Phong Thể Minh tiến cung đã gần nửa tháng. Ta nhìn thấy nàng ta ngoan ngoãn biết điều, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm một chút. Ta nghĩ đợi nàng học thuộc mấy thứ cấp bậc, lễ nghi căn bản rồi, rèn luyện thêm một chút cách đi đứng, nói năng thì không ai làm khó được nữa. Thế nhưng, trên đời này hiếm có chuyện như ý. Vào một ngày đẹp trời mà ta không ngờ tới, Hoàng Đế lại triệu kiến Phong Thể Minh. Bao nhiêu tai họa cũng là từ đây mà ra cả.
Ngày hôm ấy, khi Phong Thể Minh từ điện Cát Tường trở về thì đụng phải Quỳnh Thục nghi và Chung Quý nhân đương cùng ngồi trên một cái liễn lớn đi dạo chơi hóng gió. Cung nữ của Quỳnh Thục nghi nhìn thấy Phong Thể Minh liền cao ngạo hô lớn:
“Gặp Thục nghi nương nương sao còn chưa quỳ xuống hành lễ?!”
Về lý mà nói, gặp tình cảnh này, Chung Quý nhân phân vị thấp nhất phải bước xuống, để Phong Thể Minh hành lễ với Quỳnh Thục nghi trước, sau đó đến lượt nàng ta phải hành lễ với Phong Thể Minh. Chuyện chỉ có như vậy là xong, nhưng tính cách của ba người này đều không bình thường. Phong Thể Minh hỏi rõ người ngồi cùng Quỳnh Thục nghi là ai rồi thì cương quyết không hành lễ. Chung Quý nhân không chịu bước xuống, Quỳnh Thục nghi thì chẳng những không khuyên bảo Chung Quý nhân, lại còn một mực bắt Phong Thể Minh hành đại lễ. Phong Thể Minh là người như thế nào? Nàng dĩ nhiên không dễ đổi ý. Ba người chẳng ai nhường ai, Quỳnh Thục nghi nhất thời nổi nóng, muốn ra tay dằn mặt Phong Thể Minh, bèn sai nô tài động thủ ép Phong Thể Minh phải quỳ xuống đất. Nhưng nàng ta lại quên mất Phong Thể Minh chẳng phải nữ tử bình thường. Đám nô tài khốn khổ kia chưa đến gần được Phong Thể Minh đã bị hai tỳ nữ của nàng đánh cho một trận tả tơi. Nghe nói Quỳnh Thục nghi cả giận, ỷ mình phân vị cao lại có chỗ dựa vững chắc, sai Chung Quý nhân vả miệng Phong Thể Minh. Kết cục người bị vả miệng đương nhiên là Chung Quý nhân. Quỳnh Thục nghi không ngờ Phong Thể Minh dám đánh cả Chung Quý nhân, giận đến run người, bèn đích thân “giáo huấn” Phong Thể Minh. Phong Thể Minh không đánh Quỳnh Thục nghi, nhưng cũng không để bản thân bị đánh. Lúc ta nghe tin, kinh hãi chạy tới nơi thì Quỳnh Thục nghi và Phong Thể Minh vẫn còn đang giằng co quyết liệt.
“Hai người đang làm cái gì thế?”
Ta vừa bước xuống kiệu đã bị quang cảnh giương cung bạt kiếm trước mặt dọa cho thót tim. Một đám cung nữ, thái giám mặt mũi bầm tím, quần áo tả tơi nằm bẹp dưới đất. Bên cạnh là Lương Vũ và Lương Sa khoanh tay vểnh mặt hả hê. Chung Quý nhân hai má sưng vù, ngồi xổm khóc thút thít. Quỳnh Thục nghi đang trong tư thế giang tay muốn tát Phong Thể Minh nhưng lại bị Phong Thể Minh cầm chặt cánh tay, muốn tiến không được, muốn lùi không xong, luôn miệng mắng chửi.
Phong Thể Minh nhìn thấy ta đi đến, bèn buông tay Quỳnh Thục nghi, cúi chào ta:
“Bái kiến Hòa phi nương nương.”
Quỳnh Thục nghi vội vàng chớp lấy thời cơ, chạy tới trước mặt ta khóc ầm lên:
“Hòa phi nương nương phải đòi lại công bằng cho thần thiếp…”
Đến ta cũng không ngờ thanh quản của Quỳnh Thục nghi lại tốt như thế. Nàng ta vừa kể lể vừa khóc sướt mướt, ấy thế mà lời lẽ rành mạch, bao nhiêu tội vô lễ, làm càn, dĩ hạ phạm thượng, coi thường cung quy đều đổ cả lên đầu Phong Thể Minh. Bên cạnh lại có thêm Chung Quý nhân thút thít phụ họa cho nên cảnh tượng càng thêm mấy phần lâm li bi đát.
Đòi lại công bằng gì chứ? Đây chẳng phải cố tình ép ta trị tội Phong Thể Minh, rồi nhân tiện quàng luôn cho ta tội dạy bảo không nghiêm sao?
Biết là như thế, nhưng chuyện đã thành thế này, ta có muốn thiên vị cũng không được. Ta bất đắc dĩ đưa mắt nhìn sang Phong Thể Minh:
“Phong Tiệp dư, Quỳnh Thục nghi nói có đúng không?”
Chuyện đã đến nước này mà Phong Thể Minh vẫn bình chân như vại, thản nhiên đáp:
“Có chỗ đúng, cũng có chỗ sai.”
Ta hít sâu một hơi, cố tỏ ra bình tĩnh, hỏi lại:
“Đúng sai thế nào?”
Phong Thể Minh nhún vai:
“Đúng là Thể Minh đã không hành lễ với Quỳnh Thục nghi và đánh Chung Quý nhân, điểm này Thể Minh sai, nhưng Quỳnh Thục nghi và Chung Quý nhân càng sai nhiều hơn.”
Quỳnh Thục nghi trợn mắt:
“Ngươi nói cái gì? Nương nương, nàng ta rõ ràng…”
Ta lạnh lùng liếc Quỳnh Thục nghi:
“Bản cung đã nghe Thục nghi muội muội nói rồi, bây giờ muốn nghe cả Phong Tiệp dư nói nữa. Thục nghi muội muội chẳng phải muốn công bằng sao? Bản cung đang công bằng đây.”
Hừ, đã kề dao vào cổ ta mà lại còn muốn ta thiên vị các ngươi sao?
Quỳnh Thục nghi bị hai tiếng “công bằng” chặn cứng họng. Phong Thể Minh bèn nói tiếp:
“Thứ nhất, Chung Quý nhân phân vị thấp hơn Thể Minh mà gặp Thể Minh không hành lễ, đây là Chung Quý nhân sai.
Thứ hai, Quỳnh Thục nghi biết Chung Quý nhân làm sai mà không nhắc nhở, lại còn muốn Thể Minh hành lễ cả với Chung Quý nhân, như vậy đã sai lại càng sai.
Thứ ba, Quỳnh Thục nghi thuộc hàng nhị phẩm, Thể Minh thuộc hàng tứ phẩm. Như vậy, Quỳnh Thục nghi chỉ hơn Thể Minh hai bậc. Cung quy có chép rõ, phàm là phi tần thông thường chỉ có quyền dụng hình đối với phi tần thấp hơn mình ba bậc. Quỳnh Thục nghi sai người đánh Thể Minh là đã làm trái cung quy. Chung Quý nhân thuộc hàng thất phẩm, lại dám ra tay đánh Thể Minh, như thế mới là dĩ hạ phạm thượng. Ngược lại, phân vị của Thể Minh hơn Chung Quý nhân đúng ba bậc, Thể Minh có quyền trị tội dĩ hạ phạm thượng của Chung Quý nhân. Cung quy rõ ràng là viết như thế, Thể Minh nói có sai điểm nào không?”
Phong Thể Minh giải thích rành rọt, khiến cho mọi người nhất thời đều ngẩn ra. Ai cũng nghĩ nàng ta là một nữ tử hoang dã, lỗ mãng, tất không ngờ đến nàng ta lại có thể nói chuyện lý lẽ phân minh như thế. Tạ Thu Dung mà có mặt lúc này đây thì nhất định sẽ vỗ đùi tán thưởng: Đấy, đã bảo mà, chăm chỉ học hành sẽ mang lại kết quả tốt đẹp!
Quỳnh Thục nghi đuối lý, túng quá bèn kéo tay áo lên, đưa phần cổ tay bị Phong Thể Minh nắm chặt đến mức hằn vết đỏ bầm ra, ăn vạ:
“Dù thế nào thì nàng ta cũng đã vô lễ với thần thiếp! Cung quy nào nói Tiệp dư có thể ra tay với Thục nghi như thế này?! Thần thiếp muốn gặp Hoàng Hậu nương nương!”
