“Tháng mười rồi,” Hồng Nhai nằm nghiêng trên giường đất, nhìn bầu trời âm u bên ngoài thở dài, “Nháy mắt lại sắp sang một năm.”
Hồng Văn ngồi ghé vào bên cạnh ông, cũng hướng mắt ra ngoài: “Trời sầm sì suốt ba ngày, có thể hạ tuyết không ạ?”
Thật là thần kỳ, ở nơi khác thì hiện tại chỉ hơi lạnh chút thôi, nhưng ở phủ Viễn Bình lại đang chuẩn bị đổ tuyết. Gió lạnh cắt da tàn sát bừa bãi khiến rừng thông nghiêng ngả, thuận tiện thúc giục mọi người thay áo bông dày.
“Chắc vậy rồi,” Hồng Nhai trầm ngâm, “Khi nào tuyết rơi không quan trọng, nhưng bên phía Công chúa, con tính thế nào? Chẳng lẽ thật muốn giữ người ta ở đây ăn Tết?”
Nhắc đến chuyện này, niềm mong chờ trận tuyết đầu mùa của Hồng Văn nháy mắt giảm đi hơn phân nửa: “Ngày mai con lại khuyên nàng...”
Trước đó hai người đã thảo luận chuyện này rồi.
Nơi đây không thể so với Vọng Yến Đài, tháng mười coi như chính thức bắt đầu mùa đông. Nếu không khởi hành trước tháng mười một, đến lúc đó băng sẽ bao phủ ngàn dặm, tuyết dày ba thước muốn đi cũng không được, đành phải chờ đến tháng tư năm sau mới là đầu xuân.
Không riêng Hồng Văn cảm thấy không ổn mà cả Long Nguyên Đế nghiễm nhiên đã mất kiên nhẫn, hai lần viết thư lời lẽ gay gắt dưới hình thức ra lệnh bí mật, bảo rằng cần mau chóng làm Trưởng công chúa nhích người, bằng không tự gánh lấy hậu quả.
Dù sao lúc này nhiệm vụ đã hoàn thành, không thể vô duyên vô cớ lưu lại bên ngoài ăn Tết.
Ấy mà Trưởng công chúa Gia Chân vẫn không muốn rời đi.
Thứ nhất, nàng rất vất vả mới được phép ra ngoài một chuyến, chờ đến lần sau có cơ hội thích hợp không biết là ngày tháng năm nào, thật sự không muốn nhanh như vậy phải trở lại giam mình trong bốn bức tường cung;
Thứ hai, lần đầu tiên được nếm hương vị tình yêu, nàng đang như si như say, bây giờ xa nhau một ngày là như cách ba thu, huống chi khoảng cách từ đây đến đô thành còn hơn ngàn dặm?
Nàng đề nghị Hồng Văn cùng về chung với mình, tim Hồng Văn đập thình thịch, nhưng hắn do dự trong nháy mắt rốt cuộc vẫn từ chối.
Chưa bàn đến vấn đề thiếu đi một phần thánh chỉ, quan trọng nhất là mùa đông giá rét cũng là lúc các loại bệnh tật tăng cao. Ngoài mấy chục vạn tướng sĩ trong quân doanh thì còn dân tị nạn vừa dọn vào khu tái định cư mới thành lập, đại phu có tư cách hành nghề y chỉ chiêu mộ được một vị, phàm là có tình huống gì ngoài ý muốn thì sự nỗ lực của mọi người sẽ như nước chảy về biển Đông.
Hồng Văn không dám nói mình là thánh nhân cao cả lòng mang thiên hạ, nhưng một khi biết rõ tình hình như thế, hắn không thể nhẫn tâm bỏ đi vì vụ lợi ích kỷ của mình.
Bằng không ngày sau nếu mọi người bình yên vô sự còn đỡ, phàm là có bất kỳ chuyện xấu gì xảy ra, cả đời hắn sẽ không bao giờ ngừng hối hận.
“Thằng nhỏ này,” Hồng Nhai nhìn đồ đệ vài lần, xoa mạnh đầu hắn, “Gặp gỡ Công chúa thật sự không biết rốt cuộc là họa hay phúc.”
Nếu là cô nương thuộc gia đình bình thường, yêu nhau thì cứ việc tổ chức đám cưới ngay lập tức, đến lúc đó lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, đâu cần khó xử như vậy?
Ngặt nỗi đây là một vị Công chúa! Đừng vội mơ cái gì mà lấy chồng theo chồng, đồ đệ của ông hoàn toàn coi như ở rể!
Tuy nhiên nói đi thì cũng nói lại, dám chịu tiếng "bám váy" này cũng được coi là có bản lĩnh...
Hồng Văn để kệ sư phụ vò đầu mình thành ổ gà, chém đinh chặt sắt đáp: “Là phúc đấy ạ.”
