Chứng kiến Hồng Văn dùng một liều thuốc ngừng lại tình trạng hấp hối của Triệu đại quan nhân, dân chúng đều hoan hô. Những người trước đó còn nghi ngờ y thuật của anh chàng thì hiện giờ không rảnh suy nghĩ nhiều, vội chen vào xếp hàng.
Thực ra vùng này trước đây không lâu vẫn rất hỗn loạn, đừng mơ tưởng đến vụ xếp hàng chờ chữa bệnh, ngay giữa ban ngày ban mặt mà còn công khai cướp bóc nữa kìa!
Khoảng thời gian trước, khi hai thầy trò Hồng Văn lần đầu tiên đến chữa bệnh từ thiện, mấy tên du côn địa phương thấy bọn họ chỉ có hai người, ăn mặc tươm tất, trông như dê béo rải tiền xem bệnh miễn phí, bèn đặc biệt chạy tới kiếm chuyện.
Ai ngờ một chân đá vào ván sắt, tên thủ lãnh đám lưu manh lừa bịp tống tiền còn chưa nói dứt câu, ngạc nhiên phát hiện chính mình bay ngược ra ngoài, khi phục hồi tinh thần:
Ôi, bầu trời xanh!
Ối, mặt đau quá!
Cú đấm ngày hôm đó của Hồng Nhai không chỉ đánh rụng tổng cộng mười chín cái răng khiến đám lưu manh máu me đầm đìa mà còn tạo ra uy vọng sấm sét, nháy mắt mãnh liệt bóp chết cơn sóng ngầm đang chớm nở trong nôi. Mấy chủ quán xung quanh thậm chí tự động lui về phía sau chừa ra một khoảng đất trống rộng rãi, e sợ vị đại phu táo bạo kia một ngày nào đó thấy mình không vừa mắt cũng tặng cho một quyền...
Sau khi kết thúc hôm đầu tiên chữa bệnh từ thiện trở lại đại doanh, Khang Hùng còn đặc biệt tới hỏi thăm có gặp khó khăn gì không.
Hai thầy trò trăm miệng một lời: “Nơi này dân phong thuần phác, các bá tánh đều rất hòa thuận lịch sự.”
Khang Hùng bắt đầu ngoáy tai ngay tại chỗ, nghiêm túc nghi ngờ tai của chính mình đã bị nghẹt, hoặc là đầu óc của hai vị này hỏng mất rồi.
Ông cắm rễ nơi đây hơn mười năm, từng gặp những kẻ liều mạng dũng mãnh không sợ chết, từng gặp những gã hảo hán nghĩa khí ngút trời, duy nhất không biết bốn chữ “Hiền lành lịch sự” viết thế nào.
“Thật không bị gây phiền toái?” Trước khi ra cửa hai thầy trò kiên quyết từ chối không cần người đi theo, Khang Hùng thực sự không yên tâm.
Hai thầy trò liếc nhau, trên mặt đều bày ra vẻ chính trực vô cùng: “Đương nhiên, từ trước đến nay chúng tôi đều lấy lý phục người!”
Khang Hùng: “...”
Con mẹ nó “lấy lý phục người” kiểu gì vậy, khi đi quần áo sạch sẽ, nói lý cỡ nào mà khi về quần áo dính máu thế kia?
Tóm lại, hai thầy trò đều tin chắc sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra.
“Trước lễ sau tẩn” mà, nếu không thể “lấy lý phục người” thì trực tiếp đưa tang, hãy xem hiện tại quan hệ giữa mọi người hòa thuận cỡ nào? Chỉ vỏn vẹn ba ngày mà bọn lưu manh vừa thấy hai thầy trò là “xúc động” đến phát khóc đấy thôi.
Tuy khúc dạo đầu của câu chuyện này có chút bất thường, nhưng theo thời gian, mọi người dần dần phát hiện hai thầy trò chỉ tàn nhẫn với kẻ xấu, khi đối mặt với bệnh nhân thì dường như biến thành người khác, hận không thể tay cầm tay dạy mọi người chăm sóc sức khỏe thế nào.
Có một chủ quán gần đó đánh bạo hỏi: “Nếu bọn yêm đều biết cách chăm sóc sức khỏe, tương lai không ai sinh bệnh thì làm sao bây giờ?”
Không có người bệnh, các đại phu chẳng phải đều đói chết?
Ai ngờ vị đại phu trẻ tuổi mở to đôi mắt tròn xoe, vẻ mặt khao khát: “Vậy không phải là chuyện tốt động trời sao?”