Nói đoạn bèn kéo Chung Quý nhân đi thẳng hướng Triêu Lan cung định rời đi.
Ài, đây là muốn làm to chuyện cho Đức phi nhà nàng ta thừa cơ nhảy vào một mũi tên xiên chết cả ta và Phong Thể Minh đây mà. Chuyện này đau đầu rồi đây. Quỳnh Thục nghi muốn ăn vạ, dựa vào phân vị nhất phẩm hữu danh vô thực của ta vốn không thể kiềm chế được nàng. Hai chữ “Hòa phi” này ngoài việc đảm bảo cho ta ăn no mặc ấm thì đúng là chẳng được tích sự gì.
Đương lúc ta còn đang thầm than thân trách phận, thì từ phía sau bất ngờ vang lên một giọng nói kiêu ngạo quen thuộc:
“Lại có chuyện gì ồn ào thế này?”
“Bái kiến Thục phi nương nương! Thục phi nương nương vạn phúc kim an!”
Mọi người chẳng cần nhắc nhở, ai nấy đều vội vàng quỳ xuống hành lễ thật chỉnh chu.
Liễu Yến Yến vịn tay Minh phi, đủng đỉnh bước đến, cũng chẳng cho ai bình thân. Nàng ta khinh khỉnh nhìn lướt qua đám người quỳ rạp dưới đất, khẽ bĩu môi:
“Thân là phi tử lại ở chỗ này ầm ĩ như bọn dân đen. Thật chẳng ra thể thống gì…”
Quỳnh Thục nghi thấy Liễu Yến Yến xuất hiện, bèn vui mừng kể tội Phong Thể Minh, trong lời nói còn hàm ý tố cáo ta dung túng kẻ dưới làm càn. Nàng cho rằng Liễu Yến Yến không ưa ta, muốn mượn dao giết người, đẩy ta cho Liễu Yến Yến làm thịt.
Trán ta đã vã mồ hôi lạnh. Nếu chỉ là mình ta thôi thì không thành vấn đề. Liễu Yến Yến không ưa ta nhưng càng căm ghét Triệu Lam Kiều hơn. Nếu phải lựa chọn, nàng ta chắc chắn sẽ bỏ qua ta mà trực tiếp tấn công Triệu Lam Kiều. Nhưng chuyện này căn nguyên lại liên quan đến Phong Thể Minh. Nhan sắc của Phong Thể Minh cả Liễu Yến Yến cũng không bì kịp, nàng ta lại vừa được Hoàng Đế triệu kiến, dựa vào tính đố kị ghen tuông của Liễu Yến Yến, phen này xem ra lành ít dữ nhiều.
Liễu Yến Yến nghe Quỳnh Thục nghi kể lể xong xuôi, liền cười lạnh:
“Đúng là càn quấy.”
Trái tim ta như muốn rơi ra khỏi lồng ngực.
Ngay khi ta nghĩ Liễu Yến Yến sẽ giáng tội cả ta và Phong Thể Minh một lượt thì nàng ta lại nói tiếp:
“Quỳnh Tử Yên, ngươi ở trong cung bao lâu rồi mà vẫn vô phép như thế?”
Một câu này chẳng những khiến Quỳnh Thục nghi ngớ người mà tất thảy những kẻ xung quanh đều sững sờ như sét đánh ngang tai.
Quỳnh Thục nghi kinh hãi lắp bắp:
“Nương nương… thần thiếp không… là… là nàng ta…”
Lúc này, Minh phi mới dịu dàng cười nói:
“Thực ra, ban nãy ta và Thục phi nương nương đi dạo ở gần đây, tình cờ nghe được cả rồi. Phong Tiệp dư nói không sai. Quỳnh Thục nghi muốn Phong Tiệp dư hành lễ với Chung Quý nhân là sai, còn muốn động thủ với Tiệp dư là trái với cung quy. Chung Quý nhân cũng vô lễ với Phong Tiệp dư, bị đánh không oan uổng, còn phải phạt thêm mới đúng.”
Nói đoạn, quay sang Liễu Yến Yến, lễ phép hỏi:
“Nương nương, chuyện này ý người thế nào ạ?”
Liễu Yến Yến cười lạnh:
“Quỳnh Thục nghi làm trái cung quy, không có đức làm Thục nghi, nay giáng xuống Quý tần, phạt đóng cửa sám hối một tháng. Chung Quý nhân dĩ hạ phạm thượng, ỷ thế hiếp người, giáng làm Tuyển thị, phạt ba mươi trượng.”
Chẳng ai ngờ sự việc lại biến chuyển thành thế này. Quỳnh thị sợ đến tái mét mặt mày, không nói được lời nào đã ngã lăn ra bất tỉnh, chẳng biết có phải lên cơn đau tim rồi hay không.
Chung thị cũng chẳng khá hơn, thân hình mảnh mai của nàng ta mà chịu xong ba mươi trượng, e rằng sang năm sau cũng không ngồi dậy nổi. Nàng ta khóc đến lả người, luôn miệng van xin “Thục phi nương nương tha mạng!”, nhưng đổi lại chỉ là một cái cười khẩy của Liễu Yến Yến.
Hai người Quỳnh, Chung nhanh chóng bị lôi đi. Nơi này chỉ còn lại ta và Phong Thể Minh cùng đám cung nhân vẫn quỳ suốt từ ban nãy.
Liễu Yến Yến liếc mắt phượng, nhìn lướt qua đám cung nhân bị Lương Vũ và Lương Sa đánh bầm dập:
“Nô tài chó chết, giữ cũng chẳng để làm gì. Đem trượng tễ hết cho bản cung.”
Lại thêm một tràng khóc than thấu trời xanh vang lên.
Liễu Yến Yến dừng bước trước Phong Thể Minh, nét mặt lộ rõ sự khinh bỉ lẫn đố kị. Lưng ta ướt đẫm mồ hôi, chỉ cầu mong Liễu Yến Yến đừng tiện tay giết luôn cả Lương Sa và Lương Vũ. Hai người này lớn lên cùng Phong Thể Minh, tình thân như ruột thịt. Họ mà xảy ra chuyện gì, còn sợ Phong Thể Minh không trực tiếp bẻ cổ Liễu Yến Yến hay sao?
Cũng may, ta đã quá lo xa. Liễu Yến Yến dùng ánh mắt sắc như dao săm soi Phong Thể Minh một hồi, chỉ lạnh nhạt buông một câu:
“Phong Tiệp dư náo loạn Hậu cung, phạt chép mười lần Nữ huấn. Tỳ nữ thân cận không biết can gián chủ nhân, phạt quỳ gối ba canh giờ.”
Nói xong, liền phẩy tay áo, hậm hực bỏ đi.
Ta nhìn theo bóng lưng kiều diễm của Liễu Yến Yến càng lúc càng xa, cuối cùng cũng trút tiếng thở phào nhẹ nhõm. Không ngờ lại có ngày Liễu Yến Yến cứu ta một mạng.
“Để nương nương chịu khổ rồi, mau đứng lên thôi.”
Minh phi nhẹ nhàng đỡ ta, mỉm cười đầy thâm ý.
Ta nương theo nàng mà đứng lên, cảm kích nói:
“Đa tạ Minh phi tương trợ.”
Minh phi khẽ cười, lắc đầu:
“Đây là chuyện thần thiếp nên làm. Nương nương không cần phải cảm kích thần thiếp.”
Nàng nhìn sang phía Phong Thể Minh vẫn đang quỳ gối, cúi đầu lơ đễnh bên cạnh, thở dài nói tiếp:
“Nương nương vẫn nên cẩn thận hơn. Chuyện ngày hôm nay, không nên xảy ra lần thứ hai.”
Minh phi nói xong lời này rồi từ biệt.
Ta hít sâu một hơi, chán nản chẳng buồn nói đến Phong Thể Minh, cứ thế đi thẳng về Cẩm Tước cung.
***
Cuộc đụng độ nảy lửa giữa Phong Thể Minh và Quỳnh Thục nghi – giờ đã là Quỳnh Quý tần nhanh chóng lan ra khắp Hậu cung. Nhưng sự can thiệp của Liễu Yến Yến mới là điều làm người ta kinh ngạc hơn cả. Có người còn bảo Thục phi nương nương trúng phải tà mới buông tha cho Phong Thể Minh dễ dàng như thế.
Chẳng qua, những người hiểu chuyện đều biết rõ, chuyện này mười phần là do Minh phi tính toán thay cho Liễu Yến Yến.
