Đêm nay Hồng Văn trằn trọc suốt, trong đầu toàn là hình ảnh nụ cười xinh đẹp của Trưởng công chúa Gia Chân.
Rõ ràng bữa tiệc đông vui như vậy, bao nhiêu người ăn uống linh đình, nhưng trong ký ức của Hồng Văn tất cả hình ảnh đó đều biến thành mờ nhạt, còn lại mỗi một nụ cười.
Có lẽ quá thiếu ngủ dẫn đến đầu óc mơ màng, thậm chí Hồng Văn còn cảm thấy ánh trăng sáng chiếu qua cửa sổ tràn ngập hương rượu thoang thoảng.
Bữa tiệc ban ngày như một giấc mơ tuyệt đẹp không thể lặp lại...
Đột nhiên cảm thấy bị đè nén, Hồng Văn lồm cồm bò dậy quấn chăn quanh người, mở hé cửa sổ nhìn ra ngoài.
Đêm đã khuya, vầng trăng non trên bầu trời đang làm việc cật lực, ánh trăng trong vắt chiếu sáng khoảng sân nhỏ, phản chiếu giàn hoa tử đằng khô héo uốn lượn trên góc tường.
Mùa đông hoa tử đằng đã sớm tàn, những dây leo màu nâu sẫm nom xấu xí, nhưng khi gió xuân năm sau thổi qua, chúng sẽ lại nở hoa tràn đầy sức sống.
Tựa như con người, chỉ cần tồn tại thì luôn có hết hy vọng này đến hy vọng khác...
Bà còm đóng đô ở wattpad. Hậu quả của một đêm suy nghĩ miên man là sáng sớm hôm sau ngáp liên tục, hai mắt đầy tơ máu.
Trên đường đến Thái Y Viện, Hà Nguyên Kiều liếc nhìn cậu em không biết bao nhiêu lần: "Tối hôm qua đệ đi làm trộm à?"
Hồng Văn lại ngáp một cái: "Đệ suy nghĩ nên tặng quà gì đáp lễ cho Trưởng công chúa."
Có thể thấy cả đêm cũng chưa nghĩ ra.
Đồ quá quý trọng hắn tặng không nổi, người ta chưa chắc cảm thấy hiếm lạ.
Nhưng nếu quá bình thường, làm sao có thể xứng đáng đưa cho Trưởng công chúa?
Hà Nguyên Kiều dùng sức ngoáy ngoáy lỗ tai, quả thực hoài nghi mình nghe lầm.
"Đáp lễ cho ai?"
Hôm qua rõ ràng Trưởng công chúa tay không mà tới đấy!
Khách khứa tặng quà chất đầy một phòng thì ngươi không nghĩ tới, trong khi trằn trọc cả đêm vì một người đến tay không?!
Này cậu nhóc, lòng thiên vị của cậu rõ như ban ngày rồi!
Vành tai Hồng Văn hơi phiếm đỏ, nhưng vẫn vô cùng nghiêm túc mạnh miệng: "Tâm ý là thứ quý hiếm nhất!"
Người ta đã nhấc gót ngọc tới rồi, huynh còn muốn thế nào?
Hà Nguyên Kiều: "... Vậy đệ trả lại đồng hồ quả quýt bằng vàng cho Paolo đi! Đỡ phải để mùi tiền vấy bẩn tâm ý."
Sao đãi ngộ có thể hơn kém quá nhiều đến thế? Anh chàng tóc vàng đầu hói Tây Dương kia tặng ngươi hai món quà lận đó!
Hồng Văn ôm ngực: "Quà tặng rồi đâu thể trả lại, hơn nữa, vàng bạc cũng đáng yêu chớ bộ!"
Tâm ý quý giá, vàng bạc châu báu cũng thực khiến người mến thương.
Tuy chỉ qua một đêm, nhưng hắn và chiếc đồng hồ quả quýt vàng đã nảy sinh cảm tình thâm hậu, không ai có thể tách rời bọn họ!
Hai người trêu chọc nhau một hồi, Hà Nguyên Kiều hỏi: "Hôm qua ta thấy Phùng Dũng kể cho đệ nghe chuyện gì thế?"
