Buổi chiều đám người Hồng Văn tiến cung thỉnh an, Hồng Nhai cười xua xua tay: "Ta vốn không phải người Thái Y Viện, trên thánh chỉ cũng không chỉ tên nói họ, ta không đi đâu."
Đám người Trình Bân há hốc mồm: "Chúng ta đều cùng nhau đi Đông Bắc, sao có thể thiếu Hồng sư phụ..."
"Đúng đấy Hồng sư phụ, dù gì chúng ta cũng đã lập công, chưa chừng sẽ được ban thưởng."
Hồng Văn hiểu rõ nhất tính tình của sư phụ nhà mình, biết ông đã nói như vậy là thiệt tình không muốn đi: "Vậy thôi, sư phụ về Hà gia trước chờ con nhé?"
Hồng Nhai xoa cằm, chợt xoay người lên ngựa, nhếch miệng cười: "Nếu phía trên hỏi tới thì không hay, ta nên đi dạo lung tung quanh ngoại thành, các ngươi cứ làm như không biết."
Dứt lời, ông cũng không chần chừ, hai chân kẹp bụng ngựa giật dây cương chạy xa, chỉ nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Trình Bân giơ tay che trước trán tránh ánh nắng chói mắt nhìn theo trong chốc lát, cảm khái: "Hồng sư phụ thật là thế ngoại cao nhân."
Đây chính là diện thánh đó nhe, bao nhiêu người mơ ước mà cầu không được đấy!
Hồng Văn nhìn chằm chằm theo phương hướng Hồng Nhai rời đi một lát, bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn không rõ lắm vào thời trẻ sư phụ gặp phải chuyện gì, nhìn Trấn Quốc công và các quan to hiển quý cũng không kiêng dè, chẳng hiểu sao cứ nhắc đến trong cung là tránh như rắn rết?
Đoàn người trịnh trọng rửa mặt chải đầu, thay quan bào trong cung đưa đến, ăn cơm xong là vào thành.
Sau hơn một năm mới trở lại kinh thành, đoàn người khó tránh khỏi cảm giác xa lạ nhàn nhạt. Mãi đến khi nghe tiếng rao hàng khắp phố lớn ngõ nhỏ, nhìn cửa cung quen thuộc, ký ức bị chôn giấu đều dần dần quay về.
Trước kia đám người Trình Bân chưa bao giờ xuất nhập hoàng cung cùng Hồng Văn, đến hôm nay mới coi như mở mang kiến thức về nhân duyên tốt đẹp của anh chàng.
Dọc đường đi, từ thủ vệ cửa cung cho đến các thái giám cung nữ già trẻ khắp các cung, gần như mỗi người đều mỉm cười đón chào, rất giống trông thấy con cái anh em nhà mình đã trở lại:
"Ôi chao, Tiểu Hồng Thái y về rồi!"
"Về rồi, về rồi, năm ngoái nghe nói có ôn dịch, chúng ta đều sợ quá mức..."
"Ngài vất vả, lần này về nhà phải nghỉ ngơi thật tốt."
Vừa đến cửa Kỳ Lân Điện, Vạn Sinh đích thân ra nghênh đón, gương mặt béo cười thành hình hoa cúc Ba Tư nở rộ: "Ối chà chà, Tiểu Hồng Thái y mạnh khỏe! Tạp gia mong ngày mong đêm cũng chờ được cậu bình an trở lại. Chậc chậc, nhìn xem này, vừa gầy vừa đen! Tuy nhiên trông lại tràn đầy năng lượng!"
Đám người Trình Bân vào Thái Y Viện nhiều năm, chưa bao giờ chứng kiến Vạn Sinh chào đón ai như vậy, đôi mắt trợn to sắp rớt ra khỏi tròng.
Này này này, kiểu này thật quá thân thiết!
Hồng Văn cười chắp tay chào Vạn Sinh: "Tiểu bối cũng nhớ Vạn công công. Đã hơn một năm không gặp, trông ngài càng phúc hậu hơn, chứng tỏ cuộc sống rất thông thuận, chúc mừng chúc mừng!"
Vạn Sinh cười thấy răng không thấy mắt: "Bệ hạ mới cùng vài vị đại thần thương nghị, lúc này đang nhắm mắt dưỡng thần. Trước tiên chư vị vào điện kề nghỉ ngơi một chút, uống ngụm trà lạnh tránh nóng, tạp gia đi vào xem sao."
Hồng Văn gật đầu: "Làm phiền làm phiền ạ!"
Vạn Sinh cười ha hả: "Không dám không dám."
