Thái Y Nhất Phẩm

Chương 99 - Chương 99

/126


Đăng trong nhà “bacom2” ở Wattpad

Đuổi xong gã cử nhân họ Triệu, Tạ Giáng lại xin lỗi Hồng Văn và Trưởng công chúa Gia Chân: “Để hai vị chê cười, cũng vì đệ không biết nhìn người. Nếu không ngại, mời hai vị ngồi lại uống chén rượu nhạt.”

“Đây là ngày vui,“ Hồng Văn nhìn sang Trưởng công chúa Gia Chân, “Ở lại nhé?”

Vừa lúc Trưởng công chúa Gia Chân cũng muốn biết gã cử nhân họ Triệu có địa vị gì, lập tức gật đầu.

Hai người bạn kia biết Tạ Giáng xuất thân danh môn, người được cậu ta xưng là “huynh, tỷ” tất nhiên cũng có lai lịch bất phàm, bởi thế họ đều dè dặt câu nệ.

Tạ Giáng hiểu được tâm tư bọn họ, cười trấn an: “Đừng ngại, hai vị này đều là người rất tốt,“ rồi nhìn sang một người nói, “Hôm nay là sinh nhật huynh, dĩ nhiên để huynh làm chủ tiệc.”

Người nọ cũng có tính cách sảng khoái, lập tức gãi đầu cười nói: “Nếu thế, ta mà từ chối thì bất kính.”

Dứt lời, quả nhiên vẫn ngồi chủ tiệc.

Trưởng công chúa Gia Chân và Hồng Văn liếc nhau, cảm thấy người này chân chất dễ thương, đáng giá kết giao.

Tạ Giáng kêu người dẹp mâm của gã cử nhân họ Triệu, đem đến hai bộ chén đũa mới cho Hồng Văn và Trưởng công chúa Gia Chân. Cậu ta tự mình rót nước trái cây cho hai người họ rồi chủ động giải thích với bạn: “Vị ca ca của ta là đại phu, xưa nay không uống rượu bên ngoài, sợ khi cần chữa bệnh mà tay lại run.”

Hai người kia nhớ lại vừa rồi Hồng Văn cứu người dứt khoát lưu loát, đồng loạt gật đầu: “Đương nhiên, đương nhiên.”

Nếu không nhờ khả năng tự khắc chế này, hôm nay bạn họ chưa tất cứu được.

Sau đó Tạ Giáng giới thiệu bạn mình, người vừa rồi suýt bị sặc chết tên Uông Thành, còn người sinh nhật hôm nay tên Hồ Khoát, đều là cử nhân cùng khoa với Tạ Giáng. Tính luôn gã cử nhân họ Triệu vừa rời tiệc, người lớn tuổi nhất cũng mới hai mươi ba, là nhóm cử nhân trẻ nhất trong khóa này, sau vài lần cùng nhau tham dự hội văn thơ bèn dần dà chơi chung với nhau.

Tạ Giáng nhíu mày kể: “Lúc trước đệ chỉ cảm thấy Triệu cử nhân hơi cậy tài khinh người, không tôn trọng người khác. Mấy lần đệ đã công khai hoặc ngấm ngầm nhắc nhở nhưng y không để trong lòng, hôm nay càng làm trầm trọng thêm.”

Nếu xét về kiêu ngạo, ai thành danh từ lúc niên thiếu mà không mắc phải? Vốn không có gì nhưng gã họ Triệu lại đi quá xa.

Uông Thành hơi ngượng ngùng: “Nói ra không sợ hai vị chê cười, tôi là người bẩm sinh nhát gan, sau khi hắn biết bèn luôn thích tìm cơ hội hù dọa tôi, bảo rằng nam tử hán đại trượng phu gì đó, phải tập thành thói quen thì tốt rồi.”

Trước đây gã cứ bỏ sâu róm xanh lè vào túi đựng sách của Uông Thành, hoặc cố ý núp lại rồi nhảy ra hù một cái. Lần này gã càng quá đáng, chọn đúng lúc Uông Thành đang ăn trứng bồ câu đột nhiên hét to bên tai.