Thời gian gần đây, Triệu Lam Kiều đã mất đi không ít vây cánh. Quỳnh thị là người hữu dụng nhất còn lại. Minh phi có thể nhân cơ hội này, biến Chung thị thành kẻ vô dụng, lại còn chèn ép được Quỳnh thị, đúng là đã đâm Triệu Lam Kiều một nhát trí mạng. Liễu Yến Yến hiện thời là người có địa vị cao nhất trong đám phi tần, dựa vào vị trí Tứ phi của nàng ta, giáng Quỳnh thị và Chung thị một bậc vẫn là hợp với cung quy, Hoàng Hậu muốn bắt bẻ cũng không được. Lại nói, Liễu Yến Yến ra mặt bảo vệ ta và Phong Thể Minh vừa tỏ rõ đức độ của mình, vừa lấy được lòng Hoàng Đế. Hình phạt đưa ra cho Phong Thể Minh tuy nhẹ, nhưng lại mang ý nghĩa cảnh cáo rõ ràng. Minh phi làm như vậy, một mặt là trả ta ân tình lần trước ta nói đỡ cho Liễu Yến Yến, một mặt là củng cố lợi ích phe mình. Một đòn xuất ra, trăm lợi không hại. Đứng trước tình huống bất ngờ mà có thể kịp thời tính toán chu toàn đến mức này, tài trí của Minh phi càng lúc càng khiến ta khâm phục. Tính ra, trong cả Hậu cung rộng lớn này, người ngang tài ngang sức với Triệu Lam Kiều chỉ có mình nàng.
Còn kẻ đầu têu gây họa Phong Thể Minh lại rất thản nhiên. Mỗi ngày nàng ta dành ra mấy canh giờ chép phạt, còn lại vẫn vui vẻ nhảy nhót leo trèo khắp nơi. Tính tình như vậy, không biết là đáng yêu hay đáng giận.
Chuyện lần này may mà có Liễu Yến Yến bất đắc dĩ giúp đỡ cho nên mới trôi qua êm đẹp. Ta cũng không bị liên lụy gì nhiều. Nhưng như Minh phi đã ngầm cảnh báo, may mắn này sẽ không xuất hiện lần thứ hai. Ta càng phải vạn lần thận trọng. Mà thứ cần phải cẩn thận nhất lúc này đây không gì khác ngoài mấy bản Nữ Huấn mà Liễu Yến Yến bắt Phong Thể Minh chép phạt. Chỉ cần một sai sót nhỏ thôi cũng đủ phiền phức rồi.
Cuộc sống vừa mới yên bình của ta thoáng chốc bị Phong Thể Minh đảo lộn cả. Ta không thể để nàng ta gây thêm rắc rối, bèn quyết định tự mình đến Bắc viện kiểm tra.
Khi ta và Tiểu Phúc Tử tới nơi, Phong Thể Minh đang cùng bọn Lương Sa, Lương Vũ đùa giỡn giữa sân. Ba người bọn họ ngồi trên sạp gỗ cùng một đống giấy viết ngổn ngang, mặt mày người nào cũng dính mực ngang dọc.
Phong Thể Minh thấy ta đến, vội lấy tay áo lau mặt, nhưng càng lau thì mặt càng lem ra nhiều hơn. Nàng ta cười hì hì:
“Nương nương cát tường.”
Ta thở dài ngán ngẩm, tự kéo ghế ngồi xuống, phẩy tay ý bảo nàng “rửa mặt rồi nói.”
Phong Thể Minh vui vẻ đáp tuân lệnh rồi nhảy chân sáo vào trong phòng. Ta đến đây vốn muốn trách nàng ta vài câu nhưng thấy bộ dạng hồn nhiên này lại không nỡ. Một cô nương trẻ tuổi đã quen với cuộc sống tự do phóng khoáng, nay bỗng nhiên bị tách khỏi người thân, phải đến sống ở chốn Hoàng cung tù túng này… Cứ nghĩ đến đó, ta lại mềm lòng.
Trong lúc ngồi đợi, ta tiện tay lật xem mấy quyển Nữ Huấn Phong Thể Minh chép xong để ở một bên, vừa giở trang đầu tiên, lòng đã lạnh buốt. Ta vội lật tất cả những quyển còn lại ra, quả nhiên tất cả đều có vấn đề, vấn đề trầm trọng.
Phong Thể Minh rửa mặt xong, tung tăng chạy ra ngoài, bắt gặp nét mặt sa sầm của ta thì hơi ngẩn ra. Nàng nhìn ta, rồi lại nhìn mấy quyển Nữ Huấn ta đang cầm, rón rén hỏi:
“Nương nương cảm thấy Thể Minh chép có chỗ nào không ổn à?”
Ta mím môi nén giận, ném mấy quyển Nữ Huấn kia qua cho nàng:
“Tiệp dư xem đi rồi nói cho ta, có chỗ nào ổn sao?”
Phong Thể Minh chụp lấy một quyển, ngơ ngác lật ra, sắc mặt từ bối rối chuyển sang trắng bệch:
“Cái này… cái này… sao có thể…”
Quyển Nữ Huấn rơi từ tay Phong Thể Minh xuống đất, bị gió thổi mở tung, lộ ra những trang giấy trắng tinh tươm. Phong Thể Minh không tin nổi vào mắt mình, cuống quýt giở hết những quyển còn lại ra. Tám quyển Nữ Huấn mà Phong Thể Minh chép xong đều chỉ toàn là giấy trắng.
Phong Thể Minh ngước mắt nhìn ta, giọng nói cũng trở nên run rẩy:
“Nương nương, Thể Minh rõ ràng đã chép xong rồi… Tại sao lại hóa thành giấy trắng thế này…”
Những chuyện âm hiểm, độc địa chốn Hậu cung, nàng tất nhiên là không hiểu nổi, càng không ngờ đến, có giận dữ với nàng cũng chẳng ích gì. Phong Thể Minh rất thông minh, cung quy chỉ học qua là nhớ rành rẽ. Nhưng tâm kế không giống với cung quy, không có sách nào dạy cả. Phong Thể Minh cho dù có muốn học cũng chẳng thể học được.
Ta hít một hơi thật sâu, áp chế cơn giận trong lòng, nói:
“Tiệp dư chép xong không xem lại sao?”
Phong Thể Minh ngượng ngùng lắc đầu, cắn môi hỏi:
“Nương nương, chữ viết sao có thể biến mất như vậy?”
Ta thở hắt ra:
“Trên đời có một loại cỏ tên gọi Ngụy Thảo, khi nghiền nát ra cho vào nước pha mực thì sẽ khiến cho mực bị bay hơi. Tùy theo liều lượng thuốc mà thời gian bay hơi khác nhau, nhưng tựu chung là sẽ không để lại bất kì dấu vết nào cả. Trong giới thương buôn vẫn thường có kẻ dùng cách này để gian lận.”
Phong Thể Minh nghe xong, toàn thân cứng đờ, quyển Nữ Huấn đương cầm trong tay cũng bị vò nát. Nụ cười trên môi nàng méo xệch đi:
“Nương nương, bây giờ phải làm thế nào đây?”
Ta nhìn nàng, nghiêm túc hỏi:
“Ngoài Lương Vũ và Lương Sa, Tiệp dư còn thân cận với ai không? Ai có khả năng pha thuốc vào mực của Tiệp dư?”
Phong Thể Minh đáp ngay:
“Không có ai cả.”
Ta cau mày:
“Vậy mực này ai mài? Nước pha mực do ai lấy?”
Lương Vũ nghe ta hỏi, vội quỳ xuống khổ sở đáp:
“Đều do nô tỳ làm… Là nô tỳ sơ sót, làm hại đến tiểu chủ…”
Phong Thể Minh như sợ ta trách phạt Lương Vũ, vội nói:
“Nhất định không phải Lương Vũ…”
Ta khoát tay, ngăn không cho nàng nói nữa, chỉ hỏi Lương Vũ:
“Ngươi lấy nước ở đâu? Nghiên mực đó đâu rồi?”
Lương Vũ thành thật đáp:
“Nô tỳ lấy ở lu chứa nước phía sau viện…”
Nói đoạn, vội vã chạy đi lấy nghiên mực bưng đến trước mặt ta. Ta cầm nghiên mực còn đầy sóng sánh, đột nhiên hiểu ra tất cả, không nén được nụ cười mỉa mai.
Ta lớn lên nơi Hậu cung hiểm ác, cứ ngỡ mình đã hiểu sự đời lắm rồi, vậy mà xem ra vẫn còn quá non tay.
Minh phi giỏi lắm!
Không phạt Phong Thể Minh quỳ mà lại phạt chép kinh thư, hóa ra là vì lý do này.