Dứt lời bèn hạ giọng thì thầm: "Nhân tiện nói luôn, ta đang có một vấn đề xưa khó xử, trùng hợp cậu trở về, chẳng phải đúng là ý trời?"
Sau khi thành thái giám, ít nhiều gì trên người sẽ để lại những vấn đề không thể diễn tả được. Nếu không có mối quan hệ thân thiết với thái y, sẽ không dễ dàng chủ động tìm kiếm sự giúp đỡ.
Vấn đề của các thái giám gần như giống nhau, Hồng Văn vừa nghe xong đã mơ hồ đoán ra được chuyện gì, lập tức gật đầu: "Việc này đơn giản thôi, sau đó tiểu bối sẽ về Thái Y Viện một chuyến, nếu ngài rảnh rỗi hãy đến đó, tất cả dược liệu đều đầy đủ. Nếu không được rảnh, bệ hạ phê chuẩn cho chúng thần ba ngày nghỉ, khi ngài thay ca đi đến Hà gia cũng được ạ."
Hồng Văn rất nhiệt tình, vẻ mặt không có chút khinh thường nào, khiến trong lòng Vạn Sinh càng thêm hưởng thụ.
Bốn người vào điện kề, bên trong sớm đã bày bánh ngọt và nước trà. Trước kia Trình Bân từng đi cùng các thái y tới Kỳ Lân Điện vài lần, còn miễn cưỡng chống đỡ được; nhưng hai gã y sinh lần đầu tới đây, khó tránh khỏi cảm giác sợ hãi, ngồi xuống vẫn giữ lưng thẳng tắp, đôi tay lóng ngóng không biết nên đặt nơi nào, rất giống người gỗ.
Trình Bân chậm rãi quan sát trang trí trong điện, nhẹ nhàng xoa chân, bỗng cảm khái: "Mới đó mà đã mấy tháng, thật cứ như nằm mơ."
Lời này quả thực khiến người cảm động lây, nghe một y sinh nghẹn ngào: "Tiểu sinh coi như được... quang tông diệu tổ."
Có thể dùng thân phận y sinh tiếp nhận Long Nguyên Đế triệu kiến riêng, tuyệt đối là vinh quang như phần mộ tổ tiên tỏa khói.
Hồng Văn cũng hơi cảm động, trước tiên uống vài ngụm trà lạnh, sau đó cầm bánh xốp sữa bò lên ăn, quả nhiên thơm ngọt ngon miệng giống như ký ức.
Vạn công công thật sự dụng tâm, tin tức cũng linh thông, chuẩn bị mấy loại bánh ngọt đều đúng là những thứ hắn thích ăn.
"Có câu 'Đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời', lần này chúng ta gặp dữ hóa lành, tương lai sẽ tốt thôi. Nào nào nào, lại ăn chút bánh ngọt!"
Bầu không khí khiến người cảm động nháy mắt chẳng còn sót lại chút gì, ba người kia: "..."
Ngài không nhìn một cái xem đây là đâu, lát nữa chúng ta phải gặp ai, còn có thể nuốt trôi?
Hồng Văn thật sự có thể nuốt trôi.
Tuy hắn sống đơn giản nhưng không có nghĩa hắn nguyện ý làm sư tăng khổ hạnh, đã hơn một năm không ăn bánh trái trong cung thực sự rất nhớ, vì thế nếm xoành xoạch hết thảy một vòng, đặc biệt bánh xốp sữa bò thích nhất còn ăn thêm vài cái.
Cảm thấy mỹ mãn.
Đợi ước chừng một nén nhang thì nghe bên ngoài có tiếng kêu, bốn người vội vàng đứng lên, Hồng Văn chú ý lau tay và chùi miệng sợ dính vụn bánh.
Nghĩ đến lát nữa mình sẽ bớt thời giờ thỉnh cầu một chuyện, hắn thật có chút kích động.
Đã hơn một năm không gặp, Long Nguyên Đế thật ra không thay đổi, vẫn là thường phục nửa cũ, hoa văn mạ vàng trên cây cột trong điện vẫn bong tróc vài mảnh, màu son cũng không được sơn lại...
"Đứng lên đi, không cần đa lễ, ban tọa."
Bốn người đều nói không dám, chối từ một phen, cuối cùng vẫn không lay chuyển được Long Nguyên Đế, chỉ ngồi nửa mông.
Dưới tình huống bình thường, Long Nguyên Đế khá dễ tính, đối đãi đặc biệt hòa nhã với các công thần.
