Tiết Dũng xác thật trình thẻ bài xin tiến cung diện thánh, thậm chí trước tiên đã chuẩn bị mấy chục loại phương pháp chơi chết con rùa đen khốn kiếp họ Hồng. Ngặt nỗi Long Nguyên Đế không gặp, chỉ tống cổ người ra truyền lời, kêu ông ta ở nhà tĩnh dưỡng.
Đến bây giờ Tiết Dũng mới nghe nói về số vàng lớn ban thưởng cho Hồng Văn ngay cùng ngày sự việc phát sinh, thái độ của Long Nguyên Đế vừa nhìn là hiểu liền.
Ông ta đã tính sai.
Nghe nói khi rời khỏi cửa cung, mặt Tiết Dũng còn đen hơn đít nồi của Ngự Thiện Phòng.
Đương nhiên đây đều là lời đồn sau đó, Hồng Văn ở cửa cung đá đểu Tiết Dũng xong, cảm thấy thể xác và tinh thần vô cùng sảng khoái.
Bất chợt nhìn thấy mấy quả hạnh ẩn hiện giữa đám lá, anh chàng tức khắc hăng hái.
Quả "Hạnh" (杏) cùng âm với "Cứu sống" (幸), lại hợp thành "Hạnh lâm" chỉ giới y học, cho nên bên ngoài Thái Y Viện trồng bảy, tám cây hạnh, ngặt nỗi không tiện bón phân nên ra quả vừa nhỏ vừa chua, không ai thèm hái.
Nhưng năm nay đã khác xa, Hồng Văn có mặt.
Trong này không đủ nắng, lại thiếu phân bón nên quả hạnh chín muộn, bên ngoài quả hạnh đã bán đầy thị trường nhưng quả hạnh ở đây chỉ mới hơi phiếm đỏ. Hồng Văn lập tức dùng cành liễu đan thành cái sọt nhỏ, leo lên ghế hái được một sọt đầy tràn.
Hà Nguyên Kiều tốt bụng nhắc nhở: "Thứ này ăn vào ê rụng răng đấy, ngoài chợ bán ngọt hơn nhiều."
"Chua như vậy làm mứt ăn mới ngon." Hồng Văn tiện tay lấy một quả đưa lên miệng cắn, gương mặt tức khắc nhăn như hạt óc chó, run rẩy nhểu nước miếng, "Ối, chua quá!"
Hà Nguyên Kiều: "..."
Đứa nhỏ này bị váng đầu rồi.
Bà còm ở wattpad. Thái Y Viện không chỉ bắt mạch, kê đơn thuốc, thỉnh thoảng sẽ nghiên cứu dược thiện, cho nên là nha môn duy nhất có phòng bếp riêng.
Trước tiên Hồng Văn rửa sạch quả hạnh chua, bẻ ra làm hai bỏ hột, sau đó ỷ vào miệng ngọt đi năn nỉ xin muối, mật ong và đường trắng.
Lão thái y phụ trách phòng bếp cười mắng: "Thằng khỉ, thế nào Hộ Bộ cũng đến truy vấn sao dùng vật liệu nhanh như vậy..."
Hồng Văn cười hì hì: "Lát nữa cháu sẽ hối lộ bọn họ!"
Phòng bếp nhỏ quá nóng, Hồng Văn dọn bếp lò ra ngoài ngồi dưới bóng cây sên mứt, chỉ cách nha môn Hộ Bộ vài bước.
Thời tiết ở đây giống như đàn ông phương Bắc hào sảng, mùa hè cũng rất dứt khoát, chỉ cần không phải ngày oi bức thì nơi có bóng râm khác với nơi nắng chiếu rõ ràng như hai mùa, thỉnh thoảng gió nhẹ thổi tới còn mát rượi nữa đấy.
Cơm quả hạnh màu vàng hơi phiếm đỏ, mặt cắt trông mọng nước và có cát. Sau khi ngâm muối, vỏ quả hạnh vốn căng mịn mau chóng trở nên nhăn nheo, dưới nồi sành đọng lại nước hạnh tươm ra vàng nhạt.