Còn có chuyện gì tốt đẹp hơn so với thiên hạ vô bệnh vô tai?
Không có!
Tuyệt đối không có!
Nghe được lời này các chủ quán nói không nên lời, trong lòng không biết cảm nhận thế nào? Chẳng qua kể từ ngày ấy, dần dà có dân bản xứ bắt đầu chủ động giúp sạp chữa bệnh từ thiện, đưa bình nước ấm hoặc hỗ trợ quét tuyết...
Và vì sạp chữa bịnh từ thiện càng ngày càng thu hút được nhiều người, các hộ buôn bán ở vùng này cũng được lợi theo, cho nên họ rất tôn trọng Hồng Văn. Mọi người biết Hồng Văn thích an tĩnh có trật tự bèn chủ động hỗ trợ duy trì, thỉnh thoảng nhìn thấy mấy kẻ muốn “đục nước béo cò”, căn bản không cần đám người Vương Asim ra tay, lập tức sẽ có thương hộ nhảy ra quát bảo ngưng lại...
Thời gian dài, người tới sớm nói cho người tới muộn, người đằng trước nói cho người phía sau, thế là mọi người dần dần học được cách xếp hàng chờ đợi.
“Kho thóc đầy mới biết lễ tết, áo cơm đủ mới biết vinh nhục, hiện giờ dân chúng dần dần theo quy củ giảng đạo lý, có thể thấy vùng đất này không phải hết thuốc chữa.” Trưởng công chúa Gia Chân không rõ đã quay lại từ lúc nào, đứng bên cạnh Hồng Văn cảm khái.
Hồng Văn biết nàng sĩ diện nên khuyên bảo: “Ta còn phải ở nơi này trong chốc lát, chi bằng kêu Asim dẫn nàng đi phi ngựa nhé.”
Trưởng công chúa Gia Chân không những không đi, ngược lại ngồi xuống bên cạnh hắn: “Ai thèm đi phi ngựa, chẳng lẽ một đường tới đây còn phi ngựa chưa đủ?”
Trình Bân ngồi bên kia thầm nghĩ, tính tình vị Công chúa này thật đúng là khó đoán. Hôm vừa tới thì cảm thấy nàng oai phong vô cùng không thua gì bệ hạ, hiện giờ xem ra... chà, tính tình mưa gió thất thường này coi bộ cũng không yếu thế chút nào.
Thật không hổ là anh em ruột.
Hồng Văn tiễn đi một bệnh nhân, thì thầm với Trưởng công chúa Gia Chân: “Những người này không biết thân phận của nàng, càng không biết quy củ thể thống gì, trước giờ luôn nói chuyện không lựa lời...”
Tác phong của dân chúng vùng biên quan xưa nay thô lỗ, đặc biệt là các bà thím đã có chồng, quả thực rất to gan lớn mật, thiên hạ không có chuyện gì mà các bà thím không dám nhìn không dám nghe không dám hỏi, tùy tiện há mồm là có thể tuôn ra những lời kinh thế hãi tục, mấy câu trêu đùa vừa rồi chỉ miễn cưỡng xem như món khai vị.
“Cứ để bọn họ nói,” Trưởng Gia Chân nghiến răng nghiến lợi, “Phải bỏ đi cũng nên là bọn họ, dựa vào đâu mà ta lại trốn tránh?”
Vừa rồi nàng xác thật muốn chạy, nhưng phi ngựa ra ngoài vài bước lại cảm thấy không thích hợp:
Dựa vào đâu mà ta phải đi?
Bổn cung ngàn dặm xa xôi lao tới Đông Bắc, hoàng huynh và các triều thần làm khó dễ đều ngăn được, chẳng lẽ chỉ vì mấy thôn phụ trêu đùa mà phải bỏ chạy?
Thiên hạ không có chuyện vô lý như vậy!
Vì thế nàng lại quay về, cũng thầm hạ quyết tâm muốn cho mấy bà thím trêu chọc nàng thấy lợi hại.
Hồng Văn không biết nên khóc hay cười: “Nàng tranh đua với mấy bà thím đó làm gì?”
Chẳng lẽ còn muốn thô tục hơn người ta? Quả thực không thể hiểu nổi.
Trưởng công chúa Gia Chân bực mình, đôi chân dài hung hăng dậm vài cái: “Cơ mà không thể nuốt trôi cơn tức này.”