Đầu tiên ngài khẳng định nỗ lực của bốn người, biểu dương lòng trung thành của gia tộc họ, chỉ nói mấy câu đã khiến Trình Bân và hai y sinh nước mắt lưng tròng, hận không thể cung cúc tận tụy đến chết mới thôi.
Ngay cả Hồng Văn cũng rất cảm động, thầm khen Long Nguyên Đế thật có tài ăn nói...
Long Nguyên Đế cẩn thận hỏi thăm tình hình bệnh dịch từ đầu đến cuối, Hồng Văn nói đến đâu là ngài gật đầu đến đó, thỉnh thoảng sẽ thắc mắc vài câu, đều hỏi ngay điểm quan trọng, có thể thấy được thời gian qua rất chú ý.
"Tóm lại, chính là đám đạo sĩ khốn nạn chuyên hại người!" Cuối cùng, Long Nguyên Đế hung hăng tổng kết.
Vốn ngài cảm thấy Đạo gia rất "nhàn vân dã hạc" không để ý tới thế sự nên khá có hảo cảm, nhưng trải qua chuyện lần này, một chút hảo cảm cũng chẳng còn thừa lại mấy.
Long Nguyên Đế hơi lộ vẻ không vui, Trình Bân và hai gã y sinh lập tức im như ve sầu mùa đông, sợ phía trên động cơn giận lôi đình.
Hồng Văn lại thản nhiên chỉ ra: "Bẩm bệ hạ, mọi chuyện không nên vơ đũa cả nắm ạ."
Long Nguyên Đế liếc hắn, nhíu mày chất vấn: "Bá tánh của trẫm chết trong tay những kẻ đó, trẫm nói sai sao?"
"Hồi bệ hạ, có sai ạ," Hồng Văn nghiêm túc phân tích, "Triều đình cũng có tham quan ô lại, Phật Đạo cũng có người tốt lắm ạ. Thời trẻ vi thần và sư phụ chu du tứ phương, từng gặp họ thu dụng dân chạy nạn không chỉ một lần, chính mình chịu đói nhưng lại cung cấp lương thực cho người già và trẻ nhỏ. Huống hồ Đạo gia có rất nhiều vị tinh thông y lý, hiện giờ trên thị trường thường thấy vài loại thuốc tễ xuất xứ từ Đạo quan. Chẳng lẽ bệ hạ là minh quân mà cũng muốn 'một gậy tre đánh nghiêng một thuyền đầy người' ạ?"
Trình Bân và hai y sinh mặt mũi trắng bệch.
Thượng quan nhà mình công nhiên chống đối bệ hạ, chán sống à?!
"Minh quân" cái gì chứ, đồ nịnh nọt! Đánh một gậy rồi cho quả táo ngọt, nghĩ trẫm là con nít ba tuổi hả?
Long Nguyên Đế nhìn chằm chằm Hồng Văn với ánh mắt phức tạp, qua một lát mới nhếch mép cười thâm trầm: "Nếu vậy, ý chỉ trước đó trẫm ban ra là sai rồi?"
"Cũng không phải ạ," Hồng Văn cười, "Bệ hạ ban ý chỉ thật tuyệt. Những năm gần đây tôn giáo phát triển mạnh mẽ, có nhiều dấu hiệu gây loạn trong công chúng, xác thật nên cai quản ạ."
Là con người ai cũng có lòng tham, người tu hành đều không ngoại lệ. Quả thật có những Đạo quan lập miếu thờ theo khuôn phép, nhưng cũng có kẻ treo cờ hiệu "Người tu hành" để tùy ý làm bậy, bình thường quan phủ cũng không dễ trêu vào bọn chúng, nên bọn chúng càng ngày càng bành trướng.
Hiện giờ Long Nguyên Đế ban ra một đạo thánh chỉ đã cứu được không biết bao nhiêu người.
Long Nguyên Đế cười mắng: "Tên nhóc này đi ra ngoài một chuyến càng thêm láu cá. Nói xấu cũng là ngươi, nói tốt cũng là ngươi, thôi thì chẳng cần làm thái y nữa, đi làm ngôn quan càng thích hợp hơn."
Hồng Văn gãi đầu: "Thấy người nào phạm sai thì xông lên châm một kim ạ?"
Đừng nói Long Nguyên Đế, ngay cả đám người Trình Bân mới vừa rồi còn thấp thỏm cũng chịu không nổi phì cười.
Long Nguyên Đế cười xong mới phát hiện thiếu một người: "Sư phụ ngươi đâu, nghe nói cùng về chung mà, sao không thấy?"