Hồng Văn đổ đi nước muối, rót vào nước trong rồi bỏ thêm một lượng mật ong và đường trắng vừa phải, đun liu riu.
Tay hắn cầm quạt hương bồ, chậm rãi phe phẩy, thỉnh thoảng vớt vỏ quả hạnh vứt bỏ.
Ngón tay Hồng Văn vừa thon vừa dài, không chút để ý làm những động tác này cũng có loại tiêu sái 'nhàn vân dã hạc'.
Ngọn lửa màu xanh lơ nhẹ nhàng liếm nồi sành, nước đường và mật bên trong nhanh chóng sôi bùng, bong bóng lớn màu hổ phách từ từ nổi lên rồi "bụp" một tiếng nổ tung.
Cây nguyệt quý bên cạnh như bị kinh hách, vài cánh hoa màu đỏ tím tự rụng, bay lơ lửng trên không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Mùi hương chua ngọt dần dần tràn ngập không khí, dập dờn theo đàn ong bay bướm lượn tỏa đi thật xa.
Lát sau, một người ra khỏi Hộ Bộ nha môn dạo tới dạo lui, thấy Hồng Văn là ánh mắt sáng lên, tự mời đi đến vén áo ngồi xổm đối diện hắn: "Làm gì thế?"
Chua chua ngọt ngọt, còn thơm phức.
Hồng Văn cảm thấy người này hơi quen mặt, cười tủm tỉm đáp: "Chế ra một vị thuốc hay!"
Người nọ kinh ngạc: "Đây là thuốc?"
Hồng Văn ừ một tiếng.
Thánh nhân đã nói, vạn vật đều có thể làm thuốc!
Người nọ vòng tay ôm đầu gối ngồi đợi một lát, nhịn không được thúc giục: "Đến khi nào thì xong?"
"Nhanh thôi." Hồng Văn thong thả đáp.
Người nọ gật đầu, qua một lát bỗng dụ dỗ: "Tiểu đệ ở Thái Y Viện là nhân tài không được trọng dụng, chi bằng tới Hộ Bộ nhé!"
Hồng Văn: "... Không cần đâu."
Hắn nhớ rồi, hôm đó mình và Hà Nguyên Kiều lần đầu đi đến cung của Thục Quý phi, ông tướng này cũng nói như vậy!
Người nọ cũng không hề nhụt chí, ngồi tại chỗ đếm trên đầu ngón tay liệt kê ưu điểm của Hộ Bộ.
"Hộ Bộ tốt lắm đấy, không cần trị bệnh cứu người, rủi ro thấp; hơn nữa chúng ta cai quản chi tiêu các nơi, không ai dám đắc tội... Chúng ta không phải thức khuya trực ca, rất thoải mái!"
Hồng Văn trầm mặc nhìn mái tóc thưa thớt và búi tóc nhỏ xíu như củ tỏi của người nọ, thầm nghĩ chính huynh sắp hói trọc rồi kìa, mặt mũi đâu mà dám nói công việc thoải mái?
Khi ta trực đêm còn thường xuyên nghe bên Hộ Bộ rít gào vì mấy văn tiền đấy?
Hồng Văn tặc lưỡi: "Nào, đưa tay ra để ta bắt mạch cho huynh."
Người nọ: "... Hả?"
Hồng Văn trề môi hất cằm về phía đỉnh đầu người nọ, tiếc nuối nói: "Chỉ thêm mấy năm nữa là không còn cọng nào!"
Người nọ: "..."
Thật lâu sau, anh ta ngượng ngùng hỏi: "Chữa được không?"
Hồng Văn: "... Thử xem."
Chỉ cần không phải hói bẩm sinh là được.
Trước tiên Hồng Văn kiểm tra da dầu người nọ, nghe đối phương khai bệnh: "Dạo này rụng rất nhiều, sáng dậy có thể vơ được một nùi trên gối đầu! Người nhà cũng sốt ruột lắm, vơ vét cách chữa khắp nơi, gừng tươi đã dùng vài sọt, khổ nỗi chả có cách nào hữu hiệu!"