Hồng Văn nhắc lại vụ con trai nhà họ Lưu vô sinh, thế mà đổ toàn bộ tội lỗi lên đầu con dâu: "Hôm đó người nhà kia đánh nhau một hồi, Phùng Dũng nghĩ chắc hẳn đệ còn nhớ vụ này, cho nên hôm qua đặc biệt kể đệ nghe diễn tiến kế tiếp. Cô con dâu dứt khoát muốn ly hôn, người Lưu gia không chịu, thậm chí nhà mẹ đẻ cũng tới khuyên... Thế mà cô ấy rất kiên cường, nói về sau có phải ra phố xin cơm làm heo làm chó cũng không làm con dâu cho Lưu gia, tự bỏ tiền túi đi mời trạng sư, muốn ra nha môn thưa kiện."
Hà Nguyên Kiều rất kinh ngạc, đi vài bước còn nhịn không được hỏi thêm: "Cô ta có tiền lắm à?"
Hồng Văn lắc đầu: "Chỉ là nông phụ bình thường."
Hà Nguyên Kiều cảm thán: "Thật sự là người phụ nữ đáng kính phục."
Tuy Hà thiếu gia chưa từng trải qua cuộc sống nghèo khổ, nhưng vẫn có thể biết được nếu không có tiền một bước khó đi.
Hồng Văn đồng ý: "Ừ, là một người dũng cảm."
Trị thân dễ dàng trị tâm khó, có người thân thể cường tráng nhưng đầu óc uể oải yếu đuối giống như một đống bùn nhão, nhiều khi Hồng Văn phải nghi ngờ: Người như vậy mà coi như khỏe mạnh được sao?
Ngay cả nhà mẹ đẻ cũng không chịu giúp đỡ, cô ấy phải khổ sở biết bao nhiêu, thế mà vẫn không hề thay đổi ước nguyện ban đầu kiên trì ly hôn, thật khiến người kính nể. Còn bà còm vẫn đóng đô ở wattpad.
Đây là thời điểm các nha môn bắt đầu làm việc, dọc đường hai người gặp phải không ít người quen, thấy Hồng Văn đã thay bộ quan phục thái y mới tinh, dĩ nhiên không tránh được một loạt chúc mừng.
Một vị Thái y mười tám tuổi, coi như từ thuở khai thiên lập địa mới có một người.
"Hồng Thái y!" Hai người vượt qua cửa cung, vừa định quẹo vào con đường nhỏ đi thông tới nha môn lục bộ, chợt nghe bên phải ngã rẽ truyền đến thanh âm quen thuộc.
Hồng Văn quay đầu: "Tiểu Khuyên Nhi?"
Người đứng đó chính là tiểu thái giám vẩy nước quét nhà trong cung Thái Hậu.
Không biết cậu ta đã đứng bao lâu, chóp mũi và cằm đều đỏ ửng vì rét lạnh, thế mà thấy Hồng Văn tiến đến vẫn toét miệng nở nụ cười thật tươi.
"Chúc mừng ngài thăng quan!" Khi Tiểu Khuyên Nhi nói chuyện miệng phà khói lạnh, ngập ngừng trao ra một tay nải vải bố màu lam, "Chúng nô thật sự mừng cho ngài, luôn muốn tặng ngài chút gì đó để dính không khí hoan hỉ, nghĩ tới nghĩ lui bèn góp tiền mua tấm vải, nhờ mấy tỷ tỷ khâu một đôi ủng, bên trong bên ngoài đều thêu hoa văn từng bước thăng chức bình an. Cầu trời phù hộ ngài đi đến đâu đều có thể Bình An Thuận Lợi..."
Hồng Văn kinh ngạc tiếp nhận mở ra, quả nhiên là một đôi ủng lót bông, tuy chất liệu không quý giá nhưng đường may mịn màng tinh xảo chắc chắn, mỗi một hoa văn bình an đều có thể thấy được rõ ràng, thực sự rất dụng tâm.
Tiểu Khuyên Nhi vẫn hơi ngượng ngùng, xoa xoa tay phân trần: "Không phải thứ tốt gì, chỉ là một phần tâm ý của chúng nô, mong ngài ngàn vạn lần đừng chê bai."
"Ta thích vô cùng," Hồng Văn nghiêm trang nói, "Chỉ là tin tức mới truyền ra được mấy ngày, chắc hẳn các ngươi phải cố gắng đẩy nhanh tốc độ, khiến lòng ta rất áy náy."
Làm ủng bông kiểu này cực kỳ tốn công, các cung nhân mỗi ngày đều phải làm việc, đâu có nhiều giờ rảnh ngồi làm giày cho mình?