Hồng Văn thành thật đáp: "Bẩm bệ hạ, sư phụ nói mình là người lông bông, gánh không nổi phúc khí như vậy, chạy nhanh như chớp chẳng thấy bóng dáng đâu ạ."
Long Nguyên Đế sửng sốt rồi thở dài: "Thật là thế ngoại cao nhân."
Lời còn chưa dứt, chợt nghe Hồng Văn cười hì hì: "Tuy nhiên sư phụ đã nhắn lại, nếu quả thật có thưởng bạc thì không phải là không thể lấy ạ..."
Long Nguyên Đế: "..."
Đám người Trình Bân: "..."
Long Nguyên Đế tức giận xua xua tay như đuổi gà: "Cút đi cút đi, nhìn ngươi là nổi cơn!"
Ở chung với thằng nhãi này thì thế ngoại cao nhân cũng như bọt nước mà tan biến.
Lúc này Trình Bân và hai y sinh đã nhận ra bệ hạ đối đãi với thượng quan nhà mình không giống người thường, trông rất thân cận, cho nên nghe Long Nguyên Đế nói vậy cũng không sợ.
Long Nguyên Đế thấy ba người rón rén lui ra, nhưng thằng nhãi "Chọc người ghét" vẫn còn đứng yên tại chỗ, "Chưa chịu đi?"
Hồng Văn bỗng ngượng ngùng: "À vâng, thưa bệ hạ, vi thần có một thỉnh cầu."
Long Nguyên Đế vừa định theo thói quen tính bảo "Nói nghe xem nào", nhưng lời vừa đến bên miệng thì đột nhiên chuông cảnh báo reo vang, mơ hồ ý thức được điều gì: "Không được!"
Hồng Văn: "???"
Sau đó thấy Long Nguyên Đế đột nhiên đứng dậy, đen mặt nói: "Trẫm mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi!"
Hồng Văn sốt ruột: "Vi thần có việc cần tấu ạ!"
Long Nguyên Đế cất bước đi ngay: "Hôm sau lại bàn."
Hồng Văn đuổi theo: "Vi thần có chuyện quan trọng ạ!"
Long Nguyên Đế mắt điếc tai ngơ, sải bước càng dài: "Giải tán."
Hồng Văn đuổi theo vài bước, bị hai thị vệ ngăn lại, nhịn không được gân cổ lên hô: "Xin bệ hạ chậm bước!"
Long Nguyên Đế đi càng nhanh hơn.
Hồng Văn vươn dài cánh tay, cách hai thị vệ trơ mắt nhìn bóng lưng Long Nguyên Đế biến mất sau chỗ ngoặt, cảm giác thật là hoang đường.
Chơi cái trò gì thế?!
"Lại gây chuyện nữa hả?" Một trong hai thị vệ lên tiếng, Hồng Văn mới nhận ra là Hàn Đức, không khỏi tức tối dậm chân.
"Đường đường là vua của một nước, chủ nhân của vạn dân, sao có thể chơi xấu như thế?"
Rõ ràng là cố ý!
Hàn Đức đã lâu không gặp Hồng Văn song cũng không cảm thấy xa lạ, nghe vậy bật cười: "Ta làm việc ở ngự tiền một thời gian, ngoại trừ canh bổ của Thục Quý phi, chưa hề gặp nhân vật nào có thể ép bệ hạ đến nông nỗi này."
Quả thực y như chạy trốn!
Hồng Văn mặt mày tối sầm, kiên quyết không tiếp thu lời vu khống như vậy, cảnh giác nói: "Đừng so sánh bậy!"
Làm sao hắn dám đánh đồng với canh bổ của Thục Quý phi, rõ ràng là Long Nguyên Đế chơi xấu.
Hàn Đức cười: "Nhìn đệ vẫn tung tăng nhảy nhót như vậy, ta cũng yên tâm. Rảnh rỗi đi Tứ Hải lâu uống rượu nhé, ta biết tiệm đó vừa ra vài món mới."
Buồn bực trong lòng Hồng Văn hơi vơi đi một chút, nuốt nước miếng: "Ăn ngon hơn Hồng tô thủ?"
Hàn Đức xoa cằm, nghiêm túc ngẫm nghĩ, dường như đang thật sự so sánh hương vị trong đầu, một lát sau mới nghiêm trang nói: "Coi bộ không phân cao thấp."
Tán chuyện với Hàn Đức một lúc, Hồng Văn mới rề rà trở lại Thái Y Viện, nửa đường sực nhớ ngay cả mở miệng mà mình cũng chưa có cơ hội thì làm sao thỉnh cầu, không khỏi lại uể oải.