Từ nhỏ đến lớn, được sư phụ nuôi dưỡng là diễm phúc thứ nhất trong đời hắn; vào kinh thành quen biết nhiều bạn bè là diễm phúc thứ hai; mà có thể trao nhận tình cảm với Trưởng công chúa Gia Chân là diễm phúc thứ ba.
Thế nhân thường nói vận may chỉ đến không quá ba lần, có lẽ may mắn cả đời của hắn đều dùng trong ba trường hợp trên, cho nên nhất định phải quý trọng. Mời vào ⱳᥲƭƭρᥲժ thăm ổ cúa ხà ᥴòm.
“Hồng sư phụ, Hồng Thái y, ngủ chưa ạ?” Vương Asim gõ cửa, “Mang cho hai vị chút đồ ăn.”
Hồng Văn để một đầu bù xù trèo xuống giường ra mở then kéo cửa: “Có gì ăn thế?”
Vương Asim cười khúc khích, giơ lên một bao bố thật lớn trong tay, đựng đầy hồ đào, hạt dẻ, quả phỉ, hạt thông, v.v... toàn thổ sản vùng núi.
Phủ Viễn Bình nhiều núi nhiều rừng, các loại thổ sản không thiếu. Mà mùa đông nơi này - đặc biệt là buổi tối mùa đông - thật sự quá dài, dần dà mọi người đều có thói quen tích trữ thổ sản, rảnh rỗi bèn rúc trên giường ấm, vừa nướng thổ sản vừa nói chuyện phiếm giết thời gian.
Hồng Văn sáng mắt, vội vàng tiếp nhận bao bố: “Nhiều thế? Để ta mang sang cho Trưởng công chúa một ít, ngươi đi gọi Trình Bân và hai y sinh tới đây, ta thuận tiện kiểm tra bọn họ.”
Vương Asim đi ngay. Đám người Trình Bân vừa nghe có ăn trước tiên cao hứng, kết quả lại nghe phải kiểm tra đều lộ ra vẻ mặt đau khổ:
Trời rét lạnh, làm tổ trên giường ấm ăn uống nói cười không tốt sao?
Bọn họ đã rời xa Thái Y Viện, lý do gì còn muốn khảo bài?
Thật quá đáng!
Ước chừng một khắc sau, Trình Bân và hai y sinh khoác áo bông dày cộm chen vào, lạnh đến mức chóp mũi đỏ bừng, vẻ mặt đưa đám như mất cha mất mẹ.
Hồng Nhai vỗ đùi cười ha hả, không có chút xíu lòng thương hại nào.
Hồng Văn dầm tuyết trở về, vừa vào cửa đã nhảy tưng tưng kêu to, “Đột nhiên lạnh quá! Ái chà, người đều đến đông đủ, chúng ta bắt đầu nhé!”
Trình Bân thật cẩn thận hỏi: “À thưa đại nhân, là bắt đầu ăn hay...”
Hai gã y sinh đồng dạng đổ dồn ánh mắt hy vọng lên mặt Hồng Văn, giống như dê núi đợi làm thịt cầu nguyện dao mổ không đâm xuống.
Hồng Văn phủi vụn tuyết trên người, cởi áo bông treo lên giá, nghe vậy chậc lưỡi ra tiếng: “Thân là y giả lại cứ muốn không làm mà hưởng, ý tưởng này không chấp nhận được.”
Da mặt Trình Bân giựt giựt: “Hạ quan sực nhớ còn hai phần y án chưa sửa sang xong, thôi thì không cần ăn vậy.”
“Ngươi đứng lại.” Hồng Văn đè vai anh ta giữ chặt.
Trình Bân theo bản năng vùng vẫy muốn thoát ra nhưng không có kết quả. Lúc này mới nhớ mình không so sức mạnh nổi vị cấp trên trẻ tuổi trông lịch sự thư sinh này, đành ai oán van xin: “Đại nhân, buông tha ti chức đi! Hôm qua ngài đã kiểm tra rồi, ti chức định viết thư cho người nhà đây!”
Tiếng cười của Hồng Nhai càng thêm cuồng nhiệt, đan xen với tiếng cười khùng khục như quả tạ của Vương Asim, xông thẳng lên tận trời.
Hồng Văn gãi đầu, “Ủa, kiểm tra rồi à? Thôi, ta không tính toán chi li, dù sao cũng đã tới rồi...”
Trình Bân khóc không ra nước mắt, mẹ nó ta rất chi li đấy! Nếu không viết thư thì có gì để gửi?
Chức quan lớn hơn một bậc là có thể không nói lý?
Phải công nhận, có đôi khi nhìn người khác khổ sở thiệt tình khoái chí vô cùng, đặc biệt loại khổ sở này là do một tay mình tạo thành thì niềm vui lại được nhân đôi.