Thấy Hồng Văn nhận quà không hề miễn cưỡng xíu nào, Tiểu Khuyên Nhi cảm giác mấy ngày mỏi mệt trở thành hư không, vui vẻ nhảy nhót: "Ngài thích chính là phúc của chúng nô!"
Cậu ta nghiêm túc giải thích: "Nô tài nghe người khác nói qua, một đôi giày rất quan trọng cho một người, ngài không những là đại phu giỏi mà còn là người tốt; người tốt phải đi lên chỗ cao mới có thể được người khác coi trọng, chúng nô đều hy vọng ngài không chịu bất cứ thiệt thòi nào."
Nếu người tốt như vậy mà còn gặp nạn, vậy ông trời thật đúng là đui mù.
Hốc mắt bỗng nhiên cay xè, cổ họng dường như cũng bị nghẹn, Hồng Văn trầm mặc hồi lâu rồi vỗ vai Tiểu Khuyên Nhi: "Thay ta đa tạ bọn họ nhé!"
Tiểu Khuyên Nhi vui mừng khôn tả, mới định chạy đi thì bị gọi lại.
Hồng Văn kẹp giày dưới nách, móc trong ngực áo ra một gói mỏng bao bằng giấy dầu: "Vừa đúng lúc ta cũng định đi tìm ngươi. Hôm kia ngươi nói muốn học chữ nhớ không? Ta suy nghĩ mấy ngày, thấy rằng bắt đầu dạy ngươi biết chữ ngay từ bây giờ rất tốt, chỉ cần về sau đọc được viết được, không cần biết là buôn bán hay làm nghề gì khác đều dễ dàng hơn."
Tiểu Khuyên Nhi tức khắc cảm thấy quyển Tam Tự Kinh hơi mỏng trong tay trở thành nặng như ngàn cân, nước mắt ứa ra: "Chuyện này?"
Hồng Văn nghiêm túc nói: "Ngươi có chí cầu tiến là điều đáng quý, đừng dễ dàng bỏ cuộc. Ta biết các ngươi buổi trưa mỗi ngày có nửa canh giờ nghỉ ngơi, sau này mỗi ngày giờ Ngọ nhị khắc, chúng ta hẹn gặp nhau ở gốc cây liễu lớn phía trước Ngự Hoa Viên, mỗi ngày ta dạy ngươi năm chữ, được chứ?"
Tiểu Khuyên Nhi giơ tay quệt đôi má ướt nhẹp, vừa định quỳ xuống dập đầu thì bị Hồng Văn sớm đã dòm chừng túm chặt: "Đừng làm vậy! Sau này ngươi hãy dốc lòng cầu học chính là cảm tạ ta rồi."
Tiểu Khuyên Nhi rốt cuộc nhịn không được òa khóc, vừa nức nở vừa ôm quyển Tam Tự Kinh vẫn còn ấm nhiệt độ cơ thể gật đầu hứa: "Nô tài, nô tài nhất định cố gắng học."
Tiễn đi Tiểu Khuyên Nhi lưu luyến mỗi bước chân, Hồng Văn đột nhiên hỏi: "Có phải huynh cảm thấy đệ rất hay xen vào việc người khác?"
Hà Nguyên Kiều chậc một tiếng: "Mãi đến bây giờ đệ mới nhận ra à?"
Từ lúc bắt đầu dỗ dành Ngũ Hoàng tử, làm thuốc tễ cho cậu bé, sau đó quan tâm chăm sóc Tam Hoàng tử, chữa bệnh từ thiện, rồi vì ra mặt cho một đôi cha con không quen biết mà xung đột chính diện với Tiết Lương... hết thảy vốn dĩ anh chàng có thể không cần phải xen vô, thế mà lại ôm vào người tất cả.
May mà kết quả luôn là tốt, bằng không Hà Nguyên Kiều thật không biết nên nói sao với thằng em này.
Hồng Văn sờ sờ mặt, cúi đầu nhìn đôi ủng mới: "Bởi vì đệ vẫn luôn cảm thấy bản thân thực may mắn."
Thấy vẻ mặt Hà Nguyên Kiều như gặp quỷ, Hồng Văn bật cười: "Có phải huynh muốn nói một thằng nhóc từ khi sinh ra đã bị cha mẹ vứt bỏ, thiếu chút nữa chết rét ở nơi hoang dã, có tư cách gì mà khen bản thân may mắn đúng không?"
Hà Nguyên Kiều gật đầu.