Ôi, cứ theo cái đà này, biết đến khi nào mới có thể cưới Công chúa?!
Đám người Trình Bân há hốc mồm: "Chúng ta đều cùng nhau đi Đông Bắc, sao có thể thiếu Hồng sư phụ..."
"Đúng đấy Hồng sư phụ, dù gì chúng ta cũng đã lập công, chưa chừng sẽ được ban thưởng."
Hồng Văn hiểu rõ nhất tính tình của sư phụ nhà mình, biết ông đã nói như vậy là thiệt tình không muốn đi: "Vậy thôi, sư phụ về Hà gia trước chờ con nhé?"
Hồng Nhai xoa cằm, chợt xoay người lên ngựa, nhếch miệng cười: "Nếu phía trên hỏi tới thì không hay, ta nên đi dạo lung tung quanh ngoại thành, các ngươi cứ làm như không biết."
Dứt lời, ông cũng không chần chừ, hai chân kẹp bụng ngựa giật dây cương chạy xa, chỉ nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Trình Bân giơ tay che trước trán tránh ánh nắng chói mắt nhìn theo trong chốc lát, cảm khái: "Hồng sư phụ thật là thế ngoại cao nhân."
Đây chính là diện thánh đó nhe, bao nhiêu người mơ ước mà cầu không được đấy!
Hồng Văn nhìn chằm chằm theo phương hướng Hồng Nhai rời đi một lát, bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn không rõ lắm vào thời trẻ sư phụ gặp phải chuyện gì, nhìn Trấn Quốc công và các quan to hiển quý cũng không kiêng dè, chẳng hiểu sao cứ nhắc đến trong cung là tránh như rắn rết?
Đoàn người trịnh trọng rửa mặt chải đầu, thay quan bào trong cung đưa đến, ăn cơm xong là vào thành.
Sau hơn một năm mới trở lại kinh thành, đoàn người khó tránh khỏi cảm giác xa lạ nhàn nhạt. Mãi đến khi nghe tiếng rao hàng khắp phố lớn ngõ nhỏ, nhìn cửa cung quen thuộc, ký ức bị chôn giấu đều dần dần quay về.
Trước kia đám người Trình Bân chưa bao giờ xuất nhập hoàng cung cùng Hồng Văn, đến hôm nay mới coi như mở mang kiến thức về nhân duyên tốt đẹp của anh chàng.
Dọc đường đi, từ thủ vệ cửa cung cho đến các thái giám cung nữ già trẻ khắp các cung, gần như mỗi người đều mỉm cười đón chào, rất giống trông thấy con cái anh em nhà mình đã trở lại:
"Ôi chao, Tiểu Hồng Thái y về rồi!"
"Về rồi, về rồi, năm ngoái nghe nói có ôn dịch, chúng ta đều sợ quá mức..."
"Ngài vất vả, lần này về nhà phải nghỉ ngơi thật tốt."
Vừa đến cửa Kỳ Lân Điện, Vạn Sinh đích thân ra nghênh đón, gương mặt béo cười thành hình hoa cúc Ba Tư nở rộ: "Ối chà chà, Tiểu Hồng Thái y mạnh khỏe! Tạp gia mong ngày mong đêm cũng chờ được cậu bình an trở lại. Chậc chậc, nhìn xem này, vừa gầy vừa đen! Tuy nhiên trông lại tràn đầy năng lượng!"
Đám người Trình Bân vào Thái Y Viện nhiều năm, chưa bao giờ chứng kiến Vạn Sinh chào đón ai như vậy, đôi mắt trợn to sắp rớt ra khỏi tròng.
Này này này, kiểu này thật quá thân thiết!
Hồng Văn cười chắp tay chào Vạn Sinh: "Tiểu bối cũng nhớ Vạn công công. Đã hơn một năm không gặp, trông ngài càng phúc hậu hơn, chứng tỏ cuộc sống rất thông thuận, chúc mừng chúc mừng!"
Vạn Sinh cười thấy răng không thấy mắt: "Bệ hạ mới cùng vài vị đại thần thương nghị, lúc này đang nhắm mắt dưỡng thần. Trước tiên chư vị vào điện kề nghỉ ngơi một chút, uống ngụm trà lạnh tránh nóng, tạp gia đi vào xem sao."
Hồng Văn gật đầu: "Làm phiền làm phiền ạ!"
Vạn Sinh cười ha hả: "Không dám không dám."
Dứt lời bèn hạ giọng thì thầm: "Nhân tiện nói luôn, ta đang có một vấn đề xưa khó xử, trùng hợp cậu trở về, chẳng phải đúng là ý trời?"