Liễu Yến Yến ghét Phong Thể Minh như vậy, ngày đó đáng lẽ có thể phạt nàng quỳ vài ba canh giờ cho hả dạ, thế mà lại chỉ bắt chép Nữ Huấn. Chép kinh thư cũng có chỗ vất vả, nhưng vẫn dễ chịu hơn là bị phạt quỳ. Ta còn cứ nghĩ là do Minh phi nể tình nên nương tay. Nào ngờ nàng ta đã tính đến tận bước này. Nàng ta biết tính Phong Thể Minh ngay thẳng đơn thuần, không có lòng đề phòng, chắc chắn sẽ rơi vào bẫy. Nếu ta vì tức giận Phong Thể Minh mà không tận tình lưu tâm, để Phong Thể Minh mang mấy quyển sách trắng tinh này đi nộp cho Liễu Yến Yến thì tội này chẳng ai gánh nổi cho nàng nữa.
Lòng người quả là đáng sợ.
Thân thể ta chợt lạnh đi, không rõ vì giận hay vì sợ. Sự biến chuyển ấy cả Phong Thể Minh cũng nhận ra. Nàng rón rén lại gần ta, gọi khẽ:
“Nương nương…”
Ta chớp mắt định thần, mỉm cười với nàng:
“Không sao. Con chuột nhắt ở chỗ Tiệp dư, ta sẽ bắt nó cho Tiệp dư.”
Nói rồi, ta bảo Lương Vũ và Lương Sa:
“Hai người các ngươi, một người đi pha cho ta một chén mực mang đến đây. Nhớ dùng loại nước an toàn. Người còn lại đi gọi hết cung nhân trong viện đến đây, mang theo mười cái chén nữa.”
Phong Thể Minh nhìn theo Lương Sa và Lương Vũ hối hả chạy đi, ngập ngừng hỏi:
“Nương nương muốn làm gì?”
Tính toán là một loại công việc tốn nhiều sức lực. Ta thoáng chốc lại cảm thấy mệt, bèn dựa vào Tiểu Phúc Tử vẫn luôn đứng hầu sát bên, đáp gọn lỏn:
“Ngụy Thảo là kịch độc, nhưng thời gian phát tác lại rất chậm, dùng bẫy chuột rất phù hợp.”
Phong Thể Minh mở miệng, muốn nói lại thôi. Ta thấy nàng đứng đã lâu, bèn vẫy tay ra hiệu cho nàng đến ngồi cạnh mình. Phong Thể Minh lặng lẽ làm theo, nhưng bộ dạng chẳng còn được tự nhiên như trước.
Một lát sau, Lương Vũ mang về một chén mực đầy, mười người hầu hạ trong viện cũng được Lương Sa gọi đến đủ mặt.
Đám người này thấy sắc mặt ta và Phong Thể Minh đều xấu, hẳn cũng tự đánh hơi được có chuyện không hay xảy ra. Mặt mày kẻ nào cũng tự động tái đi.
Ta mỉm cười, chậm rãi nói:
“Thực ra cũng không có việc gì quan trọng, các ngươi không cần sợ hãi. Chẳng qua là bản cung và tiểu chủ của các ngươi trong lúc tán gẫu đã cao hứng đặt cược với nhau xem mực viết này có uống được hay không. Bản cung cho rằng mực này chế từ muội than tre mà thành, chẳng có gì mà không uống được. Nhưng tiểu chủ nhà các ngươi cứ không tin. Thôi thì thế này, mỗi người các ngươi hãy uống một ngụm cho tiểu chủ các ngươi xem. Ai uống được, bản cung sẽ thưởng một nén bạc.”
Lương Sa theo lời dặn của ta đã chuẩn bị sẵn mười cái chén nhỏ cho Lương Vũ rót mực vào, đưa đến trước mặt đám cung nhân kia. Mực cơ bản không độc, uống một chén nhỏ này vào cùng lắm là đau bụng một hôm thôi mà lại được một nén bạc. Yêu cầu của ta tuy quái gở nhưng lại rất hấp dẫn. Bọn họ dè dặt nhìn nhau, cuối cùng cũng có người bạo gan bưng lên uống thật. Một người, rồi hai người, ba người, chớp mắt một cái hầu như cả đám đều đã uống cạn chén mực của mình, miệng người nào người nấy đen ngòm trông rõ buồn cười. Chỉ duy nhất một tên thái giám vẫn quỳ ngay đơ, mồ hôi đổ ròng ròng như suối, chén mực trước mặt hắn còn đầy nguyên. Ta hài lòng, quay sang cười với Phong Thể Minh:
“Đấy, bản cung đã bảo mà. Uống mực không chết đâu.”
Bảo Tiểu Phúc Tử dẫn chín kẻ miệng đen kia đi lĩnh bạc rồi, ta mới nhìn đến tên thái giám còn lại:
“Xem ra ngươi cũng giống tiểu chủ của ngươi, cứ nghĩ rằng uống mực sẽ chết nhỉ?”
Tên thái giám nọ càng run bần bật, đầu hắn cúi thấp gần như chạm đất, chẳng dám hé môi lấy một câu.
Ta chầm chậm nói tiếp:
“Yên tâm, mực nếu không bị bỏ thứ gì đó vào thì không có độc đâu.”
Lương Sa và Lương Vũ đều đã giận run. Lương Vũ có vẻ nóng tính hơn, nàng ta hầm hầm chạy tới đá đổ chén mực trước mặt tên thái giám, tóm lấy cổ hắn:
“Khốn kiếp! Tiểu chủ đâu có làm hại gì ngươi, ngươi lại muốn hại chết tiểu chủ… Lương Sa, đưa nghiên mực đó cho ta, hôm nay ta nhất định phải bắt hắn uống hết để đền tội…”
Thấy Lương Vũ manh động như thế, Lương Sa hoảng hốt nhìn ta rồi lại nhìn Phong Thể Minh, thấy ta chẳng có ý ngăn cản mà Phong Thể Minh vẫn giữ nguyên vẻ mặt tăm tối, bèn thẳng thắn đưa nghiên mực bị pha độc cho Lương Vũ.
Tên thái giám lúc này đã sợ đến mất mật, chẳng biết lấy đâu ra sức lực, giằng thoát khỏi Lương Sa, lao đến chỗ ta dập đầu lia lịa:
“Hòa phi nương nương cứu mạng! Nô tài sai rồi! Nô tài ngu dốt…”
Ta không nhìn hắn, nói bằng chất giọng lạnh tanh:
“Tự đi đến Thượng cung cục, nói ngươi vô dụng không hầu hạ được Tiệp dư, xin đến phòng giặt giũ làm việc.”
Lựa chọn giữa việc phải uống một nghiên mực độc và việc đến phòng giặt giũ không phải một quyết định quá khó khăn. Tên thái giám kia chẳng tốn chút thời gian suy nghĩ nào đã nhanh chóng chạy biến khỏi Bắc viện.
Lương Như và Lương Sa muốn đuổi theo, nhưng bắt gặp ánh mắt của Phong Thể Minh, đành cắn răng nuốt giận lui ra ngoài. Bấy giờ, chỉ còn lại mình ta và Phong Thể Minh, nàng mới cất tiếng hỏi:
“Nương nương đã bắt được thủ phạm, sao lại tha cho hắn? Sao không bắt hắn khai ra chủ mưu?”
Ta khẽ lắc đầu:
“Mọi chuyện không đơn giản như Tiệp dư nghĩ đâu…”
Ta đem những tính toán của Minh phi kể lại vắn tắt cho Phong Thể Minh dễ hiểu, xong xuôi mới nói tiếp:
“Thục phi và Minh phi vừa mới ra mặt cho Tiệp dư, giờ Tiệp dư lại tố cáo bọn họ muốn hại Tiệp dư thì ai sẽ tin? Người ta sẽ nghĩ Tiệp dư như thế nào?”
Phong Thể Minh ngẩn người, bờ vai nàng rũ xuống, sinh lực như bị rút đi phân nửa, nụ cười phóng khoáng thường trực trên môi hóa thành chua chát:
“Mặc dù biết rõ kẻ nào hại mình nhưng cũng không thể nói ra sao?”
“Ở đây có rất nhiều việc không thể nói ra.”
Phong Thể Minh hờ hững gật đầu. Nàng ngước nhìn ta:
“Nương nương sao lại biết nhiều như thế?”
Ta thành thật trả lời:
“Nhìn thấy nhiều, tự nhiên sẽ biết nhiều. Từ từ vài năm nữa Tiệp dư cũng sẽ biết thôi.”