Đúng thế, nếu là người khác gặp phải tình cảnh như vậy, chắc hẳn sẽ ôm hận mà chết, trong khi hắn còn cảm thấy rất may mắn?
Hồng Văn nghiêm túc giải thích: "Nhưng sự thật đệ không những không chết, ngược lại nhờ vậy mà gặp rất nhiều người hảo tâm. Thiên hạ lớn như vậy, có khả năng đệ gặp phải mẹ mìn, cũng có thể gặp người xấu, thậm chí là dã thú, nhưng rốt cuộc đệ gặp được sư phụ thương yêu đệ như con ruột. Sư phụ nuôi lớn đệ, truyền thụ bản lĩnh cho đệ, chưa bao giờ mất kiên nhẫn. Đệ từng theo sư phụ đi khắp nơi hành nghề y, trên đường gặp rất nhiều kẻ xấu, nhưng cũng gặp được quá nhiều người tốt, sau đó đệ tới kinh thành lại gặp được nhà huynh, tất cả mọi người đối xử với đệ rất tốt... Chẳng lẽ đệ không nên cảm thấy bản thân may mắn?"
Anh chàng hiển nhiên đã quên mất người Tiết gia từng có ý đồ đẩy mình vào chỗ chết, còn có những kẻ ác ôn nhân cơ hội người nhà bệnh chết mà lừa bịp tống tiền.
Hà Nguyên Kiều bỗng cảm thấy thằng em này thật khác người, bởi vì thế nhân đều tính toán chi li -- -- Tựa như sóng biển có thể dễ dàng quét sạch dấu vết còn sót lại trên bãi cát, thế nhân có thể dễ dàng quên đi lòng tốt mà người khác ban tặng, nhưng lại cố chấp khắc cốt ghi tâm toàn bộ bất mãn dù nhỏ nhất.
Nhưng cậu nhóc này luôn ghi tạc trong lòng những gì người khác đối tốt với hắn, mà nhanh chóng quên đi những gì người khác làm hại hắn.
Cho nên Hồng Văn luôn có thể nhìn được mặt tốt của con người mà kẻ khác không thấy được, luôn mở rộng con tim dùng thiện ý lớn nhất để suy ngẫm sự đời.
Hồng Văn không để ý Hà Nguyên Kiều đang trầm tư: "Đệ cảm thấy làm người không có khả năng luôn gặp may mắn. Cuộc đời mỗi người tựa như một cái lu lớn, những điều may mắn tựa nước trong lu, 'cực thịnh tất suy, trăng tròn sẽ khuyết', nếu quá mức tham lam bủn xỉn, chuyện gì tốt đều ôm vào lòng, như vậy cái lu sẽ đầy rất mau, không những không đủ chỗ cho chuyện tốt tiếp tục tiến vào, còn có khả năng tràn phí ra ngoài những vận may được cất giữ. Hiện tại đệ đã nhận được rất nhiều, vì thế nên phân phát cho người khác một chút, như vậy bọn họ được tốt, mà chiếc lu to của đệ cũng có chỗ để chứa thêm nước mới."
Người ngậm muỗng vàng sinh ra là đã có hết thảy, bọn họ vĩnh viễn không thể hiểu được bá tánh tầng dưới chót muốn leo lên phía trước gian nan biết bao nhiêu. Đôi khi không phải bọn họ vụng về hay lười biếng, mà đơn giản vì không có cơ hội.
Phàm là có người chịu giơ tay kéo một phen, có thể thay đổi số phận ai đó cả đời.
Hơn hai mươi năm qua, Hà Nguyên Kiều chưa bao giờ nghe kiểu lý luận này, tựa hồ hơi buồn cười và ấu trĩ, nhưng tinh tế suy ngẫm thì lại nghiệm ra thâm ý sâu sắc, có thể nói rất thông thái.
Hà Nguyên Kiều đột nhiên hiểu ra câu nói đầy ẩn ý trước kia của ông nội "Cháu vẫn phải học hỏi nhiều".
Nghĩ đến đây, Hà Nguyên Kiều thở hắt ra một hơi, đi lên bá cổ Hồng Văn cười nói:
"Quyển Tam Tự Kinh kia ước chừng phải trả một trăm văn, đệ không đau tim à?"
Không nhắc đến còn đỡ, vừa nghe vậy Hồng Văn lập tức ôm ngực: "Có một chút."
Nhưng tiền đồ của một người chẳng lẽ không đáng giá một trăm văn?