Uông Thành cả kinh giật bắn mình, viên trứng bồ câu nghẹn trong cổ họng, nếu không nhờ Hồng Văn tới kịp thời, e rằng hiện tại đã có thể mời ngỗ tác.

Xưa nay Hồng Văn luôn coi việc trị bệnh cứu người là mục đích sống của mình, không bao giờ chấp nhận những trường hợp cố ý hại mạng người như vậy, lập tức vỗ bàn mắng to: “Đây chẳng phải tội cố sát à, sao không báo quan?”

Vừa rồi khi gã nọ rời phòng rõ ràng không hề hối cải chút xíu nào, có thể bỏ qua sao?

Trưởng công chúa Gia Chân lắc đầu, vỗ vỗ mu bàn tay Hồng Văn: “Chàng lại nóng nảy rồi, nha môn đâu thể cai quản bất cứ chuyện gì!”

Nhìn Hồng Văn vẫn căm giận bất bình, Trưởng công chúa Gia Chân càng cảm thấy anh chàng khả kính đáng yêu, tấm lòng như băng như tuyết, trong sáng đến nỗi không che giấu bất cứ tâm tư gì.

“Nếu báo quan mà nạn nhân lại không có việc gì, nha dịch tới thì giải thích làm sao? Huống hồ hắn lại thật sự ở trong hàng ngũ cử nhân, cho dù phạm tội cũng sẽ nương nhẹ xử phạt. Nếu hắn giảo biện chỉ đùa giỡn bạn bè thì giải quyết thế nào?”

Nói trắng ra, người sống không bao giờ có thể so sánh với người chết. Chỉ cần người còn sống, rất nhiều sự tình không cách gì chứng thực.

Uông Thành chắp tay tán thưởng Trưởng công chúa Gia Chân: “Văn cô nương quả nhiên kiến thức phi phàm, đúng là lý lẽ như vậy.”

Hồng Văn nghe xong hơi thất vọng: “Chẳng lẽ cứ thế bỏ qua cho hắn?”

Loại người này nhất định sẽ tái phạm.

“Không nhất thiết đâu.” Trưởng công chúa Gia Chân chợt nhướng mày cười, nói một cách thâm thúy: “Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, chưa chừng bất cứ lúc nào sẽ...”

Lăn ra chết?



Hồ Khoát giận dữ mắng: “Tên đó cố ý bắt nạt người khác! Hắn ỷ vào tổ tiên đã làm chức quan khỉ gió gì đó, bộ có giá lắm sao?!”

Gia tộc của Hồ Khoát tuy không hiển hách bằng phủ Trấn Quốc công nhưng cũng nhiều thế hệ làm quan, chỉ một mình Uông Thành là có gia cảnh bình thường, gã họ Triệu chỉ muốn lựa quả hồng mềm để bóp mà thôi.

Uông Thành suýt chết trong tay đối phương, dĩ nhiên sẽ không đứng ra bênh vực, chỉ liên tục cười khổ: “Thôi thôi, mọi chuyện đã qua rồi. Đừng nói những lời phiền muộn này nữa, chỉ làm xáo trộn bữa tiệc của huynh, khiến đệ cảm thấy băn khoăn.”

“Kỳ lạ chưa, việc gì mà đệ phải băn khoăn?” Hồ Khoát tức giận rủa, “Họ Triệu kia mới nên bị thiên lôi đánh trúng!”

Đường đường là cử nhân mà công nhiên nói ra lời nguyền rủa bậc này, thứ nhất là tính cách hào sảng ghét cái ác như kẻ thù, thứ hai là thật sự bất mãn đến cực điểm.

Lời đã ra khỏi miệng, Hồ Khoát mới sực nhớ ra, vỗ trán: “Thất thố thất thố, trong lúc nóng nảy tôi đã quên mất ở đây còn có khách quý. Nào nào nào, tôi sẽ tự phạt mình một chén!”