Hồng Văn hoàn toàn phớt lờ ba gương mặt nhăn như trái khổ qua, thuận tay vùi một vốc lớn thổ sản vào bếp than hồng, sau đó cởi giày leo lên giường đất. Anh chàng dựa lưng vào chăn bông ngồi xếp bằng cắn hạt bí, ngón tay thon dài điểm điểm về phía hai gã y sinh, diễn giải một cách nhuần nhuyễn sự kiêu ngạo tiềm ẩn của Trưởng công chúa Gia Chân: “Hai ngươi kiểm tra lẫn nhau, người thắng cuộc sẽ khiêu chiến Trình Lại mục,” rồi quay sang nhe răng cười với Trình Bân, hiền lành nói, “Ta sẽ tự mình kiểm tra ngươi.”
Trình Bân: “...”
Ti chức cảm ơn sự thiên vị của ngài nha!
Hai y sinh sửng sốt, sau khi hoàn hồn đồng thời nhìn về phía đối phương, trong mắt ý chí chiến đấu dần dần dâng cao. Truyện Điền Văn
Ai nguyện ý nhận thua trước mặt cấp trên?
So thì so!
Không lâu sau, trong phòng luân phiên vang lên hai giọng nói, nào là mạch tượng, dược liệu, triệu chứng, v.v... cứ như trận mưa tiễn bắn ra trước khi xông trận.
Ban đầu hai người còn cố kỵ đồng liêu, so tài tương đối ôn hòa. Song cũng chính vì làm đồng liêu nên quá mức hiểu nhau, sau khi hỏi đáp qua lại mấy hiệp thì tình hình chiến đấu dần dần gay go, vì thế mùi hỏa dược càng lúc càng nồng.
Thầy trò Hồng Văn cười tủm tỉm quan sát toàn bộ quá trình, tầm mắt không ngừng dao động giữa hai người, thỉnh thoảng cúi đầu thì thầm vài câu đánh giá với nhau.
Hai gã y sinh liếc qua khóe mắt thấy một màn này càng thêm kích động, vì thế tăng lớn hỏa lực thêm một bậc...
Nếu họ nhớ không lầm, có một vị Lại mục năm sau sẽ cáo lão hồi hương.
Đã có người muốn đi, tự nhiên phải có người bổ khuyết, vậy tại sao người đó không thể là chính mình?
Phải biết rằng, sau khi thăng chức thành Lại mục mới coi như chân chính bước vào hàng ngũ quan viên, từ đấy sẽ có chỗ dựa cho quãng đời còn lại. Tuy Lại Bộ quản lý sự đề bạt và thăng chức của chư quan, nhưng lời đề cử và đánh giá của người lãnh đạo trực tiếp là quan trọng nhất, cho nên mọi người đều nửa thích nửa ghét vụ kiểm tra kiến thức này.
Người ta có câu thuốc và độc khó phân biệt ranh giới, hai gã y sinh có trình độ quá mức tương đương, khảo bài tầm thường khó định ra cao thấp. Thật không biết rốt cuộc là ai khởi xướng, màn vấn đáp qua lại dần dần diễn biến thành “Nếu ta hạ loại độc này, ngươi dùng biện pháp gì hóa giải?”
Vương Asim vốn chỉ định xem diễn dần dần mất đi nụ cười, run bần bật nhìn hai đại phu gân cổ tranh cãi đến đỏ mặt tía tai.
Hắn nuốt nước miếng, liếc sang Hồng Văn là thủ phạm gây ra màn đấu đá này đang cười ấm áp như Bồ Tát an tọa nhìn đồng tử, theo bản năng rụt người thụt lùi vào một góc.
Thật là đáng sợ, khó trách Nguyên soái luôn nói thà giết võ tướng chứ chớ chọc văn nhân: dù gì người trước chết thì thôi, nhưng người sau có thể làm ngươi chết cũng không biết mình chết thế nào...
Quá âm hiểm!
Trận chiến giữa hai gã y sinh đang đến hồi gay cấn thì bất ngờ nghe tiếng vó ngựa dồn dập đến gần trong đêm tuyết. Mọi người đều quen với việc khám gấp hoặc tập hợp khẩn cấp, lập tức đồng loạt bật dậy hỏi: “Chuyện gì?”
Nên biết nơi này là chỗ sâu trong đại doanh, không phải trường hợp khẩn cấp thì nghiêm cấm phi ngựa.
Kỵ sĩ kia hình như không quen thuộc lắm với cách phân bố trong doanh trại, điều khiển ngựa đi vài vòng rồi mới tiến thẳng đến khu nhà của đám người Hồng Văn.
Cửa bị đập mạnh đến rung trời, kỵ sĩ ở bên ngoài hối hả hô to: “Hồng Thái y, xin cứu mạng!”
Hồng Văn đưa mắt ra hiệu, hai gã y sinh đứng gần cửa nhất lập tức chạy ra mở then kéo cửa.
Gió lạnh mang theo những bông tuyết to bằng ngón cái dũng mãnh tràn vào, tàn nhẫn dập tắt ngọn lửa màu cam trong lò, mọi người theo bản năng nheo mắt lại: “Người đến là ai?”
