Sau khi uống thuốc, cơn sốt của các bệnh nhân giảm xuống ở mức độ khác nhau, Tùng Châm cũng tỉnh lại, lần đầu tiên mỉm cười khi thấy đám người Hồng Văn đi tới.
"Không đau nữa ạ, Hồng đại phu, có phải con khỏe rồi?"
Hồng Văn bắt mạch, mạch tượng xác thật bằng phẳng hơn, cách mặt nạ bảo hộ mỉm cười: "Quả thực đã đỡ nhiều."
Sốt cao sẽ làm bệnh nhân toàn thân đau nhức đầu óc mơ màng, một khi cơn sốt hạ xuống, cảm giác thoải mái sẽ được phóng đại vô hạn.
Tùng Châm nhẹ nhàng thở phào, lại nghe Hồng Văn nói: "Bệnh tới như sập núi, bệnh đi như kéo tơ, kế tiếp có khả năng sẽ bị lặp lại. May thay lần này chúng ta có thể áp xuống, lần kế cũng có thể áp xuống. Cho nên con không cần sợ, chúng ta từ từ chữa lành bệnh để con khỏe hẳn, được không?"
Đám người Trình Bân đang vui mừng nghe vậy bất giác kinh hãi: "Đại nhân, vậy..."
Xưa nay xem bệnh luôn nói theo chiều hướng tốt, huống chi tình hình trước mắt xác thật là chuyển biến tốt đẹp, vì sao lại nói kiểu dè dặt như vậy?
Hồng Nhai hơi lắc đầu, ý bảo bọn họ không cần lên tiếng.
Vốn Tùng Châm vừa nghe còn có thể lặp lại, miệng nhỏ lập tức mếu máo, nhưng dân tị nạn ở khu này đều rất tín nhiệm vị đại phu trẻ luôn chữa bệnh từ thiện suốt mấy tháng qua, nếu vị này nói có thể khỏe lại thì nhất định có thể hết bịnh.
Vì thế cậu bé gật đầu thật mạnh: "Được ạ."
Một thanh niên hai mươi mấy tuổi nằm giường kế bên, nghe vậy nỗ lực cười: "Hồng đại phu nói rất đúng, trước kia yêm tiêu chảy mà cũng cần thời gian để điều trị, khi tốt khi xấu. Lần này cơn bịnh cà chớn như vậy, chắc chắn phải tốn mấy ngày. Nếu Hồng đại phu nói có thể khỏe lại, chúng ta nhất định có thể khỏi bịnh."
Mấy bệnh nhân đều gật đầu đồng ý.
Đám người Trình Bân kinh ngạc phát hiện nhóm bệnh nhân mới đây vẫn còn ủ rũ u sầu, thế mà lúc này ánh mắt dần dần có tia sáng.
Đây là dấu hiệu của niềm hy vọng mới.
Mấy người họ liếc nhau, tựa như mơ hồ nhận ra điều gì, nhưng hình như vẫn còn mù mờ chưa hiểu rõ.
Trên thực tế, trước đó bất chấp có chữa bệnh từ thiện và những lời hứa hẹn công khai của Hoàng Biện, nhưng kiếp sống lưu vong lâu dài vẫn khiến nhóm dân tị nạn rất thấp thỏm, sợ không biết khi nào sẽ bị đuổi ra ngoài, phải trở lại cuộc sống không có chỗ ở cố định như trước.
Sau đó thình lình xảy ra bệnh dịch lại làm tăng thêm nỗi lo lắng này, những người dân tị nạn đã sợ hãi lại còn hổ thẹn, sợ hãi bị người xua đuổi lần nữa, hổ thẹn mang đến thêm phiền toái cho người ta...
Nhưng hiện tại, họ tận mắt nhìn thấy một đoàn quan viên và đại phu cao quý vất vả chạy ngược chạy xuôi chăm sóc cho bọn họ mà chẳng có nửa câu oán hận, hơn nữa bệnh tình thật sự có chuyển biến tốt đẹp!