Dẫu rằng chỉ có một chút hy vọng, hắn cũng nguyện ý đặt cược một phen.
Rõ ràng bữa tiệc đông vui như vậy, bao nhiêu người ăn uống linh đình, nhưng trong ký ức của Hồng Văn tất cả hình ảnh đó đều biến thành mờ nhạt, còn lại mỗi một nụ cười.
Có lẽ quá thiếu ngủ dẫn đến đầu óc mơ màng, thậm chí Hồng Văn còn cảm thấy ánh trăng sáng chiếu qua cửa sổ tràn ngập hương rượu thoang thoảng.
Bữa tiệc ban ngày như một giấc mơ tuyệt đẹp không thể lặp lại...
Đột nhiên cảm thấy bị đè nén, Hồng Văn lồm cồm bò dậy quấn chăn quanh người, mở hé cửa sổ nhìn ra ngoài.
Đêm đã khuya, vầng trăng non trên bầu trời đang làm việc cật lực, ánh trăng trong vắt chiếu sáng khoảng sân nhỏ, phản chiếu giàn hoa tử đằng khô héo uốn lượn trên góc tường.
Mùa đông hoa tử đằng đã sớm tàn, những dây leo màu nâu sẫm nom xấu xí, nhưng khi gió xuân năm sau thổi qua, chúng sẽ lại nở hoa tràn đầy sức sống.
Tựa như con người, chỉ cần tồn tại thì luôn có hết hy vọng này đến hy vọng khác...
Bà còm đóng đô ở wattpad. Hậu quả của một đêm suy nghĩ miên man là sáng sớm hôm sau ngáp liên tục, hai mắt đầy tơ máu.
Trên đường đến Thái Y Viện, Hà Nguyên Kiều liếc nhìn cậu em không biết bao nhiêu lần: "Tối hôm qua đệ đi làm trộm à?"
Hồng Văn lại ngáp một cái: "Đệ suy nghĩ nên tặng quà gì đáp lễ cho Trưởng công chúa."
Có thể thấy cả đêm cũng chưa nghĩ ra.
Đồ quá quý trọng hắn tặng không nổi, người ta chưa chắc cảm thấy hiếm lạ.
Nhưng nếu quá bình thường, làm sao có thể xứng đáng đưa cho Trưởng công chúa?
Hà Nguyên Kiều dùng sức ngoáy ngoáy lỗ tai, quả thực hoài nghi mình nghe lầm.
"Đáp lễ cho ai?"
Hôm qua rõ ràng Trưởng công chúa tay không mà tới đấy!
Khách khứa tặng quà chất đầy một phòng thì ngươi không nghĩ tới, trong khi trằn trọc cả đêm vì một người đến tay không?!
Này cậu nhóc, lòng thiên vị của cậu rõ như ban ngày rồi!
Vành tai Hồng Văn hơi phiếm đỏ, nhưng vẫn vô cùng nghiêm túc mạnh miệng: "Tâm ý là thứ quý hiếm nhất!"
Người ta đã nhấc gót ngọc tới rồi, huynh còn muốn thế nào?
Hà Nguyên Kiều: "... Vậy đệ trả lại đồng hồ quả quýt bằng vàng cho Paolo đi! Đỡ phải để mùi tiền vấy bẩn tâm ý."
Sao đãi ngộ có thể hơn kém quá nhiều đến thế? Anh chàng tóc vàng đầu hói Tây Dương kia tặng ngươi hai món quà lận đó!
Hồng Văn ôm ngực: "Quà tặng rồi đâu thể trả lại, hơn nữa, vàng bạc cũng đáng yêu chớ bộ!"
Tâm ý quý giá, vàng bạc châu báu cũng thực khiến người mến thương.
Tuy chỉ qua một đêm, nhưng hắn và chiếc đồng hồ quả quýt vàng đã nảy sinh cảm tình thâm hậu, không ai có thể tách rời bọn họ!
Hai người trêu chọc nhau một hồi, Hà Nguyên Kiều hỏi: "Hôm qua ta thấy Phùng Dũng kể cho đệ nghe chuyện gì thế?"
