Không biết quý vị đã từng có cảm giác này chưa:
Trời tuyết lớn thật sự rất kỳ diệu, trong phút chốc nó có thể biến sự ồn ào thành cô độc, rồi lại khiến nỗi cô độc nháy mắt trở nên thấm thía, đồng thời cũng có thể kéo lại khoảng cách giữa hai người càng gần hơn.
Những bông tuyết như lông ngỗng bay bồng bềnh trên không, làm mờ tầm nhìn cách đó hàng chục bước, như thể sức mạnh của các vị thần đã tách môi trường xung quanh thành những thế giới nhỏ độc lập.
Lấy trời làm mái che, đất làm chiếu, rèm tuyết làm ranh giới, có vài ba đôi trẻ ngốc nghếch đang hưởng thụ những gì thiên nhiên cung cấp.
Hồng Văn đi chậm nửa bước, nhìn tấm áo choàng đỏ tươi phía trước thỉnh thoảng tung bay trong màn tuyết trắng thật lóa mắt, tim đập rối loạn, trong đầu nảy sinh một sự thỏa mãn kỳ dị.
- - -- Nếu cứ đi như thế đến cõi vô tận, chưa chắc không thể...
Ngạch cửa của Tứ Hải Lâu hơi cao, bởi vì trời đang đổ tuyết nên trên ngạch cửa đọng nhiều nước tuyết pha lẫn bùn đất. Chân Trưởng công chúa mới vừa nhấc, Hồng Văn lập tức giúp nàng vén lên vạt áo choàng: "Đừng làm dơ."
Anh chàng nhỏ giọng nhắc, mãi đến khi hai chân đối phương đều bước qua, lúc này mới buông tay.
"Đa tạ." Tầm mắt Trưởng công chúa Gia Chân lướt từ ngón tay dài của Hồng Văn một đường thẳng xuống vạt áo bông màu xanh nhạt mới tinh, nơi đó rõ ràng có vài vệt nước bùn.
Anh chàng chỉ lo nhìn chằm chằm áo choàng của người ta, lại quên mất áo bông của mình cũng mới may.
Thanh Nhạn đi sau đành phải rụt lại cánh tay đã vươn ra hơn một nửa, thầm nghĩ động tác của Tiểu Hồng đại nhân thật quá nhanh, làm cho đại cung nữ đắc lực bậc nhất bên người Trưởng công chúa bị mất đất dụng võ.
Vào chơi nhà bà còm ở wattpad. Hồng Văn hồn nhiên không để ý, trước túm chặt tiểu nhị trong tiệm muốn phòng ở lầu hai, rồi hỏi hôm nay có ca vũ gì đặc sắc hay không.
Tiểu nhị cười chỉ chỉ trên đài: "Ngài nhìn kìa, Ngọc Tiên cô nương vừa nhận được một khúc ca mới, hôm nay là lần đầu tiên diễn xướng."
Hồng Văn quay lại nhìn lên, thấy trên đài quả thật có một cô nương trẻ tuổi cực kỳ mảnh mai, mặc chiếc áo bông bằng nhung với đường viền lông thỏ khiến vòng eo càng thon thả, trông càng có vẻ yếu đuối mong manh.
Cô gái ôm cây tỳ bà bắt đầu chỉnh âm, còn chưa chính thức cất giọng mà dưới đài đã tụ tập vô số người.
Trưởng công chúa Gia Chân đột nhiên khịt mũi rồi đi thẳng lên lầu.
Hồng Văn vội vàng đuổi theo.
Tiểu nhị gãi gãi đầu, chậc, cô nương kia tính tình nóng nảy thiệt, người trong lòng chỉ vừa nhìn thoáng qua Ngọc Tiên cô nương mà đã ăn dấm ngay lập tức?
Khi bọn họ tiến vào phòng, giọng hát ru lòng người của Ngọc Tiên cô nương hợp với tiếng đàn tỳ bà vang lên.
"... Sáng sớm thức dậy định vẽ mày, nhưng bàn tay trắng nõn lại vô lực... Làm sao có thể mở lời với chàng, lang quân đến đây vì tình nhưng thiếp vô tình... Cát vàng rơi vạn dặm trong ánh hoàng hôn, sóng nước trong vắt soi bóng hàng liễu rũ..."