Kỵ sĩ kéo xuống mặt nạ bảo hộ phủ một lớp tuyết trắng, hơi thở như khói phun ra theo lời nói: “Hồng Thái y, là tiểu nhân!”
Hồng Văn nheo mắt quan sát người tới, thực mau nhận ra y là tùy tùng tâm phúc bên cạnh Hoàng Biện, vội xuống giường xỏ giày: “Hoàng đại nhân xảy ra chuyện?”
Kỵ sĩ thở hổn hển lấy hơi, nôn nóng nói: “Không phải đại nhân, là dân tị nạn trong khu tái định cư đã xảy ra chuyện!”
Vấn đề bắt đầu từ buổi trưa hôm nay.
Có hai đứa bé tìm đại phu xem bệnh, nói mấy ngày qua người không được khỏe, hơi sốt và ho khan. Mẹ chúng cứ tưởng giống như trước kia cứ để vài ngày là tự khỏi, ai ngờ hôm nay bệnh trạng đột nhiên tăng thêm, đành phải tới cho đại phu khám.
Đại phu bắt mạch, nói là bị cảm lạnh, ấy mà hai đứa bé uống thuốc xong lại không hề chuyển biến tốt đẹp, buổi chiều đột nhiên sốt cao!
Mà ngay sau đó, lục tục có ba năm hộ dân báo cáo người trong gia đình xuất hiện triệu chứng tương tự.
Binh lính tuần tra cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức ra lệnh cho bọn họ ở nhà không được ra ngoài, cũng đích thân đi báo cáo Hoàng Biện. Hoàng Biện biết được không kịp ăn cơm chiều, đích thân đến tận nơi xem xét hỏi han, phát hiện tình trạng của tất cả các bệnh nhân đều cực kỳ tương tự, rất giống chứng nhiễm dịch trong truyền thuyết.
Hoàng Biện choáng váng, thầm nghĩ chẳng lẽ ông trời muốn diệt ta? Chính mình thật vất vả mới bò đến vị trí này, thật vất vả mới làm ra chút chiến tích...
Nhưng y rốt cuộc là người không tầm thường, sau khoảnh khắc hoảng loạn ngắn ngủi lập tức bình tĩnh lại, liên tiếp đưa ra một loạt mệnh lệnh đâu vào đấy: Trước tiên bố trí người phong tỏa từng nhà nghiêm cấm xuất nhập; sau đó sai tâm phúc cầm lệnh bài của mình đi đại doanh Đông Bắc mời nhóm người Hồng Văn rời núi; đồng thời liên lạc với mấy tiệm thuốc lớn trong thành để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Thật là sợ cái gì tới cái đó, Hồng Văn vừa hỏi tình hình vừa thu dọn hành lý: “Đi thôi!” Ra được vài bước đột nhiên dừng lại, quay sang Trình Bân bảo: “Không nên tập trung mọi người cùng một chỗ, ngươi ở lại để làm hậu thuẫn”
Nếu lỡ thật là bệnh dịch, chuyến đi này tất nhiên hung hiểm. Trình Bân mới định lên tiếng đề nghị giữ một y sinh lại đây để mình tới đó đúng hơn, chợt thấy một ngọn đèn vàng từ xa tới gần, bị gió bắc mãnh liệt thổi chao đảo. Hóa ra là Trưởng công chúa Gia Chân nghe động tĩnh bèn mang theo Thanh Nhạn lại đây xem xét: “Sao thế, xảy ra chuyện gì à?”
“Đứng lại!” Hồng Văn đột nhiên hét to, “Đừng tới đây, đứng ngay nơi đó không được nhúc nhích!”
Hai chủ tớ Trưởng công chúa Gia chựng lại ngay: “Tại sao...”
Thấy toàn thể đại phu đều chuẩn bị xuất phát, Trưởng công chúa Gia Chân nháy mắt ý thức được điều gì đó, tay chân tức khắc lạnh ngắt.
Hồng Văn đột nhiên căng thẳng, tim đập thình thịch.
Hắn không sợ cứu người, cũng không sợ dịch bệnh nên lao ra ngoài mà không cần suy nghĩ, bởi vì hắn là đại phu, cứu người là trách nhiệm. Nhưng hiện tại Trưởng công chúa Gia Chân mới vừa xuất hiện, hắn lại thực sự sợ hãi.
Hắn sợ quả thật là ôn dịch, càng sợ kỵ sĩ tới báo tin đã nhiễm bệnh rồi...
Hồng Văn hít một hơi thật sâu, không khí lạnh băng xen lẫn bông tuyết ập vào cổ họng, hắn chợt cảm thấy bình tĩnh hơn bao giờ hết.
“Thanh Nhạn!” Hồng Văn hét lớn, giọng nói bị gió bắc cuồng loạn thổi tan thành từng mảnh nhỏ, “Lập tức đưa Công chúa về thu dọn hành lý, lập tức thỉnh Khang Tướng quân sai người hộ tống Công chúa đến dịch quán, sáng sớm ngày mai lập tức khởi hành hồi kinh!”