Hồng Văn nhắc lại vụ con trai nhà họ Lưu vô sinh, thế mà đổ toàn bộ tội lỗi lên đầu con dâu: "Hôm đó người nhà kia đánh nhau một hồi, Phùng Dũng nghĩ chắc hẳn đệ còn nhớ vụ này, cho nên hôm qua đặc biệt kể đệ nghe diễn tiến kế tiếp. Cô con dâu dứt khoát muốn ly hôn, người Lưu gia không chịu, thậm chí nhà mẹ đẻ cũng tới khuyên... Thế mà cô ấy rất kiên cường, nói về sau có phải ra phố xin cơm làm heo làm chó cũng không làm con dâu cho Lưu gia, tự bỏ tiền túi đi mời trạng sư, muốn ra nha môn thưa kiện."
Hà Nguyên Kiều rất kinh ngạc, đi vài bước còn nhịn không được hỏi thêm: "Cô ta có tiền lắm à?"
Hồng Văn lắc đầu: "Chỉ là nông phụ bình thường."
Hà Nguyên Kiều cảm thán: "Thật sự là người phụ nữ đáng kính phục."
Tuy Hà thiếu gia chưa từng trải qua cuộc sống nghèo khổ, nhưng vẫn có thể biết được nếu không có tiền một bước khó đi.
Hồng Văn đồng ý: "Ừ, là một người dũng cảm."
Trị thân dễ dàng trị tâm khó, có người thân thể cường tráng nhưng đầu óc uể oải yếu đuối giống như một đống bùn nhão, nhiều khi Hồng Văn phải nghi ngờ: Người như vậy mà coi như khỏe mạnh được sao?
Ngay cả nhà mẹ đẻ cũng không chịu giúp đỡ, cô ấy phải khổ sở biết bao nhiêu, thế mà vẫn không hề thay đổi ước nguyện ban đầu kiên trì ly hôn, thật khiến người kính nể. Còn bà còm vẫn đóng đô ở wattpad.
Đây là thời điểm các nha môn bắt đầu làm việc, dọc đường hai người gặp phải không ít người quen, thấy Hồng Văn đã thay bộ quan phục thái y mới tinh, dĩ nhiên không tránh được một loạt chúc mừng.
Một vị Thái y mười tám tuổi, coi như từ thuở khai thiên lập địa mới có một người.
"Hồng Thái y!" Hai người vượt qua cửa cung, vừa định quẹo vào con đường nhỏ đi thông tới nha môn lục bộ, chợt nghe bên phải ngã rẽ truyền đến thanh âm quen thuộc.
Hồng Văn quay đầu: "Tiểu Khuyên Nhi?"
Người đứng đó chính là tiểu thái giám vẩy nước quét nhà trong cung Thái Hậu.
Không biết cậu ta đã đứng bao lâu, chóp mũi và cằm đều đỏ ửng vì rét lạnh, thế mà thấy Hồng Văn tiến đến vẫn toét miệng nở nụ cười thật tươi.
"Chúc mừng ngài thăng quan!" Khi Tiểu Khuyên Nhi nói chuyện miệng phà khói lạnh, ngập ngừng trao ra một tay nải vải bố màu lam, "Chúng nô thật sự mừng cho ngài, luôn muốn tặng ngài chút gì đó để dính không khí hoan hỉ, nghĩ tới nghĩ lui bèn góp tiền mua tấm vải, nhờ mấy tỷ tỷ khâu một đôi ủng, bên trong bên ngoài đều thêu hoa văn từng bước thăng chức bình an. Cầu trời phù hộ ngài đi đến đâu đều có thể Bình An Thuận Lợi..."
Hồng Văn kinh ngạc tiếp nhận mở ra, quả nhiên là một đôi ủng lót bông, tuy chất liệu không quý giá nhưng đường may mịn màng tinh xảo chắc chắn, mỗi một hoa văn bình an đều có thể thấy được rõ ràng, thực sự rất dụng tâm.
Tiểu Khuyên Nhi vẫn hơi ngượng ngùng, xoa xoa tay phân trần: "Không phải thứ tốt gì, chỉ là một phần tâm ý của chúng nô, mong ngài ngàn vạn lần đừng chê bai."
"Ta thích vô cùng," Hồng Văn nghiêm trang nói, "Chỉ là tin tức mới truyền ra được mấy ngày, chắc hẳn các ngươi phải cố gắng đẩy nhanh tốc độ, khiến lòng ta rất áy náy."
Làm ủng bông kiểu này cực kỳ tốn công, các cung nhân mỗi ngày đều phải làm việc, đâu có nhiều giờ rảnh ngồi làm giày cho mình?
Thấy Hồng Văn nhận quà không hề miễn cưỡng xíu nào, Tiểu Khuyên Nhi cảm giác mấy ngày mỏi mệt trở thành hư không, vui vẻ nhảy nhót: "Ngài thích chính là phúc của chúng nô!"