Hồng Văn cười ha hả: “Tính tình của huynh đài thật sự thú vị. Nào, ta dùng nước trái cây thay rượu đáp lễ một chén!”

Hắn thích nhất loại người thẳng thắn, bằng không trong một câu mà phải quẹo bảy tám đường vòng thì còn gì vui?

Nghe Hồng Văn khen vậy, Hồ Khoát cười hớn hở, càng có hứng thú nói chuyện.

Chờ Hồng Văn buông chén rượu, Trưởng công chúa Gia Chân mới lên tiếng hỏi: “Vừa rồi công tử nhắc tới tổ tiên họ Triệu kia đã làm quan, xin hỏi chức quan gì thế?”

Hồ Khoát gãi đầu suy nghĩ một lát, rồi lại dùng khuỷu tay huých nhẹ Tạ Giáng: “Chức quan gì đấy nhỉ?”

Tạ Giáng bất đắc dĩ đáp: “Khi tiên đế còn tại thế, tổ phụ y từng làm Tổng đốc Lưỡng Giang, lúc ấy là chính nhị phẩm; sau khi đương kim đăng cơ thì được thăng thành từ nhất phẩm.”

Hồng Văn không hiểu lắm mấy vụ quan trường, theo thói quen nhìn về phía Trưởng công chúa Gia Chân.

Trưởng công chúa Gia Chân hơi trầm ngâm: “Hóa ra tổ tiên hắn từng là đại thần, sự kiêu ngạo của hắn coi như cũng có ngọn nguồn.”

Tổng đốc Lưỡng Giang thống trị cả ba tỉnh lớn Giang Tô, Giang Tây, An Huy, quyền thế cực đại. Người lãnh chức vụ này phải có tài cán thật sự, hơn nữa còn là tâm phúc của đế vương, xác thật không dễ.

“Hắn là nhi tử của Triệu Chí Đống?” Trưởng công chúa Gia Chân nhướng mày, hiển nhiên chỉ cần khoảng thời gian cực ngắn mà đã lướt qua danh sách quan viên trong đầu.

“Đúng vậy!” Hồ Khoát và Uông Thành trăm miệng một lời, ánh mắt nhiều thêm vài phần kính sợ.

Quan to hiển quý trong kinh thành nhiều như cá diếc qua sông, một số quý nữ cao môn từ nhỏ mưa dầm thấm đất nên sở hữu kiến thức bất phàm cũng không lạ; nhưng vị quý nữ có thể biết rõ lý lịch của đủ loại quan viên triều đình như nắm trong lòng bàn tay thì tuyệt đối hiếm tựa lông phượng sừng lân.

Kết hợp với tuổi tác và phong thái cao quý của Trưởng công chúa Gia Chân, Hồ Khoát và Uông Thành liếc nhau, đã ẩn ẩn đoán ra thân phận của nàng.

Hồi tưởng bộ dạng “Hành vi phóng đãng” của mình vừa rồi, Hồ Khoát thật muốn tự tát cho mình mấy bợp tai.

Hồ Khoát ơi Hồ Khoát, tính tình điên rồ của ngươi lúc nào mới sửa được, dám xuất khẩu cuồng ngôn trước mặt Trưởng công chúa!

Dù sao cũng là tiệc sinh nhật, tuy biết rõ lai lịch của gã cử nhân họ Triệu nhưng Trưởng công chúa Gia Chân không nhắc tới nữa, bốn người còn lại cũng thuận thể cho qua, chỉ chuyên tâm ăn uống đùa giỡn, cả khách và chủ đều vui vẻ.

Ước chừng một canh giờ sau, rượu đủ cơm no tán chuyện vô cùng hứng thú, Uông Thành và Hồ Khoát nói muốn đi dạo tiệm sách, chủ động đứng dậy tạm biệt Tạ Giáng và hai vị còn lại.