Hồng Văn ngồi ghé vào bên cạnh ông, cũng hướng mắt ra ngoài: “Trời sầm sì suốt ba ngày, có thể hạ tuyết không ạ?”
Thật là thần kỳ, ở nơi khác thì hiện tại chỉ hơi lạnh chút thôi, nhưng ở phủ Viễn Bình lại đang chuẩn bị đổ tuyết. Gió lạnh cắt da tàn sát bừa bãi khiến rừng thông nghiêng ngả, thuận tiện thúc giục mọi người thay áo bông dày.
“Chắc vậy rồi,” Hồng Nhai trầm ngâm, “Khi nào tuyết rơi không quan trọng, nhưng bên phía Công chúa, con tính thế nào? Chẳng lẽ thật muốn giữ người ta ở đây ăn Tết?”
Nhắc đến chuyện này, niềm mong chờ trận tuyết đầu mùa của Hồng Văn nháy mắt giảm đi hơn phân nửa: “Ngày mai con lại khuyên nàng...”
Trước đó hai người đã thảo luận chuyện này rồi.
Nơi đây không thể so với Vọng Yến Đài, tháng mười coi như chính thức bắt đầu mùa đông. Nếu không khởi hành trước tháng mười một, đến lúc đó băng sẽ bao phủ ngàn dặm, tuyết dày ba thước muốn đi cũng không được, đành phải chờ đến tháng tư năm sau mới là đầu xuân.
Không riêng Hồng Văn cảm thấy không ổn mà cả Long Nguyên Đế nghiễm nhiên đã mất kiên nhẫn, hai lần viết thư lời lẽ gay gắt dưới hình thức ra lệnh bí mật, bảo rằng cần mau chóng làm Trưởng công chúa nhích người, bằng không tự gánh lấy hậu quả.
Dù sao lúc này nhiệm vụ đã hoàn thành, không thể vô duyên vô cớ lưu lại bên ngoài ăn Tết.
Ấy mà Trưởng công chúa Gia Chân vẫn không muốn rời đi.
Thứ nhất, nàng rất vất vả mới được phép ra ngoài một chuyến, chờ đến lần sau có cơ hội thích hợp không biết là ngày tháng năm nào, thật sự không muốn nhanh như vậy phải trở lại giam mình trong bốn bức tường cung;
Thứ hai, lần đầu tiên được nếm hương vị tình yêu, nàng đang như si như say, bây giờ xa nhau một ngày là như cách ba thu, huống chi khoảng cách từ đây đến đô thành còn hơn ngàn dặm?
Nàng đề nghị Hồng Văn cùng về chung với mình, tim Hồng Văn đập thình thịch, nhưng hắn do dự trong nháy mắt rốt cuộc vẫn từ chối.
Chưa bàn đến vấn đề thiếu đi một phần thánh chỉ, quan trọng nhất là mùa đông giá rét cũng là lúc các loại bệnh tật tăng cao. Ngoài mấy chục vạn tướng sĩ trong quân doanh thì còn dân tị nạn vừa dọn vào khu tái định cư mới thành lập, đại phu có tư cách hành nghề y chỉ chiêu mộ được một vị, phàm là có tình huống gì ngoài ý muốn thì sự nỗ lực của mọi người sẽ như nước chảy về biển Đông.
Hồng Văn không dám nói mình là thánh nhân cao cả lòng mang thiên hạ, nhưng một khi biết rõ tình hình như thế, hắn không thể nhẫn tâm bỏ đi vì vụ lợi ích kỷ của mình.
Bằng không ngày sau nếu mọi người bình yên vô sự còn đỡ, phàm là có bất kỳ chuyện xấu gì xảy ra, cả đời hắn sẽ không bao giờ ngừng hối hận.
“Thằng nhỏ này,” Hồng Nhai nhìn đồ đệ vài lần, xoa mạnh đầu hắn, “Gặp gỡ Công chúa thật sự không biết rốt cuộc là họa hay phúc.”
Nếu là cô nương thuộc gia đình bình thường, yêu nhau thì cứ việc tổ chức đám cưới ngay lập tức, đến lúc đó lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, đâu cần khó xử như vậy?
Ngặt nỗi đây là một vị Công chúa! Đừng vội mơ cái gì mà lấy chồng theo chồng, đồ đệ của ông hoàn toàn coi như ở rể!
Tuy nhiên nói đi thì cũng nói lại, dám chịu tiếng "bám váy" này cũng được coi là có bản lĩnh...
Hồng Văn để kệ sư phụ vò đầu mình thành ổ gà, chém đinh chặt sắt đáp: “Là phúc đấy ạ.”
Từ nhỏ đến lớn, được sư phụ nuôi dưỡng là diễm phúc thứ nhất trong đời hắn; vào kinh thành quen biết nhiều bạn bè là diễm phúc thứ hai; mà có thể trao nhận tình cảm với Trưởng công chúa Gia Chân là diễm phúc thứ ba.