Hồng Văn gật đầu: "Rụng tóc có nhiều nguyên nhân khác nhau, có thể là khí huyết không đủ, cũng có thể là thận xảy ra vấn đề, hơn nữa..."
Hồng Văn còn chưa nói xong, đối phương bèn chém đinh chặt sắt khẳng định: "Tất nhiên là do khí huyết không đủ!"
Đàn ông chân chính nhất quyết không thể hư thận!
Khóe miệng Hồng Văn giật giật: "Mạch tế mà huyền, thật đúng là triệu chứng này rồi... Thường xuyên đầu váng mắt hoa, buổi tối ngủ không ngon chứ gì?"
"Đúng đấy!" Người nọ vỗ đùi, "Rất là mệt, buổi tối nằm mơ vẫn đang tính sổ!"
Cứ mơ gặp phải sổ sách không khớp là tức muốn chết rồi, sao có thể ngủ ngon?
Hồng Văn lườm người nọ một cái, thế mà còn khuyên ta sang Hộ Bộ!
Người nọ cũng ý thức được mình nói lỡ miệng, mắt láo liên, vô cùng chột dạ.
"Khí huyết ảnh hưởng đến tóc rất nhiều, khí huyết không đủ dĩ nhiên khó có thể cung cấp đủ chất dinh dưỡng nuôi tóc," Hồng Văn bảo người nọ le lưỡi nhìn nhìn, sau đó giơ tay ấn bụng y, "Thường xuyên đau bụng phải không? Gan bị nóng, về sau nên ít nổi giận."
Người nọ gật đầu thật mạnh: "Đúng quá, ta còn tưởng bị lạnh dạ dày, uống bao nhiêu là trà gừng cho ấm bụng."
"Đây là bệnh gan nóng khắc tỳ gây ra, mau ngừng đi, càng uống càng nóng," Hồng Văn lắc đầu, từ trong lò moi ra cục than thổi nguội, lưu loát khai phương thuốc, "Ăn nhiều khổ qua và rau đắng, thanh nhiệt hạ hỏa, rượu cũng phải cai."
Người nọ liên tục gật đầu, duỗi cổ xem đơn thuốc: "Ta không uống rượu. Bạch thược dược, xuyên đương quy, thục địa hoàng, xuyên khung... đây không phải canh Tứ vật sao?"
Hồng Văn cười: "Ui trời, huynh còn nhận ra bài thuốc nữa, không tệ!"
"Không tệ cái gì chứ," người nọ cười khổ, "Tiểu Hồng Lại mục chớ trêu đùa ta, canh Tứ vật không phải cho bà đẻ à? Năm ngoái bà nhà ta còn uống đấy."
Hồng Văn vui vẻ: "Huynh chỉ biết một mà không biết hai, canh Tứ vật chủ yếu để bổ huyết điều huyết, mấy vị dược liệu thêm giảm thích hợp sẽ thành một phương thuốc khác, công hiệu dĩ nhiên cũng khác hoàn toàn."
Thấy chính mình náo loạn ra một hồi chê cười, người nọ mặt mày đỏ bừng, vội vàng thu đơn thuốc: "Thụ giáo thụ giáo..."
Ở wattpad có nhà bacom2. Qua một lát nữa, Hà Nguyên Kiều xách ấm trà đi ra, hai người ngồi bên bếp lò đồng thời ngẩng lên.
Hà Nguyên Kiều sửng sốt, như đang đối mặt với một kẻ địch đáng gờm: "Phương Chi Tân, ngươi là người Hộ Bộ tới đây làm gì? Tháng này Thái Y Viện chúng ta không thiếu nợ!"
Phương Chi Tân nhảy bật lên, dùng mũi chân vạch một đường dưới đất ngay trước người, cứng cổ cãi: "Thấy rõ chưa, ông đây vẫn còn trong ranh giới Hộ Bộ, không vượt rào!"
Nói xong lại sực nhớ ra điều gì, khoanh tay nghiêng đầu nhìn Hà Nguyên Kiều: "Không thiếu nợ? Ngươi khẳng định?"