Giọng hát kia mượt mà như tơ, bi thương mà chân thành, thấm vào tai người như có sức sống, mọi người đều nghe như si như say.
Trưởng công chúa Gia Chân nhíu mày: "Tà âm, cố làm ra vẻ, khúc đó do ai viết?"
Nàng cũng biết ca nữ kiếm sống không dễ dàng, tất cả vui buồn tang thương đều từ khúc nhạc, vì thế không trút cơn giận lên người Ngọc Tiên.
Thanh Nhạn lập tức sai tiểu cung nữ đi hỏi thăm: "Là một cử nhân năm trước mới vừa thi đậu, nghe nói là tiểu tam nguyên đấy ạ, được ca tụng là một tài tử."
"Như vậy cũng xứng làm tài tử?" Nếu là hạng người chơi bời lêu lổng viết ra ca từ kiểu này thì còn hiểu được, ai ngờ lại là kẻ có công danh, Trưởng công chúa Gia Chân cười khẩy, "Tra hỏi tỉ mỉ lai lịch của hắn, nhìn xem từ khi nhập kinh đã từng tiếp xúc với người nào."
Tiểu cung nữ vội thưa vâng rồi lui xuống.
Hồng Văn rót chén trà nóng đẩy qua: "Công chúa uống trà cho ấm người, cũng xua đi cơn giận."
Trưởng công chúa Gia Chân lườm chàng ta: "Hiếm khi được xuất cung đi chơi, bổn cung vô cùng hứng khởi, cơn giận tới từ chỗ nào?"
Hồng Văn cười tủm tỉm gật đầu: "À phải."
Thấy anh chàng như vậy, Trưởng công chúa Gia Chân cảm giác như đấm một quyền vào bị bông, tự thấy mình cũng không thú vị.
"Ngươi nào biết được, sau khi đón năm mới là đến kỳ thi mùa xuân, luôn có vài thư sinh không học hành đàng hoàng, tâm tư xiêu vẹo muốn đi lối tắt. Bởi vì năm nay Hoàng huynh nổi cơn giận lôi đình, bọn họ không dám giống những năm trước lo lót cửa sau cho mấy quan viên tự đề cử bản thân, thế là cố ý viết ca khúc cho người này, làm bài thơ cho người kia, nhất định phải tạo ra chút danh tiếng tài tử ở dân gian..."
Mười năm học tập gian khổ, một ngày cá chép hóa rồng.
Nhưng thế nào mới tính là "rồng"? Dẫu trúng tiến sĩ thì ăn nhằm gì! Mỗi ba năm một lần, mỗi lần cho ra ba trăm tiến sĩ, ngặt nỗi triều đình có bao nhiêu quan viên thoái ẩn cần thế chỗ?
Dẫu có tài đứng trong ba vị trí nhất giáp, tuy bọn họ thấy mình đặc biệt nhưng Hoàng đế cứ mỗi ba năm lại thấy thì chả có gì hiếm lạ với ngài, trước tiên cứ tống cổ đến Hàn Lâm Viện lấy thâm niên...
Ba vị trí nhất giáp còn như thế, những người trong nhị giáp tam giáp khỏi cần phải bàn, khối kẻ cuối cùng trở nên mờ nhạt trong biển người.
Người nhiều thịt ít, làm sao dễ nổi bật? Thế là không thiếu những kẻ muốn tìm biện pháp đi đường tắt, trước tiên đánh bóng thanh danh của mình.
Hồng Văn thật sự không hiểu rõ những uẩn khúc bên trong.
Hắn luôn cảm thấy văn nhân khá cao ngạo, ngươi tới ta đi không bao giờ phục nhau, chỉ cố giữ thái độ bình thường mà thôi. Vì thế hôm nay kinh ngạc người này bảy bước thành thơ, ngày mai tán thưởng người nọ xuất khẩu thành văn, sau đó vỗ tay hô to "Thật tuyệt vời, thật tuyệt vời"...
"Công chúa có cái nhìn sâu sắc, thụ giáo." Anh chàng nghiêm túc nói.