Hồng Văn cố nhịn cười, nghiêm trang xoay người đối diện nàng: “Nào, đưa tay ra!”
Trưởng công chúa Gia Chân ngạc nhiên: “Bắt mạch à? Chiều hôm qua không phải đã khám xong rồi sao?”
Hồng Văn nghiêm túc nói: “Quá mức tranh cường háo thắng sẽ khiến trong người hoả khí dâng trào, là bệnh đấy, phải chữa trị... Ui da!”
Trưởng công chúa Gia Chân phục hồi tinh thần, giơ tay nhéo chàng ta một cái, cười mắng: “Giỏi há, dám nói ta có bệnh? Hôm nay phải cho chàng biết sự lợi hại của ta.”
Hồng Văn chộp lấy tay nàng: “Tranh tỷ bớt giận, ta bị đánh không quan trọng, chỉ sợ sau đó tâm hoả của tỷ càng vượng.” Dứt lời, chu chu môi hất đầu về phía sau ra hiệu.
Trưởng công chúa Gia Chân nhìn theo tầm mắt anh chàng, đối diện mấy chục đôi mắt sáng quắc đang nhìn chằm chằm hai người không chớp, nói vậy vừa rồi cảnh tượng đùa giỡn của mình và Hồng Văn đều bị chứng kiến?!
Trong đầu nàng nổ bùm một tiếng, da mặt bừng lên nhiệt độ đáng sợ, cảm giác trời đất quay cuồng, hận không thể tự vận ngay tại chỗ.
Việc đã đến nước này, còn mặt mũi gì để sống trên đời!
Bà thím vừa rồi nói chuyện chậc chậc vài tiếng, lộ ra biểu cảm người từng trải “Ta hiểu mà”: “Ôi chu choa, tuổi trẻ sướng thật! Nhớ năm xưa yêm và lão ma quỷ kia cũng dính nhau không rời thế này...”
Trưởng công chúa Gia Chân sống đến từng tuổi này, đây là lần đầu tiên quê xệ đến thế, gương mặt trắng nõn đỏ thẫm đến phát tím, dường như chỉ cần nhẹ nhàng chọc một cái là máu xì ra ngay.
Nàng hung tợn trợn mắt lườm Hồng Văn một cái, từ dưới gầm bàn hung hăng dẫm mạnh lên chân hắn, đôi mắt chứa đầy tình ý cũng dần dần phủ một màn hơi nước, không biết là vì xấu hổ hay giận dữ.
Bị một cô nương nhìn như vậy, chàng trai nào sẽ nhẫn tâm để nàng tiếp tục chịu nỗi khó xử?
Hồng Văn tự nhận không phải thánh nhân, lập tức cố nén đau nơi mu bàn chân, cầu mấy bà thím kia xin tha: “Mong các vị đại tỷ giơ cao đánh khẽ, nàng mới đến da mặt mỏng, chịu không nổi các vị trêu chọc. Nếu các vị có gì muốn nói, cứ việc...” Hắn dừng một chút, dứt khoát lưu loát chỉ về phía Trình Bân, “Cứ việc hướng đến vị Trình đại phu này!”
Trình Bân đang cố nhịn cười xem kịch vui: “Hả... hả!?”
Ủa ủa ủa?!
Trưởng công chúa Gia Chân mới vừa rồi còn xấu hổ và giận dữ muốn chết tức khắc bật cười ngặt nghẽo, gục trên bàn cười không thể ngồi thẳng.
Trình Bân: “...”
Hồng Văn vỗ mạnh vai anh ta, chân thành nói: “Thánh nhân dạy, 'Khi trời giao sứ mạng trọng đại cho người nào, nhất định trước hết phải làm cho ý chí của họ được tôi rèn, làm cho gân cốt họ bị nhọc mệt...' Trình đại phu, cùng nhau nỗ lực nhé!”
Trình Bân: “...”
Cùng nhau nỗ lực cái con khỉ khô!
Nghe nói vùng quan ngoại không ai quản lí, làm chuyện “dĩ hạ phạm thượng” sẽ hữu hiệu lắm phải không?
Mấy người đùa giỡn ồn ào một hồi rồi tiếp tục khám bệnh. Nháy mắt mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, phần đông người trên đường đều đi ăn cơm, đám người Hồng Văn cũng đói đến mức bụng kêu vang.
Vương Asim thấy thế, không biết lấy ra một chiếc chiêng đồng ở đâu, vừa gõ mạnh vừa cao giọng hô: “Hôm nay chỉ đến đây thôi, các đại phu mệt mỏi hơn nửa ngày cũng cần nghỉ ngơi. Lần khác chư vị trở lại!”