Ánh mắt Hà Nguyên Kiều điên cuồng láo liên, ngồi xổm xuống bên cạnh Hồng Văn chơi tình lờ: "Khát nước chưa?"
Phương Chi Tân lớn tiếng: "Ngươi đúng là đang chột dạ, Thái Y Viện tháng nào mà không thiếu nợ?! Tháng trước có ba mươi bảy lượng tám mươi văn không khớp sổ sách, còn tháng này là hai mươi lăm lượng bảy mươi tám văn... Đây giải thích thế nào?"
Đánh người không vả mặt, bị ghét đừng đòi nợ!
Hà Nguyên Kiều không thể nhịn được nữa cũng nhảy bật lên, đỏ mặt hô: "Chúng ta không thẹn với lương tâm, chúng ta là đại phu, chuyện cứu người có thể tính là thiếu nợ hả?"
"Sao lại không tính?" Phương Chi Tân không biết từ đâu móc ra một bàn tính đánh lách cách, tay áo tung bay nước miếng văng tứ tung, "Các ngươi dùng dược thảo làm thuốc tễ, phòng bếp nhỏ dùng củi gạo mắm muối, còn có giấy, bút, mực, nến, dầu... thứ nào không phải dùng ngân sách từ Hộ Bộ chi ra?"
"Hộ Bộ thì sao?" Hà Nguyên Kiều nhảy chồm chồm, "Đều do bệ hạ đích thân cầm ngự bút phê duyệt, các ngươi có bản lĩnh thì cứ tìm bệ hạ mà khiếu nại, đi đi!"
Chương dài nên bà còm chia làm hai đăng ở wattpad. Ngày mai các bạn vào đây đọc tiếp nha!
Sự tích của Hạnh lâm (rừng hạnh)
Đổng Phụng là người nước Ngô thời Tam Quốc, ẩn cư ở Lư San chữa bệnh không lấy tiền. Người bệnh nặng mà khỏi thì ông trồng năm cây hạnh, người bệnh nhẹ mà khỏi thì ông trồng một cây. Chỉ mấy năm sau có hơn mười vạn cây hạnh mọc thành rừng. Từ đó “Hạnh lâm” còn dùng để chỉ giới y học.
Đến bây giờ Tiết Dũng mới nghe nói về số vàng lớn ban thưởng cho Hồng Văn ngay cùng ngày sự việc phát sinh, thái độ của Long Nguyên Đế vừa nhìn là hiểu liền.
Ông ta đã tính sai.
Nghe nói khi rời khỏi cửa cung, mặt Tiết Dũng còn đen hơn đít nồi của Ngự Thiện Phòng.
Đương nhiên đây đều là lời đồn sau đó, Hồng Văn ở cửa cung đá đểu Tiết Dũng xong, cảm thấy thể xác và tinh thần vô cùng sảng khoái.
Bất chợt nhìn thấy mấy quả hạnh ẩn hiện giữa đám lá, anh chàng tức khắc hăng hái.
Quả "Hạnh" (杏) cùng âm với "Cứu sống" (幸), lại hợp thành "Hạnh lâm" chỉ giới y học, cho nên bên ngoài Thái Y Viện trồng bảy, tám cây hạnh, ngặt nỗi không tiện bón phân nên ra quả vừa nhỏ vừa chua, không ai thèm hái.
Nhưng năm nay đã khác xa, Hồng Văn có mặt.
Trong này không đủ nắng, lại thiếu phân bón nên quả hạnh chín muộn, bên ngoài quả hạnh đã bán đầy thị trường nhưng quả hạnh ở đây chỉ mới hơi phiếm đỏ. Hồng Văn lập tức dùng cành liễu đan thành cái sọt nhỏ, leo lên ghế hái được một sọt đầy tràn.
Hà Nguyên Kiều tốt bụng nhắc nhở: "Thứ này ăn vào ê rụng răng đấy, ngoài chợ bán ngọt hơn nhiều."