Hai vị cử nhân trông rất trấn định song chỉ nhờ rượu mà thêm can đảm. Chờ sau khi cờ hiệu của Tứ Hải lâu hoàn toàn biến mất trong tầm nhìn, hai người mới đồng loạt thở hắt ra, nhìn nhau với ánh mắt phấn khích.

Bữa cơm hôm nay thu hoạch quá lớn! Nhờ làm quen với ხà ᥴòm trong ⱳᥲƭƭρᥲժ đấy!

“Hai bằng hữu của đệ thật không tệ.” Hồng Văn hơi chồm qua cửa sổ, nhìn theo bóng dáng Uông Thành và Hồ Khoát nhận xét.

Tạ Giáng cười gật đầu: “May thay ánh mắt đệ còn chưa hết thuốc chữa.”

Ba người chuyển đến phòng riêng mà Trưởng công chúa Gia Chân và Hồng Văn đã đặt trước lúc nãy để nói chuyện. Trưởng công chúa Gia Chân hỏi: “Nói tỉ mỉ xem nào, còn có ẩn tình gì đây?”



Tranh đua giữa văn nhân cũng không có gì lạ, nhưng họ Triệu kia xuất thân cao quý tâm cao khí ngạo mà lại đối phó với bạn bè kiểu vậy thực sự không hề phóng khoáng, nàng cảm thấy có chuyện gì đó mình chưa biết.

Tạ Giáng tuy là hậu nhân của phủ Trấn Quốc công, nhưng từ nhỏ đã theo cha mẹ đi nơi khác. Trên thực tế, giao tình của cậu ta và Trưởng công chúa Gia Chân chỉ có vài năm khi còn rất bé, do đó tiếp xúc với Trưởng công chúa không tự nhiên tự tại bằng Tạ Uẩn, nghe vậy không khỏi hơi thẹn thùng: “Quả thật không thể qua mắt Công chúa.”

Trưởng công chúa Gia Chân nhướng mày: “Mới vừa rồi còn gọi tỷ tỷ, sao hả, hai chữ 'tỷ tỷ' nóng phỏng miệng à?”

Tạ Giáng cười ngượng ngùng, biết nghe lời phải mà sửa miệng: “Văn tỷ tỷ.”

Trưởng công chúa Gia Chân hài lòng ừ một tiếng: “Nói đi.”

Quan hệ giữa người với người quý ở chỗ thẳng thắn thành khẩn, khi đã chơi chung với nhau thì Tạ Giáng và ba người bạn đều công khai xuất thân của mình. Mọi người khó tránh khỏi kinh ngạc, nhưng sau một thời gian thì Hồ Khoát và Uông Thành dần dần thích ứng, chỉ một mình gã họ Triệu là bất đồng.

“Y đột nhiên đối đãi với đệ cực thân cận,“ Tạ Giáng nhíu mày kể, “Nói đệ tuổi còn nhỏ, hôm nay hỏi han ân cần, ngày mai lại muốn ngủ chung một giường...”

Vẻ mặt Hồng Văn đột nhiên trở nên cổ quái: “Hắn không phải là 'Long Dương chi phích' chứ?”

Thiếu niên đỏ bừng mặt, giọng cũng cao hơn: “Không phải đâu ạ!”

Hồng Văn chậc chậc ra tiếng, cố ý trêu: “Vậy cũng chưa chắc, đệ cứ ngẫm lại xuất thân của mình xem nào, lại có tài học và dung mạo như thế...”

Thấy vẻ mặt cậu bạn trẻ vô cùng kinh hách, Hồng Văn phì cười: “Chọc đệ cho vui thôi!”

Cũng may là Tạ Giáng có tính tình ôn hòa thẹn thùng, bị trêu ghẹo mà mặt chỉ đỏ rực, nếu đổi thành ông anh họ Tạ Uẩn, lúc này đã sớm nhào đến bóp cổ Hồng Văn rồi.