Một chuỗi dài người đang xếp hàng phía sau tức khắc phát ra tiếng thở dài thất vọng. Có người than sao có quá nhiều bệnh nhân xếp hàng trước mình, có người tiếc nuối sao mình đến quá muộn, nhưng không một người nào dám gây náo động, thật sự là một chuyện kỳ diệu ở loại địa phương này.
Có mấy thương gia lập tức tiến lên mời mọc Hồng Văn, bị uyển chuyển từ chối cũng không tức giận, chỉ nói chờ lần sau nhé!
Các thương gia này quan sát con người khác hoàn toàn với bá tánh bình thường, họ vào Nam ra Bắc suốt bao nhiêu năm nên rất lõi đời. Tuy họ không biết chính xác lai lịch của mấy vị đại phu kia, nhưng chỉ cần nhìn ngôn hành cử chỉ là biết không phải người tầm thường, càng kiêm đám tùy tùng Vương Asim với kiểu đứng hay ngồi mà sống lưng vẫn thẳng tắp, mắt không nhìn loạn, chắc chắn xuất thân từ binh nghiệp... Những vị như vậy tất nhiên lai lịch bất phàm, nếu không phải các vị ấy cố ý mai danh ẩn tích, ngày thường có lẽ không thể nào đủ tư cách tiến đến bắt chuyện được đâu!
Hồng Văn lười nhác vươn vai duỗi lưng, cười đề nghị với Trưởng công chúa Gia Chân: “Ta biết có một nhà nấu món dê rất ngon, chúng ta đi ăn nhé!”
Rồi quay sang rủ đám người Trình Bân: “Mọi người đi chung luôn.”
Ai cũng biết Hồng Thái y và Hồng sư phụ vừa tài cao vừa gan lớn, mấy tháng qua thám thính khắp núi sâu rừng già đào được không ít dược liệu, trở lại kinh thành bán qua tay sẽ kiếm được đầy bồn đầy lu, cho nên mọi người cũng không khách sáo, hăng hái hưởng ứng.
Chợt nghe Trình Bân nãy giờ vẫn không lên tiếng buồn bã nói: “Thánh nhân dạy, 'Khi trời giao sứ mạng trọng đại cho người nào, nhất định trước hết phải làm cho thân xác họ bị đói khát...' Ti chức nên chịu đói thôi ạ.”
Trưởng công chúa Gia Chân phì cười.
Hồng Văn: “...”
Anh chàng hơi xấu hổ sờ sờ mũi: “Dân lấy ăn làm trời, thánh nhân có dạy thế nào cũng không hơn được ông trời. Đi ăn cơm, phải ăn cơm thôi!”
Trình Bân khoanh tay, mắt cá chết nhìn qua: “Không cần nhịn đói ạ?”
Hồng Văn kiên quyết lắc đầu: “Không cần không cần.”
Trình Bân à một tiếng, thanh âm ẩn ẩn vài phần nghẹn ngào lên án: “Đại nhân biết vừa rồi có bao nhiêu người hỏi việc riêng tư của ti chức hay không, còn có mấy người sờ... sờ soạng ti chức nữa đó...”
Tình cảnh này thật khiến người thấy thương tâm người nghe rơi lệ, anh ta không thể nói hết câu.
Hồng Văn và Trưởng công chúa Gia Chân cố gắng nhịn xuống cho tới khi ra ngoài, chịu không nổi ngửa mặt lên trời cười to.
Vương Asim vừa kéo lại Trình Bân muốn giũ tay áo rời đi vừa tiến lên thì thầm với Hồng Văn: “Đại nhân, có một đôi phụ tử luôn đi theo chúng ta.”
Hồng Văn đỡ lấy Trưởng công chúa Gia Chân đang cười nghiêng ngả, nghe vậy gật đầu: “Ta biết, trông họ không có ác ý, đợi chút ngươi kêu họ vào phòng.”
Qua một lát, Vương Asim quả nhiên dẫn theo một đôi cha con tiến vào.
Người cha khoảng hơn ba mươi trong khi đứa con mới sáu bảy tuổi, trên gương mặt đen đủi là đôi mắt đen láy, nhìn như một đứa bé lanh lợi. Chỉ là ở độ tuổi lẽ ra phải hoạt bát hiếu động, đứa bé này có vẻ uể oải không đủ năng lượng.