Thế nhân thường nói vận may chỉ đến không quá ba lần, có lẽ may mắn cả đời của hắn đều dùng trong ba trường hợp trên, cho nên nhất định phải quý trọng. Mời vào ⱳᥲƭƭρᥲժ thăm ổ cúa ხà ᥴòm.
“Hồng sư phụ, Hồng Thái y, ngủ chưa ạ?” Vương Asim gõ cửa, “Mang cho hai vị chút đồ ăn.”
Hồng Văn để một đầu bù xù trèo xuống giường ra mở then kéo cửa: “Có gì ăn thế?”
Vương Asim cười khúc khích, giơ lên một bao bố thật lớn trong tay, đựng đầy hồ đào, hạt dẻ, quả phỉ, hạt thông, v.v... toàn thổ sản vùng núi.
Phủ Viễn Bình nhiều núi nhiều rừng, các loại thổ sản không thiếu. Mà mùa đông nơi này - đặc biệt là buổi tối mùa đông - thật sự quá dài, dần dà mọi người đều có thói quen tích trữ thổ sản, rảnh rỗi bèn rúc trên giường ấm, vừa nướng thổ sản vừa nói chuyện phiếm giết thời gian.
Hồng Văn sáng mắt, vội vàng tiếp nhận bao bố: “Nhiều thế? Để ta mang sang cho Trưởng công chúa một ít, ngươi đi gọi Trình Bân và hai y sinh tới đây, ta thuận tiện kiểm tra bọn họ.”
Vương Asim đi ngay. Đám người Trình Bân vừa nghe có ăn trước tiên cao hứng, kết quả lại nghe phải kiểm tra đều lộ ra vẻ mặt đau khổ:
Trời rét lạnh, làm tổ trên giường ấm ăn uống nói cười không tốt sao?
Bọn họ đã rời xa Thái Y Viện, lý do gì còn muốn khảo bài?
Thật quá đáng!
Ước chừng một khắc sau, Trình Bân và hai y sinh khoác áo bông dày cộm chen vào, lạnh đến mức chóp mũi đỏ bừng, vẻ mặt đưa đám như mất cha mất mẹ.
Hồng Nhai vỗ đùi cười ha hả, không có chút xíu lòng thương hại nào.
Hồng Văn dầm tuyết trở về, vừa vào cửa đã nhảy tưng tưng kêu to, “Đột nhiên lạnh quá! Ái chà, người đều đến đông đủ, chúng ta bắt đầu nhé!”
Trình Bân thật cẩn thận hỏi: “À thưa đại nhân, là bắt đầu ăn hay...”
Hai gã y sinh đồng dạng đổ dồn ánh mắt hy vọng lên mặt Hồng Văn, giống như dê núi đợi làm thịt cầu nguyện dao mổ không đâm xuống.
Hồng Văn phủi vụn tuyết trên người, cởi áo bông treo lên giá, nghe vậy chậc lưỡi ra tiếng: “Thân là y giả lại cứ muốn không làm mà hưởng, ý tưởng này không chấp nhận được.”
Da mặt Trình Bân giựt giựt: “Hạ quan sực nhớ còn hai phần y án chưa sửa sang xong, thôi thì không cần ăn vậy.”
“Ngươi đứng lại.” Hồng Văn đè vai anh ta giữ chặt.
Trình Bân theo bản năng vùng vẫy muốn thoát ra nhưng không có kết quả. Lúc này mới nhớ mình không so sức mạnh nổi vị cấp trên trẻ tuổi trông lịch sự thư sinh này, đành ai oán van xin: “Đại nhân, buông tha ti chức đi! Hôm qua ngài đã kiểm tra rồi, ti chức định viết thư cho người nhà đây!”
Tiếng cười của Hồng Nhai càng thêm cuồng nhiệt, đan xen với tiếng cười khùng khục như quả tạ của Vương Asim, xông thẳng lên tận trời.
Hồng Văn gãi đầu, “Ủa, kiểm tra rồi à? Thôi, ta không tính toán chi li, dù sao cũng đã tới rồi...”
Trình Bân khóc không ra nước mắt, mẹ nó ta rất chi li đấy! Nếu không viết thư thì có gì để gửi?
Chức quan lớn hơn một bậc là có thể không nói lý?
Phải công nhận, có đôi khi nhìn người khác khổ sở thiệt tình khoái chí vô cùng, đặc biệt loại khổ sở này là do một tay mình tạo thành thì niềm vui lại được nhân đôi.