"Chua như vậy làm mứt ăn mới ngon." Hồng Văn tiện tay lấy một quả đưa lên miệng cắn, gương mặt tức khắc nhăn như hạt óc chó, run rẩy nhểu nước miếng, "Ối, chua quá!"
Hà Nguyên Kiều: "..."
Đứa nhỏ này bị váng đầu rồi.
Bà còm ở wattpad. Thái Y Viện không chỉ bắt mạch, kê đơn thuốc, thỉnh thoảng sẽ nghiên cứu dược thiện, cho nên là nha môn duy nhất có phòng bếp riêng.
Trước tiên Hồng Văn rửa sạch quả hạnh chua, bẻ ra làm hai bỏ hột, sau đó ỷ vào miệng ngọt đi năn nỉ xin muối, mật ong và đường trắng.
Lão thái y phụ trách phòng bếp cười mắng: "Thằng khỉ, thế nào Hộ Bộ cũng đến truy vấn sao dùng vật liệu nhanh như vậy..."
Hồng Văn cười hì hì: "Lát nữa cháu sẽ hối lộ bọn họ!"
Phòng bếp nhỏ quá nóng, Hồng Văn dọn bếp lò ra ngoài ngồi dưới bóng cây sên mứt, chỉ cách nha môn Hộ Bộ vài bước.
Thời tiết ở đây giống như đàn ông phương Bắc hào sảng, mùa hè cũng rất dứt khoát, chỉ cần không phải ngày oi bức thì nơi có bóng râm khác với nơi nắng chiếu rõ ràng như hai mùa, thỉnh thoảng gió nhẹ thổi tới còn mát rượi nữa đấy.
Cơm quả hạnh màu vàng hơi phiếm đỏ, mặt cắt trông mọng nước và có cát. Sau khi ngâm muối, vỏ quả hạnh vốn căng mịn mau chóng trở nên nhăn nheo, dưới nồi sành đọng lại nước hạnh tươm ra vàng nhạt.
Hồng Văn đổ đi nước muối, rót vào nước trong rồi bỏ thêm một lượng mật ong và đường trắng vừa phải, đun liu riu.
Tay hắn cầm quạt hương bồ, chậm rãi phe phẩy, thỉnh thoảng vớt vỏ quả hạnh vứt bỏ.
Ngón tay Hồng Văn vừa thon vừa dài, không chút để ý làm những động tác này cũng có loại tiêu sái 'nhàn vân dã hạc'.
Ngọn lửa màu xanh lơ nhẹ nhàng liếm nồi sành, nước đường và mật bên trong nhanh chóng sôi bùng, bong bóng lớn màu hổ phách từ từ nổi lên rồi "bụp" một tiếng nổ tung.
Cây nguyệt quý bên cạnh như bị kinh hách, vài cánh hoa màu đỏ tím tự rụng, bay lơ lửng trên không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Mùi hương chua ngọt dần dần tràn ngập không khí, dập dờn theo đàn ong bay bướm lượn tỏa đi thật xa.
Lát sau, một người ra khỏi Hộ Bộ nha môn dạo tới dạo lui, thấy Hồng Văn là ánh mắt sáng lên, tự mời đi đến vén áo ngồi xổm đối diện hắn: "Làm gì thế?"
Chua chua ngọt ngọt, còn thơm phức.
Hồng Văn cảm thấy người này hơi quen mặt, cười tủm tỉm đáp: "Chế ra một vị thuốc hay!"
Người nọ kinh ngạc: "Đây là thuốc?"
Hồng Văn ừ một tiếng.
Thánh nhân đã nói, vạn vật đều có thể làm thuốc!
Người nọ vòng tay ôm đầu gối ngồi đợi một lát, nhịn không được thúc giục: "Đến khi nào thì xong?"
"Nhanh thôi." Hồng Văn thong thả đáp.
Người nọ gật đầu, qua một lát bỗng dụ dỗ: "Tiểu đệ ở Thái Y Viện là nhân tài không được trọng dụng, chi bằng tới Hộ Bộ nhé!"
Hồng Văn: "... Không cần đâu."
Hắn nhớ rồi, hôm đó mình và Hà Nguyên Kiều lần đầu đi đến cung của Thục Quý phi, ông tướng này cũng nói như vậy!