Người cha thấy trong phòng đông nghẹt người cũng không nhiều lời, trực tiếp quỳ xuống: “Cầu thần y cứu con trai tiểu nhân!”
Thực ra vùng này trước đây không lâu vẫn rất hỗn loạn, đừng mơ tưởng đến vụ xếp hàng chờ chữa bệnh, ngay giữa ban ngày ban mặt mà còn công khai cướp bóc nữa kìa!
Khoảng thời gian trước, khi hai thầy trò Hồng Văn lần đầu tiên đến chữa bệnh từ thiện, mấy tên du côn địa phương thấy bọn họ chỉ có hai người, ăn mặc tươm tất, trông như dê béo rải tiền xem bệnh miễn phí, bèn đặc biệt chạy tới kiếm chuyện.
Ai ngờ một chân đá vào ván sắt, tên thủ lãnh đám lưu manh lừa bịp tống tiền còn chưa nói dứt câu, ngạc nhiên phát hiện chính mình bay ngược ra ngoài, khi phục hồi tinh thần:
Ôi, bầu trời xanh!
Ối, mặt đau quá!
Cú đấm ngày hôm đó của Hồng Nhai không chỉ đánh rụng tổng cộng mười chín cái răng khiến đám lưu manh máu me đầm đìa mà còn tạo ra uy vọng sấm sét, nháy mắt mãnh liệt bóp chết cơn sóng ngầm đang chớm nở trong nôi. Mấy chủ quán xung quanh thậm chí tự động lui về phía sau chừa ra một khoảng đất trống rộng rãi, e sợ vị đại phu táo bạo kia một ngày nào đó thấy mình không vừa mắt cũng tặng cho một quyền...
Sau khi kết thúc hôm đầu tiên chữa bệnh từ thiện trở lại đại doanh, Khang Hùng còn đặc biệt tới hỏi thăm có gặp khó khăn gì không.
Hai thầy trò trăm miệng một lời: “Nơi này dân phong thuần phác, các bá tánh đều rất hòa thuận lịch sự.”
Khang Hùng bắt đầu ngoáy tai ngay tại chỗ, nghiêm túc nghi ngờ tai của chính mình đã bị nghẹt, hoặc là đầu óc của hai vị này hỏng mất rồi.
Ông cắm rễ nơi đây hơn mười năm, từng gặp những kẻ liều mạng dũng mãnh không sợ chết, từng gặp những gã hảo hán nghĩa khí ngút trời, duy nhất không biết bốn chữ “Hiền lành lịch sự” viết thế nào.
“Thật không bị gây phiền toái?” Trước khi ra cửa hai thầy trò kiên quyết từ chối không cần người đi theo, Khang Hùng thực sự không yên tâm.
Hai thầy trò liếc nhau, trên mặt đều bày ra vẻ chính trực vô cùng: “Đương nhiên, từ trước đến nay chúng tôi đều lấy lý phục người!”
Khang Hùng: “...”
Con mẹ nó “lấy lý phục người” kiểu gì vậy, khi đi quần áo sạch sẽ, nói lý cỡ nào mà khi về quần áo dính máu thế kia?
Tóm lại, hai thầy trò đều tin chắc sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra.
“Trước lễ sau tẩn” mà, nếu không thể “lấy lý phục người” thì trực tiếp đưa tang, hãy xem hiện tại quan hệ giữa mọi người hòa thuận cỡ nào? Chỉ vỏn vẹn ba ngày mà bọn lưu manh vừa thấy hai thầy trò là “xúc động” đến phát khóc đấy thôi.
Tuy khúc dạo đầu của câu chuyện này có chút bất thường, nhưng theo thời gian, mọi người dần dần phát hiện hai thầy trò chỉ tàn nhẫn với kẻ xấu, khi đối mặt với bệnh nhân thì dường như biến thành người khác, hận không thể tay cầm tay dạy mọi người chăm sóc sức khỏe thế nào.
Có một chủ quán gần đó đánh bạo hỏi: “Nếu bọn yêm đều biết cách chăm sóc sức khỏe, tương lai không ai sinh bệnh thì làm sao bây giờ?”
Không có người bệnh, các đại phu chẳng phải đều đói chết?
Ai ngờ vị đại phu trẻ tuổi mở to đôi mắt tròn xoe, vẻ mặt khao khát: “Vậy không phải là chuyện tốt động trời sao?”
Còn có chuyện gì tốt đẹp hơn so với thiên hạ vô bệnh vô tai?
Không có!