À, dĩ nhiên là với điều kiện ngươi vẫn còn sống đến lúc đó.
Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy Phong Thể Minh thở dài. Nàng nói:
“Đa tạ nương nương.”
Ta phe phẩy tay áo, khẽ cười:
“Chín nén bạc kia sẽ tính vào bổng lộc của Tiệp dư.”
Ngày hôm ấy, khi Phong Thể Minh từ điện Cát Tường trở về thì đụng phải Quỳnh Thục nghi và Chung Quý nhân đương cùng ngồi trên một cái liễn lớn đi dạo chơi hóng gió. Cung nữ của Quỳnh Thục nghi nhìn thấy Phong Thể Minh liền cao ngạo hô lớn:
“Gặp Thục nghi nương nương sao còn chưa quỳ xuống hành lễ?!”
Về lý mà nói, gặp tình cảnh này, Chung Quý nhân phân vị thấp nhất phải bước xuống, để Phong Thể Minh hành lễ với Quỳnh Thục nghi trước, sau đó đến lượt nàng ta phải hành lễ với Phong Thể Minh. Chuyện chỉ có như vậy là xong, nhưng tính cách của ba người này đều không bình thường. Phong Thể Minh hỏi rõ người ngồi cùng Quỳnh Thục nghi là ai rồi thì cương quyết không hành lễ. Chung Quý nhân không chịu bước xuống, Quỳnh Thục nghi thì chẳng những không khuyên bảo Chung Quý nhân, lại còn một mực bắt Phong Thể Minh hành đại lễ. Phong Thể Minh là người như thế nào? Nàng dĩ nhiên không dễ đổi ý. Ba người chẳng ai nhường ai, Quỳnh Thục nghi nhất thời nổi nóng, muốn ra tay dằn mặt Phong Thể Minh, bèn sai nô tài động thủ ép Phong Thể Minh phải quỳ xuống đất. Nhưng nàng ta lại quên mất Phong Thể Minh chẳng phải nữ tử bình thường. Đám nô tài khốn khổ kia chưa đến gần được Phong Thể Minh đã bị hai tỳ nữ của nàng đánh cho một trận tả tơi. Nghe nói Quỳnh Thục nghi cả giận, ỷ mình phân vị cao lại có chỗ dựa vững chắc, sai Chung Quý nhân vả miệng Phong Thể Minh. Kết cục người bị vả miệng đương nhiên là Chung Quý nhân. Quỳnh Thục nghi không ngờ Phong Thể Minh dám đánh cả Chung Quý nhân, giận đến run người, bèn đích thân “giáo huấn” Phong Thể Minh. Phong Thể Minh không đánh Quỳnh Thục nghi, nhưng cũng không để bản thân bị đánh. Lúc ta nghe tin, kinh hãi chạy tới nơi thì Quỳnh Thục nghi và Phong Thể Minh vẫn còn đang giằng co quyết liệt.
“Hai người đang làm cái gì thế?”
Ta vừa bước xuống kiệu đã bị quang cảnh giương cung bạt kiếm trước mặt dọa cho thót tim. Một đám cung nữ, thái giám mặt mũi bầm tím, quần áo tả tơi nằm bẹp dưới đất. Bên cạnh là Lương Vũ và Lương Sa khoanh tay vểnh mặt hả hê. Chung Quý nhân hai má sưng vù, ngồi xổm khóc thút thít. Quỳnh Thục nghi đang trong tư thế giang tay muốn tát Phong Thể Minh nhưng lại bị Phong Thể Minh cầm chặt cánh tay, muốn tiến không được, muốn lùi không xong, luôn miệng mắng chửi.
Phong Thể Minh nhìn thấy ta đi đến, bèn buông tay Quỳnh Thục nghi, cúi chào ta:
“Bái kiến Hòa phi nương nương.”
Quỳnh Thục nghi vội vàng chớp lấy thời cơ, chạy tới trước mặt ta khóc ầm lên:
“Hòa phi nương nương phải đòi lại công bằng cho thần thiếp…”
Đến ta cũng không ngờ thanh quản của Quỳnh Thục nghi lại tốt như thế. Nàng ta vừa kể lể vừa khóc sướt mướt, ấy thế mà lời lẽ rành mạch, bao nhiêu tội vô lễ, làm càn, dĩ hạ phạm thượng, coi thường cung quy đều đổ cả lên đầu Phong Thể Minh. Bên cạnh lại có thêm Chung Quý nhân thút thít phụ họa cho nên cảnh tượng càng thêm mấy phần lâm li bi đát.
Đòi lại công bằng gì chứ? Đây chẳng phải cố tình ép ta trị tội Phong Thể Minh, rồi nhân tiện quàng luôn cho ta tội dạy bảo không nghiêm sao?
Biết là như thế, nhưng chuyện đã thành thế này, ta có muốn thiên vị cũng không được. Ta bất đắc dĩ đưa mắt nhìn sang Phong Thể Minh:
“Phong Tiệp dư, Quỳnh Thục nghi nói có đúng không?”
Chuyện đã đến nước này mà Phong Thể Minh vẫn bình chân như vại, thản nhiên đáp:
“Có chỗ đúng, cũng có chỗ sai.”
Ta hít sâu một hơi, cố tỏ ra bình tĩnh, hỏi lại:
“Đúng sai thế nào?”
Phong Thể Minh nhún vai:
“Đúng là Thể Minh đã không hành lễ với Quỳnh Thục nghi và đánh Chung Quý nhân, điểm này Thể Minh sai, nhưng Quỳnh Thục nghi và Chung Quý nhân càng sai nhiều hơn.”
Quỳnh Thục nghi trợn mắt:
“Ngươi nói cái gì? Nương nương, nàng ta rõ ràng…”
Ta lạnh lùng liếc Quỳnh Thục nghi:
“Bản cung đã nghe Thục nghi muội muội nói rồi, bây giờ muốn nghe cả Phong Tiệp dư nói nữa. Thục nghi muội muội chẳng phải muốn công bằng sao? Bản cung đang công bằng đây.”
Hừ, đã kề dao vào cổ ta mà lại còn muốn ta thiên vị các ngươi sao?
Quỳnh Thục nghi bị hai tiếng “công bằng” chặn cứng họng. Phong Thể Minh bèn nói tiếp:
“Thứ nhất, Chung Quý nhân phân vị thấp hơn Thể Minh mà gặp Thể Minh không hành lễ, đây là Chung Quý nhân sai.
Thứ hai, Quỳnh Thục nghi biết Chung Quý nhân làm sai mà không nhắc nhở, lại còn muốn Thể Minh hành lễ cả với Chung Quý nhân, như vậy đã sai lại càng sai.
Thứ ba, Quỳnh Thục nghi thuộc hàng nhị phẩm, Thể Minh thuộc hàng tứ phẩm. Như vậy, Quỳnh Thục nghi chỉ hơn Thể Minh hai bậc. Cung quy có chép rõ, phàm là phi tần thông thường chỉ có quyền dụng hình đối với phi tần thấp hơn mình ba bậc. Quỳnh Thục nghi sai người đánh Thể Minh là đã làm trái cung quy. Chung Quý nhân thuộc hàng thất phẩm, lại dám ra tay đánh Thể Minh, như thế mới là dĩ hạ phạm thượng. Ngược lại, phân vị của Thể Minh hơn Chung Quý nhân đúng ba bậc, Thể Minh có quyền trị tội dĩ hạ phạm thượng của Chung Quý nhân. Cung quy rõ ràng là viết như thế, Thể Minh nói có sai điểm nào không?”
Phong Thể Minh giải thích rành rọt, khiến cho mọi người nhất thời đều ngẩn ra. Ai cũng nghĩ nàng ta là một nữ tử hoang dã, lỗ mãng, tất không ngờ đến nàng ta lại có thể nói chuyện lý lẽ phân minh như thế. Tạ Thu Dung mà có mặt lúc này đây thì nhất định sẽ vỗ đùi tán thưởng: Đấy, đã bảo mà, chăm chỉ học hành sẽ mang lại kết quả tốt đẹp!
Quỳnh Thục nghi đuối lý, túng quá bèn kéo tay áo lên, đưa phần cổ tay bị Phong Thể Minh nắm chặt đến mức hằn vết đỏ bầm ra, ăn vạ:
“Dù thế nào thì nàng ta cũng đã vô lễ với thần thiếp! Cung quy nào nói Tiệp dư có thể ra tay với Thục nghi như thế này?! Thần thiếp muốn gặp Hoàng Hậu nương nương!”
Nói đoạn bèn kéo Chung Quý nhân đi thẳng hướng Triêu Lan cung định rời đi.