Người nọ cũng không hề nhụt chí, ngồi tại chỗ đếm trên đầu ngón tay liệt kê ưu điểm của Hộ Bộ.
"Hộ Bộ tốt lắm đấy, không cần trị bệnh cứu người, rủi ro thấp; hơn nữa chúng ta cai quản chi tiêu các nơi, không ai dám đắc tội... Chúng ta không phải thức khuya trực ca, rất thoải mái!"
Hồng Văn trầm mặc nhìn mái tóc thưa thớt và búi tóc nhỏ xíu như củ tỏi của người nọ, thầm nghĩ chính huynh sắp hói trọc rồi kìa, mặt mũi đâu mà dám nói công việc thoải mái?
Khi ta trực đêm còn thường xuyên nghe bên Hộ Bộ rít gào vì mấy văn tiền đấy?
Hồng Văn tặc lưỡi: "Nào, đưa tay ra để ta bắt mạch cho huynh."
Người nọ: "... Hả?"
Hồng Văn trề môi hất cằm về phía đỉnh đầu người nọ, tiếc nuối nói: "Chỉ thêm mấy năm nữa là không còn cọng nào!"
Người nọ: "..."
Thật lâu sau, anh ta ngượng ngùng hỏi: "Chữa được không?"
Hồng Văn: "... Thử xem."
Chỉ cần không phải hói bẩm sinh là được.
Trước tiên Hồng Văn kiểm tra da dầu người nọ, nghe đối phương khai bệnh: "Dạo này rụng rất nhiều, sáng dậy có thể vơ được một nùi trên gối đầu! Người nhà cũng sốt ruột lắm, vơ vét cách chữa khắp nơi, gừng tươi đã dùng vài sọt, khổ nỗi chả có cách nào hữu hiệu!"
Hồng Văn gật đầu: "Rụng tóc có nhiều nguyên nhân khác nhau, có thể là khí huyết không đủ, cũng có thể là thận xảy ra vấn đề, hơn nữa..."
Hồng Văn còn chưa nói xong, đối phương bèn chém đinh chặt sắt khẳng định: "Tất nhiên là do khí huyết không đủ!"
Đàn ông chân chính nhất quyết không thể hư thận!
Khóe miệng Hồng Văn giật giật: "Mạch tế mà huyền, thật đúng là triệu chứng này rồi... Thường xuyên đầu váng mắt hoa, buổi tối ngủ không ngon chứ gì?"
"Đúng đấy!" Người nọ vỗ đùi, "Rất là mệt, buổi tối nằm mơ vẫn đang tính sổ!"
Cứ mơ gặp phải sổ sách không khớp là tức muốn chết rồi, sao có thể ngủ ngon?
Hồng Văn lườm người nọ một cái, thế mà còn khuyên ta sang Hộ Bộ!
Người nọ cũng ý thức được mình nói lỡ miệng, mắt láo liên, vô cùng chột dạ.
"Khí huyết ảnh hưởng đến tóc rất nhiều, khí huyết không đủ dĩ nhiên khó có thể cung cấp đủ chất dinh dưỡng nuôi tóc," Hồng Văn bảo người nọ le lưỡi nhìn nhìn, sau đó giơ tay ấn bụng y, "Thường xuyên đau bụng phải không? Gan bị nóng, về sau nên ít nổi giận."
Người nọ gật đầu thật mạnh: "Đúng quá, ta còn tưởng bị lạnh dạ dày, uống bao nhiêu là trà gừng cho ấm bụng."
"Đây là bệnh gan nóng khắc tỳ gây ra, mau ngừng đi, càng uống càng nóng," Hồng Văn lắc đầu, từ trong lò moi ra cục than thổi nguội, lưu loát khai phương thuốc, "Ăn nhiều khổ qua và rau đắng, thanh nhiệt hạ hỏa, rượu cũng phải cai."
Người nọ liên tục gật đầu, duỗi cổ xem đơn thuốc: "Ta không uống rượu. Bạch thược dược, xuyên đương quy, thục địa hoàng, xuyên khung... đây không phải canh Tứ vật sao?"