Nếu có thể sống, ai nguyện ý đi tìm chết?!
Dẫu chỉ vì không muốn lãng phí mà uống hết chén thuốc, bọn họ cũng muốn sống sót!
Hãy sống để trả ơn!
Hãy sống như một con người!
Khu bệnh nhân yêu cầu có người túc trực ngày đêm, ca trước do vị đại phu địa phương đảm nhiệm, lúc này Hồng Nhai tình nguyện thay ca, đưa mắt nhìn đồ đệ: "Được rồi, nơi này có ta."
Sự ăn ý giữa hai thầy trò hoàn toàn không cần giải thích, Hồng Văn gật đầu, sau đó kêu những người khác theo mình sang ngôi nhà bên cạnh để ghi lại diễn biến bệnh tình và kết luận mạch chứng.
"Các ngươi có phải cảm thấy kỳ quái vì sao vừa rồi ta muốn hạ thấp uy danh của mình?" Mọi người mới vừa ngồi xuống chợt nghe Hồng Văn hỏi.
Vị đại phu địa phương tự nhận thân phận thấp kém không dám lên tiếng, nhưng đám người Trình Bân lại nhịn không được: "Vâng, thưa đại nhân, nếu người bệnh xác thật có chuyển biến tốt đẹp, vậy chứng minh dùng thuốc đúng bệnh, vì sao ngài lại..."
"Ta biết các ngươi lo lắng bệnh nhân nghe xong lời này sẽ ủ rũ chứ gì?" Hồng Văn cũng không tức giận.
Trình Bân gật đầu: "Vâng, trước đó ngài cũng nói rồi, không gì đáng buồn bằng tâm đã chết, nếu bản thân người bệnh có niềm tin thì tự nhiên sẽ khỏi bệnh nhanh hơn."
Trên đời thường xảy ra những chuyện huyền diệu thế đấy: Có khi rõ ràng cùng một loại bệnh, cùng một thể chất, ấy mà một người có niềm tin, cảm thấy bản thân có thể khỏe lại thì thật sự hết bệnh; trong khi người kia ủ rũ chán nản, cảm thấy mình chết chắc rồi thì thật sự tiêu đời.
Cho nên đám người Trình Bân lo lắng không phải không có lý.
"Nhưng các ngươi dám vỗ ngực bảo đảm phương thuốc này có thể chữa khỏi hay không?" Hồng Văn hỏi ngược lại.
"Hả?" Trình Bân và mấy đại phu nhìn nhau, thật đúng là không dám.
Căn bệnh này khác hẳn với những trường hợp họ từng tiếp xúc trước đây, mọi thứ đều như cố gắng qua sông bằng cách mò mẫm tìm đá đặt chân, không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, không ai có thể yên tâm.
Hồng Văn cầm cái chặn giấy đè tờ giấy cho phẳng, nhấc bút viết xuống bệnh án, không ngẩng đầu lên phân tích: "Khi người ta sinh bệnh, chẳng khác nào giao mệnh vào tay chúng ta, chúng ta nói gì họ đều tin. Cho nên, dẫu hiện tại nói họ lập tức khỏi hẳn, họ cũng sẽ không hoài nghi. Nhưng sau đó thì sao? Một khi bệnh tình lặp lại, niềm tin của họ đối với chúng ta sẽ suy giảm mạnh. Vào thời điểm sống chết trước mắt, nếu ngay cả đại phu cũng không đủ để tin cậy, các ngươi có nghĩ rằng sự tự tin của bệnh nhân đối với bản thân sẽ bị đánh bại như núi đổ hay không?"
Đám người Trình Bân không phải là kẻ ngốc. Theo hồ sơ bệnh án trước đây, tất cả dịch bệnh thường có một đặc điểm rõ ràng: Ngoan cố!
Vì vậy, lo lắng của Hồng Văn về việc bệnh tái phát rất có thể sẽ thành sự thật, nên việc rào trước như vậy xác thực không thể chê được.