Sau khi thành thái giám, ít nhiều gì trên người sẽ để lại những vấn đề không thể diễn tả được. Nếu không có mối quan hệ thân thiết với thái y, sẽ không dễ dàng chủ động tìm kiếm sự giúp đỡ.
Vấn đề của các thái giám gần như giống nhau, Hồng Văn vừa nghe xong đã mơ hồ đoán ra được chuyện gì, lập tức gật đầu: "Việc này đơn giản thôi, sau đó tiểu bối sẽ về Thái Y Viện một chuyến, nếu ngài rảnh rỗi hãy đến đó, tất cả dược liệu đều đầy đủ. Nếu không được rảnh, bệ hạ phê chuẩn cho chúng thần ba ngày nghỉ, khi ngài thay ca đi đến Hà gia cũng được ạ."
Hồng Văn rất nhiệt tình, vẻ mặt không có chút khinh thường nào, khiến trong lòng Vạn Sinh càng thêm hưởng thụ.
Bốn người vào điện kề, bên trong sớm đã bày bánh ngọt và nước trà. Trước kia Trình Bân từng đi cùng các thái y tới Kỳ Lân Điện vài lần, còn miễn cưỡng chống đỡ được; nhưng hai gã y sinh lần đầu tới đây, khó tránh khỏi cảm giác sợ hãi, ngồi xuống vẫn giữ lưng thẳng tắp, đôi tay lóng ngóng không biết nên đặt nơi nào, rất giống người gỗ.
Trình Bân chậm rãi quan sát trang trí trong điện, nhẹ nhàng xoa chân, bỗng cảm khái: "Mới đó mà đã mấy tháng, thật cứ như nằm mơ."
Lời này quả thực khiến người cảm động lây, nghe một y sinh nghẹn ngào: "Tiểu sinh coi như được... quang tông diệu tổ."
Có thể dùng thân phận y sinh tiếp nhận Long Nguyên Đế triệu kiến riêng, tuyệt đối là vinh quang như phần mộ tổ tiên tỏa khói.
Hồng Văn cũng hơi cảm động, trước tiên uống vài ngụm trà lạnh, sau đó cầm bánh xốp sữa bò lên ăn, quả nhiên thơm ngọt ngon miệng giống như ký ức.
Vạn công công thật sự dụng tâm, tin tức cũng linh thông, chuẩn bị mấy loại bánh ngọt đều đúng là những thứ hắn thích ăn.
"Có câu 'Đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời', lần này chúng ta gặp dữ hóa lành, tương lai sẽ tốt thôi. Nào nào nào, lại ăn chút bánh ngọt!"
Bầu không khí khiến người cảm động nháy mắt chẳng còn sót lại chút gì, ba người kia: "..."
Ngài không nhìn một cái xem đây là đâu, lát nữa chúng ta phải gặp ai, còn có thể nuốt trôi?
Hồng Văn thật sự có thể nuốt trôi.
Tuy hắn sống đơn giản nhưng không có nghĩa hắn nguyện ý làm sư tăng khổ hạnh, đã hơn một năm không ăn bánh trái trong cung thực sự rất nhớ, vì thế nếm xoành xoạch hết thảy một vòng, đặc biệt bánh xốp sữa bò thích nhất còn ăn thêm vài cái.
Cảm thấy mỹ mãn.
Đợi ước chừng một nén nhang thì nghe bên ngoài có tiếng kêu, bốn người vội vàng đứng lên, Hồng Văn chú ý lau tay và chùi miệng sợ dính vụn bánh.
Nghĩ đến lát nữa mình sẽ bớt thời giờ thỉnh cầu một chuyện, hắn thật có chút kích động.
Đã hơn một năm không gặp, Long Nguyên Đế thật ra không thay đổi, vẫn là thường phục nửa cũ, hoa văn mạ vàng trên cây cột trong điện vẫn bong tróc vài mảnh, màu son cũng không được sơn lại...
"Đứng lên đi, không cần đa lễ, ban tọa."
Bốn người đều nói không dám, chối từ một phen, cuối cùng vẫn không lay chuyển được Long Nguyên Đế, chỉ ngồi nửa mông.
Dưới tình huống bình thường, Long Nguyên Đế khá dễ tính, đối đãi đặc biệt hòa nhã với các công thần.
Đầu tiên ngài khẳng định nỗ lực của bốn người, biểu dương lòng trung thành của gia tộc họ, chỉ nói mấy câu đã khiến Trình Bân và hai y sinh nước mắt lưng tròng, hận không thể cung cúc tận tụy đến chết mới thôi.