Ài, đây là muốn làm to chuyện cho Đức phi nhà nàng ta thừa cơ nhảy vào một mũi tên xiên chết cả ta và Phong Thể Minh đây mà. Chuyện này đau đầu rồi đây. Quỳnh Thục nghi muốn ăn vạ, dựa vào phân vị nhất phẩm hữu danh vô thực của ta vốn không thể kiềm chế được nàng. Hai chữ “Hòa phi” này ngoài việc đảm bảo cho ta ăn no mặc ấm thì đúng là chẳng được tích sự gì.
Đương lúc ta còn đang thầm than thân trách phận, thì từ phía sau bất ngờ vang lên một giọng nói kiêu ngạo quen thuộc:
“Lại có chuyện gì ồn ào thế này?”
“Bái kiến Thục phi nương nương! Thục phi nương nương vạn phúc kim an!”
Mọi người chẳng cần nhắc nhở, ai nấy đều vội vàng quỳ xuống hành lễ thật chỉnh chu.
Liễu Yến Yến vịn tay Minh phi, đủng đỉnh bước đến, cũng chẳng cho ai bình thân. Nàng ta khinh khỉnh nhìn lướt qua đám người quỳ rạp dưới đất, khẽ bĩu môi:
“Thân là phi tử lại ở chỗ này ầm ĩ như bọn dân đen. Thật chẳng ra thể thống gì…”
Quỳnh Thục nghi thấy Liễu Yến Yến xuất hiện, bèn vui mừng kể tội Phong Thể Minh, trong lời nói còn hàm ý tố cáo ta dung túng kẻ dưới làm càn. Nàng cho rằng Liễu Yến Yến không ưa ta, muốn mượn dao giết người, đẩy ta cho Liễu Yến Yến làm thịt.
Trán ta đã vã mồ hôi lạnh. Nếu chỉ là mình ta thôi thì không thành vấn đề. Liễu Yến Yến không ưa ta nhưng càng căm ghét Triệu Lam Kiều hơn. Nếu phải lựa chọn, nàng ta chắc chắn sẽ bỏ qua ta mà trực tiếp tấn công Triệu Lam Kiều. Nhưng chuyện này căn nguyên lại liên quan đến Phong Thể Minh. Nhan sắc của Phong Thể Minh cả Liễu Yến Yến cũng không bì kịp, nàng ta lại vừa được Hoàng Đế triệu kiến, dựa vào tính đố kị ghen tuông của Liễu Yến Yến, phen này xem ra lành ít dữ nhiều.
Liễu Yến Yến nghe Quỳnh Thục nghi kể lể xong xuôi, liền cười lạnh:
“Đúng là càn quấy.”
Trái tim ta như muốn rơi ra khỏi lồng ngực.
Ngay khi ta nghĩ Liễu Yến Yến sẽ giáng tội cả ta và Phong Thể Minh một lượt thì nàng ta lại nói tiếp:
“Quỳnh Tử Yên, ngươi ở trong cung bao lâu rồi mà vẫn vô phép như thế?”
Một câu này chẳng những khiến Quỳnh Thục nghi ngớ người mà tất thảy những kẻ xung quanh đều sững sờ như sét đánh ngang tai.
Quỳnh Thục nghi kinh hãi lắp bắp:
“Nương nương… thần thiếp không… là… là nàng ta…”
Lúc này, Minh phi mới dịu dàng cười nói:
“Thực ra, ban nãy ta và Thục phi nương nương đi dạo ở gần đây, tình cờ nghe được cả rồi. Phong Tiệp dư nói không sai. Quỳnh Thục nghi muốn Phong Tiệp dư hành lễ với Chung Quý nhân là sai, còn muốn động thủ với Tiệp dư là trái với cung quy. Chung Quý nhân cũng vô lễ với Phong Tiệp dư, bị đánh không oan uổng, còn phải phạt thêm mới đúng.”
Nói đoạn, quay sang Liễu Yến Yến, lễ phép hỏi:
“Nương nương, chuyện này ý người thế nào ạ?”
Liễu Yến Yến cười lạnh:
“Quỳnh Thục nghi làm trái cung quy, không có đức làm Thục nghi, nay giáng xuống Quý tần, phạt đóng cửa sám hối một tháng. Chung Quý nhân dĩ hạ phạm thượng, ỷ thế hiếp người, giáng làm Tuyển thị, phạt ba mươi trượng.”
Chẳng ai ngờ sự việc lại biến chuyển thành thế này. Quỳnh thị sợ đến tái mét mặt mày, không nói được lời nào đã ngã lăn ra bất tỉnh, chẳng biết có phải lên cơn đau tim rồi hay không.
Chung thị cũng chẳng khá hơn, thân hình mảnh mai của nàng ta mà chịu xong ba mươi trượng, e rằng sang năm sau cũng không ngồi dậy nổi. Nàng ta khóc đến lả người, luôn miệng van xin “Thục phi nương nương tha mạng!”, nhưng đổi lại chỉ là một cái cười khẩy của Liễu Yến Yến.
Hai người Quỳnh, Chung nhanh chóng bị lôi đi. Nơi này chỉ còn lại ta và Phong Thể Minh cùng đám cung nhân vẫn quỳ suốt từ ban nãy.
Liễu Yến Yến liếc mắt phượng, nhìn lướt qua đám cung nhân bị Lương Vũ và Lương Sa đánh bầm dập:
“Nô tài chó chết, giữ cũng chẳng để làm gì. Đem trượng tễ hết cho bản cung.”
Lại thêm một tràng khóc than thấu trời xanh vang lên.
Liễu Yến Yến dừng bước trước Phong Thể Minh, nét mặt lộ rõ sự khinh bỉ lẫn đố kị. Lưng ta ướt đẫm mồ hôi, chỉ cầu mong Liễu Yến Yến đừng tiện tay giết luôn cả Lương Sa và Lương Vũ. Hai người này lớn lên cùng Phong Thể Minh, tình thân như ruột thịt. Họ mà xảy ra chuyện gì, còn sợ Phong Thể Minh không trực tiếp bẻ cổ Liễu Yến Yến hay sao?
Cũng may, ta đã quá lo xa. Liễu Yến Yến dùng ánh mắt sắc như dao săm soi Phong Thể Minh một hồi, chỉ lạnh nhạt buông một câu:
“Phong Tiệp dư náo loạn Hậu cung, phạt chép mười lần Nữ huấn. Tỳ nữ thân cận không biết can gián chủ nhân, phạt quỳ gối ba canh giờ.”
Nói xong, liền phẩy tay áo, hậm hực bỏ đi.
Ta nhìn theo bóng lưng kiều diễm của Liễu Yến Yến càng lúc càng xa, cuối cùng cũng trút tiếng thở phào nhẹ nhõm. Không ngờ lại có ngày Liễu Yến Yến cứu ta một mạng.
“Để nương nương chịu khổ rồi, mau đứng lên thôi.”
Minh phi nhẹ nhàng đỡ ta, mỉm cười đầy thâm ý.
Ta nương theo nàng mà đứng lên, cảm kích nói:
“Đa tạ Minh phi tương trợ.”
Minh phi khẽ cười, lắc đầu:
“Đây là chuyện thần thiếp nên làm. Nương nương không cần phải cảm kích thần thiếp.”
Nàng nhìn sang phía Phong Thể Minh vẫn đang quỳ gối, cúi đầu lơ đễnh bên cạnh, thở dài nói tiếp:
“Nương nương vẫn nên cẩn thận hơn. Chuyện ngày hôm nay, không nên xảy ra lần thứ hai.”
Minh phi nói xong lời này rồi từ biệt.
Ta hít sâu một hơi, chán nản chẳng buồn nói đến Phong Thể Minh, cứ thế đi thẳng về Cẩm Tước cung.
***
Cuộc đụng độ nảy lửa giữa Phong Thể Minh và Quỳnh Thục nghi – giờ đã là Quỳnh Quý tần nhanh chóng lan ra khắp Hậu cung. Nhưng sự can thiệp của Liễu Yến Yến mới là điều làm người ta kinh ngạc hơn cả. Có người còn bảo Thục phi nương nương trúng phải tà mới buông tha cho Phong Thể Minh dễ dàng như thế.
Chẳng qua, những người hiểu chuyện đều biết rõ, chuyện này mười phần là do Minh phi tính toán thay cho Liễu Yến Yến.