"Vậy thưa đại nhân," một y sinh hơi mờ mịt hỏi, "Về sau chúng ta đều không thể nói thật với bệnh nhân sao?"
Đôi khi nói ra chẳng khác gì giết người bệnh.
Đến đây là có thể nhìn ra mỗi cá nhân có sự chênh lệch về ngộ tính và đầu óc linh hoạt, không đợi Hồng Văn mở miệng, Trình Bân đáp trước: "Ngươi thật đúng là ngốc ở Thái Y Viện đến mụ đầu, cứ lấy ví dụ như Vương Asim một hơi có thể ăn tám cái bánh bao, chúng ta cũng phải bắt chước hắn à? Đương nhiên là tùy từng trường hợp."
Y sinh kia rốt cuộc hiểu ra, hơi ngượng ngùng: "Đại nhân, thuộc hạ để tâm vào chuyện vụn vặt."
Hồng Văn cười cười: "Không sao, nhiều vấn đề càng thảo luận càng hiểu rõ hơn."
Bầu không khí mừng vui kéo dài không bao lâu, ước chừng hai canh giờ sau, Tùng Châm và nhóm người bệnh lại sốt cao.
Lo lắng của Hồng Văn trở thành sự thật.
May thay trước đó Hồng Văn đã nhắc tới khả năng này, trong lòng nhóm bệnh nhân đã có sự chuẩn bị, không hoảng loạn như ban đầu.
Người thanh niên giúp Hồng Văn nói chuyện còn hổn hển nói: "Không sợ, diệt nó đi, diệt sạch con mẹ nó đi!"
Mọi người bật cười: "Đúng vậy, diệt nó đi!"
Lại uống thêm một chén thuốc, cơn sốt cao lần thứ hai chậm rãi thối lui, những bệnh nhân bị hành hạ cả ngày cũng dần chìm vào giấc ngủ.
Đám người Hồng Văn rời phòng, vừa ngước lên đã thấy Hoàng Biện vội vã đi tới: "Có thêm ba người phát bệnh, đã phân phó người chuyển đến nơi này."
"Tiêu rồi!" Vị đại phu địa phương thở dài.
"Không, là chuyện tốt." Hồng Văn bình tĩnh nói, "Mau chóng phát hiện vẫn tốt hơn kéo dài không biết bao giờ mới chấm dứt."
Mọi người đều gật đầu, xác thật là lý lẽ này.
Hiện tại mọi người đều ở đây, không đến mức luống cuống tay chân, chỉ e bệnh này quá xảo quyệt, chờ đến khi bọn họ sơ tán rồi tập trung bùng phát thì mới thật sự là tai họa lớn.
"Nghe nói phương thuốc hữu hiệu?" Hoàng Biện chỉ huy mọi người cáng ba bệnh nhân mới đi vào.
Hồng Văn gật đầu: "Tuy là có, nhưng cũng không hoàn toàn đúng bệnh, vẫn còn tái phát."
"Vậy là tốt rồi, uống nhiều chút là được. Vừa nãy có dược thương đưa tới hai xe lớn đầy dược liệu, chắc chắn đủ!" Hoàng Biện nhẹ nhàng thở ra, y chỉ sợ không có phương thuốc nào dùng được.
"Không phải lý lẽ này," Hồng Văn lắc đầu, thấy mặt Hoàng Biện đầy vẻ mờ mịt, hắn trực tiếp thay đổi cách giải thích đơn giản dễ hiểu hơn, "Đây giống như trẻ sơ sinh và người trưởng thành đánh nhau, dẫu có thể làm người trưởng thành có cảm giác đau đớn, nhưng e rằng có tăng thêm mấy đứa trẻ thì vẫn không thể giết được đối thủ."
Hoàng Biện bừng tỉnh ngộ ra: "Là vì không đủ sức!"
Hồng Văn sửng sốt, bất đắc dĩ gật đầu: "Coi như là vậy, cho nên vẫn cần điều chỉnh phương thuốc."