Khóe miệng Trưởng công chúa Gia Chân hơi nhếch lên một chút, lại còn cố gắng làm ra vẻ 'Ngươi thật ít thấy việc lạ, nếu ngươi muốn biết, ta sẽ miễn cưỡng chỉ cho ngươi', ngúng nguẩy nói: "Đâu phải vì 'giáo' ngươi, hừ, bổn cung đang lo lắng cái đám chỉ biết truy danh trục lợi ngâm thơ làm câu đối, nếu thật sự trời xui đất khiến vào triều làm quan, chẳng phải là tai họa lớn cho bá tánh thiên hạ?"
Nàng chỉ cảm thấy những thư sinh đó tham lam quá mức, công danh lợi lộc vinh hoa phú quý... cái gì cũng muốn, coi thường Long Nguyên Đế, cũng coi thường bá tánh thiên hạ.
Hoàng huynh tuy đam mê thơ từ nhưng không hề nhầm lẫn coi việc ngâm thơ đối câu giống với việc trị quốc tề gia, cho dù những người này thật sự nhờ mấy bài 'dâm từ diễm khúc' mà được Hoàng huynh chú ý, cùng lắm là triệu tiến cung... tiếp tục làm thơ.
Hồng Văn thở dài: "Xác thật như thế. Rất nhiều sự tình nhìn như giống nhau nhưng thật ra hơn kém khá xa. Tỷ như thế nhân thường xuyên nghĩ rằng châm cứu cũng giống như xoa bóp, nhưng người biết xoa bóp chưa chắc tinh thông châm cứu, mà người tinh thông châm cứu cũng chưa chắc khéo xoa bóp."
Trưởng công chúa Gia Chân gật đầu: "Chính là lý lẽ này."
Nàng chợt nghiêng đầu mỉm cười, lúm đồng tiền trên má như ẩn như hiện, ánh mắt lộ ra vẻ giảo hoạt: "Vậy thì Hồng đại nhân thuộc loại người nào, tinh thông châm cứu hay khéo xoa bóp?"
Hồng Văn vuốt phẳng áo choàng chả thấy mấy nếp nhăn, nghiêm túc đáp: "Kẻ hèn bất tài, món nào cũng có chút tâm đắc."
Đây là nói bản thân cả hai loại đều không tệ đâu nhé!
Trưởng công chúa Gia Chân không ngờ nhận được đáp án này, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó phì cười.
Xì...
Hồng Văn thấy vẻ mặt giễu cợt của nàng, dường như muốn nói: Không ngờ người này cũng kiêu ngạo như vậy, cười kể: "Trước kia sư phụ đã từng dạy vi thần mấy câu, vi thần cảm thấy rất có lý."
Trưởng công chúa Gia Chân quả nhiên được khơi gợi hứng thú, hơi chồm người về phía trước: "Là câu gì?"
"Sư phụ nói, khiêm tốn tất nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu biết chính mình có khả năng mà cứ cố nói ngược lại, chắc chắn sẽ có lúc làm trì hoãn chuyện quan trọng, cũng có vẻ người này cố ý khoe khoang, cố khiêu gợi sự chú ý, thật ra là kẻ đạo đức giả." Chén trà rót lúc nãy đã không còn nóng, Hồng Văn lại rót cho nàng chén trà khác đẩy qua, "Cho nên chi bằng mọi người nên nói thật, biết thì cứ nhận là biết, không biết cũng đâu cần sợ mất mặt, thế thôi! Một khi sự phán xét đúng sai đã được giải quyết, việc trị quốc hay tề gia chẳng phải sẽ dễ dàng hơn rất nhiều?"
Trưởng công chúa Gia Chân chậm rãi gật đầu, nhấm nuốt lại mấy câu nói đó mấy lần rồi lặng lẽ thở dài: "Quả nhiên ngôn ngữ tinh tế ý nghĩa sâu xa."
Trước đó đã nghe Hoàng huynh ngẫu nhiên đề cập đến người này, khen là một người vô cùng sáng suốt, hiện giờ xem ra quả nhiên không tệ.
Tuy đáng tiếc ông ta không vào triều làm quan, nhưng loại người này cứ ở dân gian càng thoải mái hơn, đây cũng là một điều may mắn cho bá tánh.