Tuyệt đối không có!
Nghe được lời này các chủ quán nói không nên lời, trong lòng không biết cảm nhận thế nào? Chẳng qua kể từ ngày ấy, dần dà có dân bản xứ bắt đầu chủ động giúp sạp chữa bệnh từ thiện, đưa bình nước ấm hoặc hỗ trợ quét tuyết...
Và vì sạp chữa bịnh từ thiện càng ngày càng thu hút được nhiều người, các hộ buôn bán ở vùng này cũng được lợi theo, cho nên họ rất tôn trọng Hồng Văn. Mọi người biết Hồng Văn thích an tĩnh có trật tự bèn chủ động hỗ trợ duy trì, thỉnh thoảng nhìn thấy mấy kẻ muốn “đục nước béo cò”, căn bản không cần đám người Vương Asim ra tay, lập tức sẽ có thương hộ nhảy ra quát bảo ngưng lại...
Thời gian dài, người tới sớm nói cho người tới muộn, người đằng trước nói cho người phía sau, thế là mọi người dần dần học được cách xếp hàng chờ đợi.
“Kho thóc đầy mới biết lễ tết, áo cơm đủ mới biết vinh nhục, hiện giờ dân chúng dần dần theo quy củ giảng đạo lý, có thể thấy vùng đất này không phải hết thuốc chữa.” Trưởng công chúa Gia Chân không rõ đã quay lại từ lúc nào, đứng bên cạnh Hồng Văn cảm khái.
Hồng Văn biết nàng sĩ diện nên khuyên bảo: “Ta còn phải ở nơi này trong chốc lát, chi bằng kêu Asim dẫn nàng đi phi ngựa nhé.”
Trưởng công chúa Gia Chân không những không đi, ngược lại ngồi xuống bên cạnh hắn: “Ai thèm đi phi ngựa, chẳng lẽ một đường tới đây còn phi ngựa chưa đủ?”
Trình Bân ngồi bên kia thầm nghĩ, tính tình vị Công chúa này thật đúng là khó đoán. Hôm vừa tới thì cảm thấy nàng oai phong vô cùng không thua gì bệ hạ, hiện giờ xem ra... chà, tính tình mưa gió thất thường này coi bộ cũng không yếu thế chút nào.
Thật không hổ là anh em ruột.
Hồng Văn tiễn đi một bệnh nhân, thì thầm với Trưởng công chúa Gia Chân: “Những người này không biết thân phận của nàng, càng không biết quy củ thể thống gì, trước giờ luôn nói chuyện không lựa lời...”
Tác phong của dân chúng vùng biên quan xưa nay thô lỗ, đặc biệt là các bà thím đã có chồng, quả thực rất to gan lớn mật, thiên hạ không có chuyện gì mà các bà thím không dám nhìn không dám nghe không dám hỏi, tùy tiện há mồm là có thể tuôn ra những lời kinh thế hãi tục, mấy câu trêu đùa vừa rồi chỉ miễn cưỡng xem như món khai vị.
“Cứ để bọn họ nói,” Trưởng Gia Chân nghiến răng nghiến lợi, “Phải bỏ đi cũng nên là bọn họ, dựa vào đâu mà ta lại trốn tránh?”
Vừa rồi nàng xác thật muốn chạy, nhưng phi ngựa ra ngoài vài bước lại cảm thấy không thích hợp:
Dựa vào đâu mà ta phải đi?
Bổn cung ngàn dặm xa xôi lao tới Đông Bắc, hoàng huynh và các triều thần làm khó dễ đều ngăn được, chẳng lẽ chỉ vì mấy thôn phụ trêu đùa mà phải bỏ chạy?
Thiên hạ không có chuyện vô lý như vậy!
Vì thế nàng lại quay về, cũng thầm hạ quyết tâm muốn cho mấy bà thím trêu chọc nàng thấy lợi hại.
Hồng Văn không biết nên khóc hay cười: “Nàng tranh đua với mấy bà thím đó làm gì?”
Chẳng lẽ còn muốn thô tục hơn người ta? Quả thực không thể hiểu nổi.
Trưởng công chúa Gia Chân bực mình, đôi chân dài hung hăng dậm vài cái: “Cơ mà không thể nuốt trôi cơn tức này.”
Hồng Văn cố nhịn cười, nghiêm trang xoay người đối diện nàng: “Nào, đưa tay ra!”
Trưởng công chúa Gia Chân ngạc nhiên: “Bắt mạch à? Chiều hôm qua không phải đã khám xong rồi sao?”