Hơn nữa, vấn đề chữa bệnh tựa như hai quân giao chiến, đều chú trọng chiến thuật chiến lược, cả đại phu và bản thân bệnh nhân đều phải tiếp tục thích nghi. Nếu bọn họ vẫn không tìm ra phương thuốc chính xác, công dụng của chén thuốc hiện có sẽ dần dần hạ thấp, cuối cùng... không có hiệu quả, bởi vì căn bệnh kia đã lờn thuốc, hoặc là nói đã trở nên mạnh hơn!
Hoàng Biện nghe xong: "Chuyện trị bệnh cứu người bản quan dốt đặc cán mai, các vị nói phải làm sao thì bản quan cứ làm theo, các vị cần gì hãy lên tiếng."
"Ti chức thật cần một thứ," Hồng Văn ngẫm nghĩ, "Cần mấy con gà béo, cần thêm mấy cân gạo trắng, nếu có rau khô thì cũng lấy đến luôn."
Hoàng Biện ngơ ngác: "Mấy thứ đó cũng có thể chữa bệnh?"
Hồng Nhai nghe tiểu đồ đệ bắt đầu khan tiếng, chủ động giúp hắn giải thích: "Cũng không phải, đánh giặc còn cần ăn no mới có sức chém tiếp, những người dân tị nạn kia thể chất quá yếu, cho dù uống thuốc cũng là làm nhiều công ít, cần phải hai bút cùng vẽ."
Hoàng Biện đã hiểu: "Không thành vấn đề! Bản quan sẽ sai người đưa tới, đưa thêm nhiều hơn để chư vị kịp thời tẩm bổ, ngàn vạn lần đừng ngã bệnh."
Mọi người đều cười: "Chuyện này chúng tôi đương nhiên hiểu được."
"À phải, còn một chuyện quan trọng," Hồng Văn khàn khàn nói, "Căn bệnh này ập tới ào ạt, có tra ra ngọn nguồn chưa?"
Nếu không tìm ra ngọn nguồn để nhổ cỏ tận gốc, mọi người vĩnh viễn không có ngày bình yên...
"Không đau nữa ạ, Hồng đại phu, có phải con khỏe rồi?"
Hồng Văn bắt mạch, mạch tượng xác thật bằng phẳng hơn, cách mặt nạ bảo hộ mỉm cười: "Quả thực đã đỡ nhiều."
Sốt cao sẽ làm bệnh nhân toàn thân đau nhức đầu óc mơ màng, một khi cơn sốt hạ xuống, cảm giác thoải mái sẽ được phóng đại vô hạn.
Tùng Châm nhẹ nhàng thở phào, lại nghe Hồng Văn nói: "Bệnh tới như sập núi, bệnh đi như kéo tơ, kế tiếp có khả năng sẽ bị lặp lại. May thay lần này chúng ta có thể áp xuống, lần kế cũng có thể áp xuống. Cho nên con không cần sợ, chúng ta từ từ chữa lành bệnh để con khỏe hẳn, được không?"
Đám người Trình Bân đang vui mừng nghe vậy bất giác kinh hãi: "Đại nhân, vậy..."
Xưa nay xem bệnh luôn nói theo chiều hướng tốt, huống chi tình hình trước mắt xác thật là chuyển biến tốt đẹp, vì sao lại nói kiểu dè dặt như vậy?
Hồng Nhai hơi lắc đầu, ý bảo bọn họ không cần lên tiếng.
Vốn Tùng Châm vừa nghe còn có thể lặp lại, miệng nhỏ lập tức mếu máo, nhưng dân tị nạn ở khu này đều rất tín nhiệm vị đại phu trẻ luôn chữa bệnh từ thiện suốt mấy tháng qua, nếu vị này nói có thể khỏe lại thì nhất định có thể hết bịnh.
Vì thế cậu bé gật đầu thật mạnh: "Được ạ."