Tạ Giáng tự lấy lại bình tĩnh một lát mới tiếp tục kể: “Đệ không thích người khác như vậy, thấy cử chỉ của y ngạo mạn vô lễ nên dần dần xa cách. Ước chừng y cũng nhìn ra, vì thế hành xử đỡ hơn rất nhiều, chỉ đến ngày lễ ngày tết mới nói muốn đến phủ Trấn Quốc công bái kiến, đệ đều kiếm cách từ chối. Sau đó vào hôm mừng thọ của tổ mẫu, đệ chỉ mời Uông Thành và Hồ Khoát mà thôi.”

Trưởng công chúa Gia Chân và Hồng Văn đều hiểu rõ mọi chuyện.

Gã họ Triệu dùng hết thủ đoạn lấy lòng Tạ Giáng không được, trong khi hai đồng bạn xuất thân chả bằng thì lại “Ngồi mát ăn bát vàng”, khó tránh nổi tâm ghen ghét.

Hồ Khoát xuất thân quan lại thế gia, không dễ đụng vào, chẳng lẽ còn không thể trút giận lên Uông Thành là con cái nhà bình dân?

Tạ Giáng thở dài: “Hiện giờ gây thành chuyện như vậy, quả nhiên chứng minh nhận xét của đệ là đúng, thế nhưng vô cớ liên lụy người khác, thật sự khiến lòng đệ bất an.”

Hồng Văn cười nhạo: “Ngốc quá, đệ đâu làm gì sai. Đệ không muốn kết giao với hắn chỉ là cho thêm muôi dầu vào lửa, dẫu không có vụ hôm nay, với tính tình của gã họ Triệu thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.”

Gã ta là hạng người tự xưng mình cao quý tự cho mình siêu phàm, chỉ muốn ôm tấm bia vĩ đại của liệt tổ liệt tông mà lên mặt. Nhờ đậu khóa thi cử nên có rất nhiều cử sĩ xuất thân hàn môn cùng ngồi cùng ăn với gã, sao gã có thể chịu được?

Ấy nhưng Hồng Văn vẫn cảm thấy hơi ngạc nhiên, nếu tổ tiên gã họ Triệu vinh quang như vậy, đâu cần gã đi nịnh bợ mấy thư sinh mặt trắng kiểu này, chẳng phải khiến người coi thường?

Thế nên nhận xét gã là kiêu ngạo, hay là hèn mọn?

Thắc mắc này Tạ Giáng không trả lời được, nhưng Trưởng công chúa Gia Chân lại có đáp án, nhàn nhạt nói: “Kiêu ngạo cũng phải, hèn mọn cũng đúng, ắt phải xem người tiếp xúc với hắn là ai. Vinh quang của tổ tiên Triệu gia đến bây giờ đã không dư lại gì, hiện tại Triệu Chí Đống chỉ là Lễ Bộ Viên ngoại lang từ ngũ phẩm, bao nhiêu năm qua không thấy lên chức. Phàm là lão có chút tài cán thật sự, dẫu rằng chỉ nể mặt mũi các bậc cha chú thì lão cũng không dậm chân tại chỗ đến mức này.”

Ngoại trừ Triệu Chí Đống, các con cháu dòng phụ của Triệu gia đều không có bất luận thành tích gì đáng chú ý.

Nói cách khác, hiện tại Triệu gia đã không còn bất kỳ người nào có thể lót đường cho hậu thế, nếu muốn thăng tiến thì nịnh bợ quyền quý chắc chắn là lối đi tắt tốt nhất.

Sau khi Hồng Văn nghe xong bèn cảm khái: “Khó trách sư phụ luôn nói quan trường quá thâm sâu, loại sự tình này ta không thể tưởng tượng được.”

Trưởng công chúa Gia Chân bật cười, dịu dàng nói: “Chàng chỉ cần lo tế thế cứu nhân, chuyện bên ngoài đã có ta.”

Hồng Văn cảm động: “Công chúa!”

Tạ Giáng: “...”

Bỗng nhiên cậu cảm thấy vừa rồi mình ăn quá nhiều, hơi buồn nôn.

/126

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status