Hồng Văn nghiêm túc nói: “Quá mức tranh cường háo thắng sẽ khiến trong người hoả khí dâng trào, là bệnh đấy, phải chữa trị... Ui da!”
Trưởng công chúa Gia Chân phục hồi tinh thần, giơ tay nhéo chàng ta một cái, cười mắng: “Giỏi há, dám nói ta có bệnh? Hôm nay phải cho chàng biết sự lợi hại của ta.”
Hồng Văn chộp lấy tay nàng: “Tranh tỷ bớt giận, ta bị đánh không quan trọng, chỉ sợ sau đó tâm hoả của tỷ càng vượng.” Dứt lời, chu chu môi hất đầu về phía sau ra hiệu.
Trưởng công chúa Gia Chân nhìn theo tầm mắt anh chàng, đối diện mấy chục đôi mắt sáng quắc đang nhìn chằm chằm hai người không chớp, nói vậy vừa rồi cảnh tượng đùa giỡn của mình và Hồng Văn đều bị chứng kiến?!
Trong đầu nàng nổ bùm một tiếng, da mặt bừng lên nhiệt độ đáng sợ, cảm giác trời đất quay cuồng, hận không thể tự vận ngay tại chỗ.
Việc đã đến nước này, còn mặt mũi gì để sống trên đời!
Bà thím vừa rồi nói chuyện chậc chậc vài tiếng, lộ ra biểu cảm người từng trải “Ta hiểu mà”: “Ôi chu choa, tuổi trẻ sướng thật! Nhớ năm xưa yêm và lão ma quỷ kia cũng dính nhau không rời thế này...”
Trưởng công chúa Gia Chân sống đến từng tuổi này, đây là lần đầu tiên quê xệ đến thế, gương mặt trắng nõn đỏ thẫm đến phát tím, dường như chỉ cần nhẹ nhàng chọc một cái là máu xì ra ngay.
Nàng hung tợn trợn mắt lườm Hồng Văn một cái, từ dưới gầm bàn hung hăng dẫm mạnh lên chân hắn, đôi mắt chứa đầy tình ý cũng dần dần phủ một màn hơi nước, không biết là vì xấu hổ hay giận dữ.
Bị một cô nương nhìn như vậy, chàng trai nào sẽ nhẫn tâm để nàng tiếp tục chịu nỗi khó xử?
Hồng Văn tự nhận không phải thánh nhân, lập tức cố nén đau nơi mu bàn chân, cầu mấy bà thím kia xin tha: “Mong các vị đại tỷ giơ cao đánh khẽ, nàng mới đến da mặt mỏng, chịu không nổi các vị trêu chọc. Nếu các vị có gì muốn nói, cứ việc...” Hắn dừng một chút, dứt khoát lưu loát chỉ về phía Trình Bân, “Cứ việc hướng đến vị Trình đại phu này!”
Trình Bân đang cố nhịn cười xem kịch vui: “Hả... hả!?”
Ủa ủa ủa?!
Trưởng công chúa Gia Chân mới vừa rồi còn xấu hổ và giận dữ muốn chết tức khắc bật cười ngặt nghẽo, gục trên bàn cười không thể ngồi thẳng.
Trình Bân: “...”
Hồng Văn vỗ mạnh vai anh ta, chân thành nói: “Thánh nhân dạy, 'Khi trời giao sứ mạng trọng đại cho người nào, nhất định trước hết phải làm cho ý chí của họ được tôi rèn, làm cho gân cốt họ bị nhọc mệt...' Trình đại phu, cùng nhau nỗ lực nhé!”
Trình Bân: “...”
Cùng nhau nỗ lực cái con khỉ khô!
Nghe nói vùng quan ngoại không ai quản lí, làm chuyện “dĩ hạ phạm thượng” sẽ hữu hiệu lắm phải không?
Mấy người đùa giỡn ồn ào một hồi rồi tiếp tục khám bệnh. Nháy mắt mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, phần đông người trên đường đều đi ăn cơm, đám người Hồng Văn cũng đói đến mức bụng kêu vang.
Vương Asim thấy thế, không biết lấy ra một chiếc chiêng đồng ở đâu, vừa gõ mạnh vừa cao giọng hô: “Hôm nay chỉ đến đây thôi, các đại phu mệt mỏi hơn nửa ngày cũng cần nghỉ ngơi. Lần khác chư vị trở lại!”