Một thanh niên hai mươi mấy tuổi nằm giường kế bên, nghe vậy nỗ lực cười: "Hồng đại phu nói rất đúng, trước kia yêm tiêu chảy mà cũng cần thời gian để điều trị, khi tốt khi xấu. Lần này cơn bịnh cà chớn như vậy, chắc chắn phải tốn mấy ngày. Nếu Hồng đại phu nói có thể khỏe lại, chúng ta nhất định có thể khỏi bịnh."
Mấy bệnh nhân đều gật đầu đồng ý.
Đám người Trình Bân kinh ngạc phát hiện nhóm bệnh nhân mới đây vẫn còn ủ rũ u sầu, thế mà lúc này ánh mắt dần dần có tia sáng.
Đây là dấu hiệu của niềm hy vọng mới.
Mấy người họ liếc nhau, tựa như mơ hồ nhận ra điều gì, nhưng hình như vẫn còn mù mờ chưa hiểu rõ.
Trên thực tế, trước đó bất chấp có chữa bệnh từ thiện và những lời hứa hẹn công khai của Hoàng Biện, nhưng kiếp sống lưu vong lâu dài vẫn khiến nhóm dân tị nạn rất thấp thỏm, sợ không biết khi nào sẽ bị đuổi ra ngoài, phải trở lại cuộc sống không có chỗ ở cố định như trước.
Sau đó thình lình xảy ra bệnh dịch lại làm tăng thêm nỗi lo lắng này, những người dân tị nạn đã sợ hãi lại còn hổ thẹn, sợ hãi bị người xua đuổi lần nữa, hổ thẹn mang đến thêm phiền toái cho người ta...
Nhưng hiện tại, họ tận mắt nhìn thấy một đoàn quan viên và đại phu cao quý vất vả chạy ngược chạy xuôi chăm sóc cho bọn họ mà chẳng có nửa câu oán hận, hơn nữa bệnh tình thật sự có chuyển biến tốt đẹp!
Nếu có thể sống, ai nguyện ý đi tìm chết?!
Dẫu chỉ vì không muốn lãng phí mà uống hết chén thuốc, bọn họ cũng muốn sống sót!
Hãy sống để trả ơn!
Hãy sống như một con người!
Khu bệnh nhân yêu cầu có người túc trực ngày đêm, ca trước do vị đại phu địa phương đảm nhiệm, lúc này Hồng Nhai tình nguyện thay ca, đưa mắt nhìn đồ đệ: "Được rồi, nơi này có ta."
Sự ăn ý giữa hai thầy trò hoàn toàn không cần giải thích, Hồng Văn gật đầu, sau đó kêu những người khác theo mình sang ngôi nhà bên cạnh để ghi lại diễn biến bệnh tình và kết luận mạch chứng.
"Các ngươi có phải cảm thấy kỳ quái vì sao vừa rồi ta muốn hạ thấp uy danh của mình?" Mọi người mới vừa ngồi xuống chợt nghe Hồng Văn hỏi.
Vị đại phu địa phương tự nhận thân phận thấp kém không dám lên tiếng, nhưng đám người Trình Bân lại nhịn không được: "Vâng, thưa đại nhân, nếu người bệnh xác thật có chuyển biến tốt đẹp, vậy chứng minh dùng thuốc đúng bệnh, vì sao ngài lại..."
"Ta biết các ngươi lo lắng bệnh nhân nghe xong lời này sẽ ủ rũ chứ gì?" Hồng Văn cũng không tức giận.
Trình Bân gật đầu: "Vâng, trước đó ngài cũng nói rồi, không gì đáng buồn bằng tâm đã chết, nếu bản thân người bệnh có niềm tin thì tự nhiên sẽ khỏi bệnh nhanh hơn."
Trên đời thường xảy ra những chuyện huyền diệu thế đấy: Có khi rõ ràng cùng một loại bệnh, cùng một thể chất, ấy mà một người có niềm tin, cảm thấy bản thân có thể khỏe lại thì thật sự hết bệnh; trong khi người kia ủ rũ chán nản, cảm thấy mình chết chắc rồi thì thật sự tiêu đời.