Cậu ta nghiêm túc giải thích: "Nô tài nghe người khác nói qua, một đôi giày rất quan trọng cho một người, ngài không những là đại phu giỏi mà còn là người tốt; người tốt phải đi lên chỗ cao mới có thể được người khác coi trọng, chúng nô đều hy vọng ngài không chịu bất cứ thiệt thòi nào."
Nếu người tốt như vậy mà còn gặp nạn, vậy ông trời thật đúng là đui mù.
Hốc mắt bỗng nhiên cay xè, cổ họng dường như cũng bị nghẹn, Hồng Văn trầm mặc hồi lâu rồi vỗ vai Tiểu Khuyên Nhi: "Thay ta đa tạ bọn họ nhé!"
Tiểu Khuyên Nhi vui mừng khôn tả, mới định chạy đi thì bị gọi lại.
Hồng Văn kẹp giày dưới nách, móc trong ngực áo ra một gói mỏng bao bằng giấy dầu: "Vừa đúng lúc ta cũng định đi tìm ngươi. Hôm kia ngươi nói muốn học chữ nhớ không? Ta suy nghĩ mấy ngày, thấy rằng bắt đầu dạy ngươi biết chữ ngay từ bây giờ rất tốt, chỉ cần về sau đọc được viết được, không cần biết là buôn bán hay làm nghề gì khác đều dễ dàng hơn."
Tiểu Khuyên Nhi tức khắc cảm thấy quyển Tam Tự Kinh hơi mỏng trong tay trở thành nặng như ngàn cân, nước mắt ứa ra: "Chuyện này?"
Hồng Văn nghiêm túc nói: "Ngươi có chí cầu tiến là điều đáng quý, đừng dễ dàng bỏ cuộc. Ta biết các ngươi buổi trưa mỗi ngày có nửa canh giờ nghỉ ngơi, sau này mỗi ngày giờ Ngọ nhị khắc, chúng ta hẹn gặp nhau ở gốc cây liễu lớn phía trước Ngự Hoa Viên, mỗi ngày ta dạy ngươi năm chữ, được chứ?"
Tiểu Khuyên Nhi giơ tay quệt đôi má ướt nhẹp, vừa định quỳ xuống dập đầu thì bị Hồng Văn sớm đã dòm chừng túm chặt: "Đừng làm vậy! Sau này ngươi hãy dốc lòng cầu học chính là cảm tạ ta rồi."
Tiểu Khuyên Nhi rốt cuộc nhịn không được òa khóc, vừa nức nở vừa ôm quyển Tam Tự Kinh vẫn còn ấm nhiệt độ cơ thể gật đầu hứa: "Nô tài, nô tài nhất định cố gắng học."
Tiễn đi Tiểu Khuyên Nhi lưu luyến mỗi bước chân, Hồng Văn đột nhiên hỏi: "Có phải huynh cảm thấy đệ rất hay xen vào việc người khác?"
Hà Nguyên Kiều chậc một tiếng: "Mãi đến bây giờ đệ mới nhận ra à?"
Từ lúc bắt đầu dỗ dành Ngũ Hoàng tử, làm thuốc tễ cho cậu bé, sau đó quan tâm chăm sóc Tam Hoàng tử, chữa bệnh từ thiện, rồi vì ra mặt cho một đôi cha con không quen biết mà xung đột chính diện với Tiết Lương... hết thảy vốn dĩ anh chàng có thể không cần phải xen vô, thế mà lại ôm vào người tất cả.
May mà kết quả luôn là tốt, bằng không Hà Nguyên Kiều thật không biết nên nói sao với thằng em này.
Hồng Văn sờ sờ mặt, cúi đầu nhìn đôi ủng mới: "Bởi vì đệ vẫn luôn cảm thấy bản thân thực may mắn."
Thấy vẻ mặt Hà Nguyên Kiều như gặp quỷ, Hồng Văn bật cười: "Có phải huynh muốn nói một thằng nhóc từ khi sinh ra đã bị cha mẹ vứt bỏ, thiếu chút nữa chết rét ở nơi hoang dã, có tư cách gì mà khen bản thân may mắn đúng không?"
Hà Nguyên Kiều gật đầu.
Đúng thế, nếu là người khác gặp phải tình cảnh như vậy, chắc hẳn sẽ ôm hận mà chết, trong khi hắn còn cảm thấy rất may mắn?