Hồng Văn hoàn toàn phớt lờ ba gương mặt nhăn như trái khổ qua, thuận tay vùi một vốc lớn thổ sản vào bếp than hồng, sau đó cởi giày leo lên giường đất. Anh chàng dựa lưng vào chăn bông ngồi xếp bằng cắn hạt bí, ngón tay thon dài điểm điểm về phía hai gã y sinh, diễn giải một cách nhuần nhuyễn sự kiêu ngạo tiềm ẩn của Trưởng công chúa Gia Chân: “Hai ngươi kiểm tra lẫn nhau, người thắng cuộc sẽ khiêu chiến Trình Lại mục,” rồi quay sang nhe răng cười với Trình Bân, hiền lành nói, “Ta sẽ tự mình kiểm tra ngươi.”
Trình Bân: “...”
Ti chức cảm ơn sự thiên vị của ngài nha!
Hai y sinh sửng sốt, sau khi hoàn hồn đồng thời nhìn về phía đối phương, trong mắt ý chí chiến đấu dần dần dâng cao. Truyện Điền Văn
Ai nguyện ý nhận thua trước mặt cấp trên?
So thì so!
Không lâu sau, trong phòng luân phiên vang lên hai giọng nói, nào là mạch tượng, dược liệu, triệu chứng, v.v... cứ như trận mưa tiễn bắn ra trước khi xông trận.
Ban đầu hai người còn cố kỵ đồng liêu, so tài tương đối ôn hòa. Song cũng chính vì làm đồng liêu nên quá mức hiểu nhau, sau khi hỏi đáp qua lại mấy hiệp thì tình hình chiến đấu dần dần gay go, vì thế mùi hỏa dược càng lúc càng nồng.
Thầy trò Hồng Văn cười tủm tỉm quan sát toàn bộ quá trình, tầm mắt không ngừng dao động giữa hai người, thỉnh thoảng cúi đầu thì thầm vài câu đánh giá với nhau.
Hai gã y sinh liếc qua khóe mắt thấy một màn này càng thêm kích động, vì thế tăng lớn hỏa lực thêm một bậc...
Nếu họ nhớ không lầm, có một vị Lại mục năm sau sẽ cáo lão hồi hương.
Đã có người muốn đi, tự nhiên phải có người bổ khuyết, vậy tại sao người đó không thể là chính mình?
Phải biết rằng, sau khi thăng chức thành Lại mục mới coi như chân chính bước vào hàng ngũ quan viên, từ đấy sẽ có chỗ dựa cho quãng đời còn lại. Tuy Lại Bộ quản lý sự đề bạt và thăng chức của chư quan, nhưng lời đề cử và đánh giá của người lãnh đạo trực tiếp là quan trọng nhất, cho nên mọi người đều nửa thích nửa ghét vụ kiểm tra kiến thức này.
Người ta có câu thuốc và độc khó phân biệt ranh giới, hai gã y sinh có trình độ quá mức tương đương, khảo bài tầm thường khó định ra cao thấp. Thật không biết rốt cuộc là ai khởi xướng, màn vấn đáp qua lại dần dần diễn biến thành “Nếu ta hạ loại độc này, ngươi dùng biện pháp gì hóa giải?”
Vương Asim vốn chỉ định xem diễn dần dần mất đi nụ cười, run bần bật nhìn hai đại phu gân cổ tranh cãi đến đỏ mặt tía tai.
Hắn nuốt nước miếng, liếc sang Hồng Văn là thủ phạm gây ra màn đấu đá này đang cười ấm áp như Bồ Tát an tọa nhìn đồng tử, theo bản năng rụt người thụt lùi vào một góc.
Thật là đáng sợ, khó trách Nguyên soái luôn nói thà giết võ tướng chứ chớ chọc văn nhân: dù gì người trước chết thì thôi, nhưng người sau có thể làm ngươi chết cũng không biết mình chết thế nào...
Quá âm hiểm!
Trận chiến giữa hai gã y sinh đang đến hồi gay cấn thì bất ngờ nghe tiếng vó ngựa dồn dập đến gần trong đêm tuyết. Mọi người đều quen với việc khám gấp hoặc tập hợp khẩn cấp, lập tức đồng loạt bật dậy hỏi: “Chuyện gì?”
Nên biết nơi này là chỗ sâu trong đại doanh, không phải trường hợp khẩn cấp thì nghiêm cấm phi ngựa.
Kỵ sĩ kia hình như không quen thuộc lắm với cách phân bố trong doanh trại, điều khiển ngựa đi vài vòng rồi mới tiến thẳng đến khu nhà của đám người Hồng Văn.
Cửa bị đập mạnh đến rung trời, kỵ sĩ ở bên ngoài hối hả hô to: “Hồng Thái y, xin cứu mạng!”
Hồng Văn đưa mắt ra hiệu, hai gã y sinh đứng gần cửa nhất lập tức chạy ra mở then kéo cửa.
Gió lạnh mang theo những bông tuyết to bằng ngón cái dũng mãnh tràn vào, tàn nhẫn dập tắt ngọn lửa màu cam trong lò, mọi người theo bản năng nheo mắt lại: “Người đến là ai?”
Kỵ sĩ kéo xuống mặt nạ bảo hộ phủ một lớp tuyết trắng, hơi thở như khói phun ra theo lời nói: “Hồng Thái y, là tiểu nhân!”