Thời gian gần đây, Triệu Lam Kiều đã mất đi không ít vây cánh. Quỳnh thị là người hữu dụng nhất còn lại. Minh phi có thể nhân cơ hội này, biến Chung thị thành kẻ vô dụng, lại còn chèn ép được Quỳnh thị, đúng là đã đâm Triệu Lam Kiều một nhát trí mạng. Liễu Yến Yến hiện thời là người có địa vị cao nhất trong đám phi tần, dựa vào vị trí Tứ phi của nàng ta, giáng Quỳnh thị và Chung thị một bậc vẫn là hợp với cung quy, Hoàng Hậu muốn bắt bẻ cũng không được. Lại nói, Liễu Yến Yến ra mặt bảo vệ ta và Phong Thể Minh vừa tỏ rõ đức độ của mình, vừa lấy được lòng Hoàng Đế. Hình phạt đưa ra cho Phong Thể Minh tuy nhẹ, nhưng lại mang ý nghĩa cảnh cáo rõ ràng. Minh phi làm như vậy, một mặt là trả ta ân tình lần trước ta nói đỡ cho Liễu Yến Yến, một mặt là củng cố lợi ích phe mình. Một đòn xuất ra, trăm lợi không hại. Đứng trước tình huống bất ngờ mà có thể kịp thời tính toán chu toàn đến mức này, tài trí của Minh phi càng lúc càng khiến ta khâm phục. Tính ra, trong cả Hậu cung rộng lớn này, người ngang tài ngang sức với Triệu Lam Kiều chỉ có mình nàng.
Còn kẻ đầu têu gây họa Phong Thể Minh lại rất thản nhiên. Mỗi ngày nàng ta dành ra mấy canh giờ chép phạt, còn lại vẫn vui vẻ nhảy nhót leo trèo khắp nơi. Tính tình như vậy, không biết là đáng yêu hay đáng giận.
Chuyện lần này may mà có Liễu Yến Yến bất đắc dĩ giúp đỡ cho nên mới trôi qua êm đẹp. Ta cũng không bị liên lụy gì nhiều. Nhưng như Minh phi đã ngầm cảnh báo, may mắn này sẽ không xuất hiện lần thứ hai. Ta càng phải vạn lần thận trọng. Mà thứ cần phải cẩn thận nhất lúc này đây không gì khác ngoài mấy bản Nữ Huấn mà Liễu Yến Yến bắt Phong Thể Minh chép phạt. Chỉ cần một sai sót nhỏ thôi cũng đủ phiền phức rồi.
Cuộc sống vừa mới yên bình của ta thoáng chốc bị Phong Thể Minh đảo lộn cả. Ta không thể để nàng ta gây thêm rắc rối, bèn quyết định tự mình đến Bắc viện kiểm tra.
Khi ta và Tiểu Phúc Tử tới nơi, Phong Thể Minh đang cùng bọn Lương Sa, Lương Vũ đùa giỡn giữa sân. Ba người bọn họ ngồi trên sạp gỗ cùng một đống giấy viết ngổn ngang, mặt mày người nào cũng dính mực ngang dọc.
Phong Thể Minh thấy ta đến, vội lấy tay áo lau mặt, nhưng càng lau thì mặt càng lem ra nhiều hơn. Nàng ta cười hì hì:
“Nương nương cát tường.”
Ta thở dài ngán ngẩm, tự kéo ghế ngồi xuống, phẩy tay ý bảo nàng “rửa mặt rồi nói.”
Phong Thể Minh vui vẻ đáp tuân lệnh rồi nhảy chân sáo vào trong phòng. Ta đến đây vốn muốn trách nàng ta vài câu nhưng thấy bộ dạng hồn nhiên này lại không nỡ. Một cô nương trẻ tuổi đã quen với cuộc sống tự do phóng khoáng, nay bỗng nhiên bị tách khỏi người thân, phải đến sống ở chốn Hoàng cung tù túng này… Cứ nghĩ đến đó, ta lại mềm lòng.
Trong lúc ngồi đợi, ta tiện tay lật xem mấy quyển Nữ Huấn Phong Thể Minh chép xong để ở một bên, vừa giở trang đầu tiên, lòng đã lạnh buốt. Ta vội lật tất cả những quyển còn lại ra, quả nhiên tất cả đều có vấn đề, vấn đề trầm trọng.
Phong Thể Minh rửa mặt xong, tung tăng chạy ra ngoài, bắt gặp nét mặt sa sầm của ta thì hơi ngẩn ra. Nàng nhìn ta, rồi lại nhìn mấy quyển Nữ Huấn ta đang cầm, rón rén hỏi:
“Nương nương cảm thấy Thể Minh chép có chỗ nào không ổn à?”
Ta mím môi nén giận, ném mấy quyển Nữ Huấn kia qua cho nàng:
“Tiệp dư xem đi rồi nói cho ta, có chỗ nào ổn sao?”
Phong Thể Minh chụp lấy một quyển, ngơ ngác lật ra, sắc mặt từ bối rối chuyển sang trắng bệch:
“Cái này… cái này… sao có thể…”
Quyển Nữ Huấn rơi từ tay Phong Thể Minh xuống đất, bị gió thổi mở tung, lộ ra những trang giấy trắng tinh tươm. Phong Thể Minh không tin nổi vào mắt mình, cuống quýt giở hết những quyển còn lại ra. Tám quyển Nữ Huấn mà Phong Thể Minh chép xong đều chỉ toàn là giấy trắng.
Phong Thể Minh ngước mắt nhìn ta, giọng nói cũng trở nên run rẩy:
“Nương nương, Thể Minh rõ ràng đã chép xong rồi… Tại sao lại hóa thành giấy trắng thế này…”
Những chuyện âm hiểm, độc địa chốn Hậu cung, nàng tất nhiên là không hiểu nổi, càng không ngờ đến, có giận dữ với nàng cũng chẳng ích gì. Phong Thể Minh rất thông minh, cung quy chỉ học qua là nhớ rành rẽ. Nhưng tâm kế không giống với cung quy, không có sách nào dạy cả. Phong Thể Minh cho dù có muốn học cũng chẳng thể học được.
Ta hít một hơi thật sâu, áp chế cơn giận trong lòng, nói:
“Tiệp dư chép xong không xem lại sao?”
Phong Thể Minh ngượng ngùng lắc đầu, cắn môi hỏi:
“Nương nương, chữ viết sao có thể biến mất như vậy?”
Ta thở hắt ra:
“Trên đời có một loại cỏ tên gọi Ngụy Thảo, khi nghiền nát ra cho vào nước pha mực thì sẽ khiến cho mực bị bay hơi. Tùy theo liều lượng thuốc mà thời gian bay hơi khác nhau, nhưng tựu chung là sẽ không để lại bất kì dấu vết nào cả. Trong giới thương buôn vẫn thường có kẻ dùng cách này để gian lận.”
Phong Thể Minh nghe xong, toàn thân cứng đờ, quyển Nữ Huấn đương cầm trong tay cũng bị vò nát. Nụ cười trên môi nàng méo xệch đi:
“Nương nương, bây giờ phải làm thế nào đây?”
Ta nhìn nàng, nghiêm túc hỏi:
“Ngoài Lương Vũ và Lương Sa, Tiệp dư còn thân cận với ai không? Ai có khả năng pha thuốc vào mực của Tiệp dư?”
Phong Thể Minh đáp ngay:
“Không có ai cả.”
Ta cau mày:
“Vậy mực này ai mài? Nước pha mực do ai lấy?”
Lương Vũ nghe ta hỏi, vội quỳ xuống khổ sở đáp:
“Đều do nô tỳ làm… Là nô tỳ sơ sót, làm hại đến tiểu chủ…”
Phong Thể Minh như sợ ta trách phạt Lương Vũ, vội nói:
“Nhất định không phải Lương Vũ…”
Ta khoát tay, ngăn không cho nàng nói nữa, chỉ hỏi Lương Vũ:
“Ngươi lấy nước ở đâu? Nghiên mực đó đâu rồi?”
Lương Vũ thành thật đáp:
“Nô tỳ lấy ở lu chứa nước phía sau viện…”
Nói đoạn, vội vã chạy đi lấy nghiên mực bưng đến trước mặt ta. Ta cầm nghiên mực còn đầy sóng sánh, đột nhiên hiểu ra tất cả, không nén được nụ cười mỉa mai.
Ta lớn lên nơi Hậu cung hiểm ác, cứ ngỡ mình đã hiểu sự đời lắm rồi, vậy mà xem ra vẫn còn quá non tay.
Minh phi giỏi lắm!
Không phạt Phong Thể Minh quỳ mà lại phạt chép kinh thư, hóa ra là vì lý do này.