Hồng Văn nghiêm túc giải thích: "Nhưng sự thật đệ không những không chết, ngược lại nhờ vậy mà gặp rất nhiều người hảo tâm. Thiên hạ lớn như vậy, có khả năng đệ gặp phải mẹ mìn, cũng có thể gặp người xấu, thậm chí là dã thú, nhưng rốt cuộc đệ gặp được sư phụ thương yêu đệ như con ruột. Sư phụ nuôi lớn đệ, truyền thụ bản lĩnh cho đệ, chưa bao giờ mất kiên nhẫn. Đệ từng theo sư phụ đi khắp nơi hành nghề y, trên đường gặp rất nhiều kẻ xấu, nhưng cũng gặp được quá nhiều người tốt, sau đó đệ tới kinh thành lại gặp được nhà huynh, tất cả mọi người đối xử với đệ rất tốt... Chẳng lẽ đệ không nên cảm thấy bản thân may mắn?"
Anh chàng hiển nhiên đã quên mất người Tiết gia từng có ý đồ đẩy mình vào chỗ chết, còn có những kẻ ác ôn nhân cơ hội người nhà bệnh chết mà lừa bịp tống tiền.
Hà Nguyên Kiều bỗng cảm thấy thằng em này thật khác người, bởi vì thế nhân đều tính toán chi li -- -- Tựa như sóng biển có thể dễ dàng quét sạch dấu vết còn sót lại trên bãi cát, thế nhân có thể dễ dàng quên đi lòng tốt mà người khác ban tặng, nhưng lại cố chấp khắc cốt ghi tâm toàn bộ bất mãn dù nhỏ nhất.
Nhưng cậu nhóc này luôn ghi tạc trong lòng những gì người khác đối tốt với hắn, mà nhanh chóng quên đi những gì người khác làm hại hắn.
Cho nên Hồng Văn luôn có thể nhìn được mặt tốt của con người mà kẻ khác không thấy được, luôn mở rộng con tim dùng thiện ý lớn nhất để suy ngẫm sự đời.
Hồng Văn không để ý Hà Nguyên Kiều đang trầm tư: "Đệ cảm thấy làm người không có khả năng luôn gặp may mắn. Cuộc đời mỗi người tựa như một cái lu lớn, những điều may mắn tựa nước trong lu, 'cực thịnh tất suy, trăng tròn sẽ khuyết', nếu quá mức tham lam bủn xỉn, chuyện gì tốt đều ôm vào lòng, như vậy cái lu sẽ đầy rất mau, không những không đủ chỗ cho chuyện tốt tiếp tục tiến vào, còn có khả năng tràn phí ra ngoài những vận may được cất giữ. Hiện tại đệ đã nhận được rất nhiều, vì thế nên phân phát cho người khác một chút, như vậy bọn họ được tốt, mà chiếc lu to của đệ cũng có chỗ để chứa thêm nước mới."
Người ngậm muỗng vàng sinh ra là đã có hết thảy, bọn họ vĩnh viễn không thể hiểu được bá tánh tầng dưới chót muốn leo lên phía trước gian nan biết bao nhiêu. Đôi khi không phải bọn họ vụng về hay lười biếng, mà đơn giản vì không có cơ hội.
Phàm là có người chịu giơ tay kéo một phen, có thể thay đổi số phận ai đó cả đời.
Hơn hai mươi năm qua, Hà Nguyên Kiều chưa bao giờ nghe kiểu lý luận này, tựa hồ hơi buồn cười và ấu trĩ, nhưng tinh tế suy ngẫm thì lại nghiệm ra thâm ý sâu sắc, có thể nói rất thông thái.
Hà Nguyên Kiều đột nhiên hiểu ra câu nói đầy ẩn ý trước kia của ông nội "Cháu vẫn phải học hỏi nhiều".
Nghĩ đến đây, Hà Nguyên Kiều thở hắt ra một hơi, đi lên bá cổ Hồng Văn cười nói:
"Quyển Tam Tự Kinh kia ước chừng phải trả một trăm văn, đệ không đau tim à?"
Không nhắc đến còn đỡ, vừa nghe vậy Hồng Văn lập tức ôm ngực: "Có một chút."
Nhưng tiền đồ của một người chẳng lẽ không đáng giá một trăm văn?
Dẫu rằng chỉ có một chút hy vọng, hắn cũng nguyện ý đặt cược một phen.
/126
|