Ngay cả Hồng Văn cũng rất cảm động, thầm khen Long Nguyên Đế thật có tài ăn nói...
Long Nguyên Đế cẩn thận hỏi thăm tình hình bệnh dịch từ đầu đến cuối, Hồng Văn nói đến đâu là ngài gật đầu đến đó, thỉnh thoảng sẽ thắc mắc vài câu, đều hỏi ngay điểm quan trọng, có thể thấy được thời gian qua rất chú ý.
"Tóm lại, chính là đám đạo sĩ khốn nạn chuyên hại người!" Cuối cùng, Long Nguyên Đế hung hăng tổng kết.
Vốn ngài cảm thấy Đạo gia rất "nhàn vân dã hạc" không để ý tới thế sự nên khá có hảo cảm, nhưng trải qua chuyện lần này, một chút hảo cảm cũng chẳng còn thừa lại mấy.
Long Nguyên Đế hơi lộ vẻ không vui, Trình Bân và hai gã y sinh lập tức im như ve sầu mùa đông, sợ phía trên động cơn giận lôi đình.
Hồng Văn lại thản nhiên chỉ ra: "Bẩm bệ hạ, mọi chuyện không nên vơ đũa cả nắm ạ."
Long Nguyên Đế liếc hắn, nhíu mày chất vấn: "Bá tánh của trẫm chết trong tay những kẻ đó, trẫm nói sai sao?"
"Hồi bệ hạ, có sai ạ," Hồng Văn nghiêm túc phân tích, "Triều đình cũng có tham quan ô lại, Phật Đạo cũng có người tốt lắm ạ. Thời trẻ vi thần và sư phụ chu du tứ phương, từng gặp họ thu dụng dân chạy nạn không chỉ một lần, chính mình chịu đói nhưng lại cung cấp lương thực cho người già và trẻ nhỏ. Huống hồ Đạo gia có rất nhiều vị tinh thông y lý, hiện giờ trên thị trường thường thấy vài loại thuốc tễ xuất xứ từ Đạo quan. Chẳng lẽ bệ hạ là minh quân mà cũng muốn 'một gậy tre đánh nghiêng một thuyền đầy người' ạ?"
Trình Bân và hai y sinh mặt mũi trắng bệch.
Thượng quan nhà mình công nhiên chống đối bệ hạ, chán sống à?!
"Minh quân" cái gì chứ, đồ nịnh nọt! Đánh một gậy rồi cho quả táo ngọt, nghĩ trẫm là con nít ba tuổi hả?
Long Nguyên Đế nhìn chằm chằm Hồng Văn với ánh mắt phức tạp, qua một lát mới nhếch mép cười thâm trầm: "Nếu vậy, ý chỉ trước đó trẫm ban ra là sai rồi?"
"Cũng không phải ạ," Hồng Văn cười, "Bệ hạ ban ý chỉ thật tuyệt. Những năm gần đây tôn giáo phát triển mạnh mẽ, có nhiều dấu hiệu gây loạn trong công chúng, xác thật nên cai quản ạ."
Là con người ai cũng có lòng tham, người tu hành đều không ngoại lệ. Quả thật có những Đạo quan lập miếu thờ theo khuôn phép, nhưng cũng có kẻ treo cờ hiệu "Người tu hành" để tùy ý làm bậy, bình thường quan phủ cũng không dễ trêu vào bọn chúng, nên bọn chúng càng ngày càng bành trướng.
Hiện giờ Long Nguyên Đế ban ra một đạo thánh chỉ đã cứu được không biết bao nhiêu người.
Long Nguyên Đế cười mắng: "Tên nhóc này đi ra ngoài một chuyến càng thêm láu cá. Nói xấu cũng là ngươi, nói tốt cũng là ngươi, thôi thì chẳng cần làm thái y nữa, đi làm ngôn quan càng thích hợp hơn."
Hồng Văn gãi đầu: "Thấy người nào phạm sai thì xông lên châm một kim ạ?"
Đừng nói Long Nguyên Đế, ngay cả đám người Trình Bân mới vừa rồi còn thấp thỏm cũng chịu không nổi phì cười.
Long Nguyên Đế cười xong mới phát hiện thiếu một người: "Sư phụ ngươi đâu, nghe nói cùng về chung mà, sao không thấy?"
Hồng Văn thành thật đáp: "Bẩm bệ hạ, sư phụ nói mình là người lông bông, gánh không nổi phúc khí như vậy, chạy nhanh như chớp chẳng thấy bóng dáng đâu ạ."