Cho nên đám người Trình Bân lo lắng không phải không có lý.
"Nhưng các ngươi dám vỗ ngực bảo đảm phương thuốc này có thể chữa khỏi hay không?" Hồng Văn hỏi ngược lại.
"Hả?" Trình Bân và mấy đại phu nhìn nhau, thật đúng là không dám.
Căn bệnh này khác hẳn với những trường hợp họ từng tiếp xúc trước đây, mọi thứ đều như cố gắng qua sông bằng cách mò mẫm tìm đá đặt chân, không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, không ai có thể yên tâm.
Hồng Văn cầm cái chặn giấy đè tờ giấy cho phẳng, nhấc bút viết xuống bệnh án, không ngẩng đầu lên phân tích: "Khi người ta sinh bệnh, chẳng khác nào giao mệnh vào tay chúng ta, chúng ta nói gì họ đều tin. Cho nên, dẫu hiện tại nói họ lập tức khỏi hẳn, họ cũng sẽ không hoài nghi. Nhưng sau đó thì sao? Một khi bệnh tình lặp lại, niềm tin của họ đối với chúng ta sẽ suy giảm mạnh. Vào thời điểm sống chết trước mắt, nếu ngay cả đại phu cũng không đủ để tin cậy, các ngươi có nghĩ rằng sự tự tin của bệnh nhân đối với bản thân sẽ bị đánh bại như núi đổ hay không?"
Đám người Trình Bân không phải là kẻ ngốc. Theo hồ sơ bệnh án trước đây, tất cả dịch bệnh thường có một đặc điểm rõ ràng: Ngoan cố!
Vì vậy, lo lắng của Hồng Văn về việc bệnh tái phát rất có thể sẽ thành sự thật, nên việc rào trước như vậy xác thực không thể chê được.
"Vậy thưa đại nhân," một y sinh hơi mờ mịt hỏi, "Về sau chúng ta đều không thể nói thật với bệnh nhân sao?"
Đôi khi nói ra chẳng khác gì giết người bệnh.
Đến đây là có thể nhìn ra mỗi cá nhân có sự chênh lệch về ngộ tính và đầu óc linh hoạt, không đợi Hồng Văn mở miệng, Trình Bân đáp trước: "Ngươi thật đúng là ngốc ở Thái Y Viện đến mụ đầu, cứ lấy ví dụ như Vương Asim một hơi có thể ăn tám cái bánh bao, chúng ta cũng phải bắt chước hắn à? Đương nhiên là tùy từng trường hợp."
Y sinh kia rốt cuộc hiểu ra, hơi ngượng ngùng: "Đại nhân, thuộc hạ để tâm vào chuyện vụn vặt."
Hồng Văn cười cười: "Không sao, nhiều vấn đề càng thảo luận càng hiểu rõ hơn."
Bầu không khí mừng vui kéo dài không bao lâu, ước chừng hai canh giờ sau, Tùng Châm và nhóm người bệnh lại sốt cao.
Lo lắng của Hồng Văn trở thành sự thật.
May thay trước đó Hồng Văn đã nhắc tới khả năng này, trong lòng nhóm bệnh nhân đã có sự chuẩn bị, không hoảng loạn như ban đầu.
Người thanh niên giúp Hồng Văn nói chuyện còn hổn hển nói: "Không sợ, diệt nó đi, diệt sạch con mẹ nó đi!"
Mọi người bật cười: "Đúng vậy, diệt nó đi!"
Lại uống thêm một chén thuốc, cơn sốt cao lần thứ hai chậm rãi thối lui, những bệnh nhân bị hành hạ cả ngày cũng dần chìm vào giấc ngủ.
Đám người Hồng Văn rời phòng, vừa ngước lên đã thấy Hoàng Biện vội vã đi tới: "Có thêm ba người phát bệnh, đã phân phó người chuyển đến nơi này."
"Tiêu rồi!" Vị đại phu địa phương thở dài.