Hồng Văn nheo mắt quan sát người tới, thực mau nhận ra y là tùy tùng tâm phúc bên cạnh Hoàng Biện, vội xuống giường xỏ giày: “Hoàng đại nhân xảy ra chuyện?”
Kỵ sĩ thở hổn hển lấy hơi, nôn nóng nói: “Không phải đại nhân, là dân tị nạn trong khu tái định cư đã xảy ra chuyện!”
Vấn đề bắt đầu từ buổi trưa hôm nay.
Có hai đứa bé tìm đại phu xem bệnh, nói mấy ngày qua người không được khỏe, hơi sốt và ho khan. Mẹ chúng cứ tưởng giống như trước kia cứ để vài ngày là tự khỏi, ai ngờ hôm nay bệnh trạng đột nhiên tăng thêm, đành phải tới cho đại phu khám.
Đại phu bắt mạch, nói là bị cảm lạnh, ấy mà hai đứa bé uống thuốc xong lại không hề chuyển biến tốt đẹp, buổi chiều đột nhiên sốt cao!
Mà ngay sau đó, lục tục có ba năm hộ dân báo cáo người trong gia đình xuất hiện triệu chứng tương tự.
Binh lính tuần tra cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức ra lệnh cho bọn họ ở nhà không được ra ngoài, cũng đích thân đi báo cáo Hoàng Biện. Hoàng Biện biết được không kịp ăn cơm chiều, đích thân đến tận nơi xem xét hỏi han, phát hiện tình trạng của tất cả các bệnh nhân đều cực kỳ tương tự, rất giống chứng nhiễm dịch trong truyền thuyết.
Hoàng Biện choáng váng, thầm nghĩ chẳng lẽ ông trời muốn diệt ta? Chính mình thật vất vả mới bò đến vị trí này, thật vất vả mới làm ra chút chiến tích...
Nhưng y rốt cuộc là người không tầm thường, sau khoảnh khắc hoảng loạn ngắn ngủi lập tức bình tĩnh lại, liên tiếp đưa ra một loạt mệnh lệnh đâu vào đấy: Trước tiên bố trí người phong tỏa từng nhà nghiêm cấm xuất nhập; sau đó sai tâm phúc cầm lệnh bài của mình đi đại doanh Đông Bắc mời nhóm người Hồng Văn rời núi; đồng thời liên lạc với mấy tiệm thuốc lớn trong thành để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Thật là sợ cái gì tới cái đó, Hồng Văn vừa hỏi tình hình vừa thu dọn hành lý: “Đi thôi!” Ra được vài bước đột nhiên dừng lại, quay sang Trình Bân bảo: “Không nên tập trung mọi người cùng một chỗ, ngươi ở lại để làm hậu thuẫn”
Nếu lỡ thật là bệnh dịch, chuyến đi này tất nhiên hung hiểm. Trình Bân mới định lên tiếng đề nghị giữ một y sinh lại đây để mình tới đó đúng hơn, chợt thấy một ngọn đèn vàng từ xa tới gần, bị gió bắc mãnh liệt thổi chao đảo. Hóa ra là Trưởng công chúa Gia Chân nghe động tĩnh bèn mang theo Thanh Nhạn lại đây xem xét: “Sao thế, xảy ra chuyện gì à?”
“Đứng lại!” Hồng Văn đột nhiên hét to, “Đừng tới đây, đứng ngay nơi đó không được nhúc nhích!”
Hai chủ tớ Trưởng công chúa Gia chựng lại ngay: “Tại sao...”
Thấy toàn thể đại phu đều chuẩn bị xuất phát, Trưởng công chúa Gia Chân nháy mắt ý thức được điều gì đó, tay chân tức khắc lạnh ngắt.
Hồng Văn đột nhiên căng thẳng, tim đập thình thịch.
Hắn không sợ cứu người, cũng không sợ dịch bệnh nên lao ra ngoài mà không cần suy nghĩ, bởi vì hắn là đại phu, cứu người là trách nhiệm. Nhưng hiện tại Trưởng công chúa Gia Chân mới vừa xuất hiện, hắn lại thực sự sợ hãi.
Hắn sợ quả thật là ôn dịch, càng sợ kỵ sĩ tới báo tin đã nhiễm bệnh rồi...
Hồng Văn hít một hơi thật sâu, không khí lạnh băng xen lẫn bông tuyết ập vào cổ họng, hắn chợt cảm thấy bình tĩnh hơn bao giờ hết.
“Thanh Nhạn!” Hồng Văn hét lớn, giọng nói bị gió bắc cuồng loạn thổi tan thành từng mảnh nhỏ, “Lập tức đưa Công chúa về thu dọn hành lý, lập tức thỉnh Khang Tướng quân sai người hộ tống Công chúa đến dịch quán, sáng sớm ngày mai lập tức khởi hành hồi kinh!”
/126
|