Long Nguyên Đế sửng sốt rồi thở dài: "Thật là thế ngoại cao nhân."
Lời còn chưa dứt, chợt nghe Hồng Văn cười hì hì: "Tuy nhiên sư phụ đã nhắn lại, nếu quả thật có thưởng bạc thì không phải là không thể lấy ạ..."
Long Nguyên Đế: "..."
Đám người Trình Bân: "..."
Long Nguyên Đế tức giận xua xua tay như đuổi gà: "Cút đi cút đi, nhìn ngươi là nổi cơn!"
Ở chung với thằng nhãi này thì thế ngoại cao nhân cũng như bọt nước mà tan biến.
Lúc này Trình Bân và hai y sinh đã nhận ra bệ hạ đối đãi với thượng quan nhà mình không giống người thường, trông rất thân cận, cho nên nghe Long Nguyên Đế nói vậy cũng không sợ.
Long Nguyên Đế thấy ba người rón rén lui ra, nhưng thằng nhãi "Chọc người ghét" vẫn còn đứng yên tại chỗ, "Chưa chịu đi?"
Hồng Văn bỗng ngượng ngùng: "À vâng, thưa bệ hạ, vi thần có một thỉnh cầu."
Long Nguyên Đế vừa định theo thói quen tính bảo "Nói nghe xem nào", nhưng lời vừa đến bên miệng thì đột nhiên chuông cảnh báo reo vang, mơ hồ ý thức được điều gì: "Không được!"
Hồng Văn: "???"
Sau đó thấy Long Nguyên Đế đột nhiên đứng dậy, đen mặt nói: "Trẫm mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi!"
Hồng Văn sốt ruột: "Vi thần có việc cần tấu ạ!"
Long Nguyên Đế cất bước đi ngay: "Hôm sau lại bàn."
Hồng Văn đuổi theo: "Vi thần có chuyện quan trọng ạ!"
Long Nguyên Đế mắt điếc tai ngơ, sải bước càng dài: "Giải tán."
Hồng Văn đuổi theo vài bước, bị hai thị vệ ngăn lại, nhịn không được gân cổ lên hô: "Xin bệ hạ chậm bước!"
Long Nguyên Đế đi càng nhanh hơn.
Hồng Văn vươn dài cánh tay, cách hai thị vệ trơ mắt nhìn bóng lưng Long Nguyên Đế biến mất sau chỗ ngoặt, cảm giác thật là hoang đường.
Chơi cái trò gì thế?!
"Lại gây chuyện nữa hả?" Một trong hai thị vệ lên tiếng, Hồng Văn mới nhận ra là Hàn Đức, không khỏi tức tối dậm chân.
"Đường đường là vua của một nước, chủ nhân của vạn dân, sao có thể chơi xấu như thế?"
Rõ ràng là cố ý!
Hàn Đức đã lâu không gặp Hồng Văn song cũng không cảm thấy xa lạ, nghe vậy bật cười: "Ta làm việc ở ngự tiền một thời gian, ngoại trừ canh bổ của Thục Quý phi, chưa hề gặp nhân vật nào có thể ép bệ hạ đến nông nỗi này."
Quả thực y như chạy trốn!
Hồng Văn mặt mày tối sầm, kiên quyết không tiếp thu lời vu khống như vậy, cảnh giác nói: "Đừng so sánh bậy!"
Làm sao hắn dám đánh đồng với canh bổ của Thục Quý phi, rõ ràng là Long Nguyên Đế chơi xấu.
Hàn Đức cười: "Nhìn đệ vẫn tung tăng nhảy nhót như vậy, ta cũng yên tâm. Rảnh rỗi đi Tứ Hải lâu uống rượu nhé, ta biết tiệm đó vừa ra vài món mới."
Buồn bực trong lòng Hồng Văn hơi vơi đi một chút, nuốt nước miếng: "Ăn ngon hơn Hồng tô thủ?"
Hàn Đức xoa cằm, nghiêm túc ngẫm nghĩ, dường như đang thật sự so sánh hương vị trong đầu, một lát sau mới nghiêm trang nói: "Coi bộ không phân cao thấp."
Tán chuyện với Hàn Đức một lúc, Hồng Văn mới rề rà trở lại Thái Y Viện, nửa đường sực nhớ ngay cả mở miệng mà mình cũng chưa có cơ hội thì làm sao thỉnh cầu, không khỏi lại uể oải.
Ôi, cứ theo cái đà này, biết đến khi nào mới có thể cưới Công chúa?!
/126
|