Trời tuyết lớn thật sự rất kỳ diệu, trong phút chốc nó có thể biến sự ồn ào thành cô độc, rồi lại khiến nỗi cô độc nháy mắt trở nên thấm thía, đồng thời cũng có thể kéo lại khoảng cách giữa hai người càng gần hơn.
Những bông tuyết như lông ngỗng bay bồng bềnh trên không, làm mờ tầm nhìn cách đó hàng chục bước, như thể sức mạnh của các vị thần đã tách môi trường xung quanh thành những thế giới nhỏ độc lập.
Lấy trời làm mái che, đất làm chiếu, rèm tuyết làm ranh giới, có vài ba đôi trẻ ngốc nghếch đang hưởng thụ những gì thiên nhiên cung cấp.
Hồng Văn đi chậm nửa bước, nhìn tấm áo choàng đỏ tươi phía trước thỉnh thoảng tung bay trong màn tuyết trắng thật lóa mắt, tim đập rối loạn, trong đầu nảy sinh một sự thỏa mãn kỳ dị.
- - -- Nếu cứ đi như thế đến cõi vô tận, chưa chắc không thể...
Ngạch cửa của Tứ Hải Lâu hơi cao, bởi vì trời đang đổ tuyết nên trên ngạch cửa đọng nhiều nước tuyết pha lẫn bùn đất. Chân Trưởng công chúa mới vừa nhấc, Hồng Văn lập tức giúp nàng vén lên vạt áo choàng: "Đừng làm dơ."
Anh chàng nhỏ giọng nhắc, mãi đến khi hai chân đối phương đều bước qua, lúc này mới buông tay.
"Đa tạ." Tầm mắt Trưởng công chúa Gia Chân lướt từ ngón tay dài của Hồng Văn một đường thẳng xuống vạt áo bông màu xanh nhạt mới tinh, nơi đó rõ ràng có vài vệt nước bùn.
Anh chàng chỉ lo nhìn chằm chằm áo choàng của người ta, lại quên mất áo bông của mình cũng mới may.
Thanh Nhạn đi sau đành phải rụt lại cánh tay đã vươn ra hơn một nửa, thầm nghĩ động tác của Tiểu Hồng đại nhân thật quá nhanh, làm cho đại cung nữ đắc lực bậc nhất bên người Trưởng công chúa bị mất đất dụng võ.
Vào chơi nhà bà còm ở wattpad. Hồng Văn hồn nhiên không để ý, trước túm chặt tiểu nhị trong tiệm muốn phòng ở lầu hai, rồi hỏi hôm nay có ca vũ gì đặc sắc hay không.
Tiểu nhị cười chỉ chỉ trên đài: "Ngài nhìn kìa, Ngọc Tiên cô nương vừa nhận được một khúc ca mới, hôm nay là lần đầu tiên diễn xướng."
Hồng Văn quay lại nhìn lên, thấy trên đài quả thật có một cô nương trẻ tuổi cực kỳ mảnh mai, mặc chiếc áo bông bằng nhung với đường viền lông thỏ khiến vòng eo càng thon thả, trông càng có vẻ yếu đuối mong manh.
Cô gái ôm cây tỳ bà bắt đầu chỉnh âm, còn chưa chính thức cất giọng mà dưới đài đã tụ tập vô số người.
Trưởng công chúa Gia Chân đột nhiên khịt mũi rồi đi thẳng lên lầu.
Hồng Văn vội vàng đuổi theo.
Tiểu nhị gãi gãi đầu, chậc, cô nương kia tính tình nóng nảy thiệt, người trong lòng chỉ vừa nhìn thoáng qua Ngọc Tiên cô nương mà đã ăn dấm ngay lập tức?
Khi bọn họ tiến vào phòng, giọng hát ru lòng người của Ngọc Tiên cô nương hợp với tiếng đàn tỳ bà vang lên.
"... Sáng sớm thức dậy định vẽ mày, nhưng bàn tay trắng nõn lại vô lực... Làm sao có thể mở lời với chàng, lang quân đến đây vì tình nhưng thiếp vô tình... Cát vàng rơi vạn dặm trong ánh hoàng hôn, sóng nước trong vắt soi bóng hàng liễu rũ..."