Một chuỗi dài người đang xếp hàng phía sau tức khắc phát ra tiếng thở dài thất vọng. Có người than sao có quá nhiều bệnh nhân xếp hàng trước mình, có người tiếc nuối sao mình đến quá muộn, nhưng không một người nào dám gây náo động, thật sự là một chuyện kỳ diệu ở loại địa phương này.
Có mấy thương gia lập tức tiến lên mời mọc Hồng Văn, bị uyển chuyển từ chối cũng không tức giận, chỉ nói chờ lần sau nhé!
Các thương gia này quan sát con người khác hoàn toàn với bá tánh bình thường, họ vào Nam ra Bắc suốt bao nhiêu năm nên rất lõi đời. Tuy họ không biết chính xác lai lịch của mấy vị đại phu kia, nhưng chỉ cần nhìn ngôn hành cử chỉ là biết không phải người tầm thường, càng kiêm đám tùy tùng Vương Asim với kiểu đứng hay ngồi mà sống lưng vẫn thẳng tắp, mắt không nhìn loạn, chắc chắn xuất thân từ binh nghiệp... Những vị như vậy tất nhiên lai lịch bất phàm, nếu không phải các vị ấy cố ý mai danh ẩn tích, ngày thường có lẽ không thể nào đủ tư cách tiến đến bắt chuyện được đâu!
Hồng Văn lười nhác vươn vai duỗi lưng, cười đề nghị với Trưởng công chúa Gia Chân: “Ta biết có một nhà nấu món dê rất ngon, chúng ta đi ăn nhé!”
Rồi quay sang rủ đám người Trình Bân: “Mọi người đi chung luôn.”
Ai cũng biết Hồng Thái y và Hồng sư phụ vừa tài cao vừa gan lớn, mấy tháng qua thám thính khắp núi sâu rừng già đào được không ít dược liệu, trở lại kinh thành bán qua tay sẽ kiếm được đầy bồn đầy lu, cho nên mọi người cũng không khách sáo, hăng hái hưởng ứng.
Chợt nghe Trình Bân nãy giờ vẫn không lên tiếng buồn bã nói: “Thánh nhân dạy, 'Khi trời giao sứ mạng trọng đại cho người nào, nhất định trước hết phải làm cho thân xác họ bị đói khát...' Ti chức nên chịu đói thôi ạ.”
Trưởng công chúa Gia Chân phì cười.
Hồng Văn: “...”
Anh chàng hơi xấu hổ sờ sờ mũi: “Dân lấy ăn làm trời, thánh nhân có dạy thế nào cũng không hơn được ông trời. Đi ăn cơm, phải ăn cơm thôi!”
Trình Bân khoanh tay, mắt cá chết nhìn qua: “Không cần nhịn đói ạ?”
Hồng Văn kiên quyết lắc đầu: “Không cần không cần.”
Trình Bân à một tiếng, thanh âm ẩn ẩn vài phần nghẹn ngào lên án: “Đại nhân biết vừa rồi có bao nhiêu người hỏi việc riêng tư của ti chức hay không, còn có mấy người sờ... sờ soạng ti chức nữa đó...”
Tình cảnh này thật khiến người thấy thương tâm người nghe rơi lệ, anh ta không thể nói hết câu.
Hồng Văn và Trưởng công chúa Gia Chân cố gắng nhịn xuống cho tới khi ra ngoài, chịu không nổi ngửa mặt lên trời cười to.
Vương Asim vừa kéo lại Trình Bân muốn giũ tay áo rời đi vừa tiến lên thì thầm với Hồng Văn: “Đại nhân, có một đôi phụ tử luôn đi theo chúng ta.”
Hồng Văn đỡ lấy Trưởng công chúa Gia Chân đang cười nghiêng ngả, nghe vậy gật đầu: “Ta biết, trông họ không có ác ý, đợi chút ngươi kêu họ vào phòng.”
Qua một lát, Vương Asim quả nhiên dẫn theo một đôi cha con tiến vào.
Người cha khoảng hơn ba mươi trong khi đứa con mới sáu bảy tuổi, trên gương mặt đen đủi là đôi mắt đen láy, nhìn như một đứa bé lanh lợi. Chỉ là ở độ tuổi lẽ ra phải hoạt bát hiếu động, đứa bé này có vẻ uể oải không đủ năng lượng.
Người cha thấy trong phòng đông nghẹt người cũng không nhiều lời, trực tiếp quỳ xuống: “Cầu thần y cứu con trai tiểu nhân!”
/126
|