Hồng Văn cười: "Ui trời, huynh còn nhận ra bài thuốc nữa, không tệ!"
"Không tệ cái gì chứ," người nọ cười khổ, "Tiểu Hồng Lại mục chớ trêu đùa ta, canh Tứ vật không phải cho bà đẻ à? Năm ngoái bà nhà ta còn uống đấy."
Hồng Văn vui vẻ: "Huynh chỉ biết một mà không biết hai, canh Tứ vật chủ yếu để bổ huyết điều huyết, mấy vị dược liệu thêm giảm thích hợp sẽ thành một phương thuốc khác, công hiệu dĩ nhiên cũng khác hoàn toàn."
Thấy chính mình náo loạn ra một hồi chê cười, người nọ mặt mày đỏ bừng, vội vàng thu đơn thuốc: "Thụ giáo thụ giáo..."
Ở wattpad có nhà bacom2. Qua một lát nữa, Hà Nguyên Kiều xách ấm trà đi ra, hai người ngồi bên bếp lò đồng thời ngẩng lên.
Hà Nguyên Kiều sửng sốt, như đang đối mặt với một kẻ địch đáng gờm: "Phương Chi Tân, ngươi là người Hộ Bộ tới đây làm gì? Tháng này Thái Y Viện chúng ta không thiếu nợ!"
Phương Chi Tân nhảy bật lên, dùng mũi chân vạch một đường dưới đất ngay trước người, cứng cổ cãi: "Thấy rõ chưa, ông đây vẫn còn trong ranh giới Hộ Bộ, không vượt rào!"
Nói xong lại sực nhớ ra điều gì, khoanh tay nghiêng đầu nhìn Hà Nguyên Kiều: "Không thiếu nợ? Ngươi khẳng định?"
Ánh mắt Hà Nguyên Kiều điên cuồng láo liên, ngồi xổm xuống bên cạnh Hồng Văn chơi tình lờ: "Khát nước chưa?"
Phương Chi Tân lớn tiếng: "Ngươi đúng là đang chột dạ, Thái Y Viện tháng nào mà không thiếu nợ?! Tháng trước có ba mươi bảy lượng tám mươi văn không khớp sổ sách, còn tháng này là hai mươi lăm lượng bảy mươi tám văn... Đây giải thích thế nào?"
Đánh người không vả mặt, bị ghét đừng đòi nợ!
Hà Nguyên Kiều không thể nhịn được nữa cũng nhảy bật lên, đỏ mặt hô: "Chúng ta không thẹn với lương tâm, chúng ta là đại phu, chuyện cứu người có thể tính là thiếu nợ hả?"
"Sao lại không tính?" Phương Chi Tân không biết từ đâu móc ra một bàn tính đánh lách cách, tay áo tung bay nước miếng văng tứ tung, "Các ngươi dùng dược thảo làm thuốc tễ, phòng bếp nhỏ dùng củi gạo mắm muối, còn có giấy, bút, mực, nến, dầu... thứ nào không phải dùng ngân sách từ Hộ Bộ chi ra?"
"Hộ Bộ thì sao?" Hà Nguyên Kiều nhảy chồm chồm, "Đều do bệ hạ đích thân cầm ngự bút phê duyệt, các ngươi có bản lĩnh thì cứ tìm bệ hạ mà khiếu nại, đi đi!"
Chương dài nên bà còm chia làm hai đăng ở wattpad. Ngày mai các bạn vào đây đọc tiếp nha!
Sự tích của Hạnh lâm (rừng hạnh)
Đổng Phụng là người nước Ngô thời Tam Quốc, ẩn cư ở Lư San chữa bệnh không lấy tiền. Người bệnh nặng mà khỏi thì ông trồng năm cây hạnh, người bệnh nhẹ mà khỏi thì ông trồng một cây. Chỉ mấy năm sau có hơn mười vạn cây hạnh mọc thành rừng. Từ đó “Hạnh lâm” còn dùng để chỉ giới y học.
/126
|