Giọng hát kia mượt mà như tơ, bi thương mà chân thành, thấm vào tai người như có sức sống, mọi người đều nghe như si như say.
Trưởng công chúa Gia Chân nhíu mày: "Tà âm, cố làm ra vẻ, khúc đó do ai viết?"
Nàng cũng biết ca nữ kiếm sống không dễ dàng, tất cả vui buồn tang thương đều từ khúc nhạc, vì thế không trút cơn giận lên người Ngọc Tiên.
Thanh Nhạn lập tức sai tiểu cung nữ đi hỏi thăm: "Là một cử nhân năm trước mới vừa thi đậu, nghe nói là tiểu tam nguyên đấy ạ, được ca tụng là một tài tử."
"Như vậy cũng xứng làm tài tử?" Nếu là hạng người chơi bời lêu lổng viết ra ca từ kiểu này thì còn hiểu được, ai ngờ lại là kẻ có công danh, Trưởng công chúa Gia Chân cười khẩy, "Tra hỏi tỉ mỉ lai lịch của hắn, nhìn xem từ khi nhập kinh đã từng tiếp xúc với người nào."
Tiểu cung nữ vội thưa vâng rồi lui xuống.
Hồng Văn rót chén trà nóng đẩy qua: "Công chúa uống trà cho ấm người, cũng xua đi cơn giận."
Trưởng công chúa Gia Chân lườm chàng ta: "Hiếm khi được xuất cung đi chơi, bổn cung vô cùng hứng khởi, cơn giận tới từ chỗ nào?"
Hồng Văn cười tủm tỉm gật đầu: "À phải."
Thấy anh chàng như vậy, Trưởng công chúa Gia Chân cảm giác như đấm một quyền vào bị bông, tự thấy mình cũng không thú vị.
"Ngươi nào biết được, sau khi đón năm mới là đến kỳ thi mùa xuân, luôn có vài thư sinh không học hành đàng hoàng, tâm tư xiêu vẹo muốn đi lối tắt. Bởi vì năm nay Hoàng huynh nổi cơn giận lôi đình, bọn họ không dám giống những năm trước lo lót cửa sau cho mấy quan viên tự đề cử bản thân, thế là cố ý viết ca khúc cho người này, làm bài thơ cho người kia, nhất định phải tạo ra chút danh tiếng tài tử ở dân gian..."
Mười năm học tập gian khổ, một ngày cá chép hóa rồng.
Nhưng thế nào mới tính là "rồng"? Dẫu trúng tiến sĩ thì ăn nhằm gì! Mỗi ba năm một lần, mỗi lần cho ra ba trăm tiến sĩ, ngặt nỗi triều đình có bao nhiêu quan viên thoái ẩn cần thế chỗ?
Dẫu có tài đứng trong ba vị trí nhất giáp, tuy bọn họ thấy mình đặc biệt nhưng Hoàng đế cứ mỗi ba năm lại thấy thì chả có gì hiếm lạ với ngài, trước tiên cứ tống cổ đến Hàn Lâm Viện lấy thâm niên...
Ba vị trí nhất giáp còn như thế, những người trong nhị giáp tam giáp khỏi cần phải bàn, khối kẻ cuối cùng trở nên mờ nhạt trong biển người.
Người nhiều thịt ít, làm sao dễ nổi bật? Thế là không thiếu những kẻ muốn tìm biện pháp đi đường tắt, trước tiên đánh bóng thanh danh của mình.
Hồng Văn thật sự không hiểu rõ những uẩn khúc bên trong.
Hắn luôn cảm thấy văn nhân khá cao ngạo, ngươi tới ta đi không bao giờ phục nhau, chỉ cố giữ thái độ bình thường mà thôi. Vì thế hôm nay kinh ngạc người này bảy bước thành thơ, ngày mai tán thưởng người nọ xuất khẩu thành văn, sau đó vỗ tay hô to "Thật tuyệt vời, thật tuyệt vời"...
"Công chúa có cái nhìn sâu sắc, thụ giáo." Anh chàng nghiêm túc nói.
