung, thần thiếp có đến cầu kiến nhưng Ngọc Thủy cô nương nói nương nương chưa khỏe hẳn nên không thể tiếp khách. Thần thiếp không dám làm phiền thêm... Nay gặp được nương nương ở đây thật là tốt.
Ta cùng lắm chỉ giúp nàng dọa Quách Ngữ một chút, không nghĩ nàng lại coi đó là ân sâu để mãi trong lòng. Sau khi ta hồi cung, số người đến cầu kiến quả thực quá nhiều. Ta không tiếp hết được, đành bảo Ngọc Thủy tự cân nhắc, nếu không phải việc quan trọng thì từ chối khéo giúp ta. Tính ra, ta và Liên Nhạc mới gặp gỡ đôi lần chứ chẳng có gì thân thiết, phẩm vị của nàng cũng không cao, có lẽ Ngọc Thủy cảm thấy không cần thiết nên không báo lại.
Ta bỗng cảm thấy có lỗi, bèn khẽ vỗ lên bàn tay thon dài của Liên Nhạc:
- Lúc đó đúng là thân thể ta không khỏe, nhưng nay đã đỡ nhiều rồi. Hôm nào muội muội rảnh rỗi lại đến chơi với ta nhé!
Liên Nhạc nở nụ cười hiền lành:
- Thiếp nghe Thanh Nhi nói gần đây chứng khó ngủ của Trịnh phi nương nương lại trở nặng. Thiếp không yên lòng nên mới làm chiếc gối thảo dược này, mong Trịnh phi nương nương có thể ngon giấc một chút. Thiếp cũng mạo muội làm thêm một cái nữa, vốn định nhờ Trịnh phi nương nương gửi đến hiền phi nương nương. Nay may mắn gặp người ở đây, mong nương nương có thể nhận của thiếp món quà nhỏ này...
Liên Nhạc dứt lời, liền hắng giọng gọi cung nữ mang hai cái gối thảo mộc vào, cung kính dâng lên.
Trên chiếc gối của Trịnh Vân Anh thêu hình một đóa sen trắng thanh khiết nở rộ dưới ánh trăng, còn của ta là một đôi uyên ương quấn quýt không rời. Tuy mẫu thêu phức tạp nhưng nhờ dùng loại chỉ thêu đặc biệt mỏng như tơ nhện, lại sử dụng kĩ thuật thêu chìm cầu kỳ nên mặt gối vẫn láng mịn như lụa.
Trịnh Vân Anh nhìn cái gối không chớp mắt, luôn miệng trầm trồ:
- Thơm quá! Liên tỷ thật khéo tay!
Ta cũng bắt chước đưa gối lên mũi ngửi, quả nhiên thấy mùi hương đinh lăng tỏa ra nhè nhẹ. Dù gối đinh lăng không quá khó làm nhưng lại đòi hỏi nhiều công sức, từng đường kim mũi chỉ trên gối đều rất tỉ mỉ. Hai chiếc gối này đúng là đã tốn không ít tâm tư của Liên Nhạc.
- Đa tạ muội muội. Muội vất vả rồi, ta rất thích cái gối này.
Ta nắm lấy tay Liên Nhạc, chân thành nói.
- Nương nương thích là thần thiếp vui rồi, vất vả một chút có hề gì.
Liên Nhạc mỉm cười rạng rỡ, trong ánh mắt bỗng thấp thoáng một tia hi vọng mỏng manh. Lòng ta chợt trầm xuống, ngón tay bất giác vuốt ve hình thêu uyên ương trên gối.
Ba người chúng ta vừa ngồi trò chuyện một lát thì đột nhiên Tiểu Phúc Tử hối hả chạy vào, mồ hôi chảy ròng ròng đầy mặt. Hắn vội thỉnh an Trịnh Vân Anh và Liên Nhạc rồi hấp tấp nói:
- Chủ nhân, người mau trở về thôi! Hoàng thượng vừa đến, đang ngồi đợi người đấy ạ!
Nghe đến hoàng đế, Trịnh Vân Anh vẫn vô tư chẳng lộ vẻ gì, chỉ cười trêu Tiểu Phúc Tử:
- Bậc thềm Cẩm Tước cung bị hoàng thượng đạp đến mòn cả rồi, có phải lần đầu đâu? Ngươi vội cái gì chứ?
Tiểu Phúc Tử lau mồ hôi, quen miệng định kể lể thì nhận ra còn có Liên Nhạc ngồi đó nên không nói nữa. Liên Nhạc thấy thế đành gượng cười nói với ta:
- Vị công công này nói phải, nương nương nên về sớm kẻo hoàng thượng không vui...
Giọng nàng ôn nhu như nước, nhưng vẻ buồn ẩn dưới rèm mi cong dài như chứa chan một niềm chua xót không nói nên lời. Ta thoáng giật mình, chợt nhớ ra từ khi Liên Nhạc được thăng thành quý nhân đến nay, hoàng đế vẫn chưa ghé qua chỗ nàng ấy lần nào.
Ta chẳng dám nhìn lâu vào đôi mắt đong đầy buồn thương ấy, đành phải nhanh chóng cáo từ.
____________
Chú thích:
(1) Bạch tú cầu: Hoa tú cầu màu trắng, là giống bản địa của Đông Á, Nam Á và Đông Nam Á.
(2) Vân trung liên: Sen trong mây, tên một loại bánh cung đình mình hư cấu dựa trên món tsukimi dango của Nhật Bản. Dango (đoàn tử) là một biến thể của bánh mochi, vỏ được làm từ gạo nếp, nhân có nhiều loại đa dạng tùy theo mùa hoặc các dịp lễ hội trong năm. Vì bối cảnh truyện đang là mùa hạ nên Vân Anh trộn nhân bánh bằng hạt sen, đậu xanh và dừa tươi – đều là các loại thảo mộc có tính mát giúp giải nhiệt. Vỏ bánh màu trắng tuyền, được trang trí một bông sen đỏ ở chính giữa nên mới có tên là Vân trung liên.
Hình minh họa bánh tsukimi dango:
(3) Hoa yên vân: (Hư cấu) Loài hoa có nhiều cánh mỏng, màu như mây hồng. Hoa này có thể nghiền ra thành bột mịn ăn được, dùng làm màu trang trí cho các loại bánh trái trong truyện.
/195
|