"Không, là chuyện tốt." Hồng Văn bình tĩnh nói, "Mau chóng phát hiện vẫn tốt hơn kéo dài không biết bao giờ mới chấm dứt."
Mọi người đều gật đầu, xác thật là lý lẽ này.
Hiện tại mọi người đều ở đây, không đến mức luống cuống tay chân, chỉ e bệnh này quá xảo quyệt, chờ đến khi bọn họ sơ tán rồi tập trung bùng phát thì mới thật sự là tai họa lớn.
"Nghe nói phương thuốc hữu hiệu?" Hoàng Biện chỉ huy mọi người cáng ba bệnh nhân mới đi vào.
Hồng Văn gật đầu: "Tuy là có, nhưng cũng không hoàn toàn đúng bệnh, vẫn còn tái phát."
"Vậy là tốt rồi, uống nhiều chút là được. Vừa nãy có dược thương đưa tới hai xe lớn đầy dược liệu, chắc chắn đủ!" Hoàng Biện nhẹ nhàng thở ra, y chỉ sợ không có phương thuốc nào dùng được.
"Không phải lý lẽ này," Hồng Văn lắc đầu, thấy mặt Hoàng Biện đầy vẻ mờ mịt, hắn trực tiếp thay đổi cách giải thích đơn giản dễ hiểu hơn, "Đây giống như trẻ sơ sinh và người trưởng thành đánh nhau, dẫu có thể làm người trưởng thành có cảm giác đau đớn, nhưng e rằng có tăng thêm mấy đứa trẻ thì vẫn không thể giết được đối thủ."
Hoàng Biện bừng tỉnh ngộ ra: "Là vì không đủ sức!"
Hồng Văn sửng sốt, bất đắc dĩ gật đầu: "Coi như là vậy, cho nên vẫn cần điều chỉnh phương thuốc."
Hơn nữa, vấn đề chữa bệnh tựa như hai quân giao chiến, đều chú trọng chiến thuật chiến lược, cả đại phu và bản thân bệnh nhân đều phải tiếp tục thích nghi. Nếu bọn họ vẫn không tìm ra phương thuốc chính xác, công dụng của chén thuốc hiện có sẽ dần dần hạ thấp, cuối cùng... không có hiệu quả, bởi vì căn bệnh kia đã lờn thuốc, hoặc là nói đã trở nên mạnh hơn!
Hoàng Biện nghe xong: "Chuyện trị bệnh cứu người bản quan dốt đặc cán mai, các vị nói phải làm sao thì bản quan cứ làm theo, các vị cần gì hãy lên tiếng."
"Ti chức thật cần một thứ," Hồng Văn ngẫm nghĩ, "Cần mấy con gà béo, cần thêm mấy cân gạo trắng, nếu có rau khô thì cũng lấy đến luôn."
Hoàng Biện ngơ ngác: "Mấy thứ đó cũng có thể chữa bệnh?"
Hồng Nhai nghe tiểu đồ đệ bắt đầu khan tiếng, chủ động giúp hắn giải thích: "Cũng không phải, đánh giặc còn cần ăn no mới có sức chém tiếp, những người dân tị nạn kia thể chất quá yếu, cho dù uống thuốc cũng là làm nhiều công ít, cần phải hai bút cùng vẽ."
Hoàng Biện đã hiểu: "Không thành vấn đề! Bản quan sẽ sai người đưa tới, đưa thêm nhiều hơn để chư vị kịp thời tẩm bổ, ngàn vạn lần đừng ngã bệnh."
Mọi người đều cười: "Chuyện này chúng tôi đương nhiên hiểu được."
"À phải, còn một chuyện quan trọng," Hồng Văn khàn khàn nói, "Căn bệnh này ập tới ào ạt, có tra ra ngọn nguồn chưa?"
Nếu không tìm ra ngọn nguồn để nhổ cỏ tận gốc, mọi người vĩnh viễn không có ngày bình yên...
/126
|