Khóe miệng Trưởng công chúa Gia Chân hơi nhếch lên một chút, lại còn cố gắng làm ra vẻ 'Ngươi thật ít thấy việc lạ, nếu ngươi muốn biết, ta sẽ miễn cưỡng chỉ cho ngươi', ngúng nguẩy nói: "Đâu phải vì 'giáo' ngươi, hừ, bổn cung đang lo lắng cái đám chỉ biết truy danh trục lợi ngâm thơ làm câu đối, nếu thật sự trời xui đất khiến vào triều làm quan, chẳng phải là tai họa lớn cho bá tánh thiên hạ?"
Nàng chỉ cảm thấy những thư sinh đó tham lam quá mức, công danh lợi lộc vinh hoa phú quý... cái gì cũng muốn, coi thường Long Nguyên Đế, cũng coi thường bá tánh thiên hạ.
Hoàng huynh tuy đam mê thơ từ nhưng không hề nhầm lẫn coi việc ngâm thơ đối câu giống với việc trị quốc tề gia, cho dù những người này thật sự nhờ mấy bài 'dâm từ diễm khúc' mà được Hoàng huynh chú ý, cùng lắm là triệu tiến cung... tiếp tục làm thơ.
Hồng Văn thở dài: "Xác thật như thế. Rất nhiều sự tình nhìn như giống nhau nhưng thật ra hơn kém khá xa. Tỷ như thế nhân thường xuyên nghĩ rằng châm cứu cũng giống như xoa bóp, nhưng người biết xoa bóp chưa chắc tinh thông châm cứu, mà người tinh thông châm cứu cũng chưa chắc khéo xoa bóp."
Trưởng công chúa Gia Chân gật đầu: "Chính là lý lẽ này."
Nàng chợt nghiêng đầu mỉm cười, lúm đồng tiền trên má như ẩn như hiện, ánh mắt lộ ra vẻ giảo hoạt: "Vậy thì Hồng đại nhân thuộc loại người nào, tinh thông châm cứu hay khéo xoa bóp?"
Hồng Văn vuốt phẳng áo choàng chả thấy mấy nếp nhăn, nghiêm túc đáp: "Kẻ hèn bất tài, món nào cũng có chút tâm đắc."
Đây là nói bản thân cả hai loại đều không tệ đâu nhé!
Trưởng công chúa Gia Chân không ngờ nhận được đáp án này, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó phì cười.
Xì...
Hồng Văn thấy vẻ mặt giễu cợt của nàng, dường như muốn nói: Không ngờ người này cũng kiêu ngạo như vậy, cười kể: "Trước kia sư phụ đã từng dạy vi thần mấy câu, vi thần cảm thấy rất có lý."
Trưởng công chúa Gia Chân quả nhiên được khơi gợi hứng thú, hơi chồm người về phía trước: "Là câu gì?"
"Sư phụ nói, khiêm tốn tất nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu biết chính mình có khả năng mà cứ cố nói ngược lại, chắc chắn sẽ có lúc làm trì hoãn chuyện quan trọng, cũng có vẻ người này cố ý khoe khoang, cố khiêu gợi sự chú ý, thật ra là kẻ đạo đức giả." Chén trà rót lúc nãy đã không còn nóng, Hồng Văn lại rót cho nàng chén trà khác đẩy qua, "Cho nên chi bằng mọi người nên nói thật, biết thì cứ nhận là biết, không biết cũng đâu cần sợ mất mặt, thế thôi! Một khi sự phán xét đúng sai đã được giải quyết, việc trị quốc hay tề gia chẳng phải sẽ dễ dàng hơn rất nhiều?"
Trưởng công chúa Gia Chân chậm rãi gật đầu, nhấm nuốt lại mấy câu nói đó mấy lần rồi lặng lẽ thở dài: "Quả nhiên ngôn ngữ tinh tế ý nghĩa sâu xa."
Trước đó đã nghe Hoàng huynh ngẫu nhiên đề cập đến người này, khen là một người vô cùng sáng suốt, hiện giờ xem ra quả nhiên không tệ.
Tuy đáng tiếc ông ta không vào triều làm quan, nhưng loại người này cứ ở dân gian càng thoải mái hơn, đây cũng là một điều may mắn cho bá tánh.
/126
|