Liễu Yến Yến ghét Phong Thể Minh như vậy, ngày đó đáng lẽ có thể phạt nàng quỳ vài ba canh giờ cho hả dạ, thế mà lại chỉ bắt chép Nữ Huấn. Chép kinh thư cũng có chỗ vất vả, nhưng vẫn dễ chịu hơn là bị phạt quỳ. Ta còn cứ nghĩ là do Minh phi nể tình nên nương tay. Nào ngờ nàng ta đã tính đến tận bước này. Nàng ta biết tính Phong Thể Minh ngay thẳng đơn thuần, không có lòng đề phòng, chắc chắn sẽ rơi vào bẫy. Nếu ta vì tức giận Phong Thể Minh mà không tận tình lưu tâm, để Phong Thể Minh mang mấy quyển sách trắng tinh này đi nộp cho Liễu Yến Yến thì tội này chẳng ai gánh nổi cho nàng nữa.
Lòng người quả là đáng sợ.
Thân thể ta chợt lạnh đi, không rõ vì giận hay vì sợ. Sự biến chuyển ấy cả Phong Thể Minh cũng nhận ra. Nàng rón rén lại gần ta, gọi khẽ:
“Nương nương…”
Ta chớp mắt định thần, mỉm cười với nàng:
“Không sao. Con chuột nhắt ở chỗ Tiệp dư, ta sẽ bắt nó cho Tiệp dư.”
Nói rồi, ta bảo Lương Vũ và Lương Sa:
“Hai người các ngươi, một người đi pha cho ta một chén mực mang đến đây. Nhớ dùng loại nước an toàn. Người còn lại đi gọi hết cung nhân trong viện đến đây, mang theo mười cái chén nữa.”
Phong Thể Minh nhìn theo Lương Sa và Lương Vũ hối hả chạy đi, ngập ngừng hỏi:
“Nương nương muốn làm gì?”
Tính toán là một loại công việc tốn nhiều sức lực. Ta thoáng chốc lại cảm thấy mệt, bèn dựa vào Tiểu Phúc Tử vẫn luôn đứng hầu sát bên, đáp gọn lỏn:
“Ngụy Thảo là kịch độc, nhưng thời gian phát tác lại rất chậm, dùng bẫy chuột rất phù hợp.”
Phong Thể Minh mở miệng, muốn nói lại thôi. Ta thấy nàng đứng đã lâu, bèn vẫy tay ra hiệu cho nàng đến ngồi cạnh mình. Phong Thể Minh lặng lẽ làm theo, nhưng bộ dạng chẳng còn được tự nhiên như trước.
Một lát sau, Lương Vũ mang về một chén mực đầy, mười người hầu hạ trong viện cũng được Lương Sa gọi đến đủ mặt.
Đám người này thấy sắc mặt ta và Phong Thể Minh đều xấu, hẳn cũng tự đánh hơi được có chuyện không hay xảy ra. Mặt mày kẻ nào cũng tự động tái đi.
Ta mỉm cười, chậm rãi nói:
“Thực ra cũng không có việc gì quan trọng, các ngươi không cần sợ hãi. Chẳng qua là bản cung và tiểu chủ của các ngươi trong lúc tán gẫu đã cao hứng đặt cược với nhau xem mực viết này có uống được hay không. Bản cung cho rằng mực này chế từ muội than tre mà thành, chẳng có gì mà không uống được. Nhưng tiểu chủ nhà các ngươi cứ không tin. Thôi thì thế này, mỗi người các ngươi hãy uống một ngụm cho tiểu chủ các ngươi xem. Ai uống được, bản cung sẽ thưởng một nén bạc.”
Lương Sa theo lời dặn của ta đã chuẩn bị sẵn mười cái chén nhỏ cho Lương Vũ rót mực vào, đưa đến trước mặt đám cung nhân kia. Mực cơ bản không độc, uống một chén nhỏ này vào cùng lắm là đau bụng một hôm thôi mà lại được một nén bạc. Yêu cầu của ta tuy quái gở nhưng lại rất hấp dẫn. Bọn họ dè dặt nhìn nhau, cuối cùng cũng có người bạo gan bưng lên uống thật. Một người, rồi hai người, ba người, chớp mắt một cái hầu như cả đám đều đã uống cạn chén mực của mình, miệng người nào người nấy đen ngòm trông rõ buồn cười. Chỉ duy nhất một tên thái giám vẫn quỳ ngay đơ, mồ hôi đổ ròng ròng như suối, chén mực trước mặt hắn còn đầy nguyên. Ta hài lòng, quay sang cười với Phong Thể Minh:
“Đấy, bản cung đã bảo mà. Uống mực không chết đâu.”
Bảo Tiểu Phúc Tử dẫn chín kẻ miệng đen kia đi lĩnh bạc rồi, ta mới nhìn đến tên thái giám còn lại:
“Xem ra ngươi cũng giống tiểu chủ của ngươi, cứ nghĩ rằng uống mực sẽ chết nhỉ?”
Tên thái giám nọ càng run bần bật, đầu hắn cúi thấp gần như chạm đất, chẳng dám hé môi lấy một câu.
Ta chầm chậm nói tiếp:
“Yên tâm, mực nếu không bị bỏ thứ gì đó vào thì không có độc đâu.”
Lương Sa và Lương Vũ đều đã giận run. Lương Vũ có vẻ nóng tính hơn, nàng ta hầm hầm chạy tới đá đổ chén mực trước mặt tên thái giám, tóm lấy cổ hắn:
“Khốn kiếp! Tiểu chủ đâu có làm hại gì ngươi, ngươi lại muốn hại chết tiểu chủ… Lương Sa, đưa nghiên mực đó cho ta, hôm nay ta nhất định phải bắt hắn uống hết để đền tội…”
Thấy Lương Vũ manh động như thế, Lương Sa hoảng hốt nhìn ta rồi lại nhìn Phong Thể Minh, thấy ta chẳng có ý ngăn cản mà Phong Thể Minh vẫn giữ nguyên vẻ mặt tăm tối, bèn thẳng thắn đưa nghiên mực bị pha độc cho Lương Vũ.
Tên thái giám lúc này đã sợ đến mất mật, chẳng biết lấy đâu ra sức lực, giằng thoát khỏi Lương Sa, lao đến chỗ ta dập đầu lia lịa:
“Hòa phi nương nương cứu mạng! Nô tài sai rồi! Nô tài ngu dốt…”
Ta không nhìn hắn, nói bằng chất giọng lạnh tanh:
“Tự đi đến Thượng cung cục, nói ngươi vô dụng không hầu hạ được Tiệp dư, xin đến phòng giặt giũ làm việc.”
Lựa chọn giữa việc phải uống một nghiên mực độc và việc đến phòng giặt giũ không phải một quyết định quá khó khăn. Tên thái giám kia chẳng tốn chút thời gian suy nghĩ nào đã nhanh chóng chạy biến khỏi Bắc viện.
Lương Như và Lương Sa muốn đuổi theo, nhưng bắt gặp ánh mắt của Phong Thể Minh, đành cắn răng nuốt giận lui ra ngoài. Bấy giờ, chỉ còn lại mình ta và Phong Thể Minh, nàng mới cất tiếng hỏi:
“Nương nương đã bắt được thủ phạm, sao lại tha cho hắn? Sao không bắt hắn khai ra chủ mưu?”
Ta khẽ lắc đầu:
“Mọi chuyện không đơn giản như Tiệp dư nghĩ đâu…”
Ta đem những tính toán của Minh phi kể lại vắn tắt cho Phong Thể Minh dễ hiểu, xong xuôi mới nói tiếp:
“Thục phi và Minh phi vừa mới ra mặt cho Tiệp dư, giờ Tiệp dư lại tố cáo bọn họ muốn hại Tiệp dư thì ai sẽ tin? Người ta sẽ nghĩ Tiệp dư như thế nào?”
Phong Thể Minh ngẩn người, bờ vai nàng rũ xuống, sinh lực như bị rút đi phân nửa, nụ cười phóng khoáng thường trực trên môi hóa thành chua chát:
“Mặc dù biết rõ kẻ nào hại mình nhưng cũng không thể nói ra sao?”
“Ở đây có rất nhiều việc không thể nói ra.”
Phong Thể Minh hờ hững gật đầu. Nàng ngước nhìn ta:
“Nương nương sao lại biết nhiều như thế?”
Ta thành thật trả lời:
“Nhìn thấy nhiều, tự nhiên sẽ biết nhiều. Từ từ vài năm nữa Tiệp dư cũng sẽ biết thôi.”
À, dĩ nhiên là với điều kiện ngươi vẫn còn sống đến lúc đó.
Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy Phong Thể Minh thở dài. Nàng nói:
“Đa tạ nương nương.”
Ta phe phẩy tay áo, khẽ cười:
“Chín nén bạc kia sẽ tính vào bổng lộc của Tiệp dư.”
/195
|